Thiên Kim Thất Thế Trở Thành Đầy Tớ Cho Ông Trùm
Chương 22: Nghi ngờ
Lalam
09/12/2023
Úc Lễ ngoài việc tới Tam Á tham dự cuộc họp ra, còn có một mục đích khác.
Anh ta vốn không có thói quen ngủ buổi trưa, nhưng vì muốn gần gũi Khương Ái nhiều hơn một chút, sẵn lòng nằm lên giường cùng cô lười biếng.
Thấy thời gian hẹn với đám Ngô Hưng đã tới, Úc Lễ cúi đầu nhẹ hôn lên môi Khương Ái rồi cẩn thận rời giường.
Nhưng Khương Ái từ khi được Úc Lễ ôm ấp đã hình thành thói quen ỉ lại vào anh, mất đi vòng tay ấm áp một cái liền thức giấc.
“Ông chủ.”
Giọng ngái ngủ ngọt ngào truyền đến tai, khiến động tác đeo đồng hồ của Úc Lễ ngừng lại.
Anh ta khom người vuốt ve gương mặt Khương Ái, ngữ điệu trầm ấm dỗ dành:
“Ngủ thêm đi, tôi có việc cần ra ngoài vài giờ, có việc gì tìm Vương Hạo.”
Khương Ái nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, Úc Lễ yêu chiều kéo chăn đắp qua vai cô, sau đó vuốt nhẹ đôi mắt to tròn:
“Chờ tôi về.”
Tiếng bước chân khe khẽ mỗi lúc một xa, thời điểm này đôi mắt nhắm chặt hé mở, Khương Ái nhìn theo hướng Úc Lễ rời đi, cánh môi điểm nụ cười vui vẻ.
Hóa ra Úc Lễ cũng có cái dáng vẻ làm trái tim thiếu nữ rung động như vậy.
Khương Ái vươn tay đặt lên vùng đệm còn đọng lại hơi ấm, từ từ chìm vào mộng đẹp.
“Cốc… cốc.”
Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ, Khương Ái nghi hoặc xuống giường đi ra kiểm tra.
Cô cẩn thận nhòm qua lỗ nhỏ, nhưng thứ cô thấy được chỉ là một mảnh tĩnh lặng.
Trong khi Khương Ái đang thắc mắc người kia có phải nhận ra nhầm phòng rời đi rồi không? Thì tầm mắt chạm trúng phong thư dưới khe cửa.
Đôi mắt Khương Ái nhíu lại, Úc Lễ vừa đi người này liền tới, đây chẳng phải là thần thần bí bí tìm riêng cô hay sao?
Cô cúi người nhặt lên phong thư, mở ra trong đó vẻn vẹn chỉ có số phòng và một chữ Triệu.
Khương Ái thấy thế vội màng mở cửa chạy ra ngoài, hành lang dài thăm thẳm không một bóng người.
“Cô lại đây.”
Bỗng nhiên ở đâu đó vang lên giọng nói thúc giục, Khương Ái đưa mắt nhìn qua, nhận ra người đàn ông ba tiếng trước mới gặp.
Kỷ Vũ Phàm thấy Khương Ái ngây ra thì có chút bực bội chỉ tay vào mặt cô:
“Gọi cô đấy mau lại đây.”
Khương Ái trừng mắt với anh ta, sau đó chậm chạp bước đến.
“Đi mua cho tôi mấy chai bia, còn thừa cho cô.” Kỷ Vũ Phàm kéo tay Khương Ái, rồi đặt vào lòng bàn tay cô một tờ tiền có mệnh giá cao ra lệnh.
Khương Ái chưa kịp nói lời từ chối anh ta đã đóng sầm cửa lại, bộ dạng nhanh nhanh nhảu nhẩu giống như nhịn không nổi.
Cô định cứ thế trở về phòng mặc kệ anh ta luôn, nhưng chợt nhớ tới phong thư trên tay. Cô muốn biết chữ triệu kia có phải là chú Triệu Tam Đường vẫn thường tới lui nhà cô hay không?
Khương Ái nhìn lại các phòng đóng chặt cửa, quyết định liều một phen. Dù sao khu này cũng đã được bang hội bao trọn, kẻ có ý đồ xấu có muốn cũng chẳng dám múa rìu qua mắt thợ.
Khương Ái đi vào thang máy nhấn nút xuống tầng ba, không ngờ thời khắc cửa thang máy mở ra lại đụng trúng người cô không muốn gặp nhất Bắc Minh Cảnh.
Hắn ta thấy cô thì sững sờ trong một vài giây, tiếp đó giả bộ thâm tình quan tâm: “Úc Lễ đâu sao lại để em một mình?”
“Không phải chuyện của anh.” Khương Ái lạnh lùng cất bước, một giây thôi cũng không muốn dành cho kẻ khốn nạn như hắn ta.
“Khương Ái…” Bắc Minh Cảnh định nói gì đó, nhưng đột nhiên gương mặt anh ta biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết thâm tím trên cổ Khương Ái.
“Khương Ái cô dám phản bội tôi leo lên giường Úc Lễ.”
Cơ ghen bộc phát hắn tay bắt lấy cổ tay Khương Ái nâng lên cao, ngữ điệu điên cuồng hỏi tội.
Khương Ái cười khẩy, hắn ta có quyền gì để hỏi câu này? Thực sự coi mình là chồng cô rồi? Trong khi chính hắn đã tự tay phá hủy hôn lễ đó.
“Bắc Minh Cảnh anh bớt điên đi, tôi không có năng lực giết chết anh nên mới phải chịu.” Sự thù hận hằn trong đôi mắt Khương Ái.
Bắc Minh Cảnh liên quan gián tiếp đến cái chết của mẹ cô, tống bố cô vào tù, lấy đi sạch sẽ mọi thứ đẹp đẽ đời cô, thế mà vẫn ở đây mặt dày đòi hỏi cô phải chung thủy, một lòng với hắn ta? Làm như mọi chuyện trên đời này phải lấy hắn ta làm trọng tâm không bằng.
“Khương Ái chơi thế là đủ rồi, hay cô nghĩ tôi sẽ buông tha cho cô? Không đời nào cả đời này cô phải ở bên tôi để trả món nợ cha cô gây ra.” Bắc Minh Cảnh nói dứt câu liền mặc cho Khương Ái la hét vùng vẫy quyết tâm lôi bằng được cô đi.
Khương Ái hoảng loạn hết đá rồi cào cấu trên mu bàn tay hắn ta:
“Bắc Minh Cảnh anh luôn nói cha tôi nợ anh, vậy còn anh thì sao? Anh tốt đẹp lắm à?”
Bắc Minh Cảnh giật mạnh tay Khương Ái một cái, để cô lao về phía trước, bàn tay to lớn bóp lấy cái cổ mỏng manh gằn giọng:
“Ít nhất vẫn còn hơn cha cô, đến đứa trẻ chưa đầy tháng cũng không tha.”
Khương Ái bị anh ta bóp chặt tới mức khó khăn hít thở, nhưng cô quật cường có chết cũng không thèm van xin cái loại ác ma như hắn ta.
“Bắc lão đại anh làm cái gì thế? Ở nơi tôi chủ trì ra tay với một người phụ nữ.”
Vào thời khắc Khương Ái tưởng chừng như kết thúc sinh mạng tại đây, người đàn ông với chất giọng uy nghiêm ra tay giải vây.
“Không phải chuyện của ông.” Bắc Minh Cảnh chìm trong hận thù cùng giận dữ, cái gì cũng không cần quan tâm nữa hống hách thách thức.
“Hỗn xược.” Người đàn ông khác đanh giọng mắng:
“Cậu tưởng ngồi lên được cái ghế Ngọa Long là oai lắm sao?”
Bắc Minh Cảnh quay đầu nhìn hai người đàn ông trước mặt mình, khi này đầu óc mới tỉnh táo nhận gia bọn họ là nhân vật lớn hắn ta không thể chọc vào.
Hắn ta lừ mắt với Khương Ái rồi đẩy cô ra: “Xin lỗi tôi không biết người tới là hai vị.”
Động tác tuyệt tình cộng thêm mới được hít thở khiến Khương Ái loạng choạng ngã nhào dưới sàn nhà.
Người đàn ông tóc hoa râm đỡ Khương Ái từ dưới sàn nhà đứng lên, quay qua nói với Bắc Minh Cảnh:
“Chuyện nhà cậu tôi không can thiệp, nhưng cô Khương đã có mặt trong sự kiện này thì chính là khách ở đây, cậu mà làm bừa phá vỡ quy tắc tôi không bỏ qua đâu.”
Nói rồi dưới tầm mắt không cam tâm của Bắc Minh Cảnh, hai người kia đưa Khương Ái đi về phía trước.
“Chú Triệu, chú Vương cảm ơn hai người.”
Từ khi hai người này xuất hiện, Khương Ái đã nhận ra một trong số đó là Triệu Tam Đường mà cô cần tìm.
Triệu Tam Đường gật đầu với người đàn ông đi cùng, sau đó cẩn thận đưa Khương Ái về phòng mình: “Là chú sơ ý quá, suýt nữa làm cháu bị hại rồi.”
Khương Ái lắc đầu: “Cháu không sao chú đừng tự trách.”
Ông ta đỡ Khương Ái ngồi xuống ghế, còn mình ngồi ở vị trí đối diện.
Từ trong túi áo Triệu Tam Đường lấy ra một tờ giấy được bao bọc cẩn thận trong khăn tay: “Có lẽ bố cháu đã linh cảm về việc bản thân gặp nạn, lần cuối cả hai gặp mặt có đưa cho chú giữ hộ vật này.”
Tờ giấy kia là giấy phép khai thác mỏ quặng trên đảo Tam Á, mà người đứng tên sở hữu chính là Khương Ái.
“Vật này cháu đừng để cho Úc Lễ biết.” Triệu Tam Đường nhìn cô nhắc nhở.
“Chú không tin anh ấy?” Qua cái cách liên hệ gặp mặt, Khương Ái không hiểu tại sao Triệu Tam Đường lại đề phòng Úc Lễ tới vậy?
“Không phải không tin, mà cậu ta vì mỏ quặng này mới muốn kết hôn với cháu.”
Anh ta vốn không có thói quen ngủ buổi trưa, nhưng vì muốn gần gũi Khương Ái nhiều hơn một chút, sẵn lòng nằm lên giường cùng cô lười biếng.
Thấy thời gian hẹn với đám Ngô Hưng đã tới, Úc Lễ cúi đầu nhẹ hôn lên môi Khương Ái rồi cẩn thận rời giường.
Nhưng Khương Ái từ khi được Úc Lễ ôm ấp đã hình thành thói quen ỉ lại vào anh, mất đi vòng tay ấm áp một cái liền thức giấc.
“Ông chủ.”
Giọng ngái ngủ ngọt ngào truyền đến tai, khiến động tác đeo đồng hồ của Úc Lễ ngừng lại.
Anh ta khom người vuốt ve gương mặt Khương Ái, ngữ điệu trầm ấm dỗ dành:
“Ngủ thêm đi, tôi có việc cần ra ngoài vài giờ, có việc gì tìm Vương Hạo.”
Khương Ái nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, Úc Lễ yêu chiều kéo chăn đắp qua vai cô, sau đó vuốt nhẹ đôi mắt to tròn:
“Chờ tôi về.”
Tiếng bước chân khe khẽ mỗi lúc một xa, thời điểm này đôi mắt nhắm chặt hé mở, Khương Ái nhìn theo hướng Úc Lễ rời đi, cánh môi điểm nụ cười vui vẻ.
Hóa ra Úc Lễ cũng có cái dáng vẻ làm trái tim thiếu nữ rung động như vậy.
Khương Ái vươn tay đặt lên vùng đệm còn đọng lại hơi ấm, từ từ chìm vào mộng đẹp.
“Cốc… cốc.”
Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ, Khương Ái nghi hoặc xuống giường đi ra kiểm tra.
Cô cẩn thận nhòm qua lỗ nhỏ, nhưng thứ cô thấy được chỉ là một mảnh tĩnh lặng.
Trong khi Khương Ái đang thắc mắc người kia có phải nhận ra nhầm phòng rời đi rồi không? Thì tầm mắt chạm trúng phong thư dưới khe cửa.
Đôi mắt Khương Ái nhíu lại, Úc Lễ vừa đi người này liền tới, đây chẳng phải là thần thần bí bí tìm riêng cô hay sao?
Cô cúi người nhặt lên phong thư, mở ra trong đó vẻn vẹn chỉ có số phòng và một chữ Triệu.
Khương Ái thấy thế vội màng mở cửa chạy ra ngoài, hành lang dài thăm thẳm không một bóng người.
“Cô lại đây.”
Bỗng nhiên ở đâu đó vang lên giọng nói thúc giục, Khương Ái đưa mắt nhìn qua, nhận ra người đàn ông ba tiếng trước mới gặp.
Kỷ Vũ Phàm thấy Khương Ái ngây ra thì có chút bực bội chỉ tay vào mặt cô:
“Gọi cô đấy mau lại đây.”
Khương Ái trừng mắt với anh ta, sau đó chậm chạp bước đến.
“Đi mua cho tôi mấy chai bia, còn thừa cho cô.” Kỷ Vũ Phàm kéo tay Khương Ái, rồi đặt vào lòng bàn tay cô một tờ tiền có mệnh giá cao ra lệnh.
Khương Ái chưa kịp nói lời từ chối anh ta đã đóng sầm cửa lại, bộ dạng nhanh nhanh nhảu nhẩu giống như nhịn không nổi.
Cô định cứ thế trở về phòng mặc kệ anh ta luôn, nhưng chợt nhớ tới phong thư trên tay. Cô muốn biết chữ triệu kia có phải là chú Triệu Tam Đường vẫn thường tới lui nhà cô hay không?
Khương Ái nhìn lại các phòng đóng chặt cửa, quyết định liều một phen. Dù sao khu này cũng đã được bang hội bao trọn, kẻ có ý đồ xấu có muốn cũng chẳng dám múa rìu qua mắt thợ.
Khương Ái đi vào thang máy nhấn nút xuống tầng ba, không ngờ thời khắc cửa thang máy mở ra lại đụng trúng người cô không muốn gặp nhất Bắc Minh Cảnh.
Hắn ta thấy cô thì sững sờ trong một vài giây, tiếp đó giả bộ thâm tình quan tâm: “Úc Lễ đâu sao lại để em một mình?”
“Không phải chuyện của anh.” Khương Ái lạnh lùng cất bước, một giây thôi cũng không muốn dành cho kẻ khốn nạn như hắn ta.
“Khương Ái…” Bắc Minh Cảnh định nói gì đó, nhưng đột nhiên gương mặt anh ta biến sắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết thâm tím trên cổ Khương Ái.
“Khương Ái cô dám phản bội tôi leo lên giường Úc Lễ.”
Cơ ghen bộc phát hắn tay bắt lấy cổ tay Khương Ái nâng lên cao, ngữ điệu điên cuồng hỏi tội.
Khương Ái cười khẩy, hắn ta có quyền gì để hỏi câu này? Thực sự coi mình là chồng cô rồi? Trong khi chính hắn đã tự tay phá hủy hôn lễ đó.
“Bắc Minh Cảnh anh bớt điên đi, tôi không có năng lực giết chết anh nên mới phải chịu.” Sự thù hận hằn trong đôi mắt Khương Ái.
Bắc Minh Cảnh liên quan gián tiếp đến cái chết của mẹ cô, tống bố cô vào tù, lấy đi sạch sẽ mọi thứ đẹp đẽ đời cô, thế mà vẫn ở đây mặt dày đòi hỏi cô phải chung thủy, một lòng với hắn ta? Làm như mọi chuyện trên đời này phải lấy hắn ta làm trọng tâm không bằng.
“Khương Ái chơi thế là đủ rồi, hay cô nghĩ tôi sẽ buông tha cho cô? Không đời nào cả đời này cô phải ở bên tôi để trả món nợ cha cô gây ra.” Bắc Minh Cảnh nói dứt câu liền mặc cho Khương Ái la hét vùng vẫy quyết tâm lôi bằng được cô đi.
Khương Ái hoảng loạn hết đá rồi cào cấu trên mu bàn tay hắn ta:
“Bắc Minh Cảnh anh luôn nói cha tôi nợ anh, vậy còn anh thì sao? Anh tốt đẹp lắm à?”
Bắc Minh Cảnh giật mạnh tay Khương Ái một cái, để cô lao về phía trước, bàn tay to lớn bóp lấy cái cổ mỏng manh gằn giọng:
“Ít nhất vẫn còn hơn cha cô, đến đứa trẻ chưa đầy tháng cũng không tha.”
Khương Ái bị anh ta bóp chặt tới mức khó khăn hít thở, nhưng cô quật cường có chết cũng không thèm van xin cái loại ác ma như hắn ta.
“Bắc lão đại anh làm cái gì thế? Ở nơi tôi chủ trì ra tay với một người phụ nữ.”
Vào thời khắc Khương Ái tưởng chừng như kết thúc sinh mạng tại đây, người đàn ông với chất giọng uy nghiêm ra tay giải vây.
“Không phải chuyện của ông.” Bắc Minh Cảnh chìm trong hận thù cùng giận dữ, cái gì cũng không cần quan tâm nữa hống hách thách thức.
“Hỗn xược.” Người đàn ông khác đanh giọng mắng:
“Cậu tưởng ngồi lên được cái ghế Ngọa Long là oai lắm sao?”
Bắc Minh Cảnh quay đầu nhìn hai người đàn ông trước mặt mình, khi này đầu óc mới tỉnh táo nhận gia bọn họ là nhân vật lớn hắn ta không thể chọc vào.
Hắn ta lừ mắt với Khương Ái rồi đẩy cô ra: “Xin lỗi tôi không biết người tới là hai vị.”
Động tác tuyệt tình cộng thêm mới được hít thở khiến Khương Ái loạng choạng ngã nhào dưới sàn nhà.
Người đàn ông tóc hoa râm đỡ Khương Ái từ dưới sàn nhà đứng lên, quay qua nói với Bắc Minh Cảnh:
“Chuyện nhà cậu tôi không can thiệp, nhưng cô Khương đã có mặt trong sự kiện này thì chính là khách ở đây, cậu mà làm bừa phá vỡ quy tắc tôi không bỏ qua đâu.”
Nói rồi dưới tầm mắt không cam tâm của Bắc Minh Cảnh, hai người kia đưa Khương Ái đi về phía trước.
“Chú Triệu, chú Vương cảm ơn hai người.”
Từ khi hai người này xuất hiện, Khương Ái đã nhận ra một trong số đó là Triệu Tam Đường mà cô cần tìm.
Triệu Tam Đường gật đầu với người đàn ông đi cùng, sau đó cẩn thận đưa Khương Ái về phòng mình: “Là chú sơ ý quá, suýt nữa làm cháu bị hại rồi.”
Khương Ái lắc đầu: “Cháu không sao chú đừng tự trách.”
Ông ta đỡ Khương Ái ngồi xuống ghế, còn mình ngồi ở vị trí đối diện.
Từ trong túi áo Triệu Tam Đường lấy ra một tờ giấy được bao bọc cẩn thận trong khăn tay: “Có lẽ bố cháu đã linh cảm về việc bản thân gặp nạn, lần cuối cả hai gặp mặt có đưa cho chú giữ hộ vật này.”
Tờ giấy kia là giấy phép khai thác mỏ quặng trên đảo Tam Á, mà người đứng tên sở hữu chính là Khương Ái.
“Vật này cháu đừng để cho Úc Lễ biết.” Triệu Tam Đường nhìn cô nhắc nhở.
“Chú không tin anh ấy?” Qua cái cách liên hệ gặp mặt, Khương Ái không hiểu tại sao Triệu Tam Đường lại đề phòng Úc Lễ tới vậy?
“Không phải không tin, mà cậu ta vì mỏ quặng này mới muốn kết hôn với cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.