Thiên Kim Thật Tố Chất Không Cường, Thực Lực Siêu Cường
Chương 1:
Cật Hương Thái Đích Trư Trư
05/08/2024
Tô Nguyên Dữu mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần bò bạc màu, nhìn căn biệt thự xa hoa tráng lệ trước mắt, khóe miệng giật giật.
Nghĩ đến việc mình là Đại ma vương thời mạt pháp, vậy mà có ngày lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà mình từng đọc.
Một cuốn tiểu thuyết về đề tài “thật giả thiên kim”.
Tu Ma mà, rất ít người phi thăng được, cô cũng không trông mong mình có thể phi thăng.
Cho nên, cô muốn chơi thế nào thì chơi, cả ngày quậy phá long trời lở đất.
Thành công chọc giận mọi người, bị các tu sĩ vây công, sau đó tự bạo.
Tô Nguyên Dữu bấm đốt ngón tay tính toán.
Chết tiệt! Thế giới này sao lại không có chút ma khí nào vậy?
Chẳng lẽ kiếp này nàng phải làm một người bình thường sao?
Không, hay là cứ để nàng chết luôn đi!
Tô Nguyên Dữu vô cùng chán nản đi theo quản gia vào trong, liếc mắt đã thấy đại sảnh cực kỳ sang trọng, thể hiện rõ sự giàu có của Tô gia.
Cha mẹ ruột của cô và nữ chính - thiên kim giả - Tô Giảo Giảo đang nói cười vui vẻ, thậm chí còn không biết cô và quản gia đã vào.
Cho đến khi quản gia không nhịn được nữa, khẽ ho một tiếng, cả nhà ba người mới nhìn thấy Tô Nguyên Dữu.
Lâm Văn Sơ ngượng ngùng đứng dậy, bà nhìn cô gái gầy gò trước mặt, áo sơ mi nhăn nhúm, quần bò bạc màu, đôi mắt hẹp dài vô cảm nhìn chằm chằm bà.
Lâm Văn Sơ bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi nhíu mày không vui nhưng nhìn thấy dáng vẻ gầy gò đáng thương của cô, bà ta vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Là Nguyên Dữu à, con về rồi thì tốt."
Tô Giảo Giảo mặc váy công chúa đứng bên cạnh, dưới đôi lông mày cong cong là đôi mắt to tròn long lanh, chớp chớp, làn da trắng hồng, mái tóc đen nhánh bóng mượt, trông giống như một con búp bê vậy, vô cùng đáng yêu.
Cô nhìn Lâm Văn Sơ, có chút buồn bã hỏi: "Mẹ, em gái đã về rồi, con... con có phải nên rời khỏi Tô gia không?"
Lâm Văn Sơ nghe Tô Giảo Giảo nói vậy, vội vàng ôm cô ta vào lòng, dịu dàng vuốt ve đầu cô ta: "Giảo Giảo à, con yên tâm, cho dù Nguyên Dữu đã về thì con vẫn là con gái ruột của Tô gia chúng ta."
Trong mắt Tô Giảo Giảo lóe lên một tia đắc ý, hừ, cho dù là con ruột thì thế nào, cô ta mới mãi mãi là đại tiểu thư của Tô gia.
Ngay sau đó, cô ta thoát khỏi vòng tay của Lâm Văn Sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Mẹ, không được, con không thể chiếm mất thân phận của em gái, con... con vẫn là nên rời khỏi Tô gia thôi."
Nghĩ đến việc mình là Đại ma vương thời mạt pháp, vậy mà có ngày lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà mình từng đọc.
Một cuốn tiểu thuyết về đề tài “thật giả thiên kim”.
Tu Ma mà, rất ít người phi thăng được, cô cũng không trông mong mình có thể phi thăng.
Cho nên, cô muốn chơi thế nào thì chơi, cả ngày quậy phá long trời lở đất.
Thành công chọc giận mọi người, bị các tu sĩ vây công, sau đó tự bạo.
Tô Nguyên Dữu bấm đốt ngón tay tính toán.
Chết tiệt! Thế giới này sao lại không có chút ma khí nào vậy?
Chẳng lẽ kiếp này nàng phải làm một người bình thường sao?
Không, hay là cứ để nàng chết luôn đi!
Tô Nguyên Dữu vô cùng chán nản đi theo quản gia vào trong, liếc mắt đã thấy đại sảnh cực kỳ sang trọng, thể hiện rõ sự giàu có của Tô gia.
Cha mẹ ruột của cô và nữ chính - thiên kim giả - Tô Giảo Giảo đang nói cười vui vẻ, thậm chí còn không biết cô và quản gia đã vào.
Cho đến khi quản gia không nhịn được nữa, khẽ ho một tiếng, cả nhà ba người mới nhìn thấy Tô Nguyên Dữu.
Lâm Văn Sơ ngượng ngùng đứng dậy, bà nhìn cô gái gầy gò trước mặt, áo sơ mi nhăn nhúm, quần bò bạc màu, đôi mắt hẹp dài vô cảm nhìn chằm chằm bà.
Lâm Văn Sơ bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi nhíu mày không vui nhưng nhìn thấy dáng vẻ gầy gò đáng thương của cô, bà ta vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Là Nguyên Dữu à, con về rồi thì tốt."
Tô Giảo Giảo mặc váy công chúa đứng bên cạnh, dưới đôi lông mày cong cong là đôi mắt to tròn long lanh, chớp chớp, làn da trắng hồng, mái tóc đen nhánh bóng mượt, trông giống như một con búp bê vậy, vô cùng đáng yêu.
Cô nhìn Lâm Văn Sơ, có chút buồn bã hỏi: "Mẹ, em gái đã về rồi, con... con có phải nên rời khỏi Tô gia không?"
Lâm Văn Sơ nghe Tô Giảo Giảo nói vậy, vội vàng ôm cô ta vào lòng, dịu dàng vuốt ve đầu cô ta: "Giảo Giảo à, con yên tâm, cho dù Nguyên Dữu đã về thì con vẫn là con gái ruột của Tô gia chúng ta."
Trong mắt Tô Giảo Giảo lóe lên một tia đắc ý, hừ, cho dù là con ruột thì thế nào, cô ta mới mãi mãi là đại tiểu thư của Tô gia.
Ngay sau đó, cô ta thoát khỏi vòng tay của Lâm Văn Sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Mẹ, không được, con không thể chiếm mất thân phận của em gái, con... con vẫn là nên rời khỏi Tô gia thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.