Thiên Kim Thật Tố Chất Không Cường, Thực Lực Siêu Cường
Chương 34:
Cật Hương Thái Đích Trư Trư
21/08/2024
Tô Mục Cẩm quan sát Tô Nguyên Dữu, thấy cô không sao, lúc này mới nhìn sang Tiêu Uẩn Lẫm, khi nhìn rõ dung mạo của anh, hơi khựng lại: "Hóa ra là Tiêu nhị thiếu gia."
Tiêu Uẩn Lẫm khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một đường cong, giọng nói nhẹ nhàng mà hờ hững: "Tô Mục Cẩm, cô ta là em gái anh à?"
Không biết vì sao, trong lòng Tô Mục Cẩm đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Là em gái tôi."
Ngón tay thon dài của Tiêu Uẩn Lẫm chỉ vào chỗ lõm trên chiếc mô tô: "Em gái anh làm hỏng xe của tôi rồi, trên thế giới này chỉ có một chiếc này thôi đấy, anh xem xử lý thế nào đây?"
Tô Mục Cẩm đột ngột quay đầu nhìn Tô Nguyên Dữu, hỏi với vẻ khó tin: "Em làm hỏng xe của anh ta?"
Tô Nguyên Dữu móc hai chú sói con từ trong túi ra, vuốt ve đầu chúng một cách an ủi, nghe vậy bĩu môi: "Là em làm đấy, em đây chưa bao giờ để thù qua đêm, anh ta mắng em là con nhà quê, chẳng lẽ em không thể đánh trả?"
Tô Mục Cẩm đau đầu xoa trán, quay sang nhìn Tiêu Uẩn Lẫm: "Tiêu nhị thiếu gia, em gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, chiếc xe này, Tô gia chúng tôi sẽ chi trả tiền sửa chữa."
Mặc dù mới tiếp xúc với Tô Nguyên Dữu chưa lâu, nhưng Tô Mục Cẩm không cho rằng cô là người chủ động gây chuyện với người khác.
Chắc chắn là cậu ấm Tiêu gia từ Thủ đô đến đây chủ động gây sự với cô, nghe nói cậu ấm nhà họ Tiêu vốn ngỗ ngược, rất ương bướng, miệng lưỡi cũng độc địa, không ngờ lại dám mắng Tô Nguyên Dữu là con nhà quê.
Xe hỏng cũng là đáng đời anh.
Tiêu Uẩn Lẫm nhìn Tô Nguyên Dữu với vẻ thích thú: "Được thôi."
Anh nhanh chóng bước xuống xe, như thể mắc bệnh khó hòa nhập xã hội, chui tọt vào chiếc xe mà Tô Mục Cẩm lái đến.
“Tô Mục Cẩm, xe tôi hỏng rồi, cho tôi đi nhờ vào với.”
“...” Tô Mục Cẩm nhìn Tiêu Uẩn Lẫm ngồi ở ghế sau, quay sang nói với Tô Nguyên Dữu: “Em gái, em ngồi ghế phụ đi.”
“Không cần đâu.” Tô Nguyên Dữu chỉ chỉ vào chiếc xe màu hồng phấn bên cạnh: "Em có xe rồi, anh đi nói với bảo vệ một tiếng, lần sau đừng chặn em nữa.”
Cô còn chưa đủ tuổi lái xe, không phải là chỉ có thể đi xe đạp điện sao?
Tô Mục Cẩm nhìn chiếc xe đạp điện giống hệt trong ảnh trên vòng bạn bè của cô, khóe miệng khẽ giật giật: "Được rồi.”
Tiêu Uẩn Lẫm hạ cửa kính xe xuống, hai tay chống cằm, nhìn Tô Nguyên Dữu trên chiếc xe đạp điện, giọng điệu lười biếng: "Tô tiểu thư, Tô gia không mua xe cho cô, cũng không thuê tài xế luôn sao, tại sao lại để cô đi cái xe cà tàng này?”
Tiêu Uẩn Lẫm khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một đường cong, giọng nói nhẹ nhàng mà hờ hững: "Tô Mục Cẩm, cô ta là em gái anh à?"
Không biết vì sao, trong lòng Tô Mục Cẩm đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Là em gái tôi."
Ngón tay thon dài của Tiêu Uẩn Lẫm chỉ vào chỗ lõm trên chiếc mô tô: "Em gái anh làm hỏng xe của tôi rồi, trên thế giới này chỉ có một chiếc này thôi đấy, anh xem xử lý thế nào đây?"
Tô Mục Cẩm đột ngột quay đầu nhìn Tô Nguyên Dữu, hỏi với vẻ khó tin: "Em làm hỏng xe của anh ta?"
Tô Nguyên Dữu móc hai chú sói con từ trong túi ra, vuốt ve đầu chúng một cách an ủi, nghe vậy bĩu môi: "Là em làm đấy, em đây chưa bao giờ để thù qua đêm, anh ta mắng em là con nhà quê, chẳng lẽ em không thể đánh trả?"
Tô Mục Cẩm đau đầu xoa trán, quay sang nhìn Tiêu Uẩn Lẫm: "Tiêu nhị thiếu gia, em gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, chiếc xe này, Tô gia chúng tôi sẽ chi trả tiền sửa chữa."
Mặc dù mới tiếp xúc với Tô Nguyên Dữu chưa lâu, nhưng Tô Mục Cẩm không cho rằng cô là người chủ động gây chuyện với người khác.
Chắc chắn là cậu ấm Tiêu gia từ Thủ đô đến đây chủ động gây sự với cô, nghe nói cậu ấm nhà họ Tiêu vốn ngỗ ngược, rất ương bướng, miệng lưỡi cũng độc địa, không ngờ lại dám mắng Tô Nguyên Dữu là con nhà quê.
Xe hỏng cũng là đáng đời anh.
Tiêu Uẩn Lẫm nhìn Tô Nguyên Dữu với vẻ thích thú: "Được thôi."
Anh nhanh chóng bước xuống xe, như thể mắc bệnh khó hòa nhập xã hội, chui tọt vào chiếc xe mà Tô Mục Cẩm lái đến.
“Tô Mục Cẩm, xe tôi hỏng rồi, cho tôi đi nhờ vào với.”
“...” Tô Mục Cẩm nhìn Tiêu Uẩn Lẫm ngồi ở ghế sau, quay sang nói với Tô Nguyên Dữu: “Em gái, em ngồi ghế phụ đi.”
“Không cần đâu.” Tô Nguyên Dữu chỉ chỉ vào chiếc xe màu hồng phấn bên cạnh: "Em có xe rồi, anh đi nói với bảo vệ một tiếng, lần sau đừng chặn em nữa.”
Cô còn chưa đủ tuổi lái xe, không phải là chỉ có thể đi xe đạp điện sao?
Tô Mục Cẩm nhìn chiếc xe đạp điện giống hệt trong ảnh trên vòng bạn bè của cô, khóe miệng khẽ giật giật: "Được rồi.”
Tiêu Uẩn Lẫm hạ cửa kính xe xuống, hai tay chống cằm, nhìn Tô Nguyên Dữu trên chiếc xe đạp điện, giọng điệu lười biếng: "Tô tiểu thư, Tô gia không mua xe cho cô, cũng không thuê tài xế luôn sao, tại sao lại để cô đi cái xe cà tàng này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.