Thiên Kim Thật Tố Chất Không Cường, Thực Lực Siêu Cường
Chương 37:
Cật Hương Thái Đích Trư Trư
21/08/2024
“Cháu sao?” Tô Nguyên Dữu vẫn giữ nụ cười trên mặt, đầu ngón tay bỗng xuất hiện một tia sét nhỏ, chỉ nhỏ bằng sợi tóc, đầu ngón tay khẽ động, tia sét rơi xuống một góc thư phòng, ngay lập tức tạo ra một cái hố lớn.
“Ông nội đừng hoảng hốt, cháu là cháu gái ruột của ông mà, cháu chỉ biết chút pháp thuật thôi.”
Tô lão gia tử: “!!!”
Quả nhiên, cô đã đoán đúng.
Thế giới này cũng giống như kiếp trước của cô đều có tu sĩ tồn tại.
Người bình thường không thể tiếp xúc, nhưng một số người đứng đầu hào môn thế gia tự nhiên ít nhiều cũng biết một chút.
Dù sao cũng là thời mạt pháp, linh khí ngày càng mỏng manh, tài nguyên tu luyện cũng ngày càng ít.
Tu sĩ đỉnh cao cũng chỉ có mấy người, còn lại đều là tiểu tu sĩ.
Họ cũng phải ăn uống, sinh hoạt, không thể suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, nhất định phải giao tiếp với người thường.
Từ khi biết thế giới này cũng có tu sĩ, Tô Nguyên Dữu đã không có ý định giấu diếm Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử im lặng hồi lâu, thân là người nắm quyền thực sự của Tô Gia, ông ta dĩ nhiên biết một số chuyện mà người thường không biết.
Ví dụ như trên đời này còn có các gia tộc ẩn thế, người của những gia tộc đó ai ai cũng biết tiên pháp, biết xem tướng, biết xem phong thủy, vô cùng kiêu ngạo, thường hay khinh thường người khác.
Muốn mời bọn họ ra tay, chỉ có tiền thôi là chưa đủ, còn phải xem tâm trạng của bọn họ nữa.
Ông ta thật không ngờ cháu gái ruột của mình lại có cơ duyên như vậy, có thể học được tiên pháp, trở thành tiên sư.
Hơn nữa, mới có mấy ngày, ông ta đã cảm nhận được dường như cô đã xinh đẹp hơn rất nhiều.
Lúc đầu gầy đến nỗi hai má hóp lại, cả người trông chẳng có chút tinh thần nào.
Bây giờ nhìn lại, làn da trở nên trắng nõn hơn, khuôn mặt thậm chí còn rạng rỡ, khi không cười thì vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, giống như một đóa hồng có gai, đầy mê hoặc.
Tô lão gia tử thỏa hiệp, dịu giọng nói: "Dữu Dữu à, chỉ cần hai con sói con này ngoan ngoãn không cắn người, có thể nuôi trong sân.”
Mặc dù không biết Tô Nguyên Dữu làm cách nào có được cơ duyên lớn như vậy, nhưng Tô lão gia tử vẫn rất biết điều không hỏi đến.
Dù sao cô cũng là huyết mạch của Tô Gia, có một đứa cháu gái biết tiên pháp, cũng là phúc khí của Tô Gia.
Tô Nguyên Dữu mỉm cười: "Vậy thì cháu xin cảm ơn ông nội."
Tô lão gia tử cũng cười đáp: "Ừ, lễ phục ngày mai dự tiệc đã cho người đưa đến phòng cháu rồi."
“Ông nội đừng hoảng hốt, cháu là cháu gái ruột của ông mà, cháu chỉ biết chút pháp thuật thôi.”
Tô lão gia tử: “!!!”
Quả nhiên, cô đã đoán đúng.
Thế giới này cũng giống như kiếp trước của cô đều có tu sĩ tồn tại.
Người bình thường không thể tiếp xúc, nhưng một số người đứng đầu hào môn thế gia tự nhiên ít nhiều cũng biết một chút.
Dù sao cũng là thời mạt pháp, linh khí ngày càng mỏng manh, tài nguyên tu luyện cũng ngày càng ít.
Tu sĩ đỉnh cao cũng chỉ có mấy người, còn lại đều là tiểu tu sĩ.
Họ cũng phải ăn uống, sinh hoạt, không thể suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, nhất định phải giao tiếp với người thường.
Từ khi biết thế giới này cũng có tu sĩ, Tô Nguyên Dữu đã không có ý định giấu diếm Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử im lặng hồi lâu, thân là người nắm quyền thực sự của Tô Gia, ông ta dĩ nhiên biết một số chuyện mà người thường không biết.
Ví dụ như trên đời này còn có các gia tộc ẩn thế, người của những gia tộc đó ai ai cũng biết tiên pháp, biết xem tướng, biết xem phong thủy, vô cùng kiêu ngạo, thường hay khinh thường người khác.
Muốn mời bọn họ ra tay, chỉ có tiền thôi là chưa đủ, còn phải xem tâm trạng của bọn họ nữa.
Ông ta thật không ngờ cháu gái ruột của mình lại có cơ duyên như vậy, có thể học được tiên pháp, trở thành tiên sư.
Hơn nữa, mới có mấy ngày, ông ta đã cảm nhận được dường như cô đã xinh đẹp hơn rất nhiều.
Lúc đầu gầy đến nỗi hai má hóp lại, cả người trông chẳng có chút tinh thần nào.
Bây giờ nhìn lại, làn da trở nên trắng nõn hơn, khuôn mặt thậm chí còn rạng rỡ, khi không cười thì vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, giống như một đóa hồng có gai, đầy mê hoặc.
Tô lão gia tử thỏa hiệp, dịu giọng nói: "Dữu Dữu à, chỉ cần hai con sói con này ngoan ngoãn không cắn người, có thể nuôi trong sân.”
Mặc dù không biết Tô Nguyên Dữu làm cách nào có được cơ duyên lớn như vậy, nhưng Tô lão gia tử vẫn rất biết điều không hỏi đến.
Dù sao cô cũng là huyết mạch của Tô Gia, có một đứa cháu gái biết tiên pháp, cũng là phúc khí của Tô Gia.
Tô Nguyên Dữu mỉm cười: "Vậy thì cháu xin cảm ơn ông nội."
Tô lão gia tử cũng cười đáp: "Ừ, lễ phục ngày mai dự tiệc đã cho người đưa đến phòng cháu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.