Thiên Kim Thật Tố Chất Không Cường, Thực Lực Siêu Cường
Chương 46:
Cật Hương Thái Đích Trư Trư
21/08/2024
Tô Giảo Giảo cắn môi: "Uyển Uyển, anh Hành Chu, hai người đừng trách em ấy, đều là tại mình, là mình va phải em ấy trước, cho nên em ấy mới ra tay."
Cô ta vừa nói như vậy, Tống Hành Chu càng thêm tức giận: "Bị em đụng trúng một chút thì đã sao, cô ta thật sự coi mình là đồ sứ quý giá hay sao, đụng cũng không được đụng, Giảo Giảo, em cứ chờ xem, anh nhất định sẽ thay em báo thù!"
Tô Giảo Giảo yếu ớt lên tiếng: "Em ấy có lẽ chỉ là tính tình hơi kỳ quặc một chút thôi, anh Hành Chu, anh đừng tức giận."
Lâm Uyển nhìn cô với vẻ mặt hận sắt không thành thép: "Sao tính tình cậu lại tốt như vậy, bị người ta tát một cái mà cũng không đánh trả lại, cô chú không bênh vực cho cậu, coi như cậu không phải con ruột của cô chú, nhưng cũng lớn lên ở Tô Gia, chẳng lẽ bọn họ lại để mặc cậu bị người ta bắt nạt như vậy?"
Tô Giảo Giảo đầy mặt uất ức lắc đầu, cúi đầu im lặng không nói.
Nhìn dáng vẻ nhu nhược của Tô Giảo Giảo, Lâm Uyển không khỏi tức giận, chắc chắn là do Tô Nguyên Dữu kia quá mức ngông cuồng, cô ta nhất định phải cho cô một bài học.
Thế nhưng, bữa tiệc này là do Tô gia tổ chức, cô ta cũng không thể làm loạn được.
Nghe nói Tô gia đã chuyển trường cho Tô Nguyên Dữu đến Trung Học Kim Nam.
Hừ, đợi đến lúc khai giảng xem cô ta dạy dỗ cô thế nào.
Ở một góc khác, Tô Mục Du và Tô Mục Trạc ngồi cạnh nhau.
Tô Mục Du thản nhiên lên tiếng: “Mục Trạc, anh khuyên em đừng làm vậy, một người vinh hiển thì cả họ được nhờ, một người thiệt hại thì cả nhà thiệt hại, chẳng lẽ em quên quy củ của Tô Gia rồi sao?”.
Tô Mục Trạc bĩu môi: “Em biết, nhưng em nuốt không trôi cục tức này, nó không chỉ đánh Giảo Giảo mà còn dám đánh cả ba mẹ, dám ngông cuồng như vậy thì phải trả giá, anh, anh yên tâm, em chỉ muốn cho nó bẽ mặt một chút thôi.”
Nghe vậy, Tô Mục Du nhíu mày, lời cậu ta nói cũng có lý, Tô Nguyên Dữu tính tình ngang ngược như vậy, đúng là nên dạy dỗ cho tốt, nếu không nó còn leo lên đầu lên cổ bọn họ ỉa đái sao?
“Có ông nội ở đó, chú ý chừng mực thôi."
Tô Mục Trạc nhếch môi cười: “Anh yên tâm, em làm việc dĩ nhiên là có chừng mực.”
“Đúng rồi, anh hai đâu rồi nhỉ? Anh ấy là người thương Giảo Giảo nhất, hôm qua ở nhà còn nói với em là muốn tận mắt chứng kiến trò cười của Tô Nguyên Dữu, anh ấy đi đâu rồi?”
Cô ta vừa nói như vậy, Tống Hành Chu càng thêm tức giận: "Bị em đụng trúng một chút thì đã sao, cô ta thật sự coi mình là đồ sứ quý giá hay sao, đụng cũng không được đụng, Giảo Giảo, em cứ chờ xem, anh nhất định sẽ thay em báo thù!"
Tô Giảo Giảo yếu ớt lên tiếng: "Em ấy có lẽ chỉ là tính tình hơi kỳ quặc một chút thôi, anh Hành Chu, anh đừng tức giận."
Lâm Uyển nhìn cô với vẻ mặt hận sắt không thành thép: "Sao tính tình cậu lại tốt như vậy, bị người ta tát một cái mà cũng không đánh trả lại, cô chú không bênh vực cho cậu, coi như cậu không phải con ruột của cô chú, nhưng cũng lớn lên ở Tô Gia, chẳng lẽ bọn họ lại để mặc cậu bị người ta bắt nạt như vậy?"
Tô Giảo Giảo đầy mặt uất ức lắc đầu, cúi đầu im lặng không nói.
Nhìn dáng vẻ nhu nhược của Tô Giảo Giảo, Lâm Uyển không khỏi tức giận, chắc chắn là do Tô Nguyên Dữu kia quá mức ngông cuồng, cô ta nhất định phải cho cô một bài học.
Thế nhưng, bữa tiệc này là do Tô gia tổ chức, cô ta cũng không thể làm loạn được.
Nghe nói Tô gia đã chuyển trường cho Tô Nguyên Dữu đến Trung Học Kim Nam.
Hừ, đợi đến lúc khai giảng xem cô ta dạy dỗ cô thế nào.
Ở một góc khác, Tô Mục Du và Tô Mục Trạc ngồi cạnh nhau.
Tô Mục Du thản nhiên lên tiếng: “Mục Trạc, anh khuyên em đừng làm vậy, một người vinh hiển thì cả họ được nhờ, một người thiệt hại thì cả nhà thiệt hại, chẳng lẽ em quên quy củ của Tô Gia rồi sao?”.
Tô Mục Trạc bĩu môi: “Em biết, nhưng em nuốt không trôi cục tức này, nó không chỉ đánh Giảo Giảo mà còn dám đánh cả ba mẹ, dám ngông cuồng như vậy thì phải trả giá, anh, anh yên tâm, em chỉ muốn cho nó bẽ mặt một chút thôi.”
Nghe vậy, Tô Mục Du nhíu mày, lời cậu ta nói cũng có lý, Tô Nguyên Dữu tính tình ngang ngược như vậy, đúng là nên dạy dỗ cho tốt, nếu không nó còn leo lên đầu lên cổ bọn họ ỉa đái sao?
“Có ông nội ở đó, chú ý chừng mực thôi."
Tô Mục Trạc nhếch môi cười: “Anh yên tâm, em làm việc dĩ nhiên là có chừng mực.”
“Đúng rồi, anh hai đâu rồi nhỉ? Anh ấy là người thương Giảo Giảo nhất, hôm qua ở nhà còn nói với em là muốn tận mắt chứng kiến trò cười của Tô Nguyên Dữu, anh ấy đi đâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.