Thiên Kim Thật Tố Chất Không Cường, Thực Lực Siêu Cường
Chương 49:
Cật Hương Thái Đích Trư Trư
21/08/2024
Kỷ Huân Nhiên: “... Tôi mặc kệ, tóm lại cậu không được phép nói nữ thần của tôi như vậy!”
Liễu Hạc Nguyên bỗng nhiên nhìn Tiêu Uẩn Lẫm với vẻ tò mò: "Nói như vậy, cậu đã gặp con gái ruột của Tô Gia rồi à?”
“Gặp rồi.” Khóe miệng Tiêu Uẩn Lẫm nhếch lên nụ cười: "Chính là hôm qua lúc quay về Quán Lan Sơn Trang.”
Nghe vậy, Từ Việt Trần cũng theo đó hỏi: "So với Tô Giảo Giảo thì sao?”
“Một trời một vực.” Tiêu Uẩn Lẫm.
Kỷ Huân Nhiên cười lớn: "Hừ, tôi đã nói rồi mà, lớn lên trong cô nhi viện thì làm sao so được với Giảo Giảo.”
Tiêu Uẩn Lẫm liếc nhìn cậu ta, trong mắt mang theo chút ý vị: "Tôi muốn nói là, Tô Giảo Giảo so với cô con gái ruột ấy, quả thực là một trời một vực.”
Dù sao thì anh đã tận mắt nhìn thấy Tô Nguyên Dữu chỉ dùng một cái tát mà đánh cho chiếc mô tô của anh lõm vào một mảng lớn.
Anh cảm thấy Tô Nguyên Dữu có thể chỉ cần dùng một cái tát là có thể đánh chết Tô Giảo Giảo!
Kỷ Huân Nhiên: “!!!”
Cậu ta không nhịn được đưa tay lên sờ đầu anh: "Tiêu Nhị, cậu bị sốt rồi hả, sao lại bắt đầu nói nhăng nói cuội thế?”
Tiêu Uẩn Lẫm ghét bỏ hất tay cậu ta ra, ánh mắt liếc nhìn bỗng nhiên nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện ngoài cửa lớn, khóe miệng nhếch lên: "Người đến rồi, tận mắt nhìn thấy chẳng phải sẽ biết sao.”
Tô Nguyên Dữu đi bên cạnh Tô lão gia tử, đôi mắt đen như mực, đường nét thanh tú, trên người là bộ lễ phục màu đỏ đắt tiền, mái tóc uốn xoăn nhẹ nhàng buông xuống vai, rõ ràng nhìn còn trẻ tuổi nhưng từ trong ra ngoài đều toát ra khí chất vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, vừa độc lập vừa trầm ổn.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều không tự chủ được mà rơi vào người Tô Nguyên Dữu, trong mắt có sự kinh ngạc, có sự kinh diễm, có sự tò mò.
Không phải nói con gái ruột của Tô Gia lớn lên ở cô nhi viện sao, khí chất này, nhìn thế nào cũng không hề thua kém Tô Giảo Giảo từ nhỏ đã lớn lên trong Tô Gia, thậm chí còn có phần hơn.
Tô Nguyên Dữu coi như không thấy những ánh mắt đánh giá của những người này, cô theo Tô lão gia tử đi lên khán đài.
“Chào mừng mọi người đến tham dự buổi tiệc của Tô Gia tôi, đây là cháu gái ruột của tôi, Tô Nguyên Dữu, chắc hẳn mọi người cũng đã biết, Dữu Dữu từ nhỏ đã bị ôm nhầm, con bé lớn lên trong cô nhi viện, tôi là ông nội con bé, vô cùng đau lòng cho những gì nó đã trải qua.”
Liễu Hạc Nguyên bỗng nhiên nhìn Tiêu Uẩn Lẫm với vẻ tò mò: "Nói như vậy, cậu đã gặp con gái ruột của Tô Gia rồi à?”
“Gặp rồi.” Khóe miệng Tiêu Uẩn Lẫm nhếch lên nụ cười: "Chính là hôm qua lúc quay về Quán Lan Sơn Trang.”
Nghe vậy, Từ Việt Trần cũng theo đó hỏi: "So với Tô Giảo Giảo thì sao?”
“Một trời một vực.” Tiêu Uẩn Lẫm.
Kỷ Huân Nhiên cười lớn: "Hừ, tôi đã nói rồi mà, lớn lên trong cô nhi viện thì làm sao so được với Giảo Giảo.”
Tiêu Uẩn Lẫm liếc nhìn cậu ta, trong mắt mang theo chút ý vị: "Tôi muốn nói là, Tô Giảo Giảo so với cô con gái ruột ấy, quả thực là một trời một vực.”
Dù sao thì anh đã tận mắt nhìn thấy Tô Nguyên Dữu chỉ dùng một cái tát mà đánh cho chiếc mô tô của anh lõm vào một mảng lớn.
Anh cảm thấy Tô Nguyên Dữu có thể chỉ cần dùng một cái tát là có thể đánh chết Tô Giảo Giảo!
Kỷ Huân Nhiên: “!!!”
Cậu ta không nhịn được đưa tay lên sờ đầu anh: "Tiêu Nhị, cậu bị sốt rồi hả, sao lại bắt đầu nói nhăng nói cuội thế?”
Tiêu Uẩn Lẫm ghét bỏ hất tay cậu ta ra, ánh mắt liếc nhìn bỗng nhiên nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện ngoài cửa lớn, khóe miệng nhếch lên: "Người đến rồi, tận mắt nhìn thấy chẳng phải sẽ biết sao.”
Tô Nguyên Dữu đi bên cạnh Tô lão gia tử, đôi mắt đen như mực, đường nét thanh tú, trên người là bộ lễ phục màu đỏ đắt tiền, mái tóc uốn xoăn nhẹ nhàng buông xuống vai, rõ ràng nhìn còn trẻ tuổi nhưng từ trong ra ngoài đều toát ra khí chất vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, vừa độc lập vừa trầm ổn.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều không tự chủ được mà rơi vào người Tô Nguyên Dữu, trong mắt có sự kinh ngạc, có sự kinh diễm, có sự tò mò.
Không phải nói con gái ruột của Tô Gia lớn lên ở cô nhi viện sao, khí chất này, nhìn thế nào cũng không hề thua kém Tô Giảo Giảo từ nhỏ đã lớn lên trong Tô Gia, thậm chí còn có phần hơn.
Tô Nguyên Dữu coi như không thấy những ánh mắt đánh giá của những người này, cô theo Tô lão gia tử đi lên khán đài.
“Chào mừng mọi người đến tham dự buổi tiệc của Tô Gia tôi, đây là cháu gái ruột của tôi, Tô Nguyên Dữu, chắc hẳn mọi người cũng đã biết, Dữu Dữu từ nhỏ đã bị ôm nhầm, con bé lớn lên trong cô nhi viện, tôi là ông nội con bé, vô cùng đau lòng cho những gì nó đã trải qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.