Thiên Kim Thật Tố Chất Không Cường, Thực Lực Siêu Cường
Chương 5:
Cật Hương Thái Đích Trư Trư
05/08/2024
Thấy vậy, Tô Bạc Dương nổi trận lôi đình, giơ tay lên đánh Tô Nguyên Dữu.
Tô Nguyên Dữu cười lạnh: "Bà đây nhịn lâu lắm rồi, bà đây không chỉ đánh bà ta, còn đánh cả ông nữa!"
Nói rồi, cô nắm chặt lấy bàn tay đang vung tới của ông ta, đá mạnh một cước vào bụng ông ta.
Tô Nguyên Dữu kiếp trước đã trải qua trăm trận chiến, dù thân thể này không bằng thân thể trước kia của cô nhưng cũng không phải bọn họ có thể dễ dàng động vào được.
Khi Tô lão gia tử và anh cả Tô gia Tô Mục Cẩm bước vào biệt thự, họ thấy Tô Nguyên Dữu đá Tô Bạc Dương bay đi.
Tô lão gia tử: "..."
Tô Mục Cẩm: "..."
Tô Nguyên Dữu vỗ tay, nhìn một nhà ba người liên tục rên rỉ trên sàn, vẻ mặt khinh thường: "Muốn đánh tôi ư? Cho các người luyện thêm mười năm nữa cũng đừng hòng chạm vào một sợi tóc của tôi!"
Tô lão gia tử khẽ ho một tiếng, bước tới: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tô Giảo Giảo vẫn còn sững sờ vì hành động của Tô Nguyên Dữu, mãi không hoàn hồn lại được.
Vừa thấy Tô lão gia tử đến, cô ta liền tái mặt, nước mắt lập tức trào ra: "Ông nội, oa oa oa, xin lỗi, đều là lỗi của cháu, là cháu không nên ở lại, đừng trách em gái."
Tô lão gia tử hơi nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng đi."
"Ông nội, cháu..." Tô Giảo Giảo còn chưa nói hết lời thì đã bị Tô Nguyên Dữu cắt ngang.
"Tô lão gia tử." Cô quay người lại, nhìn Tô lão gia tử cười nhẹ: "Bọn họ muốn đánh cháu, cháu chỉ phản kháng thôi, không quá đáng chứ?"
Tô lão gia tử nhìn khuôn mặt rất giống người vợ đã khuất của mình, hơi choáng váng, sắc mặt dịu đi đôi chút: "Dù sao thì họ cũng là cha mẹ ruột của cháu mà."
Tô Nguyên Dữu cười khẩy: "Chỉ là cha mẹ ruột về mặt sinh học thôi!"
Lâm Văn Sơ đỡ Tô Bạc Dương đứng dậy, trừng mắt nhìn Tô Nguyên Dữu, như thể cô không phải là con gái ruột của bà ta, mà là kẻ thù vậy.
"Cha, nếu nó không muốn ở Tô gia thì cứ để nó đi, tiền của Tô gia nó cũng đừng hòng lấy."
Tô Nguyên Dữu hơi nheo mắt: "Không muốn đưa tiền à, được thôi, vậy thì tôi không dám đảm bảo ngày mai tít báo sẽ là gì đâu."
"Gây sốc! Đại tiểu thư Tô gia ở Hải Thị lại là thiên kim giả, thiên kim thật lại lớn lên ở cô nhi viện, trở về Tô gia lại bị cha mẹ ruột ghét bỏ, không cho một xu tiền cấp dưỡng, còn bị đuổi khỏi Tô gia!"
"Các người thấy tiêu đề này thế nào?"
"Mày dám!" Tô Bạc Dương tức đến trợn mắt: "Mày nghĩ Tô gia dễ chọc lắm sao?"
Tô Nguyên Dữu thản nhiên đút hai tay vào túi, giọng điệu hờ hững: "Ông xem tôi có dám không!"
Cho dù là người tu chân, cũng có sở thích riêng, chơi mạng cô chưa ngán ai bao giờ, cùng lắm kiếm một khoản tiền, chạy ra nước ngoài.
Tuy nhiên, trước khi đi nhất định phải khiến Tô gia thân bại danh liệt!
Coi như là báo thù cho nguyên chủ.
Tô Nguyên Dữu cười lạnh: "Bà đây nhịn lâu lắm rồi, bà đây không chỉ đánh bà ta, còn đánh cả ông nữa!"
Nói rồi, cô nắm chặt lấy bàn tay đang vung tới của ông ta, đá mạnh một cước vào bụng ông ta.
Tô Nguyên Dữu kiếp trước đã trải qua trăm trận chiến, dù thân thể này không bằng thân thể trước kia của cô nhưng cũng không phải bọn họ có thể dễ dàng động vào được.
Khi Tô lão gia tử và anh cả Tô gia Tô Mục Cẩm bước vào biệt thự, họ thấy Tô Nguyên Dữu đá Tô Bạc Dương bay đi.
Tô lão gia tử: "..."
Tô Mục Cẩm: "..."
Tô Nguyên Dữu vỗ tay, nhìn một nhà ba người liên tục rên rỉ trên sàn, vẻ mặt khinh thường: "Muốn đánh tôi ư? Cho các người luyện thêm mười năm nữa cũng đừng hòng chạm vào một sợi tóc của tôi!"
Tô lão gia tử khẽ ho một tiếng, bước tới: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tô Giảo Giảo vẫn còn sững sờ vì hành động của Tô Nguyên Dữu, mãi không hoàn hồn lại được.
Vừa thấy Tô lão gia tử đến, cô ta liền tái mặt, nước mắt lập tức trào ra: "Ông nội, oa oa oa, xin lỗi, đều là lỗi của cháu, là cháu không nên ở lại, đừng trách em gái."
Tô lão gia tử hơi nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng đi."
"Ông nội, cháu..." Tô Giảo Giảo còn chưa nói hết lời thì đã bị Tô Nguyên Dữu cắt ngang.
"Tô lão gia tử." Cô quay người lại, nhìn Tô lão gia tử cười nhẹ: "Bọn họ muốn đánh cháu, cháu chỉ phản kháng thôi, không quá đáng chứ?"
Tô lão gia tử nhìn khuôn mặt rất giống người vợ đã khuất của mình, hơi choáng váng, sắc mặt dịu đi đôi chút: "Dù sao thì họ cũng là cha mẹ ruột của cháu mà."
Tô Nguyên Dữu cười khẩy: "Chỉ là cha mẹ ruột về mặt sinh học thôi!"
Lâm Văn Sơ đỡ Tô Bạc Dương đứng dậy, trừng mắt nhìn Tô Nguyên Dữu, như thể cô không phải là con gái ruột của bà ta, mà là kẻ thù vậy.
"Cha, nếu nó không muốn ở Tô gia thì cứ để nó đi, tiền của Tô gia nó cũng đừng hòng lấy."
Tô Nguyên Dữu hơi nheo mắt: "Không muốn đưa tiền à, được thôi, vậy thì tôi không dám đảm bảo ngày mai tít báo sẽ là gì đâu."
"Gây sốc! Đại tiểu thư Tô gia ở Hải Thị lại là thiên kim giả, thiên kim thật lại lớn lên ở cô nhi viện, trở về Tô gia lại bị cha mẹ ruột ghét bỏ, không cho một xu tiền cấp dưỡng, còn bị đuổi khỏi Tô gia!"
"Các người thấy tiêu đề này thế nào?"
"Mày dám!" Tô Bạc Dương tức đến trợn mắt: "Mày nghĩ Tô gia dễ chọc lắm sao?"
Tô Nguyên Dữu thản nhiên đút hai tay vào túi, giọng điệu hờ hững: "Ông xem tôi có dám không!"
Cho dù là người tu chân, cũng có sở thích riêng, chơi mạng cô chưa ngán ai bao giờ, cùng lắm kiếm một khoản tiền, chạy ra nước ngoài.
Tuy nhiên, trước khi đi nhất định phải khiến Tô gia thân bại danh liệt!
Coi như là báo thù cho nguyên chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.