Thiên Kim Thật Trọng Sinh Mới Là Đoàn Sủng Hào Môn
Chương 1:
Nhạc Sinh
24/05/2024
Tiếng cười dữ tợn vang vọng trên bầu trời, kèm theo tiếng sấm, bật lửa bật lên... Trong nháy mắt, xăng trên mặt đất lập tức nổ tung!
Lửa lớn ngập trời, tiếng người tuyệt vọng thống khổ gào thét, còn có hai khuôn mặt độc ác kia...
Không! Cô tuyệt đối không thể nhận thua như vậy!
Linh hồn phẫn nộ, không cam lòng, hối hận, thiêu đốt đan xen... Sau khi cơn đau qua đi, một luồng ánh sáng trắng lóe lên...
Cố Ôn Nghiên chợt tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên đường đèo nơi cô đã bỏ mạng.
Cố Ôn Nghiên kinh ngạc mở to hai mắt, cô đã trở về, còn chưa chết, mọi thứ còn kịp!
Cố Ôn Nghiên dùng sức đạp phanh lại, chiếc ô tô theo sát phía sau cũng dừng lại, rất nhanh, một đôi mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.
Bạc Tư Hàn! Vốn cô định kết hôn với anh vào hôm nay, nhưng bị em gái nuôi của cha mẹ là Cố Miên Miên cùng với người bạn thanh mai trúc mã Phương Tê Hành xui khiến bỏ trốn ngay trong hôn lễ.
Bạc Tư Hàn đuổi theo, vậy mà lại cùng cô táng thân trong biển lửa...
Nhưng sau khi cô chết mới biết được, Cố Miên Miên trăm phương ngàn kế hại cô, Phương Tề Hành căn bản không phải là người đã cứu cô khi còn bé, người đó chính là Bạc Tư Hàn!
"Xuống xe."
Lúc này, môi Bạc Tư Hàn trắng bệch phun ra hai chữ, khuôn mặt tuấn mỹ băng lãnh không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào, khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Trong đôi mắt phượng của anh tràn đầy sự sắc bén, Bạc Tư Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Cố Ôn Nghiên: "Anh nói, xuống xe."
Hình như sự kiên nhẫn của người đàn ông đã được dùng hết, nếu cô không phản ứng, sợ rằng anh sẽ dùng tới thủ đoạn đáng sợ nhất đối phó cô.
"Xuống xe thì xuống xe thôi... Anh hung dữ cái gì?" Cố Ôn Nghiên vẫn có chút sợ hãi dáng vẻ lạnh như băng này của anh, nhưng vừa nghĩ tới những thứ đã từng bị cô hiểu lầm lúc trước, còn có lời thề trước khi chết của cô...
Cố Ôn Nghiên đẩy cửa xe, chân vừa mới chạm đất thì cổ tay đã bị túm lấy.
Đầu ngón tay của Bạc Tư Hàn nóng đến mức gần như muốn đốt cháy da của cô.
Cố Ôn Nghiên bị đau, mềm giọng, cẩn thận từng li từng tí cùng thương lượng với anh: "Không phải em muốn chạy trốn, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Bước chân người đàn ông dừng một chút, đột nhiên anh kéo cà vạt màu xám khói ra rồi khép hai tay Cố Ôn Nghiên lại, nhanh chóng quấn quanh vài vòng trói cô lại, sau đó nói bằng giọng điệu nguy hiểm: "Em muốn nói chuyện? Được, bây giờ có thể nói rồi."
Cố Ôn Nghiên nuốt nước miếng, muốn báo đáp ân tình của anh hình như đây là sự khiêu chiến trước nay chưa từng có đối với cô.
Cô vừa định nói gì đó, bên tai lại vang lên tiếng xe hơi gầm rú...
Ánh mắt Cố Ôn Nghiên biến đổi, là bọn họ!
Nếu chiếc xe này lại đi về phía trước một trăm mét, chính là cạm bẫy mà Cố Miên Miên và Phương Tề Hành đã bố trí từ trước, sẽ khiến Cố Ôn Nghiên bị đâm xe.
Xe của Cố Ôn Nghiên đã bị động tay động chân từ rất sớm, sau khi va chạm kịch liệt, xăng sẽ bị rò rỉ.
Bạc Tư Hàn theo sát phía sau cũng không thoát được, một mũi tên trúng hai đích!
Kế hoạch của bọn họ âm độc như vậy, Cố Ôn Nghiên không chỉ không biết gì, thậm chí còn cảm kích bọn họ đã giúp cô đào hôn, thật sự buồn cười, thật đáng buồn!
Mà bây giờ...
Sau khi Cố Miên Miên xuống xe, cô ta sửng sốt một lúc lâu, trong mắt hiện lên vài phần thất vọng cùng tiếc nuối, giống như là cảm thấy không thể bức Cố Ôn Nghiên vào đường chết khiến cô ta có chút đáng tiếc.
Lửa lớn ngập trời, tiếng người tuyệt vọng thống khổ gào thét, còn có hai khuôn mặt độc ác kia...
Không! Cô tuyệt đối không thể nhận thua như vậy!
Linh hồn phẫn nộ, không cam lòng, hối hận, thiêu đốt đan xen... Sau khi cơn đau qua đi, một luồng ánh sáng trắng lóe lên...
Cố Ôn Nghiên chợt tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên đường đèo nơi cô đã bỏ mạng.
Cố Ôn Nghiên kinh ngạc mở to hai mắt, cô đã trở về, còn chưa chết, mọi thứ còn kịp!
Cố Ôn Nghiên dùng sức đạp phanh lại, chiếc ô tô theo sát phía sau cũng dừng lại, rất nhanh, một đôi mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm vào cô.
Bạc Tư Hàn! Vốn cô định kết hôn với anh vào hôm nay, nhưng bị em gái nuôi của cha mẹ là Cố Miên Miên cùng với người bạn thanh mai trúc mã Phương Tê Hành xui khiến bỏ trốn ngay trong hôn lễ.
Bạc Tư Hàn đuổi theo, vậy mà lại cùng cô táng thân trong biển lửa...
Nhưng sau khi cô chết mới biết được, Cố Miên Miên trăm phương ngàn kế hại cô, Phương Tề Hành căn bản không phải là người đã cứu cô khi còn bé, người đó chính là Bạc Tư Hàn!
"Xuống xe."
Lúc này, môi Bạc Tư Hàn trắng bệch phun ra hai chữ, khuôn mặt tuấn mỹ băng lãnh không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào, khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Trong đôi mắt phượng của anh tràn đầy sự sắc bén, Bạc Tư Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Cố Ôn Nghiên: "Anh nói, xuống xe."
Hình như sự kiên nhẫn của người đàn ông đã được dùng hết, nếu cô không phản ứng, sợ rằng anh sẽ dùng tới thủ đoạn đáng sợ nhất đối phó cô.
"Xuống xe thì xuống xe thôi... Anh hung dữ cái gì?" Cố Ôn Nghiên vẫn có chút sợ hãi dáng vẻ lạnh như băng này của anh, nhưng vừa nghĩ tới những thứ đã từng bị cô hiểu lầm lúc trước, còn có lời thề trước khi chết của cô...
Cố Ôn Nghiên đẩy cửa xe, chân vừa mới chạm đất thì cổ tay đã bị túm lấy.
Đầu ngón tay của Bạc Tư Hàn nóng đến mức gần như muốn đốt cháy da của cô.
Cố Ôn Nghiên bị đau, mềm giọng, cẩn thận từng li từng tí cùng thương lượng với anh: "Không phải em muốn chạy trốn, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Bước chân người đàn ông dừng một chút, đột nhiên anh kéo cà vạt màu xám khói ra rồi khép hai tay Cố Ôn Nghiên lại, nhanh chóng quấn quanh vài vòng trói cô lại, sau đó nói bằng giọng điệu nguy hiểm: "Em muốn nói chuyện? Được, bây giờ có thể nói rồi."
Cố Ôn Nghiên nuốt nước miếng, muốn báo đáp ân tình của anh hình như đây là sự khiêu chiến trước nay chưa từng có đối với cô.
Cô vừa định nói gì đó, bên tai lại vang lên tiếng xe hơi gầm rú...
Ánh mắt Cố Ôn Nghiên biến đổi, là bọn họ!
Nếu chiếc xe này lại đi về phía trước một trăm mét, chính là cạm bẫy mà Cố Miên Miên và Phương Tề Hành đã bố trí từ trước, sẽ khiến Cố Ôn Nghiên bị đâm xe.
Xe của Cố Ôn Nghiên đã bị động tay động chân từ rất sớm, sau khi va chạm kịch liệt, xăng sẽ bị rò rỉ.
Bạc Tư Hàn theo sát phía sau cũng không thoát được, một mũi tên trúng hai đích!
Kế hoạch của bọn họ âm độc như vậy, Cố Ôn Nghiên không chỉ không biết gì, thậm chí còn cảm kích bọn họ đã giúp cô đào hôn, thật sự buồn cười, thật đáng buồn!
Mà bây giờ...
Sau khi Cố Miên Miên xuống xe, cô ta sửng sốt một lúc lâu, trong mắt hiện lên vài phần thất vọng cùng tiếc nuối, giống như là cảm thấy không thể bức Cố Ôn Nghiên vào đường chết khiến cô ta có chút đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.