Thiên Kim Thật Trọng Sinh Mới Là Đoàn Sủng Hào Môn
Chương 6:
Nhạc Sinh
25/05/2024
Cố Miên Miên sửng sốt, cha Cố mẹ Cố cũng đều sợ ngây người, không ngờ Bạc Tư Hàn lại không nể mặt bọn họ như thế.
Nhưng Bạc Tư Hàn chính là một người như vậy, anh chỉ để ý người mà anh nhận định, tất cả những thứ khác anh đều không để vào mắt!
"Anh rể, đây là việc nhà họ Cố chúng em, anh đừng nên xen vào..."
Cố Tước cũng uy nghiêm nói: "Cậu Bạc, hôn lễ của cậu và Ôn Nghiên còn chưa tổ chức, nó là con gái của tôi, tôi dạy con, không cần cậu xen vào!"
"Cô ấy là con gái của ông? Thì ra Nhà họ Cố chủ còn biết điểm này?"
Trong lời nói của Bạc Tư Hàn tràn đầy châm chọc, "Mười tám năm không quan tâm con gái ruột, thế mà lại rất thân cận với một đứa con nuôi không biết từ đâu ra, tôi còn tưởng rằng Nhà họ Cố đã quên Ôn Nghiên cũng họ Cố!"
Đầu tiên Cố Ôn Nghiên là kinh ngạc sau đó lại cười trộm, Bạc Tư Hàn... Anh thật đúng là...
Quả nhiên, mấy lời đồn đều là thật, Gia chủ nhà họ Bạc tính cách cố chấp cổ quái, ai trêu chọc anh, nhất định sẽ xui xẻo.
Mà thấy anh kiên định bảo vệ mình như vậy khiến lòng Cố Ôn Nghiên trở nên ấm áp.
Cô nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của anh sau đó quay sang cười với người kia.
Xinh đẹp lại tươi sáng ngay cả ánh mặt trời cũng không bằng.
Bạc Tư Hàn: "..."
Tiếp theo còn phải nói cái gì nhỉ?
Anh bị kẹt.
Cố Tước bị lời nói này của anh chọc tức đến mức thở hổn hển, giận tím mặt: " Bạc Tư Hàn! Cho dù bây giờ thế lực nhà họ Bạc rất lớn thì nhà họ Cố cũng không sợ cậu!"
Đúng lúc này Cố Miên Miên cũng khóc nức nở vài tiếng, giống như đang chịu ủy khuất lớn bằng trời.
Bạc Tư Hàn lấy lại tinh thần, khinh miệt cong môi: "Cố gia chủ, thẹn quá hóa giận rồi? Xem ra tôi đã nói trúng sự thật mà ông không muốn thừa nhận nhất, người Nhà họ Cố các người quả thật không có mắt, nuôi dưỡng con hoang không biết từ đâu tới, cũng không chê xui xẻo!"
Anh không nể mặt chút nào, khiến Cố Miên Miên cảm giác bị tát một cái.
Cố Miên Miên cắn môi, khóc rống: "Ba ba, mẹ, con biết mà, con mãi mãi không sánh được với chị..."
Cố Tước giận không kìm được, Diệp Dĩ Văn đang muốn an ủi cô, Bạc Tư Hàn lại cao ngạo gật đầu: "Coi như cô còn có chút tự hiểu lấy mình."
"Phụt..."
Cố Ôn Nghiên nhịn không được cười: "Tư Hàn, anh thật độc miệng nhưng mà em rất thích."
Bạc Tư Hàn hơi nhướng mày.
Thích?
Sắc mặt âm trầm của anh cuối cùng cũng hòa hoãn, nhắc nhở mấy người trước mặt: "Tôi sẽ chọn ngày tổ chức lại hôn lễ một lần nữa, Ôn Nghiên đã là người của tôi, ai dám bắt nạt cô ấy, mặc kệ là mấy ngươi có bản lãnh như thế nào, tôi đều khiến mấy người sống không bằng chết!"
"Anh rể, chúng em không muốn bắt nạt chị, nhưng chuyện chị ấy đào hôn hôm nay vốn có lỗi với chúng em, căn bản chị ấy không muốn gả cho anh..."
Cố Ôn Nghiên nhẹ giọng cắt ngang lời nói của cô ta: "Cố Miên Miên, hôm nay để em diễn kịch lâu như vậy cũng đủ rồi, phải đến lượt chị nói cái gì đó mới phải chứ."
"... Cái gì?"
Cố Ôn Nghiên lấy điện thoại di động ra, mở video đã đồng bộ bên trong ra: "Em giải thích một chút, em và Phương Tề Hành đang làm gì trên con đường quốc lộ này?"
Cô quyết đoán mở video, trong xe của Cố Ôn Nghiên có camera giám sát, rõ ràng quay được cảnh hai người này cẩn thận từng li từng tí thu lại dây cáp treo giữa đường, quấn thành một vòng, sau đó lén lút mang đi.
Không thể giảo biện.
Cơ thể Cố Miên Miên lắc lư, sắc mặt trắng bệch.
Cha mẹ Cố thì có chút không hiểu, nghi hoặc, còn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của đoạn video này.
Nhưng Bạc Tư Hàn chính là một người như vậy, anh chỉ để ý người mà anh nhận định, tất cả những thứ khác anh đều không để vào mắt!
"Anh rể, đây là việc nhà họ Cố chúng em, anh đừng nên xen vào..."
Cố Tước cũng uy nghiêm nói: "Cậu Bạc, hôn lễ của cậu và Ôn Nghiên còn chưa tổ chức, nó là con gái của tôi, tôi dạy con, không cần cậu xen vào!"
"Cô ấy là con gái của ông? Thì ra Nhà họ Cố chủ còn biết điểm này?"
Trong lời nói của Bạc Tư Hàn tràn đầy châm chọc, "Mười tám năm không quan tâm con gái ruột, thế mà lại rất thân cận với một đứa con nuôi không biết từ đâu ra, tôi còn tưởng rằng Nhà họ Cố đã quên Ôn Nghiên cũng họ Cố!"
Đầu tiên Cố Ôn Nghiên là kinh ngạc sau đó lại cười trộm, Bạc Tư Hàn... Anh thật đúng là...
Quả nhiên, mấy lời đồn đều là thật, Gia chủ nhà họ Bạc tính cách cố chấp cổ quái, ai trêu chọc anh, nhất định sẽ xui xẻo.
Mà thấy anh kiên định bảo vệ mình như vậy khiến lòng Cố Ôn Nghiên trở nên ấm áp.
Cô nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của anh sau đó quay sang cười với người kia.
Xinh đẹp lại tươi sáng ngay cả ánh mặt trời cũng không bằng.
Bạc Tư Hàn: "..."
Tiếp theo còn phải nói cái gì nhỉ?
Anh bị kẹt.
Cố Tước bị lời nói này của anh chọc tức đến mức thở hổn hển, giận tím mặt: " Bạc Tư Hàn! Cho dù bây giờ thế lực nhà họ Bạc rất lớn thì nhà họ Cố cũng không sợ cậu!"
Đúng lúc này Cố Miên Miên cũng khóc nức nở vài tiếng, giống như đang chịu ủy khuất lớn bằng trời.
Bạc Tư Hàn lấy lại tinh thần, khinh miệt cong môi: "Cố gia chủ, thẹn quá hóa giận rồi? Xem ra tôi đã nói trúng sự thật mà ông không muốn thừa nhận nhất, người Nhà họ Cố các người quả thật không có mắt, nuôi dưỡng con hoang không biết từ đâu tới, cũng không chê xui xẻo!"
Anh không nể mặt chút nào, khiến Cố Miên Miên cảm giác bị tát một cái.
Cố Miên Miên cắn môi, khóc rống: "Ba ba, mẹ, con biết mà, con mãi mãi không sánh được với chị..."
Cố Tước giận không kìm được, Diệp Dĩ Văn đang muốn an ủi cô, Bạc Tư Hàn lại cao ngạo gật đầu: "Coi như cô còn có chút tự hiểu lấy mình."
"Phụt..."
Cố Ôn Nghiên nhịn không được cười: "Tư Hàn, anh thật độc miệng nhưng mà em rất thích."
Bạc Tư Hàn hơi nhướng mày.
Thích?
Sắc mặt âm trầm của anh cuối cùng cũng hòa hoãn, nhắc nhở mấy người trước mặt: "Tôi sẽ chọn ngày tổ chức lại hôn lễ một lần nữa, Ôn Nghiên đã là người của tôi, ai dám bắt nạt cô ấy, mặc kệ là mấy ngươi có bản lãnh như thế nào, tôi đều khiến mấy người sống không bằng chết!"
"Anh rể, chúng em không muốn bắt nạt chị, nhưng chuyện chị ấy đào hôn hôm nay vốn có lỗi với chúng em, căn bản chị ấy không muốn gả cho anh..."
Cố Ôn Nghiên nhẹ giọng cắt ngang lời nói của cô ta: "Cố Miên Miên, hôm nay để em diễn kịch lâu như vậy cũng đủ rồi, phải đến lượt chị nói cái gì đó mới phải chứ."
"... Cái gì?"
Cố Ôn Nghiên lấy điện thoại di động ra, mở video đã đồng bộ bên trong ra: "Em giải thích một chút, em và Phương Tề Hành đang làm gì trên con đường quốc lộ này?"
Cô quyết đoán mở video, trong xe của Cố Ôn Nghiên có camera giám sát, rõ ràng quay được cảnh hai người này cẩn thận từng li từng tí thu lại dây cáp treo giữa đường, quấn thành một vòng, sau đó lén lút mang đi.
Không thể giảo biện.
Cơ thể Cố Miên Miên lắc lư, sắc mặt trắng bệch.
Cha mẹ Cố thì có chút không hiểu, nghi hoặc, còn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của đoạn video này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.