Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả
Chương 29
Mặc Linh Tâm
07/03/2024
Dù rằng Kiều Mộng Mộng từ chối thẳng thừng nhưng mấy tháng tiếp theo Mộ
Từ An vẫn kiên trì tặng đủ các loại hoa mỗi ngày. Ban đầu Kiều Mộng Mộng từ chối dứt khoát, sau đó những bó hoa đó được gửi tới cửa chung cư của cô, chất đống ngày một nhiều khiến cô buộc phải chủ động tới công ty
giải trí Mộng Ảnh tìm Mộ Từ An.
Trong phòng làm việc, Kiều Mộng Mộng lạnh mặt từ chối anh một cách đanh thép: “Giám đốc Mộ, mong anh đừng tặng hoa cho tôi nữa, điều này khiến tôi thấy rất phiền.”
Mộ Từ An đặt tài liệu trong tay xuống, đẩy gọng kính vàng, nở nụ cười lịch sự: “Không thích à?”
Kiều Mộng Mộng gật đầu: “Đúng!”
“Nhưng tôi nhớ em thích nhất…”
Kiều Mộng Mộng cắt ngang lời anh, nói to hơn: “Ý của tôi là tôi không thích anh. Mong giám đốc Mộ đừng phí sức nữa.”
Ánh mắt của cô vừa xa cách vừa lạnh lẽo khác hẳn với tính cách dịu dàng điềm tĩnh hàng ngày.
Có lẽ anh thật sự đã chạm tới giới hạn của cô và có lẽ cô không thích anh thật.
Ánh mắt Mộ Từ An ảm đạm, cơn đau trong lồng ngực ngày một dữ dội. Anh nặn ra một nụ cười cực kỳ gượng gạo: “Được, sau này tôi sẽ không tặng hoa, không làm phiền em nữa.”
“Cảm ơn.”
Kiều Mộng Mộng xoay người rời đi chẳng dừng lại một phút giây nào. Anh nhìn bóng lưng cố chấp của cô, một giọt nước mắt lăn xuống khỏi hốc mắt.
Giữa hai người họ sẽ kết thúc như vậy sao?
……
Sự từ chối ngày hôm đó của Kiều Mộng Mộng đã khiến người cai rượu bao nhiêu năm này bước vào quán bar một lần nữa. Người bạn thân Giang Thần nhìn anh rót rượu cho mình hết ly này tới ly khác thì cười nhạo nói: “Sa vào bể tình bị tổn thương à?”
Mộ Từ An lắc đầu: “Không.”
Đương nhiên Giang Thần không tin, người anh em này của anh ta đã khẩu thị tâm phi từ nhỏ, nói chuyện với người quen đều phải nghe ngược lại. Anh ta cười an ủi: “Người anh em, với gia cảnh của cậu thì muốn người phụ nữ nào mà không được?”
“Giang Thần.” Mộ Từ An nghiêm túc gọi tên anh ta, giọng nói cực kỳ kiên định: “Không thể lấy mọi người ra so sánh, tình cảm không phải thứ rẻ tiền.”
Giang Thần nhún vui cười: “Tôi đùa thôi mà.”
Giọng Mộ Từ An càng lạnh buốt: “Không buồn cười đâu.”
Anh không để ý tới Giang Thần nữa, tiếp tục uống hết ly rượu này tới ly rượu khác, ánh mắt bắt đầu mơ màng.
Vì lâu rồi không uống rượu nên dạ dày của anh căn bản không thể chịu được sự hành hạ này, sau khi uống được vài ly thì mặt hiện lên biểu cảm đau đớn.
Giang Thần giật rượu trong tay anh, quở trách: “Cậu đừng có uống nữa! Muốn bị bệnh nặng lần nữa à?”
Mộ Từ An sững người lại, cực kỳ im lặng.
“Mộ Từ An, bây giờ bản thân cậu chẳng giống người mà tôi quen một chút nào cả!” Giang Thần thở dài: “Ngày nào cậu cũng đuổi theo phía sau cô ấy thì có tác dụng gì? Tình đầu ý hợp mới là tốt nhất, trong tình cảm đơn phương thì hành vi bây giờ của cậu là làm phiền đấy.”
Mộ Từ An nhìn anh ta một cái, cặp mắt yên ả vằn tơ máu lóe sáng.
Anh hỏi: “Có gương không?”
Giang Thần nghĩ thằng bạn mình bị ngu người rồi, anh ta sờ trán anh, bực mình nói: “Ai mang cái thứ đó đi làm gì? Cậu muốn soi gương thì vào nhà vệ sinh ấy!”
“Cậu nói đúng!”
Anh đẩy Giang Thần ra chạy vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương đột nhiên anh bật cười.
Anh cảm thấy bây giờ mình giống hệt Kiều Mộng Mộng trước đây.
Lo được lo mất, không có cảm giác an toàn, gửi gắm mọi vui buồn đau khổ lên người khác.
Mấy tháng nay, anh cứ quẩn quanh Kiều Mộng Mộng, đến cả chuyện công ty cũng vứt cho Tâm Tâm. Dù rằng cô ấy nói không sao, còn tự nguyện tiếp lời cổ vũ anh theo đuổi Kiều Mộng Mộng, nhưng như vậy không phải là anh!
Anh dạy Kiều Mộng Mộng rằng trước khi yêu người khác thì phải yêu mình trước nhưng bản thân anh lại quên mất.
Trên đời này vượt qua người khác thì dễ, vượt qua chính mình mới khó.
Hôm đó Giang Thần chửi anh tỉnh ra, anh không còn tới công ty giải trí Mộng Ảnh hàng ngày nữa mà quay về tập đoàn Mộ Hải, làm giám đốc Mộ điêu luyện trên thương trường. Cho dù có cùng xuất hiện tại một bữa tiệc với Kiều Mộng Mộng, anh cũng không còn chạy theo cô như trước.
Cho dù có nhớ nhung nhưng sẽ không giống trước kia nữa, khiến cô không có không gian, làm cô thấy phiền toái.
Chớp mắt vài tháng trôi qua, Mộ Từ Tâm tung tăng chạy tới cực kỳ kích động: “Anh ơi! Ngày mai là sinh nhật chị Mộng Mộng, em và nhóm đàn anh Ninh Huy quyết định tổ chức chúc mừng sinh nhật chị ấy!”
Mộ Từ An thản nhiên “ừm” một tiếng vẫn tiếp tục lật giở báo cáo như thể chuyện này không hề khơi dậy hứng khởi cho anh.
Mộ Từ Tâm thò đầu dí sát trước mặt nhìn chằm chằm vào mắt anh rồi nghiêm túc hỏi: “Anh, anh không định tham gia thật à?”
Mộ Từ An gật đầu xong lại nói thêm: “Cô ấy không muốn thấy anh.”
Mộ Từ Tâm im lặng.
Chị Mộng Mộng đúng là tàn nhẫn với anh trai cô ấy quá, chẳng có một chút cơ hội nào cả.
“Anh ơi? Anh có ý tưởng gì không?”
Mộ Từ An đặt báo cáo xuống, cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này: “Cô ấy thích gấu bông, thích màu hồng, thích bánh vị dâu tây, thích trời đầy sao, thích…”
Anh kiệt kê những thứ Kiều Mộng Mộng thích và không thích một cách tường tận, thuộc làu như là chính mình.
Mộ Từ Tâm kinh ngạc nghe anh trai miêu tả, cô ấy nhanh chóng lấy sổ ghi chép lại. Tận nửa tiếng sau cô ấy mới mất kiên nhẫn đánh anh: “Anh.”
Anh trai cô ấy như đang đắm chìm trong hồi ức nào đó, khóe môi hơi cong cong, đôi mắt ngọt ngào hạnh phúc chẳng hề che giấu.
“Anh!”
Mộ Từ An từ trong hồi ức quay về hiện thực, thấy Mộ Từ Tâm nhìn chằm chằm mình thì thắc mắc hỏi cô ấy: “Chưa đủ à?”
“Đủ rồi.” Mộ Từ Tâm ngồi đối diện với anh: “Anh này, sao anh biết nhiều thế?”
Mộ Từ An sững người mất một giây sau đó tươi cười: “Điều tra thôi!”
“Ra thế à?”
Mộ Từ Tâm thấy lạ nhưng lại không biết sai chỗ nào, có gặng hỏi tiếp cũng chẳng có kết quả nên cô ấy không hỏi nữa.
Chuyện quan trọng nhất hiện tại là giúp chị Mộng Mộng đón sinh nhật vui vẻ.
Cô ấy nói hết mọi thông tin có được từ Mộ Từ An cho Ninh Huy và các bạn, bàn bạc rằng tạo bất ngờ cho Kiều Mộng Mộng như thế nào.
Buổi chiều, Mộ Từ An vừa xử lý xong tất cả công việc, em gái Mộ Từ Tâm lại chui vào văn phòng, nhìn anh với vẻ mặt ủ dột.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Mộ Từ Tâm cúi đầu buồn bã, giọng nói cũng trầm buồn: “Anh ơi, chúng em định tổ chức ở chung cư của chị Mộng Mộng, muốn tạo bất ngờ cho chị ấy nhưng mà không biết mật khẩu…"
“Anh biết.”
“Hả?” Mộ Từ Tâm ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, sao anh cô ấy lại biết? Chẳng đợi cô ấy trả hỏi, anh trai lại nói tiếp: “Anh mở khóa cho em xong thì đi.”
“À à, nhưng mà sao anh lại biết mật khẩu?” Mộ Từ Tâm tiến sát lại hỏi: “Chuyện riêng tư thế này mà cũng điều tra được à?”
Mộ Từ An tránh ánh mắt của cô ấy, mím môi không nói một lời.
Thấy không moi được câu nào, Mộ Từ Tâm chẳng gặng hỏi nữa, anh trai cô ấy và chị Mộng Mộng đúng là rất kỳ lạ.
Cô ấy tiến sát hỏi tiếp: “Anh, anh không tới thật à?”
Mộ Từ An bình thản đáp: “Ừ.”
Anh dọn dẹp tài liệu xong thì thong thả đứng dậy, cặp mắt thâm thuý chẳng hề dao động nhưng giọng nói thì trầm thấp: “Còn cần giúp không?”
“Cần cần cần!”
Mộ Từ Tâm quấn lấy cánh tay của anh, rảo bước đi ra cửa.
“Anh ơi, anh không giúp chị Mộng Mộng đón sinh nhật thật à?”
……
Trên đường đi, Mộ Từ Tâm hỏi không biết bao nhiêu lần, tới tận khi anh mở khóa xong rồi rời đi thì mới dứt hẳn.
Đám Ninh Huy tới sau khi Mộ Từ An rời đi, vì thế họ tưởng rằng Mộ Từ Tâm lừa được mật khẩu nên không hề nghĩ nhiều. Một nhóm người sôi nổi vừa chuyện trò vừa trang trí, sau khi bày biện xong, Mộ Từ Tâm gọi một cú điện thoại cho Kiều Mộng Mộng.
“Chị Mộng Mộng, hôm nay chị có bận không?”
Kiều Mộng Mộng ở đầu bên kia im lặng một lúc mới đáp: “Hôm nay đoàn làm phim có cảnh quay đêm, sớm nhất là mười giờ tan làm. Tìm chị có việc gì không?”
“Hôm nay hơi chán muốn ra ngoài ăn tối, chị Mộng Mộng bận thì thôi, em tìm anh trai em đi ăn. Hi hi, chị Mộng Mộng làm việc đi, em không làm phiền nữa.”
Kiều Mộng Mộng cảm thấy lạ nhưng đạo diễn Tiền giục cô quay cảnh tiếp theo nên cô đi quay luôn, không có thời gian nghĩ nhiều.
Khi quay phim xong thì đã là rạng sáng, cô lê cái thân mệt mỏi về chung cư, vừa bật đèn đã phải kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt.
Trong phòng khách chất đầy các loại gấu bông đáng yêu, bóng bay màu hồng phủ kín trần nhà, dưới bóng bay còn buộc ảnh cô vui đùa cùng các bạn, có cô và Mộ Từ Tâm, cô cùng Ninh Huy và các bạn trong câu lạc bộ văn học, còn có cả ảnh chụp chung nữa. Trên bàn trà trắng sứ có một chiếc bánh kem hoa quả ba tầng, trên bánh ghi “Chúc Mộng Mộng sinh nhật vui vẻ!”
Mộ Từ Tâm và đám Ninh Huy nhảy ra từ sau bếp, trong tay ai cũng có một bó hoa hồng.
“Mừng ngày sinh nhật của chị, mừng ngày sinh nhật của chị, happy birthday to you…”
Dưới chung cư.
Một mình Mộ Từ An ngồi trong phòng khách, hai chiếc bánh kem nhỏ đặt trên bàn lần lượt là vị dâu và vị việt quất, là vị mà Mộng Mộng của anh thích nhất.
Anh thắp nến hát bài sinh nhật hơi cứng nhắc: “Mừng ngày sinh nhật của em…”
Bài hát chúc mừng sinh nhật cả trên tầng lẫn dưới tầng vang lên cùng một lúc, khi từng tiếng hát lọt vào tai thì Kiều Mộng Mộng mới nhận ra đây là sinh nhật của mình.
Ngày này một năm trước, cô không nói cho bạn bè, hệ thống lặng lẽ chuẩn bị tất cả, đón sinh nhật cùng cô.
Năm nay hệ thống không còn nữa nhưng vẫn có rất nhiều bạn bè nhớ sinh nhật của cô, chịu dành thời gian tới chuẩn bị.
Cô cười nói: “Chị bận mà quên cả mất. Cảm ơn mọi người.”
“Chị Mộng Mộng! Chúc chị sinh nhật vui vẻ! Năm nay chúng em cùng đón sinh nhật với chị, à không không, sau này năm nào cũng đón với chị!”
“Ha ha ha, Tâm Tâm nói đúng đấy!”
…
Ninh Huy thắp nến, Mộ Từ Tâm đội mũ sinh nhật cho cô, kéo bánh ngọt tới trước mặt cô: “Chị Mộng Mộng mau thổi nến đi!”
Ninh Huy: “Đừng vội, quên ước rồi!”
Mộ Từ Tâm vỗ vào đầu: “Đúng đúng đúng, ước đi ước đi, suýt nữa em quên mất, kích động quá…”
Kiều Mộng Mộng cười vui vẻ, ước nguyện trong sự chờ mong của mọi người, thổi tắt nến và cắt miếng bánh đầu tiên.
Mộ Từ Tâm chớp mắt, hàng mi rung rinh: “Chị Mộng Mộng, em muốn một miếng bánh to!”
“Được thôi!”
Cô cắt một miếng bánh to đưa cho Mộ Từ Tâm nhưng lại bị cô ấy nhân cơ hội quệt kem vào mặt thành cái mặt lem luốc.
“Được đó Tâm Tâm, đánh lén chị à! Xem chị trả thù đây!”
Mộ Từ Tâm luồn ra sau Ninh Duệ như con khỉ, nghịch ngợm lè lưỡi: “Chị không bắt được em đâu!”
Không ngờ rằng đột nhiên có một người bạn nhảy ra từ phía sau vươn tay ra quệt kem vào mặt cô ấy.
“Được lắm Kim Kim, cậu bôi mình à, cậu chờ đó cho mình!”
“Á á á tớ lỡ tay thôi, cậu đừng qua đây!”
“Đầu tiên là mình không chọc cậu…”
“Ai quan tâm!”
Chuyện quệt bánh kem không bắt đầu thì thôi, một khi bắt đầu thì không quệt mặt tất cả mọi người lem luốc hết sẽ không kết thúc được. Mộ Từ Tâm khởi xướng khiến mọi người đều hào hứng ầm ĩ cả lên.
Khác với bầu không khí tưng bừng trên tầng, dưới tầng lại cực kỳ tĩnh lặng, một mình Mộ Từ An thắp nến, thổi nến, nhè nhẹ lẩm bẩm: “Kiều Mộng Mộng, chúc mừng sinh nhật nhé!”
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay.
Anh nở nụ cười ấm áp, rõ ràng đang cười nhưng sâu trong mắt lại chất chứa sự cô độc đơn côi.
“Chắc là trên tầng náo nhiệt lắm.”
Anh xúc một miếng kem dâu bỏ vào miệng, vị béo ngậy của kem và chua ngọt của dâu tây từ từ tan ra trong miệng, vừa chua vừa ngọt.
Anh nhíu mày, lại xúc một miếng bánh vị việt quất cho vào miệng, cười nói: “Vẫn là vị này của mình ngon.”
Không biết anh nghĩ tới cái gì mà độ cong trên môi càng lớn, nụ cười ngọt ngào lan ra trên khoé môi.
…
Không biết bao lâu, điện thoại vang lên tiếng rung giục giã kéo anh quay lại từ hồi ức xa xôi.
Anh cầm điện thoại lên mới nhận ra đã là hai giờ sáng.
Anh nghe điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Mộ Từ Tâm: “Anh, tiệc sinh nhật kết thúc rồi, em về nhà rồi mà sao không thấy anh đâu!”
Mộ Từ An sững người, giọng nói vờ như bình tĩnh: “Công ty có chuyện, anh đang xử lý công việc, em ngủ trước đi.”
Mộ Từ Tâm lo âu hỏi: “Anh ơi, anh không sao chứ?”
Mộ Từ An nhìn chiếc bánh đã ăn hết trước mắt, đáy mắt tĩnh lặng: “Không sao.”
“Có chuyện gì đừng quên nói với em đấy.”
“Ừ. Anh làm đây, tắt trước nhé.”
**
Chung cư trên tầng.
Kiều Mộng Mộng nhìn phòng khách vắng vẻ, cốc đĩa ngổn ngang, vừa dọn dẹp vừa cười: “Hệ thống, anh xem mấy người này giống hệt anh, mua cho lắm đồ rồi hành xác thành thế này còn chẳng dọn, phải để một mình em dọn đây.”
Chẳng biết nghĩ tới cái gì, cô nói mãi nói mãi rồi bật khóc: “Cũng chẳng hỏi ý kiến của em, đây là niềm vui bất ngờ hay nỗi sợ bất ngờ vậy… Sao họ biết mật khẩu chung cư nhỉ…”
Cô sững sờ, cô chưa từng nói mật khẩu cho người khác thì sao Mộ Từ Tâm và mọi người vào được? Trên đời này chỉ có hệ thống biết thôi mà!
Cô nhìn vào không trung tĩnh lặng, tự nói một mình: “Hệ thống, anh không đi sao?”
Nhưng bên tai chẳng có tiếng om sòm của hệ thống, chẳng ai chọc cô cười, nói chuyện với cô, khịa Tâm Tâm và đám bạn của cô, tức giận với cô…
Anh như chưa từng tồn tại cũng chẳng ai biết anh ở đâu.
Anh tới nơi khác làm nhiệm vụ rồi sao? Có còn nhớ cô không? Có lẽ cô chỉ là một trong rất nhiều ký chủ của anh nên anh đã quên rồi. Cũng có lẽ đã bị máy chủ trong lời anh xóa bỏ ký ức từ lâu rồi…
Cô đặt chổi xuống ngồi lên sofa, gập đầu gối ôm chặt lấy mình, an ủi chính mình từng câu rằng một mình mình cũng sống tốt được, không có hệ thống vẫn rất ổn.
Nhưng mà…
“Em nhớ anh quá!”
Ba năm bên nhau, một nghìn ngày đêm, sao mà có thể quên dễ dàng thế được!
Không biết bao lâu sau, cô cảm thấy cơ thể mình vừa nặng nề vừa mệt mỏi nên mê mệt ngủ trên sofa rồi đột nhiên bừng tỉnh lại.
Cô mơ màng nhìn chung cư nhỏ chỉ có mình cô.
Cô nhớ giọng nói đó, nhớ hệ thống.
Muốn có anh ở bên.
Cơ thể nhớp nháp khiến cô rất khó chịu, cô đờ đẫn bò dậy khỏi ghế sofa. Sau khi tắm nước nóng một cái thì nằm trên giường nhưng trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Rốt cuộc Tâm Tâm biết được mật khẩu chung cư của cô từ đâu chứ?
Ngày mai cô phải tìm Tâm Tâm hỏi xem sao.
Cô nhắm hai mắt ép mình ngủ, nhưng trong đầu rối tung, thậm chí cô còn có suy nghĩ hoang đường rằng giọng Mộ Từ An và hệ thống giống nhau như thế lẽ nào là cùng một người.
Tít tít tít.
Bên tai vang lên tiếng nhấn mật khẩu, cô giật mình ngồi dậy khỏi giường nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Trước đây hệ thống từng nhắc nhở cô ở một mình phải học cách bảo vệ bản thân, vì thế đã mua bình xịt phòng kẻ xấu và dao con phòng thân cho cô để trong ngăn kéo bên cạnh.
Cô cẩn thận lấy bình xịt và dao trong ngăn tủ ra giả vờ ngủ. Nếu như trộm hành hung thì cô sẽ tận dụng lợi thế phản kích lại ngay.
Cô hiện tại đã khác trước đây, cô từng tập Tán Đả(*) và Taekwondo, dù không có khả năng bàn tay vàng của hệ thống thì cô vẫn có thể bảo vệ được chính mình.
(*)Tán Đả: môn võ chiến đấu bằng tay không của Trung Quốc.
Nhưng nguy hiểm trong dự đoán không hề xảy ra, người kia nhẹ nhàng đi tới cửa nhìn một cái rồi cẩn thận khép cửa phòng lại như sợ đánh thức cô.
Cô hơi kinh ngạc nhưng lại rất tò mò người đó muốn làm cái gì, bèn lặng lẽ bò xuống giường mở cửa phòng ra chỉ để hé một khe nhỏ.
Nhìn ra ngoài qua khe cửa, người đàn ông mở đèn trong phòng khách, nhặt chiếc chổi cô vứt dưới đây lên dọn dẹp giúp cô!
Hoàng tử ốc(*) phiên bản đời thực à?
(*)Gần giống phiên bản Tấm bước từ thị ra dọn dẹp ở Việt Nam. Hoàng tử ốc kể về câu chuyện một cô gái nhặt được con ốc bươu trên bia mộ bạn trai bèn đem nó về nhà, sau đó những chuyện kỳ lạ xảy xa. Hóa ra con ốc ấy là hoàng tử bị dính lời nguyền hóa thành, ban ngày là ốc, ban đêm sẽ trở về hình người.
Người đàn ông quay lưng với cô đột nhiên nhận ra gì đó rồi quay phắt người lại nhưng không thấy gì cả, anh vẫn nhặt rác dưới đất lên cười nói: “Tôi đoán chắc chắn là em sẽ phàn nàn em gái tôi bày rác xong mà chẳng mang đi.”
Kiều Mộng Mộng trợn tròn mắt, kinh ngạc sững người tại chỗ, vì người đàn ông không ai khác chính là Mộ Từ An!
Tại sao anh lại biết mật khẩu của cô? Tâm Tâm nói với anh sao? Không đúng, cô căn bản chưa từng nói với Tâm Tâm mà!
Cô mở khe cửa lớn hơn một chút, dỏng tai lên nghe anh tự nói một mình: “Tôi chỉ dọn dẹp chút thôi tránh để em phát hiện ra.”
Anh nói vậy là sao? Sợ bị phát hiện cái gì? Sợ là anh dọn sạch nhà, bị cô phát hiện ra có người đột nhập vào nhà hay là chỉ thứ khác?
Mộ Từ An hoàn toàn không phát hiện ra có một đôi mắt ở chỗ cửa phòng, hình như anh đang đắm chìm trong thế giới của mình, ánh mắt thâm thuý vừa phức tạp vừa dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ tênh.
“Sinh nhật năm nay coi như là giúp em đón rồi, em sẽ không trách tôi chứ?”
“Xin lỗi, tôi không muốn gây ra phiền toái cho em, nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho em, sợ em sẽ buồn, không chăm sóc cho mình…”
Từng câu anh nói gõ vào lòng Kiều Mộng Mộng, không nghe ra chỗ khác thường nữa thì đúng là đồ ngốc.
Cô nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, quay về giường, mãi không thể hoàn hồn từ sự kinh ngạc.
Nghe tiếng tắt đèn bên ngoài, cô nhanh chóng chui vào trong chăn giả vờ ngủ say.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, người ấy chậm rãi bước lại, giọng nói rất nhẹ: “Mộng Mộng.”
Giọng nói của anh và hệ thống giống nhau như thế, giọng nói của anh và hệ thống giống nhau như thế.
Sao cô lại không nhận ra?
Kiều Mộng Mộng kiềm chế không để mình phát ra âm thanh nhưng bàn tay siết chặt ga trong chăn.
Cô nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Mộ Từ An, âm thanh đó rất nhẹ rất khẽ nhưng nặng nề như núi, giống như từng trận sấm vừa nặng nề vừa vang dội gõ vào đáy lòng.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Mộ Từ An cong môi, lưu luyến nhìn cô một cái.
Đây là lần cuối cùng rồi.
Anh sẽ bảo Tâm Tâm khuyên cô đổi mật khẩu, sau này sẽ không tự tiện xông vào nữa.
Sau khi anh rời khỏi chung cư, Kiều Mộng Mộng mới mở mắt ra, cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà, nước mắt đã vô thức lăn xuống từ lâu.
Mộ Từ An chính là hệ thống.
Vì thế hệ thống mới có thẻ của Mộ Từ An, mới biết mật khẩu biệt thự của Mộ Từ An tại dinh thự Di Sơn, mới nói nhiều khi Tâm Tâm xuất hiện, mới biết mật khẩu chung cư của cô, hơn nữa bệnh tình Mộ Từ An nguy kịch và hệ thống đi là cùng một ngày…
Quá trùng hợp thì luôn không phải là trùng hợp.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, mở đèn phòng khách lên, cô nhìn gấu bông dưới đất, bóng bay hồng và hoa hồng chưa dọn dẹp, còn cả bánh kem vị dâu tây… Những thứ này đều là thứ cô thích nhưng cô chưa từng nói với Tâm Tâm, hơn nữa rất nhiều thứ chỉ có hệ thống biết.
Đột nhiên cô nhớ ra trước đây ngày nào Mộ Từ An cũng ngồi canh ngoài chung cư tặng hoa hồng cho cô, sau khi bị cô từ chối tuy lúng túng nhưng lại vờ bình tĩnh, rõ ràng thất bại nhưng vẫn kiên trì xuất hiện trước mắt cô mỗi ngày.
Khi đó cô chỉ thấy lạ rằng rõ ràng trước khi hệ thống đi, anh luôn nho nhã lịch thiệp, hai người họ cũng rất xa cách, tại sao sau khi hệ thống đi lại biến thành một người khác.
Cô từng hỏi Tâm Tâm, Tâm Tâm nói rằng trước đây Mộ Từ An cảm thấy không sống được bao lâu nữa nên không muốn cô lỡ dở, về sau khi khỏi bệnh không còn trở ngại này nữa nên mới dám theo đuổi.
Cô tin lý do này nhưng Mộ Từ An quá hiểu cô khiến cô phải nghi ngờ.
Cô xoay người quay về phòng ngủ, mở ngăn kéo đóng bụi từ lâu, bên trong có rất nhiều ảnh của mình, có vui, có buồn, có nghiêm túc, có dịu dàng, ghép hai tấm trái ngược vào với nhau, mắt ngấn lệ, cười nói: “Là anh sao?”
Âm thanh trong ký ức và giọng nói của Mộ Từ An hòa làm một.
Mấy hôm sau, bộ phim “Mộng xưa Kinh Hoa” quay xong xuôi, Kiều Mộng Mộng luôn răm rắp nhận phim lần đầu tiên xin công ty nghỉ một tháng nói rằng muốn đi du lịch cho khuây khỏa.
Tất cả mọi người đều tưởng cô đi du lịch thật nhưng không biết rằng cô lén lút theo Mộ Từ An tới trại trẻ mồ côi nào đó ở Bắc Kinh.
Hôm nay Mộ Từ An không mặc đồ Tây phẳng phiu mà ngược lại mặc một bộ đồ thoải mái, trông càng giống anh trai hàng xóm hơn, cực kỳ thân thiện.
Anh xách hai túi to đi vào trại trẻ mồ côi, mấy bạn nhỏ vui mừng tíu tít chạy tới: “Chú Mộ.”
Anh giơ túi trong tay lên cười cực kỳ ấm áp: “Chú Mộ mang nhiều đồ ăn cho các cháu lắm đấy!”
Mắt các bạn nhỏ sáng bừng: “Uầy!”
Mộ Từ An ngồi xổm xuống đặt đồ lên chiếc bàn rồi bắt đầu phát cho các bạn nhỏ: “Hôm nay chú mang nhiều bánh ngọt lắm, mỗi đứa một cái, không được tranh giành.”
Đám đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm bánh ngọt nhưng không tranh giành, cầm được đồ ngọt thì thi nhau cảm ơn: “Cảm ơn chú Mộ!”
Mộ Từ An nhìn chúng ăn vui vẻ, khóe môi cũng cong lên, mặt nở nụ cười tràn đầy niềm hạnh phúc.
Lúc này anh không giống một tổng giám đốc mà giống một đứa trẻ to xác hơn.
Có một cô bé đi tới trước mặt anh, tò mò hỏi: “Chú Mộ ơi, chú không ăn ạ?”
Mộ Từ An thấy còn rất nhiều đồ ngọt, cười đáp: “Ăn chứ! Chú ăn cùng các cháu.”
Cô bé chớp đôi mắt to tròn: “Chú Mộ thích vị gì?”
Mộ Từ An dịu dàng xoa đầu cô bé: “Vị việt quất.”
Cô bé tìm được chiếc bánh có vị việt quất trong túi đưa cho anh: “Cho chú này.”
“Cảm ơn Tiểu Viên.”
Mộ Từ An nhận lấy bánh ngọt, đẩy gọng kính vàng rồi múc một muỗm bắt đầu ăn, mặt nở nụ cười tươi rói.
Cảnh tượng này bị Kiều Mộng Mộng nấp trong chỗ tối nhìn thấy, cô thần cả người.
Quả nhiên là Mộ Từ An và hệ thống đều thích ăn đồ ngọt, đến cả hành động cũng giống nhau như thế.
Còn cả…
Cô nhớ khi hệ thống mượn cơ thể của cô luôn thích làm động tác đẩy gọng kính, cho dù là cô không bị cận. Bây giờ nghĩ lại hẳn là động tác theo bản năng do Mộ Từ An đeo kính lâu.
Quả đúng là anh.
Sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, cô gọi điện thoại cho Mộ Từ Tâm: “Tâm Tâm ơi.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng kích động của Mộ Từ Tâm: “Chị Mộng Mộng ạ? Tìm em có việc không?”
“Hôm chị đón sinh nhật, anh trai em không tới sao?”
“Không ạ. Anh ấy nói công ty bận quá, muộn mới về.” Cô ấy ngừng một lát nói tiếp: “Chị Mộng Mộng, anh trai em không tốt như thế thật ạ?”
“Không đâu.”
“Vậy tại sao chị đối xử với anh ấy lạnh nhạt hơn người khác chứ?”
Kiều Mộng Mộng im lặng, mãi sau mới hỏi ngược lại: “Có à?”
Giọng Mộ Từ Tâm chắc nịch: “Có mà! Chị Mộng Mộng, chị đối xử với chúng em đều rất dịu dàng, dù có chọc giận chị thì chị cũng chẳng bao giờ giận lâu cả. Nhưng chỉ với anh trai em chị lại rất xa cách. Sao vậy ạ?”
“Chị…” Kiều Mộng Mộng nghĩ một lát, là vì mỗi lần gặp anh cô sẽ luôn thấy buồn một cách kỳ lạ, trong lòng luôn có cơn đau âm ỉ.
Cô sợ đau lại càng sợ mình cho anh hy vọng không đáng có, hai người đều sẽ bị tổn thương nên theo bản năng cô muốn đẩy anh ra xa, nhưng nếu anh là hệ thống thì cô đang làm gì vậy?
“Chị Mộng Mộng, xin lỗi, do em lắm lời rồi.”
“Không đâu, là lỗi của chị.” Cô sụt sịt mũi, lau nước mắt ở khóe mi: “Tâm Tâm, chị thấy rất có lỗi khi làm tổn thương anh trai em, vì thế muốn mời anh ấy đi ăn, em có thể hẹn giúp chị được không?”
“Chị Mộng Mộng! Thật ạ?”
Giọng nói kích động của Mộ Từ Tâm chọc điếc cả tai khiến Kiều Mộng Mộng phải để điện thoại ra xa.
“Ừ.”
**
Năng suất làm việc của Mộ Từ Tâm rất cao, nhất là trong chuyện tác hợp Mộ Từ An và Kiều Mộng Mộng thì cực kỳ tốc độ, ngày hôm sau đã hẹn cho họ gặp nhau.
“Cô Kiều.”
Mộ Từ An ngồi đối diện với Kiều Mộng Mộng khó khăn mở lời, anh không biết nói gì nên chỉ đành hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mộ Từ Tâm làm tư thế cố lên với anh rồi khoác cánh tay Ninh Duệ rời đi, mặc kệ sự sống chết của anh.
Đúng là chỉ bẫy anh trai là giỏi.
Mộ Từ An tức tối trong lòng nhưng lại hết cách với cô ấy nên chỉ bất lực cười cười.
Anh không biết bữa cơm hôm nay là Kiều Mộng Mộng chủ động mời, tưởng rằng lại là Mộ Từ Tâm cố tình sắp xếp nên khi thấy Kiều Mộng Mộng anh thấy rất có lỗi.
Dù sao thì trước đó đã đồng ý sẽ không làm phiền cô nữa rồi…
Không ngờ rằng Kiều Mộng Mộng chẳng thay đổi sắc mặt, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Xin lỗi, những chuyện tôi làm trước đây quá đáng quá. Hôm nay muốn xin lỗi anh.”
“Hả?” Anh không nghĩ tới những chuyện này nên rất lấy làm kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường: “Em gái tôi nói gì với em sao? Nó như con khỉ đột vậy, nói năng không suy nghĩ, em đừng để trong lòng. Tôi không hề, không hề thấy buồn đâu.”
Kiều Mộng Mộng nhìn chằm chằm đôi mắt anh, tỉ mẩn phân tích từng câu anh nói.
Khỉ đột?
Cô cười thầm trong lòng nhưng lại không vạch trần đối phương lỡ lời, ngược lại còn cúi mắt mang theo vẻ hối lỗi, giả vờ tự trách chính mình: “Tâm Tâm rất đáng yêu, tôi thấy con bé nói không sai. Chuyện này đúng là do tôi giải quyết không đúng.”
Mộ Từ An hoảng hốt vội nói ngay: “Kiều Mộng Mộng, cô đừng tự trách mình, không thích một người thì từ chối thẳng thừng là đúng mà.”
Kiều Mộng Mộng ngước mắt đối diện với anh nhưng trong lòng lại hỗn loạn, vì hệ thống từng nói y xì đúc.
Tên này làm việc thì xử lý rất tốt, sao về mặt tình cảm lại giống một tên ngốc thế.
Cô kìm nén cảm xúc phức tạp để giữ mình bình tĩnh, cô đưa lời mời một cách chân thành: “Cảm ơn anh đã hiểu cho, nhưng bữa cơm hôm nay phải để tôi mời.”
Cô cầm thực đơn đưa cho anh, thái độ kiên quyết: “Nếu tôi đã mời thì anh gọi món đi.”
“Ừm.”
Mộ Từ An không thể từ chối đành nghe lời cầm lấy thực đơn gọi món nhưng không hỏi cô kiêng gì mà gọi luôn món cô thích.
Kiều Mộng Mộng im lặng quan sát, nghĩ bụng hóa ra là như thế.
Sau khi ăn xong, cô gọi thêm hai cái bánh vừng kem việt quất, cười giới thiệu: “Đồ ngọt chỗ này ngon lắm, nếm thử đi.”
Mộ Từ An nhìn đi chỗ khác nói với giọng điệu chế nhạo: “Tôi không thích ăn, làm gì có người đàn ông nào thích ăn bánh ngọt chứ?”
Kiều Mộng Mộng khẽ hừ một cái: “Sao con trai lại không được ăn. Đồ ngọt cũng có phải thuộc quyền sở hữu của phái nữ đâu!” Cô múc một miếng bánh đưa đến miệng anh, khóe mắt cong cong, cười cực kỳ đẹp: “Thử đi.”
Mộ Từ An liếc một cái, thấy đối phương nhìn mình chân thành đầy mong đợi, cặp mắt hạnh xinh đẹp đó phản chiếu khuôn mặt nghiêm túc của anh.
Kiều Mộng Mộng thấy anh chẳng có phản ứng gì thì tắt ngúm nụ cười, tay từ từ hạ xuống.
Anh nắm lấy cổ tay cô há miệng ngậm chiếc thìa, hương vừng thơm nồng thêm vị chua ngọt của việt quất tan ra trong miệng, dư vị còn mãi.
Bất ngờ nhận ra mình làm cái gì, anh buông mạnh tay cô ra, hoảng hốt không biết xử lý sao.
“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Kiều Mộng Mộng lắc đầu: “Không sao.”
Cô nhìn anh chằm chằm như một con cáo trộm thịt thành công, mắt vừa sáng vừa đẹp: “Ngon không?”
Mộ Từ An sững người mất một lúc, kinh ngạc trước sự thay đổi của cô.
Cô không phản cảm sao?
Anh gật đầu mỉm cười: “Ngon.”
Kiều Mộng Mộng đẩy phần bánh vừng kem việt quất tới trước mặt anh, mắt hạnh híp thành vầng trăng khuyết: “Ngon thì ăn hết đi.”
Mộ Từ An nhìn bánh rồi lại nhìn vào mặt Kiều Mộng Mộng. Dáng vẻ của cô bây giờ giống hệt lúc kéo anh thưởng thức món ngon, làm anh không khỏi cong khóe môi cười “ừm” một tiếng.
Kiều Mộng Mộng chăm chú nhìn anh, người đàn ông nho nhã lịch sự đang cúi đầu xúc bánh kem, động tác ung dung nếm thử từ từ trùng khớp với hệ thống luôn bên cạnh mình.
Hốc mắt cô đỏ ửng nhưng nhanh chóng kìm nén cảm xúc mình lại.
Bữa trưa cứ thế kết thúc, Kiều Mộng Mộng nhìn về phía anh: “Giám đốc Mộ, chiều anh rảnh không?”
“Có.”
Mộ Từ An ngừng lại. Ban đầu anh có một cuộc họp nhưng vừa rồi Tâm Tâm gửi tin nhắn cho anh nói hoãn họp nên bây giờ có thời gian.
Kiều Mộng Mộng xúc động nói: “Lâu rồi tôi không tới công viên giải trí, muốn đi khuây khỏa chút. Anh đi với tôi được không?”
“Hả?” Mộ Từ An sững người.
Kiều Mộng Mộng chớp mắt, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương: “Tôi muốn đi giải sầu.”
Mộ Từ An làm sao chịu được cô làm nũng, có lẽ cũng là trước đây cầu được ước thấy thành thói quen, anh chấp nhận mà chẳng thèm suy nghĩ.
Vì bây giờ Kiều Mộng Mộng không còn là người bình thường nên khi hai người ra ngoài phải che kín mít đảm bảo không bị fan nhận ra.
Công viên giải trí.
Kiều Mộng Mộng kéo anh đi chơi vòng quay ngựa gỗ, ngồi đu quay, leo núi và trốn khỏi mật thất, hầu như tất cả trò chơi trong công viên giải trí đều chơi một lần. Ban đầu Mộ Từ An vẫn có vẻ uy nghiêm của tổng tài bá đạo, sau đó thì thả lỏng hẳn như một đứa trẻ chơi rất vui. Cuối cùng Kiều Mộng Mộng đứng trước tàu lượn siêu tốc, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: “Tôi muốn chơi cái này.”
Mộ Từ An ngẩng đầu nhìn, trên tàu lượn siêu tốc vang dội vô số tiếng gào thét, có thể nói giọng chạy phía trước, hồn đuổi theo sau, nhớ lại thứ từng trải, anh không nói lên lời.
Kiều Mộng Mộng ghé sát mặt anh, đáng thương làm nũng: “Nhưng tôi thật sự rất muốn chơi, chơi với tôi được không?”
Không chịu được.
Mộ Từ An giơ vũ khí đầu hàng.
Kiều Mộng Mộng cười như một con cáo, nhớ khi đó hệ thống nói muốn giúp cô bù đắp tuổi thơ bèn xúi cô tới công viên giải trí, còn cổ vũ cô thử thứ mới mẻ là chơi tàu lượn siêu tốc. Kết quả cô sợ quá nên đưa cơ thể cho hệ thống, không ngờ rằng hệ thống còn sợ hơn cả cô, vì chuyện đó cô cười nhạo anh rất lâu.
Con trai sợ độ cao không nhiều. Nếu điểm này anh và hệ thống giống nhau, vậy thì càng thêm chắc chắn dự đoán của cô.
Cô kéo Mộ Từ An ngồi ở hàng ghế đầu, quan sát phản ứng của anh cả hành trình, chỉ cần anh nói lời từ chối là cô kéo anh xuống ngay. Thế nhưng anh không nói mà còn lo lắng cho cô trước khi tàu lượn siêu tốc bắt đầu, anh dịu dàng nói với cô: “Đừng có sợ.”
Bây giờ cô đã không sợ ngồi tàu lượn siêu tốc nữa rồi.
Kiều Mộng Mộng nghĩ một lát, cảm thấy trước đây lạnh nhạt với Mộ Từ An đúng là tội đáng chết.
Hình như anh thật sự hơi đáng yêu…
Vòng xe của tàu lượn siêu tốc bắt đầu lăn bánh, ban đầu là chậm rãi, trượt một đoạn đột nhiên rơi xuống, cả người cảm nhận được cảm giác mất trọng lực dữ dội. Người đằng sau phát ra tiếng gào thảm thiết, Kiều Mộng Mộng cảm thấy cực kỳ kích thích, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, cả hành trình lại nhắm tịt mắt giữ im lặng như là không sợ chút nào.
Chờ xuống tàu lượn siêu tốc, cả người Mộ Từ An mềm nhũn, suýt nữa đổ vào người cô.
Kiều Mộng Mộng đỡ anh: “Mộ Từ An?”
Bờ môi Mộ Từ An trắng bệnh nhưng vẫn gắng gượng nói: “Tôi không sao, chỉ hơi sợ độ cao thôi.”
Nhìn anh khó chịu như vậy, Kiều Mộng Mộng thắc mắc với anh: “Vậy mức độ sợ độ cao của anh cao lắm à?”
“Không đâu.” Mộ Từ An phủ nhận.
Kiều Mộng Mộng nhìn chằm chằm mặt anh một lúc đột nhiên cảm thấy mình thăm dò bằng cách này hơi quá.
Chắc là anh sẽ không trách cô đâu nhỉ?
Cô đảo mắt, lo lắng nói: “Cơ thể anh khó chịu chứ? Chung cư tôi gần đây, tới nhà tôi nghỉ một lát đi.”
Mộ Từ An xua tay: “Không cần đâu.”
“Do tôi bảo anh chơi tàu lượn siêu tốc cùng mới làm anh thành thế này, nếu mà không chăm sóc anh thì tôi sẽ ngại lắm.”
Giọng cô mềm mại cực kỳ quan tâm, Mộ Từ An muốn từ chối nhưng thật sự không thốt lên được, chỉ đành nghe lời cô tới chung cư.
Khi nhìn cô nhập mật khẩu, ánh mắt anh ảm đạm.
Chắc là cô đổi mật khẩu rồi nhỉ?
Kiều Mộng Mộng đỡ anh vào giường ngủ, nhìn gấu đầy phòng, cô cười nói: “Những thứ này đều do một tên ngốc mua đấy, nói là muốn bù đắp tuổi thơ cho tôi.”
Bàn tay túm mép giường của Mộ Từ An siết chặt: “Ngốc thế à? Không bù đắp tuổi thơ được sao?”
Kiều Mộng Mộng cười hạnh phúc: “Bù đắp được rồi.”
Mộ Từ An ngay lập tức thở phào.
Kiều Mộng Mộng nghĩ bụng đồ ngốc, người bình thường sẽ tò mò người đó là ai trước, biết chưa hả?
Cô đã sắp xếp mọi thứ trong phòng trước, chỉ đợi cá cắn câu thôi.
“Anh nghỉ một lát đi, tôi đi đun ít nước nóng.”
Mộ Từ An lâu ngày mới được quan sát căn phòng, bỗng anh sững người khi ánh mắt rơi trên hàng loạt tấm ảnh treo trên tường.
Anh đứng dậy đi sang, nhìn tấm ảnh chung kỳ lạ trên tường.
Hai người trên ảnh đều là Kiều Mộng Mộng, một người cười vui vẻ ánh mắt ấm áp, một người cười nghiêm túc, ánh mắt trầm lắng. Đó là ảnh ghép lại từ hai tấm ảnh cắt ra.
Anh vươn tay ra sờ vào tấm ảnh đó, mắt rưng rưng.
Tất cả ảnh trước mắt, người có biểu cảm nghiêm túc là hệ thống nhập vào người Kiều Mộng Mộng, người có biểu cảm xán lạn mới là Kiều Mộng Mộng. Khi ấy Kiều Mộng Mộng nói rằng muốn giữ lại một vài kỷ niệm để thỉnh thoáng xem lại nên nài nỉ anh nhập vào cơ thể mình. Nói là chụp chung nhưng anh không có thực thể, chỉ có thể trao đổi với Kiều Mộng Mộng để chụp cùng một cảnh.
Lần nào ăn uống, lần nào đi chơi, khi nào cô thấy hạnh phúc sẽ nhiệt tình chia sẻ với anh bảo anh chụp ảnh.
Anh biết Kiều Mộng Mộng có lúc cười anh là số liệu nhưng cô đã xem anh như một người sống sờ sờ từ lâu, lúc nào cũng chia sẻ với anh.
Kiều Mộng Mộng luôn nói gặp được anh rất hạnh phúc nhưng cô không biết anh cũng là một người sợ cô đơn. Trong ba năm, anh không có thực thể, linh hồn chỉ có thể co rúm trong một chiếc hộp nhỏ hẹp. Khi Kiều Mộng Mộng nói chuyện với anh, cho anh cơ thể, chia sẻ những vui buồn đau khổ chính là đang chữa lành cho anh.
Ngón tay miết trên tấm ảnh, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt.
Kiều Mộng Mộng ôm lấy anh từ đằng sau, giọng nói cũng đã nghẹn ngào: “Hệ thống là anh ư?”
Cơ thể Mộ Từ An cứng đờ, phủ nhận theo bản năng: “Không phải.”
Nhưng nếu là người khác chắc chắn sẽ kinh ngạc rằng hệ thống là cái gì chứ sẽ không có phản ứng như anh.
Kiều Mộng Mộng ôm anh chặt hơn: “Anh khẩu thị tâm phi nhất, đồ kiêu căng!”
Hóa ra cô nhận ra rồi, thảo nào mọi cử chỉ ngày hôm nay đều khác thường.
Mộ Từ An cười gạt đi nước mắt, gỡ tay cô ra xoay người ôm lấy cô: “Xin lỗi, vì một vài nguyên nhân không được nói ra sự thật.”
Kiều Mộng Mộng cười nói: “Không sao, may mà em thông minh.”
Cô ôm chặt lấy anh, ánh mắt lấp lánh ánh nước: “Em rất muốn có thể ôm được anh, may mắn quá, được như ý nguyện rồi.”
“Anh cũng thế.” Anh chẳng hề giấu giếm tình yêu nồng cháy, hỏi một cách vừa nghiêm túc vừa chân thành: “Bây giờ cho anh một cơ hội theo đuổi chưa?”
“Không được.” Cô ngước mắt nhìn anh, thấy ánh mắt ảm đạm của anh thì cười nói thêm: “Em muốn cho anh một cơ hội xác định quan hệ.”
Biểu cảm của Mộ Từ An thay đổi, nhận ra rằng cô đang trêu mình, anh vừa tức vừa bất lực, cuối cùng chỉ đành tuyên bố đầu hàng. Anh dịu dàng hôn lên trán cô vừa trân quý vừa thành kính, giọng anh trầm khàn đầy cuốn hút, nhẹ nhàng nhưng đong đầy sức hấp dẫn.
“Được không?”
Kiều Mộng Mộng kiễng chân chủ động hôn lên môi anh, giọng nói nhẹ nhàng kèm theo sự buồn cười trêu chọc: “Đồ nhát gan.”
Nụ hôn bất ngờ cuốn sạch mọi lý trí của Mộ Từ An, sợi dây đang căng ấy cũng đứt phựt. Anh kéo cô vào lòng, một tay đỡ gáy cô, hôn sâu hơn, từ qua loa biến thành xâm chiếm.
Trong phòng làm việc, Kiều Mộng Mộng lạnh mặt từ chối anh một cách đanh thép: “Giám đốc Mộ, mong anh đừng tặng hoa cho tôi nữa, điều này khiến tôi thấy rất phiền.”
Mộ Từ An đặt tài liệu trong tay xuống, đẩy gọng kính vàng, nở nụ cười lịch sự: “Không thích à?”
Kiều Mộng Mộng gật đầu: “Đúng!”
“Nhưng tôi nhớ em thích nhất…”
Kiều Mộng Mộng cắt ngang lời anh, nói to hơn: “Ý của tôi là tôi không thích anh. Mong giám đốc Mộ đừng phí sức nữa.”
Ánh mắt của cô vừa xa cách vừa lạnh lẽo khác hẳn với tính cách dịu dàng điềm tĩnh hàng ngày.
Có lẽ anh thật sự đã chạm tới giới hạn của cô và có lẽ cô không thích anh thật.
Ánh mắt Mộ Từ An ảm đạm, cơn đau trong lồng ngực ngày một dữ dội. Anh nặn ra một nụ cười cực kỳ gượng gạo: “Được, sau này tôi sẽ không tặng hoa, không làm phiền em nữa.”
“Cảm ơn.”
Kiều Mộng Mộng xoay người rời đi chẳng dừng lại một phút giây nào. Anh nhìn bóng lưng cố chấp của cô, một giọt nước mắt lăn xuống khỏi hốc mắt.
Giữa hai người họ sẽ kết thúc như vậy sao?
……
Sự từ chối ngày hôm đó của Kiều Mộng Mộng đã khiến người cai rượu bao nhiêu năm này bước vào quán bar một lần nữa. Người bạn thân Giang Thần nhìn anh rót rượu cho mình hết ly này tới ly khác thì cười nhạo nói: “Sa vào bể tình bị tổn thương à?”
Mộ Từ An lắc đầu: “Không.”
Đương nhiên Giang Thần không tin, người anh em này của anh ta đã khẩu thị tâm phi từ nhỏ, nói chuyện với người quen đều phải nghe ngược lại. Anh ta cười an ủi: “Người anh em, với gia cảnh của cậu thì muốn người phụ nữ nào mà không được?”
“Giang Thần.” Mộ Từ An nghiêm túc gọi tên anh ta, giọng nói cực kỳ kiên định: “Không thể lấy mọi người ra so sánh, tình cảm không phải thứ rẻ tiền.”
Giang Thần nhún vui cười: “Tôi đùa thôi mà.”
Giọng Mộ Từ An càng lạnh buốt: “Không buồn cười đâu.”
Anh không để ý tới Giang Thần nữa, tiếp tục uống hết ly rượu này tới ly rượu khác, ánh mắt bắt đầu mơ màng.
Vì lâu rồi không uống rượu nên dạ dày của anh căn bản không thể chịu được sự hành hạ này, sau khi uống được vài ly thì mặt hiện lên biểu cảm đau đớn.
Giang Thần giật rượu trong tay anh, quở trách: “Cậu đừng có uống nữa! Muốn bị bệnh nặng lần nữa à?”
Mộ Từ An sững người lại, cực kỳ im lặng.
“Mộ Từ An, bây giờ bản thân cậu chẳng giống người mà tôi quen một chút nào cả!” Giang Thần thở dài: “Ngày nào cậu cũng đuổi theo phía sau cô ấy thì có tác dụng gì? Tình đầu ý hợp mới là tốt nhất, trong tình cảm đơn phương thì hành vi bây giờ của cậu là làm phiền đấy.”
Mộ Từ An nhìn anh ta một cái, cặp mắt yên ả vằn tơ máu lóe sáng.
Anh hỏi: “Có gương không?”
Giang Thần nghĩ thằng bạn mình bị ngu người rồi, anh ta sờ trán anh, bực mình nói: “Ai mang cái thứ đó đi làm gì? Cậu muốn soi gương thì vào nhà vệ sinh ấy!”
“Cậu nói đúng!”
Anh đẩy Giang Thần ra chạy vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương đột nhiên anh bật cười.
Anh cảm thấy bây giờ mình giống hệt Kiều Mộng Mộng trước đây.
Lo được lo mất, không có cảm giác an toàn, gửi gắm mọi vui buồn đau khổ lên người khác.
Mấy tháng nay, anh cứ quẩn quanh Kiều Mộng Mộng, đến cả chuyện công ty cũng vứt cho Tâm Tâm. Dù rằng cô ấy nói không sao, còn tự nguyện tiếp lời cổ vũ anh theo đuổi Kiều Mộng Mộng, nhưng như vậy không phải là anh!
Anh dạy Kiều Mộng Mộng rằng trước khi yêu người khác thì phải yêu mình trước nhưng bản thân anh lại quên mất.
Trên đời này vượt qua người khác thì dễ, vượt qua chính mình mới khó.
Hôm đó Giang Thần chửi anh tỉnh ra, anh không còn tới công ty giải trí Mộng Ảnh hàng ngày nữa mà quay về tập đoàn Mộ Hải, làm giám đốc Mộ điêu luyện trên thương trường. Cho dù có cùng xuất hiện tại một bữa tiệc với Kiều Mộng Mộng, anh cũng không còn chạy theo cô như trước.
Cho dù có nhớ nhung nhưng sẽ không giống trước kia nữa, khiến cô không có không gian, làm cô thấy phiền toái.
Chớp mắt vài tháng trôi qua, Mộ Từ Tâm tung tăng chạy tới cực kỳ kích động: “Anh ơi! Ngày mai là sinh nhật chị Mộng Mộng, em và nhóm đàn anh Ninh Huy quyết định tổ chức chúc mừng sinh nhật chị ấy!”
Mộ Từ An thản nhiên “ừm” một tiếng vẫn tiếp tục lật giở báo cáo như thể chuyện này không hề khơi dậy hứng khởi cho anh.
Mộ Từ Tâm thò đầu dí sát trước mặt nhìn chằm chằm vào mắt anh rồi nghiêm túc hỏi: “Anh, anh không định tham gia thật à?”
Mộ Từ An gật đầu xong lại nói thêm: “Cô ấy không muốn thấy anh.”
Mộ Từ Tâm im lặng.
Chị Mộng Mộng đúng là tàn nhẫn với anh trai cô ấy quá, chẳng có một chút cơ hội nào cả.
“Anh ơi? Anh có ý tưởng gì không?”
Mộ Từ An đặt báo cáo xuống, cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này: “Cô ấy thích gấu bông, thích màu hồng, thích bánh vị dâu tây, thích trời đầy sao, thích…”
Anh kiệt kê những thứ Kiều Mộng Mộng thích và không thích một cách tường tận, thuộc làu như là chính mình.
Mộ Từ Tâm kinh ngạc nghe anh trai miêu tả, cô ấy nhanh chóng lấy sổ ghi chép lại. Tận nửa tiếng sau cô ấy mới mất kiên nhẫn đánh anh: “Anh.”
Anh trai cô ấy như đang đắm chìm trong hồi ức nào đó, khóe môi hơi cong cong, đôi mắt ngọt ngào hạnh phúc chẳng hề che giấu.
“Anh!”
Mộ Từ An từ trong hồi ức quay về hiện thực, thấy Mộ Từ Tâm nhìn chằm chằm mình thì thắc mắc hỏi cô ấy: “Chưa đủ à?”
“Đủ rồi.” Mộ Từ Tâm ngồi đối diện với anh: “Anh này, sao anh biết nhiều thế?”
Mộ Từ An sững người mất một giây sau đó tươi cười: “Điều tra thôi!”
“Ra thế à?”
Mộ Từ Tâm thấy lạ nhưng lại không biết sai chỗ nào, có gặng hỏi tiếp cũng chẳng có kết quả nên cô ấy không hỏi nữa.
Chuyện quan trọng nhất hiện tại là giúp chị Mộng Mộng đón sinh nhật vui vẻ.
Cô ấy nói hết mọi thông tin có được từ Mộ Từ An cho Ninh Huy và các bạn, bàn bạc rằng tạo bất ngờ cho Kiều Mộng Mộng như thế nào.
Buổi chiều, Mộ Từ An vừa xử lý xong tất cả công việc, em gái Mộ Từ Tâm lại chui vào văn phòng, nhìn anh với vẻ mặt ủ dột.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Mộ Từ Tâm cúi đầu buồn bã, giọng nói cũng trầm buồn: “Anh ơi, chúng em định tổ chức ở chung cư của chị Mộng Mộng, muốn tạo bất ngờ cho chị ấy nhưng mà không biết mật khẩu…"
“Anh biết.”
“Hả?” Mộ Từ Tâm ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, sao anh cô ấy lại biết? Chẳng đợi cô ấy trả hỏi, anh trai lại nói tiếp: “Anh mở khóa cho em xong thì đi.”
“À à, nhưng mà sao anh lại biết mật khẩu?” Mộ Từ Tâm tiến sát lại hỏi: “Chuyện riêng tư thế này mà cũng điều tra được à?”
Mộ Từ An tránh ánh mắt của cô ấy, mím môi không nói một lời.
Thấy không moi được câu nào, Mộ Từ Tâm chẳng gặng hỏi nữa, anh trai cô ấy và chị Mộng Mộng đúng là rất kỳ lạ.
Cô ấy tiến sát hỏi tiếp: “Anh, anh không tới thật à?”
Mộ Từ An bình thản đáp: “Ừ.”
Anh dọn dẹp tài liệu xong thì thong thả đứng dậy, cặp mắt thâm thuý chẳng hề dao động nhưng giọng nói thì trầm thấp: “Còn cần giúp không?”
“Cần cần cần!”
Mộ Từ Tâm quấn lấy cánh tay của anh, rảo bước đi ra cửa.
“Anh ơi, anh không giúp chị Mộng Mộng đón sinh nhật thật à?”
……
Trên đường đi, Mộ Từ Tâm hỏi không biết bao nhiêu lần, tới tận khi anh mở khóa xong rồi rời đi thì mới dứt hẳn.
Đám Ninh Huy tới sau khi Mộ Từ An rời đi, vì thế họ tưởng rằng Mộ Từ Tâm lừa được mật khẩu nên không hề nghĩ nhiều. Một nhóm người sôi nổi vừa chuyện trò vừa trang trí, sau khi bày biện xong, Mộ Từ Tâm gọi một cú điện thoại cho Kiều Mộng Mộng.
“Chị Mộng Mộng, hôm nay chị có bận không?”
Kiều Mộng Mộng ở đầu bên kia im lặng một lúc mới đáp: “Hôm nay đoàn làm phim có cảnh quay đêm, sớm nhất là mười giờ tan làm. Tìm chị có việc gì không?”
“Hôm nay hơi chán muốn ra ngoài ăn tối, chị Mộng Mộng bận thì thôi, em tìm anh trai em đi ăn. Hi hi, chị Mộng Mộng làm việc đi, em không làm phiền nữa.”
Kiều Mộng Mộng cảm thấy lạ nhưng đạo diễn Tiền giục cô quay cảnh tiếp theo nên cô đi quay luôn, không có thời gian nghĩ nhiều.
Khi quay phim xong thì đã là rạng sáng, cô lê cái thân mệt mỏi về chung cư, vừa bật đèn đã phải kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt.
Trong phòng khách chất đầy các loại gấu bông đáng yêu, bóng bay màu hồng phủ kín trần nhà, dưới bóng bay còn buộc ảnh cô vui đùa cùng các bạn, có cô và Mộ Từ Tâm, cô cùng Ninh Huy và các bạn trong câu lạc bộ văn học, còn có cả ảnh chụp chung nữa. Trên bàn trà trắng sứ có một chiếc bánh kem hoa quả ba tầng, trên bánh ghi “Chúc Mộng Mộng sinh nhật vui vẻ!”
Mộ Từ Tâm và đám Ninh Huy nhảy ra từ sau bếp, trong tay ai cũng có một bó hoa hồng.
“Mừng ngày sinh nhật của chị, mừng ngày sinh nhật của chị, happy birthday to you…”
Dưới chung cư.
Một mình Mộ Từ An ngồi trong phòng khách, hai chiếc bánh kem nhỏ đặt trên bàn lần lượt là vị dâu và vị việt quất, là vị mà Mộng Mộng của anh thích nhất.
Anh thắp nến hát bài sinh nhật hơi cứng nhắc: “Mừng ngày sinh nhật của em…”
Bài hát chúc mừng sinh nhật cả trên tầng lẫn dưới tầng vang lên cùng một lúc, khi từng tiếng hát lọt vào tai thì Kiều Mộng Mộng mới nhận ra đây là sinh nhật của mình.
Ngày này một năm trước, cô không nói cho bạn bè, hệ thống lặng lẽ chuẩn bị tất cả, đón sinh nhật cùng cô.
Năm nay hệ thống không còn nữa nhưng vẫn có rất nhiều bạn bè nhớ sinh nhật của cô, chịu dành thời gian tới chuẩn bị.
Cô cười nói: “Chị bận mà quên cả mất. Cảm ơn mọi người.”
“Chị Mộng Mộng! Chúc chị sinh nhật vui vẻ! Năm nay chúng em cùng đón sinh nhật với chị, à không không, sau này năm nào cũng đón với chị!”
“Ha ha ha, Tâm Tâm nói đúng đấy!”
…
Ninh Huy thắp nến, Mộ Từ Tâm đội mũ sinh nhật cho cô, kéo bánh ngọt tới trước mặt cô: “Chị Mộng Mộng mau thổi nến đi!”
Ninh Huy: “Đừng vội, quên ước rồi!”
Mộ Từ Tâm vỗ vào đầu: “Đúng đúng đúng, ước đi ước đi, suýt nữa em quên mất, kích động quá…”
Kiều Mộng Mộng cười vui vẻ, ước nguyện trong sự chờ mong của mọi người, thổi tắt nến và cắt miếng bánh đầu tiên.
Mộ Từ Tâm chớp mắt, hàng mi rung rinh: “Chị Mộng Mộng, em muốn một miếng bánh to!”
“Được thôi!”
Cô cắt một miếng bánh to đưa cho Mộ Từ Tâm nhưng lại bị cô ấy nhân cơ hội quệt kem vào mặt thành cái mặt lem luốc.
“Được đó Tâm Tâm, đánh lén chị à! Xem chị trả thù đây!”
Mộ Từ Tâm luồn ra sau Ninh Duệ như con khỉ, nghịch ngợm lè lưỡi: “Chị không bắt được em đâu!”
Không ngờ rằng đột nhiên có một người bạn nhảy ra từ phía sau vươn tay ra quệt kem vào mặt cô ấy.
“Được lắm Kim Kim, cậu bôi mình à, cậu chờ đó cho mình!”
“Á á á tớ lỡ tay thôi, cậu đừng qua đây!”
“Đầu tiên là mình không chọc cậu…”
“Ai quan tâm!”
Chuyện quệt bánh kem không bắt đầu thì thôi, một khi bắt đầu thì không quệt mặt tất cả mọi người lem luốc hết sẽ không kết thúc được. Mộ Từ Tâm khởi xướng khiến mọi người đều hào hứng ầm ĩ cả lên.
Khác với bầu không khí tưng bừng trên tầng, dưới tầng lại cực kỳ tĩnh lặng, một mình Mộ Từ An thắp nến, thổi nến, nhè nhẹ lẩm bẩm: “Kiều Mộng Mộng, chúc mừng sinh nhật nhé!”
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay.
Anh nở nụ cười ấm áp, rõ ràng đang cười nhưng sâu trong mắt lại chất chứa sự cô độc đơn côi.
“Chắc là trên tầng náo nhiệt lắm.”
Anh xúc một miếng kem dâu bỏ vào miệng, vị béo ngậy của kem và chua ngọt của dâu tây từ từ tan ra trong miệng, vừa chua vừa ngọt.
Anh nhíu mày, lại xúc một miếng bánh vị việt quất cho vào miệng, cười nói: “Vẫn là vị này của mình ngon.”
Không biết anh nghĩ tới cái gì mà độ cong trên môi càng lớn, nụ cười ngọt ngào lan ra trên khoé môi.
…
Không biết bao lâu, điện thoại vang lên tiếng rung giục giã kéo anh quay lại từ hồi ức xa xôi.
Anh cầm điện thoại lên mới nhận ra đã là hai giờ sáng.
Anh nghe điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Mộ Từ Tâm: “Anh, tiệc sinh nhật kết thúc rồi, em về nhà rồi mà sao không thấy anh đâu!”
Mộ Từ An sững người, giọng nói vờ như bình tĩnh: “Công ty có chuyện, anh đang xử lý công việc, em ngủ trước đi.”
Mộ Từ Tâm lo âu hỏi: “Anh ơi, anh không sao chứ?”
Mộ Từ An nhìn chiếc bánh đã ăn hết trước mắt, đáy mắt tĩnh lặng: “Không sao.”
“Có chuyện gì đừng quên nói với em đấy.”
“Ừ. Anh làm đây, tắt trước nhé.”
**
Chung cư trên tầng.
Kiều Mộng Mộng nhìn phòng khách vắng vẻ, cốc đĩa ngổn ngang, vừa dọn dẹp vừa cười: “Hệ thống, anh xem mấy người này giống hệt anh, mua cho lắm đồ rồi hành xác thành thế này còn chẳng dọn, phải để một mình em dọn đây.”
Chẳng biết nghĩ tới cái gì, cô nói mãi nói mãi rồi bật khóc: “Cũng chẳng hỏi ý kiến của em, đây là niềm vui bất ngờ hay nỗi sợ bất ngờ vậy… Sao họ biết mật khẩu chung cư nhỉ…”
Cô sững sờ, cô chưa từng nói mật khẩu cho người khác thì sao Mộ Từ Tâm và mọi người vào được? Trên đời này chỉ có hệ thống biết thôi mà!
Cô nhìn vào không trung tĩnh lặng, tự nói một mình: “Hệ thống, anh không đi sao?”
Nhưng bên tai chẳng có tiếng om sòm của hệ thống, chẳng ai chọc cô cười, nói chuyện với cô, khịa Tâm Tâm và đám bạn của cô, tức giận với cô…
Anh như chưa từng tồn tại cũng chẳng ai biết anh ở đâu.
Anh tới nơi khác làm nhiệm vụ rồi sao? Có còn nhớ cô không? Có lẽ cô chỉ là một trong rất nhiều ký chủ của anh nên anh đã quên rồi. Cũng có lẽ đã bị máy chủ trong lời anh xóa bỏ ký ức từ lâu rồi…
Cô đặt chổi xuống ngồi lên sofa, gập đầu gối ôm chặt lấy mình, an ủi chính mình từng câu rằng một mình mình cũng sống tốt được, không có hệ thống vẫn rất ổn.
Nhưng mà…
“Em nhớ anh quá!”
Ba năm bên nhau, một nghìn ngày đêm, sao mà có thể quên dễ dàng thế được!
Không biết bao lâu sau, cô cảm thấy cơ thể mình vừa nặng nề vừa mệt mỏi nên mê mệt ngủ trên sofa rồi đột nhiên bừng tỉnh lại.
Cô mơ màng nhìn chung cư nhỏ chỉ có mình cô.
Cô nhớ giọng nói đó, nhớ hệ thống.
Muốn có anh ở bên.
Cơ thể nhớp nháp khiến cô rất khó chịu, cô đờ đẫn bò dậy khỏi ghế sofa. Sau khi tắm nước nóng một cái thì nằm trên giường nhưng trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Rốt cuộc Tâm Tâm biết được mật khẩu chung cư của cô từ đâu chứ?
Ngày mai cô phải tìm Tâm Tâm hỏi xem sao.
Cô nhắm hai mắt ép mình ngủ, nhưng trong đầu rối tung, thậm chí cô còn có suy nghĩ hoang đường rằng giọng Mộ Từ An và hệ thống giống nhau như thế lẽ nào là cùng một người.
Tít tít tít.
Bên tai vang lên tiếng nhấn mật khẩu, cô giật mình ngồi dậy khỏi giường nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Trước đây hệ thống từng nhắc nhở cô ở một mình phải học cách bảo vệ bản thân, vì thế đã mua bình xịt phòng kẻ xấu và dao con phòng thân cho cô để trong ngăn kéo bên cạnh.
Cô cẩn thận lấy bình xịt và dao trong ngăn tủ ra giả vờ ngủ. Nếu như trộm hành hung thì cô sẽ tận dụng lợi thế phản kích lại ngay.
Cô hiện tại đã khác trước đây, cô từng tập Tán Đả(*) và Taekwondo, dù không có khả năng bàn tay vàng của hệ thống thì cô vẫn có thể bảo vệ được chính mình.
(*)Tán Đả: môn võ chiến đấu bằng tay không của Trung Quốc.
Nhưng nguy hiểm trong dự đoán không hề xảy ra, người kia nhẹ nhàng đi tới cửa nhìn một cái rồi cẩn thận khép cửa phòng lại như sợ đánh thức cô.
Cô hơi kinh ngạc nhưng lại rất tò mò người đó muốn làm cái gì, bèn lặng lẽ bò xuống giường mở cửa phòng ra chỉ để hé một khe nhỏ.
Nhìn ra ngoài qua khe cửa, người đàn ông mở đèn trong phòng khách, nhặt chiếc chổi cô vứt dưới đây lên dọn dẹp giúp cô!
Hoàng tử ốc(*) phiên bản đời thực à?
(*)Gần giống phiên bản Tấm bước từ thị ra dọn dẹp ở Việt Nam. Hoàng tử ốc kể về câu chuyện một cô gái nhặt được con ốc bươu trên bia mộ bạn trai bèn đem nó về nhà, sau đó những chuyện kỳ lạ xảy xa. Hóa ra con ốc ấy là hoàng tử bị dính lời nguyền hóa thành, ban ngày là ốc, ban đêm sẽ trở về hình người.
Người đàn ông quay lưng với cô đột nhiên nhận ra gì đó rồi quay phắt người lại nhưng không thấy gì cả, anh vẫn nhặt rác dưới đất lên cười nói: “Tôi đoán chắc chắn là em sẽ phàn nàn em gái tôi bày rác xong mà chẳng mang đi.”
Kiều Mộng Mộng trợn tròn mắt, kinh ngạc sững người tại chỗ, vì người đàn ông không ai khác chính là Mộ Từ An!
Tại sao anh lại biết mật khẩu của cô? Tâm Tâm nói với anh sao? Không đúng, cô căn bản chưa từng nói với Tâm Tâm mà!
Cô mở khe cửa lớn hơn một chút, dỏng tai lên nghe anh tự nói một mình: “Tôi chỉ dọn dẹp chút thôi tránh để em phát hiện ra.”
Anh nói vậy là sao? Sợ bị phát hiện cái gì? Sợ là anh dọn sạch nhà, bị cô phát hiện ra có người đột nhập vào nhà hay là chỉ thứ khác?
Mộ Từ An hoàn toàn không phát hiện ra có một đôi mắt ở chỗ cửa phòng, hình như anh đang đắm chìm trong thế giới của mình, ánh mắt thâm thuý vừa phức tạp vừa dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ tênh.
“Sinh nhật năm nay coi như là giúp em đón rồi, em sẽ không trách tôi chứ?”
“Xin lỗi, tôi không muốn gây ra phiền toái cho em, nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho em, sợ em sẽ buồn, không chăm sóc cho mình…”
Từng câu anh nói gõ vào lòng Kiều Mộng Mộng, không nghe ra chỗ khác thường nữa thì đúng là đồ ngốc.
Cô nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, quay về giường, mãi không thể hoàn hồn từ sự kinh ngạc.
Nghe tiếng tắt đèn bên ngoài, cô nhanh chóng chui vào trong chăn giả vờ ngủ say.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, người ấy chậm rãi bước lại, giọng nói rất nhẹ: “Mộng Mộng.”
Giọng nói của anh và hệ thống giống nhau như thế, giọng nói của anh và hệ thống giống nhau như thế.
Sao cô lại không nhận ra?
Kiều Mộng Mộng kiềm chế không để mình phát ra âm thanh nhưng bàn tay siết chặt ga trong chăn.
Cô nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Mộ Từ An, âm thanh đó rất nhẹ rất khẽ nhưng nặng nề như núi, giống như từng trận sấm vừa nặng nề vừa vang dội gõ vào đáy lòng.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Mộ Từ An cong môi, lưu luyến nhìn cô một cái.
Đây là lần cuối cùng rồi.
Anh sẽ bảo Tâm Tâm khuyên cô đổi mật khẩu, sau này sẽ không tự tiện xông vào nữa.
Sau khi anh rời khỏi chung cư, Kiều Mộng Mộng mới mở mắt ra, cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà, nước mắt đã vô thức lăn xuống từ lâu.
Mộ Từ An chính là hệ thống.
Vì thế hệ thống mới có thẻ của Mộ Từ An, mới biết mật khẩu biệt thự của Mộ Từ An tại dinh thự Di Sơn, mới nói nhiều khi Tâm Tâm xuất hiện, mới biết mật khẩu chung cư của cô, hơn nữa bệnh tình Mộ Từ An nguy kịch và hệ thống đi là cùng một ngày…
Quá trùng hợp thì luôn không phải là trùng hợp.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, mở đèn phòng khách lên, cô nhìn gấu bông dưới đất, bóng bay hồng và hoa hồng chưa dọn dẹp, còn cả bánh kem vị dâu tây… Những thứ này đều là thứ cô thích nhưng cô chưa từng nói với Tâm Tâm, hơn nữa rất nhiều thứ chỉ có hệ thống biết.
Đột nhiên cô nhớ ra trước đây ngày nào Mộ Từ An cũng ngồi canh ngoài chung cư tặng hoa hồng cho cô, sau khi bị cô từ chối tuy lúng túng nhưng lại vờ bình tĩnh, rõ ràng thất bại nhưng vẫn kiên trì xuất hiện trước mắt cô mỗi ngày.
Khi đó cô chỉ thấy lạ rằng rõ ràng trước khi hệ thống đi, anh luôn nho nhã lịch thiệp, hai người họ cũng rất xa cách, tại sao sau khi hệ thống đi lại biến thành một người khác.
Cô từng hỏi Tâm Tâm, Tâm Tâm nói rằng trước đây Mộ Từ An cảm thấy không sống được bao lâu nữa nên không muốn cô lỡ dở, về sau khi khỏi bệnh không còn trở ngại này nữa nên mới dám theo đuổi.
Cô tin lý do này nhưng Mộ Từ An quá hiểu cô khiến cô phải nghi ngờ.
Cô xoay người quay về phòng ngủ, mở ngăn kéo đóng bụi từ lâu, bên trong có rất nhiều ảnh của mình, có vui, có buồn, có nghiêm túc, có dịu dàng, ghép hai tấm trái ngược vào với nhau, mắt ngấn lệ, cười nói: “Là anh sao?”
Âm thanh trong ký ức và giọng nói của Mộ Từ An hòa làm một.
Mấy hôm sau, bộ phim “Mộng xưa Kinh Hoa” quay xong xuôi, Kiều Mộng Mộng luôn răm rắp nhận phim lần đầu tiên xin công ty nghỉ một tháng nói rằng muốn đi du lịch cho khuây khỏa.
Tất cả mọi người đều tưởng cô đi du lịch thật nhưng không biết rằng cô lén lút theo Mộ Từ An tới trại trẻ mồ côi nào đó ở Bắc Kinh.
Hôm nay Mộ Từ An không mặc đồ Tây phẳng phiu mà ngược lại mặc một bộ đồ thoải mái, trông càng giống anh trai hàng xóm hơn, cực kỳ thân thiện.
Anh xách hai túi to đi vào trại trẻ mồ côi, mấy bạn nhỏ vui mừng tíu tít chạy tới: “Chú Mộ.”
Anh giơ túi trong tay lên cười cực kỳ ấm áp: “Chú Mộ mang nhiều đồ ăn cho các cháu lắm đấy!”
Mắt các bạn nhỏ sáng bừng: “Uầy!”
Mộ Từ An ngồi xổm xuống đặt đồ lên chiếc bàn rồi bắt đầu phát cho các bạn nhỏ: “Hôm nay chú mang nhiều bánh ngọt lắm, mỗi đứa một cái, không được tranh giành.”
Đám đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm bánh ngọt nhưng không tranh giành, cầm được đồ ngọt thì thi nhau cảm ơn: “Cảm ơn chú Mộ!”
Mộ Từ An nhìn chúng ăn vui vẻ, khóe môi cũng cong lên, mặt nở nụ cười tràn đầy niềm hạnh phúc.
Lúc này anh không giống một tổng giám đốc mà giống một đứa trẻ to xác hơn.
Có một cô bé đi tới trước mặt anh, tò mò hỏi: “Chú Mộ ơi, chú không ăn ạ?”
Mộ Từ An thấy còn rất nhiều đồ ngọt, cười đáp: “Ăn chứ! Chú ăn cùng các cháu.”
Cô bé chớp đôi mắt to tròn: “Chú Mộ thích vị gì?”
Mộ Từ An dịu dàng xoa đầu cô bé: “Vị việt quất.”
Cô bé tìm được chiếc bánh có vị việt quất trong túi đưa cho anh: “Cho chú này.”
“Cảm ơn Tiểu Viên.”
Mộ Từ An nhận lấy bánh ngọt, đẩy gọng kính vàng rồi múc một muỗm bắt đầu ăn, mặt nở nụ cười tươi rói.
Cảnh tượng này bị Kiều Mộng Mộng nấp trong chỗ tối nhìn thấy, cô thần cả người.
Quả nhiên là Mộ Từ An và hệ thống đều thích ăn đồ ngọt, đến cả hành động cũng giống nhau như thế.
Còn cả…
Cô nhớ khi hệ thống mượn cơ thể của cô luôn thích làm động tác đẩy gọng kính, cho dù là cô không bị cận. Bây giờ nghĩ lại hẳn là động tác theo bản năng do Mộ Từ An đeo kính lâu.
Quả đúng là anh.
Sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, cô gọi điện thoại cho Mộ Từ Tâm: “Tâm Tâm ơi.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng kích động của Mộ Từ Tâm: “Chị Mộng Mộng ạ? Tìm em có việc không?”
“Hôm chị đón sinh nhật, anh trai em không tới sao?”
“Không ạ. Anh ấy nói công ty bận quá, muộn mới về.” Cô ấy ngừng một lát nói tiếp: “Chị Mộng Mộng, anh trai em không tốt như thế thật ạ?”
“Không đâu.”
“Vậy tại sao chị đối xử với anh ấy lạnh nhạt hơn người khác chứ?”
Kiều Mộng Mộng im lặng, mãi sau mới hỏi ngược lại: “Có à?”
Giọng Mộ Từ Tâm chắc nịch: “Có mà! Chị Mộng Mộng, chị đối xử với chúng em đều rất dịu dàng, dù có chọc giận chị thì chị cũng chẳng bao giờ giận lâu cả. Nhưng chỉ với anh trai em chị lại rất xa cách. Sao vậy ạ?”
“Chị…” Kiều Mộng Mộng nghĩ một lát, là vì mỗi lần gặp anh cô sẽ luôn thấy buồn một cách kỳ lạ, trong lòng luôn có cơn đau âm ỉ.
Cô sợ đau lại càng sợ mình cho anh hy vọng không đáng có, hai người đều sẽ bị tổn thương nên theo bản năng cô muốn đẩy anh ra xa, nhưng nếu anh là hệ thống thì cô đang làm gì vậy?
“Chị Mộng Mộng, xin lỗi, do em lắm lời rồi.”
“Không đâu, là lỗi của chị.” Cô sụt sịt mũi, lau nước mắt ở khóe mi: “Tâm Tâm, chị thấy rất có lỗi khi làm tổn thương anh trai em, vì thế muốn mời anh ấy đi ăn, em có thể hẹn giúp chị được không?”
“Chị Mộng Mộng! Thật ạ?”
Giọng nói kích động của Mộ Từ Tâm chọc điếc cả tai khiến Kiều Mộng Mộng phải để điện thoại ra xa.
“Ừ.”
**
Năng suất làm việc của Mộ Từ Tâm rất cao, nhất là trong chuyện tác hợp Mộ Từ An và Kiều Mộng Mộng thì cực kỳ tốc độ, ngày hôm sau đã hẹn cho họ gặp nhau.
“Cô Kiều.”
Mộ Từ An ngồi đối diện với Kiều Mộng Mộng khó khăn mở lời, anh không biết nói gì nên chỉ đành hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mộ Từ Tâm làm tư thế cố lên với anh rồi khoác cánh tay Ninh Duệ rời đi, mặc kệ sự sống chết của anh.
Đúng là chỉ bẫy anh trai là giỏi.
Mộ Từ An tức tối trong lòng nhưng lại hết cách với cô ấy nên chỉ bất lực cười cười.
Anh không biết bữa cơm hôm nay là Kiều Mộng Mộng chủ động mời, tưởng rằng lại là Mộ Từ Tâm cố tình sắp xếp nên khi thấy Kiều Mộng Mộng anh thấy rất có lỗi.
Dù sao thì trước đó đã đồng ý sẽ không làm phiền cô nữa rồi…
Không ngờ rằng Kiều Mộng Mộng chẳng thay đổi sắc mặt, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Xin lỗi, những chuyện tôi làm trước đây quá đáng quá. Hôm nay muốn xin lỗi anh.”
“Hả?” Anh không nghĩ tới những chuyện này nên rất lấy làm kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường: “Em gái tôi nói gì với em sao? Nó như con khỉ đột vậy, nói năng không suy nghĩ, em đừng để trong lòng. Tôi không hề, không hề thấy buồn đâu.”
Kiều Mộng Mộng nhìn chằm chằm đôi mắt anh, tỉ mẩn phân tích từng câu anh nói.
Khỉ đột?
Cô cười thầm trong lòng nhưng lại không vạch trần đối phương lỡ lời, ngược lại còn cúi mắt mang theo vẻ hối lỗi, giả vờ tự trách chính mình: “Tâm Tâm rất đáng yêu, tôi thấy con bé nói không sai. Chuyện này đúng là do tôi giải quyết không đúng.”
Mộ Từ An hoảng hốt vội nói ngay: “Kiều Mộng Mộng, cô đừng tự trách mình, không thích một người thì từ chối thẳng thừng là đúng mà.”
Kiều Mộng Mộng ngước mắt đối diện với anh nhưng trong lòng lại hỗn loạn, vì hệ thống từng nói y xì đúc.
Tên này làm việc thì xử lý rất tốt, sao về mặt tình cảm lại giống một tên ngốc thế.
Cô kìm nén cảm xúc phức tạp để giữ mình bình tĩnh, cô đưa lời mời một cách chân thành: “Cảm ơn anh đã hiểu cho, nhưng bữa cơm hôm nay phải để tôi mời.”
Cô cầm thực đơn đưa cho anh, thái độ kiên quyết: “Nếu tôi đã mời thì anh gọi món đi.”
“Ừm.”
Mộ Từ An không thể từ chối đành nghe lời cầm lấy thực đơn gọi món nhưng không hỏi cô kiêng gì mà gọi luôn món cô thích.
Kiều Mộng Mộng im lặng quan sát, nghĩ bụng hóa ra là như thế.
Sau khi ăn xong, cô gọi thêm hai cái bánh vừng kem việt quất, cười giới thiệu: “Đồ ngọt chỗ này ngon lắm, nếm thử đi.”
Mộ Từ An nhìn đi chỗ khác nói với giọng điệu chế nhạo: “Tôi không thích ăn, làm gì có người đàn ông nào thích ăn bánh ngọt chứ?”
Kiều Mộng Mộng khẽ hừ một cái: “Sao con trai lại không được ăn. Đồ ngọt cũng có phải thuộc quyền sở hữu của phái nữ đâu!” Cô múc một miếng bánh đưa đến miệng anh, khóe mắt cong cong, cười cực kỳ đẹp: “Thử đi.”
Mộ Từ An liếc một cái, thấy đối phương nhìn mình chân thành đầy mong đợi, cặp mắt hạnh xinh đẹp đó phản chiếu khuôn mặt nghiêm túc của anh.
Kiều Mộng Mộng thấy anh chẳng có phản ứng gì thì tắt ngúm nụ cười, tay từ từ hạ xuống.
Anh nắm lấy cổ tay cô há miệng ngậm chiếc thìa, hương vừng thơm nồng thêm vị chua ngọt của việt quất tan ra trong miệng, dư vị còn mãi.
Bất ngờ nhận ra mình làm cái gì, anh buông mạnh tay cô ra, hoảng hốt không biết xử lý sao.
“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Kiều Mộng Mộng lắc đầu: “Không sao.”
Cô nhìn anh chằm chằm như một con cáo trộm thịt thành công, mắt vừa sáng vừa đẹp: “Ngon không?”
Mộ Từ An sững người mất một lúc, kinh ngạc trước sự thay đổi của cô.
Cô không phản cảm sao?
Anh gật đầu mỉm cười: “Ngon.”
Kiều Mộng Mộng đẩy phần bánh vừng kem việt quất tới trước mặt anh, mắt hạnh híp thành vầng trăng khuyết: “Ngon thì ăn hết đi.”
Mộ Từ An nhìn bánh rồi lại nhìn vào mặt Kiều Mộng Mộng. Dáng vẻ của cô bây giờ giống hệt lúc kéo anh thưởng thức món ngon, làm anh không khỏi cong khóe môi cười “ừm” một tiếng.
Kiều Mộng Mộng chăm chú nhìn anh, người đàn ông nho nhã lịch sự đang cúi đầu xúc bánh kem, động tác ung dung nếm thử từ từ trùng khớp với hệ thống luôn bên cạnh mình.
Hốc mắt cô đỏ ửng nhưng nhanh chóng kìm nén cảm xúc mình lại.
Bữa trưa cứ thế kết thúc, Kiều Mộng Mộng nhìn về phía anh: “Giám đốc Mộ, chiều anh rảnh không?”
“Có.”
Mộ Từ An ngừng lại. Ban đầu anh có một cuộc họp nhưng vừa rồi Tâm Tâm gửi tin nhắn cho anh nói hoãn họp nên bây giờ có thời gian.
Kiều Mộng Mộng xúc động nói: “Lâu rồi tôi không tới công viên giải trí, muốn đi khuây khỏa chút. Anh đi với tôi được không?”
“Hả?” Mộ Từ An sững người.
Kiều Mộng Mộng chớp mắt, ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương: “Tôi muốn đi giải sầu.”
Mộ Từ An làm sao chịu được cô làm nũng, có lẽ cũng là trước đây cầu được ước thấy thành thói quen, anh chấp nhận mà chẳng thèm suy nghĩ.
Vì bây giờ Kiều Mộng Mộng không còn là người bình thường nên khi hai người ra ngoài phải che kín mít đảm bảo không bị fan nhận ra.
Công viên giải trí.
Kiều Mộng Mộng kéo anh đi chơi vòng quay ngựa gỗ, ngồi đu quay, leo núi và trốn khỏi mật thất, hầu như tất cả trò chơi trong công viên giải trí đều chơi một lần. Ban đầu Mộ Từ An vẫn có vẻ uy nghiêm của tổng tài bá đạo, sau đó thì thả lỏng hẳn như một đứa trẻ chơi rất vui. Cuối cùng Kiều Mộng Mộng đứng trước tàu lượn siêu tốc, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: “Tôi muốn chơi cái này.”
Mộ Từ An ngẩng đầu nhìn, trên tàu lượn siêu tốc vang dội vô số tiếng gào thét, có thể nói giọng chạy phía trước, hồn đuổi theo sau, nhớ lại thứ từng trải, anh không nói lên lời.
Kiều Mộng Mộng ghé sát mặt anh, đáng thương làm nũng: “Nhưng tôi thật sự rất muốn chơi, chơi với tôi được không?”
Không chịu được.
Mộ Từ An giơ vũ khí đầu hàng.
Kiều Mộng Mộng cười như một con cáo, nhớ khi đó hệ thống nói muốn giúp cô bù đắp tuổi thơ bèn xúi cô tới công viên giải trí, còn cổ vũ cô thử thứ mới mẻ là chơi tàu lượn siêu tốc. Kết quả cô sợ quá nên đưa cơ thể cho hệ thống, không ngờ rằng hệ thống còn sợ hơn cả cô, vì chuyện đó cô cười nhạo anh rất lâu.
Con trai sợ độ cao không nhiều. Nếu điểm này anh và hệ thống giống nhau, vậy thì càng thêm chắc chắn dự đoán của cô.
Cô kéo Mộ Từ An ngồi ở hàng ghế đầu, quan sát phản ứng của anh cả hành trình, chỉ cần anh nói lời từ chối là cô kéo anh xuống ngay. Thế nhưng anh không nói mà còn lo lắng cho cô trước khi tàu lượn siêu tốc bắt đầu, anh dịu dàng nói với cô: “Đừng có sợ.”
Bây giờ cô đã không sợ ngồi tàu lượn siêu tốc nữa rồi.
Kiều Mộng Mộng nghĩ một lát, cảm thấy trước đây lạnh nhạt với Mộ Từ An đúng là tội đáng chết.
Hình như anh thật sự hơi đáng yêu…
Vòng xe của tàu lượn siêu tốc bắt đầu lăn bánh, ban đầu là chậm rãi, trượt một đoạn đột nhiên rơi xuống, cả người cảm nhận được cảm giác mất trọng lực dữ dội. Người đằng sau phát ra tiếng gào thảm thiết, Kiều Mộng Mộng cảm thấy cực kỳ kích thích, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, cả hành trình lại nhắm tịt mắt giữ im lặng như là không sợ chút nào.
Chờ xuống tàu lượn siêu tốc, cả người Mộ Từ An mềm nhũn, suýt nữa đổ vào người cô.
Kiều Mộng Mộng đỡ anh: “Mộ Từ An?”
Bờ môi Mộ Từ An trắng bệnh nhưng vẫn gắng gượng nói: “Tôi không sao, chỉ hơi sợ độ cao thôi.”
Nhìn anh khó chịu như vậy, Kiều Mộng Mộng thắc mắc với anh: “Vậy mức độ sợ độ cao của anh cao lắm à?”
“Không đâu.” Mộ Từ An phủ nhận.
Kiều Mộng Mộng nhìn chằm chằm mặt anh một lúc đột nhiên cảm thấy mình thăm dò bằng cách này hơi quá.
Chắc là anh sẽ không trách cô đâu nhỉ?
Cô đảo mắt, lo lắng nói: “Cơ thể anh khó chịu chứ? Chung cư tôi gần đây, tới nhà tôi nghỉ một lát đi.”
Mộ Từ An xua tay: “Không cần đâu.”
“Do tôi bảo anh chơi tàu lượn siêu tốc cùng mới làm anh thành thế này, nếu mà không chăm sóc anh thì tôi sẽ ngại lắm.”
Giọng cô mềm mại cực kỳ quan tâm, Mộ Từ An muốn từ chối nhưng thật sự không thốt lên được, chỉ đành nghe lời cô tới chung cư.
Khi nhìn cô nhập mật khẩu, ánh mắt anh ảm đạm.
Chắc là cô đổi mật khẩu rồi nhỉ?
Kiều Mộng Mộng đỡ anh vào giường ngủ, nhìn gấu đầy phòng, cô cười nói: “Những thứ này đều do một tên ngốc mua đấy, nói là muốn bù đắp tuổi thơ cho tôi.”
Bàn tay túm mép giường của Mộ Từ An siết chặt: “Ngốc thế à? Không bù đắp tuổi thơ được sao?”
Kiều Mộng Mộng cười hạnh phúc: “Bù đắp được rồi.”
Mộ Từ An ngay lập tức thở phào.
Kiều Mộng Mộng nghĩ bụng đồ ngốc, người bình thường sẽ tò mò người đó là ai trước, biết chưa hả?
Cô đã sắp xếp mọi thứ trong phòng trước, chỉ đợi cá cắn câu thôi.
“Anh nghỉ một lát đi, tôi đi đun ít nước nóng.”
Mộ Từ An lâu ngày mới được quan sát căn phòng, bỗng anh sững người khi ánh mắt rơi trên hàng loạt tấm ảnh treo trên tường.
Anh đứng dậy đi sang, nhìn tấm ảnh chung kỳ lạ trên tường.
Hai người trên ảnh đều là Kiều Mộng Mộng, một người cười vui vẻ ánh mắt ấm áp, một người cười nghiêm túc, ánh mắt trầm lắng. Đó là ảnh ghép lại từ hai tấm ảnh cắt ra.
Anh vươn tay ra sờ vào tấm ảnh đó, mắt rưng rưng.
Tất cả ảnh trước mắt, người có biểu cảm nghiêm túc là hệ thống nhập vào người Kiều Mộng Mộng, người có biểu cảm xán lạn mới là Kiều Mộng Mộng. Khi ấy Kiều Mộng Mộng nói rằng muốn giữ lại một vài kỷ niệm để thỉnh thoáng xem lại nên nài nỉ anh nhập vào cơ thể mình. Nói là chụp chung nhưng anh không có thực thể, chỉ có thể trao đổi với Kiều Mộng Mộng để chụp cùng một cảnh.
Lần nào ăn uống, lần nào đi chơi, khi nào cô thấy hạnh phúc sẽ nhiệt tình chia sẻ với anh bảo anh chụp ảnh.
Anh biết Kiều Mộng Mộng có lúc cười anh là số liệu nhưng cô đã xem anh như một người sống sờ sờ từ lâu, lúc nào cũng chia sẻ với anh.
Kiều Mộng Mộng luôn nói gặp được anh rất hạnh phúc nhưng cô không biết anh cũng là một người sợ cô đơn. Trong ba năm, anh không có thực thể, linh hồn chỉ có thể co rúm trong một chiếc hộp nhỏ hẹp. Khi Kiều Mộng Mộng nói chuyện với anh, cho anh cơ thể, chia sẻ những vui buồn đau khổ chính là đang chữa lành cho anh.
Ngón tay miết trên tấm ảnh, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt.
Kiều Mộng Mộng ôm lấy anh từ đằng sau, giọng nói cũng đã nghẹn ngào: “Hệ thống là anh ư?”
Cơ thể Mộ Từ An cứng đờ, phủ nhận theo bản năng: “Không phải.”
Nhưng nếu là người khác chắc chắn sẽ kinh ngạc rằng hệ thống là cái gì chứ sẽ không có phản ứng như anh.
Kiều Mộng Mộng ôm anh chặt hơn: “Anh khẩu thị tâm phi nhất, đồ kiêu căng!”
Hóa ra cô nhận ra rồi, thảo nào mọi cử chỉ ngày hôm nay đều khác thường.
Mộ Từ An cười gạt đi nước mắt, gỡ tay cô ra xoay người ôm lấy cô: “Xin lỗi, vì một vài nguyên nhân không được nói ra sự thật.”
Kiều Mộng Mộng cười nói: “Không sao, may mà em thông minh.”
Cô ôm chặt lấy anh, ánh mắt lấp lánh ánh nước: “Em rất muốn có thể ôm được anh, may mắn quá, được như ý nguyện rồi.”
“Anh cũng thế.” Anh chẳng hề giấu giếm tình yêu nồng cháy, hỏi một cách vừa nghiêm túc vừa chân thành: “Bây giờ cho anh một cơ hội theo đuổi chưa?”
“Không được.” Cô ngước mắt nhìn anh, thấy ánh mắt ảm đạm của anh thì cười nói thêm: “Em muốn cho anh một cơ hội xác định quan hệ.”
Biểu cảm của Mộ Từ An thay đổi, nhận ra rằng cô đang trêu mình, anh vừa tức vừa bất lực, cuối cùng chỉ đành tuyên bố đầu hàng. Anh dịu dàng hôn lên trán cô vừa trân quý vừa thành kính, giọng anh trầm khàn đầy cuốn hút, nhẹ nhàng nhưng đong đầy sức hấp dẫn.
“Được không?”
Kiều Mộng Mộng kiễng chân chủ động hôn lên môi anh, giọng nói nhẹ nhàng kèm theo sự buồn cười trêu chọc: “Đồ nhát gan.”
Nụ hôn bất ngờ cuốn sạch mọi lý trí của Mộ Từ An, sợi dây đang căng ấy cũng đứt phựt. Anh kéo cô vào lòng, một tay đỡ gáy cô, hôn sâu hơn, từ qua loa biến thành xâm chiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.