Thiên Kim Thật Và Thiên Kim Giả Hợp Tác Với Nhau
Chương 25: Chịu Trách Nhiệm
Mang Quả Nhãn Kính Nương
04/05/2023
Vấn đề âm hôn đã vượt ngoài phạm vi hiểu biết của đám người Tần Giản, bọn họ đều nhanh chóng lấy điện thoại ra để tìm kiếm.
Vào thời cổ đại, con gái chưa lập gia đình sau khi chết thì không thể tiến vào từ đường của gia tộc để được hưởng hương khói và sự tế bài của con cháu, chính điều này đã làm nảy sinh ra nhu cầu về âm hôn.
Tô Vân Thiều xem qua phần văn bản giải thích và thuyết minh, đã bổ sung thêm: “Âm hôn có liên quan đến phong tục và quan niệm truyền thống của nước ta, cho tới tận ngày nay, phụ nữ đến tuổi vẫn buộc phải kết hôn và sinh con, nếu không, bọn họ sẽ bị coi là không được sống một cuộc đời trọn vẹn và là một người phụ nữ không đủ tư cách.”
Khi nói những lời này, ngữ khí của Tô Vân Thiều rất bình tĩnh, nhưng Tần Giản và những người khác lại cảnh thấy ớn lạnh.
Tô Vân Thiều: “Đối với âm hôn, cần phải tìm được người chết có ngày tháng năm sinh phù hợp, lại di dời mộ phần của hai người chết rồi chôn cùng nhau để tổ chức nghi lễ âm hôn. Sau này, hầu hết các địa phương tại nước ta đã cấm thổ tang (chôn xác xuống đất), chuyển sang sử dụng hỏa táng (thiêu xác), không còn xác người và mộ phần, rất nhiều kẻ xấu đã nghĩ ra kế hoạch bắt người sống tới thay thế.”
Cô vừa nói đến đây, một trận gió lạnh thổi tới khiến cho mấy người bọn họ nổi hết cả da gà.
Bách Tinh Thần hỏi điểm mấu chốt: “Làm sao mà người chết và người sống có thể kết âm hôn được?”
Tần Giản, Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa đều vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, sợ bản thân không may bị vợ quỷ hoặc chồng quỷ bám lấy thì đúng là hối hận đến ruột đều xanh!
Tuy nhiên với gia thế của bốn người bọn họ, khả năng kết âm hôn còn nhỏ hơn cả hạt mè.
Nhưng các bạn nhỏ đã nghiêm túc, ham học hỏi như thế, Tô Vân Thiều cũng nên giải thích rõ ràng, tỉ mỉ một lượt.
“Những nhà muốn tổ chức âm hôn cho con mình sẽ chuẩn bị tiền mặt, trang sức và ngụy trang chúng thành những đồ vật bị đánh rơi, bên cạnh sẽ để kèm một bức thư ngỏ ý kết hôn (hôn thư), trên đó sẽ viết tên họ cùng ngày tháng năm sinh của người đã mất, những thông tin của người sống sẽ được tự động điền lên sau khi họ nhặt được sính lễ, khế ước được xác lập. Đây chính là tiền mua mạng, thông thường mà nói, chỉ có nhiều hơn chứ không bị ít đi.”
Đám người Tần Giản lập tức hiểu ra vì sao Cái Khiết bỗng nhiên trở nên giàu có như vậy, còn bị các bạn trong lớp hiểu lầm là có người bao nuôi. Bọn họ cũng không biết được giữa nhặt được tiền mua mạng và bị bao nuôi, cái nào tốt hơn cái nào.
Bách Tinh Thần nhíu mày: “Ai lại ngốc đến mức làm mất một túi tiền mặt và trang sức lớn như vậy mà không báo cảnh sát chứ?”
Tần Giản cạn lời: “Hệ thống giám sát của thành phố B hoàn thiện như vậy, cậu ấy chỉ đang ôm tâm lý may mắn mà thôi.” Cũng có thể cậu ấy đã bị tiền tài che mắt rồi.
Thân là con gái, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa thì suy nghĩ cẩn thận hơn một chút, cố gắng dùng góc độ của Cái Khiết để suy nghĩ.
Lôi Sơ Mạn: “Học vẽ tốn tiền, mà gia cảnh của Cái Khiết cũng không tốt, cậu ấy luôn vội vàng đi làm thêm để kiếm học phí và chi phí sinh hoạt, bản thân cậu ấy lấy đâu ra thời gian để trang điểm xinh đẹp. Mà cô gái nào lại không yêu cái đẹp chứ? Chỉ là do bị thời gian và điều kiện kinh tế cá nhân hạn chế mà thôi.”
Triệu Tình Họa: “Sống trong phòng ký túc xá với nhiều bạn gái cùng tuổi, nhìn người khác dùng đồ trang điểm xa xỉ và hàng hiệu, còn cậu ấy đến sử dụng đồ rẻ tiền còn không nỡ. Giờ lại có một cơ hội từ trên trời rơi xuống như thế, cậu ấy động tâm cũng là điều có thể hiểu được.”
Tuy nhiên, hiểu được không đồng nghĩa với việc chấp nhận.
“Vân Thiều, mới vừa rồi cậu…” Triệu Tình Họa do dự một chút, dưới ánh mắt khích lệ của Tô Vân Thiều, cô nói tiếp: “Tại sao cậu không giúp Cái Khiết giải quyết vấn đề âm hôn?”
“Cậu ấy không thừa nhận.” Tô Vân Thiều đã nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng lần nào Cái Khiết cũng một mực phủ nhận, giả vờ không biết, “Cho đến khi tính mạng của cậu ấy thực sự gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ không thừa nhận với ai khác đâu.”
Nếu để người khác biết cô ấy nhặt được vật có giá trị nhưng lại sử dụng chúng như là đồ của mình, ấn tượng về một học sinh tuy nghèo nhưng kiên cường, tự lập, có thành tích học tập xuất sắc của Cái Khiết sẽ bị huỷ hoại chỉ trong một ngày, và có thể cô ấy sẽ không được học tại Học viện Mỹ thuật nữa.
Bách Tinh Thần xụ mặt, lạnh lùng nói: “Đó cũng là hậu quả do lòng tham của cậu ấy đem tới, mỗi người đều phải trả giá vì hành động của mình.”
Tô Vân Thiều không ngờ tới, cô còn tưởng rằng mấy cô bé, cậu bé này sẽ bắt cô trở thành thánh nữ, chạy đi cứu người luôn đấy.
Nghĩ đến đây, trên mặt cô cũng lộ ra chút suy tư.
“Đừng có mong chúng mình sẽ tỏa ra hào quang người tốt nhé?” Tần Giản mắt trợn trắng, “Đứa trẻ ba tuổi cũng biết khi nhặt được tiền rơi thì phải giao cho chú cảnh sát, cậu ấy nhặt được thứ kì lạ như thế mà trong lòng không có một chút cảnh giác, lại còn tiêu xài sạch sẽ nữa chứ, đấy là cậu ta tự làm tự chịu.”
Lôi Sơ Mạn chế nhạo: “Không cho cậu ấy một bài học, lần sau cậu ấy vẫn còn dám nhặt những thứ không rõ nguồn gốc!”
Ngay cả Triệu Tình Họa cũng nói: “Lần này may mà gặp được quỷ không cần mạng của cậu ấy, nhưng lần sau thì khó nói, phải để cho cậu ấy nhớ kĩ, nhớ lâu mới được.”
Tô Vân Thiều: “…”
Kiếp trước cô học ở trường cấp ba công lập, hằng ngày các bạn học chỉ ăn ngủ rồi học, cùng lắm thì tâm sự thêm vài chuyện vớn vẩn của nữ sinh thôi, không can thiệp vào chuyện đời tư cho nên rất nhiều bạn đã bị lừa tiền, tại sao lũ trẻ học trường tư thục lại phát triển sớm thế này?
Vào thời cổ đại, con gái chưa lập gia đình sau khi chết thì không thể tiến vào từ đường của gia tộc để được hưởng hương khói và sự tế bài của con cháu, chính điều này đã làm nảy sinh ra nhu cầu về âm hôn.
Tô Vân Thiều xem qua phần văn bản giải thích và thuyết minh, đã bổ sung thêm: “Âm hôn có liên quan đến phong tục và quan niệm truyền thống của nước ta, cho tới tận ngày nay, phụ nữ đến tuổi vẫn buộc phải kết hôn và sinh con, nếu không, bọn họ sẽ bị coi là không được sống một cuộc đời trọn vẹn và là một người phụ nữ không đủ tư cách.”
Khi nói những lời này, ngữ khí của Tô Vân Thiều rất bình tĩnh, nhưng Tần Giản và những người khác lại cảnh thấy ớn lạnh.
Tô Vân Thiều: “Đối với âm hôn, cần phải tìm được người chết có ngày tháng năm sinh phù hợp, lại di dời mộ phần của hai người chết rồi chôn cùng nhau để tổ chức nghi lễ âm hôn. Sau này, hầu hết các địa phương tại nước ta đã cấm thổ tang (chôn xác xuống đất), chuyển sang sử dụng hỏa táng (thiêu xác), không còn xác người và mộ phần, rất nhiều kẻ xấu đã nghĩ ra kế hoạch bắt người sống tới thay thế.”
Cô vừa nói đến đây, một trận gió lạnh thổi tới khiến cho mấy người bọn họ nổi hết cả da gà.
Bách Tinh Thần hỏi điểm mấu chốt: “Làm sao mà người chết và người sống có thể kết âm hôn được?”
Tần Giản, Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa đều vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, sợ bản thân không may bị vợ quỷ hoặc chồng quỷ bám lấy thì đúng là hối hận đến ruột đều xanh!
Tuy nhiên với gia thế của bốn người bọn họ, khả năng kết âm hôn còn nhỏ hơn cả hạt mè.
Nhưng các bạn nhỏ đã nghiêm túc, ham học hỏi như thế, Tô Vân Thiều cũng nên giải thích rõ ràng, tỉ mỉ một lượt.
“Những nhà muốn tổ chức âm hôn cho con mình sẽ chuẩn bị tiền mặt, trang sức và ngụy trang chúng thành những đồ vật bị đánh rơi, bên cạnh sẽ để kèm một bức thư ngỏ ý kết hôn (hôn thư), trên đó sẽ viết tên họ cùng ngày tháng năm sinh của người đã mất, những thông tin của người sống sẽ được tự động điền lên sau khi họ nhặt được sính lễ, khế ước được xác lập. Đây chính là tiền mua mạng, thông thường mà nói, chỉ có nhiều hơn chứ không bị ít đi.”
Đám người Tần Giản lập tức hiểu ra vì sao Cái Khiết bỗng nhiên trở nên giàu có như vậy, còn bị các bạn trong lớp hiểu lầm là có người bao nuôi. Bọn họ cũng không biết được giữa nhặt được tiền mua mạng và bị bao nuôi, cái nào tốt hơn cái nào.
Bách Tinh Thần nhíu mày: “Ai lại ngốc đến mức làm mất một túi tiền mặt và trang sức lớn như vậy mà không báo cảnh sát chứ?”
Tần Giản cạn lời: “Hệ thống giám sát của thành phố B hoàn thiện như vậy, cậu ấy chỉ đang ôm tâm lý may mắn mà thôi.” Cũng có thể cậu ấy đã bị tiền tài che mắt rồi.
Thân là con gái, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa thì suy nghĩ cẩn thận hơn một chút, cố gắng dùng góc độ của Cái Khiết để suy nghĩ.
Lôi Sơ Mạn: “Học vẽ tốn tiền, mà gia cảnh của Cái Khiết cũng không tốt, cậu ấy luôn vội vàng đi làm thêm để kiếm học phí và chi phí sinh hoạt, bản thân cậu ấy lấy đâu ra thời gian để trang điểm xinh đẹp. Mà cô gái nào lại không yêu cái đẹp chứ? Chỉ là do bị thời gian và điều kiện kinh tế cá nhân hạn chế mà thôi.”
Triệu Tình Họa: “Sống trong phòng ký túc xá với nhiều bạn gái cùng tuổi, nhìn người khác dùng đồ trang điểm xa xỉ và hàng hiệu, còn cậu ấy đến sử dụng đồ rẻ tiền còn không nỡ. Giờ lại có một cơ hội từ trên trời rơi xuống như thế, cậu ấy động tâm cũng là điều có thể hiểu được.”
Tuy nhiên, hiểu được không đồng nghĩa với việc chấp nhận.
“Vân Thiều, mới vừa rồi cậu…” Triệu Tình Họa do dự một chút, dưới ánh mắt khích lệ của Tô Vân Thiều, cô nói tiếp: “Tại sao cậu không giúp Cái Khiết giải quyết vấn đề âm hôn?”
“Cậu ấy không thừa nhận.” Tô Vân Thiều đã nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng lần nào Cái Khiết cũng một mực phủ nhận, giả vờ không biết, “Cho đến khi tính mạng của cậu ấy thực sự gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ không thừa nhận với ai khác đâu.”
Nếu để người khác biết cô ấy nhặt được vật có giá trị nhưng lại sử dụng chúng như là đồ của mình, ấn tượng về một học sinh tuy nghèo nhưng kiên cường, tự lập, có thành tích học tập xuất sắc của Cái Khiết sẽ bị huỷ hoại chỉ trong một ngày, và có thể cô ấy sẽ không được học tại Học viện Mỹ thuật nữa.
Bách Tinh Thần xụ mặt, lạnh lùng nói: “Đó cũng là hậu quả do lòng tham của cậu ấy đem tới, mỗi người đều phải trả giá vì hành động của mình.”
Tô Vân Thiều không ngờ tới, cô còn tưởng rằng mấy cô bé, cậu bé này sẽ bắt cô trở thành thánh nữ, chạy đi cứu người luôn đấy.
Nghĩ đến đây, trên mặt cô cũng lộ ra chút suy tư.
“Đừng có mong chúng mình sẽ tỏa ra hào quang người tốt nhé?” Tần Giản mắt trợn trắng, “Đứa trẻ ba tuổi cũng biết khi nhặt được tiền rơi thì phải giao cho chú cảnh sát, cậu ấy nhặt được thứ kì lạ như thế mà trong lòng không có một chút cảnh giác, lại còn tiêu xài sạch sẽ nữa chứ, đấy là cậu ta tự làm tự chịu.”
Lôi Sơ Mạn chế nhạo: “Không cho cậu ấy một bài học, lần sau cậu ấy vẫn còn dám nhặt những thứ không rõ nguồn gốc!”
Ngay cả Triệu Tình Họa cũng nói: “Lần này may mà gặp được quỷ không cần mạng của cậu ấy, nhưng lần sau thì khó nói, phải để cho cậu ấy nhớ kĩ, nhớ lâu mới được.”
Tô Vân Thiều: “…”
Kiếp trước cô học ở trường cấp ba công lập, hằng ngày các bạn học chỉ ăn ngủ rồi học, cùng lắm thì tâm sự thêm vài chuyện vớn vẩn của nữ sinh thôi, không can thiệp vào chuyện đời tư cho nên rất nhiều bạn đã bị lừa tiền, tại sao lũ trẻ học trường tư thục lại phát triển sớm thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.