Thiên Kim Thật Và Thiên Kim Giả Hợp Tác Với Nhau
Chương 79:
Mang Quả Nhãn Kính Nương
06/05/2023
Gần bờ sông có camera giám sát, Tô Vân Thiều không muốn làm ra hành động gì quá mức kỳ quái, tránh sau này phải đi giải thích.
“Vậy chị sẽ mời âm sai dẫn hai người xuống địa phủ. Nếu em ôm không nổi, có thể đặt em ấy trên mặt đất.”
Cậu bé vẫn ôm lấy quỷ anh không buông, buồn bực mà lẩm bẩm: “Dù sao cũng là một đứa bé dễ thương đáng yêu giống như em, người bình thường căn bản không thể chịu nổi trước sự đáng yêu này.”
Nói xong, cậu bé bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi ngược lại: “Chị, chị không phải là người bình thường.” (1)
Nguyên bản (1) là 二般人 【Èr bān rén】để chỉ những người không giống như những người bình thường, có thể là thông minh hơn người thường hay ngốc hơn người thường. Cách phát âm cũng giống với三班人【Èr bān rén】nhưng có nghĩa là học sinh của lớp hai .(2)
Tô Vân Thiều vô cùng nghiêm chỉnh mà trả lời: “Chị là học sinh của lớp hai khối mười một.” (2)
Cậu bé nghe không ra còn thật sự tưởng rằng có loại người thứ ba, cái miệng nhỏ ngạc nhiên đến mức biến thành hình chữ O, giống như đang nói: Em rõ ràng đưa ra một câu có hoặc không. Vì sao chị lại biến nó thành một câu hỏi lựa chọn, hơn nữa còn thêm vào một đáp án C?
Bên trong balo của Tô Vân Thiều chỉ có mấy lá bùa và sách giáo khoa, cũng chẳng có hương đèn và cống phẩm. Sao có thể không biết xấu hổ mà mời âm sai làm không công?
Nếu đem hai con quỷ nhỏ này về nhà rồi mới mời âm sai cũng không được, mùi của hương nến rất đặc biệt. Hơn nữa buổi sáng trong lễ chiêu hồn đã dùng một lần, nếu lại bị người nhà ngửi được, cô sẽ phải nghĩ cách giải thích.
Cuối cùng rơi vào đường cùng, cô đành phải gửi định vị cho Diêm Vương: 【 Phiền ngài phái âm sai tới đây, mang hai quỷ nhỏ này về địa phủ. 】
Diêm Vương: 【 Đợi một chút! 】
Âm sai rất nhanh đã có mặt, vẫn là Hắc Vô Thường.
Tô Vân Thiều: “Làm phiền rồi.”
Hắc Vô Thường cười cười: “Không phiền, không phiền.”
Cậu bé ôm theo quỷ anh đi đến bên cạnh Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường lập tức xoay người rời đi, ngay cả cách đến hay đi cũng vội vội vàng vàng.
Tô Vân Thiều vẫn thấy băn khoăn, sau khi về đến nhà liền đi vào phòng tắm đốt cho Hắc Vô Thường một chậu đầy minh tệ. Mà ở địa phủ, Hắc Bạch Vô Thường đang báo cáo với Diêm Vương như thường lệ.
Đột nhiên trước mặt Hắc Vô Thường có thêm vài xấp minh tệ. Hắn cũng theo bản năng mà duỗi tay nhận lấy, cuối cùng sờ thấy một tờ giấy, bên trên viết hai chữ “Làm phiền”.
Nhưng tờ giấy kia đột nhiên bị Diêm Vương rút ra, nhìn thấy chữ viết quen thuộc kia, mặt không cảm xúc mà hỏi một câu: “Cô ấy kêu ngươi làm cái gì?”
Hắc Vô Thường nhất thời không kịp phản ứng, bị Bạch Vô Thường hung hăng chọc một cái, cả người bỗng giật mình, mới buột miệng thốt ra: “Cũng không có làm gì!”
Ánh mắt Diêm Vương lạnh lẽo, mắt trái viết một chữ “Không”, mắt phải lại viết một chữ “Tin”: Nếu không làm cái gì sao lại gửi minh tệ lại còn viết hai chữ làm phiền?
Hắc Vô Thường nhấc tay lên thề: “Thần xin dùng vợ tương lai của mình ra thề, cuộc đối thoại đêm nay chỉ có hai câu “làm phiền”, “không phiền”, toàn bộ quá trính chỉ có mấy chữ, tuyệt đối không có thêm câu nào khác!”
Diêm Vương hừ nhẹ một tiếng: “Tiếp tục.”
Lúc xoay người rời đi, còn rất tự nhiên mang theo tờ giấy thuộc về Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường không dám oán hận dù chỉ nửa câu, thậm chí còn chủ động nộp xấp minh tệ giống hệt củ khoai lang nóng đến phỏng tay. Giây phút giao lên số minh tệ kia, hắn hung hăng thở hắt ra một hơi.
Diêm Vương lại vẫy vẫy tay mà tỏ vẻ hào phóng: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi.”
Hắc Vô Thường quả thật không muốn nhận: “……”
Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, lúc cả đoàn người đang ngồi ở ghế lô ăn cơm trưa, Tần Giản kinh ngạc hét toáng lên: “Hoa thủy tiên đã khô héo rồi!”
Lôi Sơ Mạn nghi hoặc: “Mùa hoa thủy tiên nở hình như không phải mùa này?”
Triệu Tình Họa nghĩ ngợi: “Là hoa thuỷ tiên được trồng trong nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ bình thường à?”
“Không phải là cái đó!” Tần Giản gửi một liên kết công khai vào nhóm tám người: "Là một bụi hoa thủy tiên mọc ở ngoài trời. Bởi vì mọc trái mùa nên đã trở thành địa điểm check in nổi tiếng của những người trên mạng. Sáng nay có người đi kiểm tra mới phát hiện ra chỉ qua một đêm hoa thủy tiên đã khô héo."
Tô Vân Thiều vừa nghe đã cảm thấy có chút quen tai, nhấn vào liên kết được chia sẻ thì phát hiện quả nhiên là bụi hoa thủy tiên mà cậu bé quỷ kia bám vào. Vốn dĩ bụi hoa thủy tiên này dựa vào âm khí của quỷ hồn mà sinh trưởng, quỷ hồn vừa rời đi, tự nhiên hoa thủy tiên sẽ quay lại quy luật sinh trưởng vốn có của thực vật.
Bách Tinh Thần cũng biết tin tức này: Trước đây có người từng hoài nghi đây là một chủng loại đặc thù của hoa thủy tiên, có thể nở hoa suốt bốn mùa. Những người đó còn lấy mẫu nghiên cứu để nhân giống hoa, khiến bốn mùa trong nước đều rực rỡ như xuân.”
Tô Vân Thiều: “……” Chỉ e rằng những bụi hoa thủy tiên ở khắp nơi trên cả nước đều có quỷ hồn?
Sau khi uống một ngụm đồ uống, cô đã tóm tắt kể lại việc đã xảy ra tối qua.
Tần Giản: “Hoá ra là có quỷ hồn bám vào mới có thể nở hoa trái mùa.”
Lôi Sơ Mạn: “Trước kia Vân Thiều đã từng nói về điều này, âm khí nhiều sẽ lạnh, cho nên bị quỷ hồn bám vào người cũng giống như bị bỏ vào tủ lạnh vậy.”
Triệu Tình Họa suy một ra ba: “Nói cách khác, nếu gặp phải những chuyện khác với bình thường, thì rất có thể là có quỷ hồn đang tác quái?”
Tô Vân Thiều suy tư một lát, không ủng hộ hoàn toàn: “Không nhất định là vậy, chúng ta phải căn cứ vào sự vật cụ thể để phân tích.”
Nhìn thấy Tô Vân Thiều vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng nói ra suy nghĩ về triết học, Bách Tinh Thần cảm thấy rất tò mò: “Lúc đầu được chia khoa, sao cậu không chọn theo khoa văn?”
Tô Vân Thiều thầm nghĩ trong lòng: Vấn đề này cậu phải hỏi nguyên chủ, rốt cuộc cô ấy lấy đâu ra dũng khí để thi vào khoa học tự nhiên với số điểm môn hóa học 30, vật lý 40 chứ?
Tần Giản trừng mắt: “Tinh Tinh, cậu muốn Huyền môn đại lão học khoa văn, cậu có còn lương tâm không vậy?”
“Sao lại không có lương tâm cơ chứ?” Biểu cảm của Bách Tinh Thần đặc biệt nghiêm túc: “Tớ cảm thấy môn học thích hợp nhất với cậu ấy chính là triết học Mác Lênin.”
Mọi người: !!!
Huyền môn đại lão học triết học Mác Lênin, cậu là ma quỷ à?!
“Vậy chị sẽ mời âm sai dẫn hai người xuống địa phủ. Nếu em ôm không nổi, có thể đặt em ấy trên mặt đất.”
Cậu bé vẫn ôm lấy quỷ anh không buông, buồn bực mà lẩm bẩm: “Dù sao cũng là một đứa bé dễ thương đáng yêu giống như em, người bình thường căn bản không thể chịu nổi trước sự đáng yêu này.”
Nói xong, cậu bé bỗng nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi ngược lại: “Chị, chị không phải là người bình thường.” (1)
Nguyên bản (1) là 二般人 【Èr bān rén】để chỉ những người không giống như những người bình thường, có thể là thông minh hơn người thường hay ngốc hơn người thường. Cách phát âm cũng giống với三班人【Èr bān rén】nhưng có nghĩa là học sinh của lớp hai .(2)
Tô Vân Thiều vô cùng nghiêm chỉnh mà trả lời: “Chị là học sinh của lớp hai khối mười một.” (2)
Cậu bé nghe không ra còn thật sự tưởng rằng có loại người thứ ba, cái miệng nhỏ ngạc nhiên đến mức biến thành hình chữ O, giống như đang nói: Em rõ ràng đưa ra một câu có hoặc không. Vì sao chị lại biến nó thành một câu hỏi lựa chọn, hơn nữa còn thêm vào một đáp án C?
Bên trong balo của Tô Vân Thiều chỉ có mấy lá bùa và sách giáo khoa, cũng chẳng có hương đèn và cống phẩm. Sao có thể không biết xấu hổ mà mời âm sai làm không công?
Nếu đem hai con quỷ nhỏ này về nhà rồi mới mời âm sai cũng không được, mùi của hương nến rất đặc biệt. Hơn nữa buổi sáng trong lễ chiêu hồn đã dùng một lần, nếu lại bị người nhà ngửi được, cô sẽ phải nghĩ cách giải thích.
Cuối cùng rơi vào đường cùng, cô đành phải gửi định vị cho Diêm Vương: 【 Phiền ngài phái âm sai tới đây, mang hai quỷ nhỏ này về địa phủ. 】
Diêm Vương: 【 Đợi một chút! 】
Âm sai rất nhanh đã có mặt, vẫn là Hắc Vô Thường.
Tô Vân Thiều: “Làm phiền rồi.”
Hắc Vô Thường cười cười: “Không phiền, không phiền.”
Cậu bé ôm theo quỷ anh đi đến bên cạnh Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường lập tức xoay người rời đi, ngay cả cách đến hay đi cũng vội vội vàng vàng.
Tô Vân Thiều vẫn thấy băn khoăn, sau khi về đến nhà liền đi vào phòng tắm đốt cho Hắc Vô Thường một chậu đầy minh tệ. Mà ở địa phủ, Hắc Bạch Vô Thường đang báo cáo với Diêm Vương như thường lệ.
Đột nhiên trước mặt Hắc Vô Thường có thêm vài xấp minh tệ. Hắn cũng theo bản năng mà duỗi tay nhận lấy, cuối cùng sờ thấy một tờ giấy, bên trên viết hai chữ “Làm phiền”.
Nhưng tờ giấy kia đột nhiên bị Diêm Vương rút ra, nhìn thấy chữ viết quen thuộc kia, mặt không cảm xúc mà hỏi một câu: “Cô ấy kêu ngươi làm cái gì?”
Hắc Vô Thường nhất thời không kịp phản ứng, bị Bạch Vô Thường hung hăng chọc một cái, cả người bỗng giật mình, mới buột miệng thốt ra: “Cũng không có làm gì!”
Ánh mắt Diêm Vương lạnh lẽo, mắt trái viết một chữ “Không”, mắt phải lại viết một chữ “Tin”: Nếu không làm cái gì sao lại gửi minh tệ lại còn viết hai chữ làm phiền?
Hắc Vô Thường nhấc tay lên thề: “Thần xin dùng vợ tương lai của mình ra thề, cuộc đối thoại đêm nay chỉ có hai câu “làm phiền”, “không phiền”, toàn bộ quá trính chỉ có mấy chữ, tuyệt đối không có thêm câu nào khác!”
Diêm Vương hừ nhẹ một tiếng: “Tiếp tục.”
Lúc xoay người rời đi, còn rất tự nhiên mang theo tờ giấy thuộc về Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường không dám oán hận dù chỉ nửa câu, thậm chí còn chủ động nộp xấp minh tệ giống hệt củ khoai lang nóng đến phỏng tay. Giây phút giao lên số minh tệ kia, hắn hung hăng thở hắt ra một hơi.
Diêm Vương lại vẫy vẫy tay mà tỏ vẻ hào phóng: “Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi.”
Hắc Vô Thường quả thật không muốn nhận: “……”
Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, lúc cả đoàn người đang ngồi ở ghế lô ăn cơm trưa, Tần Giản kinh ngạc hét toáng lên: “Hoa thủy tiên đã khô héo rồi!”
Lôi Sơ Mạn nghi hoặc: “Mùa hoa thủy tiên nở hình như không phải mùa này?”
Triệu Tình Họa nghĩ ngợi: “Là hoa thuỷ tiên được trồng trong nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ bình thường à?”
“Không phải là cái đó!” Tần Giản gửi một liên kết công khai vào nhóm tám người: "Là một bụi hoa thủy tiên mọc ở ngoài trời. Bởi vì mọc trái mùa nên đã trở thành địa điểm check in nổi tiếng của những người trên mạng. Sáng nay có người đi kiểm tra mới phát hiện ra chỉ qua một đêm hoa thủy tiên đã khô héo."
Tô Vân Thiều vừa nghe đã cảm thấy có chút quen tai, nhấn vào liên kết được chia sẻ thì phát hiện quả nhiên là bụi hoa thủy tiên mà cậu bé quỷ kia bám vào. Vốn dĩ bụi hoa thủy tiên này dựa vào âm khí của quỷ hồn mà sinh trưởng, quỷ hồn vừa rời đi, tự nhiên hoa thủy tiên sẽ quay lại quy luật sinh trưởng vốn có của thực vật.
Bách Tinh Thần cũng biết tin tức này: Trước đây có người từng hoài nghi đây là một chủng loại đặc thù của hoa thủy tiên, có thể nở hoa suốt bốn mùa. Những người đó còn lấy mẫu nghiên cứu để nhân giống hoa, khiến bốn mùa trong nước đều rực rỡ như xuân.”
Tô Vân Thiều: “……” Chỉ e rằng những bụi hoa thủy tiên ở khắp nơi trên cả nước đều có quỷ hồn?
Sau khi uống một ngụm đồ uống, cô đã tóm tắt kể lại việc đã xảy ra tối qua.
Tần Giản: “Hoá ra là có quỷ hồn bám vào mới có thể nở hoa trái mùa.”
Lôi Sơ Mạn: “Trước kia Vân Thiều đã từng nói về điều này, âm khí nhiều sẽ lạnh, cho nên bị quỷ hồn bám vào người cũng giống như bị bỏ vào tủ lạnh vậy.”
Triệu Tình Họa suy một ra ba: “Nói cách khác, nếu gặp phải những chuyện khác với bình thường, thì rất có thể là có quỷ hồn đang tác quái?”
Tô Vân Thiều suy tư một lát, không ủng hộ hoàn toàn: “Không nhất định là vậy, chúng ta phải căn cứ vào sự vật cụ thể để phân tích.”
Nhìn thấy Tô Vân Thiều vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng nói ra suy nghĩ về triết học, Bách Tinh Thần cảm thấy rất tò mò: “Lúc đầu được chia khoa, sao cậu không chọn theo khoa văn?”
Tô Vân Thiều thầm nghĩ trong lòng: Vấn đề này cậu phải hỏi nguyên chủ, rốt cuộc cô ấy lấy đâu ra dũng khí để thi vào khoa học tự nhiên với số điểm môn hóa học 30, vật lý 40 chứ?
Tần Giản trừng mắt: “Tinh Tinh, cậu muốn Huyền môn đại lão học khoa văn, cậu có còn lương tâm không vậy?”
“Sao lại không có lương tâm cơ chứ?” Biểu cảm của Bách Tinh Thần đặc biệt nghiêm túc: “Tớ cảm thấy môn học thích hợp nhất với cậu ấy chính là triết học Mác Lênin.”
Mọi người: !!!
Huyền môn đại lão học triết học Mác Lênin, cậu là ma quỷ à?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.