Thiên Kim Thật Và Thiên Kim Giả Hợp Tác Với Nhau
Chương 84:
Mang Quả Nhãn Kính Nương
08/05/2023
“Người nuôi chó sẽ không ăn thịt chó, cái này em biết!” Tô Y Y nói: “Lúc em còn nhỏ, trong nhà có nuôi một con chó lông vàng, em cũng không ăn thịt chó!"
Mẹ Tô cất đi điện thoại di động đang hiển thị kết quả tìm kiếm. Vừa nghe thấy từ cá lóc, bà còn tưởng rằng nó có liên quan gì đến mực, ai mà ngờ nó đúng theo nghĩa đen, ý chỉ một loài cá.
"Cá lóc là cá đen, từ nay món cá kho dưa cải của nhà mình nên làm bằng loại cá khác."
Ba Tô nói: "Vậy thì dùng cá trắm cỏ!"
Tô Vân Thiều vốn muốn nói không cần phải phiền phức như vậy, một mình cô không ăn là được rồi, nhưng cả nhà đã đưa ra quyết định.
Tô Y Y biết rõ lực tự chủ của bản thân không đủ, cô không thể buông bỏ chút ham muốn đó. Cho dù bây giờ có thể vì khí thế bừng bừng mà đồng ý, thì cô cũng không dám chắc sau này có vi phạm hay không, thà rằng ngay từ đầu ăn ngay nói thật còn hơn.
"Thịt bò khô ngon lắm, em không nỡ từ bỏ, em chỉ có thể không ăn thịt chó, cá đen, chim nhạn cùng chị mà thôi!"
Tô Húc Dương hét lớn: "Cắt, thật phiền phức." Hét xong, anh lại nói: "Anh thích ăn bò viên, thịt bò khô và bò sốt tương, nên chỉ có thể kiêng cùng em những thứ còn lại."
"Được." Tô Vân Thiều không nỡ từ chối lòng tốt của người nhà nữa, cô mỉm cười chấp nhận ý tốt của mọi người.
Tận mắt nhìn thấy cảnh ba anh em hoà thuận như vậy, ba Tô và mẹ Tô nhìn nhau cười rồi đi lên phía trước.
Mẹ Tô hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao ông biết Vân Vân không ăn bốn thứ kia? Con bé cũng chưa từng nói về chuyện này."
Ba Tô cũng trầm giọng đáp lại: "Lần trước đến thôn tìm Vân Vân, tôi đã nghe ngóng ở chỗ mấy người trong thôn rồi."
Mẹ Tô giơ ngón tay cái tỏ vẻ ngưỡng mộ, còn ông Tô thì đắc ý nở một nụ cười tự mãn.
Cả nhà vừa đến nhà hàng thì đã nhìn thấy có không ít khách cũng có suy nghĩ tránh né mùa cao điểm của du lịch giống như mình.
Ba cặp vợ chồng, một nhóm sinh viên đại học và một cặp vợ chồng dẫn theo một đứa con nhỏ, tổng cộng có mười chín vị khách.
Sau khi họ ngồi xuống, lại có thêm ba sinh viên đại học đến, họ tụ hội với nhóm sinh viên ban đầu.
Trước khi đồ ăn được dọn ra, các bạn trẻ ngồi trên ghế của mình rồi lướt điện thoại.
Mặc dù trên mạng có thể trò chuyện vui vẻ đến vậy nhưng khi gặp mặt trực tiếp lại không có nhiều chuyện để nói.
Trong nhà hàng chỉ còn lại giọng nói non nớt của một bé gái: "Mẹ ơi, sau khi chúng ta ăn xong bữa tối, con có thể đi xem gấu trúc khổng lồ được không? Bối Bối thích gấu trúc lắm!"
Ba mẹ của cô bé nhỏ giọng nói với cô bé, đồng thời nhắc nhở cô bé: “Bối Bối, ở nơi công cộng không được nói quá to, như vậy sẽ ảnh hưởng đến những vị khách khác, chúng ta nói nhỏ lại một chút có được không?”
Cô bé tên Bối Bối vội vàng lấy đôi tay nhỏ bé che miệng lại: "Bối Bối biết rồi!"
Ánh mắt của ba Tô và mẹ Tô đều trở nên dịu dàng, đột nhiên ba Tô nghĩ ra điều gì, lập tức đề nghị: “Nếu Vân Vân thích, con có thể nuôi một con mèo hoặc một con chó ở nhà. Chuột Hamster, sóc chinchillas, thỏ, hay con gì cũng được."
Tô Y Y: "Em lại thích nuôi chó, chó lông vàng cũng rất tốt. Nhưng nếu là husky thì thôi đi, chỉ sợ mới mua về vài ngày nó đã làm em tức đến mức xuất huyết não mất."
Tô Húc Dương: "Anh lại thích nuôi mèo, mèo vừa kiêu ngạo, ấm áp, đôi khi ngốc nghếch nhưng cũng rất đáng yêu. Chỉ cần nó đẹp một chút, thì nó có làm gì cũng có thể tha thứ."
Nghe có vẻ như anh em đang nói về sở thích của bản thân, nhưng những lời nói đó sau khi lọt vào tai Tô Vân Thiều lại biến thành...
Tô Y Y: Mua chó đi! Đừng mua husky là được!
Tô Húc Dương: Mua một con mèo! Chỉ cần đẹp là được!
Tô Vân Thiều: "..."
"Con không thích cả chó lẫn mèo. Nếu hỏi con muốn nuôi con vật nào ... thì nuôi gấu trúc và hồ ly đi. "
Cả nhà: ! ! !
Bạn có biết bản thân đang nói về loài động vật nào không?!
Gấu trúc nằm ở cấp độ đầu tiên và hồ ly ở cấp độ thứ hai. Chúng đều là động vật được quốc gia bảo vệ.
Con gái à, suy nghĩ của con thật sự rất nguy hiểm đó!
Nhìn thấy các thành viên trong nhà giống như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, Tô Vân Thiều cười ra tiếng: "Con chỉ nói đùa thôi."
Tô Y Y thầm nghĩ trong lòng : Gấu trúc dễ thương biết bao nhiêu. Nếu có thể nuôi gấu trúc, vậy cô sẽ là người đầu tiên đăng kí!
"Khi còn nhỏ, con cũng nghĩ gấu trúc rất dễ thương, chỉ muốn trộm một con giấu trong chăn của mình mà nuôi dưỡng. Nhưng cái này cũng không phải không thể mà đúng không? Nghĩ đi nghĩ lại cũng không phạm pháp, chắc là không sao đâu."
Nhưng lần đầu gặp chị gái của cô gặp mặt Phó Diệp thiếu chút nữa đã tống Phó Diệp vào đồn cảnh sát, giam mười năm trong đó, biết pháp luật lại còn phạm pháp tội càng nặng thêm một bậc!
Tô Húc Dương cũng không coi là thật, lúc còn nhỏ anh ngu dốt vẫn muốn trộm gấu trúc về nhà giấu trên giường nuôi nấng.
Món ăn vừa được dọn lên, anh không còn còn băn khoăn về việc "Tô Vân Thiều, một người nghiêm túc như em ấy lại còn biết nói đùa?"
Ba mẹ Tô chỉ cười qua loa, cả hai cũng chẳng để tâm làm gì, họ chỉ nhớ đến hoàn cảnh lúc tìm đến nhà của Tô Vân Thiều.
Đó là một căn nhà bằng trúc rất tinh xảo, trước cửa nhà treo một chùm chuông gió không biết làm bằng chất liệu gì, gió thổi vẫn không kêu, nhưng không có gió lại vang lên những âm thanh thanh thuý, có vẻ rất thú vị.
Bên trong sân là một cây đào lớn đặc biệt tươi tốt, tuy đã là tháng năm nhưng trên cây vẫn còn hoa đào đang nở rộ, những cánh hoa đào hồng phấn rơi khắp mặt đất, nhẹ nhàng hôn lên gò má Tô Vân Thiều đang dựa vào gốc cây.
Mẹ Tô cất đi điện thoại di động đang hiển thị kết quả tìm kiếm. Vừa nghe thấy từ cá lóc, bà còn tưởng rằng nó có liên quan gì đến mực, ai mà ngờ nó đúng theo nghĩa đen, ý chỉ một loài cá.
"Cá lóc là cá đen, từ nay món cá kho dưa cải của nhà mình nên làm bằng loại cá khác."
Ba Tô nói: "Vậy thì dùng cá trắm cỏ!"
Tô Vân Thiều vốn muốn nói không cần phải phiền phức như vậy, một mình cô không ăn là được rồi, nhưng cả nhà đã đưa ra quyết định.
Tô Y Y biết rõ lực tự chủ của bản thân không đủ, cô không thể buông bỏ chút ham muốn đó. Cho dù bây giờ có thể vì khí thế bừng bừng mà đồng ý, thì cô cũng không dám chắc sau này có vi phạm hay không, thà rằng ngay từ đầu ăn ngay nói thật còn hơn.
"Thịt bò khô ngon lắm, em không nỡ từ bỏ, em chỉ có thể không ăn thịt chó, cá đen, chim nhạn cùng chị mà thôi!"
Tô Húc Dương hét lớn: "Cắt, thật phiền phức." Hét xong, anh lại nói: "Anh thích ăn bò viên, thịt bò khô và bò sốt tương, nên chỉ có thể kiêng cùng em những thứ còn lại."
"Được." Tô Vân Thiều không nỡ từ chối lòng tốt của người nhà nữa, cô mỉm cười chấp nhận ý tốt của mọi người.
Tận mắt nhìn thấy cảnh ba anh em hoà thuận như vậy, ba Tô và mẹ Tô nhìn nhau cười rồi đi lên phía trước.
Mẹ Tô hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao ông biết Vân Vân không ăn bốn thứ kia? Con bé cũng chưa từng nói về chuyện này."
Ba Tô cũng trầm giọng đáp lại: "Lần trước đến thôn tìm Vân Vân, tôi đã nghe ngóng ở chỗ mấy người trong thôn rồi."
Mẹ Tô giơ ngón tay cái tỏ vẻ ngưỡng mộ, còn ông Tô thì đắc ý nở một nụ cười tự mãn.
Cả nhà vừa đến nhà hàng thì đã nhìn thấy có không ít khách cũng có suy nghĩ tránh né mùa cao điểm của du lịch giống như mình.
Ba cặp vợ chồng, một nhóm sinh viên đại học và một cặp vợ chồng dẫn theo một đứa con nhỏ, tổng cộng có mười chín vị khách.
Sau khi họ ngồi xuống, lại có thêm ba sinh viên đại học đến, họ tụ hội với nhóm sinh viên ban đầu.
Trước khi đồ ăn được dọn ra, các bạn trẻ ngồi trên ghế của mình rồi lướt điện thoại.
Mặc dù trên mạng có thể trò chuyện vui vẻ đến vậy nhưng khi gặp mặt trực tiếp lại không có nhiều chuyện để nói.
Trong nhà hàng chỉ còn lại giọng nói non nớt của một bé gái: "Mẹ ơi, sau khi chúng ta ăn xong bữa tối, con có thể đi xem gấu trúc khổng lồ được không? Bối Bối thích gấu trúc lắm!"
Ba mẹ của cô bé nhỏ giọng nói với cô bé, đồng thời nhắc nhở cô bé: “Bối Bối, ở nơi công cộng không được nói quá to, như vậy sẽ ảnh hưởng đến những vị khách khác, chúng ta nói nhỏ lại một chút có được không?”
Cô bé tên Bối Bối vội vàng lấy đôi tay nhỏ bé che miệng lại: "Bối Bối biết rồi!"
Ánh mắt của ba Tô và mẹ Tô đều trở nên dịu dàng, đột nhiên ba Tô nghĩ ra điều gì, lập tức đề nghị: “Nếu Vân Vân thích, con có thể nuôi một con mèo hoặc một con chó ở nhà. Chuột Hamster, sóc chinchillas, thỏ, hay con gì cũng được."
Tô Y Y: "Em lại thích nuôi chó, chó lông vàng cũng rất tốt. Nhưng nếu là husky thì thôi đi, chỉ sợ mới mua về vài ngày nó đã làm em tức đến mức xuất huyết não mất."
Tô Húc Dương: "Anh lại thích nuôi mèo, mèo vừa kiêu ngạo, ấm áp, đôi khi ngốc nghếch nhưng cũng rất đáng yêu. Chỉ cần nó đẹp một chút, thì nó có làm gì cũng có thể tha thứ."
Nghe có vẻ như anh em đang nói về sở thích của bản thân, nhưng những lời nói đó sau khi lọt vào tai Tô Vân Thiều lại biến thành...
Tô Y Y: Mua chó đi! Đừng mua husky là được!
Tô Húc Dương: Mua một con mèo! Chỉ cần đẹp là được!
Tô Vân Thiều: "..."
"Con không thích cả chó lẫn mèo. Nếu hỏi con muốn nuôi con vật nào ... thì nuôi gấu trúc và hồ ly đi. "
Cả nhà: ! ! !
Bạn có biết bản thân đang nói về loài động vật nào không?!
Gấu trúc nằm ở cấp độ đầu tiên và hồ ly ở cấp độ thứ hai. Chúng đều là động vật được quốc gia bảo vệ.
Con gái à, suy nghĩ của con thật sự rất nguy hiểm đó!
Nhìn thấy các thành viên trong nhà giống như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, Tô Vân Thiều cười ra tiếng: "Con chỉ nói đùa thôi."
Tô Y Y thầm nghĩ trong lòng : Gấu trúc dễ thương biết bao nhiêu. Nếu có thể nuôi gấu trúc, vậy cô sẽ là người đầu tiên đăng kí!
"Khi còn nhỏ, con cũng nghĩ gấu trúc rất dễ thương, chỉ muốn trộm một con giấu trong chăn của mình mà nuôi dưỡng. Nhưng cái này cũng không phải không thể mà đúng không? Nghĩ đi nghĩ lại cũng không phạm pháp, chắc là không sao đâu."
Nhưng lần đầu gặp chị gái của cô gặp mặt Phó Diệp thiếu chút nữa đã tống Phó Diệp vào đồn cảnh sát, giam mười năm trong đó, biết pháp luật lại còn phạm pháp tội càng nặng thêm một bậc!
Tô Húc Dương cũng không coi là thật, lúc còn nhỏ anh ngu dốt vẫn muốn trộm gấu trúc về nhà giấu trên giường nuôi nấng.
Món ăn vừa được dọn lên, anh không còn còn băn khoăn về việc "Tô Vân Thiều, một người nghiêm túc như em ấy lại còn biết nói đùa?"
Ba mẹ Tô chỉ cười qua loa, cả hai cũng chẳng để tâm làm gì, họ chỉ nhớ đến hoàn cảnh lúc tìm đến nhà của Tô Vân Thiều.
Đó là một căn nhà bằng trúc rất tinh xảo, trước cửa nhà treo một chùm chuông gió không biết làm bằng chất liệu gì, gió thổi vẫn không kêu, nhưng không có gió lại vang lên những âm thanh thanh thuý, có vẻ rất thú vị.
Bên trong sân là một cây đào lớn đặc biệt tươi tốt, tuy đã là tháng năm nhưng trên cây vẫn còn hoa đào đang nở rộ, những cánh hoa đào hồng phấn rơi khắp mặt đất, nhẹ nhàng hôn lên gò má Tô Vân Thiều đang dựa vào gốc cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.