Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 28:
Thôi Kinh Thước
25/02/2024
Cô không phải là con gái nhà họ Thích, không có lý nào lại ăn không uống không của họ được, đợi cô kiếm đủ tiền sẽ trả lại hết số tiền nhà họ Thích đã tiêu cho cô trong khoảng thời gian này rồi dọn ra ngoài ở.
Trong tài khoản tác giả của cô có một ít tiền, tiếc là cô còn chưa ký hợp đồng nên tạm thời không rút tiền ra được.
“Xì!” Thích Uyên lại theo thói quen cười khẩy một tiếng, “Cô thì lấy đâu ra tiền? Thẻ của cô bây giờ còn không phải của ba mẹ cho à.”
Thích Tuyền: “...”
Đã phát điên rồi còn không quên móc mỉa cô, xem ra “Hận” còn sâu sắc hơn cả “Yêu”.
Thích Trường Vinh trừng mắt quát lớn: “Tôn trọng chị gái con chút đi! Từ nhỏ con đã được tiếp nhận nền giáo dục đầy đủ từ gia đình nhưng con xem mình đã kiếm ra được xu nào chưa hả?”
Thích Uyên gân cổ cãi lại: “Con không thừa nhận cô ta là chị con!”
“Lúc con bé ra đời thì tới cả tế bào con còn chưa phải đâu, con lấy tư cách gì mà không thừa nhận con bé?”
Thích Uyên: “...”
Ba cậu ta thay đổi rồi! Trước kia ba chưa bao giờ quan tâm đến việc con cái trong nhà tranh cãi thế nào cả!
Thích Lẫm ngại phiền phức nhức đầu, lạnh giọng nói: “Ăn xong đi theo anh ra ngoài.”
“Đi đâu?” Thích Uyên rụt cổ, cứ cảm thấy anh cả không có ý tốt gì.
Thích Lẫm chẳng buồn để ý tới cậu ta.
Ăn sáng xong hai anh em cùng lên xe ra cửa.
Thích Uyên dựa vào ghế, mệt mỏi thiu thiu ngủ, lúc này di động của cậu ta ting một tiếng, là tin nhắn Tiền Côn gửi tới:【Uyên ca, cậu bị bệnh à? Hẹn hò hả?】
Cậu ta tự động bỏ qua câu đầu tiên, chỉ cười tủm tỉm trả lời câu thứ hai:【 Ừ, anh đây hẹn hò rồi!】
【Tiền Côn: Nghe nói cậu còn vì người trong lòng mà trèo cửa sổ trốn khỏi nhà nữa hả?】
【Thích Uyên: Sao cậu biết?】
【Tiền Côn: Đừng vội hỏi sao tôi lại biết, cậu trả lời câu này của tôi trước đã, nhà cậu có phải có một người giúp việc tên là Tiểu Mai, hôm qua bà của cô ấy vừa chết đúng không?】
【Thích Uyên: Cậu nói cái rắm gì thế hả? Tôi có thấy ai nói gì đâu.】
【Tiền Côn: Thật không đấy?】
Bạn chí cốt hỏi đi hỏi lại làm Thích Uyên cũng cảm thấy hoang mang, nhịn không được quay sang hỏi Thích Lẫm đang đọc tài liệu bên cạnh: “Anh, nhà chúng ta có người làm nào có bà mới qua đời à?”
“Ừ.”
Thích Uyên giật mình, “Sao em lại không biết? Chuyện xảy ra khi nào thế?”
“Tối qua, lúc đó em không có nhà.”
“Tên cô ấy là gì thế anh?”
“Đinh Mai.”
Thích Uyên nhìn điện thoại, hỏi:【Đúng là có một người làm trong nhà tôi mới mất bà, cậu lắp camera hay cho người ngầm theo dõi trong nhà tôi? Sao lại biết rõ chuyện nhà tôi thế hả?】
【Tiền Côn: Không phải, mà cậu không biết thật à?】
【Thích Uyên: ?】
【Tiền Côn: Lần trước cậu gửi tên tiểu thuyết vào trong nhóm ý, mọi người đều thấy thú vị nên lên xem thử, ai cũng tò mò không biết chuyện có thật không.】
Thích Uyên: ...
Mẹ nó! Tiểu thuyết của Thích Tuyền! Cậu ta quên không đánh giá kém mất rồi!
Cậu ta nhanh chóng mở link tiểu thuyết, đọc liền tù tì hai chương, sau đó tức đến mức đầu xì cả khói.
Quan báo tư thù! Bụng dạ hẹp hòi!
Cái gì mà “em trai không nhìn thấy được” chứ? Rồi cái gì mà “em trai phát điên” chứ? Tất cả đều là do đồ nhà quê đó bịa đặt!
Đánh giá xấu! Nhất định phải đánh giá xấu!
【5839623: Bình luận của người dùng bình thường và người dùng VIP sơ cấp sẽ được hiển thị sau khi xét duyệt!】
Lại là xét duyệt!
Tính Thích Uyên nóng như lửa, trong cơn xúc động lập tức nạp mười đồng vào rồi căm giận gõ chữ:【Hành văn rác rưởi! Tác giả lấy đâu ra tự tin đăng truyện lên thế hả? Nghĩ người khác đều là đồ ngu đấy à!】
Lần này bình luận không hề bị xét duyệt.
Cậu ta sướng chết đi được.
Sau đó tiện tay lướt lên xem bình luận phía trước, phần lớn đều là đánh giá xấu, tốt lắm.
Còn có người đập rất nhiều địa lôi, nghe là biết địa lôi không phải thứ gì tốt, cậu ta cũng muốn đập, để nổ chết cái thứ văn chương nhà quê này đi!
Vừa nghiên cứu xong cách đập địa lôi thế nào thì lại thấy ID của mình toàn số, không nổi bật như ID của các độc giả khác, thế là cậu ta đi sửa lại tên hiển thị trước.
Trong tài khoản tác giả của cô có một ít tiền, tiếc là cô còn chưa ký hợp đồng nên tạm thời không rút tiền ra được.
“Xì!” Thích Uyên lại theo thói quen cười khẩy một tiếng, “Cô thì lấy đâu ra tiền? Thẻ của cô bây giờ còn không phải của ba mẹ cho à.”
Thích Tuyền: “...”
Đã phát điên rồi còn không quên móc mỉa cô, xem ra “Hận” còn sâu sắc hơn cả “Yêu”.
Thích Trường Vinh trừng mắt quát lớn: “Tôn trọng chị gái con chút đi! Từ nhỏ con đã được tiếp nhận nền giáo dục đầy đủ từ gia đình nhưng con xem mình đã kiếm ra được xu nào chưa hả?”
Thích Uyên gân cổ cãi lại: “Con không thừa nhận cô ta là chị con!”
“Lúc con bé ra đời thì tới cả tế bào con còn chưa phải đâu, con lấy tư cách gì mà không thừa nhận con bé?”
Thích Uyên: “...”
Ba cậu ta thay đổi rồi! Trước kia ba chưa bao giờ quan tâm đến việc con cái trong nhà tranh cãi thế nào cả!
Thích Lẫm ngại phiền phức nhức đầu, lạnh giọng nói: “Ăn xong đi theo anh ra ngoài.”
“Đi đâu?” Thích Uyên rụt cổ, cứ cảm thấy anh cả không có ý tốt gì.
Thích Lẫm chẳng buồn để ý tới cậu ta.
Ăn sáng xong hai anh em cùng lên xe ra cửa.
Thích Uyên dựa vào ghế, mệt mỏi thiu thiu ngủ, lúc này di động của cậu ta ting một tiếng, là tin nhắn Tiền Côn gửi tới:【Uyên ca, cậu bị bệnh à? Hẹn hò hả?】
Cậu ta tự động bỏ qua câu đầu tiên, chỉ cười tủm tỉm trả lời câu thứ hai:【 Ừ, anh đây hẹn hò rồi!】
【Tiền Côn: Nghe nói cậu còn vì người trong lòng mà trèo cửa sổ trốn khỏi nhà nữa hả?】
【Thích Uyên: Sao cậu biết?】
【Tiền Côn: Đừng vội hỏi sao tôi lại biết, cậu trả lời câu này của tôi trước đã, nhà cậu có phải có một người giúp việc tên là Tiểu Mai, hôm qua bà của cô ấy vừa chết đúng không?】
【Thích Uyên: Cậu nói cái rắm gì thế hả? Tôi có thấy ai nói gì đâu.】
【Tiền Côn: Thật không đấy?】
Bạn chí cốt hỏi đi hỏi lại làm Thích Uyên cũng cảm thấy hoang mang, nhịn không được quay sang hỏi Thích Lẫm đang đọc tài liệu bên cạnh: “Anh, nhà chúng ta có người làm nào có bà mới qua đời à?”
“Ừ.”
Thích Uyên giật mình, “Sao em lại không biết? Chuyện xảy ra khi nào thế?”
“Tối qua, lúc đó em không có nhà.”
“Tên cô ấy là gì thế anh?”
“Đinh Mai.”
Thích Uyên nhìn điện thoại, hỏi:【Đúng là có một người làm trong nhà tôi mới mất bà, cậu lắp camera hay cho người ngầm theo dõi trong nhà tôi? Sao lại biết rõ chuyện nhà tôi thế hả?】
【Tiền Côn: Không phải, mà cậu không biết thật à?】
【Thích Uyên: ?】
【Tiền Côn: Lần trước cậu gửi tên tiểu thuyết vào trong nhóm ý, mọi người đều thấy thú vị nên lên xem thử, ai cũng tò mò không biết chuyện có thật không.】
Thích Uyên: ...
Mẹ nó! Tiểu thuyết của Thích Tuyền! Cậu ta quên không đánh giá kém mất rồi!
Cậu ta nhanh chóng mở link tiểu thuyết, đọc liền tù tì hai chương, sau đó tức đến mức đầu xì cả khói.
Quan báo tư thù! Bụng dạ hẹp hòi!
Cái gì mà “em trai không nhìn thấy được” chứ? Rồi cái gì mà “em trai phát điên” chứ? Tất cả đều là do đồ nhà quê đó bịa đặt!
Đánh giá xấu! Nhất định phải đánh giá xấu!
【5839623: Bình luận của người dùng bình thường và người dùng VIP sơ cấp sẽ được hiển thị sau khi xét duyệt!】
Lại là xét duyệt!
Tính Thích Uyên nóng như lửa, trong cơn xúc động lập tức nạp mười đồng vào rồi căm giận gõ chữ:【Hành văn rác rưởi! Tác giả lấy đâu ra tự tin đăng truyện lên thế hả? Nghĩ người khác đều là đồ ngu đấy à!】
Lần này bình luận không hề bị xét duyệt.
Cậu ta sướng chết đi được.
Sau đó tiện tay lướt lên xem bình luận phía trước, phần lớn đều là đánh giá xấu, tốt lắm.
Còn có người đập rất nhiều địa lôi, nghe là biết địa lôi không phải thứ gì tốt, cậu ta cũng muốn đập, để nổ chết cái thứ văn chương nhà quê này đi!
Vừa nghiên cứu xong cách đập địa lôi thế nào thì lại thấy ID của mình toàn số, không nổi bật như ID của các độc giả khác, thế là cậu ta đi sửa lại tên hiển thị trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.