Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân
Chương 79: Anh của em vẫn còn sống?!
Pink Peach
03/09/2022
Tiểu Y và Húc Dương sau một tuần vui chơi ở Hàn Quốc cuối cùng cũng về lại Trung Quốc. Hai người không khác gì cặp đôi mới cưới, luôn dính lấy nhau. Nhân viên của Đại Thắng năm nay đang sung sướng vì Boss của họ cho họ nghỉ phép hẳn 2 tuần chỉ giảm nửa tiền lương một tháng, ai đang dư nghỉ phép định kì thì có hẳn một tháng vi vu ở nước ngoài được luôn ấy!
Từ khi xác định mối quan hệ, tưởng chừng Tiểu Y đã thoát khỏi sự cám dỗ "tập thể dục" trên giường với Húc Dương. Nhưng không!
Level mời gọi của anh còn đỉnh cao hơn trước. Cô đành đặt nội quy cho anh thoả mãn trong kỳ an toàn, điều đó làm Húc Dương khá thích thú.
Giáng sinh sắp đến. Thế là đã gần một năm cô về nước. Chỉ trong một năm mà có biết bao nhiêu chuyện cơ chứ. Nghe như những tấm truyện ngôn tình vậy. Cũng may cô có được hạnh phúc sớm hơn những nữ chính trong truyện. Quả là đặc ân!
Điều đó có được là vì cô và anh luôn thẳng thắn với nhau. Không kiệm lời quá mức để gây ra những hiểu lầm không đáng có.
Nhưng thực sự, Húc Dương không còn giấu Tiểu Y điều gì nữa chứ?
Trần Anh Tiêu nhờ lươn lẹo đã trở về Trung Quốc. Biết tin Húc Dương đã qua lại với Tiểu Y, cô tức đến phát điên.
- Chờ đó, 30 chưa phải là Tết. Ít ra tao phải lấy được một phần cổ phiếu Đại Thắng.
Anh Tiêu suy tính các thủ đoạn. Tiểu Y giờ đây luôn bên cạnh Húc Dương rất khó ra tay. Vậy thì...bắt đầu từ Lý Hoàng Nhi.
Ả cũng nghe phong phanh rằng Hoàng Nhi cũng vừa bị bắt cóc cưỡng hiếp... nghe nói lần này tệ hơn hồi nhỏ. Nếu vậy thì lấy cô ta ra làm con mồi cũng được:
- Dù sao tên Lý kia rất thương đứa em hờ của mình mà.
Lý Hoàng Nhi quá chán nản, cô cũng chẳng muốn đi đâu. Cô lấy phần tiền thừa kế mà Húc Dương sắp xếp dành cho cô sau khi ông ra đi, mua một căn hộ nhỏ. Ngày ngày nhốt mình trong phòng vẽ vời và ca hát cho qua thời gian. Thực chất cô có tài về nghệ thuật nhưng người lớn bắt cô học kinh tế. Bây giờ họ không còn quản cô, cô cũng từ bỏ những năm ở Đại học, đi theo đam mê.
Trần Anh Tiêu nói là làm. Cô tìm đến căn hộ Hoàng Nhi ở, tìm người theo dõi và nhân lúc Hoàng Nhi đi mua đồ thì bắt cóc cô.
(Cô gái bị bắt cóc của năm là đâyy, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =)))
- Vậy là tôi có hai món hàng tôi tay rồi. Lý Húc Dương, xem anh đối phó với tôi kiểu gì.
Anh Tiêu cười đắc ý, trong tay cầm một xấp hình, nhìn là biết chụp lén rồi. Ả hẹn Tiểu Y ra ngoài. Tiểu Y có nói với Húc Dương làm anh có chút bực mình.
- Anh tống cô ta ra nước ngoài rồi mà.
- Chắc cô ta giở trò gì đó. Bảo em đi một mình.
- Anh sẽ đi với em.
Tiểu Y khuyên can, anh nên đứng ngoài, chắc đây là chuyện phụ nữ.
Vì Tiểu Y năn nỉ, anh chấp nhận đứng ngoài quan sát.
Hôm sau, Húc Dương lái xe đưa Tiểu Y đến điểm hẹn, trước khi cô rời đi không quên đánh dấu chủ quyền trên cổ của cô.
- Hàn Tiểu Thư.. à không Lý phu nhân mới đúng.
- Nói vấn đề chính đi.
- Có tin đồn Húc Dương là người đứng sau vụ sát hại Hàn gia đấy.
- Trần Anh Tiêu không cần cô nói đâu. Tôi biết cả rồi. Tiện nói luôn, nếu cô gọi tôi ra đây để chia cắt chúng tôi thì dừng lại được rồi.
- Cô còn nhớ Hàn Minh Huân không?
- Anh tôi làm sao?
- Cô lúc đó không ở Trung Quốc nên không biết rằng thi thể của anh cô không được tìm thấy.
- Ý cô là gì?
- Anh ta chẳng biết sống chết thế nào nhỉ?
- Cô biết gì về anh tôi?
- Tôi không rõ.. người bên cạnh cô rõ nhất! Cơ mà.. tôi nghe là Chí Đinh bỏ Hoàng Nhi rồi, chia buồn giùm nhé!
Nói rồi, Trần Anh Tiêu rời đi, nhiệm vụ của cô đã xong, bây giờ chỉ cần xem kịch thôi.
Tiểu Y thẩn thờ đi ra xe. Húc Dương nhìn vẻ mặt của cô cũng hiểu rằng đã có chuyện. Anh vuốt tóc cô, hỏi.
- Dương... em hỏi cái này...
- Hửm?
- Hàn Minh Huân... anh của em..
Húc Dương nghĩ giấu vậy là lâu rồi, anh nắm lấy tay cô:
- Anh em còn sống.
Mắt Tiểu Y sáng lên.
- Anh của em vẫn còn sống?!
- Nói chung là sống cũng không phải, chết cũng không xong.
Húc Dương khởi động xe, lái đi.
- Thế anh ấy đâu?
- Anh nghĩ em không nên nhìn thấy.
- Dương! Em muốn gặp người thân của mình.
- Em chắc chứ?
Cô kiên định gật đầu. Nỗi nhớ gia đình ngày một trào dâng. Khi gia đình ra đi, cô đang ở bên kia trái đất, chỉ được biết một vài thông tin mơ hồ. Khi đó, có người tung đồn gia đình cô vài người không tìm thấy xác, cô không tin. Bố mẹ tốt thế, chắc chắn đã được mai táng an lành. Thì ra là không.
Đến nơi, là bệnh viên điều dưỡng của riêng anh thành lập, nghe nói rất ít người đến vì giới hạn tiếp nhận.
- Em có giận anh vì giấu em không?
- Em thắc mắc thôi.
- Vậy đi vào em sẽ biết lý do.
Tiểu Y đi cùng anh bước vào. Anh dẫn cô đến phòng điều trị VIP. Mọi người nơi đây đều quấn băng cả người, có người là cả mặt nữa.
- Gia đình em bị vụ cháy làm chết não và bỏng nặng. Gần như từ bỏ cuộc sống hết, chỉ còn mẹ em, Hàn Minh Huân và vài người khác còn ý chí sống sót.
Cô không tin vào mắt mình, ngã thụp xuống đất, lấy tay che miệng để không khóc to.
Nhìn những máy thở và loạt dây truyền kia, ai không nỡ xúc động chứ?
Húc Dương quỳ xuống vỗ về cô, cô dựa vào lòng anh thầm khóc. Năm đó thật may mắn biết bao khi cô đã qua Mỹ du học. Cũng may mắn biết bao vì năm ngoái cô gặp được anh, nếu không sự hiện diện của cô hiện tại là không thể rồi.
- Rốt cuộc.. họ có tội tình gì chứ?
Từ khi xác định mối quan hệ, tưởng chừng Tiểu Y đã thoát khỏi sự cám dỗ "tập thể dục" trên giường với Húc Dương. Nhưng không!
Level mời gọi của anh còn đỉnh cao hơn trước. Cô đành đặt nội quy cho anh thoả mãn trong kỳ an toàn, điều đó làm Húc Dương khá thích thú.
Giáng sinh sắp đến. Thế là đã gần một năm cô về nước. Chỉ trong một năm mà có biết bao nhiêu chuyện cơ chứ. Nghe như những tấm truyện ngôn tình vậy. Cũng may cô có được hạnh phúc sớm hơn những nữ chính trong truyện. Quả là đặc ân!
Điều đó có được là vì cô và anh luôn thẳng thắn với nhau. Không kiệm lời quá mức để gây ra những hiểu lầm không đáng có.
Nhưng thực sự, Húc Dương không còn giấu Tiểu Y điều gì nữa chứ?
Trần Anh Tiêu nhờ lươn lẹo đã trở về Trung Quốc. Biết tin Húc Dương đã qua lại với Tiểu Y, cô tức đến phát điên.
- Chờ đó, 30 chưa phải là Tết. Ít ra tao phải lấy được một phần cổ phiếu Đại Thắng.
Anh Tiêu suy tính các thủ đoạn. Tiểu Y giờ đây luôn bên cạnh Húc Dương rất khó ra tay. Vậy thì...bắt đầu từ Lý Hoàng Nhi.
Ả cũng nghe phong phanh rằng Hoàng Nhi cũng vừa bị bắt cóc cưỡng hiếp... nghe nói lần này tệ hơn hồi nhỏ. Nếu vậy thì lấy cô ta ra làm con mồi cũng được:
- Dù sao tên Lý kia rất thương đứa em hờ của mình mà.
Lý Hoàng Nhi quá chán nản, cô cũng chẳng muốn đi đâu. Cô lấy phần tiền thừa kế mà Húc Dương sắp xếp dành cho cô sau khi ông ra đi, mua một căn hộ nhỏ. Ngày ngày nhốt mình trong phòng vẽ vời và ca hát cho qua thời gian. Thực chất cô có tài về nghệ thuật nhưng người lớn bắt cô học kinh tế. Bây giờ họ không còn quản cô, cô cũng từ bỏ những năm ở Đại học, đi theo đam mê.
Trần Anh Tiêu nói là làm. Cô tìm đến căn hộ Hoàng Nhi ở, tìm người theo dõi và nhân lúc Hoàng Nhi đi mua đồ thì bắt cóc cô.
(Cô gái bị bắt cóc của năm là đâyy, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =)))
- Vậy là tôi có hai món hàng tôi tay rồi. Lý Húc Dương, xem anh đối phó với tôi kiểu gì.
Anh Tiêu cười đắc ý, trong tay cầm một xấp hình, nhìn là biết chụp lén rồi. Ả hẹn Tiểu Y ra ngoài. Tiểu Y có nói với Húc Dương làm anh có chút bực mình.
- Anh tống cô ta ra nước ngoài rồi mà.
- Chắc cô ta giở trò gì đó. Bảo em đi một mình.
- Anh sẽ đi với em.
Tiểu Y khuyên can, anh nên đứng ngoài, chắc đây là chuyện phụ nữ.
Vì Tiểu Y năn nỉ, anh chấp nhận đứng ngoài quan sát.
Hôm sau, Húc Dương lái xe đưa Tiểu Y đến điểm hẹn, trước khi cô rời đi không quên đánh dấu chủ quyền trên cổ của cô.
- Hàn Tiểu Thư.. à không Lý phu nhân mới đúng.
- Nói vấn đề chính đi.
- Có tin đồn Húc Dương là người đứng sau vụ sát hại Hàn gia đấy.
- Trần Anh Tiêu không cần cô nói đâu. Tôi biết cả rồi. Tiện nói luôn, nếu cô gọi tôi ra đây để chia cắt chúng tôi thì dừng lại được rồi.
- Cô còn nhớ Hàn Minh Huân không?
- Anh tôi làm sao?
- Cô lúc đó không ở Trung Quốc nên không biết rằng thi thể của anh cô không được tìm thấy.
- Ý cô là gì?
- Anh ta chẳng biết sống chết thế nào nhỉ?
- Cô biết gì về anh tôi?
- Tôi không rõ.. người bên cạnh cô rõ nhất! Cơ mà.. tôi nghe là Chí Đinh bỏ Hoàng Nhi rồi, chia buồn giùm nhé!
Nói rồi, Trần Anh Tiêu rời đi, nhiệm vụ của cô đã xong, bây giờ chỉ cần xem kịch thôi.
Tiểu Y thẩn thờ đi ra xe. Húc Dương nhìn vẻ mặt của cô cũng hiểu rằng đã có chuyện. Anh vuốt tóc cô, hỏi.
- Dương... em hỏi cái này...
- Hửm?
- Hàn Minh Huân... anh của em..
Húc Dương nghĩ giấu vậy là lâu rồi, anh nắm lấy tay cô:
- Anh em còn sống.
Mắt Tiểu Y sáng lên.
- Anh của em vẫn còn sống?!
- Nói chung là sống cũng không phải, chết cũng không xong.
Húc Dương khởi động xe, lái đi.
- Thế anh ấy đâu?
- Anh nghĩ em không nên nhìn thấy.
- Dương! Em muốn gặp người thân của mình.
- Em chắc chứ?
Cô kiên định gật đầu. Nỗi nhớ gia đình ngày một trào dâng. Khi gia đình ra đi, cô đang ở bên kia trái đất, chỉ được biết một vài thông tin mơ hồ. Khi đó, có người tung đồn gia đình cô vài người không tìm thấy xác, cô không tin. Bố mẹ tốt thế, chắc chắn đã được mai táng an lành. Thì ra là không.
Đến nơi, là bệnh viên điều dưỡng của riêng anh thành lập, nghe nói rất ít người đến vì giới hạn tiếp nhận.
- Em có giận anh vì giấu em không?
- Em thắc mắc thôi.
- Vậy đi vào em sẽ biết lý do.
Tiểu Y đi cùng anh bước vào. Anh dẫn cô đến phòng điều trị VIP. Mọi người nơi đây đều quấn băng cả người, có người là cả mặt nữa.
- Gia đình em bị vụ cháy làm chết não và bỏng nặng. Gần như từ bỏ cuộc sống hết, chỉ còn mẹ em, Hàn Minh Huân và vài người khác còn ý chí sống sót.
Cô không tin vào mắt mình, ngã thụp xuống đất, lấy tay che miệng để không khóc to.
Nhìn những máy thở và loạt dây truyền kia, ai không nỡ xúc động chứ?
Húc Dương quỳ xuống vỗ về cô, cô dựa vào lòng anh thầm khóc. Năm đó thật may mắn biết bao khi cô đã qua Mỹ du học. Cũng may mắn biết bao vì năm ngoái cô gặp được anh, nếu không sự hiện diện của cô hiện tại là không thể rồi.
- Rốt cuộc.. họ có tội tình gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.