Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân
Chương 2: Chẳng phải cô nhờ tôi giúp à?
Pink Peach
04/01/2021
Chiếc xe Lamborghini đời mới chưa về Trung Quốc đã đậu ngay trước khách sạn Gold Tegoder, người trong xe bước ra thu hút ánh nhìn của các mỹ nữ.
\- Boss, đã đến nơi!
Thư ký của anh thông báo.
\- Được rồi! Đi lấy thẻ phòng đi.
Hai người nhanh chóng bước vào. Đây là lầm đầu tiên anh đến đây. Đơn giản thôi, anh bị dị ứng với phụ nữ. Nhưng thương trường như chiến trường, đầy mưu mô, kỷ xảo. Sau khi nhận thẻ phòng, anh cho thư ký đi xuống còn mình đi đến phòng đó.
Cánh cửa mở ra
\- Nước\~... có ai không...? Nước\~
Anh liền đến chiếc điện thoại gọi cho lễ tâm.
\- Xin chào, tôi có thể giúp gì cho quý khách?
\- Cho tôi bảo vệ...
\- Ai vậy? Cho tôi một ly nước... Làm ơn!
\- Chờ đã, nếu cần tôi sẽ gọi lại!
\- Vâng!
Anh lại chiếc bàn gần đó, rót một ly nước đầy. Rồi đi đến chiếc giường king size màu trắng, đưa ly nước cho cô gái nằm trên đó:
\- Có uống không?
Tiểu Y khó khăn không thể nâng mình dậy bèn nói:
\- Anh... giúp tôi uống nước... được không?
Anh chép miệng tiếc rẽ, nâng người cô lên nhẹ đưa cho cô một ngụm nước. Tưởng thế là xong, cô ta sẽ ngủ ngon lành thì ai ngờ cô lại kéo anh lại hôn anh ngấu nghiến. Anh kích động liền đẩy cô ra và bỏ đi.
\- Làm ơn đừng đi! Tôi thấy khó chịu quá, làm ơn hãy giúp tôi...!
Cô bò xuống giường, nắm chặt chiếc áo của anh.
Anh quay người lại, đập vào mắt là bộ ngực quá khổ núng nính lên xuống vì cô đứng không vững. Cũng là người đàn ông bình thường, làm sao anh có thể nói rằng mình vẫn ổn chứ?
Còn cô đang trong tư thế lẳng lơ, bộ quần áo thì xộc xệch gần như đã mở cúc và dây sét hết rồi, chỉ che những chỗ cần che thôi!
Vì anh đang đứng yên nên cô có chỗ dựa để đứng lên. Ngực cô tựa vào ngực anh, tay cô ôm lấy khuôn mặt mà chẳng rõ là ai và kiễng chân lên để hôn môi anh. Anh cũng đáp lại nụ hôn của cô, anh dùng lưỡi càn quét hết khoang miệng của cô, liếm hết vị ngọt trong miệng cô. Thấy cô sắp ngạt thở, anh luyến tiếc tách ra.
Anh bế cô về lại giường và định bỏ đi
\- Đừng đi mà, anh hãy giúp tôi đi!
\- Cô có chắc là muốn tôi giúp không?
Tiểu Y không chịu đựng được nữa, cả cơ thể nóng bừng, từng giọt mồ hôi thấm xuống ga giường. Anh liền cởi từng cúc áo sơ mi của cô, ma mị nói
\- Tiểu yêu tinh, để tôi phục vụ em!
\- Uhm\~ anh làm gì vậy?
\- Không phải cô nhờ tôi giúp sao? Tôi đang giúp cô đây.
\- Không\~ giúp... gì mà phải..cởi áo chứ..? Anh là tên...bệnh hoạn... à?
\- Cô có biết mình đã bị chuốc thuốc gì không?
\- Chuốc..thuốc?
Anh ghé xuống tai cô, lại ma mị:
\- Thuốc kích d\*c đó.
\- Anh..? Ah
Không để Tiểu Y nói nữa, anh nâng người cô lên, rút áo cô ra và vứt xuống đất. Rồi tiếp tục kéo chiếc váy cô đang mặc xuống...
\- Anh làm gì vậy? Buông ra!!!!
Cô gắng sức bật dậy kéo váy lên và cố gắng thoát khỏi anh nhưng không may là anh đã ngồi lên chân cô và lấy cà vạt trói tay cô lại, cố định trên thành giường
\-Làm ơn, thả tôi... ra đi...!
Nước mắt chảy giàn giụa, Tiểu Y cầu xin người đàn ông đang chìm trong dục vọng kia.
Nhưng hắn nào nghe thấy, cứ chăm chỉ thoát y cho cô thôi, Tiểu Y cũng chỉ gắng sức bảo vệ phía dưới bởi thuốc ngấm vào trong máu cô rồi.
Cảm thấy cô sắp mất lí trí. Anh đứng dậy khoá chặt cửa phòng tránh việc cô bỏ trốn rồi đi tắm.
Trong lúc đó, Tiểu Y ngày càng thêm khó chịu, thêm nóng nực, dù trên người chẳng còn miếng vải che thân. Cô đuối lắm rồi!
\- Boss, đã đến nơi!
Thư ký của anh thông báo.
\- Được rồi! Đi lấy thẻ phòng đi.
Hai người nhanh chóng bước vào. Đây là lầm đầu tiên anh đến đây. Đơn giản thôi, anh bị dị ứng với phụ nữ. Nhưng thương trường như chiến trường, đầy mưu mô, kỷ xảo. Sau khi nhận thẻ phòng, anh cho thư ký đi xuống còn mình đi đến phòng đó.
Cánh cửa mở ra
\- Nước\~... có ai không...? Nước\~
Anh liền đến chiếc điện thoại gọi cho lễ tâm.
\- Xin chào, tôi có thể giúp gì cho quý khách?
\- Cho tôi bảo vệ...
\- Ai vậy? Cho tôi một ly nước... Làm ơn!
\- Chờ đã, nếu cần tôi sẽ gọi lại!
\- Vâng!
Anh lại chiếc bàn gần đó, rót một ly nước đầy. Rồi đi đến chiếc giường king size màu trắng, đưa ly nước cho cô gái nằm trên đó:
\- Có uống không?
Tiểu Y khó khăn không thể nâng mình dậy bèn nói:
\- Anh... giúp tôi uống nước... được không?
Anh chép miệng tiếc rẽ, nâng người cô lên nhẹ đưa cho cô một ngụm nước. Tưởng thế là xong, cô ta sẽ ngủ ngon lành thì ai ngờ cô lại kéo anh lại hôn anh ngấu nghiến. Anh kích động liền đẩy cô ra và bỏ đi.
\- Làm ơn đừng đi! Tôi thấy khó chịu quá, làm ơn hãy giúp tôi...!
Cô bò xuống giường, nắm chặt chiếc áo của anh.
Anh quay người lại, đập vào mắt là bộ ngực quá khổ núng nính lên xuống vì cô đứng không vững. Cũng là người đàn ông bình thường, làm sao anh có thể nói rằng mình vẫn ổn chứ?
Còn cô đang trong tư thế lẳng lơ, bộ quần áo thì xộc xệch gần như đã mở cúc và dây sét hết rồi, chỉ che những chỗ cần che thôi!
Vì anh đang đứng yên nên cô có chỗ dựa để đứng lên. Ngực cô tựa vào ngực anh, tay cô ôm lấy khuôn mặt mà chẳng rõ là ai và kiễng chân lên để hôn môi anh. Anh cũng đáp lại nụ hôn của cô, anh dùng lưỡi càn quét hết khoang miệng của cô, liếm hết vị ngọt trong miệng cô. Thấy cô sắp ngạt thở, anh luyến tiếc tách ra.
Anh bế cô về lại giường và định bỏ đi
\- Đừng đi mà, anh hãy giúp tôi đi!
\- Cô có chắc là muốn tôi giúp không?
Tiểu Y không chịu đựng được nữa, cả cơ thể nóng bừng, từng giọt mồ hôi thấm xuống ga giường. Anh liền cởi từng cúc áo sơ mi của cô, ma mị nói
\- Tiểu yêu tinh, để tôi phục vụ em!
\- Uhm\~ anh làm gì vậy?
\- Không phải cô nhờ tôi giúp sao? Tôi đang giúp cô đây.
\- Không\~ giúp... gì mà phải..cởi áo chứ..? Anh là tên...bệnh hoạn... à?
\- Cô có biết mình đã bị chuốc thuốc gì không?
\- Chuốc..thuốc?
Anh ghé xuống tai cô, lại ma mị:
\- Thuốc kích d\*c đó.
\- Anh..? Ah
Không để Tiểu Y nói nữa, anh nâng người cô lên, rút áo cô ra và vứt xuống đất. Rồi tiếp tục kéo chiếc váy cô đang mặc xuống...
\- Anh làm gì vậy? Buông ra!!!!
Cô gắng sức bật dậy kéo váy lên và cố gắng thoát khỏi anh nhưng không may là anh đã ngồi lên chân cô và lấy cà vạt trói tay cô lại, cố định trên thành giường
\-Làm ơn, thả tôi... ra đi...!
Nước mắt chảy giàn giụa, Tiểu Y cầu xin người đàn ông đang chìm trong dục vọng kia.
Nhưng hắn nào nghe thấy, cứ chăm chỉ thoát y cho cô thôi, Tiểu Y cũng chỉ gắng sức bảo vệ phía dưới bởi thuốc ngấm vào trong máu cô rồi.
Cảm thấy cô sắp mất lí trí. Anh đứng dậy khoá chặt cửa phòng tránh việc cô bỏ trốn rồi đi tắm.
Trong lúc đó, Tiểu Y ngày càng thêm khó chịu, thêm nóng nực, dù trên người chẳng còn miếng vải che thân. Cô đuối lắm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.