Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân
Chương 7: Sẽ không liên quan đến nhau!
Pink Peach
04/01/2021
Ngồi trong văn phòng của Húc Dương một lúc thì bụng của cô reo lên:
\-Đói quá!
Cô khẽ xoa bụng...
\-Đúng rồi... mình còn phải đi mua thuốc uống nữa..
Tiểu Y đi lại bàn làm việc của anh
\-Không có...
Rồi sang mò các ngăn tủ
\-Toàn giấy tờ vậy trời...
Cuối cùng
\-Sao cất tiền kĩ thế này? Không có lấy vài tệ luôn chứ...
Không chịu được cơn đói nữa, cô mạo hiểm đi ra khỏi văn phòng đó. Không một bóng người ở bên ngoài. Tiểu Y đi đi lại lại, đến gần cuối hành lang thì nghe có tiếng bàn bạc. Nhẹ nhàng mở hé cửa thì thấy Lý Húc Dương đang xem sổ sách và có rất nhiều người ở đây. Bỗng nhiên
\-Ai phụ trách hạng mục này?
Một cô gái đứng dậy
\-Cô có biết hạng mục này đầu tư đến mấy trăm vạn không? Bằng lương của năm sáu người ở đây rồi đấy! Thế mà lại làm việc như thế à?
Cô phì cười, trên giường hắn như một con sói gian xảo thế mà giờ là đích thực một tổng tài trong truyện ngôn tình ấy!
Nhưng khoan!
Nếu hắn như những tổng tài trong truyện thì có mà cô khó sống ấy!
\-Cô đang làm gì ở đây?
Đang suy nghĩ tương lai mà quên hiện tại. Tiểu Y giật mình khi nghe thấy tiếng của Húc Dương.
\-À... cho tôi mượn tiền được không? Tôi hơi...
\#Ọooc...\#
Vài giây đứng hình vì ngại ngùng. Trước mặt soái ca mà bụng lại rống chứ...
Ah nhục ghê á \>\<
\- Chờ tôi một chút.
Húc Dương đóng sầm cửa. Đi lại vị trí của mình và nặng giọng:
\-Cho cô cơ hội cuối cùng, nếu không ký được hợp đồng thì sang quản lý nhân sự nhận lương tháng này đi.
Rồi cầm chiếc áo khoác và khoá xe của mình ra lệnh:
\-Tiểu Việt tiếp tục phổ biến hạng mục kế tiếp, tôi có chút việc đi đây!
\- Ok Boss!
Dẫn cô về phòng lấy chút đồ dùng nữa rồi đưa cô xuống tầng hầm để lấy xe.
\-Đeo khẩu trang tránh cho mọi người biết cô.
\-Uhm...
Đưa cô đến một nhà hàng Nhật Trung, anh dẫn cô bước vào. Nhân viên và bà chủ thấy anh liền cúi đầu:
\-Buổi sáng tốt lành Bos!
\-Hai suất ăn đặc biệt cho tôi.
Nhân viên không nói gì nữa, cúi đầu làm việc tiếp. Anh đưa cô lên tầng hai của nhà hàng. Tầng hai là phòng ăn riêng, dành cho những khách đã đặt chỗ trước vài tuần nhưng với Lý Húc Dương là ngoại lệ!
Không bao lâu sau, đồ ăn đã được đưa lên kín cả bàn ăn. Đều là sơn hào hải vị cả, đồ ngọt, món ăn truyền thống,... và rất nhiều loại món ăn khác. Tiểu Y tròn xoe mắt nhìn các món ăn được đưa lên.
Xong! Món cuối cùng cũng lên rồi!
Tiểu Y nhanh chóng cầm đũa và nói:
\-Cảm ơn vì bữa ăn, tôi sẽ thanh toán sau nhé!
Gắp miếng thịt đầu tiên
\- Ngon quá àh!
Anh nhìn cô ăn như một chú heo bị bỏ đói lâu ngày mà cũng quên mình. Chợt Tiểu Y gắp miếng thịt và chén của anh và khuyên nhủ:
\-Anh ăn đi? Sao nhìn tôi hoài thế?
\-Mấy ngày cô chưa ăn rồi?
\-Hửm...\~ trưa hôm qua tôi ăn trên máy bay nè, rồi đến tối định về căn hộ của mình..thì...
Thì Tiểu Y phát hiện mình bị cắm sừng “cao hơn cả núi, dài hơn cả sông, rộng hơn cả đất, xanh hơn cả trời”, còn bị chuốc thuốc dâng cho anh\-vị tổng tài mà cô chẳng liên quan đến...
\-Món này cay quá\~!
Vì mắt nhạt nhào nên cô gắp một miếng rau rồi sơ ý chấm vào mù tạt nóng bên cạnh...
\-Nhưng tôi thích!
...
\-Anh ăn đi! Đừng nhìn tôi nữa!
\-Không cần! Ăn cô là tôi đủ no rồi!
Hay nhỉ? Lúc nào rồi mà còn giỡn kiểu đó? Bộ thấy cô buồn nên anh giỡn vậy à?!
\-Được rồi, chuyện cũng qua rồi! Sau bữa ăn hãy mua thuốc tránh thai cho tôi, tôi sẽ uống và chúng ta không ai nợ ai. Còn lỡ như đã dính thai, tôi sẽ phá nó!
\-Tại sao? Mục đích của cô là gì? Hãm hại một sinh linh à?
\-Không!
Tiểu Y nhanh chóng ngắt lời Húc Dương
\- Tôi muốn... tôi và anh... sẽ không liên quan đến nhau!
—————
Nhớ Feedback nhóooo
\-Đói quá!
Cô khẽ xoa bụng...
\-Đúng rồi... mình còn phải đi mua thuốc uống nữa..
Tiểu Y đi lại bàn làm việc của anh
\-Không có...
Rồi sang mò các ngăn tủ
\-Toàn giấy tờ vậy trời...
Cuối cùng
\-Sao cất tiền kĩ thế này? Không có lấy vài tệ luôn chứ...
Không chịu được cơn đói nữa, cô mạo hiểm đi ra khỏi văn phòng đó. Không một bóng người ở bên ngoài. Tiểu Y đi đi lại lại, đến gần cuối hành lang thì nghe có tiếng bàn bạc. Nhẹ nhàng mở hé cửa thì thấy Lý Húc Dương đang xem sổ sách và có rất nhiều người ở đây. Bỗng nhiên
\-Ai phụ trách hạng mục này?
Một cô gái đứng dậy
\-Cô có biết hạng mục này đầu tư đến mấy trăm vạn không? Bằng lương của năm sáu người ở đây rồi đấy! Thế mà lại làm việc như thế à?
Cô phì cười, trên giường hắn như một con sói gian xảo thế mà giờ là đích thực một tổng tài trong truyện ngôn tình ấy!
Nhưng khoan!
Nếu hắn như những tổng tài trong truyện thì có mà cô khó sống ấy!
\-Cô đang làm gì ở đây?
Đang suy nghĩ tương lai mà quên hiện tại. Tiểu Y giật mình khi nghe thấy tiếng của Húc Dương.
\-À... cho tôi mượn tiền được không? Tôi hơi...
\#Ọooc...\#
Vài giây đứng hình vì ngại ngùng. Trước mặt soái ca mà bụng lại rống chứ...
Ah nhục ghê á \>\<
\- Chờ tôi một chút.
Húc Dương đóng sầm cửa. Đi lại vị trí của mình và nặng giọng:
\-Cho cô cơ hội cuối cùng, nếu không ký được hợp đồng thì sang quản lý nhân sự nhận lương tháng này đi.
Rồi cầm chiếc áo khoác và khoá xe của mình ra lệnh:
\-Tiểu Việt tiếp tục phổ biến hạng mục kế tiếp, tôi có chút việc đi đây!
\- Ok Boss!
Dẫn cô về phòng lấy chút đồ dùng nữa rồi đưa cô xuống tầng hầm để lấy xe.
\-Đeo khẩu trang tránh cho mọi người biết cô.
\-Uhm...
Đưa cô đến một nhà hàng Nhật Trung, anh dẫn cô bước vào. Nhân viên và bà chủ thấy anh liền cúi đầu:
\-Buổi sáng tốt lành Bos!
\-Hai suất ăn đặc biệt cho tôi.
Nhân viên không nói gì nữa, cúi đầu làm việc tiếp. Anh đưa cô lên tầng hai của nhà hàng. Tầng hai là phòng ăn riêng, dành cho những khách đã đặt chỗ trước vài tuần nhưng với Lý Húc Dương là ngoại lệ!
Không bao lâu sau, đồ ăn đã được đưa lên kín cả bàn ăn. Đều là sơn hào hải vị cả, đồ ngọt, món ăn truyền thống,... và rất nhiều loại món ăn khác. Tiểu Y tròn xoe mắt nhìn các món ăn được đưa lên.
Xong! Món cuối cùng cũng lên rồi!
Tiểu Y nhanh chóng cầm đũa và nói:
\-Cảm ơn vì bữa ăn, tôi sẽ thanh toán sau nhé!
Gắp miếng thịt đầu tiên
\- Ngon quá àh!
Anh nhìn cô ăn như một chú heo bị bỏ đói lâu ngày mà cũng quên mình. Chợt Tiểu Y gắp miếng thịt và chén của anh và khuyên nhủ:
\-Anh ăn đi? Sao nhìn tôi hoài thế?
\-Mấy ngày cô chưa ăn rồi?
\-Hửm...\~ trưa hôm qua tôi ăn trên máy bay nè, rồi đến tối định về căn hộ của mình..thì...
Thì Tiểu Y phát hiện mình bị cắm sừng “cao hơn cả núi, dài hơn cả sông, rộng hơn cả đất, xanh hơn cả trời”, còn bị chuốc thuốc dâng cho anh\-vị tổng tài mà cô chẳng liên quan đến...
\-Món này cay quá\~!
Vì mắt nhạt nhào nên cô gắp một miếng rau rồi sơ ý chấm vào mù tạt nóng bên cạnh...
\-Nhưng tôi thích!
...
\-Anh ăn đi! Đừng nhìn tôi nữa!
\-Không cần! Ăn cô là tôi đủ no rồi!
Hay nhỉ? Lúc nào rồi mà còn giỡn kiểu đó? Bộ thấy cô buồn nên anh giỡn vậy à?!
\-Được rồi, chuyện cũng qua rồi! Sau bữa ăn hãy mua thuốc tránh thai cho tôi, tôi sẽ uống và chúng ta không ai nợ ai. Còn lỡ như đã dính thai, tôi sẽ phá nó!
\-Tại sao? Mục đích của cô là gì? Hãm hại một sinh linh à?
\-Không!
Tiểu Y nhanh chóng ngắt lời Húc Dương
\- Tôi muốn... tôi và anh... sẽ không liên quan đến nhau!
—————
Nhớ Feedback nhóooo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.