Chương 64: Dằn Mặt
Huyền Yizi
04/01/2021
"Choanggg…!"
Ly trà trên tay Lâm lão gia rơi xuống đất, ông còn chưa kịp uống hết thì trà đã đổ hết rồi. Nghe thấy tiếng rơi vỡ dì Cố vội vã chạy tới, gõ cửa hỏi:
"Lão gia, xảy ra chuyện gì thế?"
Lâm lão gia rút USB ra, gập chiếc laptop xuống cố giữ lấy bình tĩnh để trả lời.
"Không có gì…"
Ông vơ lấy chiếc áo khoác trên ghế mở cửa ra ngoài, dì Cố giật nảy mình vừa thấy lão gia là lại khúm núm.
"Tôi ra ngoài có chút việc, nếu chưa thấy tôi về thì cứ chuẩn bụ bữa trưa trước đi"
"Vâng thưa lão gia"
Lâm lão gia tuy tuổi đã cao nhưng cách đi có vẻ rất vội vã dường như ông đang cố gượng để bước thật nhanh. Vừa ra khỏi cửa nhà có một người đàn ông trẻ - chính là người hôm qua tới tìm ông.
"Lão gia"
"Đi thôi, vừa đi vừa nói"
"Vâng"
Cả hai người đều rất vội vã chẳng mấy chốc xe đã rời khỏi Moonlight House, dì Cố không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ không ổn.
Lâm lão gia vừa đi một lúc thì Finnic cùng Lâm phu nhân trở về. Finnic đeo rất nhiều túi đồ trên người xách vào nhà với bộ dạng mệt mỏi, chưa thấy người đâu đã nghe thấy tiếng than thở.
"Hai người trở về Anh có cần mua nhiều đồ thế không? Hại cháu phải mệt nhừ cả người"
"Là ai bảo sẽ đi cùng bác gái chứ? Còn than thở cái gì?"
Đám người hầu bên trong chạy ra giúp Finnic xách đồ vào trong. Lâm phu nhân nhìn xung quanh gọi Lâm lão gia nhưng không thấy ai trả lời, dì Cố từ trong bếp chạy ra:
"Phu nhân, tiểu thiếu gia, hai người mới về"
"Dì Cố, Lâm lão gia không ở nhà sao?"
"À, lão gia vừa mới ra ngoài cùng với… một cậu thanh niên trẻ, hai người có vẻ rất vội vã"
Finnic vuốt cằm nghĩ ngợi.
"Thanh niên trẻ? Chẳng lẽ là Jay?"
"Jay? Lúc bác và ông ấy về có đưa theo Jay về đâu? Không thể nào" - Lâm phu nhân phủ nhận.
Finnic lắc đầu, rút điện thoại trong túi ra ngồi phịch xuống ghế thở dài.
"Chắc bác ấy mới tậu thêm một chàng tài xế trẻ nào đó rồi"
Jay - là trợ lý riêng của Lâm lão gia ở bên Anh, Jay bằng tuổi Finnic, từng là một đứa trẻ lang thang và vô tình gặp Lâm lão gia. Sau khi được ông thu nhận, Jay trở thành người được Lâm lão gia rất tin tưởng. Việc Jay bí mật về nước theo lời của Lâm lão gia cũng chẳng có ai biết, Jay được cử giám sát Lưu quản gia vì trước đó Lâm lão gia đã nghi ngờ Lưu Khanh có thái độ khác thường.
Xe ô tô của Lâm lão gia đang trên đường về phía biệt thự Sở Gia, vừa đi Jay vừa báo cáo thông tin mình vừa xác nhận được cho Lâm lão gia.
"Tôi vừa nhận được tin Lưu quản gia bí mật lui tới Sở Gia, ông ấy không chỉ lui tới một hai lần mà rất nhiều lần… tôi nghĩ cho đến giờ ông ấy và Sở nhị phu nhân vẫn còn qua lại"
"Hừ… "
Trong lúc đợi đèn đỏ, Lâm lão gia có cầm điện thoại vừa mở lên thì đập ngay vào mắt ông là tin tức về vụ hủy hôn của Sở Gia. Lướt tới đâu cũng toàn là tin như thế mà đặc biệt tất cả các bài viết đều không viết rõ nguyên nhân hủy hôn.
Lâm lão gia tức giận ném điện thoại sang một bên, vẻ mặt bừng bừng sát khí.
"Lũ người đó tưởng tôi là kẻ dễ bị xỏ mũi dễ dàng như thế sao?"
Jay ngồi cầm lái bên trên cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó không may sẽ xảy ra.
Tại Sở Gia, Lưu Khanh cùng Dịch Thần đang cười cười nói nói trò chuyện vui vẻ. Tuy Sở Nguyệt chưa chấp nhận việc đấy là ba mình nhưng cũng tham gia vào câu chuyện một cách bình thường. Nhìn ba người họ không khác gì một gia đình - một gia đình lòng lang dạ sói.
"Này, ông ở đó có thấy động thái khác thường của Lâm lão gia không?" - Dịch Thần bất ngờ hỏi.
"Hừm... Dường như ông ta đang nghi ngờ tôi thì phải"
"Cũng không phải tại ông hay lui tới đây hay sao? Bị nghi ngờ là đúng rồi" - Sở Nguyệt ngồi bên cạnh Dịch Thần nguýt ngao.
"Con bé này, không nói không yên sao?" - Dịch Thần huých vào tay ả một cái thật đau.
Dịch Thần im lặng một lúc rồi lên tiếng, từng lời có vẻ rất đắc chí.
"Lâm Gia cũng đâu phải quá quyền lực gì, chẳng qua là họ giàu và nhiều tiền nên mới nổi tiếng như thế đến khi danh tiếng bị hủy hoại thì cũng là thứ bỏ đi. Giống như cách sắp tới đây tôi vùi dập C.O vậy… vùi dập nó một cách không thương tiếc"
Những lời lẽ ấy vô tình bị Lâm lão gia nghe được, không biết từ lúc nào ông đã xuất hiện ở cửa và chứng kiến mọi chuyện.
"Bà có vẻ rất mạnh miệng nhỉ Sở phu nhân"
Lưu Khanh đang uống nước nhìn thấy Lâm lão gia suýt nữa thì chết sặc, cả ba người trợn mắt há miệng vì hoảng hốt. Thì ra mấy kẻ đứng bảo vệ bên ngoài biệt thự đã bị Jay xử lý hết.
"Lão… lão gia?" - Lưu Khanh đứng dậy lắp bắp.
Lâm lão gia liếc xéo Lưu Khanh, ném xấp tài liệu xuống sàn nhà. Lưu Khanh vội vã chạy tới nhặt từng tờ lên và đọc, mọi thông tin của ông ta đã bị phát hiện. Dịch Thần sợ hãi cố gượng cười như không có gì xảy ra.
"Lâm… Lâm lão gia… ông tới đây… sao không báo trước"
Ánh mắt của Lâm lão gia khiến hai mẹ con Sở Nguyệt lạnh gáy. Ông thẳng thừng chỉ tay vào mặt hai mẹ con họ mà lớn tiếng:
"Báo trước thì sao tôi có thể chứng kiến những chuyện hay ho này chứ? Sở phu nhân… bà còn nhớ thư hủy hôn chứ? Có thật là do Sở nhị tiểu thư đây bị đẩy cho sảy thai hay đang cố tình ngậm máu phun người. Các người coi Lâm Gia là trò đùa, còn muốn lừa dối cả giọt máu nhà này sao hả?"
Mọi chuyện đã bị vỡ lở, hai mẹ con họ không còn gì để chối vì bản thân biết sẽ không giải thích được gì. Dịch Thần chủ động quỳ xuống xin lỗi Lâm lão gia nhưng ông chẳng thèm để ý.
"Vụ tai nạn hơn một năm trước của Sở Đức Phong chắc các người còn nhớ chứ? Là do tai nạn bình thường hay có người sắp xếp, gọi cảnh sát tới đây là sẽ rõ ràng…"
Lâm lão gia lấy điện thoại định gọi cho cảnh sát thì bất thình lình Lưu Khanh lao tới giựt lấy điện thoại ném xuống đất khiến nó vỡ tanh bành.
"Lão gia… xin ông đừng làm thế? Mọi chuyện thực ra chỉ là hiểu lầm" - Lưu Khanh vội vàng giải thích.
Lâm lão gia vẫn vô cùng bình tĩnh giải quyết mọi chuyện một cách êm xuôi nhất.
"Các người tưởng làm vậy thì sẽ thoát tội sao? Vậy thì để tôi đích thân đưa người tới đây vậy"
Nói rồi ông quay đầu bước đi, lần này ông nhất định đưa cảnh sát tới.
"Jay, xe!"
"Vâng"
Lâm lão gia ngồi lên xe và xe rời khỏi đó rất nhanh. Lưu Khanh vội vàng đuổi theo nhưng không kịp, nếu kết thúc tại đây thì quả thật không thể. Sở Nguyệt vứt cho Lưu Khanh chìa khóa xe để ông mau chóng đuổi theo.
Sở Nguyệt và Lưu Khanh lái xe đuổi theo xe của Lâm lão gia, hai xe gần sát nhau Lưu Khanh liên tục bấm còi inh ỏi nhưng cũng không cứu vãn được tình hình…
Ly trà trên tay Lâm lão gia rơi xuống đất, ông còn chưa kịp uống hết thì trà đã đổ hết rồi. Nghe thấy tiếng rơi vỡ dì Cố vội vã chạy tới, gõ cửa hỏi:
"Lão gia, xảy ra chuyện gì thế?"
Lâm lão gia rút USB ra, gập chiếc laptop xuống cố giữ lấy bình tĩnh để trả lời.
"Không có gì…"
Ông vơ lấy chiếc áo khoác trên ghế mở cửa ra ngoài, dì Cố giật nảy mình vừa thấy lão gia là lại khúm núm.
"Tôi ra ngoài có chút việc, nếu chưa thấy tôi về thì cứ chuẩn bụ bữa trưa trước đi"
"Vâng thưa lão gia"
Lâm lão gia tuy tuổi đã cao nhưng cách đi có vẻ rất vội vã dường như ông đang cố gượng để bước thật nhanh. Vừa ra khỏi cửa nhà có một người đàn ông trẻ - chính là người hôm qua tới tìm ông.
"Lão gia"
"Đi thôi, vừa đi vừa nói"
"Vâng"
Cả hai người đều rất vội vã chẳng mấy chốc xe đã rời khỏi Moonlight House, dì Cố không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ không ổn.
Lâm lão gia vừa đi một lúc thì Finnic cùng Lâm phu nhân trở về. Finnic đeo rất nhiều túi đồ trên người xách vào nhà với bộ dạng mệt mỏi, chưa thấy người đâu đã nghe thấy tiếng than thở.
"Hai người trở về Anh có cần mua nhiều đồ thế không? Hại cháu phải mệt nhừ cả người"
"Là ai bảo sẽ đi cùng bác gái chứ? Còn than thở cái gì?"
Đám người hầu bên trong chạy ra giúp Finnic xách đồ vào trong. Lâm phu nhân nhìn xung quanh gọi Lâm lão gia nhưng không thấy ai trả lời, dì Cố từ trong bếp chạy ra:
"Phu nhân, tiểu thiếu gia, hai người mới về"
"Dì Cố, Lâm lão gia không ở nhà sao?"
"À, lão gia vừa mới ra ngoài cùng với… một cậu thanh niên trẻ, hai người có vẻ rất vội vã"
Finnic vuốt cằm nghĩ ngợi.
"Thanh niên trẻ? Chẳng lẽ là Jay?"
"Jay? Lúc bác và ông ấy về có đưa theo Jay về đâu? Không thể nào" - Lâm phu nhân phủ nhận.
Finnic lắc đầu, rút điện thoại trong túi ra ngồi phịch xuống ghế thở dài.
"Chắc bác ấy mới tậu thêm một chàng tài xế trẻ nào đó rồi"
Jay - là trợ lý riêng của Lâm lão gia ở bên Anh, Jay bằng tuổi Finnic, từng là một đứa trẻ lang thang và vô tình gặp Lâm lão gia. Sau khi được ông thu nhận, Jay trở thành người được Lâm lão gia rất tin tưởng. Việc Jay bí mật về nước theo lời của Lâm lão gia cũng chẳng có ai biết, Jay được cử giám sát Lưu quản gia vì trước đó Lâm lão gia đã nghi ngờ Lưu Khanh có thái độ khác thường.
Xe ô tô của Lâm lão gia đang trên đường về phía biệt thự Sở Gia, vừa đi Jay vừa báo cáo thông tin mình vừa xác nhận được cho Lâm lão gia.
"Tôi vừa nhận được tin Lưu quản gia bí mật lui tới Sở Gia, ông ấy không chỉ lui tới một hai lần mà rất nhiều lần… tôi nghĩ cho đến giờ ông ấy và Sở nhị phu nhân vẫn còn qua lại"
"Hừ… "
Trong lúc đợi đèn đỏ, Lâm lão gia có cầm điện thoại vừa mở lên thì đập ngay vào mắt ông là tin tức về vụ hủy hôn của Sở Gia. Lướt tới đâu cũng toàn là tin như thế mà đặc biệt tất cả các bài viết đều không viết rõ nguyên nhân hủy hôn.
Lâm lão gia tức giận ném điện thoại sang một bên, vẻ mặt bừng bừng sát khí.
"Lũ người đó tưởng tôi là kẻ dễ bị xỏ mũi dễ dàng như thế sao?"
Jay ngồi cầm lái bên trên cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó không may sẽ xảy ra.
Tại Sở Gia, Lưu Khanh cùng Dịch Thần đang cười cười nói nói trò chuyện vui vẻ. Tuy Sở Nguyệt chưa chấp nhận việc đấy là ba mình nhưng cũng tham gia vào câu chuyện một cách bình thường. Nhìn ba người họ không khác gì một gia đình - một gia đình lòng lang dạ sói.
"Này, ông ở đó có thấy động thái khác thường của Lâm lão gia không?" - Dịch Thần bất ngờ hỏi.
"Hừm... Dường như ông ta đang nghi ngờ tôi thì phải"
"Cũng không phải tại ông hay lui tới đây hay sao? Bị nghi ngờ là đúng rồi" - Sở Nguyệt ngồi bên cạnh Dịch Thần nguýt ngao.
"Con bé này, không nói không yên sao?" - Dịch Thần huých vào tay ả một cái thật đau.
Dịch Thần im lặng một lúc rồi lên tiếng, từng lời có vẻ rất đắc chí.
"Lâm Gia cũng đâu phải quá quyền lực gì, chẳng qua là họ giàu và nhiều tiền nên mới nổi tiếng như thế đến khi danh tiếng bị hủy hoại thì cũng là thứ bỏ đi. Giống như cách sắp tới đây tôi vùi dập C.O vậy… vùi dập nó một cách không thương tiếc"
Những lời lẽ ấy vô tình bị Lâm lão gia nghe được, không biết từ lúc nào ông đã xuất hiện ở cửa và chứng kiến mọi chuyện.
"Bà có vẻ rất mạnh miệng nhỉ Sở phu nhân"
Lưu Khanh đang uống nước nhìn thấy Lâm lão gia suýt nữa thì chết sặc, cả ba người trợn mắt há miệng vì hoảng hốt. Thì ra mấy kẻ đứng bảo vệ bên ngoài biệt thự đã bị Jay xử lý hết.
"Lão… lão gia?" - Lưu Khanh đứng dậy lắp bắp.
Lâm lão gia liếc xéo Lưu Khanh, ném xấp tài liệu xuống sàn nhà. Lưu Khanh vội vã chạy tới nhặt từng tờ lên và đọc, mọi thông tin của ông ta đã bị phát hiện. Dịch Thần sợ hãi cố gượng cười như không có gì xảy ra.
"Lâm… Lâm lão gia… ông tới đây… sao không báo trước"
Ánh mắt của Lâm lão gia khiến hai mẹ con Sở Nguyệt lạnh gáy. Ông thẳng thừng chỉ tay vào mặt hai mẹ con họ mà lớn tiếng:
"Báo trước thì sao tôi có thể chứng kiến những chuyện hay ho này chứ? Sở phu nhân… bà còn nhớ thư hủy hôn chứ? Có thật là do Sở nhị tiểu thư đây bị đẩy cho sảy thai hay đang cố tình ngậm máu phun người. Các người coi Lâm Gia là trò đùa, còn muốn lừa dối cả giọt máu nhà này sao hả?"
Mọi chuyện đã bị vỡ lở, hai mẹ con họ không còn gì để chối vì bản thân biết sẽ không giải thích được gì. Dịch Thần chủ động quỳ xuống xin lỗi Lâm lão gia nhưng ông chẳng thèm để ý.
"Vụ tai nạn hơn một năm trước của Sở Đức Phong chắc các người còn nhớ chứ? Là do tai nạn bình thường hay có người sắp xếp, gọi cảnh sát tới đây là sẽ rõ ràng…"
Lâm lão gia lấy điện thoại định gọi cho cảnh sát thì bất thình lình Lưu Khanh lao tới giựt lấy điện thoại ném xuống đất khiến nó vỡ tanh bành.
"Lão gia… xin ông đừng làm thế? Mọi chuyện thực ra chỉ là hiểu lầm" - Lưu Khanh vội vàng giải thích.
Lâm lão gia vẫn vô cùng bình tĩnh giải quyết mọi chuyện một cách êm xuôi nhất.
"Các người tưởng làm vậy thì sẽ thoát tội sao? Vậy thì để tôi đích thân đưa người tới đây vậy"
Nói rồi ông quay đầu bước đi, lần này ông nhất định đưa cảnh sát tới.
"Jay, xe!"
"Vâng"
Lâm lão gia ngồi lên xe và xe rời khỏi đó rất nhanh. Lưu Khanh vội vàng đuổi theo nhưng không kịp, nếu kết thúc tại đây thì quả thật không thể. Sở Nguyệt vứt cho Lưu Khanh chìa khóa xe để ông mau chóng đuổi theo.
Sở Nguyệt và Lưu Khanh lái xe đuổi theo xe của Lâm lão gia, hai xe gần sát nhau Lưu Khanh liên tục bấm còi inh ỏi nhưng cũng không cứu vãn được tình hình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.