Chương 80: Đặt Quà Sinh Nhật
Huyền Yizi
09/01/2021
Nói rồi anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của cô. Cô nhắm tịt mắt lại, hai
tay co vào trông rất buồn cười. Bình thường khi hôn anh sẽ không bao giờ dễ dàng buông ra nhanh như vậy cho nên mỗi lần thấy anh định hôn là cô
phải dồn sức lấy hơi trước. Anh nhìn cô buồn cười lấy tay gõ nhẹ vào
trán cô:
"Có cần phải phản ứng mạnh thế không?"
Cô mở mắt ra nhìn anh:
"Tại… tại anh thế này, tôi không quen"
"Thì ra em thích hôn lâu hơn một chút đúng không?"
Anh bóp nhẹ cằm cô định hôn tiếp nhưng cô vội vàng dùng tay che miệng lại lắc đầu. Thấy vậy anh cũng rời khỏi người cô.
"Em nghỉ ngơi đi, tôi phải về C.O giải quyết nốt công việc"
Cô ngồi dậy ngoan ngoãn gật đầu, điệu bộ lúc đó của cô thật dễ thương khiến người khác xiêu lòng. Anh không kìm được tiện tay véo má cô.
"Á… đau"
Cô ôm má, anh bật cười rồi xoa đầu cô.
"Nhớ phải uống thuốc đúng giờ đấy đừng vì thuốc đắng mà vứt thuốc đi… nhớ chưa"
"Ohm... "
Anh quay người lại cất bước ra khỏi cửa phòng bệnh. Sau khi anh rời đi, khuôn mặt ngây thơ của cô đã không còn, lúc này cô như trở thành một người khác ánh mắt sắc lạnh ánh lên đầy căm phẫn. Cô vuốt tóc sang hai bên đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, khi xe của anh rời đi cô cũng đứng dậy. Không biết cô định làm gì nhưng cô đi tới ngăn kéo lấy ra một chiếc kính rồi lấy một chiếc mũ đội lên rồi lén lút rời khỏi phòng bệnh.
Cô muốn tới Sở Thị một chuyến nhưng không muốn đi khi anh còn ở đây nếu biết chắc chắn anh sẽ ngăn cản. Cô thành công rời khỏi bệnh viện bắt taxi đi tới Sở Thị.
Đúng như cô nghĩ buổi họp báo vừa lúc kết thúc. Sở Nguyệt đã chính thức trở thành giám đốc điều hành tập đoàn Sở Thị với tư cách là người thừa kế tiếp theo. Phóng viên nhà báo và có rất nhiều người tham gia buổi họp báo đang lần lượt ra về. Trong đám đông nhấp nhô, Sở Nguyệt nhìn về phía cô, cô tháo kính nhìn thẳng vào mắt ả. Nhìn thấy cô ả giật mình cho dù có nhìn kiểu gì thì người đó cũng là cô. Cô nở một nụ cười rồi nói ra hai từ "Chúc Mừng", tuy hai người đứng cách xa nhưng nhìn khẩu hình miệng Sở Nguyệt cũng đoán được cô nói gì.
Ả định tiến tới nhưng bị một người giữ lại để chúc mừng buổi nhậm chức, ả phải nán lại bắt tay cảm ơn một lúc, khi ngẩng đầu lên thì cô đã biến mất. Sở Nguyệt ngạc nhiên ngó sang bên trái, bên phải nhìn trong đám người ấy vẫn không thấy cô. Đột nhiên điện thoại ả báo có tin nhắn, vừa mở ra đã sợ hãi tới rơi cả điện thoại.
Sở Nguyệt tay run run nhặt điện thoại lên, nội dung tin nhắn được nhìn thấy rõ:
"Hôm nay cô thật vui vẻ, hãy giữ gương mặt ấy cho tới ngày chị quay trở về nhé em gái"
Sở Nguyệt sợ hãi chạy vào trong, vừa đi vừa ngoái lại như thể đang đề phòng việc gì đó. Bỗng dưng có cánh tay kéo lấy Sở Nguyệt từ sau, ả tưởng cô vội vã hất ra hét lớn:
"Áaaaaaaa…"
"Sở Nguyệt, con sao vậy, là mẹ đây"
Sở Nguyệt ngẩng mặt lên, hóa ra là mẹ. Ả ôm chầm lấy mẹ mình khóc lóc:
"Mẹ… chị ta… chị ta vẫn chưa chết"
"Cái gì? Chờ chút… qua đây nói" - Dịch Thần kéo Sở Nguyệt về văn phòng của mình.
"Được rồi… con nói đi"
"Con… con vừa thấy… Sở Hàn, chị ta đứng từ xa nhìn về phía con còn nói chúc… chúc mừng" - Sở Nguyệt lắp bắp.
"Không thể nào, Lưu Khanh đã giải quyết cô ta rồi mà"
"Chắc chắn là chưa. Con vừa nhìn thấy chị ta sao có thể giả được chứ, mẹ xem… còn có cả tin nhắn nữa"
Sở Nguyệt đưa tin nhắn của cô vừa nãy cho mẹ mình xem.
"Hừ… xem ra… cô ta đã nhớ lại thật rồi"…
Sau khi ghé qua Sở Thị cô ngồi trên taxi thở dài suy nghĩ về kế hoạch trả thù. Lần này cô nhất định phải khiến hai mẹ con họ trả giá cho những gì mình đã làm.
"Cứ chờ đó… tôi sẽ lấy lại tất cả"
…
Tại C.O,
Anh ngồi ở văn phòng giải quyết nốt công việc thì chợt nhớ tới hai ngày nữa là cô được xuất viện cũng đúng ngày ấy là sinh nhật của cô. Anh chưa chuẩn bị quà cho cô nên đã gọi Alex vào phòng để nhờ.
"Alex!"
"Vâng. Lâm Tổng có gì muốn dặn dò sao?"
"Tìm cho tôi một căn biệt thự gần đây rồi mua lại, bao nhiêu tiền cũng được miễn là càng nhanh càng tốt"
"Dạ? Sao tự nhiên lại mua biệt thự riêng ạ?"
"Tôi bảo thì cậu cứ làm đi. Còn nữa, chọn một chiếc ô tô đời mới nhất đảm bảo trong hai ngày phải xong xuôi hết cho tôi. Còn về phía trang phục… để tôi tự liên lạc với nhà thiết kế vậy"
Alex không hiểu anh đang định làm gì mà tự nhiên mua nhà mua xe riêng lại còn muốn nhờ tới cả nhà thiết kế. Thấy Alex cứ đứng đực ra đó anh cau mày:
"Còn đứng đó làm gì? Hai ngày nữa sinh nhật cô ấy mà cậu chưa chuẩn bị xong thì coi chừng tôi đấy"
"À… vâng, tôi đi chuẩn bị ngay đây ạ"
Alex chạy ra ngoài thở phào:
"Hóa ra là quà sinh nhật dành cho Lạc tiểu thư. Đúng là làm người phụ nữ của Tổng Tài họ Lâm… sướng thật"
Anh liên lạc cho nhà thiết kế nổi tiếng Peter rồi hai người nhanh chóng gặp nhau. Peter là nhà thiết kế nổi tiếng ở bên Anh - là bạn học trước đây của anh. Hai người vẫn còn giữ liên lạc nhưng ít khi gặp mặt vì cả hai đều rất bận, lần này có dịp đành phải nhờ đến Peter giúp đỡ.
Anh tới shop thời trang của Peter ở thành phố T, nơi này cách xa thành phố của anh tận 12 km. Anh đến đó vừa lúc shop đã vợi khách mới gặp được Peter.
"Hạo Thiên, lâu rồi không gặp… nhìn anh càng ngày càng phong độ"
"Anh cũng thế. À phải rồi, may cấp tốc cho tôi một bộ váy, hai ngày nữa tôi lấy hàng"
"Hai ngày sao? Khá khó đấy, anh định may váy cho ai? Bạn gái?"
"Cứ cho là thế đi"
Peter lấy giấy bút rồi hướng mắt về phía anh.
"Đọc đi"
"Đọc cái gì?" - anh ngơ ngác.
"Anh có phải CEO của một công ty thiết kế không vậy? Số đo ba vòng của cô gái đó, phải có nó mới may được chứ"
Lúc này anh mới chợt nhận ra bèn cười gượng, đúng là lúng túng quá mà quên mất. Vì Peter là một nhà thiết kế giỏi nên anh mới nhờ tới bạn mình. Anh ngồi ngẫm nghĩ một lát rồi dơ tay ra dường như đang tưởng tượng về cơ thể cô.
"85… uhmm… 58… và… 92, đấy… chừng đó"
"85 - 58 - 92?"
"Ừ!"
"Thân hình của cô ấy cũng đẹp đấy chứ"
"Đương nhiên, không những có số đo ba vòng chuẩn cô ấy còn vô cùng xinh đẹp"
"Thôi đi đại tổng tài của tôi ơi, có vẻ anh nhớ rất kĩ số đo của cô ấy nhỉ?"
Anh đỏ mặt gãi đầu:
"Tôi dùng tay ước lượng thôi, đấy nhờ anh hết"
"Có được thưởng gì không?" - Peter vỗ ngực anh.
"Anh cứ làm tốt thì sẽ có thưởng… bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ trả hết"
"Có cần phải phản ứng mạnh thế không?"
Cô mở mắt ra nhìn anh:
"Tại… tại anh thế này, tôi không quen"
"Thì ra em thích hôn lâu hơn một chút đúng không?"
Anh bóp nhẹ cằm cô định hôn tiếp nhưng cô vội vàng dùng tay che miệng lại lắc đầu. Thấy vậy anh cũng rời khỏi người cô.
"Em nghỉ ngơi đi, tôi phải về C.O giải quyết nốt công việc"
Cô ngồi dậy ngoan ngoãn gật đầu, điệu bộ lúc đó của cô thật dễ thương khiến người khác xiêu lòng. Anh không kìm được tiện tay véo má cô.
"Á… đau"
Cô ôm má, anh bật cười rồi xoa đầu cô.
"Nhớ phải uống thuốc đúng giờ đấy đừng vì thuốc đắng mà vứt thuốc đi… nhớ chưa"
"Ohm... "
Anh quay người lại cất bước ra khỏi cửa phòng bệnh. Sau khi anh rời đi, khuôn mặt ngây thơ của cô đã không còn, lúc này cô như trở thành một người khác ánh mắt sắc lạnh ánh lên đầy căm phẫn. Cô vuốt tóc sang hai bên đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, khi xe của anh rời đi cô cũng đứng dậy. Không biết cô định làm gì nhưng cô đi tới ngăn kéo lấy ra một chiếc kính rồi lấy một chiếc mũ đội lên rồi lén lút rời khỏi phòng bệnh.
Cô muốn tới Sở Thị một chuyến nhưng không muốn đi khi anh còn ở đây nếu biết chắc chắn anh sẽ ngăn cản. Cô thành công rời khỏi bệnh viện bắt taxi đi tới Sở Thị.
Đúng như cô nghĩ buổi họp báo vừa lúc kết thúc. Sở Nguyệt đã chính thức trở thành giám đốc điều hành tập đoàn Sở Thị với tư cách là người thừa kế tiếp theo. Phóng viên nhà báo và có rất nhiều người tham gia buổi họp báo đang lần lượt ra về. Trong đám đông nhấp nhô, Sở Nguyệt nhìn về phía cô, cô tháo kính nhìn thẳng vào mắt ả. Nhìn thấy cô ả giật mình cho dù có nhìn kiểu gì thì người đó cũng là cô. Cô nở một nụ cười rồi nói ra hai từ "Chúc Mừng", tuy hai người đứng cách xa nhưng nhìn khẩu hình miệng Sở Nguyệt cũng đoán được cô nói gì.
Ả định tiến tới nhưng bị một người giữ lại để chúc mừng buổi nhậm chức, ả phải nán lại bắt tay cảm ơn một lúc, khi ngẩng đầu lên thì cô đã biến mất. Sở Nguyệt ngạc nhiên ngó sang bên trái, bên phải nhìn trong đám người ấy vẫn không thấy cô. Đột nhiên điện thoại ả báo có tin nhắn, vừa mở ra đã sợ hãi tới rơi cả điện thoại.
Sở Nguyệt tay run run nhặt điện thoại lên, nội dung tin nhắn được nhìn thấy rõ:
"Hôm nay cô thật vui vẻ, hãy giữ gương mặt ấy cho tới ngày chị quay trở về nhé em gái"
Sở Nguyệt sợ hãi chạy vào trong, vừa đi vừa ngoái lại như thể đang đề phòng việc gì đó. Bỗng dưng có cánh tay kéo lấy Sở Nguyệt từ sau, ả tưởng cô vội vã hất ra hét lớn:
"Áaaaaaaa…"
"Sở Nguyệt, con sao vậy, là mẹ đây"
Sở Nguyệt ngẩng mặt lên, hóa ra là mẹ. Ả ôm chầm lấy mẹ mình khóc lóc:
"Mẹ… chị ta… chị ta vẫn chưa chết"
"Cái gì? Chờ chút… qua đây nói" - Dịch Thần kéo Sở Nguyệt về văn phòng của mình.
"Được rồi… con nói đi"
"Con… con vừa thấy… Sở Hàn, chị ta đứng từ xa nhìn về phía con còn nói chúc… chúc mừng" - Sở Nguyệt lắp bắp.
"Không thể nào, Lưu Khanh đã giải quyết cô ta rồi mà"
"Chắc chắn là chưa. Con vừa nhìn thấy chị ta sao có thể giả được chứ, mẹ xem… còn có cả tin nhắn nữa"
Sở Nguyệt đưa tin nhắn của cô vừa nãy cho mẹ mình xem.
"Hừ… xem ra… cô ta đã nhớ lại thật rồi"…
Sau khi ghé qua Sở Thị cô ngồi trên taxi thở dài suy nghĩ về kế hoạch trả thù. Lần này cô nhất định phải khiến hai mẹ con họ trả giá cho những gì mình đã làm.
"Cứ chờ đó… tôi sẽ lấy lại tất cả"
…
Tại C.O,
Anh ngồi ở văn phòng giải quyết nốt công việc thì chợt nhớ tới hai ngày nữa là cô được xuất viện cũng đúng ngày ấy là sinh nhật của cô. Anh chưa chuẩn bị quà cho cô nên đã gọi Alex vào phòng để nhờ.
"Alex!"
"Vâng. Lâm Tổng có gì muốn dặn dò sao?"
"Tìm cho tôi một căn biệt thự gần đây rồi mua lại, bao nhiêu tiền cũng được miễn là càng nhanh càng tốt"
"Dạ? Sao tự nhiên lại mua biệt thự riêng ạ?"
"Tôi bảo thì cậu cứ làm đi. Còn nữa, chọn một chiếc ô tô đời mới nhất đảm bảo trong hai ngày phải xong xuôi hết cho tôi. Còn về phía trang phục… để tôi tự liên lạc với nhà thiết kế vậy"
Alex không hiểu anh đang định làm gì mà tự nhiên mua nhà mua xe riêng lại còn muốn nhờ tới cả nhà thiết kế. Thấy Alex cứ đứng đực ra đó anh cau mày:
"Còn đứng đó làm gì? Hai ngày nữa sinh nhật cô ấy mà cậu chưa chuẩn bị xong thì coi chừng tôi đấy"
"À… vâng, tôi đi chuẩn bị ngay đây ạ"
Alex chạy ra ngoài thở phào:
"Hóa ra là quà sinh nhật dành cho Lạc tiểu thư. Đúng là làm người phụ nữ của Tổng Tài họ Lâm… sướng thật"
Anh liên lạc cho nhà thiết kế nổi tiếng Peter rồi hai người nhanh chóng gặp nhau. Peter là nhà thiết kế nổi tiếng ở bên Anh - là bạn học trước đây của anh. Hai người vẫn còn giữ liên lạc nhưng ít khi gặp mặt vì cả hai đều rất bận, lần này có dịp đành phải nhờ đến Peter giúp đỡ.
Anh tới shop thời trang của Peter ở thành phố T, nơi này cách xa thành phố của anh tận 12 km. Anh đến đó vừa lúc shop đã vợi khách mới gặp được Peter.
"Hạo Thiên, lâu rồi không gặp… nhìn anh càng ngày càng phong độ"
"Anh cũng thế. À phải rồi, may cấp tốc cho tôi một bộ váy, hai ngày nữa tôi lấy hàng"
"Hai ngày sao? Khá khó đấy, anh định may váy cho ai? Bạn gái?"
"Cứ cho là thế đi"
Peter lấy giấy bút rồi hướng mắt về phía anh.
"Đọc đi"
"Đọc cái gì?" - anh ngơ ngác.
"Anh có phải CEO của một công ty thiết kế không vậy? Số đo ba vòng của cô gái đó, phải có nó mới may được chứ"
Lúc này anh mới chợt nhận ra bèn cười gượng, đúng là lúng túng quá mà quên mất. Vì Peter là một nhà thiết kế giỏi nên anh mới nhờ tới bạn mình. Anh ngồi ngẫm nghĩ một lát rồi dơ tay ra dường như đang tưởng tượng về cơ thể cô.
"85… uhmm… 58… và… 92, đấy… chừng đó"
"85 - 58 - 92?"
"Ừ!"
"Thân hình của cô ấy cũng đẹp đấy chứ"
"Đương nhiên, không những có số đo ba vòng chuẩn cô ấy còn vô cùng xinh đẹp"
"Thôi đi đại tổng tài của tôi ơi, có vẻ anh nhớ rất kĩ số đo của cô ấy nhỉ?"
Anh đỏ mặt gãi đầu:
"Tôi dùng tay ước lượng thôi, đấy nhờ anh hết"
"Có được thưởng gì không?" - Peter vỗ ngực anh.
"Anh cứ làm tốt thì sẽ có thưởng… bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ trả hết"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.