Chương 38: Ghen (Part 3)
Huyền Yizi
04/01/2021
Bài báo được đăng trên trang nhất với nội dung : Gặp gỡ đoàn làm phim của bộ phim 'Vị hôn thê của tổng tài'. Bài báo vừa đăng đã nhận được hàng ngàn lượt đọc và lượt thích, bức ảnh đầu tiên cũng là bức ảnh chụp cô với Dương Thành Vũ. Nhìn thấy cảnh này anh lại nổi cơn ghen.
Đập mạnh tay xuống bàn anh liền đứng dậy ngạo nghễ tuyên bố:
"Tôi phải tới KFM ngay lập tức"
Alex giật mình tuân lệnh chạy trước mở cửa cho anh tới đó. E rằng sắp có màn ghen cực nặng đến từ vị trí của tổng tài C.O.
… Đài Truyền hình KFM, tại văn phòng Biên tập,
Emma đang ngồi vắt chân trên ghế tay cầm điện thoại ngắm nghía bức ảnh của cô vừa chụp với Thành Vũ mà không ngớt lời khen ngợi.
"Chà chà… nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, giám đốc Dương quả thật rất phù hợp để làm bạn trai em"
Cô nghe vậy bèn ngại ngùng:
"Chị đang nói linh tinh gì vậy?"
"Thật đấy chứ, nhìn hai người đẹp đôi thế này cơ mà…"
Không khí trong phòng đang yên tĩnh được một lát thì Emma lại bắt đầu hét ầm lên.
"Thôi chết rồi, không được rồi"
"Chị lại làm sao thế?"
Emma nhìn thẳng vào mắt cô giọng điệu lo sợ.
"Lâm Hạo Thiên... Lâm Hạo Thiên mà thấy bức ảnh này thì sao? Liệu anh ta có xồng xộc xông vào đây để tính sổ em không?"
"Sao có thể có chuyện đấy chứ, chị nghĩ nhiều rồi"
Ha… cái chuyện cô không ngờ tới nhưng cuối cùng nó lại xảy ra. Vừa nói khỏi miệng hai người đã bị một tiếng động mạnh làm cho hết hồn, Emma giật mình đến nỗi làm rơi cả điện thoại xuống đất. Cả hai quay ra nhìn về phía cửa thì bất ngờ há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy anh đang đứng đó. Emma lấy ngón tay dí vào người cô thì thầm:
"Đó thấy chưa? Vừa nhắc khỏi miệng đã tới rồi kìa"
Anh trừng mắt nhìn cô khiến cô rùng mình nổi hết da gà. Cô tính rời đi trong êm xuôi nhưng lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay kéo ra ngoài.
"Mau đi theo tôi ra đây"
"Này… Lâm Hạo Thiên anh thả tôi ra"
Emma lo lắng cô sẽ bị anh làm hại bèn chạy tới trước cửa giang hai tay ra cản anh lại.
"Lâm Tổng… anh không nên… làm thế"
"Hừ, cô có biết là mình đang cản trở ai không?"
Anh chỉ cần liếc xéo một cái đã làm Emma sợ hãi mà tránh sang một bên để anh rời đi.
"Chị xin lỗi nhé Hiên Di… anh ta thực sự quá bá đạo"
Cô bị anh kéo ra một hành lang vắng người, lúc này hai người mới bắt đầu đấu khẩu.
"Anh lại tới đây làm gì?"
"Không phải là vì cô à, không có tôi bên cạnh thì cô được quyền lộng hành chụp ảnh thân mật với trai sao?"
Anh lại vô cớ ghen tuông, mà lần nào cũng dở chứng ghen vì Thành Vũ.
"Anh vô lý vừa phải thôi, đó chỉ là một bức ảnh"
"Cho dù có là ảnh chụp chung hay cái gì đi nữa thì tôi cũng không cho phép cô tiếp xúc với hắn"
Cô cười trừ:
"Anh là bố tôi đấy à? Giám đốc Dương là sếp của tôi sao tôi có thể không tiếp xúc với anh ấy khi cả hai cùng làm chung một chỗ chứ"
"Thế thì nghỉ việc đi"
Anh lại giở giọng giọng thiếu gia, cái giọng điệu của một tên lãnh đạo lấy quền để uy hiếp người khác.
"Anh nói hay thật đấy nhưng nếu nghỉ việc thì tôi lấy đâu tiền để nuôi sống bản thân chứ?"
"Tôi nuôi cô… cho nên cô không cần phải kiếm tiền, không cần phải đi làm nữa"
Nghe xong câu nói đó cô chỉ bật cười cho qua rồi quay đầu định rời đi.
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi không cần"
"Đừng tưởng tôi không biết cô thích Dương Thành Vũ. Nên nhớ… cô đã từng chung giường với tôi rồi đấy, lần đầu của cô cũng đã thuộc về tôi"
Anh lại lôi cái chuyện đáng xấu hổ này ra để nói, để uy hiếp cô. Phải! Lần đầu của cô đã bị anh cướp đi, nhưng đó là bị cưỡng bức… cô đã cố quên lần đó nhưng lại bị anh nhắc lại. Thật khốn nạn.
"Lâm Hạo Thiên anh câm miệng cho tôi, tôi cấm anh nhắc tới cái chuyện đó"
"Sao hả? Cô cảm thấy ngại à?"
Cô bức xúc nắm chặt cả hai bàn tay chỉ muốn lao tới đấm anh vài phát cho đỡ tức nhưng đây là công ty cô không thể làm thế. Cô cứ vậy rời đi để anh đứng một mình ở đó. Sau những câu nói hồ đồ vừa tuôn ra từ miệng mình, anh đứng ngơ người ngẫm nghĩ:
"Chết tiệt! Mình vừa nói cái quái gì không biết"
Tưởng chừng cuộc cãi vã này chỉ có hai người nhưng không biết từ lúc nào Kiều Phi đã nấp gần đó và nghe hết toàn bộ những gì mà anh và cô vừa nói. Ả mỉm cười xảo trá vừa nhìn là đã biết không có ý tốt.
"Thật thú vị… không ngờ cô ta và Lâm Hạo Thiên lại là cái quan hệ đó"
Sau khi rời đi cô vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo coi như việc cô gặp Lâm Hạo Thiên là xui cho cô đi. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh cô đâm phải Thành Vũ.
"Á… là ai đi không nhìn đường thế hả?"
Cô gắt gỏng chưa kịp nhìn mặt ai đã lên tiếng chửi rồi.
"Xin lỗi nhé, cô không sao chứ biên kịch Lạc"
"À... Không sao, vừa rồi… tôi…" - cô biết mình hấp ta hấp tấp nên ấp úng không thể nói lên lời.
Thành Vũ đưa tay ra xoa đầu cô. Cái xoa đầu khiến cô tỉnh cả người… cô ngước nhìn người đàn ông cao ráo trước mắt với ánh mắt sáng long lanh như hai hạt ngọc.
"Lần sau cô phải nhớ đi đứng cẩn thận"
Chết rồi, tim cô đang đập thình thịch, hai bên má cũng đỏ lên có phải cô đang ngại ngùng không nhỉ?
Vừa hay Kiều Phi thấy hai người thân mật bèn không kìm được tức giận bước tới phá hỏng bầu không khí ngọt ngào.
"Sao hai người lại đứng đây trò chuyện thân mật với nhau thế?" - ả lườm nguýt cô.
"Thân mật gì đâu chứ? Chỉ là anh và cô ấy đang nói một vài chuyện"
"Anh đừng tưởng em không biết gì, cả cái Đài Truyền hình này đang đồn ầm lên là hai người yêu nhau đấy biết không?" - Kiều Phi đột nhiên lớn tiếng.
Cô cũng khá ngạc nhiên trước lời đồn đại ấy, mà lời đồn này dù có đúng hay sai nhưng có thể khiến Kiều Phi tức giận như thế thì thật hài hước. Cô lỡ bật cười khiến Kiều Phi càng giận hơn.
"Cô còn cười được sao?"
"Đâu có… chỉ là tôi nghĩ nếu là tin đồn thì cô cũng không nên tin tưởng làm gì cho mệt mỏi"
Cô cúi đầu chào hai người họ rồi rời đi nhưng Kiều Phi vẫn không chịu để yên cho cô đi dễ dàng như vậy. Kiều Phi quyết định phanh phui tất cả những bí mật của cô.
"Cũng phải thôi Lạc Hiên Di, nghe nói cô đã từng lên giường với một người đàn ông khác…"
Câu nói ấy từng chữ như đang xé nát sự tự tin của cô, Kiều Phi đã nghe lén cô và anh nói chuyện sao? Gương mặt lúc này của Thành Vũ cũng ngạc nhiên không kém.
"Kiều Phi, em có biết mình đang nói cái gì không hả?" - Thành Vũ lên tiếng định bảo vệ cô.
"Anh không biết đâu, Lạc Hiên Di chính là cô ta đã mất lần đầu vào tay Lâm Hạo Thiên. Một kẻ mà ngay cả trinh tiết cũng bị người đàn ông khác cướp mất thì làm gì có tư cách yêu ai chứ?…"
Đập mạnh tay xuống bàn anh liền đứng dậy ngạo nghễ tuyên bố:
"Tôi phải tới KFM ngay lập tức"
Alex giật mình tuân lệnh chạy trước mở cửa cho anh tới đó. E rằng sắp có màn ghen cực nặng đến từ vị trí của tổng tài C.O.
… Đài Truyền hình KFM, tại văn phòng Biên tập,
Emma đang ngồi vắt chân trên ghế tay cầm điện thoại ngắm nghía bức ảnh của cô vừa chụp với Thành Vũ mà không ngớt lời khen ngợi.
"Chà chà… nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, giám đốc Dương quả thật rất phù hợp để làm bạn trai em"
Cô nghe vậy bèn ngại ngùng:
"Chị đang nói linh tinh gì vậy?"
"Thật đấy chứ, nhìn hai người đẹp đôi thế này cơ mà…"
Không khí trong phòng đang yên tĩnh được một lát thì Emma lại bắt đầu hét ầm lên.
"Thôi chết rồi, không được rồi"
"Chị lại làm sao thế?"
Emma nhìn thẳng vào mắt cô giọng điệu lo sợ.
"Lâm Hạo Thiên... Lâm Hạo Thiên mà thấy bức ảnh này thì sao? Liệu anh ta có xồng xộc xông vào đây để tính sổ em không?"
"Sao có thể có chuyện đấy chứ, chị nghĩ nhiều rồi"
Ha… cái chuyện cô không ngờ tới nhưng cuối cùng nó lại xảy ra. Vừa nói khỏi miệng hai người đã bị một tiếng động mạnh làm cho hết hồn, Emma giật mình đến nỗi làm rơi cả điện thoại xuống đất. Cả hai quay ra nhìn về phía cửa thì bất ngờ há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy anh đang đứng đó. Emma lấy ngón tay dí vào người cô thì thầm:
"Đó thấy chưa? Vừa nhắc khỏi miệng đã tới rồi kìa"
Anh trừng mắt nhìn cô khiến cô rùng mình nổi hết da gà. Cô tính rời đi trong êm xuôi nhưng lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay kéo ra ngoài.
"Mau đi theo tôi ra đây"
"Này… Lâm Hạo Thiên anh thả tôi ra"
Emma lo lắng cô sẽ bị anh làm hại bèn chạy tới trước cửa giang hai tay ra cản anh lại.
"Lâm Tổng… anh không nên… làm thế"
"Hừ, cô có biết là mình đang cản trở ai không?"
Anh chỉ cần liếc xéo một cái đã làm Emma sợ hãi mà tránh sang một bên để anh rời đi.
"Chị xin lỗi nhé Hiên Di… anh ta thực sự quá bá đạo"
Cô bị anh kéo ra một hành lang vắng người, lúc này hai người mới bắt đầu đấu khẩu.
"Anh lại tới đây làm gì?"
"Không phải là vì cô à, không có tôi bên cạnh thì cô được quyền lộng hành chụp ảnh thân mật với trai sao?"
Anh lại vô cớ ghen tuông, mà lần nào cũng dở chứng ghen vì Thành Vũ.
"Anh vô lý vừa phải thôi, đó chỉ là một bức ảnh"
"Cho dù có là ảnh chụp chung hay cái gì đi nữa thì tôi cũng không cho phép cô tiếp xúc với hắn"
Cô cười trừ:
"Anh là bố tôi đấy à? Giám đốc Dương là sếp của tôi sao tôi có thể không tiếp xúc với anh ấy khi cả hai cùng làm chung một chỗ chứ"
"Thế thì nghỉ việc đi"
Anh lại giở giọng giọng thiếu gia, cái giọng điệu của một tên lãnh đạo lấy quền để uy hiếp người khác.
"Anh nói hay thật đấy nhưng nếu nghỉ việc thì tôi lấy đâu tiền để nuôi sống bản thân chứ?"
"Tôi nuôi cô… cho nên cô không cần phải kiếm tiền, không cần phải đi làm nữa"
Nghe xong câu nói đó cô chỉ bật cười cho qua rồi quay đầu định rời đi.
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi không cần"
"Đừng tưởng tôi không biết cô thích Dương Thành Vũ. Nên nhớ… cô đã từng chung giường với tôi rồi đấy, lần đầu của cô cũng đã thuộc về tôi"
Anh lại lôi cái chuyện đáng xấu hổ này ra để nói, để uy hiếp cô. Phải! Lần đầu của cô đã bị anh cướp đi, nhưng đó là bị cưỡng bức… cô đã cố quên lần đó nhưng lại bị anh nhắc lại. Thật khốn nạn.
"Lâm Hạo Thiên anh câm miệng cho tôi, tôi cấm anh nhắc tới cái chuyện đó"
"Sao hả? Cô cảm thấy ngại à?"
Cô bức xúc nắm chặt cả hai bàn tay chỉ muốn lao tới đấm anh vài phát cho đỡ tức nhưng đây là công ty cô không thể làm thế. Cô cứ vậy rời đi để anh đứng một mình ở đó. Sau những câu nói hồ đồ vừa tuôn ra từ miệng mình, anh đứng ngơ người ngẫm nghĩ:
"Chết tiệt! Mình vừa nói cái quái gì không biết"
Tưởng chừng cuộc cãi vã này chỉ có hai người nhưng không biết từ lúc nào Kiều Phi đã nấp gần đó và nghe hết toàn bộ những gì mà anh và cô vừa nói. Ả mỉm cười xảo trá vừa nhìn là đã biết không có ý tốt.
"Thật thú vị… không ngờ cô ta và Lâm Hạo Thiên lại là cái quan hệ đó"
Sau khi rời đi cô vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo coi như việc cô gặp Lâm Hạo Thiên là xui cho cô đi. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh cô đâm phải Thành Vũ.
"Á… là ai đi không nhìn đường thế hả?"
Cô gắt gỏng chưa kịp nhìn mặt ai đã lên tiếng chửi rồi.
"Xin lỗi nhé, cô không sao chứ biên kịch Lạc"
"À... Không sao, vừa rồi… tôi…" - cô biết mình hấp ta hấp tấp nên ấp úng không thể nói lên lời.
Thành Vũ đưa tay ra xoa đầu cô. Cái xoa đầu khiến cô tỉnh cả người… cô ngước nhìn người đàn ông cao ráo trước mắt với ánh mắt sáng long lanh như hai hạt ngọc.
"Lần sau cô phải nhớ đi đứng cẩn thận"
Chết rồi, tim cô đang đập thình thịch, hai bên má cũng đỏ lên có phải cô đang ngại ngùng không nhỉ?
Vừa hay Kiều Phi thấy hai người thân mật bèn không kìm được tức giận bước tới phá hỏng bầu không khí ngọt ngào.
"Sao hai người lại đứng đây trò chuyện thân mật với nhau thế?" - ả lườm nguýt cô.
"Thân mật gì đâu chứ? Chỉ là anh và cô ấy đang nói một vài chuyện"
"Anh đừng tưởng em không biết gì, cả cái Đài Truyền hình này đang đồn ầm lên là hai người yêu nhau đấy biết không?" - Kiều Phi đột nhiên lớn tiếng.
Cô cũng khá ngạc nhiên trước lời đồn đại ấy, mà lời đồn này dù có đúng hay sai nhưng có thể khiến Kiều Phi tức giận như thế thì thật hài hước. Cô lỡ bật cười khiến Kiều Phi càng giận hơn.
"Cô còn cười được sao?"
"Đâu có… chỉ là tôi nghĩ nếu là tin đồn thì cô cũng không nên tin tưởng làm gì cho mệt mỏi"
Cô cúi đầu chào hai người họ rồi rời đi nhưng Kiều Phi vẫn không chịu để yên cho cô đi dễ dàng như vậy. Kiều Phi quyết định phanh phui tất cả những bí mật của cô.
"Cũng phải thôi Lạc Hiên Di, nghe nói cô đã từng lên giường với một người đàn ông khác…"
Câu nói ấy từng chữ như đang xé nát sự tự tin của cô, Kiều Phi đã nghe lén cô và anh nói chuyện sao? Gương mặt lúc này của Thành Vũ cũng ngạc nhiên không kém.
"Kiều Phi, em có biết mình đang nói cái gì không hả?" - Thành Vũ lên tiếng định bảo vệ cô.
"Anh không biết đâu, Lạc Hiên Di chính là cô ta đã mất lần đầu vào tay Lâm Hạo Thiên. Một kẻ mà ngay cả trinh tiết cũng bị người đàn ông khác cướp mất thì làm gì có tư cách yêu ai chứ?…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.