Chương 11: Hình Phạt
Huyền Yizi
04/01/2021
Ánh mắt với lời nói đầy tính đe dọa kia khiến mọi người nín thở… tuy có đáng sợ nhưng với Dương Thành Vũ anh chẳng qua chỉ là một tiểu thiếu gia lấy quyền lực ra chơi đùa.
"Tôi cho cô 3 giây để bước ra phía trước… 1… 2… 3 "
Anh đếm từ một tới ba chậm nhất có thể nhưng cô vẫn trốn sau lưng Dương Thành Vũ không nhúc nhích. Hai người đàn ông nhìn nhau như kẻ địch, ánh mắt như tạo ra tia lửa điện.
Trong một thoáng im lặng anh bật cười…
"Cô không chịu ra phải không? Thôi được, vậy thì kẻ chịu trận sẽ là tất cả bọn họ"
Anh lớn giọng chỉ tay vào từng người một của Đài Truyền hình. Tất cả đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt anh, duy chỉ có một người duy nhất dám đứng ra bảo vệ nhân viên của mình.
"Anh Lâm, nhân viên của Đài Truyền hình không làm gì có lỗi với anh cả. Có gì anh không nên nhắm vào họ…"
Nhiều người muốn cản Dương Thành Vũ lại vì đang chọc giận nhầm người. Trong từ điển của anh không có từ "không thể" và một khi anh đã quyết chuyện gì thì anh sẽ làm cho tới bến. Dương Thành Vũ vốn không sợ anh, bản thân là một trong những người đứng đầu Đài Truyền hình không thể để một kẻ trơ trẽn làm loạn.
Anh chuyển hướng nhìn thẳng vào mắt Dương Thành Vũ lời nói đầy thách thức:
"Khẩu khí cũng mạnh đấy, nhưng giám đốc Dương… anh lại không biết rằng một khi tôi ngứa mắt điều gì thì sẽ khiến điều ấy biến mất ngay lập tức. Cũng giống như bây giờ, trước mặt tôi đang có một thứ khiến tôi thực sự bực mình"
Nghe anh nói thế cô định đứng ra làm theo ý anh để bảo vệ những người của Đài Truyền hình nhưng Dương Thành Vũ không cho cô làm thế.
Trước khi rời đi anh còn nhắc nhở một điều:
"Hành động hôm nay của các người tôi sẽ khiến nó trở thành điều hối hận nhất trong cuộc đời của các người, cứ đợi đấy"
Anh rời đi nhưng nhiều người vẫn chưa hoàn hồn. Dương Thành Vũ trở về phòng làm việc, cô bẽn lẽn theo sau. Tới cửa cô định gõ nhưng lại cứ loay hoay không biết có nên vào hay không. Bỗng có một giọng nói vang lên :
"Vào đi, đừng đứng ngoài đấy nữa"
Dương Thành Vũ đã nhìn thấy cô. Cô bước vào cúi đầu chào và nói lời cảm ơn tới Giám đốc.
"Cảm ơn giám đốc vì chuyện vừa nãy"
Giám đốc Dương nhìn cô cười nhẹ :
"Không có gì, cô là nhân viên của tôi, bảo vệ nhân viên cũng là trách nhiệm của tôi…"
Câu nói ấy khiến cô như tan chảy, cô không nghĩ sẽ được Dương Thành Vũ đứng ra bảo vệ như thế. Trước khi ra ngoài cô còn lén đứng nhìn giám đốc từ xa… người đàn ông đó thật tuyệt.
Cô vừa trở về phòng biên tập Emma đã chạy tới hùng hổ:
"Chị biết lý do Lâm Hạo Thiên một mực muốn bắt em về rồi"
Cô chép miệng.
"Anh ta nghĩ em là người vợ mất tích của anh ta…"
Emma đập hai bàn tay vào nhau lắc đầu.
"Biết ngay mà, nhưng công nhận em giống Sở Hàn tiểu thư 100%… lúc đầu chị còn nghĩ em chính là cô ấy"
"Không thể nào, sao em có thể là Sở Hàn tiểu thư được chứ"
"Nhưng liệu Lâm Hạo Thiên có tin em không? Sở Hàn là vợ anh ta mà em lại giống Sở Hàn tới 100% như thế…"
"Em không phải cô ấy, rồi anh ta cũng sẽ từ bỏ thôi"
Cô mong là vậy. Mong là tên tổng tài tài phiệt kia sẽ từ bỏ ý định muốn bắt cô sau khi biết cô thực chất không phải Sở Hàn vợ hắn.
Yên làm chỉ vài ngày sau đó tai họa ập tới. Trong văn phòng chủ tịch, anh ngồi vắt chân ngất ngưởng như đang chờ đợi điều gì đó. Alex vội vã chạy vào cầm theo một đống tài liệu.
"Thiếu gia, tất cả đã chuẩn bị xong"
"Tiến hành luôn đi, tôi không muốn để họ chờ lâu…"
Ngay sau đó tin tức tiêu cực về Đài Truyền hình KFM lập tức được truyền ra khắp cả nước. Tin đồn về người đứng đầu ăn hối lộ, lợi dụng khách hàng, áp bức nhân viên… nhiều điều xấu khác đều bị bôi bác với cái tên KFM. Không chỉ ở trong nước ngay cả tin tức bên các nước bạn cũng tràn ngập tin Đài Truyền hình KFM làm ăn không ra gì…
Chẳng mấy chốc một đám người kéo tới trước cửa Đài Truyền hình chửi bới mắng mỏ, họ còn thẳng tay ném gạch đá vào nhân viên KFM. Mọi chuyện hỗn loạn cả lên, giám đốc Dương cùng mấy người đứng đầu ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Chắc chắn chuyện này là do anh ta làm ra…" \- Cô nhìn đám hỗn loạn đang diễn ra trước mắt, lòng không khỏi căm giận anh.
Từ xa xa, anh ngồi trong xe mỉm cười đắc ý với những hình phạt anh đang dần dần cho KFM nếm trải.
"Đây chỉ là hình phạt nhỏ mà tôi dành cho các người thôi, cứ từ từ mà tận hưởng… "
"Tôi cho cô 3 giây để bước ra phía trước… 1… 2… 3 "
Anh đếm từ một tới ba chậm nhất có thể nhưng cô vẫn trốn sau lưng Dương Thành Vũ không nhúc nhích. Hai người đàn ông nhìn nhau như kẻ địch, ánh mắt như tạo ra tia lửa điện.
Trong một thoáng im lặng anh bật cười…
"Cô không chịu ra phải không? Thôi được, vậy thì kẻ chịu trận sẽ là tất cả bọn họ"
Anh lớn giọng chỉ tay vào từng người một của Đài Truyền hình. Tất cả đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt anh, duy chỉ có một người duy nhất dám đứng ra bảo vệ nhân viên của mình.
"Anh Lâm, nhân viên của Đài Truyền hình không làm gì có lỗi với anh cả. Có gì anh không nên nhắm vào họ…"
Nhiều người muốn cản Dương Thành Vũ lại vì đang chọc giận nhầm người. Trong từ điển của anh không có từ "không thể" và một khi anh đã quyết chuyện gì thì anh sẽ làm cho tới bến. Dương Thành Vũ vốn không sợ anh, bản thân là một trong những người đứng đầu Đài Truyền hình không thể để một kẻ trơ trẽn làm loạn.
Anh chuyển hướng nhìn thẳng vào mắt Dương Thành Vũ lời nói đầy thách thức:
"Khẩu khí cũng mạnh đấy, nhưng giám đốc Dương… anh lại không biết rằng một khi tôi ngứa mắt điều gì thì sẽ khiến điều ấy biến mất ngay lập tức. Cũng giống như bây giờ, trước mặt tôi đang có một thứ khiến tôi thực sự bực mình"
Nghe anh nói thế cô định đứng ra làm theo ý anh để bảo vệ những người của Đài Truyền hình nhưng Dương Thành Vũ không cho cô làm thế.
Trước khi rời đi anh còn nhắc nhở một điều:
"Hành động hôm nay của các người tôi sẽ khiến nó trở thành điều hối hận nhất trong cuộc đời của các người, cứ đợi đấy"
Anh rời đi nhưng nhiều người vẫn chưa hoàn hồn. Dương Thành Vũ trở về phòng làm việc, cô bẽn lẽn theo sau. Tới cửa cô định gõ nhưng lại cứ loay hoay không biết có nên vào hay không. Bỗng có một giọng nói vang lên :
"Vào đi, đừng đứng ngoài đấy nữa"
Dương Thành Vũ đã nhìn thấy cô. Cô bước vào cúi đầu chào và nói lời cảm ơn tới Giám đốc.
"Cảm ơn giám đốc vì chuyện vừa nãy"
Giám đốc Dương nhìn cô cười nhẹ :
"Không có gì, cô là nhân viên của tôi, bảo vệ nhân viên cũng là trách nhiệm của tôi…"
Câu nói ấy khiến cô như tan chảy, cô không nghĩ sẽ được Dương Thành Vũ đứng ra bảo vệ như thế. Trước khi ra ngoài cô còn lén đứng nhìn giám đốc từ xa… người đàn ông đó thật tuyệt.
Cô vừa trở về phòng biên tập Emma đã chạy tới hùng hổ:
"Chị biết lý do Lâm Hạo Thiên một mực muốn bắt em về rồi"
Cô chép miệng.
"Anh ta nghĩ em là người vợ mất tích của anh ta…"
Emma đập hai bàn tay vào nhau lắc đầu.
"Biết ngay mà, nhưng công nhận em giống Sở Hàn tiểu thư 100%… lúc đầu chị còn nghĩ em chính là cô ấy"
"Không thể nào, sao em có thể là Sở Hàn tiểu thư được chứ"
"Nhưng liệu Lâm Hạo Thiên có tin em không? Sở Hàn là vợ anh ta mà em lại giống Sở Hàn tới 100% như thế…"
"Em không phải cô ấy, rồi anh ta cũng sẽ từ bỏ thôi"
Cô mong là vậy. Mong là tên tổng tài tài phiệt kia sẽ từ bỏ ý định muốn bắt cô sau khi biết cô thực chất không phải Sở Hàn vợ hắn.
Yên làm chỉ vài ngày sau đó tai họa ập tới. Trong văn phòng chủ tịch, anh ngồi vắt chân ngất ngưởng như đang chờ đợi điều gì đó. Alex vội vã chạy vào cầm theo một đống tài liệu.
"Thiếu gia, tất cả đã chuẩn bị xong"
"Tiến hành luôn đi, tôi không muốn để họ chờ lâu…"
Ngay sau đó tin tức tiêu cực về Đài Truyền hình KFM lập tức được truyền ra khắp cả nước. Tin đồn về người đứng đầu ăn hối lộ, lợi dụng khách hàng, áp bức nhân viên… nhiều điều xấu khác đều bị bôi bác với cái tên KFM. Không chỉ ở trong nước ngay cả tin tức bên các nước bạn cũng tràn ngập tin Đài Truyền hình KFM làm ăn không ra gì…
Chẳng mấy chốc một đám người kéo tới trước cửa Đài Truyền hình chửi bới mắng mỏ, họ còn thẳng tay ném gạch đá vào nhân viên KFM. Mọi chuyện hỗn loạn cả lên, giám đốc Dương cùng mấy người đứng đầu ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Chắc chắn chuyện này là do anh ta làm ra…" \- Cô nhìn đám hỗn loạn đang diễn ra trước mắt, lòng không khỏi căm giận anh.
Từ xa xa, anh ngồi trong xe mỉm cười đắc ý với những hình phạt anh đang dần dần cho KFM nếm trải.
"Đây chỉ là hình phạt nhỏ mà tôi dành cho các người thôi, cứ từ từ mà tận hưởng… "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.