Chương 47: Phụ Lòng
Huyền Yizi
04/01/2021
Anh ngưng cười và bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
"Em thấy đấy chỉ còn có một phòng duy nhất nếu không thuê thì…"
Anh chưa kịp nói hết lời cô đã quay sang nói với nam nhân viên.
"Các anh đã kiểm tra kĩ chưa? Liệu còn có vị khách nào mới trả phòng không?"
Anh lắc đầu ra hiệu, nam nhân viên nhìn anh rồi trả lời:
"Hiện tại thì chỉ còn duy nhất một phòng, chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi không còn phòng trống nào nữa ạ"
Ngoài trời thì mưa to, bây giờ có về Moonlight House cũng rất phiền phức. Cô đành bất lực thuê phòng trống duy nhất ở khách sạn này để qua đêm.
Cô đi trước, anh đi sau lặng lẽ rút ra trong ví một tấm sec đưa cho nam nhân viên. Xem như đó là quà thưởng cho phản ứng nhanh nhẹn của người này.
Anh tắm xong bèn nằm ườn ra giường đợi cô ra khỏi phòng tắm. Tối nay không khí ở đây thật lãng mạn, có đầy đủ tất cả trang bị cho nam nữ qua đêm. Anh cầm món đồ đó trên tay bèn bật cười. Đúng lúc cô bước ra khỏi phòng tắm. Thấy anh cầm cái đó cô bất giác cảm thấy hơi lo sợ. Anh để cái đó xuống, nhìn cô:
"Em còn chưa tặng quà cho tôi? Em biết hôm nay là sinh nhật tôi mà đúng không?"
Cô ngơ ngác:
"Anh… muốn quà gì nữa?"
Anh vươn tay nắm lấy tay cô kéo cô ngã xuống giường, lật người đè lên tấm thân nhỏ bé của cô. Chẳng mấy chốc cô đã bị anh ghìm chặt ở bên dưới.
"Lâm Hạo Thiên, anh muốn cái gì hả?"
"Em không tặng tôi quà vậy thì để tôi tự lấy quà từ em vậy"
"Cái gì?"
"Tặng tôi một đêm? Được chứ?"
Nhân lúc anh không để ý cô dùng chân đạp mạnh vào nơi nguy hiểm của anh. Anh đau tới biếng người ngã lăn ra ôm lấy kêu đau. Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của anh.
"Tên biến thái như anh thì nhận quà gì cho thỏa mãn. Tôi tặng anh cú đá vừa rồi xem như là quà"
Mặt anh đỏ lên nổi rõ gân cổ, lần này cô ra tay không chút thương tình. Anh chỉ tay về phía cô định nói gì đó nhưng không nói thành lời.
Cô bê chăn, hất anh sang một bên giường chia rõ lãnh thổ.
"Anh ngủ bên đó, tôi ngủ bên này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nếu anh còn bò sang bên tôi, tôi sẽ đá thêm vài cú nữa"
Người phụ nữ thích bạo lực, cô tắt điện rồi chùm chăn ngủ trước. Còn anh vẫn còn cảm thấy đau, đau không nói được lời nào. Cô vừa hất thế nào anh nằm y như vậy bởi nếu nhúc nhích sẽ còn đau hơn nữa… đúng là oan gia!
Mất công tốn tiền nhờ nhân viên khách sạn nói dối để được ngủ chung với cô nhưng anh lại đánh đổi cả đêm qua khi chẳng thu được chút lợi phẩm nào. Bây giờ anh chỉ ước cơn đau dịu đi để dễ ngủ…
…
Sáng hôm sau, nắng chiếu rọi vào phòng, anh thấy chói mắt nên từ từ mở mắt ra. Ngồi dậy không thấy cô đâu, anh ngó nghiêng nhìn quanh phòng thì đột nhiên có tiếng mở cửa. Anh tưởng đó là cô nhưng không phải.
"Này, cô gái ở phòng này đi đâu rồi?" - anh hỏi.
"Cô ấy đã rời khỏi từ sáng sớm rồi thưa anh, cô ấy còn nhờ tôi tới đây để dọn dẹp" - người phụ nữ mặc trang phục lao công trả lời.
Anh nắm chặt lấy ga giường nghiến răng ken két.
"Được lắm Lạc Hiên Di, cô cứ chờ đó"
Cô rời đi từ sớm nhưng mãi tới giờ này cô mới thoát khỏi cái cảnh tắc đường. Vừa tới công ti cô đã bị Emma kéo vào phòng tra hỏi.
"Hiên Di, hôm qua em gặp chuyện gì thế? Mau kể chị nghe đi"
"Có chuyện gì để kể đâu chứ" - cô lắc đầu.
"Đừng lừa chị… rõ ràng tối qua Finnic em trai Lâm Hạo Thiên có gọi cho chị để hỏi về em"
"Hả?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì kể chị nghe đi"
"Chẳng có gì cả, em chuẩn bị tới phim trường đây"
Cô mau chóng rời khỏi để không phải trả lời một loạt câu hỏi của Emma. Cô tới máy bán nước tự động bỏ vào đó một tờ tiền rồi cúi xuống lấy một chai nước ngọt. Cô bắt đầu hắt xì liên tục, cảm thấy mũi và họng khó chịu chả lẽ cô đã bị cảm.
"Không sao chứ?"
Nghe thấy tiếng người cô đột ngột quay đầu lại suýt thì đập đầu vào tường.
"Giám đốc Dương?"
"Tôi thấy cô hình như đã bị nhiễm cảm rồi, tới văn phòng tôi tôi đưa thuốc cho cô"
"Dạ? À… vâng"
Cô theo Thành Vũ tới phòng giám đốc, trên quãng đường đi thì liên tục hắt xì. Cô đã cố kìm nén nhưng không thể. Thành Vũ mở cửa phòng bước vào tới ngăn kéo tủ lấy ra một vỉ thuốc đưa cho cô. Khi cô vừa dơ tay nhận lấy thì bàn tay ấm áp kia của Thành Vũ đặt lên trán cô khiến cô khẽ giật mình.
"Cô bị sốt rồi, hôm qua đã dính nước mưa sao? Nhớ uống thuốc này vào sẽ đỡ hơn đấy"
Cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Có sức hút thật, mặc dù Thành Vũ đeo kính cận nhưng cũng không thể nào che đi sức hút mê mẩn của đôi mắt. Đang say đắm nhìn Thành Vũ đột nhiên hình ảnh tức giận của anh xuất hiện trong đầu cô khiến cô tỉnh cả người. Cô vội vàng lùi người lại, cúi đầu cảm ơn Thành Vũ.
"Cảm ơn giám đốc về vỉ thuốc này, tôi sắp phải tới phim trường… chào anh"
Cô vội vã chạy ra khỏi văn phòng giám đốc, khuôn mặt cô lúc này đỏ ửng lên, trong người nóng bừng như lửa cháy. Không biết từ lúc nào Emma đã đứng ngoài hành lang dọa cô hết hồn.
"Giám đốc đúng là tốt với em thật đấy, chị ganh tị quá"
"Đâu có… giám đốc rất công bằng với nhân viên của mình mà"
"Em nghĩ chị là kẻ không biết gì sao? Cái tin đồn em là kẻ thứ ba lan truyền khắp đài truyền hình là Giám đốc Dương Thành Vũ dẹp nó hộ em đấy, hôm nay thấy em bị nhiễm cảm lại cho em thuốc… đến kẻ ngốc cũng nhìn ra là giám đốc đối với em khác hẳn với các nhân viên khác"
Cô không phủ nhận việc Thành Vũ tốt với mình nhưng cũng không đồng ý với ý kiến của Emma.
"Thế thì chị là kẻ ngốc rồi" - cô chạy đi.
"Ơ, con bé này…"
\[…\] Anh tới công ti với bộ mặt nhăn nhó khó chịu. Sau cuộc họp vừa rồi, ai thấy anh cũng không dám lại gần. Đến cả đợi thang máy cũng chẳng ai dám vào cùng anh.
Anh lẩm bẩm:
"Đám người đó sợ tôi như sợ cọp. Có một đám nhân viên nhát gan như vậy thì thà đuổi hết đi cho rồi"
Thực ra anh nổi nóng là vì cô. Anh đang trút hết bực tức của mình do cô tạo ra lên đám nhân viên.
Thấy anh như thế Alex cũng không dám lên tiếng. Cả hai vừa về văn phòng chủ tịch thì ngỡ ngàng vì thấy ba anh cùng Finnic đang ngồi đó.
Mặt ba anh xám ngoét, đôi mày nhíu lại như đang bực chuyện gì. Không ổn! Không khí u ám dần, Finnic thấy anh và Alex bèn chạy tới kéo Alex ra ngoài.
"Đi thôi, ở đây không có phận sự của chúng ta"
Anh nới lỏng cà vạt chào ba mình.
"Ba tới lúc nào sao không báo cho con trước"
Ba anh không nói gì chỉ lặng lẽ đứng lên quay sang nhìn anh với ánh mắt tức giận thẳng tay tát vào mặt anh khiến Finnic và Alex đứng ngoài giật mình.
"Mặt mũi của Lâm gia đã bị một đứa hư hỏng như con làm mất hết, kể từ khoảnh khắc con rời khỏi lễ đính hôn là con đã phụ lòng người ba này rồi…"
"Em thấy đấy chỉ còn có một phòng duy nhất nếu không thuê thì…"
Anh chưa kịp nói hết lời cô đã quay sang nói với nam nhân viên.
"Các anh đã kiểm tra kĩ chưa? Liệu còn có vị khách nào mới trả phòng không?"
Anh lắc đầu ra hiệu, nam nhân viên nhìn anh rồi trả lời:
"Hiện tại thì chỉ còn duy nhất một phòng, chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi không còn phòng trống nào nữa ạ"
Ngoài trời thì mưa to, bây giờ có về Moonlight House cũng rất phiền phức. Cô đành bất lực thuê phòng trống duy nhất ở khách sạn này để qua đêm.
Cô đi trước, anh đi sau lặng lẽ rút ra trong ví một tấm sec đưa cho nam nhân viên. Xem như đó là quà thưởng cho phản ứng nhanh nhẹn của người này.
Anh tắm xong bèn nằm ườn ra giường đợi cô ra khỏi phòng tắm. Tối nay không khí ở đây thật lãng mạn, có đầy đủ tất cả trang bị cho nam nữ qua đêm. Anh cầm món đồ đó trên tay bèn bật cười. Đúng lúc cô bước ra khỏi phòng tắm. Thấy anh cầm cái đó cô bất giác cảm thấy hơi lo sợ. Anh để cái đó xuống, nhìn cô:
"Em còn chưa tặng quà cho tôi? Em biết hôm nay là sinh nhật tôi mà đúng không?"
Cô ngơ ngác:
"Anh… muốn quà gì nữa?"
Anh vươn tay nắm lấy tay cô kéo cô ngã xuống giường, lật người đè lên tấm thân nhỏ bé của cô. Chẳng mấy chốc cô đã bị anh ghìm chặt ở bên dưới.
"Lâm Hạo Thiên, anh muốn cái gì hả?"
"Em không tặng tôi quà vậy thì để tôi tự lấy quà từ em vậy"
"Cái gì?"
"Tặng tôi một đêm? Được chứ?"
Nhân lúc anh không để ý cô dùng chân đạp mạnh vào nơi nguy hiểm của anh. Anh đau tới biếng người ngã lăn ra ôm lấy kêu đau. Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của anh.
"Tên biến thái như anh thì nhận quà gì cho thỏa mãn. Tôi tặng anh cú đá vừa rồi xem như là quà"
Mặt anh đỏ lên nổi rõ gân cổ, lần này cô ra tay không chút thương tình. Anh chỉ tay về phía cô định nói gì đó nhưng không nói thành lời.
Cô bê chăn, hất anh sang một bên giường chia rõ lãnh thổ.
"Anh ngủ bên đó, tôi ngủ bên này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Nếu anh còn bò sang bên tôi, tôi sẽ đá thêm vài cú nữa"
Người phụ nữ thích bạo lực, cô tắt điện rồi chùm chăn ngủ trước. Còn anh vẫn còn cảm thấy đau, đau không nói được lời nào. Cô vừa hất thế nào anh nằm y như vậy bởi nếu nhúc nhích sẽ còn đau hơn nữa… đúng là oan gia!
Mất công tốn tiền nhờ nhân viên khách sạn nói dối để được ngủ chung với cô nhưng anh lại đánh đổi cả đêm qua khi chẳng thu được chút lợi phẩm nào. Bây giờ anh chỉ ước cơn đau dịu đi để dễ ngủ…
…
Sáng hôm sau, nắng chiếu rọi vào phòng, anh thấy chói mắt nên từ từ mở mắt ra. Ngồi dậy không thấy cô đâu, anh ngó nghiêng nhìn quanh phòng thì đột nhiên có tiếng mở cửa. Anh tưởng đó là cô nhưng không phải.
"Này, cô gái ở phòng này đi đâu rồi?" - anh hỏi.
"Cô ấy đã rời khỏi từ sáng sớm rồi thưa anh, cô ấy còn nhờ tôi tới đây để dọn dẹp" - người phụ nữ mặc trang phục lao công trả lời.
Anh nắm chặt lấy ga giường nghiến răng ken két.
"Được lắm Lạc Hiên Di, cô cứ chờ đó"
Cô rời đi từ sớm nhưng mãi tới giờ này cô mới thoát khỏi cái cảnh tắc đường. Vừa tới công ti cô đã bị Emma kéo vào phòng tra hỏi.
"Hiên Di, hôm qua em gặp chuyện gì thế? Mau kể chị nghe đi"
"Có chuyện gì để kể đâu chứ" - cô lắc đầu.
"Đừng lừa chị… rõ ràng tối qua Finnic em trai Lâm Hạo Thiên có gọi cho chị để hỏi về em"
"Hả?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì kể chị nghe đi"
"Chẳng có gì cả, em chuẩn bị tới phim trường đây"
Cô mau chóng rời khỏi để không phải trả lời một loạt câu hỏi của Emma. Cô tới máy bán nước tự động bỏ vào đó một tờ tiền rồi cúi xuống lấy một chai nước ngọt. Cô bắt đầu hắt xì liên tục, cảm thấy mũi và họng khó chịu chả lẽ cô đã bị cảm.
"Không sao chứ?"
Nghe thấy tiếng người cô đột ngột quay đầu lại suýt thì đập đầu vào tường.
"Giám đốc Dương?"
"Tôi thấy cô hình như đã bị nhiễm cảm rồi, tới văn phòng tôi tôi đưa thuốc cho cô"
"Dạ? À… vâng"
Cô theo Thành Vũ tới phòng giám đốc, trên quãng đường đi thì liên tục hắt xì. Cô đã cố kìm nén nhưng không thể. Thành Vũ mở cửa phòng bước vào tới ngăn kéo tủ lấy ra một vỉ thuốc đưa cho cô. Khi cô vừa dơ tay nhận lấy thì bàn tay ấm áp kia của Thành Vũ đặt lên trán cô khiến cô khẽ giật mình.
"Cô bị sốt rồi, hôm qua đã dính nước mưa sao? Nhớ uống thuốc này vào sẽ đỡ hơn đấy"
Cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Có sức hút thật, mặc dù Thành Vũ đeo kính cận nhưng cũng không thể nào che đi sức hút mê mẩn của đôi mắt. Đang say đắm nhìn Thành Vũ đột nhiên hình ảnh tức giận của anh xuất hiện trong đầu cô khiến cô tỉnh cả người. Cô vội vàng lùi người lại, cúi đầu cảm ơn Thành Vũ.
"Cảm ơn giám đốc về vỉ thuốc này, tôi sắp phải tới phim trường… chào anh"
Cô vội vã chạy ra khỏi văn phòng giám đốc, khuôn mặt cô lúc này đỏ ửng lên, trong người nóng bừng như lửa cháy. Không biết từ lúc nào Emma đã đứng ngoài hành lang dọa cô hết hồn.
"Giám đốc đúng là tốt với em thật đấy, chị ganh tị quá"
"Đâu có… giám đốc rất công bằng với nhân viên của mình mà"
"Em nghĩ chị là kẻ không biết gì sao? Cái tin đồn em là kẻ thứ ba lan truyền khắp đài truyền hình là Giám đốc Dương Thành Vũ dẹp nó hộ em đấy, hôm nay thấy em bị nhiễm cảm lại cho em thuốc… đến kẻ ngốc cũng nhìn ra là giám đốc đối với em khác hẳn với các nhân viên khác"
Cô không phủ nhận việc Thành Vũ tốt với mình nhưng cũng không đồng ý với ý kiến của Emma.
"Thế thì chị là kẻ ngốc rồi" - cô chạy đi.
"Ơ, con bé này…"
\[…\] Anh tới công ti với bộ mặt nhăn nhó khó chịu. Sau cuộc họp vừa rồi, ai thấy anh cũng không dám lại gần. Đến cả đợi thang máy cũng chẳng ai dám vào cùng anh.
Anh lẩm bẩm:
"Đám người đó sợ tôi như sợ cọp. Có một đám nhân viên nhát gan như vậy thì thà đuổi hết đi cho rồi"
Thực ra anh nổi nóng là vì cô. Anh đang trút hết bực tức của mình do cô tạo ra lên đám nhân viên.
Thấy anh như thế Alex cũng không dám lên tiếng. Cả hai vừa về văn phòng chủ tịch thì ngỡ ngàng vì thấy ba anh cùng Finnic đang ngồi đó.
Mặt ba anh xám ngoét, đôi mày nhíu lại như đang bực chuyện gì. Không ổn! Không khí u ám dần, Finnic thấy anh và Alex bèn chạy tới kéo Alex ra ngoài.
"Đi thôi, ở đây không có phận sự của chúng ta"
Anh nới lỏng cà vạt chào ba mình.
"Ba tới lúc nào sao không báo cho con trước"
Ba anh không nói gì chỉ lặng lẽ đứng lên quay sang nhìn anh với ánh mắt tức giận thẳng tay tát vào mặt anh khiến Finnic và Alex đứng ngoài giật mình.
"Mặt mũi của Lâm gia đã bị một đứa hư hỏng như con làm mất hết, kể từ khoảnh khắc con rời khỏi lễ đính hôn là con đã phụ lòng người ba này rồi…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.