Chương 4:
Dương Dương
08/08/2024
Mãi đến giờ ăn tối, Giang Tâm mới xuống nhà lần nữa.
Đôi mắt cô ta lấp lánh, giả vờ áy náy nhìn tôi: "Em có thể ngồi cạnh mẹ. Chị ngồi ở đâu cũng được, chị có thể ngồi trong góc ăn cơm."
Nói xong, Giang Tâm liền ngồi vào trong góc.
Chỗ tôi vui vẻ, ấm áp bao nhiêu thì chỗ cô ta vắng vẻ, lạnh lẽo bấy nhiêu.
Nhìn chúng tôi như là một gia đình, còn cô ta chỉ như một người ngoài.
Hiệu quả của làn sóng này rất rõ ràng.
Quả nhiên, trong mắt mẹ tôi hiện lên vẻ không đành lòng, miệng bà mấp máy, muốn gọi Giang Tâm lại đây.
Nhưng dễ gì tôi để Giang Tâm được như ý?
"Dì, con có thể ngồi đây được không?" Tôi nghiêng đầu mím môi, dè dặt nhìn mẹ. Vào lúc này, nhìn tôi rất hồn nhiên giống như người bình thường.
Một tiếng "dì" trực tiếp phá vỡ phòng tuyến tâm lý của mẹ tôi.
"Được, đương nhiên có thể. Tiêu Tiêu ngồi xuống cạnh mẹ, có được không?"
Tôi cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay của mẹ, cong mắt cười đến ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Ánh sáng trong khóe mắt tôi quét qua thấy Giang Tâm đang nhìn tôi bằng cặp mắt oán hận, không cần phải nói là tâm trạng của tôi tốt đến nhường nào.
Tôi rất vui nên đã ăn hẳn hai bát cơm lớn.
"Thịt? Thịt?"
Tôi cắn một miếng thịt, rồi lùa cơm vào miệng. Mỗi lần làm xong, tôi liền vỗ tay một cái.
Nhìn Giang Tâm sốt ruột, tôi quay sang mỉm cười với cô ta. Cô ta cũng chỉ có thể gượng cười đáp lại.
* * *
Nhưng có vẻ cô ta không tin tôi thật sự bị đ//iên, nên nửa đêm đã lẻn vào phòng tôi.
Tôi vừa mở mắt, đã thấy cô ta đứng lù lù ở đầu giường mình như một bóng ma và nhìn tôi bằng cặp mắt oán hận. Giang Tâm đã hoàn toàn dỡ bỏ lớp ngụy trang.
"Lâm Tiêu Tiêu! Mày là ai mà dám cướp đi tình yêu của bố mẹ dành cho tao?"
"Đây là nhà của tao, sớm muộn gì mày cũng phải cút ra ngoài!"
Hình như tinh thần của Giang Tâm rất suy sụp. Có lẽ do ban ngày cô ta đã bị tôi chọc giận.
Tôi nhớ kiếp trước không có tình tiết này mà, chẳng lẽ cô ta đã cảm nhận được nguy cơ?
Tôi cười khẽ: "Thật sao? Cô làm được à?"
Giang Tâm ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn tôi: "Quả nhiên mày đang giả vờ!"
"Tao phải nói cho bố mẹ, để vạch trần bộ mặt thật của mày!"
Cô ta vừa dứt lời, còn chưa kịp làm gì. Tôi đã nhanh tay đập vỡ chiếc cốc đặt trên tủ đầu giường.
Đã vậy còn đập bốn cái liên tiếp.
Giang Tâm lùi lại vài bước, cô ta sợ bị mảnh thủy tinh đâm vào chân.
Phòng Giang Ngữ ở ngay cạnh phòng tôi. Chị ấy vừa giật mình tỉnh dậy, liền chạy vội sang đây.
Mà bây giờ, tôi đang đứng trên giường khoa tay múa chân, cực kỳ giống người bị rối loạn tâm thần. Còn Giang Tâm thì ngồi trong góc tường run lẩy bẩy.
"Tiêu Tiêu?"
"Tiêu Tiêu em làm sao vậy? Tiêu Tiêu?"
Trong lúc chị Giang Ngữ đang sốt sắng hỏi thăm tình trạng của tôi, bố mẹ cũng vội vàng chạy tới.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, chị Giang Ngữ biết Giang Tâm sắp đổi trắng thay đen rồi.
"Hu hu hu... bố... mẹ, em ấy chỉ đang giả vờ thôi, em ấy..."
Giang Tâm còn chưa kịp nói xong, mẹ tôi đã bị dọa sợ đến bụm miệng lại.
"Tiêu Tiêu!"
Bởi vì tôi vừa đảo hai mắt, đã ngã gục xuống mép giường - nơi có rất nhiều mảnh cốc vỡ. Vì vậy, đầu tôi có thể bị mảnh tổn thương bất cứ lúc nào.
Bố mẹ nhanh chóng vây quanh tôi, họ sợ tôi sẽ bị thương.
"Giang Tâm, cô đ//iên rồi sao!"
"Mọi người đều nói, tình trạng hiện tại của Tiêu Tiêu không được tốt. Nửa đêm cô lại còn sang đây kích thích em ấy. Làm sao tôi có thể yên tâm!"
"Cô muốn hại chếc Tiêu Tiêu sao!"
Giọng nói của chị Giang Ngữ vừa gay gắt lại nghiêm khắc.
Bố đỡ tôi từ mép giường ngồi dậy.
Vào thời điểm cảm nhận được tôi chỉ nặng có hơn 30kg, dù kiên cường đến đâu bố cũng không nhịn được mà đỏ mắt.
Còn tôi lại "ngất", miễn là tôi ngất nhanh hơn cô ta thì tôi luôn đúng!
Giang Tâm lúng túng lắc đầu, cô ta chỉ vào tôi và hét lên: "Em không có! Chị, là nó! Tất cả là lỗi của nó..."
"Được rồi, không nói nữa. Giang Tâm, mẹ thật sự thất vọng về con."
Tôi nghe rõ tiếng Giang Tâm hít vào một ngụm khí lạnh. Đây có lẽ là lần đầu tiên, cô ta thấy mẹ tôi chính thức bày tỏ sự thất vọng của bà.
Cũng giống như tôi ở kiếp trước, bây giờ tình thế đã đảo ngược.
Không còn ai tin tưởng cô ta nữa.
Chắc Giang Tâm nghĩ tôi sợ cô ta mách lẻo bố mẹ chuyện tôi giả đ//iên, nhưng không ngờ tôi đã tương kế tựu kế chơi lại cô ta một vố.
Tôi là người đã chếc một lần! Sau khi biết thủ đoạn của Giang Tâm, dễ gì tôi để kế hoạch của cô ta thành công lần nữa?
* * *
Trên đường đến bệnh viện, tôi cảm thấy buồn ngủ nên đã thiếp đi.
Dù sao đã phát đ//iên cả một ngày, tinh thần của tôi cũng chịu không nổi.
Bác sĩ cắm xong kim truyền dịch cho tôi, ông quay lại nhìn bố mẹ tôi rồi thông báo là do tôi quá mệt mỏi dẫn đến trạng thái tinh thần không tốt, cần được nghỉ ngơi, không nên để tôi chịu thêm kích thích nữa.
"Con gái tội nghiệp của tôi!"
Mẹ tôi khóc rất thương tâm, cho dù chị Giang Ngữ hay bố tôi khuyên bà, bà cũng không chịu đi.
Mẹ đau lòng cầm lấy tay tôi và ngồi trong viện trông tôi cả đêm.
Đôi mắt cô ta lấp lánh, giả vờ áy náy nhìn tôi: "Em có thể ngồi cạnh mẹ. Chị ngồi ở đâu cũng được, chị có thể ngồi trong góc ăn cơm."
Nói xong, Giang Tâm liền ngồi vào trong góc.
Chỗ tôi vui vẻ, ấm áp bao nhiêu thì chỗ cô ta vắng vẻ, lạnh lẽo bấy nhiêu.
Nhìn chúng tôi như là một gia đình, còn cô ta chỉ như một người ngoài.
Hiệu quả của làn sóng này rất rõ ràng.
Quả nhiên, trong mắt mẹ tôi hiện lên vẻ không đành lòng, miệng bà mấp máy, muốn gọi Giang Tâm lại đây.
Nhưng dễ gì tôi để Giang Tâm được như ý?
"Dì, con có thể ngồi đây được không?" Tôi nghiêng đầu mím môi, dè dặt nhìn mẹ. Vào lúc này, nhìn tôi rất hồn nhiên giống như người bình thường.
Một tiếng "dì" trực tiếp phá vỡ phòng tuyến tâm lý của mẹ tôi.
"Được, đương nhiên có thể. Tiêu Tiêu ngồi xuống cạnh mẹ, có được không?"
Tôi cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay của mẹ, cong mắt cười đến ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Ánh sáng trong khóe mắt tôi quét qua thấy Giang Tâm đang nhìn tôi bằng cặp mắt oán hận, không cần phải nói là tâm trạng của tôi tốt đến nhường nào.
Tôi rất vui nên đã ăn hẳn hai bát cơm lớn.
"Thịt? Thịt?"
Tôi cắn một miếng thịt, rồi lùa cơm vào miệng. Mỗi lần làm xong, tôi liền vỗ tay một cái.
Nhìn Giang Tâm sốt ruột, tôi quay sang mỉm cười với cô ta. Cô ta cũng chỉ có thể gượng cười đáp lại.
* * *
Nhưng có vẻ cô ta không tin tôi thật sự bị đ//iên, nên nửa đêm đã lẻn vào phòng tôi.
Tôi vừa mở mắt, đã thấy cô ta đứng lù lù ở đầu giường mình như một bóng ma và nhìn tôi bằng cặp mắt oán hận. Giang Tâm đã hoàn toàn dỡ bỏ lớp ngụy trang.
"Lâm Tiêu Tiêu! Mày là ai mà dám cướp đi tình yêu của bố mẹ dành cho tao?"
"Đây là nhà của tao, sớm muộn gì mày cũng phải cút ra ngoài!"
Hình như tinh thần của Giang Tâm rất suy sụp. Có lẽ do ban ngày cô ta đã bị tôi chọc giận.
Tôi nhớ kiếp trước không có tình tiết này mà, chẳng lẽ cô ta đã cảm nhận được nguy cơ?
Tôi cười khẽ: "Thật sao? Cô làm được à?"
Giang Tâm ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn tôi: "Quả nhiên mày đang giả vờ!"
"Tao phải nói cho bố mẹ, để vạch trần bộ mặt thật của mày!"
Cô ta vừa dứt lời, còn chưa kịp làm gì. Tôi đã nhanh tay đập vỡ chiếc cốc đặt trên tủ đầu giường.
Đã vậy còn đập bốn cái liên tiếp.
Giang Tâm lùi lại vài bước, cô ta sợ bị mảnh thủy tinh đâm vào chân.
Phòng Giang Ngữ ở ngay cạnh phòng tôi. Chị ấy vừa giật mình tỉnh dậy, liền chạy vội sang đây.
Mà bây giờ, tôi đang đứng trên giường khoa tay múa chân, cực kỳ giống người bị rối loạn tâm thần. Còn Giang Tâm thì ngồi trong góc tường run lẩy bẩy.
"Tiêu Tiêu?"
"Tiêu Tiêu em làm sao vậy? Tiêu Tiêu?"
Trong lúc chị Giang Ngữ đang sốt sắng hỏi thăm tình trạng của tôi, bố mẹ cũng vội vàng chạy tới.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, chị Giang Ngữ biết Giang Tâm sắp đổi trắng thay đen rồi.
"Hu hu hu... bố... mẹ, em ấy chỉ đang giả vờ thôi, em ấy..."
Giang Tâm còn chưa kịp nói xong, mẹ tôi đã bị dọa sợ đến bụm miệng lại.
"Tiêu Tiêu!"
Bởi vì tôi vừa đảo hai mắt, đã ngã gục xuống mép giường - nơi có rất nhiều mảnh cốc vỡ. Vì vậy, đầu tôi có thể bị mảnh tổn thương bất cứ lúc nào.
Bố mẹ nhanh chóng vây quanh tôi, họ sợ tôi sẽ bị thương.
"Giang Tâm, cô đ//iên rồi sao!"
"Mọi người đều nói, tình trạng hiện tại của Tiêu Tiêu không được tốt. Nửa đêm cô lại còn sang đây kích thích em ấy. Làm sao tôi có thể yên tâm!"
"Cô muốn hại chếc Tiêu Tiêu sao!"
Giọng nói của chị Giang Ngữ vừa gay gắt lại nghiêm khắc.
Bố đỡ tôi từ mép giường ngồi dậy.
Vào thời điểm cảm nhận được tôi chỉ nặng có hơn 30kg, dù kiên cường đến đâu bố cũng không nhịn được mà đỏ mắt.
Còn tôi lại "ngất", miễn là tôi ngất nhanh hơn cô ta thì tôi luôn đúng!
Giang Tâm lúng túng lắc đầu, cô ta chỉ vào tôi và hét lên: "Em không có! Chị, là nó! Tất cả là lỗi của nó..."
"Được rồi, không nói nữa. Giang Tâm, mẹ thật sự thất vọng về con."
Tôi nghe rõ tiếng Giang Tâm hít vào một ngụm khí lạnh. Đây có lẽ là lần đầu tiên, cô ta thấy mẹ tôi chính thức bày tỏ sự thất vọng của bà.
Cũng giống như tôi ở kiếp trước, bây giờ tình thế đã đảo ngược.
Không còn ai tin tưởng cô ta nữa.
Chắc Giang Tâm nghĩ tôi sợ cô ta mách lẻo bố mẹ chuyện tôi giả đ//iên, nhưng không ngờ tôi đã tương kế tựu kế chơi lại cô ta một vố.
Tôi là người đã chếc một lần! Sau khi biết thủ đoạn của Giang Tâm, dễ gì tôi để kế hoạch của cô ta thành công lần nữa?
* * *
Trên đường đến bệnh viện, tôi cảm thấy buồn ngủ nên đã thiếp đi.
Dù sao đã phát đ//iên cả một ngày, tinh thần của tôi cũng chịu không nổi.
Bác sĩ cắm xong kim truyền dịch cho tôi, ông quay lại nhìn bố mẹ tôi rồi thông báo là do tôi quá mệt mỏi dẫn đến trạng thái tinh thần không tốt, cần được nghỉ ngơi, không nên để tôi chịu thêm kích thích nữa.
"Con gái tội nghiệp của tôi!"
Mẹ tôi khóc rất thương tâm, cho dù chị Giang Ngữ hay bố tôi khuyên bà, bà cũng không chịu đi.
Mẹ đau lòng cầm lấy tay tôi và ngồi trong viện trông tôi cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.