Chương 9: Ăn tối
Thập Tam Xuân
29/04/2015
Bốn người, hai trước hai sau bước vào nhà ăn.
Khổng Ngọc Phân quay đầu nhìn Cố Trường Khanh khiêu khích một cái, sau đó trước mặt Cố Trường Khanh, đi đến bên Khổng Khánh Tường, ngẩng đầu làm nũng:
– Chú à, nhà chú đẹp quá, to quá!
Khổng Khánh Tường cười yêu chiều, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của con gái . Ngọc Phân là đứa con đầu tiên của ông, xinh đẹp không cần nói mà còn thông minh lanh lợi, học giỏi, hơn nữa vì không thể nhận cô mà lòng ông luôn có cảm giác mắc nợ, cho nên ông luôn rất yêu thương đứa con gái này.
So ra, với Cố Trường Khanh lại không được thân thiết bằng. Sau khi Cố Trường Khanh sinh ra, ông vẫn luôn bận rộn vì Cố thị, con gái giao lại cho Cố Linh Lung dạy dỗ, rất ít tiếp xúc, thứ hai nữa…
Tuy ông dựa vào Cố gia để phát triển nhưng sự tôn nghiêm của đàn ông luôn khiến ông canh cánh với điều này, ông ghét nhất là nghe mấy lời dựa dẫm vào phụ nữ gì gì đó cho dù không ai dám nói nhưng sự tồn tại của Trường Khanh lại luôn nhắc nhở sự thực này. Cho nên, với đứa con gái này ông rất ít khi gần gũi.
– Con thích nơi này sao? Khổng Khánh Tường cười hỏi con gái.
Khổng Ngọc Phân liếc Cố Trường Khanh rồi nhìn cha cười:
– Thích ạ!
– Chút nữa bảo Trường Khanh đưa con đi thăm quan, nhìn cho quen dần.
Khưu Uyển Di cười bước đến bên Khổng Khánh Tường, ôn nhu nói:
– Khánh Tường, từ từ cũng được, không sao.
Khổng Khánh Tường ngồi xuống vị trí chính vị, thản nhiên nói:
– Chuyện sớm muộn thôi, quen sớm tốt hơn!
Cố Trường Khanh nhìn ông một cái, lời này là nói cho ai nghe?
Khổng Ngọc Phân quên đi nỗi nhục khi nãy, nhìn Cố Trường Khanh cười rất cao hứng:
– Cố tiểu thư, chút nữa phiền em rồi.
Cố Trường Khanh vẫn luôn tươi cười:
– Khách nào đến nhà em cũng đều thích, lúc đi còn lưu luyến cơ.
Nơi này là nhà tôi, cô là khách, cô có thích thì vẫn phải biến!
Khổng Ngọc Phân nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Cố Trường Khanh nhưng lại không thể nói được gì.
Cố Trường Khanh mỉm cười ngồi xuống bên phải cha.
Khưu Uyển Di đang định ngồi xuống bên trái Khổng Khánh Tường, còn chưa ngồi thì đã nghe Cố Trường Khanh nói:
– Đó là chỗ của mẹ cháu.
Mẹ? Sau này tao sẽ là mẹ mày!
Khưu Uyển Di nhíu mày, tỏ vẻ không nghe thấy, cố ngồi xuống.
Giờ đã bị đè ép thì sau này phải thế nào? Có muốn sống nữa hay thôi!
Nếu Khưu Uyển Di là quả hồng nát thì đã chẳng có được ngày hôm nay.
Cố Trường Khanh giận tái mặt, cao giọng nói:
– Đó là vị trí của mẹ cháu!
Vị trí đó bà mơ cũng đừng mơ, đừng hòng thay thế được!
Khưu Uyển Di có vẻ hơi kích động, nhìn Khổng Khánh Tường bối rối, thực ra là muốn ông lên tiếng cản con gái mình lại.
Cố Trường Khanh cũng quay đầu nhìn Khổng Khánh Tường.
Khổng Khánh Tường vừa định mắng Cố Trường Khanh nhưng vừa quay đầu đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Trường Khanh. Lòng ông run lên, không hiểu sao lại nhớ lại ánh mắt của Cố lão gia tử, cũng lạnh lùng, nặng nề như vậy, như thể đã nhìn thấu mọi thứ.
Không thể nóng vội, chỉ đành từ từ thôi…
Khổng Khánh Tường do dự, Khưu Uyển Di lập tức hiểu ý, cũng không đợi ông nói gì, vội đứng lên nhìn Cố Trường Khanh xin lỗi:
– Xin lỗi Trường Khanh, cô không biết!
Nói xong đẩy đẩy Khổng Ngọc Phân ở bên, Khổng Ngọc Phân nén giận xích sang bên cạnh, Khưu Uyển Di ngồi xuống vị trí ban đầu của con gái.
Trong lòng thật sự bực mình nhưng bên ngoài vẫn giả bộ hiền lành.
Muốn sống yên ổn ở Cố gia thì cần sự ủng hộ lớn nhất của Khổng Khánh Tường, nhưng nếu ngay cả Khổng Khánh Tường cũng không thể giúp thì bà cũng chỉ đành nhẫn nhịn, cố gắng giành được hảo cảm của huyết mạch duy nhất của nhà họ Cố. Nếu không, dù sau này vào cửa rồi thì cũng không thể thực sự dung nhập với nơi này, rất mệt mỏi.
Bởi vì bất kể thế nào cũng đều bị người ta coi thường.
Tiền tài giờ bà chẳng thiếu, thứ bà muốn là thân phận và địa vị khiến mọi người ngưỡng mộ.
Thấy Khưu Uyển Di ngồi đó, sắc mặt Cố Trường Khanh dịu lại:
– Không sao, cô là khách đương nhiên không hiểu được quy củ của Cố gia.
Hai tay ở dưới bàn của Khưu Uyển Di nắm chặt thành quyền, khó khăn lắm mới áp chế được cơn giận trong lòng. Bà quay đầu, lén nắm tay Khổng Khánh Tường dưới bàn. Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn bà một cái, thấy rõ vẻ tủi thân trong mắt bà.
Khổng Khánh Tường lập tức nhớ lại lời khi nãy của con gái, lòng có chút khó chịu.
Cố gia… Giờ, họ Khổng đang làm chủ, hẳn là Khổng gia mới đúng!
Khuôn mặt anh tuấn của Khổng Khánh Tường trầm xuống, ông quay đầu sai người hầu:
– Mang đồ ăn lên đi!
Bữa tối đương nhiên rất phong phú.
Bốn người im lặng ăn. Mẹ con Khưu Uyển Di rất nhã nhặn, về mặt lễ nghi thì đúng là không có thể chê vào đâu.
Đối mặt với ba người này, Cố Trường Khanh quả thực không có cảm giác ngon, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi buông đôi đũa gỗ lim đen xuống.
– Con ăn xong rồi, con về phòng làm bài tập đây!
Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt Khổng Khánh Tường, đứng lên đi về phòng,
Ba người nhìn bóng dáng cô, sắc mặt đều khó coi. Khưu Uyển Di liếc nhìn người hầu ở bên một cái rồi lại ra dấu với Khổng Khánh Tường, Khổng Khánh Tường hiểu ý, cho người hầu lui hết xuống.
Đợi mọi người đi rồi, Khưu Uyển Di lại uốn éo ngồi vào vị trí của Cố Linh Lung, nhìn Khổng Khánh Tường, có chút oán giận nói:
– Hôm nay Trường Khanh làm sao thế, chống đối mẹ con em như vậy. Hai lần trước con bé có thế đâu.
Khổng Khánh Tường cầm lấy khăn ướt người hầu đã chuẩn bị sẵn, thản nhiên nói:
– Việc gì em phải so đo với đứa trẻ con, em cứ yên tâm, vị trí Khổng phu nhân nhất định là của em. Đừng xung đột với Trường Khanh.
Sóng mắt Khưu Uyển Di long lanh, cười nói:
– Đương nhiên em sẽ không so đo với nó, bất kể thế nào nó cũng là con gái của anh, sau này em cũng sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Khổng Khánh Tường đứng lên, đặt khăn ướt lên bàn, động tác rất thoải mái.
– Em hiểu chuyện như vậy anh cũng yên tâm.
Khổng Khánh Tường nhìn bà cười nói.
Khưu Uyển Di nhìn vẻ ngoài anh tuấn đầy sức quyến rũ của ông mà hoa mắt.
Khổng Ngọc Phân ở một bên nói:
– Nhưng còn phải bảo nó đưa con đi nhìn xung quanh nữa!
Khổng Khánh Tường nhìn con gái:
– Thôi đi, hôm nay tâm tình Trường Khanh có vẻ không tốt, để lần khác rồi tính.
Khổng Ngọc Phân bĩu môi không vui. Khổng Khánh Tường đi đến bên, dịu dàng vỗ vỗ vai Khổng Ngọc Phân:
– Đừng vội, chẳng lâu nữa con sẽ về đây rồi.
Khổng Ngọc Phân nghĩ đến sau này mình cũng sẽ ở đây, sẽ giống như Cố Trường Khanh, sống cuộc sống như công chúa thì mới mỉm cười.
– Đi, anh đưa hai mẹ con đi xem.
Trên lầu hai, Cố Trường Khanh đang tập trung học bài bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười nói truyền từ bên ngoài vào.
Cố Trường Khanh buông sách, đi đến bên cửa sổ, nấp sau rèm gấm Tô Châu, lạnh lùng nhìn ba người đang tản bộ ở hoa viên.
Tiếng cười đương nhiên là từ Khổng Ngọc Phân vọng lại. Khưu Uyển Di rúc vào lòng Khổng Khánh Tường, mỉm cười nói gì đó, Khổng Khánh Tường vươn tay ôm eo, kéo Khưu Uyển Di vào lòng. Vô cùng thân thiết, không coi ai ra gì.
Cẩu nam nữ!
Cố Trường Khanh nắm chặt rèm cửa sổ.
Lúc này, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên. Cố Trường Khanh lườm ba người kia một cái rồi xoay người đi nhận điện thoại.
– Alo?
Trong điện thoại là một giọng nói hùng hậu:
– Trường Khanh, chú vừa về, cháu thế nào rồi?
Nghe lại giọng nói từ rất lâu, Cố Trường Khanh kìm lòng không đậu nắm chặt điện thoại, nước mắt trào ra.
Khổng Ngọc Phân quay đầu nhìn Cố Trường Khanh khiêu khích một cái, sau đó trước mặt Cố Trường Khanh, đi đến bên Khổng Khánh Tường, ngẩng đầu làm nũng:
– Chú à, nhà chú đẹp quá, to quá!
Khổng Khánh Tường cười yêu chiều, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của con gái . Ngọc Phân là đứa con đầu tiên của ông, xinh đẹp không cần nói mà còn thông minh lanh lợi, học giỏi, hơn nữa vì không thể nhận cô mà lòng ông luôn có cảm giác mắc nợ, cho nên ông luôn rất yêu thương đứa con gái này.
So ra, với Cố Trường Khanh lại không được thân thiết bằng. Sau khi Cố Trường Khanh sinh ra, ông vẫn luôn bận rộn vì Cố thị, con gái giao lại cho Cố Linh Lung dạy dỗ, rất ít tiếp xúc, thứ hai nữa…
Tuy ông dựa vào Cố gia để phát triển nhưng sự tôn nghiêm của đàn ông luôn khiến ông canh cánh với điều này, ông ghét nhất là nghe mấy lời dựa dẫm vào phụ nữ gì gì đó cho dù không ai dám nói nhưng sự tồn tại của Trường Khanh lại luôn nhắc nhở sự thực này. Cho nên, với đứa con gái này ông rất ít khi gần gũi.
– Con thích nơi này sao? Khổng Khánh Tường cười hỏi con gái.
Khổng Ngọc Phân liếc Cố Trường Khanh rồi nhìn cha cười:
– Thích ạ!
– Chút nữa bảo Trường Khanh đưa con đi thăm quan, nhìn cho quen dần.
Khưu Uyển Di cười bước đến bên Khổng Khánh Tường, ôn nhu nói:
– Khánh Tường, từ từ cũng được, không sao.
Khổng Khánh Tường ngồi xuống vị trí chính vị, thản nhiên nói:
– Chuyện sớm muộn thôi, quen sớm tốt hơn!
Cố Trường Khanh nhìn ông một cái, lời này là nói cho ai nghe?
Khổng Ngọc Phân quên đi nỗi nhục khi nãy, nhìn Cố Trường Khanh cười rất cao hứng:
– Cố tiểu thư, chút nữa phiền em rồi.
Cố Trường Khanh vẫn luôn tươi cười:
– Khách nào đến nhà em cũng đều thích, lúc đi còn lưu luyến cơ.
Nơi này là nhà tôi, cô là khách, cô có thích thì vẫn phải biến!
Khổng Ngọc Phân nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Cố Trường Khanh nhưng lại không thể nói được gì.
Cố Trường Khanh mỉm cười ngồi xuống bên phải cha.
Khưu Uyển Di đang định ngồi xuống bên trái Khổng Khánh Tường, còn chưa ngồi thì đã nghe Cố Trường Khanh nói:
– Đó là chỗ của mẹ cháu.
Mẹ? Sau này tao sẽ là mẹ mày!
Khưu Uyển Di nhíu mày, tỏ vẻ không nghe thấy, cố ngồi xuống.
Giờ đã bị đè ép thì sau này phải thế nào? Có muốn sống nữa hay thôi!
Nếu Khưu Uyển Di là quả hồng nát thì đã chẳng có được ngày hôm nay.
Cố Trường Khanh giận tái mặt, cao giọng nói:
– Đó là vị trí của mẹ cháu!
Vị trí đó bà mơ cũng đừng mơ, đừng hòng thay thế được!
Khưu Uyển Di có vẻ hơi kích động, nhìn Khổng Khánh Tường bối rối, thực ra là muốn ông lên tiếng cản con gái mình lại.
Cố Trường Khanh cũng quay đầu nhìn Khổng Khánh Tường.
Khổng Khánh Tường vừa định mắng Cố Trường Khanh nhưng vừa quay đầu đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Trường Khanh. Lòng ông run lên, không hiểu sao lại nhớ lại ánh mắt của Cố lão gia tử, cũng lạnh lùng, nặng nề như vậy, như thể đã nhìn thấu mọi thứ.
Không thể nóng vội, chỉ đành từ từ thôi…
Khổng Khánh Tường do dự, Khưu Uyển Di lập tức hiểu ý, cũng không đợi ông nói gì, vội đứng lên nhìn Cố Trường Khanh xin lỗi:
– Xin lỗi Trường Khanh, cô không biết!
Nói xong đẩy đẩy Khổng Ngọc Phân ở bên, Khổng Ngọc Phân nén giận xích sang bên cạnh, Khưu Uyển Di ngồi xuống vị trí ban đầu của con gái.
Trong lòng thật sự bực mình nhưng bên ngoài vẫn giả bộ hiền lành.
Muốn sống yên ổn ở Cố gia thì cần sự ủng hộ lớn nhất của Khổng Khánh Tường, nhưng nếu ngay cả Khổng Khánh Tường cũng không thể giúp thì bà cũng chỉ đành nhẫn nhịn, cố gắng giành được hảo cảm của huyết mạch duy nhất của nhà họ Cố. Nếu không, dù sau này vào cửa rồi thì cũng không thể thực sự dung nhập với nơi này, rất mệt mỏi.
Bởi vì bất kể thế nào cũng đều bị người ta coi thường.
Tiền tài giờ bà chẳng thiếu, thứ bà muốn là thân phận và địa vị khiến mọi người ngưỡng mộ.
Thấy Khưu Uyển Di ngồi đó, sắc mặt Cố Trường Khanh dịu lại:
– Không sao, cô là khách đương nhiên không hiểu được quy củ của Cố gia.
Hai tay ở dưới bàn của Khưu Uyển Di nắm chặt thành quyền, khó khăn lắm mới áp chế được cơn giận trong lòng. Bà quay đầu, lén nắm tay Khổng Khánh Tường dưới bàn. Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn bà một cái, thấy rõ vẻ tủi thân trong mắt bà.
Khổng Khánh Tường lập tức nhớ lại lời khi nãy của con gái, lòng có chút khó chịu.
Cố gia… Giờ, họ Khổng đang làm chủ, hẳn là Khổng gia mới đúng!
Khuôn mặt anh tuấn của Khổng Khánh Tường trầm xuống, ông quay đầu sai người hầu:
– Mang đồ ăn lên đi!
Bữa tối đương nhiên rất phong phú.
Bốn người im lặng ăn. Mẹ con Khưu Uyển Di rất nhã nhặn, về mặt lễ nghi thì đúng là không có thể chê vào đâu.
Đối mặt với ba người này, Cố Trường Khanh quả thực không có cảm giác ngon, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi buông đôi đũa gỗ lim đen xuống.
– Con ăn xong rồi, con về phòng làm bài tập đây!
Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt Khổng Khánh Tường, đứng lên đi về phòng,
Ba người nhìn bóng dáng cô, sắc mặt đều khó coi. Khưu Uyển Di liếc nhìn người hầu ở bên một cái rồi lại ra dấu với Khổng Khánh Tường, Khổng Khánh Tường hiểu ý, cho người hầu lui hết xuống.
Đợi mọi người đi rồi, Khưu Uyển Di lại uốn éo ngồi vào vị trí của Cố Linh Lung, nhìn Khổng Khánh Tường, có chút oán giận nói:
– Hôm nay Trường Khanh làm sao thế, chống đối mẹ con em như vậy. Hai lần trước con bé có thế đâu.
Khổng Khánh Tường cầm lấy khăn ướt người hầu đã chuẩn bị sẵn, thản nhiên nói:
– Việc gì em phải so đo với đứa trẻ con, em cứ yên tâm, vị trí Khổng phu nhân nhất định là của em. Đừng xung đột với Trường Khanh.
Sóng mắt Khưu Uyển Di long lanh, cười nói:
– Đương nhiên em sẽ không so đo với nó, bất kể thế nào nó cũng là con gái của anh, sau này em cũng sẽ chăm sóc nó thật tốt.
Khổng Khánh Tường đứng lên, đặt khăn ướt lên bàn, động tác rất thoải mái.
– Em hiểu chuyện như vậy anh cũng yên tâm.
Khổng Khánh Tường nhìn bà cười nói.
Khưu Uyển Di nhìn vẻ ngoài anh tuấn đầy sức quyến rũ của ông mà hoa mắt.
Khổng Ngọc Phân ở một bên nói:
– Nhưng còn phải bảo nó đưa con đi nhìn xung quanh nữa!
Khổng Khánh Tường nhìn con gái:
– Thôi đi, hôm nay tâm tình Trường Khanh có vẻ không tốt, để lần khác rồi tính.
Khổng Ngọc Phân bĩu môi không vui. Khổng Khánh Tường đi đến bên, dịu dàng vỗ vỗ vai Khổng Ngọc Phân:
– Đừng vội, chẳng lâu nữa con sẽ về đây rồi.
Khổng Ngọc Phân nghĩ đến sau này mình cũng sẽ ở đây, sẽ giống như Cố Trường Khanh, sống cuộc sống như công chúa thì mới mỉm cười.
– Đi, anh đưa hai mẹ con đi xem.
Trên lầu hai, Cố Trường Khanh đang tập trung học bài bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười nói truyền từ bên ngoài vào.
Cố Trường Khanh buông sách, đi đến bên cửa sổ, nấp sau rèm gấm Tô Châu, lạnh lùng nhìn ba người đang tản bộ ở hoa viên.
Tiếng cười đương nhiên là từ Khổng Ngọc Phân vọng lại. Khưu Uyển Di rúc vào lòng Khổng Khánh Tường, mỉm cười nói gì đó, Khổng Khánh Tường vươn tay ôm eo, kéo Khưu Uyển Di vào lòng. Vô cùng thân thiết, không coi ai ra gì.
Cẩu nam nữ!
Cố Trường Khanh nắm chặt rèm cửa sổ.
Lúc này, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên. Cố Trường Khanh lườm ba người kia một cái rồi xoay người đi nhận điện thoại.
– Alo?
Trong điện thoại là một giọng nói hùng hậu:
– Trường Khanh, chú vừa về, cháu thế nào rồi?
Nghe lại giọng nói từ rất lâu, Cố Trường Khanh kìm lòng không đậu nắm chặt điện thoại, nước mắt trào ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.