Chương 31: Các người xứng đáng gặp chuyện xui xẻo!
Thập Tam Xuân
29/04/2015
Một tháng sau, hôn lễ của Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di tiến hành rất thuận lợi.
Giống hệt trong trí nhớ, hôn lễ long trọng, hoa lệ. Khưu Uyển Di mặc áo cưới trắng như tuyết, khoác tay Khổng Khánh Tường, tươi cười đắc ý, hưng phấn. Khổng Ngọc Phân mặc lễ phục sang trọng đứng trong đám người, xinh đẹp như công chúa.
Vô số khách mời sang trọng, những tiếng chúc phúc kéo dài. Khổng Khánh Tường giới thiệu Khưu Uyển Di cho tất cả mọi người, Khưu Uyển Di mỉm cười dịu dàng, tự hào đón nhận ánh mắt hâm mộ của những cô gái xung quanh.
Dựa vào thân phận của bà cũng có thể lấy được chủ tịch Cố thị mà không đáng để mọi người hâm mộ? Bà chính là Lọ Lem sống. Những nhục nhã, đau khổ trước kia dường như trong khoảnh khắc này đã chẳng còn đáng kể.
Mà Khổng Ngọc Phân cũng được một đám công tử nhà giàu vây lấy. Cô nàng ngọt ngào xã giao với mọi người, hưởng thụ hư vinh, cảm thấy mình như ngôi sao sáng chói mắt.
Từ nay về sau, cô đã có tư cách tham gia vào giới thượng lưu, kết bạn với các công tử nhà giàu, mặc đồ hiệu, ngồi xe sang, hưởng thụ sự hâm mộ, đố kỵ của đám con gái.
Cố Trường Khanh bưng một ly đồ uống, mỉm cười nhìn mọi thứ.
Nghĩ rằng đây sẽ là khởi đầu tốt đẹp sao? Không! Không! Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân, kiếp trước vì có tôi giúp nên các người mới có thể sống như cá gặp nước. Kiếp này, các người cứ từ từ thưởng thức sự thật tàn khốc đi.
Vinh hoa phú quý nào có giản đơn? Xã hội thượng lưu mà không có gia thế chống lưng thì nào có dễ dàng xâm nhập!
Quan trọng hơn cả là tôi sẽ không cho các người sống đâu!
Một tháng này, những lúc bị thù hận giày vò bất an, cô cũng từng nghĩ tới việc trả thù bọn họ. Nhưng giờ cô đã không còn là cô gái dễ xúc động, không hiểu chuyện nữa. Cô học được cách rút kinh nghiệm từ chuyện đã qua, suy nghĩ mọi thứ thật cẩn thận, không dám sơ sẩy gì. Bởi vì cô hiểu, chỉ một chút sơ sẩy cũng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Con người phải bức ép mới thành. Thực sự, kiếp trước mình chưa từng có lúc nào suy nghĩ cẩn thận như vậy. Trong mắt cô mọi thứ đều tốt đẹp, người xung quanh đều là người lương thiện, chuyện gì cô cũng chẳng suy nghĩ sâu xa, được chăng hay chớ, ngây thơ đơn thuần. Hậu quả của nó chính là cái chết. Kiếp này đương nhiên không thể đi vào vết xe đổ được!
Cô thầm tính toán lại trong đầu.
Bây giờ cô có ưu thế gì?
Cô được sống lại, biết được bộ mặt thật của Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di, sẽ không còn tin tưởng bọn họ như kiếp trước. Còn nữa, giờ cô có 25% cổ phần Cố thị, là đại cổ đông chỉ thua Khổng Khánh Tường. Cô còn có tài sản trị giá tỉ bạc. Cuối cùng, cô biết Khổng Khánh Tường đã mưu hại người khác.
Nhưng cho dù cô có sống lại thì cũng chẳng có được nhiều ưu điểm. Kiếp trước học hành bung bét, ngày ngày ngoài chơi bời thì cũng chẳng quan tâm gì khác. Ngoài chuyện lớn có ảnh hưởng đến cuộc đời mình thì cô chẳng hiểu gì cả. Không biết chính sách quốc gia suốt mười năm qua, không biết chứng khoán phát triển thế nào, cũng không biết hướng phát triển của Cố thị là gì. Càng khiến cô khó xử là thậm chí cô còn không biết Cố thị làm ăn dựa vào ngành gì. Cô hoàn toàn không biết gì về Cố thị, về cơ bản cũng không biết gì với tương lai mười năm tới.
Cô có được 25% cổ phần nhưng trong đó 15% ở trong tay Khổng Khánh Tường, 10% còn lại thì do luật sư giám thị. Được rồi, cho dù có trong tay cô thì chẳng lẽ cô có thể cầm nó để chống đối Khổng Khánh Tường? Cười chết người, một khi đã đấu đá trực diện thì mình chết thế nào cũng còn chưa nói trước được. Cho dù là tài sản trị giá hàng tỉ kia có khi bị Khổng Khánh Tường nuốt sạch cũng chưa biết chừng!
Đúng! Cô biết ông ta thuê người giết chú Văn nhưng cô có thể làm gì? Mua chuộc hung thủ kia? Kiện Khổng Khánh Tường? Cô chưa ngây thơ đến mức này. Tài lực bây giờ của cô sao so nổi với Khổng Khánh Tường? Cho dù là hung thủ thì hắn ta sẽ nghe lời một chủ tịch tập đoàn lớn hay là một cô gái 14 tuổi. Quá rõ ràng!
Cho nên chú Văn nói đúng. Bây giờ, cô chỉ có thể nhẫn nại, nhẫn nại như miếng bọt biển hấp thụ các kiến thức, phải hiểu biết thế giới này, hiểu biết Cố thị, đợi đến khi đủ lông đủ cánh thì mới có thể ganh đua cao thấp với ông ta.
Đây sẽ là quá trình trường kì, gian nan, buồn tẻ thậm chí là uất ức nhưng chẳng sao, cái gì cũng không ngăn nổi quyết tâm lật đổ bọn họ! Mối thù tận xương này, cô vĩnh viễn sẽ không quên.
Còn giai đoạn này…
Cô lắc lắc chén trong tay, chất lỏng trong chén lấp lánh dưới ánh đèn, ánh mắt cô tập trung trên người mẹ con Khưu Uyển Di.
Trước đem các người ra luyện tập đã, ai bảo các người thực lực kém Khổng Khánh Tường? Các người xứng đáng gặp chuyện xui xẻo.
– Trường Khanh, không ngờ em và Khưu Ngọc Phân lại là quan hệ này.
Bên cạnh truyền đến giọng nói của Triệu Nghị.
Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn Triệu Nghị mỉm cười:
– Giờ tên chị ấy là Khổng Ngọc Phân!
Tay cô như vô tình lướt qua vai cậu, nụ cười thanh thuần, ngọt ngào:
– Triệu Nghị, thì ra anh mặc vest lại đẹp thế này!
Một câu nói đã kéo sự chú ý của cậu khỏi Khổng Ngọc Phân, cậu nhìn Cố Trường Khanh trước mắt, thấy hôm nay cô mặt bộ váy dạ hội ngắn màu xanh nhạt. Màu sắc này khiến sức sống thanh xuân hoàn toàn bộc lộ rõ, hơn nữa nụ cười trên mặt cô thực sự khiến người ta yêu thích.
Huống chi cô lại nói năng êm tai như vậy. Triệu Nghị nhìn qua bộ vest Versace trên người, cậu luôn tự phụ vào vẻ ngoài của mình, cười cười nói:
– Thật sao? Lại nói: – Hôm nay em cũng rất đẹp.
Cố Trường Khanh hơi nghiêng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn cậu không chớp, ánh mắt chuyên chú khiến tim cậu đập loạn.
Cô khẽ hỏi, giọng nói có chút nũng nịu:
– Vậy em xinh hơn hay Ngọc Phân xinh hơn?
Triệu Nghị nghẹn lời, vấn đề này thật không dễ trả lời. Khách quan mà nói, tướng mạo Ngọc Phân quả thật hơn Trường Khanh nhiều nhưng vẻ ghen tuông lúc này của Trường Khanh cũng rất đáng yêu.
Cố Trường Khanh thấy cậu không trả lời thì chu miệng, không vui nói:
– Em biết, trong lòng anh Ngọc Phân đẹp hơn, anh thích Ngọc Phân hơn…
Vẻ mặt tranh giành tình nhân này khiến Triệu Nghị rất hưởng thụ. Lòng hư vinh của con trai bộc phát, cậu định tới gần, cúi người định nói mấy câu lấy lòng cô thì bỗng nhiên phía sau có người gọi:
– Triệu Nghị!
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào khiến cậu động lòng, đó là giọng của Khổng Ngọc Phân.
Cậu quay đầu lại, đằng sau, Khổng Ngọc Phân tươi cười như hoa.
Nhất thời Triệu Nghị quên mất mình định nói gì với Cố Trường Khanh.
Khổng Ngọc Phân nhìn thoáng qua Cố Trường Khanh đứng sau Triệu Nghị, cười càng ngọt ngào:
– Giờ mình và Trường Khanh là chị em, sau này chúng ta có nhiều cơ hội gặp mặt rồi.
– Thế thì tốt quá, lúc nào cậu và Trường Khanh đến nhà mình chơi đi.
Khổng Ngọc Phân cười gật đầu, thỉnh thoảng lại nhìn Cố Trường Khanh với vẻ khiêu khích.
Cố Trường Khanh tỏ vẻ tức giận, kéo tay Triệu Nghị:
– Triệu Nghị…
Triệu Nghị quay đầu lại:
– Sao thế?
Đang nói, tiếng nhạc vang lên, cô dâu chú rể bước vào sàn nhảy. Khổng Ngọc Phân bám tay Triệu Nghị, cười nói:
– Triệu Nghị, chúng ta khiêu vũ nhé?
Ai có thể từ chối lời mời của một cô gái xinh đẹp? Triệu Nghị kìm lòng không đậu bước theo cô.
Giữa sàn nhảy, Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân như đôi kim đồng ngọc nữ, còn hút mắt người khác hơn cả cô dâu chú rể. Hai người phấn khích xoay tròn, Khổng Ngọc Phân đương nhiên cũng không quên thưởng thức vẻ mặt nhục nhã của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh đương nhiên sẽ không để cô ta thất vọng, phải cho cô ta chút mồi thì mới có thể dụ cô ta vào bẫy chịu nhục được đúng không?
– Cô bé, hành động càng ngày càng thành thục, lô hỏa thuần thanh.
Bên tay vang lên một giọng nói trong trẻo.
Cố Trường Khanh nhíu mày. Người cô ghét nhất trên đời lại xuất hiện!
Giống hệt trong trí nhớ, hôn lễ long trọng, hoa lệ. Khưu Uyển Di mặc áo cưới trắng như tuyết, khoác tay Khổng Khánh Tường, tươi cười đắc ý, hưng phấn. Khổng Ngọc Phân mặc lễ phục sang trọng đứng trong đám người, xinh đẹp như công chúa.
Vô số khách mời sang trọng, những tiếng chúc phúc kéo dài. Khổng Khánh Tường giới thiệu Khưu Uyển Di cho tất cả mọi người, Khưu Uyển Di mỉm cười dịu dàng, tự hào đón nhận ánh mắt hâm mộ của những cô gái xung quanh.
Dựa vào thân phận của bà cũng có thể lấy được chủ tịch Cố thị mà không đáng để mọi người hâm mộ? Bà chính là Lọ Lem sống. Những nhục nhã, đau khổ trước kia dường như trong khoảnh khắc này đã chẳng còn đáng kể.
Mà Khổng Ngọc Phân cũng được một đám công tử nhà giàu vây lấy. Cô nàng ngọt ngào xã giao với mọi người, hưởng thụ hư vinh, cảm thấy mình như ngôi sao sáng chói mắt.
Từ nay về sau, cô đã có tư cách tham gia vào giới thượng lưu, kết bạn với các công tử nhà giàu, mặc đồ hiệu, ngồi xe sang, hưởng thụ sự hâm mộ, đố kỵ của đám con gái.
Cố Trường Khanh bưng một ly đồ uống, mỉm cười nhìn mọi thứ.
Nghĩ rằng đây sẽ là khởi đầu tốt đẹp sao? Không! Không! Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân, kiếp trước vì có tôi giúp nên các người mới có thể sống như cá gặp nước. Kiếp này, các người cứ từ từ thưởng thức sự thật tàn khốc đi.
Vinh hoa phú quý nào có giản đơn? Xã hội thượng lưu mà không có gia thế chống lưng thì nào có dễ dàng xâm nhập!
Quan trọng hơn cả là tôi sẽ không cho các người sống đâu!
Một tháng này, những lúc bị thù hận giày vò bất an, cô cũng từng nghĩ tới việc trả thù bọn họ. Nhưng giờ cô đã không còn là cô gái dễ xúc động, không hiểu chuyện nữa. Cô học được cách rút kinh nghiệm từ chuyện đã qua, suy nghĩ mọi thứ thật cẩn thận, không dám sơ sẩy gì. Bởi vì cô hiểu, chỉ một chút sơ sẩy cũng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Con người phải bức ép mới thành. Thực sự, kiếp trước mình chưa từng có lúc nào suy nghĩ cẩn thận như vậy. Trong mắt cô mọi thứ đều tốt đẹp, người xung quanh đều là người lương thiện, chuyện gì cô cũng chẳng suy nghĩ sâu xa, được chăng hay chớ, ngây thơ đơn thuần. Hậu quả của nó chính là cái chết. Kiếp này đương nhiên không thể đi vào vết xe đổ được!
Cô thầm tính toán lại trong đầu.
Bây giờ cô có ưu thế gì?
Cô được sống lại, biết được bộ mặt thật của Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di, sẽ không còn tin tưởng bọn họ như kiếp trước. Còn nữa, giờ cô có 25% cổ phần Cố thị, là đại cổ đông chỉ thua Khổng Khánh Tường. Cô còn có tài sản trị giá tỉ bạc. Cuối cùng, cô biết Khổng Khánh Tường đã mưu hại người khác.
Nhưng cho dù cô có sống lại thì cũng chẳng có được nhiều ưu điểm. Kiếp trước học hành bung bét, ngày ngày ngoài chơi bời thì cũng chẳng quan tâm gì khác. Ngoài chuyện lớn có ảnh hưởng đến cuộc đời mình thì cô chẳng hiểu gì cả. Không biết chính sách quốc gia suốt mười năm qua, không biết chứng khoán phát triển thế nào, cũng không biết hướng phát triển của Cố thị là gì. Càng khiến cô khó xử là thậm chí cô còn không biết Cố thị làm ăn dựa vào ngành gì. Cô hoàn toàn không biết gì về Cố thị, về cơ bản cũng không biết gì với tương lai mười năm tới.
Cô có được 25% cổ phần nhưng trong đó 15% ở trong tay Khổng Khánh Tường, 10% còn lại thì do luật sư giám thị. Được rồi, cho dù có trong tay cô thì chẳng lẽ cô có thể cầm nó để chống đối Khổng Khánh Tường? Cười chết người, một khi đã đấu đá trực diện thì mình chết thế nào cũng còn chưa nói trước được. Cho dù là tài sản trị giá hàng tỉ kia có khi bị Khổng Khánh Tường nuốt sạch cũng chưa biết chừng!
Đúng! Cô biết ông ta thuê người giết chú Văn nhưng cô có thể làm gì? Mua chuộc hung thủ kia? Kiện Khổng Khánh Tường? Cô chưa ngây thơ đến mức này. Tài lực bây giờ của cô sao so nổi với Khổng Khánh Tường? Cho dù là hung thủ thì hắn ta sẽ nghe lời một chủ tịch tập đoàn lớn hay là một cô gái 14 tuổi. Quá rõ ràng!
Cho nên chú Văn nói đúng. Bây giờ, cô chỉ có thể nhẫn nại, nhẫn nại như miếng bọt biển hấp thụ các kiến thức, phải hiểu biết thế giới này, hiểu biết Cố thị, đợi đến khi đủ lông đủ cánh thì mới có thể ganh đua cao thấp với ông ta.
Đây sẽ là quá trình trường kì, gian nan, buồn tẻ thậm chí là uất ức nhưng chẳng sao, cái gì cũng không ngăn nổi quyết tâm lật đổ bọn họ! Mối thù tận xương này, cô vĩnh viễn sẽ không quên.
Còn giai đoạn này…
Cô lắc lắc chén trong tay, chất lỏng trong chén lấp lánh dưới ánh đèn, ánh mắt cô tập trung trên người mẹ con Khưu Uyển Di.
Trước đem các người ra luyện tập đã, ai bảo các người thực lực kém Khổng Khánh Tường? Các người xứng đáng gặp chuyện xui xẻo.
– Trường Khanh, không ngờ em và Khưu Ngọc Phân lại là quan hệ này.
Bên cạnh truyền đến giọng nói của Triệu Nghị.
Cố Trường Khanh quay đầu lại nhìn Triệu Nghị mỉm cười:
– Giờ tên chị ấy là Khổng Ngọc Phân!
Tay cô như vô tình lướt qua vai cậu, nụ cười thanh thuần, ngọt ngào:
– Triệu Nghị, thì ra anh mặc vest lại đẹp thế này!
Một câu nói đã kéo sự chú ý của cậu khỏi Khổng Ngọc Phân, cậu nhìn Cố Trường Khanh trước mắt, thấy hôm nay cô mặt bộ váy dạ hội ngắn màu xanh nhạt. Màu sắc này khiến sức sống thanh xuân hoàn toàn bộc lộ rõ, hơn nữa nụ cười trên mặt cô thực sự khiến người ta yêu thích.
Huống chi cô lại nói năng êm tai như vậy. Triệu Nghị nhìn qua bộ vest Versace trên người, cậu luôn tự phụ vào vẻ ngoài của mình, cười cười nói:
– Thật sao? Lại nói: – Hôm nay em cũng rất đẹp.
Cố Trường Khanh hơi nghiêng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn cậu không chớp, ánh mắt chuyên chú khiến tim cậu đập loạn.
Cô khẽ hỏi, giọng nói có chút nũng nịu:
– Vậy em xinh hơn hay Ngọc Phân xinh hơn?
Triệu Nghị nghẹn lời, vấn đề này thật không dễ trả lời. Khách quan mà nói, tướng mạo Ngọc Phân quả thật hơn Trường Khanh nhiều nhưng vẻ ghen tuông lúc này của Trường Khanh cũng rất đáng yêu.
Cố Trường Khanh thấy cậu không trả lời thì chu miệng, không vui nói:
– Em biết, trong lòng anh Ngọc Phân đẹp hơn, anh thích Ngọc Phân hơn…
Vẻ mặt tranh giành tình nhân này khiến Triệu Nghị rất hưởng thụ. Lòng hư vinh của con trai bộc phát, cậu định tới gần, cúi người định nói mấy câu lấy lòng cô thì bỗng nhiên phía sau có người gọi:
– Triệu Nghị!
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào khiến cậu động lòng, đó là giọng của Khổng Ngọc Phân.
Cậu quay đầu lại, đằng sau, Khổng Ngọc Phân tươi cười như hoa.
Nhất thời Triệu Nghị quên mất mình định nói gì với Cố Trường Khanh.
Khổng Ngọc Phân nhìn thoáng qua Cố Trường Khanh đứng sau Triệu Nghị, cười càng ngọt ngào:
– Giờ mình và Trường Khanh là chị em, sau này chúng ta có nhiều cơ hội gặp mặt rồi.
– Thế thì tốt quá, lúc nào cậu và Trường Khanh đến nhà mình chơi đi.
Khổng Ngọc Phân cười gật đầu, thỉnh thoảng lại nhìn Cố Trường Khanh với vẻ khiêu khích.
Cố Trường Khanh tỏ vẻ tức giận, kéo tay Triệu Nghị:
– Triệu Nghị…
Triệu Nghị quay đầu lại:
– Sao thế?
Đang nói, tiếng nhạc vang lên, cô dâu chú rể bước vào sàn nhảy. Khổng Ngọc Phân bám tay Triệu Nghị, cười nói:
– Triệu Nghị, chúng ta khiêu vũ nhé?
Ai có thể từ chối lời mời của một cô gái xinh đẹp? Triệu Nghị kìm lòng không đậu bước theo cô.
Giữa sàn nhảy, Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân như đôi kim đồng ngọc nữ, còn hút mắt người khác hơn cả cô dâu chú rể. Hai người phấn khích xoay tròn, Khổng Ngọc Phân đương nhiên cũng không quên thưởng thức vẻ mặt nhục nhã của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh đương nhiên sẽ không để cô ta thất vọng, phải cho cô ta chút mồi thì mới có thể dụ cô ta vào bẫy chịu nhục được đúng không?
– Cô bé, hành động càng ngày càng thành thục, lô hỏa thuần thanh.
Bên tay vang lên một giọng nói trong trẻo.
Cố Trường Khanh nhíu mày. Người cô ghét nhất trên đời lại xuất hiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.