Chương 249: Cùng khiêu vũ
Thập Tam Xuân
29/04/2015
Phòng luyện nhảy đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc như khóc như kể, khi thì uyển chuyển khi thì trong trẻo. Trong ban đêm, trong không gian yên tĩnh, tiếng nhạc như nước chảy xuôi, vô ảnh vô hình nhưng lại có thể mị hoặc lòng người, bất tri bất giác như gột rửa linh hồn con người ta.
Hoàng Thao đứng trước mặt Cố Trường Khanh, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười thản nhiên, vẻ mặt bình thản mà mê say. Anh nghiêng đầu lắng nghe tiếng nhạc, sau đó dùng giọng nói hòa hoãn, nhẹ nhàng mà nói:
– Biết bản nhạc này không?
Có lẽ là bản nhạc này quá động lòng người, có lẽ là vì không khí quá yên tĩnh, thần kinh căng thẳng của Cố Trường Khanh dần bình ổn lại.
– Hình như là một điệu nhạc Tango tên là “Chỉ thiếu một bước”, bản nhạc này chính là vũ khúc đính ước của Wilson tiên sinh và vợ.
Hoàng Thao cúi đầu nhìn cô cười, nhẹ giọng nói:
– Pon Una Cabega…
Cố Trường Khanh biết đây là tiếng Tây Ban Nha, cách phát âm độc đáo cùng với giọng nói trầm thấp của anh khiến người ta có cảm giác thật đặc biệt, tựa như tiếng bùa chú.
– Tên dịch tiếng Trung là “Chỉ thiếu một bước”, là điệu Tango nổi tiếng được ông vua không ngai Carlos Gardel của dòng nhạc Tango ở Argentina sáng tác và biểu diễn rất thành công, là đại biểu cho đỉnh cao của vũ điệu Tango ở Argentina.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Không ngờ anh cũng có nghiên cứu sâu về Tango như vậy.
Hoàng Thao hơi nhướng mày, đôi mắt phượng lấp lánh dưới ánh đèn:
– Chẳng những có nghiên cứu mà tôi còn là một tay chơi nghiệp dư với vũ điệu Tango đó! Tôi cũng từng là hoàng tử vũ đạo ở trường học đó!
Cố Trường Khanh không tin:
– Nói cứ như thể anh là người toàn năng vô địch ấy!
– Em không tin?
Hoàng Thao nháy mắt rồi cười cười, sau đó cởi cúc áo vest, ném áo qua một bên rồi xoay người đi đến chỗ công tắc đèn, tắt bớt ánh đèn trong phòng.
Ánh sáng dần tối lại, trong ánh sáng ảm đạm này, mọi thứ đều như bị phủ lên cảm giác thần bí khó lường.
Sau đó, Hoàng Thao xoay người chậm rãi đi về phía cô, anh mặc chiếc áo gile màu tối, áo sơ mi màu xanh lam đậm, dáng người hoàn mĩ, vẻ mặt tao nhã, bình thản.
Anh bước từng bước về phía cô, tới cách cô khoảng 2 bước chân thì dừng lại. Anh hơi khom lưng, chậm rãi vươn tay, phong độ quý tộc Anh Quốc phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Anh ngẩng đầu nhìn cô cười dịu dàng, trong ánh sáng u ám, nụ cười của anh nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp như từng gợn sóng nhỏ đang lan rộng, tinh tế, dịu dàng và ấm áp.
– Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không.
Giờ Cố Trường Khanh đã coi Hoàng Thao như bạn bè, bạn đã mời đầy thành ý như vậy, sao cô có thể từ chối? Huống chi, lúc này quả thật cô rất cần một bạn nhảy có kinh nghiệm.
Cô mỉm cười, vươn tay đặt vào tay anh.
Tiếng nhạc từ đâu vang lên, tiếng violon cao vút mà dịu dàng, khúc nhạc du dương bắt đầu, tinh tế đến vô cùng.
Hoàng Thao tới gần cô, nắm chặt tay cô, một tay đặt lên eo cô, kéo cô lại gần, kề sát vào người anh. Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy Hoàng Thao hơi cúi đầu, ánh mắt dây dưa trên gương mặt cô. Trong ánh đèn u ám, hai mắt anh thâm thúy mà mơ hồ, hơi thở nam tính vây lấy cô chỉ trong nháy mắt.
Tim Cố Trường Khanh khẽ đập loạn, theo bản năng phản kháng, cô định vươn tay đẩy anh ra nhưng bàn tay trên lưng đột nhiên dùng sức, một lần nữa kéo cô lại gần anh, bọn họ dựa sát vào nhau, độ ấm cơ thể anh xuyên qua quần áo mà truyền đến người cô…
Lòng bàn tay của anh nóng rực, xuyên qua lớp váy mỏng manh thiêu đốt da thịt cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
Cảm giác xấu hổ và cứng nhắc y hệt lần đầu tiếp xúc với Lâm tiên sinh khiến Cố Trường Khanh không thể thở nổi.
– Giờ em như con rối gỗ vậy đó…
Anh cười nói bên tai cô, hơi thở ấm áp phun lên vành tai cô khiến cô nổi hết da gà lên.
– Nếu muốn nhảy được ra linh hồn của điệu Tango thì trước tiên phải học được cách thả lỏng bản thân, tiếp xúc cơ thể chính là đặc sắc của điệu Tango, không phải là tôi đang ăn đậu hũ của em đâu.
Anh khẽ cười nói. Cố Trường Khanh xấu hổ lầm bầm:
– Vô nghĩa, hết bài này đến bài khác, tôi có nói gì sao?
– Thế sao mặt em đỏ thế này?
Hoàng Thao nhìn cô đầy hứng thú.
Cố Trường Khanh buồn bực dùng sức đạp chân Hoàng Thao, Hoàng Thao hét lớn một tiếng rồi nói:
– Tôi có thể hiểu đây là thẹn quá hóa giận không?
– Hoàng Thao! Cố Trường Khanh trừng mắt.
Hoàng Thao bỗng nhiên lại đứng đắn:
– Suỵt! Nghe nhạc đi, bước theo tiếng nhạc… Đừng nhìn tôi, em cứ nhìn qua bên trái đi, đúng, làm tốt lắm, cô bé ngoan, thật thông minh!
Nhất thời, Cố Trường Khanh dở khóc dở cười, nhưng qua sự trêu chọc này của Hoàng Thao, sự ngượng ngùng ban đầu cũng chẳng còn sót lại chút nào nữa.
Anh ôm cô thật chặt, hai người dựa sát vào nhau, từng bước một, anh kéo cô, lúc động lúc tĩnh, lúc nhanh lúc chậm, nhìn xung quanh.
Dưới sự dẫn dắt của anh, bước nhảy của Cố Trường Khanh dần tự nhiên hơn nhưng vẫn không thể tiến vào trạng thái quên đi hết thảy, thấp thỏm lo âu, khó có thể nhập tâm.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc thay đổi, tiếng đàn dương cầm du dương lại cộng hưởng, như một vòng xoáy tròn, sau đó tiếng trống lại vang lên khiến tinh thần như hăng hái hơn, có thể đi chinh phục cả thế giới.
Tiếng đàn violon và kèn Acmonica dịu dàng, đan xen vào nhau, giai điệu tràn ngập tình cảm, kích động lòng người.
Nhưng chính nhờ sự biến chuyển này khiến cho Cố Trường Khanh có chút khẩn trương, chẳng những khó mà nhập tâm mà ngay cả bước nhảy tự nhiên lúc trước cũng trở nên rối loạn.
Đang lúc cô không biết nên làm sao cho phải thì bên tai cô lại vang lên một giọng hát trầm thấp.
Hoàng Thao hát lên theo nhạc:
“…Pon una cabega,
mete j o n de un d i a
de aqudlla coqueta
y bunlona mujen,
que al junan nonniendo
el amon que ant a mi ntiendo,
quem a en una hoguena
todo mi quenen”
(Tiếng Tây Ban Nha, dịch: Thiếu chút nữa là thắng, thiếu chút nữa là thắng. Người con gái lẳng lơ, vui tươi kia quấn lấy suy nghĩ của tôi. Sự mạnh mẽ, táo bạo của cô ấy phá hủy đi sự kiên nhẫn của tôi…”)
Giọng hát như ba đào, khi quay cuồng khi kích động, như mây bay cuồn cuộn, Cố Trường Khanh không ngờ, thì ra Hoàng Thao lại có giọng hát động lòng người như vậy. (Bạn Hoàng Thao có cái gì là không giỏi k để bảo nào >_<)
Tiếng hát nhẹ nhàng, du dương như bàn tay vô hình khẽ vuốt ve lấy thần kinh đang căng thẳng của cô.
Hai người dựa sát vào nhau, bước nhảy hoa lệ mà cao nhã, tư thế dây dưa, triền miên vô cùng.
“······Ponunabega,
todanlanlocunan.
Su boca que bena,
bonna la amanguna…”
(Chỉ thiếu một bước là thắng, thiếu một bước là thắng. Tất cả sự điên cuồng đều là vì sự nhất thời hồ đồ ấy. Nhưng cô ấy chỉ khẽ hôn, bao buồn thương của tôi đều tan biến. Sự xót xa trong tâm hồn cũng biến mất…”)
Vẻ mặt Hoàng Thao nghiêm túc, ánh mắt trầm ổn, dáng người mạnh mẽ, cao lớn, tư thái hào phóng, thoải mái. Anh nắm tay cô, dẫn cô xoay tròn, bộ váy màu lam theo bước xoay mà xòe ra, tựa như đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ, khiến người ta như hoa mắt.
Trong lúc xoay tròn, tay anh lướt qua eo, qua bụng cô, bọn họ kề sát, chân cô quấn quanh thắt lưng anh, tay anh khẽ lướt qua đùi cô, ánh mắt anh mơ hồ, vẻ mặt mê say, bọn họ dây dưa nhưng tuyệt đối không chút ái muội.
Tiếng nhạc kích động như vậy, tiếng hát êm tai như vậy. Dần dần, Cố Trường Khanh như quên đi tất cả, theo tiếng nhạc, theo Hoàng Thao mà xoay tròn, xoay tròn.
Tiếng hát của anh như đưa cô vào một thế giới diệu kì, thế giới lãng mạn, kích tình, muôn màu muôn vẻ, trời xanh mây trắng, non xanh nước biết, tiếng nhạc mạnh mẽ như ngọn núi nhỏ, anh ôm cô, nắm tay cô, dẫn cô đi chinh phục những đỉnh cao, cả quá trình đều rất nhẹ nhàng vui vẻ, kích thích vô cùng.
Hai người theo điệu nhạc, khi thì nhìn ra ngoài, khi thì lại nhìn nhau. Mỗi khi ánh mắt giao nhau, cô như có thể thấy được ngọn lửa đang bừng cháy trong mắt anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như biển, miệng vẫn khẽ hát.
“Chỉ thiếu một bước là thắng, thiếu một bước là thắng. Nếu bị cô ấy lãng quên, tôi sống còn có gì để vui? Đau gấp trăm ngàn lần cái chết. Vì sao còn phải lưu luyến cuộc đời vô vị này…”
Tiếng nhạc thần bí, giọng hát uyển chuyển, mạnh mẽ khiến người ta si mê, khiến người ta say sưa.
Ánh mắt tiếp xúc rồi lại nhanh chóng quay đi, Hoàng Thao khẽ buông tay, Cố Trường Khanh không nhịn được mà khẽ ngửa người ra sau, mắt như hoa lên, lại cảm thấy vô cùng thích thú, giây sau anh bỗng nhiên lại dùng sức kéo cô quay về khiến cho hai người dán chặt vào nhau.
Lúc này, bọn họ vô cùng gần gũi, gần đến độ có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt đối phương dưới ánh đèn u ám này, gần đến độ chóp mũi có thể chạm vào nhau.
Hai cơ thể dựa sát khiến cô cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, khiến cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh, hơi thở của anh tản ra, bá đạo vây quanh cô.
Sau đó, giai điệu lại thay đổi, anh buông cô ra, lại dẫn cô xoay tròn, muốn tiến còn lui, muốn chống còn đón. Dưới sự dẫn dắt của anh, cô như nữ hoàng cao ngạo, lạnh lùng.
Tiếng hát vẫn tiếp tục.
“Lừa dối ơi lừa dối, chỉ một chút nữa thôi là thắng. Tôi đã thề sẽ không cố chấp đến ngàn vạn lần. Nhưng nếu cô ấy nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. Tôi vẫn sẽ đến bên đôi môi như lửa của cô ấy. Lại cùng cô ấy dây dưa…”
Điệu nhạc dần chậm lại, lại trở nên uyển chuyển trầm thấp, dần dần tiếng nhạc tan đi, dư âm vấn vít. Nhưng tiếng nhạc, giọng hát kia dường như vẫn còn vang vọng bên tai, kéo dài không dứt, buồn bã mất mát…
Cố Trường Khanh vẫn đắm chìm trong cảnh tượng mơ hồ huyền ảo đó, không biết mình đang ở phương nào.
Đến khi tỉnh táo lại, cô bỗng cảm khái.
Thì ra đó chính là linh hồn của điệu Tango, có thể đánh động bước nhảy của chính mình, đưa người ta đến cảnh giới quên đi tất cả.
Bỗng nhiên cảm động khó hiểu…
Hoàng Thao đứng trước mặt Cố Trường Khanh, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười thản nhiên, vẻ mặt bình thản mà mê say. Anh nghiêng đầu lắng nghe tiếng nhạc, sau đó dùng giọng nói hòa hoãn, nhẹ nhàng mà nói:
– Biết bản nhạc này không?
Có lẽ là bản nhạc này quá động lòng người, có lẽ là vì không khí quá yên tĩnh, thần kinh căng thẳng của Cố Trường Khanh dần bình ổn lại.
– Hình như là một điệu nhạc Tango tên là “Chỉ thiếu một bước”, bản nhạc này chính là vũ khúc đính ước của Wilson tiên sinh và vợ.
Hoàng Thao cúi đầu nhìn cô cười, nhẹ giọng nói:
– Pon Una Cabega…
Cố Trường Khanh biết đây là tiếng Tây Ban Nha, cách phát âm độc đáo cùng với giọng nói trầm thấp của anh khiến người ta có cảm giác thật đặc biệt, tựa như tiếng bùa chú.
– Tên dịch tiếng Trung là “Chỉ thiếu một bước”, là điệu Tango nổi tiếng được ông vua không ngai Carlos Gardel của dòng nhạc Tango ở Argentina sáng tác và biểu diễn rất thành công, là đại biểu cho đỉnh cao của vũ điệu Tango ở Argentina.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Không ngờ anh cũng có nghiên cứu sâu về Tango như vậy.
Hoàng Thao hơi nhướng mày, đôi mắt phượng lấp lánh dưới ánh đèn:
– Chẳng những có nghiên cứu mà tôi còn là một tay chơi nghiệp dư với vũ điệu Tango đó! Tôi cũng từng là hoàng tử vũ đạo ở trường học đó!
Cố Trường Khanh không tin:
– Nói cứ như thể anh là người toàn năng vô địch ấy!
– Em không tin?
Hoàng Thao nháy mắt rồi cười cười, sau đó cởi cúc áo vest, ném áo qua một bên rồi xoay người đi đến chỗ công tắc đèn, tắt bớt ánh đèn trong phòng.
Ánh sáng dần tối lại, trong ánh sáng ảm đạm này, mọi thứ đều như bị phủ lên cảm giác thần bí khó lường.
Sau đó, Hoàng Thao xoay người chậm rãi đi về phía cô, anh mặc chiếc áo gile màu tối, áo sơ mi màu xanh lam đậm, dáng người hoàn mĩ, vẻ mặt tao nhã, bình thản.
Anh bước từng bước về phía cô, tới cách cô khoảng 2 bước chân thì dừng lại. Anh hơi khom lưng, chậm rãi vươn tay, phong độ quý tộc Anh Quốc phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Anh ngẩng đầu nhìn cô cười dịu dàng, trong ánh sáng u ám, nụ cười của anh nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp như từng gợn sóng nhỏ đang lan rộng, tinh tế, dịu dàng và ấm áp.
– Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không.
Giờ Cố Trường Khanh đã coi Hoàng Thao như bạn bè, bạn đã mời đầy thành ý như vậy, sao cô có thể từ chối? Huống chi, lúc này quả thật cô rất cần một bạn nhảy có kinh nghiệm.
Cô mỉm cười, vươn tay đặt vào tay anh.
Tiếng nhạc từ đâu vang lên, tiếng violon cao vút mà dịu dàng, khúc nhạc du dương bắt đầu, tinh tế đến vô cùng.
Hoàng Thao tới gần cô, nắm chặt tay cô, một tay đặt lên eo cô, kéo cô lại gần, kề sát vào người anh. Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy Hoàng Thao hơi cúi đầu, ánh mắt dây dưa trên gương mặt cô. Trong ánh đèn u ám, hai mắt anh thâm thúy mà mơ hồ, hơi thở nam tính vây lấy cô chỉ trong nháy mắt.
Tim Cố Trường Khanh khẽ đập loạn, theo bản năng phản kháng, cô định vươn tay đẩy anh ra nhưng bàn tay trên lưng đột nhiên dùng sức, một lần nữa kéo cô lại gần anh, bọn họ dựa sát vào nhau, độ ấm cơ thể anh xuyên qua quần áo mà truyền đến người cô…
Lòng bàn tay của anh nóng rực, xuyên qua lớp váy mỏng manh thiêu đốt da thịt cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
Cảm giác xấu hổ và cứng nhắc y hệt lần đầu tiếp xúc với Lâm tiên sinh khiến Cố Trường Khanh không thể thở nổi.
– Giờ em như con rối gỗ vậy đó…
Anh cười nói bên tai cô, hơi thở ấm áp phun lên vành tai cô khiến cô nổi hết da gà lên.
– Nếu muốn nhảy được ra linh hồn của điệu Tango thì trước tiên phải học được cách thả lỏng bản thân, tiếp xúc cơ thể chính là đặc sắc của điệu Tango, không phải là tôi đang ăn đậu hũ của em đâu.
Anh khẽ cười nói. Cố Trường Khanh xấu hổ lầm bầm:
– Vô nghĩa, hết bài này đến bài khác, tôi có nói gì sao?
– Thế sao mặt em đỏ thế này?
Hoàng Thao nhìn cô đầy hứng thú.
Cố Trường Khanh buồn bực dùng sức đạp chân Hoàng Thao, Hoàng Thao hét lớn một tiếng rồi nói:
– Tôi có thể hiểu đây là thẹn quá hóa giận không?
– Hoàng Thao! Cố Trường Khanh trừng mắt.
Hoàng Thao bỗng nhiên lại đứng đắn:
– Suỵt! Nghe nhạc đi, bước theo tiếng nhạc… Đừng nhìn tôi, em cứ nhìn qua bên trái đi, đúng, làm tốt lắm, cô bé ngoan, thật thông minh!
Nhất thời, Cố Trường Khanh dở khóc dở cười, nhưng qua sự trêu chọc này của Hoàng Thao, sự ngượng ngùng ban đầu cũng chẳng còn sót lại chút nào nữa.
Anh ôm cô thật chặt, hai người dựa sát vào nhau, từng bước một, anh kéo cô, lúc động lúc tĩnh, lúc nhanh lúc chậm, nhìn xung quanh.
Dưới sự dẫn dắt của anh, bước nhảy của Cố Trường Khanh dần tự nhiên hơn nhưng vẫn không thể tiến vào trạng thái quên đi hết thảy, thấp thỏm lo âu, khó có thể nhập tâm.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc thay đổi, tiếng đàn dương cầm du dương lại cộng hưởng, như một vòng xoáy tròn, sau đó tiếng trống lại vang lên khiến tinh thần như hăng hái hơn, có thể đi chinh phục cả thế giới.
Tiếng đàn violon và kèn Acmonica dịu dàng, đan xen vào nhau, giai điệu tràn ngập tình cảm, kích động lòng người.
Nhưng chính nhờ sự biến chuyển này khiến cho Cố Trường Khanh có chút khẩn trương, chẳng những khó mà nhập tâm mà ngay cả bước nhảy tự nhiên lúc trước cũng trở nên rối loạn.
Đang lúc cô không biết nên làm sao cho phải thì bên tai cô lại vang lên một giọng hát trầm thấp.
Hoàng Thao hát lên theo nhạc:
“…Pon una cabega,
mete j o n de un d i a
de aqudlla coqueta
y bunlona mujen,
que al junan nonniendo
el amon que ant a mi ntiendo,
quem a en una hoguena
todo mi quenen”
(Tiếng Tây Ban Nha, dịch: Thiếu chút nữa là thắng, thiếu chút nữa là thắng. Người con gái lẳng lơ, vui tươi kia quấn lấy suy nghĩ của tôi. Sự mạnh mẽ, táo bạo của cô ấy phá hủy đi sự kiên nhẫn của tôi…”)
Giọng hát như ba đào, khi quay cuồng khi kích động, như mây bay cuồn cuộn, Cố Trường Khanh không ngờ, thì ra Hoàng Thao lại có giọng hát động lòng người như vậy. (Bạn Hoàng Thao có cái gì là không giỏi k để bảo nào >_<)
Tiếng hát nhẹ nhàng, du dương như bàn tay vô hình khẽ vuốt ve lấy thần kinh đang căng thẳng của cô.
Hai người dựa sát vào nhau, bước nhảy hoa lệ mà cao nhã, tư thế dây dưa, triền miên vô cùng.
“······Ponunabega,
todanlanlocunan.
Su boca que bena,
bonna la amanguna…”
(Chỉ thiếu một bước là thắng, thiếu một bước là thắng. Tất cả sự điên cuồng đều là vì sự nhất thời hồ đồ ấy. Nhưng cô ấy chỉ khẽ hôn, bao buồn thương của tôi đều tan biến. Sự xót xa trong tâm hồn cũng biến mất…”)
Vẻ mặt Hoàng Thao nghiêm túc, ánh mắt trầm ổn, dáng người mạnh mẽ, cao lớn, tư thái hào phóng, thoải mái. Anh nắm tay cô, dẫn cô xoay tròn, bộ váy màu lam theo bước xoay mà xòe ra, tựa như đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ, khiến người ta như hoa mắt.
Trong lúc xoay tròn, tay anh lướt qua eo, qua bụng cô, bọn họ kề sát, chân cô quấn quanh thắt lưng anh, tay anh khẽ lướt qua đùi cô, ánh mắt anh mơ hồ, vẻ mặt mê say, bọn họ dây dưa nhưng tuyệt đối không chút ái muội.
Tiếng nhạc kích động như vậy, tiếng hát êm tai như vậy. Dần dần, Cố Trường Khanh như quên đi tất cả, theo tiếng nhạc, theo Hoàng Thao mà xoay tròn, xoay tròn.
Tiếng hát của anh như đưa cô vào một thế giới diệu kì, thế giới lãng mạn, kích tình, muôn màu muôn vẻ, trời xanh mây trắng, non xanh nước biết, tiếng nhạc mạnh mẽ như ngọn núi nhỏ, anh ôm cô, nắm tay cô, dẫn cô đi chinh phục những đỉnh cao, cả quá trình đều rất nhẹ nhàng vui vẻ, kích thích vô cùng.
Hai người theo điệu nhạc, khi thì nhìn ra ngoài, khi thì lại nhìn nhau. Mỗi khi ánh mắt giao nhau, cô như có thể thấy được ngọn lửa đang bừng cháy trong mắt anh.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như biển, miệng vẫn khẽ hát.
“Chỉ thiếu một bước là thắng, thiếu một bước là thắng. Nếu bị cô ấy lãng quên, tôi sống còn có gì để vui? Đau gấp trăm ngàn lần cái chết. Vì sao còn phải lưu luyến cuộc đời vô vị này…”
Tiếng nhạc thần bí, giọng hát uyển chuyển, mạnh mẽ khiến người ta si mê, khiến người ta say sưa.
Ánh mắt tiếp xúc rồi lại nhanh chóng quay đi, Hoàng Thao khẽ buông tay, Cố Trường Khanh không nhịn được mà khẽ ngửa người ra sau, mắt như hoa lên, lại cảm thấy vô cùng thích thú, giây sau anh bỗng nhiên lại dùng sức kéo cô quay về khiến cho hai người dán chặt vào nhau.
Lúc này, bọn họ vô cùng gần gũi, gần đến độ có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt đối phương dưới ánh đèn u ám này, gần đến độ chóp mũi có thể chạm vào nhau.
Hai cơ thể dựa sát khiến cô cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, khiến cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh, hơi thở của anh tản ra, bá đạo vây quanh cô.
Sau đó, giai điệu lại thay đổi, anh buông cô ra, lại dẫn cô xoay tròn, muốn tiến còn lui, muốn chống còn đón. Dưới sự dẫn dắt của anh, cô như nữ hoàng cao ngạo, lạnh lùng.
Tiếng hát vẫn tiếp tục.
“Lừa dối ơi lừa dối, chỉ một chút nữa thôi là thắng. Tôi đã thề sẽ không cố chấp đến ngàn vạn lần. Nhưng nếu cô ấy nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. Tôi vẫn sẽ đến bên đôi môi như lửa của cô ấy. Lại cùng cô ấy dây dưa…”
Điệu nhạc dần chậm lại, lại trở nên uyển chuyển trầm thấp, dần dần tiếng nhạc tan đi, dư âm vấn vít. Nhưng tiếng nhạc, giọng hát kia dường như vẫn còn vang vọng bên tai, kéo dài không dứt, buồn bã mất mát…
Cố Trường Khanh vẫn đắm chìm trong cảnh tượng mơ hồ huyền ảo đó, không biết mình đang ở phương nào.
Đến khi tỉnh táo lại, cô bỗng cảm khái.
Thì ra đó chính là linh hồn của điệu Tango, có thể đánh động bước nhảy của chính mình, đưa người ta đến cảnh giới quên đi tất cả.
Bỗng nhiên cảm động khó hiểu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.