Chương 213: Không khống chế được
Thập Tam Xuân
29/04/2015
Bởi vì không có đủ số phiếu bầu nên Khưu Minh Căn thất bại. Nhưng với Khổng Khánh Tường mà nói, cơn ác mộng này vẫn chưa chấm dứt, ngay sau đó, giám đốc Trương phòng đầu tư, giám đốc Lưu phòng tài chính cũng đều ngã ngựa. Nhìn thấy một đám người bị đá ra khỏi ban quản trị như vậy, làm gì mà Khổng Khánh Tường còn chưa hiểu vấn đề? Giám đốc Lưu bị khiển trách bị đá ra cũng là điều có thể hiểu nhưng dựa vào cái gì mà giám đốc Khưu và giám đốc Trương cũng đều trượt? Nhất định là Cố Trường Khanh đã ngầm bày trò với các cổ đông để được bọn họ ủng hộ! Thậm chí còn cấu kết với công ty Simon. Nhưng ông ta không hiểu, dù có mối quan hệ với Phùng Tước nhưng mối quan hệ đó chưa chắc chắn, những lời đồn đại lúc trước ông ta tung ra cũng đủ để các cổ đông nhỏ nghi ngờ vào mối quan hệ này nhưng sao bây giờ bọn họ có thể ủng hộ Cố Trường Khanh không chút do dự như vậy! Đương nhiên ông ta không biết, trong số các cổ đông nhỏ này, 8% cổ phần đều nằm trong tay Cố Trường Khanh.
Ông ta nhìn Cố Trường Khanh ở dưới, ánh mắt như thanh đao sắc nhọn nhất, trong mắt ông ta, Cố Trường Khanh không phải là người có quan hệ huyết thống với mình mà là một kẻ cướp, là kẻ thù âm mưu chiếm đoạt mọi thứ của ông ta! Nhưng dù có hận đến đâu thì lúc này ông ta có làm được gì? Cố Trường Khanh cảm nhận được ánh mắt như lăng trì của Khổng Khánh Tường, cô ngẩng đầu nhìn ông ta rồi mỉm cười, không chút che giấu sự đắc ý trong lòng. Kế hoạch của cô trong bao nhiêu năm chính là để nhìn thấy vẻ thất bại thảm hại của Khổng Khánh Tường, cô cần gì phải giấu diếm, cô muốn tỏ vẻ người thắng trước mặt ông ta để cho ông ta khó chịu!
Quả nhiên, Khổng Khánh Tường nhìn thấy nụ cười của cô thì sắc mặt muốn khó coi cỡ nào thì có đủ cỡ ấy, Cố Trường Khanh như thấy được cả cơ bắp trên mặt ông ta giật giật vì sự giận dữ quá độ này.
Sau đó, đến lượt cổ đông Chu.
Khổng Khánh Tường nhìn đám người trước mặt lần lượt giơ tay lên, rất rõ ràng, số phiếu thoải mái quá bán. Những cổ đông nhỏ đều giữ im lặng lúc bầu Khưu Minh Căn thì giờ lại rất đồng lòng bỏ phiếu. Cổ đông Chu đứng lên, hai tay ôm quyền, lớn tiếng cười nói:
– Cảm ơn mọi người ủng hộ, cảm ơn!
Nói xong còn cố ý nhìn Khổng Khánh Tường, cười lớn hai tiếng rồi nói:
– Chủ tịch Khổng, bao nhiêu năm rồi mới có thể gặp lại anh ở Ban giám đốc! Về sau xin anh chiếu cố nhiều hơn! Ha ha!
Cổ đông Chu vuốt cằm, cười đến rung người, Khổng Khánh Tường chỉ cảm thấy trong tiếng cười đó như có một chiếc búa tạ đang dùng sức nện, nện vào lòng ông ta đến đau đớn! Ông ta gắt gao nắm chặt cạnh bàn, móng tay như bấm vào bàn, gân xanh trên mu nổi lên trông rất đáng sợ.
Sau đó là những người còn lại, phàm là bè lũ của Khổng Khánh Tường thì Cố Trường Khanh đều đá hết ra ngoài, chỉ giữ lại những người có năng lực vẫn ủng hộ Cố thị.
Mà Khổng Khánh Tường chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù giận đến run người cũng chẳng thể làm gì được!
Cuối cùng, đến lượt Cố Trường Khanh.
Lúc này Khổng Khánh Tường đã chuẩn bị sẵn tư tưởng nhưng vẫn không thể nào đối diện được với sự thật này, ông ta ngồi đó nhìn đám người phía dưới, người rét run lên từng cơn, mặt trắng bệch lại, nửa ngày sau cũng không nói được lấy một lời.
Cổ đông Chu ngồi dưới kêu:
– Chủ tịch Khổng, anh đừng kéo dài thời gian nữa! Buổi tối tôi còn có hẹn đó!
Cổ đông Chu vừa nói vừa cười, hoàn toàn chẳng chút che giấu sự vui mừng khi thấy người gặp họa. Ông bị Khổng Khánh Tường đè ép lâu như vậy, sớm đã nghẹn một bụng oán khí, nay đợi được cơ hội, dựa vào tính cách của ông thì đương nhiên sẽ không để Khổng Khánh Tường được thoải mái.
Khổng Khánh Tường hung hăng lườm cổ đông Chu một cái, gân xanh trên trán nhảy loạn, ông ta thở sâu rồi khó nhọc mở miệng:
– Cuối cùng là một người mới được đề cử, phó giám đốc phòng công nghiệp – Cố Trường Khanh. Lúc này, tôi thân là chủ tịch công ty cần nhắc nhở các vị, ban giám đốc là cơ quan quyền lực cao nhất công ty, là nơi thần thánh (vưỡi thần thánh :))), không phải là nơi tranh quyền đoạt lợi. Thân là thành viên ban giám đốc, nhất định phải tài đức vẹn toàn thì mới có thể đưa ra những quyết sách có lợi cho công ty! Xin các vị cổ đông lấy lợi ích của công ty làm trọng, đừng để một số người có lòng che mắt, cuối cùng làm ra những chuyện tổn hại đến công ty.
Các cổ đông nhìn nhau, châu đầu ghé tai.
Từ Khôn thấy vậy thì cười lạnh nói:
– Chủ tịch Khổng, lời này của ông tôi không hiểu cho lắm, cái gì mà người có lòng che mắt? Chẳng lẽ mọi người đều là kẻ ngu dốt dễ dàng bị mê hoặc thế sao? Hay là, sự lựa chọn của mọi người làm tổn hại đến lợi ích của ai đó nên có người không nhịn được mới định bắn tên vu vơ! Hành động này cũng thật nực cười quá!
Rốt cuộc Khổng Khánh Tường không nhịn nổi nữa, cả giận nói:
– Bà Từ Khôn, xin chú ý lời nói của mình!
Từ Khôn lại đột nhiên mỉm cười:
– Chủ tịch Khổng đừng tức giận, nếu lời tôi nói có gì khiến ông không thoải mái thì cho tôi xin lỗi!
Thấy Khổng Khánh Tường còn định nói thêm gì thì Từ Khôn đã cười cắt lời:
– Vẫn không nên trì hoãn thời gian của mọi người, bắt đầu bầu phiếu đi thôI!
Lúc này Khổng Khánh Tường bị đè ép khắp nơi, cũng chỉ đành nén giận.
Ông ta nhìn về phía Cố Trường Khanh, ánh mắt hơi sắc lạnh, hơi thở hổn hển, nhả từng câu từng chữ, mỗi câu nói như một thanh đao cắm phập vào máu thịt ông ta.
– Mời những người ủng hộ Cố Trường Khanh gia nhập ban giám đốc giơ tay!
Cố Trường Khanh, Từ Khôn, cổ đông chu và những người nắm giữ cổ phần ẩn của Cố Trường Khanh, cả Hoàng Thao đều giơ tay, Khổng Khánh Tường nhìn những người này, vẻ mặt lo lắng, sắc mặt biến thành màu đen, sau đó ông ta lại thấy đại biểu của Simon là Wilson cũng giơ tay lên, chỉ trong nháy mắt, số phiếu của Cố Trường Khanh đã thoải mái quá bán! Cô và ban giám đốc là kết quả đã định. Tuy rằng đây là kết quả đã đoán trước được nhưng Khổng Khánh Tường vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Ông ta nắm giữ Cố thị bao năm như vậy nhưng giờ nó lại lặng lẽ quay về tay Cố Trường Khanh. Tuy rằng ông ta vẫn giữ được vị trí chủ tịch nhưng ban giám đốc sẽ chẳng còn nằm trong quyền khống chế của ông ta nữa, về sau có lẽ ông ta sẽ bị Cố Trường Khanh ở bên chèn ép!
Khổng Khánh Tường chỉ cảm thấy choáng váng, tim như có hàng trăm vạn cây kim đâm vào, đau đớn vô cùng.
Đây là vương quốc của ông ta, là thiên hạ của ông ta, là Cố thị ông ta vất vả gây dựng nên. Không có ông ta, Cố thị chẳng qua cũng chỉ là một công ty trị giá vài tỷ, là ông ta đã khiến tài sản của Cố thị tăng lên gấp mấy lần!
Đây là con gái ngoan của ông ta, lòng lang dạ thú, vô sỉ giành giật! Không hổ là đời sau của Cố Kiến Quốc, đều âm hiểm giả dối giống nhau! Đều lãnh huyết vô tình như nhau!
Hai loại cảm xúc phẫn nộ và oán hận như bài sơn đảo hải nuốt chửng lấy Khổng Khánh Tường, ông ta nhìn Cố Trường Khanh đang cảm ơn mọi người, nhìn đám cổ đông đều vây lấy chúc mừng cô, nhìn cổ đông Chu thỉnh thoảng lại ném cho ông ta một cái nhìn đắc ý khiến ông ta không thể duy trì phong độ thêm được nữa. Khổng Khánh Tường vỗ bàn rồi xô đổ tất cả đồ trên bàn xuống đất.
Chén trà của ông ta rơi xuống đất vỡ vụn, tiếng loảng xoảng vang lên hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Khổng Khánh Tường hung hăng lườm mọi người một cái, sau đó chỉ vào mọi người bên dưới rồi quát:
– Hi vọng các người sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay!
Nói xong, ông ta đạp tung chiếc ghế dựa ra, vội vã xông ra ngoài.
Đám người thân tín của ông ta thấy vậy thì đều ủ rũ, thấy Khổng Khánh Tường đi ra ngoài thì cũng vội theo sau.
Mấy người ra khỏi phòng họp, đi về phía thang máy.
Trong đó, giám đốc Lưu nóng ruột nhất đuổi theo hỏi Khổng Khánh Tường:
– Chủ tịch Khổng, tôi phải làm sao đây? Cố tiểu thư chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để đá tôi đi, chủ tịch Khổng, mọi việc tôi làm đều là dựa theo lời dặn dò của ông, ông không thể mặc kệ tôi được!
Những người còn lại cũng đi theo sau, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, những người này đều là thân tín của Khổng Khánh Tường, vua nào triều thần ấy, nay Cố tiểu thư gần như đã nắm giữ đại hội cổ đông, chỉ sợ chuyện đầu tiên cô làm sẽ là thanh lọc toàn bộ công ty! Đầu tiên sẽ là trừ bỏ những người này!
Cổ phần trên tay bọn họ đều là cổ phiếu có kì hạn công ty trao tặng, kỳ hạn cũng chỉ là 10 năm, nói cách khác, trong vòng 10, trước khi bị cách chức thì phải cầm được cổ phần thực sự, nếu không bọn họ sẽ mất quyền.
Giờ cổ phiếu của bọn họ đã được ba năm rồi, thêm hai năm nữa, vì công ty phát triển tốt nên giá cổ phiếu sẽ tiếp tục tăng, bọn họ vẫn chưa thể mua lại được. Ai chẳng có lòng tham, cơ hội sử dụng cổ phiếu có kì hạn chỉ có một lần, đương nhiên bọn họ đều muốn chờ đến khi được giá nhất thì mới bán ra, thu được nhiều lợi nhuận nhất. Nhưng bây giờ tình hình chung suy thoái, giá cổ phiếu cũng bị ảnh hưởng, nếu bọn họ thực sự bị cách chức thì nhất định phải bán cổ phiếu ra trước khi từ chức, như vậy nhất định sẽ không bán được giá tốt, sẽ tổn thất rất lớn. Cho nên với bọn họ mà nói, đương nhiên phải cố hết sức để bảo vệ cái ghế của mình!
Bọn họ vẫn đi theo Khổng Khánh Tường, Cố Trường Khanh sẽ không tin bọn họ, nếu muốn giữ lại công việc, giữ lại lợi ích của chính mình thì phải đặt hi vọng lên Khổng Khánh Tường, chỉ khi nào Khổng Khánh Tường tốt thì bọn họ mới tốt được.
Cổ phiếu có kì hạn này cũng tương đương như sợi dây trói lợi ích của bọn họ và Khổng Khánh Tường vào cùng một chỗ, những người này đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý đi theo Khổng Khánh Tường.
Khổng Khánh Tường đi đằng trước nghe được lời của giám đốc Lưu thì quay phắt lại, giờ vẻ mặt ông ta tuy vẫn giận dữ nhưng cũng đã dịu đi nhiều rồi, không còn mất kiểm soát như lúc trước.
– Làm sao?
Khổng Khánh Tường hét lớn, mắt trợn trừng lên:
– Các người cảm thấy tôi thua rồi phải không? Các người cảm thấy tôi thất thế rồi chứ gì?
Lúc nói chuyện, khí thế của người lãnh đạo bao năm qua xuất hiện, khí phách, tàn nhẫn và quyết tuyệt! Khổng Khánh Tường như vậy mới là một người nắm quyền đầy mưu kế, âm trầm khó dò mà bọn họ quen thuộc! Khổng Khánh Tường như vậy khiến bọn họ vô cùng tin tưởng.
– Chủ tịch Khổng, lúc trước thấy anh giận dữ như vậy, chúng tôi đều sợ anh tự làm hại đến sức khỏe của mình.
Khưu Minh Căn vội vàng nói.
Khổng Khánh Tường hừ mũi một cái, ánh mắt lạnh lẽo:
– Đứa con gái bất hiếu đó, nghĩ làm thế là có thể đẩy tôi đi, như thế mà đã đòi cướp đi vương quốc do một tay tôi sáng lập ra sao? Tôi ở đây bao năm, thâm căn cố đế, nào có đơn giản như vậy! Nay tôi vẫn còn là đại cổ đông ở đây, vẫn là chủ tịch kiêm tổng giám đốc, đừng ai nghĩ có thể cướp đi mọi thứ của tôi!
Ông ta nhìn về phía phòng họp, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng:
– Tôi sẽ để cho bọn họ biết chuyện bọn họ làm hôm nay là ngu xuẩn cỡ nào.
– Chủ tịch, chúng tôi đều tin tưởng ông, chúng tôi vẫn luôn ủng hộ ông!
Giám đốc Lưu vội vàng nói, những người khác cũng đều phụ họa theo.
Khổng Khánh Tường nhìn thân tín của mình, sắc mặt hòa hoãn lại.
Nghĩ như vậy là đá được ông ta đi sao? Nào có dễ dàng như vậy!
Trong phòng họp, Cố Trường Khanh nhận lời chúc mừng của mọi người. Chờ đại bộ phận các cổ đông rời đi rồi, Từ Khôn cười ôm cô:
– Trường Khanh, chúc mừng cháu.
Cố Trường Khanh cũng ôm bà cười nói:
– Cảm ơn cô vẫn luôn ủng hộ!
– Chúng ta là bạn bè mà!
Từ Khôn hạ giọng cười nói:
– Vừa rồi cha cháu đúng là quá tức giận rồi, về nhà cháu phải cẩn thận một chút, dù sao ông ta cũng là cha cháu, có nhiều lúc cháu vẫn phải chịu thiệt.
– Cháu chẳng sợ ông ta đâu!
Cố Trường Khanh hừ một tiếng, sau đó lại bưng miệng cười:
– Khi nãy sắc mặt của ông ta thật đặc sắc.
Từ Khôn đột nhiên nghiêm mặt:
– Trường Khanh, không thể có thái độ này với cha mình được!
Cố Trường Khanh ngẩn ra nhưng Từ Khôn lại lập tức cười nói:
– Nhưng vừa rồi nhìn sắc mặt ông ta như vậy, chẳng hiểu sao cô cũng thấy rất thống khoái!
Lúc này Cố Trường Khanh mới hiểu là bà đang đùa mình.
Lúc này Từ Khôn ngừng cười nhìn ra sau lưng Cố Trường Khanh, khẽ nói:
– Nhưng có người đúng là cháu phải cảm ơn đó!
Cố Trường Khanh quay đầu lại, phía sau là một người con trai đứng đó, tây trang phẳng phiu, phong độ ngời ngời, tao nhã cao quý.
Chính là Hoàng Thao.
Ông ta nhìn Cố Trường Khanh ở dưới, ánh mắt như thanh đao sắc nhọn nhất, trong mắt ông ta, Cố Trường Khanh không phải là người có quan hệ huyết thống với mình mà là một kẻ cướp, là kẻ thù âm mưu chiếm đoạt mọi thứ của ông ta! Nhưng dù có hận đến đâu thì lúc này ông ta có làm được gì? Cố Trường Khanh cảm nhận được ánh mắt như lăng trì của Khổng Khánh Tường, cô ngẩng đầu nhìn ông ta rồi mỉm cười, không chút che giấu sự đắc ý trong lòng. Kế hoạch của cô trong bao nhiêu năm chính là để nhìn thấy vẻ thất bại thảm hại của Khổng Khánh Tường, cô cần gì phải giấu diếm, cô muốn tỏ vẻ người thắng trước mặt ông ta để cho ông ta khó chịu!
Quả nhiên, Khổng Khánh Tường nhìn thấy nụ cười của cô thì sắc mặt muốn khó coi cỡ nào thì có đủ cỡ ấy, Cố Trường Khanh như thấy được cả cơ bắp trên mặt ông ta giật giật vì sự giận dữ quá độ này.
Sau đó, đến lượt cổ đông Chu.
Khổng Khánh Tường nhìn đám người trước mặt lần lượt giơ tay lên, rất rõ ràng, số phiếu thoải mái quá bán. Những cổ đông nhỏ đều giữ im lặng lúc bầu Khưu Minh Căn thì giờ lại rất đồng lòng bỏ phiếu. Cổ đông Chu đứng lên, hai tay ôm quyền, lớn tiếng cười nói:
– Cảm ơn mọi người ủng hộ, cảm ơn!
Nói xong còn cố ý nhìn Khổng Khánh Tường, cười lớn hai tiếng rồi nói:
– Chủ tịch Khổng, bao nhiêu năm rồi mới có thể gặp lại anh ở Ban giám đốc! Về sau xin anh chiếu cố nhiều hơn! Ha ha!
Cổ đông Chu vuốt cằm, cười đến rung người, Khổng Khánh Tường chỉ cảm thấy trong tiếng cười đó như có một chiếc búa tạ đang dùng sức nện, nện vào lòng ông ta đến đau đớn! Ông ta gắt gao nắm chặt cạnh bàn, móng tay như bấm vào bàn, gân xanh trên mu nổi lên trông rất đáng sợ.
Sau đó là những người còn lại, phàm là bè lũ của Khổng Khánh Tường thì Cố Trường Khanh đều đá hết ra ngoài, chỉ giữ lại những người có năng lực vẫn ủng hộ Cố thị.
Mà Khổng Khánh Tường chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù giận đến run người cũng chẳng thể làm gì được!
Cuối cùng, đến lượt Cố Trường Khanh.
Lúc này Khổng Khánh Tường đã chuẩn bị sẵn tư tưởng nhưng vẫn không thể nào đối diện được với sự thật này, ông ta ngồi đó nhìn đám người phía dưới, người rét run lên từng cơn, mặt trắng bệch lại, nửa ngày sau cũng không nói được lấy một lời.
Cổ đông Chu ngồi dưới kêu:
– Chủ tịch Khổng, anh đừng kéo dài thời gian nữa! Buổi tối tôi còn có hẹn đó!
Cổ đông Chu vừa nói vừa cười, hoàn toàn chẳng chút che giấu sự vui mừng khi thấy người gặp họa. Ông bị Khổng Khánh Tường đè ép lâu như vậy, sớm đã nghẹn một bụng oán khí, nay đợi được cơ hội, dựa vào tính cách của ông thì đương nhiên sẽ không để Khổng Khánh Tường được thoải mái.
Khổng Khánh Tường hung hăng lườm cổ đông Chu một cái, gân xanh trên trán nhảy loạn, ông ta thở sâu rồi khó nhọc mở miệng:
– Cuối cùng là một người mới được đề cử, phó giám đốc phòng công nghiệp – Cố Trường Khanh. Lúc này, tôi thân là chủ tịch công ty cần nhắc nhở các vị, ban giám đốc là cơ quan quyền lực cao nhất công ty, là nơi thần thánh (vưỡi thần thánh :))), không phải là nơi tranh quyền đoạt lợi. Thân là thành viên ban giám đốc, nhất định phải tài đức vẹn toàn thì mới có thể đưa ra những quyết sách có lợi cho công ty! Xin các vị cổ đông lấy lợi ích của công ty làm trọng, đừng để một số người có lòng che mắt, cuối cùng làm ra những chuyện tổn hại đến công ty.
Các cổ đông nhìn nhau, châu đầu ghé tai.
Từ Khôn thấy vậy thì cười lạnh nói:
– Chủ tịch Khổng, lời này của ông tôi không hiểu cho lắm, cái gì mà người có lòng che mắt? Chẳng lẽ mọi người đều là kẻ ngu dốt dễ dàng bị mê hoặc thế sao? Hay là, sự lựa chọn của mọi người làm tổn hại đến lợi ích của ai đó nên có người không nhịn được mới định bắn tên vu vơ! Hành động này cũng thật nực cười quá!
Rốt cuộc Khổng Khánh Tường không nhịn nổi nữa, cả giận nói:
– Bà Từ Khôn, xin chú ý lời nói của mình!
Từ Khôn lại đột nhiên mỉm cười:
– Chủ tịch Khổng đừng tức giận, nếu lời tôi nói có gì khiến ông không thoải mái thì cho tôi xin lỗi!
Thấy Khổng Khánh Tường còn định nói thêm gì thì Từ Khôn đã cười cắt lời:
– Vẫn không nên trì hoãn thời gian của mọi người, bắt đầu bầu phiếu đi thôI!
Lúc này Khổng Khánh Tường bị đè ép khắp nơi, cũng chỉ đành nén giận.
Ông ta nhìn về phía Cố Trường Khanh, ánh mắt hơi sắc lạnh, hơi thở hổn hển, nhả từng câu từng chữ, mỗi câu nói như một thanh đao cắm phập vào máu thịt ông ta.
– Mời những người ủng hộ Cố Trường Khanh gia nhập ban giám đốc giơ tay!
Cố Trường Khanh, Từ Khôn, cổ đông chu và những người nắm giữ cổ phần ẩn của Cố Trường Khanh, cả Hoàng Thao đều giơ tay, Khổng Khánh Tường nhìn những người này, vẻ mặt lo lắng, sắc mặt biến thành màu đen, sau đó ông ta lại thấy đại biểu của Simon là Wilson cũng giơ tay lên, chỉ trong nháy mắt, số phiếu của Cố Trường Khanh đã thoải mái quá bán! Cô và ban giám đốc là kết quả đã định. Tuy rằng đây là kết quả đã đoán trước được nhưng Khổng Khánh Tường vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Ông ta nắm giữ Cố thị bao năm như vậy nhưng giờ nó lại lặng lẽ quay về tay Cố Trường Khanh. Tuy rằng ông ta vẫn giữ được vị trí chủ tịch nhưng ban giám đốc sẽ chẳng còn nằm trong quyền khống chế của ông ta nữa, về sau có lẽ ông ta sẽ bị Cố Trường Khanh ở bên chèn ép!
Khổng Khánh Tường chỉ cảm thấy choáng váng, tim như có hàng trăm vạn cây kim đâm vào, đau đớn vô cùng.
Đây là vương quốc của ông ta, là thiên hạ của ông ta, là Cố thị ông ta vất vả gây dựng nên. Không có ông ta, Cố thị chẳng qua cũng chỉ là một công ty trị giá vài tỷ, là ông ta đã khiến tài sản của Cố thị tăng lên gấp mấy lần!
Đây là con gái ngoan của ông ta, lòng lang dạ thú, vô sỉ giành giật! Không hổ là đời sau của Cố Kiến Quốc, đều âm hiểm giả dối giống nhau! Đều lãnh huyết vô tình như nhau!
Hai loại cảm xúc phẫn nộ và oán hận như bài sơn đảo hải nuốt chửng lấy Khổng Khánh Tường, ông ta nhìn Cố Trường Khanh đang cảm ơn mọi người, nhìn đám cổ đông đều vây lấy chúc mừng cô, nhìn cổ đông Chu thỉnh thoảng lại ném cho ông ta một cái nhìn đắc ý khiến ông ta không thể duy trì phong độ thêm được nữa. Khổng Khánh Tường vỗ bàn rồi xô đổ tất cả đồ trên bàn xuống đất.
Chén trà của ông ta rơi xuống đất vỡ vụn, tiếng loảng xoảng vang lên hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Khổng Khánh Tường hung hăng lườm mọi người một cái, sau đó chỉ vào mọi người bên dưới rồi quát:
– Hi vọng các người sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay!
Nói xong, ông ta đạp tung chiếc ghế dựa ra, vội vã xông ra ngoài.
Đám người thân tín của ông ta thấy vậy thì đều ủ rũ, thấy Khổng Khánh Tường đi ra ngoài thì cũng vội theo sau.
Mấy người ra khỏi phòng họp, đi về phía thang máy.
Trong đó, giám đốc Lưu nóng ruột nhất đuổi theo hỏi Khổng Khánh Tường:
– Chủ tịch Khổng, tôi phải làm sao đây? Cố tiểu thư chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để đá tôi đi, chủ tịch Khổng, mọi việc tôi làm đều là dựa theo lời dặn dò của ông, ông không thể mặc kệ tôi được!
Những người còn lại cũng đi theo sau, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, những người này đều là thân tín của Khổng Khánh Tường, vua nào triều thần ấy, nay Cố tiểu thư gần như đã nắm giữ đại hội cổ đông, chỉ sợ chuyện đầu tiên cô làm sẽ là thanh lọc toàn bộ công ty! Đầu tiên sẽ là trừ bỏ những người này!
Cổ phần trên tay bọn họ đều là cổ phiếu có kì hạn công ty trao tặng, kỳ hạn cũng chỉ là 10 năm, nói cách khác, trong vòng 10, trước khi bị cách chức thì phải cầm được cổ phần thực sự, nếu không bọn họ sẽ mất quyền.
Giờ cổ phiếu của bọn họ đã được ba năm rồi, thêm hai năm nữa, vì công ty phát triển tốt nên giá cổ phiếu sẽ tiếp tục tăng, bọn họ vẫn chưa thể mua lại được. Ai chẳng có lòng tham, cơ hội sử dụng cổ phiếu có kì hạn chỉ có một lần, đương nhiên bọn họ đều muốn chờ đến khi được giá nhất thì mới bán ra, thu được nhiều lợi nhuận nhất. Nhưng bây giờ tình hình chung suy thoái, giá cổ phiếu cũng bị ảnh hưởng, nếu bọn họ thực sự bị cách chức thì nhất định phải bán cổ phiếu ra trước khi từ chức, như vậy nhất định sẽ không bán được giá tốt, sẽ tổn thất rất lớn. Cho nên với bọn họ mà nói, đương nhiên phải cố hết sức để bảo vệ cái ghế của mình!
Bọn họ vẫn đi theo Khổng Khánh Tường, Cố Trường Khanh sẽ không tin bọn họ, nếu muốn giữ lại công việc, giữ lại lợi ích của chính mình thì phải đặt hi vọng lên Khổng Khánh Tường, chỉ khi nào Khổng Khánh Tường tốt thì bọn họ mới tốt được.
Cổ phiếu có kì hạn này cũng tương đương như sợi dây trói lợi ích của bọn họ và Khổng Khánh Tường vào cùng một chỗ, những người này đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý đi theo Khổng Khánh Tường.
Khổng Khánh Tường đi đằng trước nghe được lời của giám đốc Lưu thì quay phắt lại, giờ vẻ mặt ông ta tuy vẫn giận dữ nhưng cũng đã dịu đi nhiều rồi, không còn mất kiểm soát như lúc trước.
– Làm sao?
Khổng Khánh Tường hét lớn, mắt trợn trừng lên:
– Các người cảm thấy tôi thua rồi phải không? Các người cảm thấy tôi thất thế rồi chứ gì?
Lúc nói chuyện, khí thế của người lãnh đạo bao năm qua xuất hiện, khí phách, tàn nhẫn và quyết tuyệt! Khổng Khánh Tường như vậy mới là một người nắm quyền đầy mưu kế, âm trầm khó dò mà bọn họ quen thuộc! Khổng Khánh Tường như vậy khiến bọn họ vô cùng tin tưởng.
– Chủ tịch Khổng, lúc trước thấy anh giận dữ như vậy, chúng tôi đều sợ anh tự làm hại đến sức khỏe của mình.
Khưu Minh Căn vội vàng nói.
Khổng Khánh Tường hừ mũi một cái, ánh mắt lạnh lẽo:
– Đứa con gái bất hiếu đó, nghĩ làm thế là có thể đẩy tôi đi, như thế mà đã đòi cướp đi vương quốc do một tay tôi sáng lập ra sao? Tôi ở đây bao năm, thâm căn cố đế, nào có đơn giản như vậy! Nay tôi vẫn còn là đại cổ đông ở đây, vẫn là chủ tịch kiêm tổng giám đốc, đừng ai nghĩ có thể cướp đi mọi thứ của tôi!
Ông ta nhìn về phía phòng họp, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng:
– Tôi sẽ để cho bọn họ biết chuyện bọn họ làm hôm nay là ngu xuẩn cỡ nào.
– Chủ tịch, chúng tôi đều tin tưởng ông, chúng tôi vẫn luôn ủng hộ ông!
Giám đốc Lưu vội vàng nói, những người khác cũng đều phụ họa theo.
Khổng Khánh Tường nhìn thân tín của mình, sắc mặt hòa hoãn lại.
Nghĩ như vậy là đá được ông ta đi sao? Nào có dễ dàng như vậy!
Trong phòng họp, Cố Trường Khanh nhận lời chúc mừng của mọi người. Chờ đại bộ phận các cổ đông rời đi rồi, Từ Khôn cười ôm cô:
– Trường Khanh, chúc mừng cháu.
Cố Trường Khanh cũng ôm bà cười nói:
– Cảm ơn cô vẫn luôn ủng hộ!
– Chúng ta là bạn bè mà!
Từ Khôn hạ giọng cười nói:
– Vừa rồi cha cháu đúng là quá tức giận rồi, về nhà cháu phải cẩn thận một chút, dù sao ông ta cũng là cha cháu, có nhiều lúc cháu vẫn phải chịu thiệt.
– Cháu chẳng sợ ông ta đâu!
Cố Trường Khanh hừ một tiếng, sau đó lại bưng miệng cười:
– Khi nãy sắc mặt của ông ta thật đặc sắc.
Từ Khôn đột nhiên nghiêm mặt:
– Trường Khanh, không thể có thái độ này với cha mình được!
Cố Trường Khanh ngẩn ra nhưng Từ Khôn lại lập tức cười nói:
– Nhưng vừa rồi nhìn sắc mặt ông ta như vậy, chẳng hiểu sao cô cũng thấy rất thống khoái!
Lúc này Cố Trường Khanh mới hiểu là bà đang đùa mình.
Lúc này Từ Khôn ngừng cười nhìn ra sau lưng Cố Trường Khanh, khẽ nói:
– Nhưng có người đúng là cháu phải cảm ơn đó!
Cố Trường Khanh quay đầu lại, phía sau là một người con trai đứng đó, tây trang phẳng phiu, phong độ ngời ngời, tao nhã cao quý.
Chính là Hoàng Thao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.