Chương 108: Không thể nhìn mặt bắt hình dong
Thập Tam Xuân
29/04/2015
Chuyến bay của Cố Trường Khanh sớm hơn Lý Giai mấy tiếng, lúc cô đến là buổi tối, Lý Giai phải sáng mai mới đến nơi. Cố Trường Khanh xuống sân bay, liên lạc với Lý Giai rồi vẫy taxi đến khách sạn Quân Duyệt, cô đã đặt phòng ở đó từ trước.
Tiệc rượu của Hoa Nhã được cử hành ở khách sạn Quân Duyệt, thời gian là vào tối mai.
Khách sạn Quân Duyệt là khách sạn bậc nhất Hong Kong, đương nhiên là rất sang trọng, phục vụ đều vào hàng năm sao.
Cố Trường Khanh được phục vụ dẫn về phòng, cất hành lý rồi đứng ở bên bức tường thủy tinh thưởng thức cảng Victoria nổi tiếng thế giới và ánh sáng ngọc ngà của cảnh đêm nơi đây. Sau đó cầm túi, định xuống nhà ăn.
Lúc ra khỏi phòng, đối diện vừa khéo cũng có một người con trai mở cửa đi ra, hai người bất ngờ nhìn nhau.
Đó là chàng trai trẻ tuổi, rất tuấn tú. Anh ta mặc bộ âu phục Zegna màu đen, trang phục sang trọng khiến dáng người anh ta càng hoàn mỹ như người mẫu, vừa trang trọng lại vừa thoải mái.
Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua, đang định quay đi, không ngờ người kia lại cười với cô thật hữu hảo, Cố Trường Khanh cũng chỉ đành cười cười với anh ta.
Hai người một trước một sau, Cố Trường Khanh đi trước, người kia đi sau, bước về phía thang máy.
Đi đến trước thang máy, Cố Trường Khanh vừa định ấn nút thì người đằng sau đã chạy đến bên cô, ấn nút màu vàng, sau đó quay đầu nhìn Cố Trường Khanh mỉm cười.
Nụ cười này đơn giản chỉ là tỏ vẻ hữu hảo, Cố Trường Khanh mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Đang lúc thang máy sắp đến, Cố Trường Khanh bỗng nhớ di động mình để trong túi áo khoác nhung, thời tiết Hong Kong ấm áp hơn nhiều, xuống máy bay cô đã cởi áo khoác, cô không nhớ vừa rồi mình đã mang di động theo chưa. Điện thoại phải để bên mình, vạn nhất Lý Giai có chuyện gì không tìm được mình thì phiền phức lớn rồi.
Nghĩ vậy, Cố Trường Khanh vội xem lại túi xách, nhìn xem rốt cuộc có mang di động theo hay không nhưng thang máy càng lúc càng tới gần, cô cũng có chút vội vã, không ngờ tay hơi run lên, túi xách rơi xuống đất, đồ bên trong đều rơi ra ngoài.
Vừa lúc này thang máy mở ra, Cố Trường Khanh thầm kêu không hay rồi, ngồi xổm xuống nhặt đồ. Khiến cô không ngờ được là người đàn ông kia cũng ngồi xuống nhặt giúp cô.
Mắt thấy thang máy sắp đóng cửa, Cố Trường Khanh ngại ngùng vội nói:
– Cảm ơn anh, thang máy đến rồi, tôi tự nhặt là được.
Bởi vì không thể chắc chắn đối phương là người nước nào nên cô nói tiếng Anh. Người kia cười cười, dùng thứ tiếng Anh thuần khiết đáp lại:
– Không sao, gọi thang máy cũng không mất nhiều thời gian.
Nói xong quay lại nhặt giúp cô một thỏi son lăn ra xa, đưa tới trước mặt cô.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh ta, cảm kích nói:
– Cảm ơn anh, làm nhỡ việc của anh, thực sự rất xin lỗi.
Gương mặt trẻ trung của đối phương gần ngay trước mắt, làn da nâu rám nắng, mắt một mí, mũi rất cao, môi đầy đặn, hai bên miệng hơi cong cong, cho dù không cười vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Người thế này rất dễ dành được cảm tình của người khác.
Hai người nhanh chóng nhặt hết đồ đạc lại, Cố Trường Khanh cũng tìm được di động, thì ra đã cất vào túi, đúng là chuyện ô long*
(Chuyện ô long: Chỉ những chuyện hiểu nhầm, dở khóc dở cưởi)
Người đàn ông kia đứng lên, lại ấn nút gọi thang máy, trong lúc chờ, anh ta quay đầu cười hỏi Cố Trường Khanh:
– Tiểu thư là du khách?
Cố Trường Khanh cười nói:
– Đúng!
– Tiểu thư từ đâu đến?
– Tôi từ nước Mỹ đến nhưng tôi là người Bắc Kinh đại lục, giờ đang du học ở Mỹ, nhân lúc được nghỉ thì qua đây chơi mấy ngày.
Người đàn ông kia cười, dùng tiếng phổ thông không quá lưu loát đáp:
– Xin chào, chào mừng cô đến với Hương Cảng, nơi này nhất định sẽ khiến cô vui đến quên đường về.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Tiên sinh là người Hương Cảng.
Cô cũng bắt đầu nói tiếng phổ thông.
– Đúng, đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên.
Phát âm không chuẩn nhưng nụ cười sáng lạn của anh khiến người ta hoàn toàn quên đi những điều này. Lúc này, cửa thang máy mở ra, hai người bước vào.
– Tiểu thư xuống tầng mấy?
Anh cười hỏi, vẻ mặt, ngữ khí đều có cảm giác lịch sư như người Anh.
– Tôi muốn đến nhà ăn, ăn thử đồ Quảng Đông.
Anh ta ấn tầng trệt, sau đó lại quay đầu cười nói:
– Đồ ăn Quảng Đông ở đây rất được, tiểu thư nhất định sẽ không phải thất vọng đâu.
Sau đó lại ấn tầng ngầm, Cố Trường Khanh biết anh ta xuống gara. Hai người hàn huyên đôi câu, thang máy nhanh chóng xuống đến nhà ăn, trước khi đi ra ngoài, Cố Trường Khanh cảm ơn anh ta một lần nữa. Anh cười nói:
– Thân thiện với du khách là truyền thống của người Hương Cảng chúng tôi.
Cố Trường Khanh cười chào tạm biệt anh ta, lòng cảm khái, người này nếu làm ăn chắc chắn sẽ thành công, chưa nói gì đã chiếm được cảm tình của đối phương rồi, đương nhiên chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cố Trường Khanh cười cười, đi về phía nhà ăn, chọn một bàn rồi từ từ hưởng thụ.
Ăn xong, Cố Trường Khanh cảm thấy bụng hơi căng, không muốn về phòng sớm, hỏi nhân viên phục vụ rồi xuống vườn hoa ở dưới lầu tản bộ.
Dưới ánh trăng, khu vườn cây cối um tùm, cảnh sắc tao nhã rất động lòng người. Bởi vì thời tiết buổi tối lạnh nên rất ít người đến đây. Cố Trường Khanh đi dạo một lúc rồi ngổi nghỉ ở ghế đá bên đường. Nhưng vóc người cô khá nhỏ nhắn, chỗ ngồi vừa khéo bị gốc đại thụ che đi, hơn nữa bóng đêm dày đặc nên bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy sự tồn tại của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh ngồi yên đó không nhúc nhích, nghĩ ngợi nhiều chuyện, nghĩ chuyện cổ phiếu mới của Cố thị, nghĩ Triệu Chân Chân sắp vui quá hóa buồn, nghĩ đến Mike bỗng nhiên mất tích. Bất tri bất giác, thời gian trôi qua thật nhanh.
Đêm dù lạnh nhưng Cố Trường Khanh đã thích ứng với thời tiết băng tuyết phương Bắc cũng chẳng cảm thấy có gì quá khó chịu. Đang định ra ngoài thì bỗng có tiếng bước chân đi về bên này, Cố Trường Khanh không hề để ý, đây là khách sạn, có người đến cũng là chuyện bình thường. Tiếng bước chân dường như là của hai người, một nặng một nhẹ, một trầm ổn một vội vàng.
Tiếng bước chân dừng lại cách Cố Trường Khanh không xa, một giọng nói vang lên trong đêm vắng.
– Ở đây không có ai, có chuyện gì thì nói đi!
Là giọng nói của người con trai trẻ tuổi, nói tiếng Quảng Đông nhưng Cố Trường Khanh từng cai nghiện ở Quảng Châu một năm, năm đó cô xem không ít phim TVB, cũng tiếp xúc với nhiều người Quảng Châu, tiếng Quảng Đông không làm khó được cô.
– Đại thiếu, anh đừng làm khó tôi được không?
Đây là giọng nói của một cô gái, ngữ khí lo lắng, khẩn cầu.
– Susan, cô nói gì thế, như thể tôi bức cô vậy.
Giọng nói của người kia ôn hòa, bình tĩnh, mang theo cả âm luật chậm rãi.
Trời ơi? Không phải mình đang nghe lén…
Nhưng giờ bước ra lại càng xấu hổ, dù sao cũng là việc chẳng liên quan, chờ bọn họ nói xong rồi đi, Cố Trường Khanh nghĩ thầm.
– Đại thiếu, nếu tôi làm theo lời anh nói, thân là cửa hàng trưởng, đem hàng hiệu đổi thành hàng fake, chuyện vỡ lở rồi thì nhất định sẽ tra ra là tôi làm, tôi mất việc là chuyện nhỏ nhưng quan trong là danh dự của tôi cũng không còn, sau này ai sẽ thuê người như tôi? Tin chắc đại thiếu cũng vậy.
Người kia rất hoảng hốt. Người con trai khẽ cười:
– Susan, cô có thể không làm, nhưng mà… Em trai cô là nhân viên trong công ty tôi, lại lợi dụng chức vụ để lấy trộm tiền, lén bán thuốc lắc, nếu tôi báo cảnh sát, kết quả thế nào cô cũng biết rồi đó. Tôi biết tình cảm chị em hai người rất tốt, xảy ra chuyện rồi tôi có thể báo cảnh sát nhưng tôi cho cô cơ hội này, cô hẳn là nên cảm ơn tôi mới đúng.
Ngữ khí bình thản như mây như gió.
Cố Trường Khanh có chút lo lắng, đúng là, sao mình lại xui thế này, đi ra tản bộ cũng nghe được mấy chuyện âm mưu quỷ kế. Nếu bị phát hiện chẳng biết sẽ thế nào nữa. Cô cẩn thận ngồi đó, không dám động đậy mà cũng không dám thở mạnh.
– Đại thiếu, tôi van xin anh đó! Tha cho em trai tôi, tha cho tôi được không?
Sau đó là tiếng sột soạt.
– Susan, cô cảm thấy quỳ xuống cầu xin có tác dụng sao? Cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cơ hội tốt thế này? Tôi cho cô thêm một đêm mà suy nghĩ, nếu 8h sáng mai còn chưa nhận được câu trả lời thuyết phục thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
Giọng nói vẫn ôn hòa bình tĩnh nhưng ngữ khí lại kiên định, lãnh khốc khiến người ta rét run.
– Đại thiếu, đương nhiên anh có thể nhân cơ hội này đả kích đối thủ nhưng còn tôi thì phải làm sao? Về sau tôi còn làm được gì nữa? Đại thiếu, đại thiếu, anh đừng nhẫn tâm như vậy…
Tiếng khẩn cầu như tiếng khóc thầm.
– Susan, chỉ trách cô có người em trai tốt như vậy, sự thật rành rành, chính cô cho người khác cơ hội, sao lại chỉ trích người khác nắm bắt được cơ hội này? Susan, tôi nói đến đây thôi, quyền quyết định vẫn thuộc về cô.
Cố Trường Khanh hiểu ra vấn đề, em trai của cô gái có nhược điểm trong tay người con trai kia nên anh ta uy hiếp cô gái làm một chuyện vô đạo đức. Đương nhiên chuyện này có lợi cho anh ta.
Ha ha, trên đời này đúng là loại đàn ông nào cũng có. Cố Trường Khanh cười lạnh. Tâm tình vui vẻ vì người đàn ông hoạt bát và bữa ăn ngon giờ biến mất quá nửa.
Cô gái khóc nức nở, tiếng khóc đứt quãng, rõ ràng là đang tự bịt miệng mình, sợ bị người nghe được.
Sau đó có tiếng bước chân vang lên, đó là tiếng bước chân trầm ổn của đàn ông, hẳn là người con trai đã rời đi. Chỉ lát sau, cô gái kia cũng chậm rãi rời đi.
Mãi đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh thì Cố Trường Khanh mới cẩn thận đi ra ngoài, không còn tâm tình đi dạo, quay thẳng về phòng.
Hưởng thụ tinh dầu hoa oải hương, lại gọi điện cho người mát xa tới xoa bóp, cả người thả lỏng, dần dần cô quên sự không vui khi nãy, chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Cố Trường Khanh tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh biển bên ngoài cửa sổ, bên tai còn như có tiếng sóng vỗ rì rào. Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, cảm thấy thật thoải mái.
Cô đứng lên, thay quần áo, gọi bữa sáng, tính thời gian rồi lại ra sân bay.
Đứng ở cửa chờ, Cố Trường Khanh thấy được Lý Giai dáng người cao gầy mặc áo lông to sụ. Cô vẫy vẫy tay với Lý Giai.
Lý Giai nhìn thấy cô, đầu tiên là mỉm cười thật tươi, sau đó kéo vali chạy về phía cô nhanh như gió, lúc đến gần rồi, bỏ vali, nhào lên ôm chặt Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh vì cái ôm này mà phải lùi về sau vài bước.
– Trường Khanh, Trường Khanh, cuối cùng đã gặp lại em, chị vui quá, chị vui quá!
Lý Giai kích động hét lớn, lớn đến độ tai Cố Trường Khanh sắp thủng nhưng cô không hề thấy khó chịu, lòng lại thật vui mừng.
– Lý Giai, thấy chị thật vui, đã lâu rồi chưa gặp nhau, em nhớ chị lắm. Cố Trường Khanh ôm cô.
Lý Giai buông cô ra, mắt hơi ửng hồng, giọng nói có chút nghẹn ngào, cô kéo Cố Trường Khanh ra.
– Để chị xem nào, xem tiểu thư của chúng ta có lớn thêm chút nào không?
Nhìn một hồi, lại sờ sờ mặt cô, Lý Giai mỉm cười vui vẻ:
– Trường Khanh của chúng ta cao hơn, béo hơn, xinh hơn rồi, xem ra cuộc sống ở nước ngoài rất thích hợp với em.
Cố Trường Khanh mỉm cười:
– Đúng thế, em sống rất thoải mái.
Lòng Lý Giai hơi chua xót, suýt thì rơi lệ, cô vội quay đi lau khô khóe mắt. Cố Trường Khanh cười nói:
– Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, Hương Cảng có rất nhiều cảnh đẹp, đồ ăn ngon, cả rất nhiều đồ đẹp đang chờ đón nữa.
– Ừ ừ, lần này chị muốn mua rất nhiều thứ. Lý Giai cười.
– Giờ về khách sạn trước đã.
Hai người quay về khách sạn, nghỉ ngơi một lúc, buổi trưa Cố Trường Khanh dẫn cô đi ăn đồ Quảng Đông, mắt Lý Giai sáng bừng, miệng không dừng lại nổi. Lúc ăn, Cố Trường Khanh kể chuyện vui ở Mỹ cho Lý Giai nghe, kể về Mike, cũng kể chuyện Triệu Chân Chân và Bruce.
Lý Giai vừa ăn vừa nói:
– Bruce sẽ không thực sự thích Triệu Chân Chân chứ, nếu đầu cậu ta bỗng nhiên mọc hoa (đầu đất), thực sự thích Triệu Chân Chân thì làm sao bây giờ? Thế chẳng phải là quá lợi cho Triệu Chân Chân còn gì.
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Dù đầu anh ta mọc hoa thì cha mẹ anh ta cũng không mọc hoa được, nhà bọn họ sao chịu chấp nhận loại con dâu như Triệu Chân Chân. Hơn nữa Bruce chẳng qua là nhất thời tinh trùng lên não mà thôi, làm gì có chuyện chân tình. Em thấy anh ta vốn chẳng thật tình nhưng Triệu Chân Chân thì đã hoàn toàn mê muội, thực sự tự coi mình là cô bé Lọ lem rồi.
Cô nhíu mày:
– Cô ta cũng không nhớ được, Lọ lem vẫn phải nhờ bà tiên hóa phép biến thành công chúa thì mới gặp được hoàng tử rồi được hoàng tử yêu thương. Chuyện cổ tích này dạy chúng ta rằng, nếu muốn lấy hoàng tử thì mình phải tự biến thành công chúa đi đã.
– Cũng vì cô ta tham hư vinh, thà tin rằng mình là cô bé Lọ lem, tự lừa mình dối người…
Lý Giai khẽ thở dài.
– Bào ngư rất được, ha ha, thịt rất chắc.
Cố Trường Khanh chuyển đề tài rồi nói tiếp:
– Chị thế nào? Yêu đương gì chưa?
– Chị làm gì có tâm tư yêu đương? Như em nói đó, giờ chị muốn tự bồi dưỡng bản thân, sau này lấy một người đàn ông chất lượng tốt. Lý Giai nhún vai.
Cố Trường Khanh cười, sau đó khẽ thở dài:
– Chất lượng tốt hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là tính tình tốt, tiền tài có thể từ từ kiếm nhưng phẩm chất tốt đẹp thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Rất nhiều người vì tư lợi mà mai một lương tâm, không từ thủ đoạn, như Khổng Khánh Tường, như người đàn ông trong vườn hoa hôm qua. Tuy cô cũng dùng thủ đoạn ám muội nhưng tuyệt đối sẽ không vì lợi ích của mình mà đi hãm hại người vô tội.
Trong đầu cô hiện ra gương mặt của một người. Cô cười cười, cô đã gặp nhưng rồi sao? Duyên phận có đôi khi lại rất biết trêu ngươi.
– Trường Khanh, cũng may chị đã quen với em, nếu bị người không quen nghe được những lời này từ cô gái 16 tuổi như em thì không biết giật mình thế nào nữa.
Cố Trường Khanh cười khổ, thực tế cô sắp 26 tuổi rồi, cô phải trả giá bao nhiêu mới hiểu được những đạo lý này…
Ăn trưa xong, hai người nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều, hai người ra ngoài dạo phố, đến quảng trường, mua lễ phục cho Lý Giai. Hai người đi dạo cả buổi chiều, cuối cùng mua được một bộ váy dạ hội màu xám đậm của Kenzo, kiểu dáng đơn giản rất phù hợp với khí chất của Lý Giai.
Lúc tính tiền, Lý Giai lén nhìn qua giá tiền, không khỏi lè lưỡi, chỉ một cái váy đã ngốn đi số tiền bằng nửa năm làm việc của cô.
Quá lãng phí…
Cố Trường Khanh dường như vẫn chưa ưng ý, lại đưa cô đi mua giày cao gót, spa, làm tóc. Đi đến hơn 7h thì mới về. Về khách sạn, hai người gọi mỳ Ý, ăn tạm cho xong, Cố Trường Khanh thay quần áo, chuẩn bị xong xuôi thì đi đến đại sảnh tổ chức tiệc của công ty Hoa Nhã.
Trên đường đi, Lý Giai hỏi Cố Trường Khanh:
– Sao em lại có hứng thú với Hoa Nhã như vậy?
Đương nhiên Cố Trường Khanh không thể nói thật, chỉ đáp:
– Em cảm thấy công ty này rất có tiềm lực nên đến xem, tiện du lịch một chuyến, nhất cử lưỡng tiện.
Hai người đi vào cửa đại sảnh, lần này tuy không cần thiếp mời nhưng người đến phải để lại danh thiếp.
Cố Trường Khanh và Lý Giai có chút khó khăn, thân phận của hai người cũng không thể để lộ ra được. Hai cô đứng ngoài một lúc, Cố Trường Khanh đột nhiên cười nói:
– Có rồi, chúng ta đi vào theo hai anh chàng kia.
Yến hội thế này đều có thể dẫn bạn gái theo nhưng có một số người là độc thân, tựa như hai người Cố Trường Khanh đang chỉ.
Cố Trường Khanh và Lý Giai ở bên nhìn bọn họ đặt danh thiếp vào bàn tiếp khách thì vội vàng lén lút đi theo sau bọn họ, trà trộn đi vào.
Lần này mọi sự đại cát, không ai để ý đến hai người.
Lý Giai nhìn quanh một vòng, hít phải ngụm khí lạnh:
– Phòng tiệc thật lớn, thật đông người.
Cố Trường Khanh gật gật đầu, cô không ngờ tiệc rượu của Hoa Nhã lại tổ chức quy mô như vậy, nơi này ước chừng vài trăm người, trong đó có rất nhiều người nước ngoài. Cô để ý thật kỹ, không nhìn thấy người quen từ thành phố B.
Tiệc rượu theo phong cách châu Âu, góc phòng tiệc có một dàn nhạc đang chơi những bản nhạc du dương. Đàn ông mặc Âu phục, phụ nữ đều trang điểm xinh đẹp, túm năm tụm ba lại, nhẹ nhàng thì thầm. Bên tai có thể nghe được rất nhiều tiếng nói.
Lúc này, có nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm bưng khay đi qua đám người, Cố Trường Khanh lấy hai ly rượu vang từ trên khay, đưa một ly cho Lý Giai.
– Chúng ta đi quanh nhìn xem.
Cố Trường Khanh và Lý Giai chia nhau ra làm việc, đi thám thính tin tức khắp nơi xem có tin gì có ích không.
Cố Trường Khanh đứng giữa một đám người, trong đó có một người nước ngoài dùng tiếng Anh bàn luận về thị trường chứng khoán ở Mỹ thời gian qua, Cố Trường Khanh nghe được mấy câu thì lui ra ngoài, thầm mắng, giải thích chẳng bằng Mike mà còn dám ở đây nói linh tinh.
Lại đứng qua một đám người khác, bọn họ đang bàn luận tình hình kinh tế đại lục. Trong đó không ít người đang đầu tư qua đó, kể lại chính sách ưu đãi cho nhau nghe. Nhìn vẻ cao hứng của bọn họ, hẳn là lợi nhuận thu về không nhỏ.
Rời khỏi nhóm người này, quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc, lúc này người nọ đang nhìn mình cười, nụ cười rất sáng lạn.
Cố Trường Khanh nghĩ một lúc rồi cũng nhớ ra, đây chẳng phải là người đàn ông từng gặp ở thang máy? Cô cười đi qua phía anh.
– Chào em, lại gặp nhau rồi. Nhìn tuổi em thế này hẳn không phải là đại diện cho công ty nào, đến cùng người khác sao?
Vẫn là tiếng phổ thông bập bẹ.
– Đúng thế, em và… chú em cùng đến đây.
Cố Trường Khanh phát hiện, người này dường như lúc nào cũng cười, dù là lúc nói chuyện thì khóe môi anh ta vẫn cong cong, điều này khiến cho bất kể khi nói hay cười, môi anh ta đều rất đẹp.
Tóm lại, đó là người đàn ông có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
– Còn anh? Anh cũng là thương nhân tham gia tiệc rượu? Cố Trường Khanh hỏi.
Anh ta lại cười, lúc mỉm cười, ánh mắt híp lại, trông rất quyến rũ. Chờ qua vài năm nữa thêm thành thục thì lại càng khỏi phải nói. Anh ta hơi hé miệng, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên ở bên có người gọi:
– Đại thiếu!
Nghe thấy hai chữ này, Cố Trường Khanh nao nao.
Lại thấy anh ta quay đầu lại nhìn người đang tới, mỉm cười rồi dùng tiếng Quảng Đông mà khiêm tốn đáp:
– Chào ông Trương, hoan nghênh đến đây, về sau xin được chiếu cố nhiều hơn.
Lúc anh ta nói tiếng Quảng Đông, giọng nói ôn hòa và bình tĩnh mang theo âm luật chậm rãi.
Nụ cười trên mặt Cố Trường Khanh cứng lại, sắc mặt dần trầm xuống.
Là anh ta… sao có thể là anh ta?
Người họ Trương kia cười nói:
– Nói thật, tôi không hâm mộ bản lĩnh kiếm tiền của chủ tịch Hoàng nhưng tôi thực sự hâm mộ bản lĩnh dạy con của ông ấy.
Ông ta cười vỗ vỗ bả vai người con trai kia:
– Đại thiếu tuổi trẻ, tương lai đầy hứa hẹn, Hoa Nhã nhất định sẽ phát dương quang đại trong tay đại thiếu.
Người kia cười khiêm tốn, phong độ không thể chê vào đâu được:
– Ông Trương quá khen rồi.
– Không phải tôi quá lời đâu, người trong giới thương nhân Hong Kong có ai không hâm mộ chủ tịch Hoàng biết cách dạy con, đúng rồi, sao không thấy cha cậu?
Người kia vẫn mỉm cười:
– Cha tôi ở ngay bên kia, mời chủ tịch Trương.
Chủ tịch Trương cười lớn hai tiếng:
– Tôi tự đi được rồi, đại thiếu cứ tiếp khách đi.
Nói xong ông Trương xoay người đi về phía một người đàn ông hơn 40 tuổi, Cố Trường Khanh nhìn qua đó, quả thật chính là chủ tịch Hoàng đã từng gặp một lần ở kiếp trước.
Bên này, người kia xã giao xong, quay lại nhìn Cố Trường Khanh cười nói:
– Đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu!
Anh ta vươn tay với cô, nụ cười trên mặt vẫn thật rực rỡ:
– Tôi là Hoàng Thao, xin hỏi quý danh của tiểu thư?
Tiệc rượu của Hoa Nhã được cử hành ở khách sạn Quân Duyệt, thời gian là vào tối mai.
Khách sạn Quân Duyệt là khách sạn bậc nhất Hong Kong, đương nhiên là rất sang trọng, phục vụ đều vào hàng năm sao.
Cố Trường Khanh được phục vụ dẫn về phòng, cất hành lý rồi đứng ở bên bức tường thủy tinh thưởng thức cảng Victoria nổi tiếng thế giới và ánh sáng ngọc ngà của cảnh đêm nơi đây. Sau đó cầm túi, định xuống nhà ăn.
Lúc ra khỏi phòng, đối diện vừa khéo cũng có một người con trai mở cửa đi ra, hai người bất ngờ nhìn nhau.
Đó là chàng trai trẻ tuổi, rất tuấn tú. Anh ta mặc bộ âu phục Zegna màu đen, trang phục sang trọng khiến dáng người anh ta càng hoàn mỹ như người mẫu, vừa trang trọng lại vừa thoải mái.
Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua, đang định quay đi, không ngờ người kia lại cười với cô thật hữu hảo, Cố Trường Khanh cũng chỉ đành cười cười với anh ta.
Hai người một trước một sau, Cố Trường Khanh đi trước, người kia đi sau, bước về phía thang máy.
Đi đến trước thang máy, Cố Trường Khanh vừa định ấn nút thì người đằng sau đã chạy đến bên cô, ấn nút màu vàng, sau đó quay đầu nhìn Cố Trường Khanh mỉm cười.
Nụ cười này đơn giản chỉ là tỏ vẻ hữu hảo, Cố Trường Khanh mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Đang lúc thang máy sắp đến, Cố Trường Khanh bỗng nhớ di động mình để trong túi áo khoác nhung, thời tiết Hong Kong ấm áp hơn nhiều, xuống máy bay cô đã cởi áo khoác, cô không nhớ vừa rồi mình đã mang di động theo chưa. Điện thoại phải để bên mình, vạn nhất Lý Giai có chuyện gì không tìm được mình thì phiền phức lớn rồi.
Nghĩ vậy, Cố Trường Khanh vội xem lại túi xách, nhìn xem rốt cuộc có mang di động theo hay không nhưng thang máy càng lúc càng tới gần, cô cũng có chút vội vã, không ngờ tay hơi run lên, túi xách rơi xuống đất, đồ bên trong đều rơi ra ngoài.
Vừa lúc này thang máy mở ra, Cố Trường Khanh thầm kêu không hay rồi, ngồi xổm xuống nhặt đồ. Khiến cô không ngờ được là người đàn ông kia cũng ngồi xuống nhặt giúp cô.
Mắt thấy thang máy sắp đóng cửa, Cố Trường Khanh ngại ngùng vội nói:
– Cảm ơn anh, thang máy đến rồi, tôi tự nhặt là được.
Bởi vì không thể chắc chắn đối phương là người nước nào nên cô nói tiếng Anh. Người kia cười cười, dùng thứ tiếng Anh thuần khiết đáp lại:
– Không sao, gọi thang máy cũng không mất nhiều thời gian.
Nói xong quay lại nhặt giúp cô một thỏi son lăn ra xa, đưa tới trước mặt cô.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn anh ta, cảm kích nói:
– Cảm ơn anh, làm nhỡ việc của anh, thực sự rất xin lỗi.
Gương mặt trẻ trung của đối phương gần ngay trước mắt, làn da nâu rám nắng, mắt một mí, mũi rất cao, môi đầy đặn, hai bên miệng hơi cong cong, cho dù không cười vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Người thế này rất dễ dành được cảm tình của người khác.
Hai người nhanh chóng nhặt hết đồ đạc lại, Cố Trường Khanh cũng tìm được di động, thì ra đã cất vào túi, đúng là chuyện ô long*
(Chuyện ô long: Chỉ những chuyện hiểu nhầm, dở khóc dở cưởi)
Người đàn ông kia đứng lên, lại ấn nút gọi thang máy, trong lúc chờ, anh ta quay đầu cười hỏi Cố Trường Khanh:
– Tiểu thư là du khách?
Cố Trường Khanh cười nói:
– Đúng!
– Tiểu thư từ đâu đến?
– Tôi từ nước Mỹ đến nhưng tôi là người Bắc Kinh đại lục, giờ đang du học ở Mỹ, nhân lúc được nghỉ thì qua đây chơi mấy ngày.
Người đàn ông kia cười, dùng tiếng phổ thông không quá lưu loát đáp:
– Xin chào, chào mừng cô đến với Hương Cảng, nơi này nhất định sẽ khiến cô vui đến quên đường về.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Tiên sinh là người Hương Cảng.
Cô cũng bắt đầu nói tiếng phổ thông.
– Đúng, đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên.
Phát âm không chuẩn nhưng nụ cười sáng lạn của anh khiến người ta hoàn toàn quên đi những điều này. Lúc này, cửa thang máy mở ra, hai người bước vào.
– Tiểu thư xuống tầng mấy?
Anh cười hỏi, vẻ mặt, ngữ khí đều có cảm giác lịch sư như người Anh.
– Tôi muốn đến nhà ăn, ăn thử đồ Quảng Đông.
Anh ta ấn tầng trệt, sau đó lại quay đầu cười nói:
– Đồ ăn Quảng Đông ở đây rất được, tiểu thư nhất định sẽ không phải thất vọng đâu.
Sau đó lại ấn tầng ngầm, Cố Trường Khanh biết anh ta xuống gara. Hai người hàn huyên đôi câu, thang máy nhanh chóng xuống đến nhà ăn, trước khi đi ra ngoài, Cố Trường Khanh cảm ơn anh ta một lần nữa. Anh cười nói:
– Thân thiện với du khách là truyền thống của người Hương Cảng chúng tôi.
Cố Trường Khanh cười chào tạm biệt anh ta, lòng cảm khái, người này nếu làm ăn chắc chắn sẽ thành công, chưa nói gì đã chiếm được cảm tình của đối phương rồi, đương nhiên chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cố Trường Khanh cười cười, đi về phía nhà ăn, chọn một bàn rồi từ từ hưởng thụ.
Ăn xong, Cố Trường Khanh cảm thấy bụng hơi căng, không muốn về phòng sớm, hỏi nhân viên phục vụ rồi xuống vườn hoa ở dưới lầu tản bộ.
Dưới ánh trăng, khu vườn cây cối um tùm, cảnh sắc tao nhã rất động lòng người. Bởi vì thời tiết buổi tối lạnh nên rất ít người đến đây. Cố Trường Khanh đi dạo một lúc rồi ngổi nghỉ ở ghế đá bên đường. Nhưng vóc người cô khá nhỏ nhắn, chỗ ngồi vừa khéo bị gốc đại thụ che đi, hơn nữa bóng đêm dày đặc nên bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy sự tồn tại của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh ngồi yên đó không nhúc nhích, nghĩ ngợi nhiều chuyện, nghĩ chuyện cổ phiếu mới của Cố thị, nghĩ Triệu Chân Chân sắp vui quá hóa buồn, nghĩ đến Mike bỗng nhiên mất tích. Bất tri bất giác, thời gian trôi qua thật nhanh.
Đêm dù lạnh nhưng Cố Trường Khanh đã thích ứng với thời tiết băng tuyết phương Bắc cũng chẳng cảm thấy có gì quá khó chịu. Đang định ra ngoài thì bỗng có tiếng bước chân đi về bên này, Cố Trường Khanh không hề để ý, đây là khách sạn, có người đến cũng là chuyện bình thường. Tiếng bước chân dường như là của hai người, một nặng một nhẹ, một trầm ổn một vội vàng.
Tiếng bước chân dừng lại cách Cố Trường Khanh không xa, một giọng nói vang lên trong đêm vắng.
– Ở đây không có ai, có chuyện gì thì nói đi!
Là giọng nói của người con trai trẻ tuổi, nói tiếng Quảng Đông nhưng Cố Trường Khanh từng cai nghiện ở Quảng Châu một năm, năm đó cô xem không ít phim TVB, cũng tiếp xúc với nhiều người Quảng Châu, tiếng Quảng Đông không làm khó được cô.
– Đại thiếu, anh đừng làm khó tôi được không?
Đây là giọng nói của một cô gái, ngữ khí lo lắng, khẩn cầu.
– Susan, cô nói gì thế, như thể tôi bức cô vậy.
Giọng nói của người kia ôn hòa, bình tĩnh, mang theo cả âm luật chậm rãi.
Trời ơi? Không phải mình đang nghe lén…
Nhưng giờ bước ra lại càng xấu hổ, dù sao cũng là việc chẳng liên quan, chờ bọn họ nói xong rồi đi, Cố Trường Khanh nghĩ thầm.
– Đại thiếu, nếu tôi làm theo lời anh nói, thân là cửa hàng trưởng, đem hàng hiệu đổi thành hàng fake, chuyện vỡ lở rồi thì nhất định sẽ tra ra là tôi làm, tôi mất việc là chuyện nhỏ nhưng quan trong là danh dự của tôi cũng không còn, sau này ai sẽ thuê người như tôi? Tin chắc đại thiếu cũng vậy.
Người kia rất hoảng hốt. Người con trai khẽ cười:
– Susan, cô có thể không làm, nhưng mà… Em trai cô là nhân viên trong công ty tôi, lại lợi dụng chức vụ để lấy trộm tiền, lén bán thuốc lắc, nếu tôi báo cảnh sát, kết quả thế nào cô cũng biết rồi đó. Tôi biết tình cảm chị em hai người rất tốt, xảy ra chuyện rồi tôi có thể báo cảnh sát nhưng tôi cho cô cơ hội này, cô hẳn là nên cảm ơn tôi mới đúng.
Ngữ khí bình thản như mây như gió.
Cố Trường Khanh có chút lo lắng, đúng là, sao mình lại xui thế này, đi ra tản bộ cũng nghe được mấy chuyện âm mưu quỷ kế. Nếu bị phát hiện chẳng biết sẽ thế nào nữa. Cô cẩn thận ngồi đó, không dám động đậy mà cũng không dám thở mạnh.
– Đại thiếu, tôi van xin anh đó! Tha cho em trai tôi, tha cho tôi được không?
Sau đó là tiếng sột soạt.
– Susan, cô cảm thấy quỳ xuống cầu xin có tác dụng sao? Cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cơ hội tốt thế này? Tôi cho cô thêm một đêm mà suy nghĩ, nếu 8h sáng mai còn chưa nhận được câu trả lời thuyết phục thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
Giọng nói vẫn ôn hòa bình tĩnh nhưng ngữ khí lại kiên định, lãnh khốc khiến người ta rét run.
– Đại thiếu, đương nhiên anh có thể nhân cơ hội này đả kích đối thủ nhưng còn tôi thì phải làm sao? Về sau tôi còn làm được gì nữa? Đại thiếu, đại thiếu, anh đừng nhẫn tâm như vậy…
Tiếng khẩn cầu như tiếng khóc thầm.
– Susan, chỉ trách cô có người em trai tốt như vậy, sự thật rành rành, chính cô cho người khác cơ hội, sao lại chỉ trích người khác nắm bắt được cơ hội này? Susan, tôi nói đến đây thôi, quyền quyết định vẫn thuộc về cô.
Cố Trường Khanh hiểu ra vấn đề, em trai của cô gái có nhược điểm trong tay người con trai kia nên anh ta uy hiếp cô gái làm một chuyện vô đạo đức. Đương nhiên chuyện này có lợi cho anh ta.
Ha ha, trên đời này đúng là loại đàn ông nào cũng có. Cố Trường Khanh cười lạnh. Tâm tình vui vẻ vì người đàn ông hoạt bát và bữa ăn ngon giờ biến mất quá nửa.
Cô gái khóc nức nở, tiếng khóc đứt quãng, rõ ràng là đang tự bịt miệng mình, sợ bị người nghe được.
Sau đó có tiếng bước chân vang lên, đó là tiếng bước chân trầm ổn của đàn ông, hẳn là người con trai đã rời đi. Chỉ lát sau, cô gái kia cũng chậm rãi rời đi.
Mãi đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh thì Cố Trường Khanh mới cẩn thận đi ra ngoài, không còn tâm tình đi dạo, quay thẳng về phòng.
Hưởng thụ tinh dầu hoa oải hương, lại gọi điện cho người mát xa tới xoa bóp, cả người thả lỏng, dần dần cô quên sự không vui khi nãy, chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Cố Trường Khanh tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh biển bên ngoài cửa sổ, bên tai còn như có tiếng sóng vỗ rì rào. Cố Trường Khanh hít sâu một hơi, cảm thấy thật thoải mái.
Cô đứng lên, thay quần áo, gọi bữa sáng, tính thời gian rồi lại ra sân bay.
Đứng ở cửa chờ, Cố Trường Khanh thấy được Lý Giai dáng người cao gầy mặc áo lông to sụ. Cô vẫy vẫy tay với Lý Giai.
Lý Giai nhìn thấy cô, đầu tiên là mỉm cười thật tươi, sau đó kéo vali chạy về phía cô nhanh như gió, lúc đến gần rồi, bỏ vali, nhào lên ôm chặt Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh vì cái ôm này mà phải lùi về sau vài bước.
– Trường Khanh, Trường Khanh, cuối cùng đã gặp lại em, chị vui quá, chị vui quá!
Lý Giai kích động hét lớn, lớn đến độ tai Cố Trường Khanh sắp thủng nhưng cô không hề thấy khó chịu, lòng lại thật vui mừng.
– Lý Giai, thấy chị thật vui, đã lâu rồi chưa gặp nhau, em nhớ chị lắm. Cố Trường Khanh ôm cô.
Lý Giai buông cô ra, mắt hơi ửng hồng, giọng nói có chút nghẹn ngào, cô kéo Cố Trường Khanh ra.
– Để chị xem nào, xem tiểu thư của chúng ta có lớn thêm chút nào không?
Nhìn một hồi, lại sờ sờ mặt cô, Lý Giai mỉm cười vui vẻ:
– Trường Khanh của chúng ta cao hơn, béo hơn, xinh hơn rồi, xem ra cuộc sống ở nước ngoài rất thích hợp với em.
Cố Trường Khanh mỉm cười:
– Đúng thế, em sống rất thoải mái.
Lòng Lý Giai hơi chua xót, suýt thì rơi lệ, cô vội quay đi lau khô khóe mắt. Cố Trường Khanh cười nói:
– Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, Hương Cảng có rất nhiều cảnh đẹp, đồ ăn ngon, cả rất nhiều đồ đẹp đang chờ đón nữa.
– Ừ ừ, lần này chị muốn mua rất nhiều thứ. Lý Giai cười.
– Giờ về khách sạn trước đã.
Hai người quay về khách sạn, nghỉ ngơi một lúc, buổi trưa Cố Trường Khanh dẫn cô đi ăn đồ Quảng Đông, mắt Lý Giai sáng bừng, miệng không dừng lại nổi. Lúc ăn, Cố Trường Khanh kể chuyện vui ở Mỹ cho Lý Giai nghe, kể về Mike, cũng kể chuyện Triệu Chân Chân và Bruce.
Lý Giai vừa ăn vừa nói:
– Bruce sẽ không thực sự thích Triệu Chân Chân chứ, nếu đầu cậu ta bỗng nhiên mọc hoa (đầu đất), thực sự thích Triệu Chân Chân thì làm sao bây giờ? Thế chẳng phải là quá lợi cho Triệu Chân Chân còn gì.
Cố Trường Khanh lắc đầu:
– Dù đầu anh ta mọc hoa thì cha mẹ anh ta cũng không mọc hoa được, nhà bọn họ sao chịu chấp nhận loại con dâu như Triệu Chân Chân. Hơn nữa Bruce chẳng qua là nhất thời tinh trùng lên não mà thôi, làm gì có chuyện chân tình. Em thấy anh ta vốn chẳng thật tình nhưng Triệu Chân Chân thì đã hoàn toàn mê muội, thực sự tự coi mình là cô bé Lọ lem rồi.
Cô nhíu mày:
– Cô ta cũng không nhớ được, Lọ lem vẫn phải nhờ bà tiên hóa phép biến thành công chúa thì mới gặp được hoàng tử rồi được hoàng tử yêu thương. Chuyện cổ tích này dạy chúng ta rằng, nếu muốn lấy hoàng tử thì mình phải tự biến thành công chúa đi đã.
– Cũng vì cô ta tham hư vinh, thà tin rằng mình là cô bé Lọ lem, tự lừa mình dối người…
Lý Giai khẽ thở dài.
– Bào ngư rất được, ha ha, thịt rất chắc.
Cố Trường Khanh chuyển đề tài rồi nói tiếp:
– Chị thế nào? Yêu đương gì chưa?
– Chị làm gì có tâm tư yêu đương? Như em nói đó, giờ chị muốn tự bồi dưỡng bản thân, sau này lấy một người đàn ông chất lượng tốt. Lý Giai nhún vai.
Cố Trường Khanh cười, sau đó khẽ thở dài:
– Chất lượng tốt hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là tính tình tốt, tiền tài có thể từ từ kiếm nhưng phẩm chất tốt đẹp thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Rất nhiều người vì tư lợi mà mai một lương tâm, không từ thủ đoạn, như Khổng Khánh Tường, như người đàn ông trong vườn hoa hôm qua. Tuy cô cũng dùng thủ đoạn ám muội nhưng tuyệt đối sẽ không vì lợi ích của mình mà đi hãm hại người vô tội.
Trong đầu cô hiện ra gương mặt của một người. Cô cười cười, cô đã gặp nhưng rồi sao? Duyên phận có đôi khi lại rất biết trêu ngươi.
– Trường Khanh, cũng may chị đã quen với em, nếu bị người không quen nghe được những lời này từ cô gái 16 tuổi như em thì không biết giật mình thế nào nữa.
Cố Trường Khanh cười khổ, thực tế cô sắp 26 tuổi rồi, cô phải trả giá bao nhiêu mới hiểu được những đạo lý này…
Ăn trưa xong, hai người nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều, hai người ra ngoài dạo phố, đến quảng trường, mua lễ phục cho Lý Giai. Hai người đi dạo cả buổi chiều, cuối cùng mua được một bộ váy dạ hội màu xám đậm của Kenzo, kiểu dáng đơn giản rất phù hợp với khí chất của Lý Giai.
Lúc tính tiền, Lý Giai lén nhìn qua giá tiền, không khỏi lè lưỡi, chỉ một cái váy đã ngốn đi số tiền bằng nửa năm làm việc của cô.
Quá lãng phí…
Cố Trường Khanh dường như vẫn chưa ưng ý, lại đưa cô đi mua giày cao gót, spa, làm tóc. Đi đến hơn 7h thì mới về. Về khách sạn, hai người gọi mỳ Ý, ăn tạm cho xong, Cố Trường Khanh thay quần áo, chuẩn bị xong xuôi thì đi đến đại sảnh tổ chức tiệc của công ty Hoa Nhã.
Trên đường đi, Lý Giai hỏi Cố Trường Khanh:
– Sao em lại có hứng thú với Hoa Nhã như vậy?
Đương nhiên Cố Trường Khanh không thể nói thật, chỉ đáp:
– Em cảm thấy công ty này rất có tiềm lực nên đến xem, tiện du lịch một chuyến, nhất cử lưỡng tiện.
Hai người đi vào cửa đại sảnh, lần này tuy không cần thiếp mời nhưng người đến phải để lại danh thiếp.
Cố Trường Khanh và Lý Giai có chút khó khăn, thân phận của hai người cũng không thể để lộ ra được. Hai cô đứng ngoài một lúc, Cố Trường Khanh đột nhiên cười nói:
– Có rồi, chúng ta đi vào theo hai anh chàng kia.
Yến hội thế này đều có thể dẫn bạn gái theo nhưng có một số người là độc thân, tựa như hai người Cố Trường Khanh đang chỉ.
Cố Trường Khanh và Lý Giai ở bên nhìn bọn họ đặt danh thiếp vào bàn tiếp khách thì vội vàng lén lút đi theo sau bọn họ, trà trộn đi vào.
Lần này mọi sự đại cát, không ai để ý đến hai người.
Lý Giai nhìn quanh một vòng, hít phải ngụm khí lạnh:
– Phòng tiệc thật lớn, thật đông người.
Cố Trường Khanh gật gật đầu, cô không ngờ tiệc rượu của Hoa Nhã lại tổ chức quy mô như vậy, nơi này ước chừng vài trăm người, trong đó có rất nhiều người nước ngoài. Cô để ý thật kỹ, không nhìn thấy người quen từ thành phố B.
Tiệc rượu theo phong cách châu Âu, góc phòng tiệc có một dàn nhạc đang chơi những bản nhạc du dương. Đàn ông mặc Âu phục, phụ nữ đều trang điểm xinh đẹp, túm năm tụm ba lại, nhẹ nhàng thì thầm. Bên tai có thể nghe được rất nhiều tiếng nói.
Lúc này, có nhân viên phục vụ mặc áo đuôi tôm bưng khay đi qua đám người, Cố Trường Khanh lấy hai ly rượu vang từ trên khay, đưa một ly cho Lý Giai.
– Chúng ta đi quanh nhìn xem.
Cố Trường Khanh và Lý Giai chia nhau ra làm việc, đi thám thính tin tức khắp nơi xem có tin gì có ích không.
Cố Trường Khanh đứng giữa một đám người, trong đó có một người nước ngoài dùng tiếng Anh bàn luận về thị trường chứng khoán ở Mỹ thời gian qua, Cố Trường Khanh nghe được mấy câu thì lui ra ngoài, thầm mắng, giải thích chẳng bằng Mike mà còn dám ở đây nói linh tinh.
Lại đứng qua một đám người khác, bọn họ đang bàn luận tình hình kinh tế đại lục. Trong đó không ít người đang đầu tư qua đó, kể lại chính sách ưu đãi cho nhau nghe. Nhìn vẻ cao hứng của bọn họ, hẳn là lợi nhuận thu về không nhỏ.
Rời khỏi nhóm người này, quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc, lúc này người nọ đang nhìn mình cười, nụ cười rất sáng lạn.
Cố Trường Khanh nghĩ một lúc rồi cũng nhớ ra, đây chẳng phải là người đàn ông từng gặp ở thang máy? Cô cười đi qua phía anh.
– Chào em, lại gặp nhau rồi. Nhìn tuổi em thế này hẳn không phải là đại diện cho công ty nào, đến cùng người khác sao?
Vẫn là tiếng phổ thông bập bẹ.
– Đúng thế, em và… chú em cùng đến đây.
Cố Trường Khanh phát hiện, người này dường như lúc nào cũng cười, dù là lúc nói chuyện thì khóe môi anh ta vẫn cong cong, điều này khiến cho bất kể khi nói hay cười, môi anh ta đều rất đẹp.
Tóm lại, đó là người đàn ông có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
– Còn anh? Anh cũng là thương nhân tham gia tiệc rượu? Cố Trường Khanh hỏi.
Anh ta lại cười, lúc mỉm cười, ánh mắt híp lại, trông rất quyến rũ. Chờ qua vài năm nữa thêm thành thục thì lại càng khỏi phải nói. Anh ta hơi hé miệng, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên ở bên có người gọi:
– Đại thiếu!
Nghe thấy hai chữ này, Cố Trường Khanh nao nao.
Lại thấy anh ta quay đầu lại nhìn người đang tới, mỉm cười rồi dùng tiếng Quảng Đông mà khiêm tốn đáp:
– Chào ông Trương, hoan nghênh đến đây, về sau xin được chiếu cố nhiều hơn.
Lúc anh ta nói tiếng Quảng Đông, giọng nói ôn hòa và bình tĩnh mang theo âm luật chậm rãi.
Nụ cười trên mặt Cố Trường Khanh cứng lại, sắc mặt dần trầm xuống.
Là anh ta… sao có thể là anh ta?
Người họ Trương kia cười nói:
– Nói thật, tôi không hâm mộ bản lĩnh kiếm tiền của chủ tịch Hoàng nhưng tôi thực sự hâm mộ bản lĩnh dạy con của ông ấy.
Ông ta cười vỗ vỗ bả vai người con trai kia:
– Đại thiếu tuổi trẻ, tương lai đầy hứa hẹn, Hoa Nhã nhất định sẽ phát dương quang đại trong tay đại thiếu.
Người kia cười khiêm tốn, phong độ không thể chê vào đâu được:
– Ông Trương quá khen rồi.
– Không phải tôi quá lời đâu, người trong giới thương nhân Hong Kong có ai không hâm mộ chủ tịch Hoàng biết cách dạy con, đúng rồi, sao không thấy cha cậu?
Người kia vẫn mỉm cười:
– Cha tôi ở ngay bên kia, mời chủ tịch Trương.
Chủ tịch Trương cười lớn hai tiếng:
– Tôi tự đi được rồi, đại thiếu cứ tiếp khách đi.
Nói xong ông Trương xoay người đi về phía một người đàn ông hơn 40 tuổi, Cố Trường Khanh nhìn qua đó, quả thật chính là chủ tịch Hoàng đã từng gặp một lần ở kiếp trước.
Bên này, người kia xã giao xong, quay lại nhìn Cố Trường Khanh cười nói:
– Đúng rồi, tôi quên tự giới thiệu!
Anh ta vươn tay với cô, nụ cười trên mặt vẫn thật rực rỡ:
– Tôi là Hoàng Thao, xin hỏi quý danh của tiểu thư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.