Chương 47: Thảm đỏ
Thập Tam Xuân
29/04/2015
Lúc này, Khổng Ngọc Phân cũng đi vào, nhìn thấy mẹ mình thì bưng miệng sợ hãi nói:
– Mẹ, mẹ đẹp quá! Đêm nay mẹ như hoàng hậu ý! Nhất định mẹ sẽ là người thu hút nhất đêm nay!
Khưu Uyển Di được con gái khen nên rất vui, xoay hai vòng trước gương, người như lâng lâng, quay đầu nhìn con gái đã trang điểm xong, cười nói:
– Nếu mẹ là hoàng hậu thì con chính là công chúa rồi!
Nói xong kéo Khổng Ngọc Phân qua, để cô đứng trước gương. Trong gương phản chiếu ra một Khổng Ngọc Phân mặc váy dạ hội màu xanh da trời làm bằng lụa mỏng, tóc dài xinh đẹp:
– Xem, đêm nay con rất xinh! Mọi người nhất định sẽ đoán, cô gái xinh đẹp này rốt cuộc là tiểu thư nhà ai?
Khổng Ngọc Phân vuốt tóc mình, nhìn mẹ qua gương, cười đắc ý.
Cố Trường Khanh ở bên nhìn hai mẹ con nhà tự kỉ, nhất thời không nhịn được, phì cười.
Hai người đang vênh váo lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của Cố Trường Khanh, Khổng Ngọc Phân thì hơi xấu hổ nhưng Khưu Uyển Di thì bình thản, quay đầu nhìn Cố Trường Khanh cười nói:
– Trường Khanh, cháu thấy hôm nay dì thế nào?
Cố Trường Khanh thản nhiên nói:
– Không tệ!
Đây là lời nói thật tình.
Nhưng Khưu Uyển Di nghe lại cảm thấy không thật, rõ ràng bà ta muốn xin ý kiến của Cố Trường Khanh nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng cô.
– Dì vẫn thấy hơi đơn giản, stylist nói chỉ cần vòng cổ là được nhưng tai và tay dì đều trụi thùi lùi…
Khưu Uyển Di có chút tiếc nuối nhìn hòm trang sức trên bàn trang điểm, ở đó còn có khuyên tai, nhẫn, lắc tay, cài áo, kẹp tóc bằng kim cương chưa được phát huy công dụng…
Đương nhiên Cố Trường Khanh hiểu ý của stylist, vòng cổ của Khưu Uyển Di là thiết kế mới nhất của một nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp, dùng 200 viên kim cương khảm vào. Kiểu dáng sang trọng, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng ngọc ngà, quả thực có thể làm mê hoặc mọi ánh nhìn, chiếc vòng cổ cùng với nhan sắc của bà đủ để mọi người kinh ngạc, đeo thêm trang sức khác thì sẽ bị rối mắt.
Cố Trường Khanh còn đang do dự không biết có nên nói thật hay không thì Khổng Ngọc Phân ở bên đã nói:
– Mẹ, một chiếc vòng cổ sao đủ, mẹ nghĩ mà xem, vạn nhất người ta bắt tay mẹ, cổ tay, ngón tay mẹ đều chẳng có gì, chẳng phải rất khó coi?
Cố Trường Khanh thầm thấy khinh thường, đeo vòng cổ trị giá năm trăm vạn còn sợ khó coi? Nhưng nhớ lời Khổng Khánh Tường dặn, cô vẫn nói không nặng không nhẹ:
– Hay là nghe lời stylist đi.
Nhưng lời Khổng Ngọc Phân nói lại đánh trúng tâm sự của Khưu Uyển Di:
– Đúng đúng, mẹ cũng chính là có ý này. Hôm nay là lần đầu tiên mẹ tham dự buổi tiệc long trọng như vậy, nghe nói có cả giới truyền thông, không thể để người ta xem thường được.
Hoàn toàn không để ý đến Cố Trường Khanh.
Sau đó mở hộp trang sức, lấy khuyên tai, lắc tay, nhẫn, cài áo đeo hết lên người, chỉ chốc lát, cả người như đang phát sáng.
Cố Trường Khanh mím chặt môi, nhịn cười đến bụng rút gân lại.
Khưu Uyển Di tự đeo đồ trang sức cho mình rồi nhưng còn không cam lòng, lại đưa cả vòng cổ bằng hồng ngọc lúc trước Khổng Khánh Tường tặng đeo lên cổ con gái:
– Con da trắng lại còn trẻ, đeo ruby là đẹp nhất!
Vẫn thấy không đủ, lại lấy kẹp tóc kim cương cài lên đầu Khổng Ngọc Phân.
Lần đầu tiên Khổng Ngọc Phân được đeo trang sức quý giá như vậy, vui đến điên người.
Cố Trường Khanh ở bên thấy nhức hết cả mắt.
Lúc ra khỏi cửa, Cố Trường Khanh nhận được điện thoại của Khổng Khánh Tường, trong điện thoại Khổng Khánh Tường cứ dặn đi dặn lại bảo cô phải chăm sóc Khưu Uyển Di:
– Dì con mang thai, con phải để ý hơn mới được!
Lòng Cố Trường Khanh tức giận, nói qua điện thoại:
– Cha, con không phải là người hầu của dì ấy cũng không phải là mẹ của dì ấy. Cha lo thế thì bảo dì ấy ở nhà đi!
Khưu Uyển Di vội giật điện thoại, dịu dàng nói:
– Khánh Tường, anh đừng lo, có Ngọc Phân đi cùng em rồi. Em sẽ tự biết chăm sóc mình… Trẻ con ấy mà, anh so đo làm gì, đừng giận… Em không giận, em biết anh quan tâm em…
Nói xong vài câu rồi buông máy, bà nhìn Cố Trường Khanh, cười rất ngọt ngào:
– Cháu đừng trách ba, ba cháu chỉ là vì quá quan tâm dì, cháu không biết đâu, mỗi sáng trước khi đến công ty, ông ấy dặn dò lải nhải rõ lâu…
Cố Trường Khanh hận không thể tát bay vẻ đắc ý của bà ta. Quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Khổng Ngọc Phân kéo tay mẹ, vui vẻ nói:
– Nhìn con bé tức giận kìa, thích quá đi!
Lúc ra ngoài, Cố Trường Khanh chết cũng không chịu ngồi cùng xe với hai người.
– Ba người cùng đi một chiếc xe, để người ta thấy chẳng phải rất khó coi? Cố Trường Khanh lấy cớ.
Khưu Uyển Di vội giành:
– Vậy dì và Ngọc Phân ngồi chiếc Rolls-Royce.
Chỉ cần không phải tiếp xúc với bọn họ, dù bọn họ có ngồi trực thăng cô cũng mặc kệ.
Bữa tiệc tối được tổ chức ở một khách sạn năm sao trong thành phố. Tiệc từ thiện kiểu này, làm việc thiện chỉ là phụ, mục đích chính là để cho đám người giàu trong thành phố khoe của, vui chơi. Bằng không, làm việc thiện có bao nhiêu cách, cần gì phải bày vẽ như vậy?
Nhưng có thể vừa làm việc thiện, vừa để đám thần tài này được vênh mặt, còn có thể đem nó thành đề tài cho tạp chí sáng mai, coi như là một công ba chuyện!
Hai chiếc xe một trước một sau đi về phía khách sạn.
Trong xe, Cố Trường Khanh dặn ông Vương:
– Lát nữa dừng xe, đừng tiếp xúc gần với bọn họ quá.
Trong chiếc xe kia, Khổng Ngọc Phân nói với mẹ:
– Mẹ xem hôm nay Trường Khanh ăn mặc kìa, cả người chẳng có trang sức gì. Theo lý, Cố Linh Lung phải để lại chút trang sức cho nó chứ?
Khưu Uyển Di cười nói:
– Mặc kệ nó đi. Như vậy càng tốt, bớt người giành sự nổi bật với chúng ta.
Hai mẹ con nắm chặt tay, nhìn nhau cười, đều thấy được sự hưng phấn trong mắt nhau.
Bữa tiệc này mời không ít ngôi sao, người nổi tiếng, cánh săn tin cũng không bỏ qua cơ hội. Dạ tiệc còn chuẩn bị cả thảm đỏ để cho các cô nàng tranh hương khoe sắc, cố gắng tạo dáng trong ánh đèn flash.
Xe Khưu Uyển Di dừng lại, dưới sự chỉ đạo của Cố Trường Khanh, ông Vương cố ý đi cách bọn họ hai chiếc xe.
Cố Trường Khanh nhìn qua cửa kính thấy hai người xuống xe. Lập tức có vô số máy ảnh chĩa vào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tham gia dạ tiệc, hai người nhất thời có chút kích động, quay đầu tìm Cố Trường Khanh. Thấy xe Cố Trường Khanh còn ở xa thì không khỏi ngây người.
Bên cạnh, nhân viên mặc âu phục bước lên mời hai người đi vào để khỏi cản đường người sau, hai người rơi vào đường cùng, đành cố đi trong cái nhìn của mọi người.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân người đầy trang sức đã hấp dẫn sự chú ý của truyền thông. Mọi người hưng phấn yêu cầu hai mẹ con tạo dáng.
Hai người còn tưởng mình được chú ý, vừa hưng phấn vừa kích động tạo dáng.
Cố Trường Khanh ngồi trong xe, gần như nhìn không rõ. Cô thực sự lo lắng thay cho Khổng Khánh Tường, cô hoàn toàn có thể hình dung vẻ mặt của Khổng Khánh Tường khi đọc báo ngày mai…
Khổng Khánh Tường nói, bọn họ là người một nhà, hai mẹ con kia mất mặt cũng chính là cô mất mặt.
Buồn cười, hai người đó có quan hệ chặt chẽ với Khổng Khánh Tường chứ có quan hệ gì với Cố Trường Khanh cô? Khi nhắc đến bọn họ, người ta chỉ nói, xem kìa, Khổng Khánh Tường tìm được bà vợ như kia chứ có mấy người nói, bà xem, Cố Trường Khanh có người mẹ kế như vậy!
Chỉ cần không quá thân cận với bọn họ, vinh nhục của bọn họ đều chẳng liên quan gì đến cô cả. Một khi đã thế, cô cần gì phải chịu trách nhiệm với vinh nhục của bọn họ?
Khi hai người biến mất ở cuối thảm đỏ thì Cố Trường Khanh mới bước vào.
Cô không phải là người của công chúng, chẳng phải ngôi sao, không cần thỏa mãn giới truyền thông. Cô mỉm cười, tự nhiên đi lướt qua. Đám phóng viên chỉ bắt được nụ cười thoải mái của cô mà thôi.
Đi vào khách sạn, cùng mẹ con Khưu Uyển Di bước vào thang máy mà vẫn nghe được bọn họ nói chuyện rất hưng phấn.
– Mẹ, ngày mai chúng ta có thể lên báo không? Vừa rồi con pose hình có được không?
– Đẹp lắm, con gái mẹ chẳng kém ngôi sao là mấy! Chụp nhiều ảnh thế chắc có thể đăng báo được chứ, có khi cả TV cũng đưa tin cũng nên.
– Thật tốt quá, con chưa bao giờ được tự hào như thế này!
Cố Trường Khanh ở bên mím môi cười. Cô bỗng nhiên rất chờ biểu hiện đêm nay của hai mẹ con này.
– Mẹ, mẹ đẹp quá! Đêm nay mẹ như hoàng hậu ý! Nhất định mẹ sẽ là người thu hút nhất đêm nay!
Khưu Uyển Di được con gái khen nên rất vui, xoay hai vòng trước gương, người như lâng lâng, quay đầu nhìn con gái đã trang điểm xong, cười nói:
– Nếu mẹ là hoàng hậu thì con chính là công chúa rồi!
Nói xong kéo Khổng Ngọc Phân qua, để cô đứng trước gương. Trong gương phản chiếu ra một Khổng Ngọc Phân mặc váy dạ hội màu xanh da trời làm bằng lụa mỏng, tóc dài xinh đẹp:
– Xem, đêm nay con rất xinh! Mọi người nhất định sẽ đoán, cô gái xinh đẹp này rốt cuộc là tiểu thư nhà ai?
Khổng Ngọc Phân vuốt tóc mình, nhìn mẹ qua gương, cười đắc ý.
Cố Trường Khanh ở bên nhìn hai mẹ con nhà tự kỉ, nhất thời không nhịn được, phì cười.
Hai người đang vênh váo lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của Cố Trường Khanh, Khổng Ngọc Phân thì hơi xấu hổ nhưng Khưu Uyển Di thì bình thản, quay đầu nhìn Cố Trường Khanh cười nói:
– Trường Khanh, cháu thấy hôm nay dì thế nào?
Cố Trường Khanh thản nhiên nói:
– Không tệ!
Đây là lời nói thật tình.
Nhưng Khưu Uyển Di nghe lại cảm thấy không thật, rõ ràng bà ta muốn xin ý kiến của Cố Trường Khanh nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng cô.
– Dì vẫn thấy hơi đơn giản, stylist nói chỉ cần vòng cổ là được nhưng tai và tay dì đều trụi thùi lùi…
Khưu Uyển Di có chút tiếc nuối nhìn hòm trang sức trên bàn trang điểm, ở đó còn có khuyên tai, nhẫn, lắc tay, cài áo, kẹp tóc bằng kim cương chưa được phát huy công dụng…
Đương nhiên Cố Trường Khanh hiểu ý của stylist, vòng cổ của Khưu Uyển Di là thiết kế mới nhất của một nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp, dùng 200 viên kim cương khảm vào. Kiểu dáng sang trọng, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng ngọc ngà, quả thực có thể làm mê hoặc mọi ánh nhìn, chiếc vòng cổ cùng với nhan sắc của bà đủ để mọi người kinh ngạc, đeo thêm trang sức khác thì sẽ bị rối mắt.
Cố Trường Khanh còn đang do dự không biết có nên nói thật hay không thì Khổng Ngọc Phân ở bên đã nói:
– Mẹ, một chiếc vòng cổ sao đủ, mẹ nghĩ mà xem, vạn nhất người ta bắt tay mẹ, cổ tay, ngón tay mẹ đều chẳng có gì, chẳng phải rất khó coi?
Cố Trường Khanh thầm thấy khinh thường, đeo vòng cổ trị giá năm trăm vạn còn sợ khó coi? Nhưng nhớ lời Khổng Khánh Tường dặn, cô vẫn nói không nặng không nhẹ:
– Hay là nghe lời stylist đi.
Nhưng lời Khổng Ngọc Phân nói lại đánh trúng tâm sự của Khưu Uyển Di:
– Đúng đúng, mẹ cũng chính là có ý này. Hôm nay là lần đầu tiên mẹ tham dự buổi tiệc long trọng như vậy, nghe nói có cả giới truyền thông, không thể để người ta xem thường được.
Hoàn toàn không để ý đến Cố Trường Khanh.
Sau đó mở hộp trang sức, lấy khuyên tai, lắc tay, nhẫn, cài áo đeo hết lên người, chỉ chốc lát, cả người như đang phát sáng.
Cố Trường Khanh mím chặt môi, nhịn cười đến bụng rút gân lại.
Khưu Uyển Di tự đeo đồ trang sức cho mình rồi nhưng còn không cam lòng, lại đưa cả vòng cổ bằng hồng ngọc lúc trước Khổng Khánh Tường tặng đeo lên cổ con gái:
– Con da trắng lại còn trẻ, đeo ruby là đẹp nhất!
Vẫn thấy không đủ, lại lấy kẹp tóc kim cương cài lên đầu Khổng Ngọc Phân.
Lần đầu tiên Khổng Ngọc Phân được đeo trang sức quý giá như vậy, vui đến điên người.
Cố Trường Khanh ở bên thấy nhức hết cả mắt.
Lúc ra khỏi cửa, Cố Trường Khanh nhận được điện thoại của Khổng Khánh Tường, trong điện thoại Khổng Khánh Tường cứ dặn đi dặn lại bảo cô phải chăm sóc Khưu Uyển Di:
– Dì con mang thai, con phải để ý hơn mới được!
Lòng Cố Trường Khanh tức giận, nói qua điện thoại:
– Cha, con không phải là người hầu của dì ấy cũng không phải là mẹ của dì ấy. Cha lo thế thì bảo dì ấy ở nhà đi!
Khưu Uyển Di vội giật điện thoại, dịu dàng nói:
– Khánh Tường, anh đừng lo, có Ngọc Phân đi cùng em rồi. Em sẽ tự biết chăm sóc mình… Trẻ con ấy mà, anh so đo làm gì, đừng giận… Em không giận, em biết anh quan tâm em…
Nói xong vài câu rồi buông máy, bà nhìn Cố Trường Khanh, cười rất ngọt ngào:
– Cháu đừng trách ba, ba cháu chỉ là vì quá quan tâm dì, cháu không biết đâu, mỗi sáng trước khi đến công ty, ông ấy dặn dò lải nhải rõ lâu…
Cố Trường Khanh hận không thể tát bay vẻ đắc ý của bà ta. Quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Khổng Ngọc Phân kéo tay mẹ, vui vẻ nói:
– Nhìn con bé tức giận kìa, thích quá đi!
Lúc ra ngoài, Cố Trường Khanh chết cũng không chịu ngồi cùng xe với hai người.
– Ba người cùng đi một chiếc xe, để người ta thấy chẳng phải rất khó coi? Cố Trường Khanh lấy cớ.
Khưu Uyển Di vội giành:
– Vậy dì và Ngọc Phân ngồi chiếc Rolls-Royce.
Chỉ cần không phải tiếp xúc với bọn họ, dù bọn họ có ngồi trực thăng cô cũng mặc kệ.
Bữa tiệc tối được tổ chức ở một khách sạn năm sao trong thành phố. Tiệc từ thiện kiểu này, làm việc thiện chỉ là phụ, mục đích chính là để cho đám người giàu trong thành phố khoe của, vui chơi. Bằng không, làm việc thiện có bao nhiêu cách, cần gì phải bày vẽ như vậy?
Nhưng có thể vừa làm việc thiện, vừa để đám thần tài này được vênh mặt, còn có thể đem nó thành đề tài cho tạp chí sáng mai, coi như là một công ba chuyện!
Hai chiếc xe một trước một sau đi về phía khách sạn.
Trong xe, Cố Trường Khanh dặn ông Vương:
– Lát nữa dừng xe, đừng tiếp xúc gần với bọn họ quá.
Trong chiếc xe kia, Khổng Ngọc Phân nói với mẹ:
– Mẹ xem hôm nay Trường Khanh ăn mặc kìa, cả người chẳng có trang sức gì. Theo lý, Cố Linh Lung phải để lại chút trang sức cho nó chứ?
Khưu Uyển Di cười nói:
– Mặc kệ nó đi. Như vậy càng tốt, bớt người giành sự nổi bật với chúng ta.
Hai mẹ con nắm chặt tay, nhìn nhau cười, đều thấy được sự hưng phấn trong mắt nhau.
Bữa tiệc này mời không ít ngôi sao, người nổi tiếng, cánh săn tin cũng không bỏ qua cơ hội. Dạ tiệc còn chuẩn bị cả thảm đỏ để cho các cô nàng tranh hương khoe sắc, cố gắng tạo dáng trong ánh đèn flash.
Xe Khưu Uyển Di dừng lại, dưới sự chỉ đạo của Cố Trường Khanh, ông Vương cố ý đi cách bọn họ hai chiếc xe.
Cố Trường Khanh nhìn qua cửa kính thấy hai người xuống xe. Lập tức có vô số máy ảnh chĩa vào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tham gia dạ tiệc, hai người nhất thời có chút kích động, quay đầu tìm Cố Trường Khanh. Thấy xe Cố Trường Khanh còn ở xa thì không khỏi ngây người.
Bên cạnh, nhân viên mặc âu phục bước lên mời hai người đi vào để khỏi cản đường người sau, hai người rơi vào đường cùng, đành cố đi trong cái nhìn của mọi người.
Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân người đầy trang sức đã hấp dẫn sự chú ý của truyền thông. Mọi người hưng phấn yêu cầu hai mẹ con tạo dáng.
Hai người còn tưởng mình được chú ý, vừa hưng phấn vừa kích động tạo dáng.
Cố Trường Khanh ngồi trong xe, gần như nhìn không rõ. Cô thực sự lo lắng thay cho Khổng Khánh Tường, cô hoàn toàn có thể hình dung vẻ mặt của Khổng Khánh Tường khi đọc báo ngày mai…
Khổng Khánh Tường nói, bọn họ là người một nhà, hai mẹ con kia mất mặt cũng chính là cô mất mặt.
Buồn cười, hai người đó có quan hệ chặt chẽ với Khổng Khánh Tường chứ có quan hệ gì với Cố Trường Khanh cô? Khi nhắc đến bọn họ, người ta chỉ nói, xem kìa, Khổng Khánh Tường tìm được bà vợ như kia chứ có mấy người nói, bà xem, Cố Trường Khanh có người mẹ kế như vậy!
Chỉ cần không quá thân cận với bọn họ, vinh nhục của bọn họ đều chẳng liên quan gì đến cô cả. Một khi đã thế, cô cần gì phải chịu trách nhiệm với vinh nhục của bọn họ?
Khi hai người biến mất ở cuối thảm đỏ thì Cố Trường Khanh mới bước vào.
Cô không phải là người của công chúng, chẳng phải ngôi sao, không cần thỏa mãn giới truyền thông. Cô mỉm cười, tự nhiên đi lướt qua. Đám phóng viên chỉ bắt được nụ cười thoải mái của cô mà thôi.
Đi vào khách sạn, cùng mẹ con Khưu Uyển Di bước vào thang máy mà vẫn nghe được bọn họ nói chuyện rất hưng phấn.
– Mẹ, ngày mai chúng ta có thể lên báo không? Vừa rồi con pose hình có được không?
– Đẹp lắm, con gái mẹ chẳng kém ngôi sao là mấy! Chụp nhiều ảnh thế chắc có thể đăng báo được chứ, có khi cả TV cũng đưa tin cũng nên.
– Thật tốt quá, con chưa bao giờ được tự hào như thế này!
Cố Trường Khanh ở bên mím môi cười. Cô bỗng nhiên rất chờ biểu hiện đêm nay của hai mẹ con này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.