Chương 10: "không Thèm Quan Tâm Đến Anh Nữa"
Lập Nhĩ
09/05/2021
Sau đó, anh chậm rãi đứng thẳng lên, nhưng tay vẫn không rời khỏi cô, ngược lại nắm lấy cổ tay cô.
Ninh Kỳ La nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình.
Ai nói anh ấy bị bệnh nặng hả, anh ta níu tay mình rất mạnh đây này.
......
Phòng bệnh của Giang Ánh Trì cũng tương tự như của cô.
Nó sạch sẽ, ngăn nắp và sáng sủa. Có ghế sô pha, bàn cà phê, giường lớn và không có mùi thuốc khử trùng.
Ninh Kỳ La cẩn thận đỡ Giang Ánh Trì đến bên giường: "Anh ngồi chậm lại, từ từ ngồi xuống, chậm một chút, chậm một chút...".
"Làm sao chậm?"
Anh ngẩng đầu nhìn cô, sương mù trong mắt anh dời đi, ánh nhìn sâu thẳm.
Ninh Kỳ La xoa trán nói: "Thì, chậm, chậm chút, vì sợ vết thương động, sẽ đau".
"Được rồi, nghe lời em, chậm chút".
Khi anh nói lời này, khóe miệng anh nở một nụ cười mê muội nhưng biến mất rất nhanh, làm cho Ninh Kỳ La suýt chút nữa nghĩ đó là ảo giác của cô ấy.
Anh ấy cười?
Anh cười cái quỷ gì vậy?
Đỡ Giang Ánh Trì từ từ ngồi xuống.
Ninh Kỳ La duỗi thẳng lưng nhìn xung quanh, sau đó nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì em đi đây. Nghỉ ngơi tốt nhé".
Vốn tưởng rằng có thể rời đi ngay.
Giang Ánh Trì đột nhiên đưa ngón tay chỉ về phía bàn cà phê: "Giúp tôi gọt một quả táo đi".
Ninh Kỳ La:???
Không phải chứ!
Anh sai khiến cô thành nghiện rồi à?
Ninh Kỳ La lắc đầu thoái thác: "Em là bệnh nhân, không thể chăm sóc cho người khác được, hơn nữa em cũng cần người khác chăm sóc cho mình."
Giang Ánh Trì: "Chỉ cần gọt một quả táo cho tôi thôi"
Ninh Kỳ La vẫn muốn từ chối, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng.
"Khụ…... khụ khụ…..."
Anh ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, lại ho khan một tiếng, yếu ớt nói: "Vậy thì, tôi sẽ không làm phiền em".
Ninh Kỳ La: "…..."
Thế này thì làm sao mà lương tâm của cô có thể bình yên được.
Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng để giúp bản thân không bị lương tâm cắn rứt, Ninh Kỳ La vẫn đi đến bàn cà phê và chọn một quả táo gọt cho anh.
Cô không giỏi gọt vỏ lắm, cô gọt quả táo một cách lộn xộn, vỏ gọt ra còn dày hơn cả đốt ngón tay út của cô.
Khi gọt xong, quả táo đã không còn tròn trịa mà có hình thù kì quái.
Cô đưa cho Giang Ánh Trì: "Anh ăn đi"
Giang Ánh Trì cầm quả táo, nhìn vào quả táo kỳ lạ nhăn mặt: "Nó không được gọt tốt lắm"
Ninh Kỳ La khóe miệng mới chớm mỉm cười, lại từ từ xụ mặt xuống: "Em là có lòng tốt, lần đầu gọt táo cho người khác ăn. Anh không cảm kích thì thôi, lại còn kén chọn nữa".
“Tôi biết”. Giang Ánh Trì nói.
Anh ấy biết?
Anh nói anh biết cái gì?
Ninh Kỳ La bối rối.
Ngay sau đó, anh vươn bàn tay thon dài ra hiệu cho cô ngồi xuống: "Nào, tôi dạy em".
Ninh Kỳ La không muốn, cảm thấy phiền phức: "Em bị thương nặng, phải đi nằm nghỉ dưỡng sức".
“Lại đây”. Anh nhẹ nhàng lặp lại.
Ninh Kỳ La nghĩ anh có chút phiền phức, cũng không dễ hòa thuận chút nào: "Không thèm quan tâm đến anh nữa".
Cô xoay người bỏ đi.
Vừa mở cửa bước ra thì gặp một y tá đang cầm sổ y bạ.
Y tá nhìn thấy Ninh Kỳ La đi ra từ phòng của Giang Ánh Trì, mỉm cười hỏi: "Cô có phải là người nhà của ngài Giang không?".
“Không, không, không!” Ninh Kỳ La lắc lắc đầu, sau đó chỉ vào băng gạc quấn quanh đầu mình: “Em là bệnh nhân, em ở phòng bệnh bên cạnh. Em vào chút thôi, giờ em về”.
"Như vậy à".
Y tá nói với Ninh Kỳ La: "Hy vọng em có thể ghé qua chơi thường xuyên, bởi vì từ khi ngài Giang xảy ra tai nạn xe hơi rồi nhập viện đến giờ, không có ai đến thăm ngài ấy".
Ninh Kỳ La không tự chủ được thở nhẹ một cái.
Ơ?
Giang Ánh Trì đáng thương như vậy sao?
Ninh Kỳ La nghĩ đến chính mình sau vụ tai nạn xe hơi, trợ lý và người quản lý đều thay phiên nhau chăm lo cho cô.
Hôm qua còn có cả một đám phóng viên báo đài đã đến thăm hỏi cô.
Ninh Kỳ La nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình.
Ai nói anh ấy bị bệnh nặng hả, anh ta níu tay mình rất mạnh đây này.
......
Phòng bệnh của Giang Ánh Trì cũng tương tự như của cô.
Nó sạch sẽ, ngăn nắp và sáng sủa. Có ghế sô pha, bàn cà phê, giường lớn và không có mùi thuốc khử trùng.
Ninh Kỳ La cẩn thận đỡ Giang Ánh Trì đến bên giường: "Anh ngồi chậm lại, từ từ ngồi xuống, chậm một chút, chậm một chút...".
"Làm sao chậm?"
Anh ngẩng đầu nhìn cô, sương mù trong mắt anh dời đi, ánh nhìn sâu thẳm.
Ninh Kỳ La xoa trán nói: "Thì, chậm, chậm chút, vì sợ vết thương động, sẽ đau".
"Được rồi, nghe lời em, chậm chút".
Khi anh nói lời này, khóe miệng anh nở một nụ cười mê muội nhưng biến mất rất nhanh, làm cho Ninh Kỳ La suýt chút nữa nghĩ đó là ảo giác của cô ấy.
Anh ấy cười?
Anh cười cái quỷ gì vậy?
Đỡ Giang Ánh Trì từ từ ngồi xuống.
Ninh Kỳ La duỗi thẳng lưng nhìn xung quanh, sau đó nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì em đi đây. Nghỉ ngơi tốt nhé".
Vốn tưởng rằng có thể rời đi ngay.
Giang Ánh Trì đột nhiên đưa ngón tay chỉ về phía bàn cà phê: "Giúp tôi gọt một quả táo đi".
Ninh Kỳ La:???
Không phải chứ!
Anh sai khiến cô thành nghiện rồi à?
Ninh Kỳ La lắc đầu thoái thác: "Em là bệnh nhân, không thể chăm sóc cho người khác được, hơn nữa em cũng cần người khác chăm sóc cho mình."
Giang Ánh Trì: "Chỉ cần gọt một quả táo cho tôi thôi"
Ninh Kỳ La vẫn muốn từ chối, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng.
"Khụ…... khụ khụ…..."
Anh ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, lại ho khan một tiếng, yếu ớt nói: "Vậy thì, tôi sẽ không làm phiền em".
Ninh Kỳ La: "…..."
Thế này thì làm sao mà lương tâm của cô có thể bình yên được.
Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng để giúp bản thân không bị lương tâm cắn rứt, Ninh Kỳ La vẫn đi đến bàn cà phê và chọn một quả táo gọt cho anh.
Cô không giỏi gọt vỏ lắm, cô gọt quả táo một cách lộn xộn, vỏ gọt ra còn dày hơn cả đốt ngón tay út của cô.
Khi gọt xong, quả táo đã không còn tròn trịa mà có hình thù kì quái.
Cô đưa cho Giang Ánh Trì: "Anh ăn đi"
Giang Ánh Trì cầm quả táo, nhìn vào quả táo kỳ lạ nhăn mặt: "Nó không được gọt tốt lắm"
Ninh Kỳ La khóe miệng mới chớm mỉm cười, lại từ từ xụ mặt xuống: "Em là có lòng tốt, lần đầu gọt táo cho người khác ăn. Anh không cảm kích thì thôi, lại còn kén chọn nữa".
“Tôi biết”. Giang Ánh Trì nói.
Anh ấy biết?
Anh nói anh biết cái gì?
Ninh Kỳ La bối rối.
Ngay sau đó, anh vươn bàn tay thon dài ra hiệu cho cô ngồi xuống: "Nào, tôi dạy em".
Ninh Kỳ La không muốn, cảm thấy phiền phức: "Em bị thương nặng, phải đi nằm nghỉ dưỡng sức".
“Lại đây”. Anh nhẹ nhàng lặp lại.
Ninh Kỳ La nghĩ anh có chút phiền phức, cũng không dễ hòa thuận chút nào: "Không thèm quan tâm đến anh nữa".
Cô xoay người bỏ đi.
Vừa mở cửa bước ra thì gặp một y tá đang cầm sổ y bạ.
Y tá nhìn thấy Ninh Kỳ La đi ra từ phòng của Giang Ánh Trì, mỉm cười hỏi: "Cô có phải là người nhà của ngài Giang không?".
“Không, không, không!” Ninh Kỳ La lắc lắc đầu, sau đó chỉ vào băng gạc quấn quanh đầu mình: “Em là bệnh nhân, em ở phòng bệnh bên cạnh. Em vào chút thôi, giờ em về”.
"Như vậy à".
Y tá nói với Ninh Kỳ La: "Hy vọng em có thể ghé qua chơi thường xuyên, bởi vì từ khi ngài Giang xảy ra tai nạn xe hơi rồi nhập viện đến giờ, không có ai đến thăm ngài ấy".
Ninh Kỳ La không tự chủ được thở nhẹ một cái.
Ơ?
Giang Ánh Trì đáng thương như vậy sao?
Ninh Kỳ La nghĩ đến chính mình sau vụ tai nạn xe hơi, trợ lý và người quản lý đều thay phiên nhau chăm lo cho cô.
Hôm qua còn có cả một đám phóng viên báo đài đã đến thăm hỏi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.