Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng
Chương 8:
Na Thời Yên Hoa
28/04/2024
Ngay cả bây giờ, khi nguyên chủ của thân thể cô đã làm ra những chuyện ngu xuẩn khiến người cầm quyền nhà họ Thẩm là ông Thẩm - Thẩm Duyên mất hết mặt mũi, ông vốn không quá thích Thẩm Tích Chu, nay càng chán ghét thất vọng đến tột đỉnh, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, nhưng Thẩm Tích Chu vẫn như cũ không cảm thấy bản thân mình đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng cuối cùng.
Nguyên nhân là ởi vì trong tay cô còn một con át chủ bài lớn nhất, cô họ Thẩm.
Mà Trịnh Tuyết Trân, cho dù khiến cho Thẩm Duyên vui vẻ, cho dù có địa vị cao trong nhà họ Thẩm đi chăng nữa thì cũng không có khả năng thật sự thay thế vị trí của cô, mà nhược điểm lớn nhất của cô ta là họ Trịnh, cháu ngoại của Thẩm Duyên.
Cháu gái và cháu ngoại, như thế nào cũng luôn có sự khác biệt.
Huồng chi, vốn Thẩm Tích Chu chỉ nhất thời nóng đầu, cả ngày trong mắt trong lòng chỉ có một người, đem hết tâm tư tình cảm lãng phí lên người một thằng đàn ông, nhưng điều đó không có nghĩa là Thẩm Tích Chu của hiện tại là người mơ hồ dễ nắm bắt.
Ưu điểm lớn nhất đời này của cô là, bất luận ở thời điểm nào cô đều có thể lý trí phân tích hoàn cảnh của bản thân, hơn nữa tìm được điểm có lợi nhất cho bản thân mình để lợi dụng.
Thẩm Tích Chu đứng ngoài cửa phòng làm việc của Thẩm Duyên, nhìn Thẩm Văn Sơn, hơi hơi mỉm cười:
"Chú Văn Sơn, ông nội có ở bên trong không ạ?"
Nói chính xác, Thẩm Văn Sơn đối với vị quý tiểu thư này có chút không biết nên làm sao, không phải vì cô đáng sợ bao nhiêu, mà là vì vị quý tiểu thư này thật sự không biết phân biệt nặng nhẹ. Chẳng những bản thân không biết tiến tới, hơn nữa, cô lại vì một thằng đàn ông mà làm ra những chuyện ngu xuẩn, thậm chí còn khắp nơi chống đối ông chủ. Thật sự không còn lời nào để nói.
Lần này, lại vì Cao Minh Triết mà cả đêm đứng ở ngoài nhà họ Cao, chịu mưa xối xả, khiến tất cả mọi người đều biết, làm mất hết mặt mũi nhà họ Thẩm. Ông chủ Thẩm cũng vì chuyện này mà suýt tức đến mức cao huyết áp.
Mặc dù bên ngoài Thẩm Văn Sơn chỉ là quản gia của nhà họ Thẩm, nhưng ông cũng là phụ tá đắc lực của Thẩm Duyên, là tâm phúc trong tâm phúc. Cho dù trên danh nghĩa Thẩm Tích Chu là chủ nhân của ông, nhưng ông ấy lại không thật sự xem cô là chủ nhân.
Vì vậy, ông ôn hòa lễ phép gật đầu, nhưng giọng điệu lại xa cách ngàn dặm:
"Quý tiểu thư, ông chủ vừa xử lý công vụ, hiện tại hẳn là đang nghỉ ngơi. Không biết quý tiểu thư có chuyện gì quan trọng không?"
Thẩm Văn Sơn cố ý nhấn mạnh hai chữ "quan trọng", ý ngoài lời chính là, nếu là chuyện quan trọng thì cô mau nói, nếu không phải chuyện gì lớn thì nhân lúc còn sớm cô nên cút đi, tìm một chỗ mát mẻ rồi ngốc luôn ở đấy đi!
Thẩm Tích Chu là ai, cô sống và lớn lên cùng với một đám người "thành tinh", một chút ý ngoài lời như vậy sao cô có thể không hiểu chứ?
Thẩm Tích Chu không dễ phát hiện nhướng mày, nhịn không được khe khẽ thở dài. Nhìn xem nguyên chủ đã làm ra chuyện ngu xuẩn như thế nào, ngay cả quản gia cũng oán hận với cô ấy.
Nhưng Thẩm Tích Chu cũng không phải người dễ tống cổ đi như vậy. Cô hơi mỉm cười, bình tĩnh thờ ơ đứng đó: "Nếu ông nội đang nghỉ ngơi, vậy tôi chờ một chút cũng được."
Dứt lời, Thẩm Tích Chu cũng không nhiều lời thêm nữa, mỉm cười đứng ở cửa, mà Thẩm Văn Sơn kinh ngạc thất thố há hốc mồm.
Phản ứng này không giống với kịch bản định sẵn!
Trong lòng Thẩm Văn Sơn rít gào một trận.
Quý tiểu thư này sợ ông chủ Thẩm Duyên nhất, mặc dù ông chủ đối xử với cô rất tốt, nhưng thường ngày hễ cứ thấy ông là cô lại như chuột thấy mèo, nhìn thấy từ xa đã né tránh. Nếu thật sự không tránh được nữa, cô cũng sẽ nói vài ba câu rồi chạy trốn.
Hôm nay tự thân Thẩm Tích Chu lại tới tìm ông chủ Thẩm, thật sự rất kỳ quái, nhưng nghĩ kĩ lại vẫn có thể hiểu được. Không phải sau khi gây ra họa ai cũng tìm cách bù đắp sao? Nhưng bình thường sau khi Thẩm Văn Sơn nói những lời vừa rồi, khẳng định Thẩm Tích Chu hận không thể "lóe" người chạy ngay lập tức, sao có thể tiếp tục đứng ở đây chờ chứ?
Thẩm Văn Sơn bất động thanh sắc đánh giá Thẩm Tích Chu từ trên xuống dưới, xem ra lần này cô thực sự nghe lời mẹ Đức nói rồi. Nhưng vị quý tiểu thư này chẳng những nhát như chuột, lại không thể đảm đương được gì, cũng không có kiên nhẫn, luôn thích tự mình từ bỏ. Ông ấy thật sự muốn nhìn xem người như vậy có thể đứng chờ ở đây bao lâu!
Sau khi trong lòng đã tính toán xong xuôi, Thẩm Văn Sơn thu lại biểu cảm kinh ngạc, tiếp tục duy trì khuôn mặt tươi cười bình tĩnh đứng đối diện Thẩm Tích Chu.
Còn Thẩm Tích Chu, từ sau khi nói phải chờ Thẩm Duyên xong thì không chút sứt mẻ đứng ở đó.
Nguyên nhân là ởi vì trong tay cô còn một con át chủ bài lớn nhất, cô họ Thẩm.
Mà Trịnh Tuyết Trân, cho dù khiến cho Thẩm Duyên vui vẻ, cho dù có địa vị cao trong nhà họ Thẩm đi chăng nữa thì cũng không có khả năng thật sự thay thế vị trí của cô, mà nhược điểm lớn nhất của cô ta là họ Trịnh, cháu ngoại của Thẩm Duyên.
Cháu gái và cháu ngoại, như thế nào cũng luôn có sự khác biệt.
Huồng chi, vốn Thẩm Tích Chu chỉ nhất thời nóng đầu, cả ngày trong mắt trong lòng chỉ có một người, đem hết tâm tư tình cảm lãng phí lên người một thằng đàn ông, nhưng điều đó không có nghĩa là Thẩm Tích Chu của hiện tại là người mơ hồ dễ nắm bắt.
Ưu điểm lớn nhất đời này của cô là, bất luận ở thời điểm nào cô đều có thể lý trí phân tích hoàn cảnh của bản thân, hơn nữa tìm được điểm có lợi nhất cho bản thân mình để lợi dụng.
Thẩm Tích Chu đứng ngoài cửa phòng làm việc của Thẩm Duyên, nhìn Thẩm Văn Sơn, hơi hơi mỉm cười:
"Chú Văn Sơn, ông nội có ở bên trong không ạ?"
Nói chính xác, Thẩm Văn Sơn đối với vị quý tiểu thư này có chút không biết nên làm sao, không phải vì cô đáng sợ bao nhiêu, mà là vì vị quý tiểu thư này thật sự không biết phân biệt nặng nhẹ. Chẳng những bản thân không biết tiến tới, hơn nữa, cô lại vì một thằng đàn ông mà làm ra những chuyện ngu xuẩn, thậm chí còn khắp nơi chống đối ông chủ. Thật sự không còn lời nào để nói.
Lần này, lại vì Cao Minh Triết mà cả đêm đứng ở ngoài nhà họ Cao, chịu mưa xối xả, khiến tất cả mọi người đều biết, làm mất hết mặt mũi nhà họ Thẩm. Ông chủ Thẩm cũng vì chuyện này mà suýt tức đến mức cao huyết áp.
Mặc dù bên ngoài Thẩm Văn Sơn chỉ là quản gia của nhà họ Thẩm, nhưng ông cũng là phụ tá đắc lực của Thẩm Duyên, là tâm phúc trong tâm phúc. Cho dù trên danh nghĩa Thẩm Tích Chu là chủ nhân của ông, nhưng ông ấy lại không thật sự xem cô là chủ nhân.
Vì vậy, ông ôn hòa lễ phép gật đầu, nhưng giọng điệu lại xa cách ngàn dặm:
"Quý tiểu thư, ông chủ vừa xử lý công vụ, hiện tại hẳn là đang nghỉ ngơi. Không biết quý tiểu thư có chuyện gì quan trọng không?"
Thẩm Văn Sơn cố ý nhấn mạnh hai chữ "quan trọng", ý ngoài lời chính là, nếu là chuyện quan trọng thì cô mau nói, nếu không phải chuyện gì lớn thì nhân lúc còn sớm cô nên cút đi, tìm một chỗ mát mẻ rồi ngốc luôn ở đấy đi!
Thẩm Tích Chu là ai, cô sống và lớn lên cùng với một đám người "thành tinh", một chút ý ngoài lời như vậy sao cô có thể không hiểu chứ?
Thẩm Tích Chu không dễ phát hiện nhướng mày, nhịn không được khe khẽ thở dài. Nhìn xem nguyên chủ đã làm ra chuyện ngu xuẩn như thế nào, ngay cả quản gia cũng oán hận với cô ấy.
Nhưng Thẩm Tích Chu cũng không phải người dễ tống cổ đi như vậy. Cô hơi mỉm cười, bình tĩnh thờ ơ đứng đó: "Nếu ông nội đang nghỉ ngơi, vậy tôi chờ một chút cũng được."
Dứt lời, Thẩm Tích Chu cũng không nhiều lời thêm nữa, mỉm cười đứng ở cửa, mà Thẩm Văn Sơn kinh ngạc thất thố há hốc mồm.
Phản ứng này không giống với kịch bản định sẵn!
Trong lòng Thẩm Văn Sơn rít gào một trận.
Quý tiểu thư này sợ ông chủ Thẩm Duyên nhất, mặc dù ông chủ đối xử với cô rất tốt, nhưng thường ngày hễ cứ thấy ông là cô lại như chuột thấy mèo, nhìn thấy từ xa đã né tránh. Nếu thật sự không tránh được nữa, cô cũng sẽ nói vài ba câu rồi chạy trốn.
Hôm nay tự thân Thẩm Tích Chu lại tới tìm ông chủ Thẩm, thật sự rất kỳ quái, nhưng nghĩ kĩ lại vẫn có thể hiểu được. Không phải sau khi gây ra họa ai cũng tìm cách bù đắp sao? Nhưng bình thường sau khi Thẩm Văn Sơn nói những lời vừa rồi, khẳng định Thẩm Tích Chu hận không thể "lóe" người chạy ngay lập tức, sao có thể tiếp tục đứng ở đây chờ chứ?
Thẩm Văn Sơn bất động thanh sắc đánh giá Thẩm Tích Chu từ trên xuống dưới, xem ra lần này cô thực sự nghe lời mẹ Đức nói rồi. Nhưng vị quý tiểu thư này chẳng những nhát như chuột, lại không thể đảm đương được gì, cũng không có kiên nhẫn, luôn thích tự mình từ bỏ. Ông ấy thật sự muốn nhìn xem người như vậy có thể đứng chờ ở đây bao lâu!
Sau khi trong lòng đã tính toán xong xuôi, Thẩm Văn Sơn thu lại biểu cảm kinh ngạc, tiếp tục duy trì khuôn mặt tươi cười bình tĩnh đứng đối diện Thẩm Tích Chu.
Còn Thẩm Tích Chu, từ sau khi nói phải chờ Thẩm Duyên xong thì không chút sứt mẻ đứng ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.