Chương 6: Dùng nắm đấm nói chuyện
Cống Trà
17/12/2017
Trong triều quan văn và võ quan luôn có hơi không hợp nhau như vậy,
Tưởng gia là quan võ, Thẩm gia là quan văn. Tuy là trước đó Tưởng Hoa An và Thẩm Nguyện Chi có chút quan hệ cá nhân, tiếc rằng những con cháu
khác trong tộc đối địch lẫn nhau, lúc đó có xung đột. Con em Tưởng gia
tự nhận là võ quan phải bảo vệ quốc gia, quan trọng hơn quan văn một
chút, hơi có chút chướng mắt quan văn, vừa thấy con em Thẩm gia, tất
nhiên sẽ cười rộ lên, nói nho hủ lậu gì đó. Con em Thẩm gia lại chướng
mắt con em Tưởng gia, chỉ nói con em Tưởng gia trừ tập võ, còn lại lễ
nghi quy củ đều không biết, một người thô lỗ, cùng với nói chuyện có lý
nói không thông vân vân.
Lúc này Thục vương chọn thư đồng, chọn con trai thứ sáu Thẩm Lục Bách của Thẩm Vĩnh Dương phòng lớn Thẩm gia, lại chọn con lớn nhất Thẩm Thiên Đồng của Thẩm Vĩnh Hỗ lục phòng, Thẩm gia tất nhiên vẫn lấy làm vinh hạnh. Chỉ là nghe được bọn họ muốn theo Thục vương Cố Thu Ba vào phủ tướng quân học nghệ, gia chủ Thẩm gia Thẩm Vĩnh Dương cũng không yên lòng, căn dặn rất nhiều lời.
Hai ca ca phía trên Thẩm Thiên Đồng chưa đến một tuổi đã không còn, đợi mẫu thân sinh ra hắn, Thẩm phu nhân vội vàng ôm người đến nuôi bên cạnh mình, chăm sóc cẩn thận, may mắn nuôi đến lớn như vậy, thông minh tuấn tú, tất nhiên thương yêu bằng mọi cách. Nghe được Thẩm Thiên Đồng muốn theo Thục vương vào phủ tướng quân, nhớ tới một đoạn ân oán trước đây của mình và Thượng Tiệp, hiển nhiên cũng không yên tâm, ngàn căn vạn dặn Thẩm Thiên Đồng, chỉ lo lắng hắn sẽ ăn thiệt ngầm ở phủ tướng quân. Hỏi thăm mỗi ngày Thẩm Thiên Đồng trở về phủ, chỉ là hỏi kỹ ngôn hành cử chỉ (lời nói và việc làm) của mọi người ở phủ tướng quân. Bởi vì nghe được Tưởng Bạch không giống với Tưởng Huyền Tưởng Thanh, luyện võ thì qua loa, lại thích trêu chọc chơi đùa với nha đầu, có chút thói của con em quần là áo lượt, không khỏi âm thầm cười lạnh: Thượng Tiệp, ngươi tự cho là mọi chuyện đều đè đầu ta, chỉ sợ cháu trai đồng lứa này không hăng hái tranh giành cho ngươi. Nếu đích tôn của phủ tướng quân sinh ra một vị oắt con vô dụng, đó mới gọi hả hê lòng người. Bởi vì căn dặn Thẩm Thiên Đồng lưu ý cử chỉ Tưởng Bạch thật nhiều. Tuy Thẩm Thiên Đồng không hiểu dụng ý của tổ mẫu, nhưng cũng đồng ý. Lúc này lập tức nghi ngờ Tưởng Bạch yêu thích thêu thùa, đương nhiên muốn chứng thật chuyện này.
Thẩm Thiên Đồng vừa nhắc đi đến phòng may vá nhìn một chút, Cố Thu Ba bèn nói dối áo khoác của mình mặc tới khi đối chiêu với Cố Chính Sung bị cây thương của hắn đâm thủng, phải đến phòng may vá tìm thêu nương sửa chữa. Tưởng Hoa Cái vừa nghe Cố Thu Ba quý trọng áo khoác trên người, hơi kinh ngạc, vàng bạc đập bể cũng không để ý, lại có thể tiếc một cái áo khoác, muốn sửa chữa? Chỉ sợ là luyện võ buồn bực, muốn đi dạo chung quanh một chút, không mượn được cớ, lúc này cầm áo khoác tới nói chuyện. Tóm lại vẫn là trẻ con, trong cung gò bó quá kỹ, đến nơi này còn gò bó thì cũng khó chịu, bèn để cho bọn họ mình đi dạo một chút được rồi. Vừa nghĩ tới, bèn dặn dò người đến dẫn Cố Thu Ba đi đến phòng may vá.
"Chúng ta đã tới phủ tướng quân này một khoảng thời gian, cũng quen thuộc con đường trong phủ, không cần người dẫn." Cố Chính Sung lại gần nói: "Là ta đâm thủng áo khoác của hắn, do ta hộ tống hắn đi qua phòng may vá là được."
"Ta là thư đồng, cũng nên hộ tống Thục vương đi qua phòng may vá." Thẩm Thiên Đồng một lòng muốn chứng minh hà bao là Tưởng Bạch thêu, đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội, thấy Cố Chính Sung và Cố Thu Ba đi về phía trước, hắn cũng vội vã đi theo. Đứng ở bên ngoài phòng luyện võ, hộ vệ thấy đám người Cố Chính Sung ra khỏi phòng luyện võ, đương nhiên cũng vội vàng đuổi theo, nhất thời một đám người phần phật, trùng trùng điệp điệp đi tới phía phòng may vá.
"Một số người phía sau có thể phải đuổi đi đi. Bọn họ đi theo, còn nhìn trộm cái gì chứ?" Cố Thu Ba nhắc nhở Cố Chính Sung, tiến tới nói: "Chúng ta luyện công phu vài năm, vẫn rầu rĩ không có cơ hội triển khai tay chân! Nếu thật sự có hạng giá áo túi cơm (bọn trộm cắp), bản thân chúng ta cũng đã tống cổ đi rồi, cũng không cần bọn họ. Hơn nữa, chỗ phủ tướng quân này, người bình thường cũng không vào được. Hiện nay lại là ban ngày, hết sức an toàn."
Cố Chính Sung gật gật đầu nói: "Cho phép bọn họ đi theo, đến đầu vườn kia lại đuổi đi. Nếu mà đuổi lúc này, trong phủ có người thấy chúng ta tự đi lại, bên cạnh không có hộ vệ, chỉ sợ sẽ muốn nói thầm."
Mấy người vừa nói chuyện, đợi đến vườn, lúc này mới bảo hộ vệ chờ đợi ở trong vườn, chỉ nói muốn đi dạo ở trong vườn một chút, không muốn có người đi theo. Đợi đuổi hộ vệ đi, lúc này đám người Cố Chính Sung mới xác định phương hướng một chút, tránh qua nha đầu ma ma của phủ tướng quân, bí mật lặng lẽ tới phòng may vá.
Đám người thêu nương bình thường thiêu thùa may vá ở phòng may vá, đương nhiên thích ánh sáng sáng ngời, vì vậy bốn phía phòng may vá có cửa sổ. Lúc này ở chỗ cửa nách nhỏ, Cố Chính Sung Thẩm Thiên Đồng thọc một lổ nhỏ dưới cửa nhìn vào trong phòng may vá. Cố Thu Ba không nhịn được ghé vào một chỗ nhìn với bọn họ, tự mình thọc một lỗ nhỏ khác đến gần nhìn. Chỉ thấy Tưởng Bạch ngồi ở bên cạnh bàn may vá nói chuyện với thêu nương, thêu nương đáp mấy câu, cười nói: "Hiện tại thiếu phu nhân lại có hỉ (có thai), cũng không thể quá mức vất vả. Nghe được hôm nay tô dáng vẻ giày, ta phải đến trong phòng thiếu phu nhân giúp một tay."
"Ngươi đi đi, tự ta đợi là được rồi. Chốc lát nữa còn phải đi tới phòng luyện võ!" Tưởng Bạch thấy thêu nương đi ra ngoài, cúi đầu thấy một hà bao trong tay chỉ thiếu mấy kim là xong rồi, nhất thời nhặt chỉ xuyên qua lỗ kim, bắt đầu thêu.
"Chít chít lại chít chít, Mộc Lan làm nhà đan......." Tưởng Bạch cắn đứt đầu sợi, giơ lên hà bao tỉ mỉ thêu xong rồi, trong miệng lẩm bẩm《 Mộc Lan từ 》mấy ngày trước học được, ảo tưởng mình chính là Hoa Mộc Lan, lúc này chuẩn bị thay mặt phụ thân xuất chinh, sắp đi thêu một hà bao cho mỗi người trong nhà, trong tay cái này, là thêu cho lão nương (mẹ) mến yêu. Ô, thật bi tráng!
"Khi cửa sổ để ý tóc mây, nhìn gương bôi phấn vàng." Nói thầm đến câu này thì Tưởng Bạch để hà bao xuống, thuận tay cầm một miếng vải vụn màu vàng ở trên bàn may vá đặt ở trong lòng bàn tay trái, ngón cái tay phải và ngón trái nắm ở giữa vải vụn nhấc lên, ba ngón tay còn lại vừa nhấn vừa xoay, xoáy vải vụn thành bộ dạng một đóa hoa. Trong chốc lát nắm vải vụn ở trong tay nhìn nhìn, khom lưng lấy ra một mặt gương đồng nhỏ mà mình len lén giấu ở phòng may vá, nghiêng đầu nhỏ soi trái soi phải, cười hì hì giơ tay phải nắm vải vụn lên ở bên bờm khoa tay múa chân một cái, làm một động tác bôi phấn vàng, đặt vải vụn ở bên bờm, lộ vẻ cười khuôn mặt nhỏ nhắn xuất ra một vẻ u sầu đầy cõi lòng nét mặt, từ từ thở dài một hơi nói: "Hai thỏ gần bên mà đi, an có thể phân rõ ta là nữ oai phong!"
Nằm ở ngoài cửa sổ, ba vị thiếu niên nhìn rõ ràng, bên trong Tưởng Bạch áo vải bông đỏ thẫm, mặc bên ngoài một cái áo khoác chồn trắng, lúc này tay phải đè mảnh vải vụn sát vào trên góc bờm, muốn tức cười bao nhiêu thì tức cười bấy nhiêu, mỗi người không khỏi oại che miệng lại, chỉ sợ một người không nhịn được lại sẽ cười ra.
"Phốc!" Cố Thu Ba là kẻ đầu tiên không nhịn được, một lúc bèn phát ra tiếng cười, mới cười một tiếng cũng biết nguy rồi, nhanh chân mà bỏ chạy. Cố Chính Sung và Thẩm Thiên Đồng nhìn Tưởng Bạch nhìn gương làm ra đủ loại dáng vẻ nữ nhi yêu kiều, cũng thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, lúc này nghe được Cố Thu Ba cười ra tiếng, biết không tốt, cũng vội vã theo hắn nhanh chân mà bỏ chạy.
Không được, yên lành một bé trai chạy tới phòng may vá làm hà bao, còn nhìn gương bôi phấn vàng, cả dáng thiếu nữ hoài xuân, bộ dáng này bị chúng ta nhìn thấy, còn không thể thẹn quá thành giận? Vẫn là chạy mau đi! Hai năm qua, Cố Chính Sung và Cố Thu Ba ở phủ tướng quân học nghệ, đi theo Tưởng Huyền Tưởng Bạch kêu sư huynh sư đệ lung tung, không thể quen thuộc hơn, cũng biết Tưởng nhìn nhu nhược, lại thích làm vài vẻ nhõng nhẽo, một khi nổi nóng lên, thì mấy người Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Cái cũng phải dỗ dành, cũng không thể dễ dàng đắc tội. Hai người cùng một ý nghĩ, chạy nhanh hơn.
Đáng thương Thẩm Thiên Đồng, trước đó tập trung tinh thần đi học, luyện võ chỉ là thân thể mạnh hơn một chút, huống chi thời gian đến phủ tướng quân ngắn, bàn tới công phu nào ổn như Cố Chính Sung Cố Thu Ba, chỉ một lúc đã bị Cố Chính Sung Cố Thu Ba bỏ rơi xa xa, thầm nghĩ sắp hỏng việc. Quả nhiên, chỉ nghe tiếng Tưởng Bạch ở phía sau khẽ kêu: "Thẩm Thiên Đồng, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Thẩm Thiên Đồng chỉ muốn đuổi theo kịp Cố Chính Sung và Cố Thu Ba, để cho bọn họ chia sẻ lần rình coi nguy hiểm này, lúc này sao chịu đứng lại, dĩ nhiên là tiếp tục chạy. Đợi chạy vào trong vườn, mắt thấy bóng dáng của Cố Chính Sung và Cố Thu Ba chợt lóe ở phía trước, đang cảm thấy có hi vọng đuổi theo thì lại cảm thấy vạt áo chợt căng, rõ ràng là bị người kéo lấy, nhất thời ngừng bước chân, dùng sức kéo vạt áo trở về. Ai ngờ Tưởng Bạch chạy nhanh, thân thể còn chưa dừng, bị Thẩm Thiên Đồng kéo ra một cái, chợt lừng khừng nghiêng qua, trực tiếp nhào tới Thẩm Thiên Đồng.
Thẩm Thiên Đồng mắt thấy Tưởng Bạch nhào thẳng tới, phản xạ có điều kiện chợt lách, lại quên vạt áo của mình vẫn còn ở trong tay Tưởng Bạch, hắn vừa lách qua, lại kéo thân thể Tưởng Bạch xoay tròn. Bước chân Tưởng Bạch không yên, chỉ cuộn chặt vạt áo Thẩm Thiên Đồng, muốn ổn định thân thể. Không ngờ sau khi Thẩm Thiên Đồng chợt lách, bước chân cũng không ổn, bị Tưởng Bạch cuốn lên, trực tiếp ngã về phía trên người Tưởng Bạch.
"Ui da!" Tưởng Bạch không né tránh kịp, trực tiếp bị Thẩm Thiên Đồng té nhào xuống đất. Mắt thấy mặt Thẩm Thiên Đồng kinh ngạc gần trong gang tấc, Tưởng Bạch xấu hổ đan xen, tức giận không tên, cái mông rõ ràng đau đớn khó chịu nổi, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp sử dụng quả đấm nói chuyện.
Chậm hơn một chút thời gian, Thẩm Thiên Đồng tuấn tú mặt xanh môi sưng đi về phủ.
"Con là thư đồng của Thục vương, người nào dám đánh con thành như vậy?" Thẩm phu nhân thấy Thẩm Thiên Đồng ngay cả khóe mắt cũng sưng lên, tự nhiên liên tục hỏi tới, vừa đau lòng vừa tức giận: "Tính ra, con cũng là biểu ca của Thục vương, hắn cũng không che chở con một chút?"
Bởi vì thấy Thẩm Thiên Đồng không nói tiếng nào, Thẩm phu nhân đành chịu, chỉ đành phải dặn dò nha đầu gọi gã sai vặt đi theo Thẩm Thiên Đồng ra ngoài tới hỏi kỹ. Gã sai vặt không dám giấu giếm, nói cái mình biết, "Thiếu gia đi theo Thái Tử Gia và Thục vương gia đi dạo vườn, không để cho chúng ta đi theo. Sau đó Thái Tử Gia và Thục vương gia ở bên kia chạy tới, nói thiếu gia và Bạch thiếu gia của phủ tướng quân đánh nhau ở trong vườn, trên mặt thiếu gia bị hai quyền của Bạch thiếu gia."
"Là vì sao đánh nhau?" Thẩm phu nhân giận dữ, ngươi được đấy Tưởng Hoa An, lại dung túng con trai đánh cháu trai nhà ta, không có thiên lý (công lý). Lúc này vỗ bàn nói: "Tưởng gia nghĩ rằng Thẩm gia không có ai sao? Nếu không cho một câu trả lời hợp lý, xem ta có bẩm báo trước mặt hoàng hậu hay không?"
Gã sai vặt thấy Thẩm phu nhân tức giận, sợ đến bắp chân run mãi, run giọng nói: "Trên mặt thiếu gia bị hai quyền, đây là chỗ sáng, tất cả mọi người đều thấy. Nghe được trên người Bạch thiếu gia này bị vài quyền của thiếu gia, đai lưng cũng bị thiếu gia kéo đứt đoạn, không chừng vết thương còn nghiêm trọng hơn thiếu gia chút!"
"Ta đã nói, năm nay Đồng Nhi chín tuổi rồi, vừa qua năm sẽ mười tuổi, làm sao có thể bị một đứa bé bảy tuổi bắt nạt?" Thẩm phu nhân vừa nghe trên người Tưởng Bạch bị mấy quyền, tình thế cũng không phải nghiêng về một bên, sắc mặt hơi bớt giận, vẫy tay để cho gã sai vặt đi xuống, lúc này mới vào xem nha đầu bôi thuốc cho Thẩm Thiên Đồng. Nhất thời lại dặn dò người lấy trứng gà chín thoa khóe mắt bầm đen cho Thẩm Thiên Đồng, chỉ cắn răng nói: "Gương mặt đang yên lành, đánh cho thành như vậy, sáng mai làm sao gặp người? Trước mặt phụ mẫu con, con vẫn mở miệng trò chuyện, cũng làm cho bọn họ bớt buồn chút. Nếu không, chỉ sợ thừa dịp ngày tết vào cung thỉnh an, nương con sẽ phải khóc lóc kể lể tới trước mặt nhị hoàng tử phi. Chúng ta chiếm lý, tự nhiên phải khóc lóc kể lể, nếu không chiếm lý, ầm ĩ ra, ngược lại không tốt."
Thẩm Thiên Đồng "Dạ" một tiếng, một lát nữa mới nói: "Thì nói con và Tưởng Bạch đối chiêu, hắn thu thế không kịp, đánh vào trên mặt con là được rồi."
Thẩm Thiên Đồng chán nản lắm, lúc đó trên mặt mình bị hai quyền, đang muốn xoay tay lại, ai ngờ Tưởng Bạch đẩy mình một cái, lăn sang bên cạnh, tránh qua quả đấm của mình. Mình đưa tay kéo hắn, lại kéo đứt thắt lưng của hắn, quả đấm còn chưa rơi vào trên người hắn, tất cả mọi người phủ tướng quân đã chạy đến. Tưởng Bạch vừa thấy người đến, ngược lại khóc lóc kể lể, nói trên người mình bị mấy quyền, đai lưng cũng bị mình kéo đứt, lúc này trên người rất đau, nói xong còn làm bộ "Khụ" mấy tiếng, lã chã ướt át. Mình lớn hơn hắn hai tuổi, lại cao hơn hắn một cái đầu, lúc này mặt xanh môi sưng, nếu trước mặt mọi người nói mình bị hắn đánh, lại không có đánh hắn, dù làm sao cũng không nói ra được, chỉ đành phải ngậm bồ hòn này (đau mà không dám kêu).
Đợi nằm dài trên giường, Thẩm Thiên Đồng âm thầm thề, về sau không thể chỉ cố đi học, cũng phải tốn thêm nhiều thời gian học võ, một ngày kia, nhất định phải hung hăng thu thập Tưởng Bạch một trận!
Lúc này Thục vương chọn thư đồng, chọn con trai thứ sáu Thẩm Lục Bách của Thẩm Vĩnh Dương phòng lớn Thẩm gia, lại chọn con lớn nhất Thẩm Thiên Đồng của Thẩm Vĩnh Hỗ lục phòng, Thẩm gia tất nhiên vẫn lấy làm vinh hạnh. Chỉ là nghe được bọn họ muốn theo Thục vương Cố Thu Ba vào phủ tướng quân học nghệ, gia chủ Thẩm gia Thẩm Vĩnh Dương cũng không yên lòng, căn dặn rất nhiều lời.
Hai ca ca phía trên Thẩm Thiên Đồng chưa đến một tuổi đã không còn, đợi mẫu thân sinh ra hắn, Thẩm phu nhân vội vàng ôm người đến nuôi bên cạnh mình, chăm sóc cẩn thận, may mắn nuôi đến lớn như vậy, thông minh tuấn tú, tất nhiên thương yêu bằng mọi cách. Nghe được Thẩm Thiên Đồng muốn theo Thục vương vào phủ tướng quân, nhớ tới một đoạn ân oán trước đây của mình và Thượng Tiệp, hiển nhiên cũng không yên tâm, ngàn căn vạn dặn Thẩm Thiên Đồng, chỉ lo lắng hắn sẽ ăn thiệt ngầm ở phủ tướng quân. Hỏi thăm mỗi ngày Thẩm Thiên Đồng trở về phủ, chỉ là hỏi kỹ ngôn hành cử chỉ (lời nói và việc làm) của mọi người ở phủ tướng quân. Bởi vì nghe được Tưởng Bạch không giống với Tưởng Huyền Tưởng Thanh, luyện võ thì qua loa, lại thích trêu chọc chơi đùa với nha đầu, có chút thói của con em quần là áo lượt, không khỏi âm thầm cười lạnh: Thượng Tiệp, ngươi tự cho là mọi chuyện đều đè đầu ta, chỉ sợ cháu trai đồng lứa này không hăng hái tranh giành cho ngươi. Nếu đích tôn của phủ tướng quân sinh ra một vị oắt con vô dụng, đó mới gọi hả hê lòng người. Bởi vì căn dặn Thẩm Thiên Đồng lưu ý cử chỉ Tưởng Bạch thật nhiều. Tuy Thẩm Thiên Đồng không hiểu dụng ý của tổ mẫu, nhưng cũng đồng ý. Lúc này lập tức nghi ngờ Tưởng Bạch yêu thích thêu thùa, đương nhiên muốn chứng thật chuyện này.
Thẩm Thiên Đồng vừa nhắc đi đến phòng may vá nhìn một chút, Cố Thu Ba bèn nói dối áo khoác của mình mặc tới khi đối chiêu với Cố Chính Sung bị cây thương của hắn đâm thủng, phải đến phòng may vá tìm thêu nương sửa chữa. Tưởng Hoa Cái vừa nghe Cố Thu Ba quý trọng áo khoác trên người, hơi kinh ngạc, vàng bạc đập bể cũng không để ý, lại có thể tiếc một cái áo khoác, muốn sửa chữa? Chỉ sợ là luyện võ buồn bực, muốn đi dạo chung quanh một chút, không mượn được cớ, lúc này cầm áo khoác tới nói chuyện. Tóm lại vẫn là trẻ con, trong cung gò bó quá kỹ, đến nơi này còn gò bó thì cũng khó chịu, bèn để cho bọn họ mình đi dạo một chút được rồi. Vừa nghĩ tới, bèn dặn dò người đến dẫn Cố Thu Ba đi đến phòng may vá.
"Chúng ta đã tới phủ tướng quân này một khoảng thời gian, cũng quen thuộc con đường trong phủ, không cần người dẫn." Cố Chính Sung lại gần nói: "Là ta đâm thủng áo khoác của hắn, do ta hộ tống hắn đi qua phòng may vá là được."
"Ta là thư đồng, cũng nên hộ tống Thục vương đi qua phòng may vá." Thẩm Thiên Đồng một lòng muốn chứng minh hà bao là Tưởng Bạch thêu, đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội, thấy Cố Chính Sung và Cố Thu Ba đi về phía trước, hắn cũng vội vã đi theo. Đứng ở bên ngoài phòng luyện võ, hộ vệ thấy đám người Cố Chính Sung ra khỏi phòng luyện võ, đương nhiên cũng vội vàng đuổi theo, nhất thời một đám người phần phật, trùng trùng điệp điệp đi tới phía phòng may vá.
"Một số người phía sau có thể phải đuổi đi đi. Bọn họ đi theo, còn nhìn trộm cái gì chứ?" Cố Thu Ba nhắc nhở Cố Chính Sung, tiến tới nói: "Chúng ta luyện công phu vài năm, vẫn rầu rĩ không có cơ hội triển khai tay chân! Nếu thật sự có hạng giá áo túi cơm (bọn trộm cắp), bản thân chúng ta cũng đã tống cổ đi rồi, cũng không cần bọn họ. Hơn nữa, chỗ phủ tướng quân này, người bình thường cũng không vào được. Hiện nay lại là ban ngày, hết sức an toàn."
Cố Chính Sung gật gật đầu nói: "Cho phép bọn họ đi theo, đến đầu vườn kia lại đuổi đi. Nếu mà đuổi lúc này, trong phủ có người thấy chúng ta tự đi lại, bên cạnh không có hộ vệ, chỉ sợ sẽ muốn nói thầm."
Mấy người vừa nói chuyện, đợi đến vườn, lúc này mới bảo hộ vệ chờ đợi ở trong vườn, chỉ nói muốn đi dạo ở trong vườn một chút, không muốn có người đi theo. Đợi đuổi hộ vệ đi, lúc này đám người Cố Chính Sung mới xác định phương hướng một chút, tránh qua nha đầu ma ma của phủ tướng quân, bí mật lặng lẽ tới phòng may vá.
Đám người thêu nương bình thường thiêu thùa may vá ở phòng may vá, đương nhiên thích ánh sáng sáng ngời, vì vậy bốn phía phòng may vá có cửa sổ. Lúc này ở chỗ cửa nách nhỏ, Cố Chính Sung Thẩm Thiên Đồng thọc một lổ nhỏ dưới cửa nhìn vào trong phòng may vá. Cố Thu Ba không nhịn được ghé vào một chỗ nhìn với bọn họ, tự mình thọc một lỗ nhỏ khác đến gần nhìn. Chỉ thấy Tưởng Bạch ngồi ở bên cạnh bàn may vá nói chuyện với thêu nương, thêu nương đáp mấy câu, cười nói: "Hiện tại thiếu phu nhân lại có hỉ (có thai), cũng không thể quá mức vất vả. Nghe được hôm nay tô dáng vẻ giày, ta phải đến trong phòng thiếu phu nhân giúp một tay."
"Ngươi đi đi, tự ta đợi là được rồi. Chốc lát nữa còn phải đi tới phòng luyện võ!" Tưởng Bạch thấy thêu nương đi ra ngoài, cúi đầu thấy một hà bao trong tay chỉ thiếu mấy kim là xong rồi, nhất thời nhặt chỉ xuyên qua lỗ kim, bắt đầu thêu.
"Chít chít lại chít chít, Mộc Lan làm nhà đan......." Tưởng Bạch cắn đứt đầu sợi, giơ lên hà bao tỉ mỉ thêu xong rồi, trong miệng lẩm bẩm《 Mộc Lan từ 》mấy ngày trước học được, ảo tưởng mình chính là Hoa Mộc Lan, lúc này chuẩn bị thay mặt phụ thân xuất chinh, sắp đi thêu một hà bao cho mỗi người trong nhà, trong tay cái này, là thêu cho lão nương (mẹ) mến yêu. Ô, thật bi tráng!
"Khi cửa sổ để ý tóc mây, nhìn gương bôi phấn vàng." Nói thầm đến câu này thì Tưởng Bạch để hà bao xuống, thuận tay cầm một miếng vải vụn màu vàng ở trên bàn may vá đặt ở trong lòng bàn tay trái, ngón cái tay phải và ngón trái nắm ở giữa vải vụn nhấc lên, ba ngón tay còn lại vừa nhấn vừa xoay, xoáy vải vụn thành bộ dạng một đóa hoa. Trong chốc lát nắm vải vụn ở trong tay nhìn nhìn, khom lưng lấy ra một mặt gương đồng nhỏ mà mình len lén giấu ở phòng may vá, nghiêng đầu nhỏ soi trái soi phải, cười hì hì giơ tay phải nắm vải vụn lên ở bên bờm khoa tay múa chân một cái, làm một động tác bôi phấn vàng, đặt vải vụn ở bên bờm, lộ vẻ cười khuôn mặt nhỏ nhắn xuất ra một vẻ u sầu đầy cõi lòng nét mặt, từ từ thở dài một hơi nói: "Hai thỏ gần bên mà đi, an có thể phân rõ ta là nữ oai phong!"
Nằm ở ngoài cửa sổ, ba vị thiếu niên nhìn rõ ràng, bên trong Tưởng Bạch áo vải bông đỏ thẫm, mặc bên ngoài một cái áo khoác chồn trắng, lúc này tay phải đè mảnh vải vụn sát vào trên góc bờm, muốn tức cười bao nhiêu thì tức cười bấy nhiêu, mỗi người không khỏi oại che miệng lại, chỉ sợ một người không nhịn được lại sẽ cười ra.
"Phốc!" Cố Thu Ba là kẻ đầu tiên không nhịn được, một lúc bèn phát ra tiếng cười, mới cười một tiếng cũng biết nguy rồi, nhanh chân mà bỏ chạy. Cố Chính Sung và Thẩm Thiên Đồng nhìn Tưởng Bạch nhìn gương làm ra đủ loại dáng vẻ nữ nhi yêu kiều, cũng thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, lúc này nghe được Cố Thu Ba cười ra tiếng, biết không tốt, cũng vội vã theo hắn nhanh chân mà bỏ chạy.
Không được, yên lành một bé trai chạy tới phòng may vá làm hà bao, còn nhìn gương bôi phấn vàng, cả dáng thiếu nữ hoài xuân, bộ dáng này bị chúng ta nhìn thấy, còn không thể thẹn quá thành giận? Vẫn là chạy mau đi! Hai năm qua, Cố Chính Sung và Cố Thu Ba ở phủ tướng quân học nghệ, đi theo Tưởng Huyền Tưởng Bạch kêu sư huynh sư đệ lung tung, không thể quen thuộc hơn, cũng biết Tưởng nhìn nhu nhược, lại thích làm vài vẻ nhõng nhẽo, một khi nổi nóng lên, thì mấy người Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Cái cũng phải dỗ dành, cũng không thể dễ dàng đắc tội. Hai người cùng một ý nghĩ, chạy nhanh hơn.
Đáng thương Thẩm Thiên Đồng, trước đó tập trung tinh thần đi học, luyện võ chỉ là thân thể mạnh hơn một chút, huống chi thời gian đến phủ tướng quân ngắn, bàn tới công phu nào ổn như Cố Chính Sung Cố Thu Ba, chỉ một lúc đã bị Cố Chính Sung Cố Thu Ba bỏ rơi xa xa, thầm nghĩ sắp hỏng việc. Quả nhiên, chỉ nghe tiếng Tưởng Bạch ở phía sau khẽ kêu: "Thẩm Thiên Đồng, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Thẩm Thiên Đồng chỉ muốn đuổi theo kịp Cố Chính Sung và Cố Thu Ba, để cho bọn họ chia sẻ lần rình coi nguy hiểm này, lúc này sao chịu đứng lại, dĩ nhiên là tiếp tục chạy. Đợi chạy vào trong vườn, mắt thấy bóng dáng của Cố Chính Sung và Cố Thu Ba chợt lóe ở phía trước, đang cảm thấy có hi vọng đuổi theo thì lại cảm thấy vạt áo chợt căng, rõ ràng là bị người kéo lấy, nhất thời ngừng bước chân, dùng sức kéo vạt áo trở về. Ai ngờ Tưởng Bạch chạy nhanh, thân thể còn chưa dừng, bị Thẩm Thiên Đồng kéo ra một cái, chợt lừng khừng nghiêng qua, trực tiếp nhào tới Thẩm Thiên Đồng.
Thẩm Thiên Đồng mắt thấy Tưởng Bạch nhào thẳng tới, phản xạ có điều kiện chợt lách, lại quên vạt áo của mình vẫn còn ở trong tay Tưởng Bạch, hắn vừa lách qua, lại kéo thân thể Tưởng Bạch xoay tròn. Bước chân Tưởng Bạch không yên, chỉ cuộn chặt vạt áo Thẩm Thiên Đồng, muốn ổn định thân thể. Không ngờ sau khi Thẩm Thiên Đồng chợt lách, bước chân cũng không ổn, bị Tưởng Bạch cuốn lên, trực tiếp ngã về phía trên người Tưởng Bạch.
"Ui da!" Tưởng Bạch không né tránh kịp, trực tiếp bị Thẩm Thiên Đồng té nhào xuống đất. Mắt thấy mặt Thẩm Thiên Đồng kinh ngạc gần trong gang tấc, Tưởng Bạch xấu hổ đan xen, tức giận không tên, cái mông rõ ràng đau đớn khó chịu nổi, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp sử dụng quả đấm nói chuyện.
Chậm hơn một chút thời gian, Thẩm Thiên Đồng tuấn tú mặt xanh môi sưng đi về phủ.
"Con là thư đồng của Thục vương, người nào dám đánh con thành như vậy?" Thẩm phu nhân thấy Thẩm Thiên Đồng ngay cả khóe mắt cũng sưng lên, tự nhiên liên tục hỏi tới, vừa đau lòng vừa tức giận: "Tính ra, con cũng là biểu ca của Thục vương, hắn cũng không che chở con một chút?"
Bởi vì thấy Thẩm Thiên Đồng không nói tiếng nào, Thẩm phu nhân đành chịu, chỉ đành phải dặn dò nha đầu gọi gã sai vặt đi theo Thẩm Thiên Đồng ra ngoài tới hỏi kỹ. Gã sai vặt không dám giấu giếm, nói cái mình biết, "Thiếu gia đi theo Thái Tử Gia và Thục vương gia đi dạo vườn, không để cho chúng ta đi theo. Sau đó Thái Tử Gia và Thục vương gia ở bên kia chạy tới, nói thiếu gia và Bạch thiếu gia của phủ tướng quân đánh nhau ở trong vườn, trên mặt thiếu gia bị hai quyền của Bạch thiếu gia."
"Là vì sao đánh nhau?" Thẩm phu nhân giận dữ, ngươi được đấy Tưởng Hoa An, lại dung túng con trai đánh cháu trai nhà ta, không có thiên lý (công lý). Lúc này vỗ bàn nói: "Tưởng gia nghĩ rằng Thẩm gia không có ai sao? Nếu không cho một câu trả lời hợp lý, xem ta có bẩm báo trước mặt hoàng hậu hay không?"
Gã sai vặt thấy Thẩm phu nhân tức giận, sợ đến bắp chân run mãi, run giọng nói: "Trên mặt thiếu gia bị hai quyền, đây là chỗ sáng, tất cả mọi người đều thấy. Nghe được trên người Bạch thiếu gia này bị vài quyền của thiếu gia, đai lưng cũng bị thiếu gia kéo đứt đoạn, không chừng vết thương còn nghiêm trọng hơn thiếu gia chút!"
"Ta đã nói, năm nay Đồng Nhi chín tuổi rồi, vừa qua năm sẽ mười tuổi, làm sao có thể bị một đứa bé bảy tuổi bắt nạt?" Thẩm phu nhân vừa nghe trên người Tưởng Bạch bị mấy quyền, tình thế cũng không phải nghiêng về một bên, sắc mặt hơi bớt giận, vẫy tay để cho gã sai vặt đi xuống, lúc này mới vào xem nha đầu bôi thuốc cho Thẩm Thiên Đồng. Nhất thời lại dặn dò người lấy trứng gà chín thoa khóe mắt bầm đen cho Thẩm Thiên Đồng, chỉ cắn răng nói: "Gương mặt đang yên lành, đánh cho thành như vậy, sáng mai làm sao gặp người? Trước mặt phụ mẫu con, con vẫn mở miệng trò chuyện, cũng làm cho bọn họ bớt buồn chút. Nếu không, chỉ sợ thừa dịp ngày tết vào cung thỉnh an, nương con sẽ phải khóc lóc kể lể tới trước mặt nhị hoàng tử phi. Chúng ta chiếm lý, tự nhiên phải khóc lóc kể lể, nếu không chiếm lý, ầm ĩ ra, ngược lại không tốt."
Thẩm Thiên Đồng "Dạ" một tiếng, một lát nữa mới nói: "Thì nói con và Tưởng Bạch đối chiêu, hắn thu thế không kịp, đánh vào trên mặt con là được rồi."
Thẩm Thiên Đồng chán nản lắm, lúc đó trên mặt mình bị hai quyền, đang muốn xoay tay lại, ai ngờ Tưởng Bạch đẩy mình một cái, lăn sang bên cạnh, tránh qua quả đấm của mình. Mình đưa tay kéo hắn, lại kéo đứt thắt lưng của hắn, quả đấm còn chưa rơi vào trên người hắn, tất cả mọi người phủ tướng quân đã chạy đến. Tưởng Bạch vừa thấy người đến, ngược lại khóc lóc kể lể, nói trên người mình bị mấy quyền, đai lưng cũng bị mình kéo đứt, lúc này trên người rất đau, nói xong còn làm bộ "Khụ" mấy tiếng, lã chã ướt át. Mình lớn hơn hắn hai tuổi, lại cao hơn hắn một cái đầu, lúc này mặt xanh môi sưng, nếu trước mặt mọi người nói mình bị hắn đánh, lại không có đánh hắn, dù làm sao cũng không nói ra được, chỉ đành phải ngậm bồ hòn này (đau mà không dám kêu).
Đợi nằm dài trên giường, Thẩm Thiên Đồng âm thầm thề, về sau không thể chỉ cố đi học, cũng phải tốn thêm nhiều thời gian học võ, một ngày kia, nhất định phải hung hăng thu thập Tưởng Bạch một trận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.