Chương 1: 5năm thanh xuân
Lean
06/01/2022
Trên chiếc giường trắng rộng lớn một con người nhỏ nhắn yếu ớt nhìn lấy trần nhà. Ánh mắt vô hồn nhìn lấy người anh trai đang buồn bã ngồi cạnh cậu.
"Anh em muốn đi dạo. "
Hình Nghiêu nhìn Hình Thiên,rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cậu.
"Được chúng ta ra ngoài một chút cho khuây khỏa nhé ! "
Hình Nghiêu dìu Hình Thiên đi trên con đường nhỏ quen thuộc, Hình Nghiêu nhìn đứa em trai mình yêu thương ngày một yếu đi vì bệnh nặng, sống mũi anh hơi cay mắt cũng sắp mờ vì nước mắt.
Quản gia chạy đến nói nhỏ với anh điều gì đó, sắc mặt Hình Nghiêu bắt đầu thay đổi chân mày nhíu lại chẳng hiền hòa như trước.
"Em cùng quản gia đi dạo anh có chút việc lát sẽ đến đưa em đi dạo có được không? "
Hình Thiên nhìn đôi mắt của Hình Nghiêu cùng hành động né tránh ấy liền đoán được tám chín phần có chuyện gì đó. Cậu gật nhẹ đầu rồi nắm tay quản gia đi tiếp.
Hình Nghiêu cùng một người làm bước nhanh ra cổng lớn nơi có kẻ đang náo loạn làm càn nơi này.Anh nhàn nhạt liếc nhìn kẻ phóng túng trước mặt mà chán ghét,ra lệnh cho người làm thả hắn ra.
"Đến đây làm gì? "
Hình Nghiêu chẳng bao giờ muốn gặp hắn chút nào. Người trước mắt là một tên ăn chơi đào hoa có tiếng nhưng đứa em trai ngốc của anh lại rất yêu hắn yêu đến mức bản thân thành dạng gì cũng không thể nhận ra được nữa.
"Hình Nghiêu cho tôi gặp em ấy. "
"Hừ mày còn dám gặp mặt em ấy nữa ư. "
Mã Thu cúi đầu xuống nhìn lấy mũi giày rồi lại ngẩng lên lớn giọng nói như muốn để người nào đó nghe thấy.
"Tôi muốn giải thích chuyện hôm đó. "
Hình Nghiêu chẳng muốn đôi co với loại tiểu nhân này cũng chẳng muốn em trai mình lại bị tên này lừa dối liền đẩy Mã Thu một cái rồi lên giọng nói.
"Em tôi không muốn gặp cậu. "
Mã Thu yên lặng ngồi đó không động đậy lúc này quản gia chạy đến giọng nói hớt hải.
"Đại thiếu gia không xong rồi nhị thiếu gia... "
Chưa để quản gia nói hết câu Hình Nghiêu đã chạy đến chỗ Hình Thiên,Mã Thu cũng sợ hãi đứng dậy chạy theo. Hai người đàn ông chạy đến nơi cậu nằm,Hình Nghiêu nâng đầu Hình Thiên lên lòng đầy lo lắng. Nhìn trên khóe miệng Hình Thiên toàn máu, bây giờ khuôn mặt anh từ xanh thành trắng chẳng dám nhìn đi đâu khác chỉ chăm chăm nhìn cậu.
"Anh... em mệt..."
"Anh... anh đưa em đi nghỉ "
Hình Nghiêu cả người toàn thân run rẩy mắt đã ướt, anh nắm lấy tay Hình Thiên không dám buông ra.
"Không em muốn ở đây nói hết những điều mình muốn nói vì em biết thời gian của mình chẳng còn nhiều "
Hình Thiên thều thào nói với anh ánh mắt lại chỉ hướng tới con người to lớn đang run rẩy đứng trước mặt mình.Mã Thu nhìn cậu thật lâu cũng chẳng dám nói lấy một lời.
"Từ nhỏ tới lớn em muốn thứ gì anh đều cho em không cần suy nghĩ,nhưng tình yêu của em anh lại đắn đo suy nghĩ,em biết anh lo lắng cho em, em hiểu. Anh luôn là cha là mẹ của em, anh yêu thương em mặc kệ tình thương này có thể khiến em kiêu ngạo... khụ khụ khụ... "
Hình Nghiêu ôm chặt lấy cậu không ngừng run rẩy nước mắt rơi lả chả. Anh sợ mất đi Hình Thiên, trên đời này anh chỉ còn cậu là người thân. Cha mẹ mất sớm lúc đó anh mới 18 tuổi là độ tuổi mới trưởng thành mà lúc đó cậu mới 12 tuổi còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Hình Nghiêu không cam tâm tại sao ông trời có thể đối xử như vậy với anh, lấy đi tất thảy người anh yêu.
"Đừng nói nữa... em sẽ không sao hết. "
"Khụ... em biết bản thân còn bao nhiêu thời gian. "
Hình Thiên nhìn Mã Thu đưa tay ra, Mã Thu quỳ xuống nắm lấy tay cậu giọng run rẩy nhìn Hình Thiên lòng không ngừng sợ hãi khi biết mình sẽ mất đi cậu vĩnh viễn.
"Anh xin lỗi... chuyện lúc đó không phải như vậy... em đừng rời xa anh được không? Em muốn đánh muốn mắng anh kiểu gì anh cũng chấp nhận hết...em đừng rời bỏ anh được không? "
Hình Thiên nhìn người con trai mình đem 5 năm thanh xuân đánh cược đang nắm lấy tay mình khóc không thành tiếng, tự chế giễu bản thân .
"Em mang 5 năm thanh xuân của mình để bên anh, để thấy hết nét mặt của anh khi bên em. Nhưng em lại chỉ thấy được khuôn mặt lạnh lùng cùng những lời nói tổn thương. "
Mã Thu lắc đầu,phủ định hết thảy suy nghĩ đó của cậu,trong lòng hắn cậu là người quan trọng hơn hết chẳng thứ gì có thể thay thế được,nhưng khi nhận ra điều đó thì lại quá muộn.Hình Thiên rút tay mình ra khỏi tay Mã Thu tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống đặt nó vào lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng mỉm cười.
"Em xin lỗi khi em không thể giống cậu ấy, không thể giống như người anh yêu. Anh cũng có trái tim để yêu nhưng em biết nó không thuộc về em. Em biết chiếc nhẫn này là dành cho cậu ấy nhưng em lại chen chân vào đoạn tình cảm của hai người. Em cũng đã tha thứ cho anh, cũng tha thứ cho em, cũng tha thứ cho chúng ta. "
Hình Thiên dừng lại đôi chút ánh mắt đánh sang những chậu hoa cậu tự tay chăm sóc đang nở rộ. Nước mắt cậu lại lăn dài, lòng cầu ước tình yêu của họ cũng như vậy nhưng đó chỉ là một điều rất xa xỉ và khó có thể thực hiện.
"Em không hối hận khi yêu anh, cũng không hối hận khi gặp anh em chỉ hối hận khi bản thân đã chưa thể khiến anh yêu em đã rời đi như vậy. Nếu thật sự có kiếp sau em mong chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau cũng đừng quen biết nhau nữa. "
Tất cả mọi người ở đó đều khóc nức nở nhất là quản gia. Ông đã nuôi Hình Nghiêu lẫn Hình Thiên từ nhỏ tới lớn coi hai cậu như con mà chăm sóc. Bây giờ lại chứng kiến cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sao ông trời lại biết trêu ngươi như vậy.
"Anh em muốn vào nhà,em muốn nghe anh đàn dương cầm. "
"Được anh đưa em vào nhà. "
Hình Nghiêu bế cậu vào nhà để lại hắn quỳ ở đấy mãi chẳng động tĩnh gì. Đặt Hình Thiên ngồi cạnh bên mình đàn bản nhạc cậu thích nhất. Quản gia cùng người làm đứng một bên nhìn một lớn một nhỏ lại thấy chạnh lòng. Hình Thiên dựa vào người Hình Nghiêu nhẹ nhàng đàn theo từng nhịp, nhẹ nhàng cười trên môi.
"Anh em mệt quá thật muốn ngủ một giấc. Em bỗng thấy ba mẹ đang mỉm cười nhìn em. "
Hình Nghiêu dừng lại một chút rồi tiếp tục đàn. Quản gia cùng người làm không dám khóc lớn.
"Được ngủ một chút thôi nhé rồi ... "
Lời chưa kịp dứt tay Hình Thiên đã buông thỏng xuống mắt nhắm nghiền lại. Anh run rẩy đàn hết bản nhạc rồi nói hết câu.
"Rồi anh sẽ đánh thức em đưa em đi ngắm hoa oải hương. "
Hình Nghiêu nắm chặt bàn tay cậu không buông,nhẹ nhàng hôn lên trán Hình Thiên một cái như cái hôn chào tạm biệt giống như trước kia hai anh em vẫn thường làm khi Hình Nghiêu đi làm. Nhưng hôm nay cái hôn này lại thấm vị của nước mắt mặn chát không là cái hôn ngọt ngào như ngày bình thường anh vẫn thường được nhận.
Hôm ấy trời lại đổ một cơn mưa một cách bất thường.Cậu đã mãi ra đi ở tuổi 27 vì căn bệnh ung thư quái ác.
"Anh em muốn đi dạo. "
Hình Nghiêu nhìn Hình Thiên,rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cậu.
"Được chúng ta ra ngoài một chút cho khuây khỏa nhé ! "
Hình Nghiêu dìu Hình Thiên đi trên con đường nhỏ quen thuộc, Hình Nghiêu nhìn đứa em trai mình yêu thương ngày một yếu đi vì bệnh nặng, sống mũi anh hơi cay mắt cũng sắp mờ vì nước mắt.
Quản gia chạy đến nói nhỏ với anh điều gì đó, sắc mặt Hình Nghiêu bắt đầu thay đổi chân mày nhíu lại chẳng hiền hòa như trước.
"Em cùng quản gia đi dạo anh có chút việc lát sẽ đến đưa em đi dạo có được không? "
Hình Thiên nhìn đôi mắt của Hình Nghiêu cùng hành động né tránh ấy liền đoán được tám chín phần có chuyện gì đó. Cậu gật nhẹ đầu rồi nắm tay quản gia đi tiếp.
Hình Nghiêu cùng một người làm bước nhanh ra cổng lớn nơi có kẻ đang náo loạn làm càn nơi này.Anh nhàn nhạt liếc nhìn kẻ phóng túng trước mặt mà chán ghét,ra lệnh cho người làm thả hắn ra.
"Đến đây làm gì? "
Hình Nghiêu chẳng bao giờ muốn gặp hắn chút nào. Người trước mắt là một tên ăn chơi đào hoa có tiếng nhưng đứa em trai ngốc của anh lại rất yêu hắn yêu đến mức bản thân thành dạng gì cũng không thể nhận ra được nữa.
"Hình Nghiêu cho tôi gặp em ấy. "
"Hừ mày còn dám gặp mặt em ấy nữa ư. "
Mã Thu cúi đầu xuống nhìn lấy mũi giày rồi lại ngẩng lên lớn giọng nói như muốn để người nào đó nghe thấy.
"Tôi muốn giải thích chuyện hôm đó. "
Hình Nghiêu chẳng muốn đôi co với loại tiểu nhân này cũng chẳng muốn em trai mình lại bị tên này lừa dối liền đẩy Mã Thu một cái rồi lên giọng nói.
"Em tôi không muốn gặp cậu. "
Mã Thu yên lặng ngồi đó không động đậy lúc này quản gia chạy đến giọng nói hớt hải.
"Đại thiếu gia không xong rồi nhị thiếu gia... "
Chưa để quản gia nói hết câu Hình Nghiêu đã chạy đến chỗ Hình Thiên,Mã Thu cũng sợ hãi đứng dậy chạy theo. Hai người đàn ông chạy đến nơi cậu nằm,Hình Nghiêu nâng đầu Hình Thiên lên lòng đầy lo lắng. Nhìn trên khóe miệng Hình Thiên toàn máu, bây giờ khuôn mặt anh từ xanh thành trắng chẳng dám nhìn đi đâu khác chỉ chăm chăm nhìn cậu.
"Anh... em mệt..."
"Anh... anh đưa em đi nghỉ "
Hình Nghiêu cả người toàn thân run rẩy mắt đã ướt, anh nắm lấy tay Hình Thiên không dám buông ra.
"Không em muốn ở đây nói hết những điều mình muốn nói vì em biết thời gian của mình chẳng còn nhiều "
Hình Thiên thều thào nói với anh ánh mắt lại chỉ hướng tới con người to lớn đang run rẩy đứng trước mặt mình.Mã Thu nhìn cậu thật lâu cũng chẳng dám nói lấy một lời.
"Từ nhỏ tới lớn em muốn thứ gì anh đều cho em không cần suy nghĩ,nhưng tình yêu của em anh lại đắn đo suy nghĩ,em biết anh lo lắng cho em, em hiểu. Anh luôn là cha là mẹ của em, anh yêu thương em mặc kệ tình thương này có thể khiến em kiêu ngạo... khụ khụ khụ... "
Hình Nghiêu ôm chặt lấy cậu không ngừng run rẩy nước mắt rơi lả chả. Anh sợ mất đi Hình Thiên, trên đời này anh chỉ còn cậu là người thân. Cha mẹ mất sớm lúc đó anh mới 18 tuổi là độ tuổi mới trưởng thành mà lúc đó cậu mới 12 tuổi còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Hình Nghiêu không cam tâm tại sao ông trời có thể đối xử như vậy với anh, lấy đi tất thảy người anh yêu.
"Đừng nói nữa... em sẽ không sao hết. "
"Khụ... em biết bản thân còn bao nhiêu thời gian. "
Hình Thiên nhìn Mã Thu đưa tay ra, Mã Thu quỳ xuống nắm lấy tay cậu giọng run rẩy nhìn Hình Thiên lòng không ngừng sợ hãi khi biết mình sẽ mất đi cậu vĩnh viễn.
"Anh xin lỗi... chuyện lúc đó không phải như vậy... em đừng rời xa anh được không? Em muốn đánh muốn mắng anh kiểu gì anh cũng chấp nhận hết...em đừng rời bỏ anh được không? "
Hình Thiên nhìn người con trai mình đem 5 năm thanh xuân đánh cược đang nắm lấy tay mình khóc không thành tiếng, tự chế giễu bản thân .
"Em mang 5 năm thanh xuân của mình để bên anh, để thấy hết nét mặt của anh khi bên em. Nhưng em lại chỉ thấy được khuôn mặt lạnh lùng cùng những lời nói tổn thương. "
Mã Thu lắc đầu,phủ định hết thảy suy nghĩ đó của cậu,trong lòng hắn cậu là người quan trọng hơn hết chẳng thứ gì có thể thay thế được,nhưng khi nhận ra điều đó thì lại quá muộn.Hình Thiên rút tay mình ra khỏi tay Mã Thu tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống đặt nó vào lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng mỉm cười.
"Em xin lỗi khi em không thể giống cậu ấy, không thể giống như người anh yêu. Anh cũng có trái tim để yêu nhưng em biết nó không thuộc về em. Em biết chiếc nhẫn này là dành cho cậu ấy nhưng em lại chen chân vào đoạn tình cảm của hai người. Em cũng đã tha thứ cho anh, cũng tha thứ cho em, cũng tha thứ cho chúng ta. "
Hình Thiên dừng lại đôi chút ánh mắt đánh sang những chậu hoa cậu tự tay chăm sóc đang nở rộ. Nước mắt cậu lại lăn dài, lòng cầu ước tình yêu của họ cũng như vậy nhưng đó chỉ là một điều rất xa xỉ và khó có thể thực hiện.
"Em không hối hận khi yêu anh, cũng không hối hận khi gặp anh em chỉ hối hận khi bản thân đã chưa thể khiến anh yêu em đã rời đi như vậy. Nếu thật sự có kiếp sau em mong chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau cũng đừng quen biết nhau nữa. "
Tất cả mọi người ở đó đều khóc nức nở nhất là quản gia. Ông đã nuôi Hình Nghiêu lẫn Hình Thiên từ nhỏ tới lớn coi hai cậu như con mà chăm sóc. Bây giờ lại chứng kiến cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sao ông trời lại biết trêu ngươi như vậy.
"Anh em muốn vào nhà,em muốn nghe anh đàn dương cầm. "
"Được anh đưa em vào nhà. "
Hình Nghiêu bế cậu vào nhà để lại hắn quỳ ở đấy mãi chẳng động tĩnh gì. Đặt Hình Thiên ngồi cạnh bên mình đàn bản nhạc cậu thích nhất. Quản gia cùng người làm đứng một bên nhìn một lớn một nhỏ lại thấy chạnh lòng. Hình Thiên dựa vào người Hình Nghiêu nhẹ nhàng đàn theo từng nhịp, nhẹ nhàng cười trên môi.
"Anh em mệt quá thật muốn ngủ một giấc. Em bỗng thấy ba mẹ đang mỉm cười nhìn em. "
Hình Nghiêu dừng lại một chút rồi tiếp tục đàn. Quản gia cùng người làm không dám khóc lớn.
"Được ngủ một chút thôi nhé rồi ... "
Lời chưa kịp dứt tay Hình Thiên đã buông thỏng xuống mắt nhắm nghiền lại. Anh run rẩy đàn hết bản nhạc rồi nói hết câu.
"Rồi anh sẽ đánh thức em đưa em đi ngắm hoa oải hương. "
Hình Nghiêu nắm chặt bàn tay cậu không buông,nhẹ nhàng hôn lên trán Hình Thiên một cái như cái hôn chào tạm biệt giống như trước kia hai anh em vẫn thường làm khi Hình Nghiêu đi làm. Nhưng hôm nay cái hôn này lại thấm vị của nước mắt mặn chát không là cái hôn ngọt ngào như ngày bình thường anh vẫn thường được nhận.
Hôm ấy trời lại đổ một cơn mưa một cách bất thường.Cậu đã mãi ra đi ở tuổi 27 vì căn bệnh ung thư quái ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.