Chương 39:
Lean
10/04/2022
Hình Thiên ngồi phía trên liếm nhẹ vành môi mỉm cười nhìn dọc thân trên cùng thân dưới của hắn,vẻ mặt mị hoặc này khiến Mã Thu không thể kìm chế muốn lộng hành bên trong đến múc trào ra.Ngón tay thon dài mở từng cúc áo trên người hắn,thở hổn hển như mất đi dưỡng khí,tầm nhìn cũng bị thu hẹp dần chẳng thể thấy rõ người trước mắt.
Pheromone của cậu tản ra có chút đậm vị khiến một alpha như hắn cảm thấy có chút bất thường,hôn lên mu bàn tay cậu nheo mắt nhìn kỹ gương mặt ngây thơ pha chút hứng tính của cậu.
-Biểu hiện này là sao chứ,thật giống một con thỏ đến mùa động dục,nói anh nghe xem còn mấy ngày nữa là đền kỳ,hửm?
Hình Thiên vẫn đang đê mê trong ý thức riêng mình,ngay bây giờ cậu chẳng thể nghe rõ mọi thứ xung quanh,Mã Thu nhìn người thương vẫn chưa trả lời chịu không được nắm lấy eo cậu nhéo mạnh một cái.Đến khi nhận rõ cơn đau phía eo thì cậu đã bị hắn nâng lên nhắm nơi cửa huyệt mà cho cự long tiến vào.
-Khoan...đừng...dừng chút,có lẽ em đến kỳ rồi,đừng mau đeo bao đi mà,đừng sẽ có thai mất...cầu anh đừng cho vào,thực sẽ có thai mất.
Hình Thiên khóc lóc van xin hắn đừng chơi trần,nếu hôm nay sai một ly chuyện bọn họ liền bị hai gia đình ngăn cấm.Mã Thu bực dọc nhíu mày với lấy hộp áo mưa nhỏ,lấy ra một chiếc hướng mày nhìn lấy người thương phía trước.
-Liền biết phải làm gì rồi đúng không?
Hình Thiên gật nhẹ đầu,cầm lấy áo mưa nhỏ từ tay Mã Thu xé vỏ bỏ vào miệng chạy dọc cự long mà mặc vào,tất cả đều suôn sẻ không như lúc đầu làm.Mã Thu thấy sự tiến bộ của người thương lòng lại ham muốn gấp mười ôm lấy người nần lên cao một cái thả nhẹ lún cán vào hậu huyệt.Vì cái lúc cán ấy khiến người cậu như có dòng điện chạy qua không ngừng kích thích từng dây thần kinh nơi đại não cùng xương khớp nơi thắt lưng.
Hình Thiên nhìn nơi giao hợp đang không ngừng chuyển động từng cú thúc đẩy của hắn,cậu chống hai tay nơi cơ ngực săn chắc của hắn mà nhún nhảy thỏa thích.Theo từng nhịp điệu tiếng rên rỉ cứ thế hòa nhịp vào tiếng giao phối của hai người kia,tốc độ dần nhanh hơn không ngừng chạy gấp rút khiến cả người cậu tê dại từng chút từng chút một.Hình Thiên ôm hai bên má miệng cười dâm,tròng mắt không còn ngây ngô mà thay vào đó là con ngươi dục vọng chiếm hữu từng chút một thỏa lấp từng ham muốn trong lòng cậu.
Độ ăn khớp của hai người tạo nên độ ăn ý trong từng tiếng rên,độ nhanh chậm từng cú thúc,tiếng bạch bạch vang vọng khắp căn phòng cùng tiếng cót két của chiếc giường được coi là kiên cố và đắt tiền nhất,pheromone tỏa khắp phòng cùng ham muốn tình dục cả hai quyện lại cùng nhau.
-Chúng ta sinh ra là dành cho nhau mà,đúng không bé con,nhìn xem anh đang không ngừng giã vào nơi sau này con anh được hình thành cùng sinh ra,thật muốn là em có thai như vậy em mới không chạy thoát khỏi anh được.
Hình Thiên nghe từng chữ hắn nói miệng cười tươi hồ hởi đồng ý câu nói của hắn,đang đạt đến cao trào bỗng ngoài của có âm thanh của cô giúp việc.
-Cậu chủ có người từ biệt viện tìm tới,nói là có chuyện muốn tìm ngài nhưng ngài lại chẳng nghe máy nên mạo muội tới đây tìm.
Đang trên thiên đàng bị người khác quấy rầy khiến Mã Thu có chút không vui muốn mắng người,Hình Thiên đang hôn mê trong khoái cảm thấy phía dưới nóng ran cùng ngứa ngáy khó chịu,cậu ngửa người ra phía sau tay chống ga giường tự mình di chuyển lên xuống không ngừng.Mã Thu nhìm một màn trước mắt cười thầm trong lòng,vuốt ve vùng bụng trả lời qua loa với giúp việc một câu.
-Bảo họ chờ đi.
Người giúp việc nghe được lệnh liền làm theo phân phó rời đi trả lại không gian riêng cho hai người phía trong,thấy người đã rời đi Mã Thu tiếp túc cuộc vui một cách mãnh liệt hơn trước.Hình Thiên ngửa người nhìn lên trần nhà rên rỉ không ngừng nghỉ,cứ thế trải qua bống tiếng sau mới dừng lại cuộc vui,bởi vì quá mệt Hình Thiên đã ngủ thiếp từ lúc nào.
Bế Hình Thiên vào nhà tắm rửa sạch vết nhơ sau cuộc hoan ái,đặt người thương xuống giường đắp chăn rồi mới rời đi không phát tiếng động,thấy người phía biệt viện phía đông vẫn đang chờ Mã Thu ngồi xuống đối diện người ấy cất giọng lãnh lẽo.
-Tốt nhất là chuyện quan trọng nếu không cô biết hậu quả rồi đúng chứ,cũng thật là một ả tình nhân thôi lại dám sai người của tôi chạy đến đây làm loạn,không phải đã dặn dò quản gia không có lệnh của tôi các người không được đặt chân vào căn hộ này sao?
-Cậu chủ thực có chuyện gấp,mẹ cô Thanh Ý hôm nay lâm vào nguy kịch có thể không qua khỏi,cậu có thể đến an ủi cô ấy được không,nếu cô ấy nghĩ quẫn thực chúng tôi không biết làm gì ngoài tìm cậu.
-Không phải đã sắp xếp cho bà ta được phẫn thuật rồi sao,sao bây giờ lại nguy kịch chứ?
-Chúng tôi thực không biết người trong bệnh viện gọi đến nói bà ấy bị sốc có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng,cô ấy thực rất đau khổ,tôi xin cậu có thể đến đó một chút được không ạ?
Mã Thu chán ghét nhìn người giúp việc đang quỳ gối khóc lóc trước mắt hắn như nhà hắn có đám tang vậy,thật quá xui xẻo mà,từ đâu trên cầu thang cậu đang từ từ bước xuống trên người mặc tạm áo sơ mi của hắn,ngón tay dụi dụi đôi mắt sưng húp vì khóc,miệng cứ luôn gọi tên Mã Thu.
-Tại sao lại không ở bên trên nghỉ ngơi lại xuống đây,nào lại đây anh bế,có mệt lắm không?
-Ưmm...không mệt,nhưng chúng ta có khách ư,cô ấy là ai vậy lần đầu em thấy.
-Chỉ là người là nơi khu nhà chính Tiệp gia thôi không có gì hết,anh bế em lên phòng nhé,nghỉ ngơi sáng mai chúng ta làm phẫu thuật.
Thấy hắn muốn rời đi người đó chạy lại bò dưới chân Mã Thu khóc lóc nấc nghẹn không nói thành một câu hoàn chỉnh,Mã Thu chán ghét lại càng chán ghét hơn nhăn mày muốn đá người kia ra xa lại nhớ trên tay mình là người thương đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
-Cậu chủ...hức...mong cậu thương xót cho người ấy...người ấy thực rất khổ...cầu người.
-Nói lại lời tôi ngày mai tôi liền xuất hiện,từ giờ đừng đến đây nếu không có chuyện,thực quá phiền phức đừng để tôi tức giận.
Hình Thiên ôm lấy cổ hắn nhìn người phía sau lưng trong lòng thầm nghỉ ngợi "biệt viện phía đông",đây là hắn có điều gì giấu cậu.
Pheromone của cậu tản ra có chút đậm vị khiến một alpha như hắn cảm thấy có chút bất thường,hôn lên mu bàn tay cậu nheo mắt nhìn kỹ gương mặt ngây thơ pha chút hứng tính của cậu.
-Biểu hiện này là sao chứ,thật giống một con thỏ đến mùa động dục,nói anh nghe xem còn mấy ngày nữa là đền kỳ,hửm?
Hình Thiên vẫn đang đê mê trong ý thức riêng mình,ngay bây giờ cậu chẳng thể nghe rõ mọi thứ xung quanh,Mã Thu nhìn người thương vẫn chưa trả lời chịu không được nắm lấy eo cậu nhéo mạnh một cái.Đến khi nhận rõ cơn đau phía eo thì cậu đã bị hắn nâng lên nhắm nơi cửa huyệt mà cho cự long tiến vào.
-Khoan...đừng...dừng chút,có lẽ em đến kỳ rồi,đừng mau đeo bao đi mà,đừng sẽ có thai mất...cầu anh đừng cho vào,thực sẽ có thai mất.
Hình Thiên khóc lóc van xin hắn đừng chơi trần,nếu hôm nay sai một ly chuyện bọn họ liền bị hai gia đình ngăn cấm.Mã Thu bực dọc nhíu mày với lấy hộp áo mưa nhỏ,lấy ra một chiếc hướng mày nhìn lấy người thương phía trước.
-Liền biết phải làm gì rồi đúng không?
Hình Thiên gật nhẹ đầu,cầm lấy áo mưa nhỏ từ tay Mã Thu xé vỏ bỏ vào miệng chạy dọc cự long mà mặc vào,tất cả đều suôn sẻ không như lúc đầu làm.Mã Thu thấy sự tiến bộ của người thương lòng lại ham muốn gấp mười ôm lấy người nần lên cao một cái thả nhẹ lún cán vào hậu huyệt.Vì cái lúc cán ấy khiến người cậu như có dòng điện chạy qua không ngừng kích thích từng dây thần kinh nơi đại não cùng xương khớp nơi thắt lưng.
Hình Thiên nhìn nơi giao hợp đang không ngừng chuyển động từng cú thúc đẩy của hắn,cậu chống hai tay nơi cơ ngực săn chắc của hắn mà nhún nhảy thỏa thích.Theo từng nhịp điệu tiếng rên rỉ cứ thế hòa nhịp vào tiếng giao phối của hai người kia,tốc độ dần nhanh hơn không ngừng chạy gấp rút khiến cả người cậu tê dại từng chút từng chút một.Hình Thiên ôm hai bên má miệng cười dâm,tròng mắt không còn ngây ngô mà thay vào đó là con ngươi dục vọng chiếm hữu từng chút một thỏa lấp từng ham muốn trong lòng cậu.
Độ ăn khớp của hai người tạo nên độ ăn ý trong từng tiếng rên,độ nhanh chậm từng cú thúc,tiếng bạch bạch vang vọng khắp căn phòng cùng tiếng cót két của chiếc giường được coi là kiên cố và đắt tiền nhất,pheromone tỏa khắp phòng cùng ham muốn tình dục cả hai quyện lại cùng nhau.
-Chúng ta sinh ra là dành cho nhau mà,đúng không bé con,nhìn xem anh đang không ngừng giã vào nơi sau này con anh được hình thành cùng sinh ra,thật muốn là em có thai như vậy em mới không chạy thoát khỏi anh được.
Hình Thiên nghe từng chữ hắn nói miệng cười tươi hồ hởi đồng ý câu nói của hắn,đang đạt đến cao trào bỗng ngoài của có âm thanh của cô giúp việc.
-Cậu chủ có người từ biệt viện tìm tới,nói là có chuyện muốn tìm ngài nhưng ngài lại chẳng nghe máy nên mạo muội tới đây tìm.
Đang trên thiên đàng bị người khác quấy rầy khiến Mã Thu có chút không vui muốn mắng người,Hình Thiên đang hôn mê trong khoái cảm thấy phía dưới nóng ran cùng ngứa ngáy khó chịu,cậu ngửa người ra phía sau tay chống ga giường tự mình di chuyển lên xuống không ngừng.Mã Thu nhìm một màn trước mắt cười thầm trong lòng,vuốt ve vùng bụng trả lời qua loa với giúp việc một câu.
-Bảo họ chờ đi.
Người giúp việc nghe được lệnh liền làm theo phân phó rời đi trả lại không gian riêng cho hai người phía trong,thấy người đã rời đi Mã Thu tiếp túc cuộc vui một cách mãnh liệt hơn trước.Hình Thiên ngửa người nhìn lên trần nhà rên rỉ không ngừng nghỉ,cứ thế trải qua bống tiếng sau mới dừng lại cuộc vui,bởi vì quá mệt Hình Thiên đã ngủ thiếp từ lúc nào.
Bế Hình Thiên vào nhà tắm rửa sạch vết nhơ sau cuộc hoan ái,đặt người thương xuống giường đắp chăn rồi mới rời đi không phát tiếng động,thấy người phía biệt viện phía đông vẫn đang chờ Mã Thu ngồi xuống đối diện người ấy cất giọng lãnh lẽo.
-Tốt nhất là chuyện quan trọng nếu không cô biết hậu quả rồi đúng chứ,cũng thật là một ả tình nhân thôi lại dám sai người của tôi chạy đến đây làm loạn,không phải đã dặn dò quản gia không có lệnh của tôi các người không được đặt chân vào căn hộ này sao?
-Cậu chủ thực có chuyện gấp,mẹ cô Thanh Ý hôm nay lâm vào nguy kịch có thể không qua khỏi,cậu có thể đến an ủi cô ấy được không,nếu cô ấy nghĩ quẫn thực chúng tôi không biết làm gì ngoài tìm cậu.
-Không phải đã sắp xếp cho bà ta được phẫn thuật rồi sao,sao bây giờ lại nguy kịch chứ?
-Chúng tôi thực không biết người trong bệnh viện gọi đến nói bà ấy bị sốc có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng,cô ấy thực rất đau khổ,tôi xin cậu có thể đến đó một chút được không ạ?
Mã Thu chán ghét nhìn người giúp việc đang quỳ gối khóc lóc trước mắt hắn như nhà hắn có đám tang vậy,thật quá xui xẻo mà,từ đâu trên cầu thang cậu đang từ từ bước xuống trên người mặc tạm áo sơ mi của hắn,ngón tay dụi dụi đôi mắt sưng húp vì khóc,miệng cứ luôn gọi tên Mã Thu.
-Tại sao lại không ở bên trên nghỉ ngơi lại xuống đây,nào lại đây anh bế,có mệt lắm không?
-Ưmm...không mệt,nhưng chúng ta có khách ư,cô ấy là ai vậy lần đầu em thấy.
-Chỉ là người là nơi khu nhà chính Tiệp gia thôi không có gì hết,anh bế em lên phòng nhé,nghỉ ngơi sáng mai chúng ta làm phẫu thuật.
Thấy hắn muốn rời đi người đó chạy lại bò dưới chân Mã Thu khóc lóc nấc nghẹn không nói thành một câu hoàn chỉnh,Mã Thu chán ghét lại càng chán ghét hơn nhăn mày muốn đá người kia ra xa lại nhớ trên tay mình là người thương đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
-Cậu chủ...hức...mong cậu thương xót cho người ấy...người ấy thực rất khổ...cầu người.
-Nói lại lời tôi ngày mai tôi liền xuất hiện,từ giờ đừng đến đây nếu không có chuyện,thực quá phiền phức đừng để tôi tức giận.
Hình Thiên ôm lấy cổ hắn nhìn người phía sau lưng trong lòng thầm nghỉ ngợi "biệt viện phía đông",đây là hắn có điều gì giấu cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.