Chương 13: Mèo và mỡ
Lean
05/02/2022
(Sau những ngày tháng ăn chơi tui đã trở lại rồi đây )
Ba hắn xoa một bên thái dương nhéo mắt hướng về Mã Thu,người con trai này của ông chẳng thể nào khiến ông yên tâm được.
-Điều kiện gì mau nói nếu hợp tình ta có thể xem xét.
-------Hình gia
-Thiên em ngủ chưa?
-Anh hai,em chưa ngủ anh vào đi.
Hình Nghiêu bước vào cầm trên tay cốc nước nóng,nhìn đống bài tập trên bàn anh lắc đầu.Hình Thiên dịch ghế đối diện chỗ ngồi với anh,cầm lấy ly sữa nóng trên tay uống một ngụm rồi mỉm cười.
-Bài tập nhiều như vậy mai chủ nhật có thể làm đừng gắng sức quá.
-Không đâu,mai em còn phải đi dã ngoại với Mã Thu.
Hình Nghiêu xoa đầu Hình Thiên thật nhẹ nhàng rồi nhìn qua thấy khung ảnh hắn và cậu chụp chung lòng lại dâng lên một cỗ ghen tị lạ thường.Đứa em trai anh yêu thương lại đem hết tâm tư đặt lên người hắn,điều này thật khó chấp nhận.
-Vậy làm xong rồi nghỉ ngơi sớm đừng thức khuya quá không tốt cho sức khỏe bản thân.
Hình Thiên gật đầu rồi tiếp tục làm bài,Hình Nghiêu vừa bước ra ngoài cửa liền nhận được một cuộc gọi,là Thăng Dược.Đưa lên tai nghe liền nhận thấy giọng nói say xỉn phía bên kia.
-Chúng ta nhất thiết phải như vậy sao,anh?
Hình Nghiêu thở dài khuyên nhủ Thăng Dược đừng hành hạ bản thân nữa dù gì chuyện của hai người là không thể.Cả hai đều là alpha tất cả đều chỉ là tình một đêm mà thôi.Nói xong liền nghe tiếng đập phá ở đầu dây bên kia,giọng Thăng Dược nghẹn ngào,uất hận.Chỉ cùng là alpha thôi mà.
-Nếu như vậy thì đừng trách em dù bất cứ giá nào anh cũng phải bước vào gia phả Thăng gia mà thôi.Chúng ta định cả đời này sẽ quấn lấy nhau không rời rồi.
Hình Nghiêu thở dài cúp điện thoại trước.Vì sao đã nói rõ chuyện đó chỉ là hiểu lầm,chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn rồi cậu vẫn cứ quấn lấy anh không buông.Chúng ta từ trước tới giờ vẫn mãi chỉ đến mức anh trai và em trai mà thôi.Hình Nghiêu quay người bước về thư phòng lòng lại dâng lên một nỗi bất an.
--------Sáng hôm sau
Mã Thu đứng trong sân nhà nhìn lên cửa sổ tầng hai,có một cái ban công nhỏ đối diện với hồ bơi,tay bấm một dãy số rồi ấn nút gọi.Đầu dây bên kia nhanh tay bắt máy,giọng ngọt ngào vui vẻ khiến tâm trạng hắn lại nao nức khôn xiết.
-Bé con mau xuống tình nhân của cậu chờ lâu muốn mỏi hết chân rồi.
Hình Thiên đưa tay vén tấm rèm trắng ra nhìn xuống thấy Mã Thu đang nhìn lên,miệng cười tay liên hồi vẫy gọi.Cậu cúp máy nhanh tay cầm túi lớn đầy đồ ăn mà mình tự chuẩn bị đi xuống.Quản gia nhìn thấy Hình Thiên đi xuống liền mỉm cười cúi ngập người chào hỏi.
-Cháu hôm nay có lẽ sẽ về muộn anh hai trưa cũng không về bác không cần chuẩn bị cơm đâu.Con đi đây!
Hình Thiên đi đôi giày màu xám rồi chạy nhanh ra xe,Mã Thu nhìn cậu chạy nhanh miệng không ngừng bảo Hình Thiên đi chậm lại.Vừa dứt câu thì cậu liền vấp ngã,Mã Thu dang tay đón cậu.
-Chạy nhanh làm gì chứ may không lại ngã thì làm sao đây hả.Còn nữa không phải tớ đã bảo cậu không cần chuẩn bị rồi ư,chuẩn bị nhiều như vậy không phải rất mệt sao.Cậu mệt biết tớ xót lắm không.
Hình Thiên im lặng tay cầm góc áo Mã Thu mà đầy ủy khuất.Mã Thu vẫn mặt không lạnh không nóng,chẳng thèm nói gì với cậu cứ thế mở cửa bước vào để mặc cậu ở phía sau,Hình Thiên lủi thủi mở cửa bước theo sau.Xe lăn bánh đi ra địa phận Hình gia.Suốt dọc đường Mã Thu không thèm nói chuyện với cậu chỉ chăm chăm chăm nhìn điện thoại,Hình Thiên ủy khuất nắm lấy tay hắn,mặt chẳng dám nhìn thẳng chỉ cúi ngầm mặt xuống.
-Đừng giận được không?Tớ chỉ muốn tự tay chuẩn bị bữa sáng cho cậu thôi,cũng sợ cậu chờ lâu nên mới chạy nhanh.Chỉ cần cậu hết giận cậu muốn gì tớ cũng đều đáp ứng cậu.
Cậu không biết mình vừa tạo cơ hội cho con sói tham ăn,muốn ăn sạch từ đầu xuống chân cơ thể mình,đúng là một bước đi không ai ngờ tới.Đến lúc này hắn mới quay qua nâng cằm Hình Thiên lên thấy nước mắt cậu đã rơi lã chã từ khi nào.Hắn nhẹ hôn lên một bên mắt,khuôn mặt nữa lạnh lùng nữa gian tà nhìn thân ảnh nhỏ,lưỡi chậc nhẹ một tiếng đầy vẻ thèm thuồng.
-Định rằng sẽ tha thứ cho cậu một cách bình yên nhưng cậu lại cứ thích mạnh bạo,vậy thì đâu thể trách tớ được,chỉ trách là cậu qúa ngây thơ mà thôi.
Mã Thu gấp rút ra lệnh chiếc xe liền tăng tốc đến điểm hẹn.Hôm nay mỡ lại dâng lên miệng mèo,bản thân cũng không phải chính nhân quân tử gì cả,từ chối thì lại chẳng phải là đồ ngu hay sao.
Ba hắn xoa một bên thái dương nhéo mắt hướng về Mã Thu,người con trai này của ông chẳng thể nào khiến ông yên tâm được.
-Điều kiện gì mau nói nếu hợp tình ta có thể xem xét.
-------Hình gia
-Thiên em ngủ chưa?
-Anh hai,em chưa ngủ anh vào đi.
Hình Nghiêu bước vào cầm trên tay cốc nước nóng,nhìn đống bài tập trên bàn anh lắc đầu.Hình Thiên dịch ghế đối diện chỗ ngồi với anh,cầm lấy ly sữa nóng trên tay uống một ngụm rồi mỉm cười.
-Bài tập nhiều như vậy mai chủ nhật có thể làm đừng gắng sức quá.
-Không đâu,mai em còn phải đi dã ngoại với Mã Thu.
Hình Nghiêu xoa đầu Hình Thiên thật nhẹ nhàng rồi nhìn qua thấy khung ảnh hắn và cậu chụp chung lòng lại dâng lên một cỗ ghen tị lạ thường.Đứa em trai anh yêu thương lại đem hết tâm tư đặt lên người hắn,điều này thật khó chấp nhận.
-Vậy làm xong rồi nghỉ ngơi sớm đừng thức khuya quá không tốt cho sức khỏe bản thân.
Hình Thiên gật đầu rồi tiếp tục làm bài,Hình Nghiêu vừa bước ra ngoài cửa liền nhận được một cuộc gọi,là Thăng Dược.Đưa lên tai nghe liền nhận thấy giọng nói say xỉn phía bên kia.
-Chúng ta nhất thiết phải như vậy sao,anh?
Hình Nghiêu thở dài khuyên nhủ Thăng Dược đừng hành hạ bản thân nữa dù gì chuyện của hai người là không thể.Cả hai đều là alpha tất cả đều chỉ là tình một đêm mà thôi.Nói xong liền nghe tiếng đập phá ở đầu dây bên kia,giọng Thăng Dược nghẹn ngào,uất hận.Chỉ cùng là alpha thôi mà.
-Nếu như vậy thì đừng trách em dù bất cứ giá nào anh cũng phải bước vào gia phả Thăng gia mà thôi.Chúng ta định cả đời này sẽ quấn lấy nhau không rời rồi.
Hình Nghiêu thở dài cúp điện thoại trước.Vì sao đã nói rõ chuyện đó chỉ là hiểu lầm,chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn rồi cậu vẫn cứ quấn lấy anh không buông.Chúng ta từ trước tới giờ vẫn mãi chỉ đến mức anh trai và em trai mà thôi.Hình Nghiêu quay người bước về thư phòng lòng lại dâng lên một nỗi bất an.
--------Sáng hôm sau
Mã Thu đứng trong sân nhà nhìn lên cửa sổ tầng hai,có một cái ban công nhỏ đối diện với hồ bơi,tay bấm một dãy số rồi ấn nút gọi.Đầu dây bên kia nhanh tay bắt máy,giọng ngọt ngào vui vẻ khiến tâm trạng hắn lại nao nức khôn xiết.
-Bé con mau xuống tình nhân của cậu chờ lâu muốn mỏi hết chân rồi.
Hình Thiên đưa tay vén tấm rèm trắng ra nhìn xuống thấy Mã Thu đang nhìn lên,miệng cười tay liên hồi vẫy gọi.Cậu cúp máy nhanh tay cầm túi lớn đầy đồ ăn mà mình tự chuẩn bị đi xuống.Quản gia nhìn thấy Hình Thiên đi xuống liền mỉm cười cúi ngập người chào hỏi.
-Cháu hôm nay có lẽ sẽ về muộn anh hai trưa cũng không về bác không cần chuẩn bị cơm đâu.Con đi đây!
Hình Thiên đi đôi giày màu xám rồi chạy nhanh ra xe,Mã Thu nhìn cậu chạy nhanh miệng không ngừng bảo Hình Thiên đi chậm lại.Vừa dứt câu thì cậu liền vấp ngã,Mã Thu dang tay đón cậu.
-Chạy nhanh làm gì chứ may không lại ngã thì làm sao đây hả.Còn nữa không phải tớ đã bảo cậu không cần chuẩn bị rồi ư,chuẩn bị nhiều như vậy không phải rất mệt sao.Cậu mệt biết tớ xót lắm không.
Hình Thiên im lặng tay cầm góc áo Mã Thu mà đầy ủy khuất.Mã Thu vẫn mặt không lạnh không nóng,chẳng thèm nói gì với cậu cứ thế mở cửa bước vào để mặc cậu ở phía sau,Hình Thiên lủi thủi mở cửa bước theo sau.Xe lăn bánh đi ra địa phận Hình gia.Suốt dọc đường Mã Thu không thèm nói chuyện với cậu chỉ chăm chăm chăm nhìn điện thoại,Hình Thiên ủy khuất nắm lấy tay hắn,mặt chẳng dám nhìn thẳng chỉ cúi ngầm mặt xuống.
-Đừng giận được không?Tớ chỉ muốn tự tay chuẩn bị bữa sáng cho cậu thôi,cũng sợ cậu chờ lâu nên mới chạy nhanh.Chỉ cần cậu hết giận cậu muốn gì tớ cũng đều đáp ứng cậu.
Cậu không biết mình vừa tạo cơ hội cho con sói tham ăn,muốn ăn sạch từ đầu xuống chân cơ thể mình,đúng là một bước đi không ai ngờ tới.Đến lúc này hắn mới quay qua nâng cằm Hình Thiên lên thấy nước mắt cậu đã rơi lã chã từ khi nào.Hắn nhẹ hôn lên một bên mắt,khuôn mặt nữa lạnh lùng nữa gian tà nhìn thân ảnh nhỏ,lưỡi chậc nhẹ một tiếng đầy vẻ thèm thuồng.
-Định rằng sẽ tha thứ cho cậu một cách bình yên nhưng cậu lại cứ thích mạnh bạo,vậy thì đâu thể trách tớ được,chỉ trách là cậu qúa ngây thơ mà thôi.
Mã Thu gấp rút ra lệnh chiếc xe liền tăng tốc đến điểm hẹn.Hôm nay mỡ lại dâng lên miệng mèo,bản thân cũng không phải chính nhân quân tử gì cả,từ chối thì lại chẳng phải là đồ ngu hay sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.