Chương 5: Trọng Sinh
Lean
07/01/2022
"Mình đang ở đâu? "
Mã Thu nhìn xung quanh, ở đây chỉ có một màu đen mờ mịt không thể xác định rõ phương hướng cũng chẳng biết mình đang ở đâu.
"Hình Thiên... Hình Thiên... em có ở đây không? "
Mã Thu gọi to tìm kiếm một bóng hình thân thuộc trong lòng mình. Bỗng nhiều tấm gương cùng xuất hiện trước mắt hắn. Trong gương là khuôn mặt của Hình Thiên, cậu nói rất hận hắn. Mã Thu đứng giữa những tấm gương ấy lấy tay bịt tai mình lại mắt cứ đao quanh. Lúc này tất cả gương đều biết mất chỉ để lại một tấm gương dài, bước đến cạnh nó Mã Thu giơ tay lên định chạm thì lại xuất hiện hình ảnh hắn trong gương.
"Hối hận không? "
"Hối hận? Hối hận gì chứ? "
Người trong gương nhìn vào Mã Thu lại nhìn về phía sau hắn, Mã Thu hiếu kì quay đầu lại. Hình Thiên đang ngồi tước đàn dương cầm. Cậu đang đàn bài hát mà hắn thích nhất. Mã Thu toan chạy đến thì người trong gương kịp ngăn lại.
"Nếu không muốn cậu ấy tan biến thì đừng động vào. "
Mã Thu dừng hành động nhìn lấy người mình yêu trong tâm trí mình thật đẹp.
"Tôi chết rồi đúng không? "
"Đúng cậu đã chết. Cậu có hối hận khi chết vì người đó không? "
Mã Thu cười chế giễu mình ở trong gương. Tay phải chạm vào ngón áp út bên trái mặt hiền dịu lại nhìn lấy bóng hình của cậu đang vẫy tay chào mình.
"Tôi chỉ hối hận khi đã không cho em ấy tình yêu đủ lớn, tôi hối hận khi phải trơ mắt nhìn em ấy ra đi mà không thể làm gì. "
"Vậy có muốn chuộc lại lỗi lầm của mình không? "
Hắn tròn mắt nhìn vào gương tim đập nhanh hơn bình thường nhưng vẫn bình tĩnh hỏi
"Vẫn có thể trở lại ư? "
"Đúng vậy có thể quay lại nhưng đây sẽ là cơ hội duy nhất của chính bản thân cậu. Cậu có muốn không? "
Mã Thu hơi do dự một chút nhưng vẫn đồng ý.
"Hãy tận dụng cơ hội lần này thật tốt đừng đánh mất lần nào nữa. "
Chiếc gương vỡ Mã Thu bỗng rơi xuống một không gian bất định. Hoảng hốt mở mắt ra thấy bản thân đang nằm trên giường. Hoang mang nhìn xung quanh là phòng của mình ở Tiệp gia. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
"Cậu chủ đến giờ đi học rồi ạ. "
Hắn với lấy chiếc điện thoại ở trên tủ mở ra hôm nay là ngày năm 2012 đây là lúc hắn học lớp 12. Hắn thực sự trọng sinh rồi. Mã Thu ôm mặt cười lớn khiến quản gia bên ngoài vừa ngạc nhiên vừa lo lắng cho cậu chủ của mình liền gõ thêm một lần nữa.
"Thiếu gia Hình thiếu còn chờ người ở dưới nhà "
Nghe đến đây Mã Thu hơi sửng người lại, ngơ ngác nhớ lại lời quản gia vừa nói. Hình Thiên đang chờ hắn ở dưới lầu?
Mã Thu nhìn xung quanh, ở đây chỉ có một màu đen mờ mịt không thể xác định rõ phương hướng cũng chẳng biết mình đang ở đâu.
"Hình Thiên... Hình Thiên... em có ở đây không? "
Mã Thu gọi to tìm kiếm một bóng hình thân thuộc trong lòng mình. Bỗng nhiều tấm gương cùng xuất hiện trước mắt hắn. Trong gương là khuôn mặt của Hình Thiên, cậu nói rất hận hắn. Mã Thu đứng giữa những tấm gương ấy lấy tay bịt tai mình lại mắt cứ đao quanh. Lúc này tất cả gương đều biết mất chỉ để lại một tấm gương dài, bước đến cạnh nó Mã Thu giơ tay lên định chạm thì lại xuất hiện hình ảnh hắn trong gương.
"Hối hận không? "
"Hối hận? Hối hận gì chứ? "
Người trong gương nhìn vào Mã Thu lại nhìn về phía sau hắn, Mã Thu hiếu kì quay đầu lại. Hình Thiên đang ngồi tước đàn dương cầm. Cậu đang đàn bài hát mà hắn thích nhất. Mã Thu toan chạy đến thì người trong gương kịp ngăn lại.
"Nếu không muốn cậu ấy tan biến thì đừng động vào. "
Mã Thu dừng hành động nhìn lấy người mình yêu trong tâm trí mình thật đẹp.
"Tôi chết rồi đúng không? "
"Đúng cậu đã chết. Cậu có hối hận khi chết vì người đó không? "
Mã Thu cười chế giễu mình ở trong gương. Tay phải chạm vào ngón áp út bên trái mặt hiền dịu lại nhìn lấy bóng hình của cậu đang vẫy tay chào mình.
"Tôi chỉ hối hận khi đã không cho em ấy tình yêu đủ lớn, tôi hối hận khi phải trơ mắt nhìn em ấy ra đi mà không thể làm gì. "
"Vậy có muốn chuộc lại lỗi lầm của mình không? "
Hắn tròn mắt nhìn vào gương tim đập nhanh hơn bình thường nhưng vẫn bình tĩnh hỏi
"Vẫn có thể trở lại ư? "
"Đúng vậy có thể quay lại nhưng đây sẽ là cơ hội duy nhất của chính bản thân cậu. Cậu có muốn không? "
Mã Thu hơi do dự một chút nhưng vẫn đồng ý.
"Hãy tận dụng cơ hội lần này thật tốt đừng đánh mất lần nào nữa. "
Chiếc gương vỡ Mã Thu bỗng rơi xuống một không gian bất định. Hoảng hốt mở mắt ra thấy bản thân đang nằm trên giường. Hoang mang nhìn xung quanh là phòng của mình ở Tiệp gia. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
"Cậu chủ đến giờ đi học rồi ạ. "
Hắn với lấy chiếc điện thoại ở trên tủ mở ra hôm nay là ngày năm 2012 đây là lúc hắn học lớp 12. Hắn thực sự trọng sinh rồi. Mã Thu ôm mặt cười lớn khiến quản gia bên ngoài vừa ngạc nhiên vừa lo lắng cho cậu chủ của mình liền gõ thêm một lần nữa.
"Thiếu gia Hình thiếu còn chờ người ở dưới nhà "
Nghe đến đây Mã Thu hơi sửng người lại, ngơ ngác nhớ lại lời quản gia vừa nói. Hình Thiên đang chờ hắn ở dưới lầu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.