Chương 16: Đặc ân của Thái hậu
Thiên Vy
11/05/2021
Một lát sau, Thái hậu thở dài, nhìn qua Thiên Kỳ, thấy ánh mắt chờ đợi của cô, bà nói:
- Tư tiểu thư, con có ý định từ hôn đúng chứ?
Cô có chút bất ngờ với câu hỏi ấy. Cô chưa biết nên trả lời ra sao. Lệ vương gia cao quý như vậy, muốn từ hôn chẳng phải là bị nói kiêu căng hay sao. Thế nhưng, cô lại không muốn giao cả cuộc đời mình cho một người không hề quen biết, lại càng không phải một Lệ vương độc ác. Nghĩ đến việc Thái hậu đã triệu riêng mình ra đây, nói thật chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn. Cô bèn từ tốn nói:
- Tiểu nữ thực sự không muốn trở thành Lệ vương phi.
- Vì sao?- Thái hậu hỏi nhanh như biết trước câu trả lời của Thiên Kỳ.
- Tiểu nữ không thể giao phó cuộc đời mình cho một người không hề quen biết, hơn nữa…
- Ta hiểu. Nhưng con có thể giúp ta không?
- Giúp người ư, tiểu nữ sẵn lòng.
Thái hậu nắm lấy tay cô, nhìn cô nói:
- Chăm sóc Viễn nhi, chăm sóc nó giúp ta, đừng để nó làm chuyện ác nữa.
- Người nghĩ con làm được sao?
- Ta tin con, con cần gì ta đều cho con, chỉ mong con giúp ta việc này.
- Nhưng sao người lại chọn tiểu nữ?
- Con có tư chất khác lạ, ta tin con làm được, ta chưa từng thấy Viễn nhi muốn lại gần nữ nhân, hôm nay nó lại ngồi cạnh con, ta lại càng tin tưởng hơn.
- Nhưng tiểu nữ…
- Mong con giúp ta.
Nhìn thấy sự chân thành của Thái hậu, cô không nỡ từ chối. Nghĩ lại cái lúc gặp Lệ vương, cô vẫn thấy sợ hắn. Cô chợt nhớ ra, lúc đến đây là đi nhờ xe Điền thiếu gia, giờ về thế nào đây? Cô nhìn qua Thái hậu, nhớ đến mình có một ý nguyện. Cô thở dài, người ta thì ước tiền bạc này kia, mình giờ chỉ ước về nhà được thôi, dùng thì hơi phí, nhưng không dùng thì về thế nào được. Cô bèn nói với Thái hậu:
- Con có một ý nguyện, mong người thực hiện.
- Con nói đi.
- Con muốn có xe ngựa để về phủ.
Nghe tới đây, Thái hậu có chút bất ngờ. Một tiểu thư như vậy, mà xe ngựa cũng không có mà về sao? Thái hậu hỏi:
- Tư gia không cho con xe ngựa để đi sao?
- Tiểu nữ quá giang đến đây, giờ không có xe để về.
- Được, ta sẽ sắp xếp cho con. Hai ngày sau con vào cung, ta có chuyện muốn nói.
- Tạ ân Thái hậu.
Cô được Thái hậu sắp xếp xe riêng để về Tư gia, Thái hậu còn ban cho cô một nha hoàn – Tuyết nhi. Nha hoàn này sẽ báo cáo mọi thứ về cô cho Thái hậu. Bà không yên tâm để cho cô ở Tư gia, sợ cô sẽ bị ngược đãi nên mới làm như thế.
Về đến phủ, cô thấy trong phòng cả núi qua tặng, quà của Lệ vương sao? Quá mệt mỏi cho ngày hôm nay, cô chả thèm quan tâm nữa, trèo lên giường ngủ cho tới sáng.
Sáng hôm sau, có tiếng gõ cửa, Sương nhi gọi cô dậy. Cô còn chưa kịp chuẩn bị, người đã vào rồi. Là Thái giám của Hoàng thượng phái tới:
- Tư tam tiểu thư – Tư Thiên Kỳ tiếp chỉ. Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết:
“Tam tiểu thư Tư gia dung mạo xinh đẹp, tài năng hơn người, khiêm tốn, thành thực, rất đáng khen. Nay phong Tư tam tiểu thư thành An Kỳ quận chúa, thưởng hai vạn lượng vàng và Thiên Thư lầu ở Phong thành. Khâm thử.”
- Thần nữ tiếp chỉ.
Cô không nghĩ rằng mình lại được phong quận chúa, như vậy có quá dễ dàng không. Nhưng có lẽ đây là ý của Thái hậu, muốn dọn đường cho cô chứ không thể chỉ vài khúc nhạc mà có thể thành quận chúa được. Nhưng với cái danh phận An Kỳ quận chúa thì trong Tư gia này không ai dám làm khó dễ cô nữa rồi.
Trong những phần thưởng của Hoàng thượng có Thiên Thư lầu ở Phong thành. Cô chưa từng ra ngoại thành bao giờ cả. Phong thành thì có thể đàng hoàng mà đến, nhưng để đi chơi thì cô muốn đi ngay bây giờ, mới có ngân lượng của Hoàng thượng ban tâm hồn ăn uống của cô trỗi dậy.
Cô nhìn Sương nhi và Tuyết nhi, cô cười nói:
- Hai muội muốn đi chơi cùng ta không?
- Người muốn đi đâu, để nô tỳ đi chuẩn bị xe ngựa- Sương nhi nói.
- Ta đâu muốn đi bằng xe, không tự do chút nào.
- Người muốn trốn đi đúng không?- Tuyết nhi lạnh lùng đáp.
- Ayyo, ta đâu có- Thiên Kỳ cười khúc khích.
- Người nên mặc bộ này nè, nếu người muốn trốn đi- Tuyết nhi đưa cô một bộ y phục.
- A, thì ra muội muốn ta nữ cải nam trang, sẽ không bị chú ý.
- Người muốn đi thì tối nay đi, nghe nói có hội thả hoa đăng đó – Tuyết nhi nói.
- Hội thả hoa đăng? Thật sao? – Mắt cô sáng lên.
Vậy là ba người quyết định tối nay sẽ trốn ra ngoại thành xem thả hoa đăng. Thiên Kỳ háo hức, chỉ mong chờ trời tối để ra ngoại thành chơi. Cô chuẩn bị ngân lượng, liệt kê những thứ cần mua, chuẩn bị cả buổi mà vẫn chưa xong. Sương nhi giúp cô chuẩn bị mọi thứ, còn Tuyết nhi thì tìm cách trốn ra ngoài sao cho thuận lợi. Tất cả chuẩn bị cho buổi tối hôm nay.
- Tư tiểu thư, con có ý định từ hôn đúng chứ?
Cô có chút bất ngờ với câu hỏi ấy. Cô chưa biết nên trả lời ra sao. Lệ vương gia cao quý như vậy, muốn từ hôn chẳng phải là bị nói kiêu căng hay sao. Thế nhưng, cô lại không muốn giao cả cuộc đời mình cho một người không hề quen biết, lại càng không phải một Lệ vương độc ác. Nghĩ đến việc Thái hậu đã triệu riêng mình ra đây, nói thật chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn. Cô bèn từ tốn nói:
- Tiểu nữ thực sự không muốn trở thành Lệ vương phi.
- Vì sao?- Thái hậu hỏi nhanh như biết trước câu trả lời của Thiên Kỳ.
- Tiểu nữ không thể giao phó cuộc đời mình cho một người không hề quen biết, hơn nữa…
- Ta hiểu. Nhưng con có thể giúp ta không?
- Giúp người ư, tiểu nữ sẵn lòng.
Thái hậu nắm lấy tay cô, nhìn cô nói:
- Chăm sóc Viễn nhi, chăm sóc nó giúp ta, đừng để nó làm chuyện ác nữa.
- Người nghĩ con làm được sao?
- Ta tin con, con cần gì ta đều cho con, chỉ mong con giúp ta việc này.
- Nhưng sao người lại chọn tiểu nữ?
- Con có tư chất khác lạ, ta tin con làm được, ta chưa từng thấy Viễn nhi muốn lại gần nữ nhân, hôm nay nó lại ngồi cạnh con, ta lại càng tin tưởng hơn.
- Nhưng tiểu nữ…
- Mong con giúp ta.
Nhìn thấy sự chân thành của Thái hậu, cô không nỡ từ chối. Nghĩ lại cái lúc gặp Lệ vương, cô vẫn thấy sợ hắn. Cô chợt nhớ ra, lúc đến đây là đi nhờ xe Điền thiếu gia, giờ về thế nào đây? Cô nhìn qua Thái hậu, nhớ đến mình có một ý nguyện. Cô thở dài, người ta thì ước tiền bạc này kia, mình giờ chỉ ước về nhà được thôi, dùng thì hơi phí, nhưng không dùng thì về thế nào được. Cô bèn nói với Thái hậu:
- Con có một ý nguyện, mong người thực hiện.
- Con nói đi.
- Con muốn có xe ngựa để về phủ.
Nghe tới đây, Thái hậu có chút bất ngờ. Một tiểu thư như vậy, mà xe ngựa cũng không có mà về sao? Thái hậu hỏi:
- Tư gia không cho con xe ngựa để đi sao?
- Tiểu nữ quá giang đến đây, giờ không có xe để về.
- Được, ta sẽ sắp xếp cho con. Hai ngày sau con vào cung, ta có chuyện muốn nói.
- Tạ ân Thái hậu.
Cô được Thái hậu sắp xếp xe riêng để về Tư gia, Thái hậu còn ban cho cô một nha hoàn – Tuyết nhi. Nha hoàn này sẽ báo cáo mọi thứ về cô cho Thái hậu. Bà không yên tâm để cho cô ở Tư gia, sợ cô sẽ bị ngược đãi nên mới làm như thế.
Về đến phủ, cô thấy trong phòng cả núi qua tặng, quà của Lệ vương sao? Quá mệt mỏi cho ngày hôm nay, cô chả thèm quan tâm nữa, trèo lên giường ngủ cho tới sáng.
Sáng hôm sau, có tiếng gõ cửa, Sương nhi gọi cô dậy. Cô còn chưa kịp chuẩn bị, người đã vào rồi. Là Thái giám của Hoàng thượng phái tới:
- Tư tam tiểu thư – Tư Thiên Kỳ tiếp chỉ. Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết:
“Tam tiểu thư Tư gia dung mạo xinh đẹp, tài năng hơn người, khiêm tốn, thành thực, rất đáng khen. Nay phong Tư tam tiểu thư thành An Kỳ quận chúa, thưởng hai vạn lượng vàng và Thiên Thư lầu ở Phong thành. Khâm thử.”
- Thần nữ tiếp chỉ.
Cô không nghĩ rằng mình lại được phong quận chúa, như vậy có quá dễ dàng không. Nhưng có lẽ đây là ý của Thái hậu, muốn dọn đường cho cô chứ không thể chỉ vài khúc nhạc mà có thể thành quận chúa được. Nhưng với cái danh phận An Kỳ quận chúa thì trong Tư gia này không ai dám làm khó dễ cô nữa rồi.
Trong những phần thưởng của Hoàng thượng có Thiên Thư lầu ở Phong thành. Cô chưa từng ra ngoại thành bao giờ cả. Phong thành thì có thể đàng hoàng mà đến, nhưng để đi chơi thì cô muốn đi ngay bây giờ, mới có ngân lượng của Hoàng thượng ban tâm hồn ăn uống của cô trỗi dậy.
Cô nhìn Sương nhi và Tuyết nhi, cô cười nói:
- Hai muội muốn đi chơi cùng ta không?
- Người muốn đi đâu, để nô tỳ đi chuẩn bị xe ngựa- Sương nhi nói.
- Ta đâu muốn đi bằng xe, không tự do chút nào.
- Người muốn trốn đi đúng không?- Tuyết nhi lạnh lùng đáp.
- Ayyo, ta đâu có- Thiên Kỳ cười khúc khích.
- Người nên mặc bộ này nè, nếu người muốn trốn đi- Tuyết nhi đưa cô một bộ y phục.
- A, thì ra muội muốn ta nữ cải nam trang, sẽ không bị chú ý.
- Người muốn đi thì tối nay đi, nghe nói có hội thả hoa đăng đó – Tuyết nhi nói.
- Hội thả hoa đăng? Thật sao? – Mắt cô sáng lên.
Vậy là ba người quyết định tối nay sẽ trốn ra ngoại thành xem thả hoa đăng. Thiên Kỳ háo hức, chỉ mong chờ trời tối để ra ngoại thành chơi. Cô chuẩn bị ngân lượng, liệt kê những thứ cần mua, chuẩn bị cả buổi mà vẫn chưa xong. Sương nhi giúp cô chuẩn bị mọi thứ, còn Tuyết nhi thì tìm cách trốn ra ngoài sao cho thuận lợi. Tất cả chuẩn bị cho buổi tối hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.