Chương 47: Ta ăn được cả thế giới
Thiên Vy
20/07/2021
Thiên Kỳ được Lệ vương dành cho cả một ngày để đến Bắc thành ăn gì tùy
thích. Thiên Kỳ bây giờ đang chuẩn bị để đi. Lần này cô phải nữ cải nam
trang để ra ngoài cho thuận tiện. Hôm nay cô không trang điểm như mọi
ngày nữa.
Xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, Thiên Kỳ và Lệ vương xuất hành thật sớm vì Bắc thành ở khá xa.
Bắc thành là nơi nổi tiếng có nhiều món ăn ngon, độc, lạ. Người ta nói những món ăn ở Bắc thành một khi đã ăn rồi là nhớ mãi.
__Bắc thành__
Làn gió mang theo hương vị của những đồ ăn ngon len lỏi vào trong xe ngựa khiến Thiên Kỳ một mực đòi xuống dù chỉ còn một đoạn nữa là tới Bắc thành rồi:
- Lệ vương, ta muốn xuống, ta muốn xuống.
- Một đoạn nữa là tới rồi, nàng cố đợi đi.
- Không muốn.
Thiên Kỳ phụng phịu như con nít, hai má phính lên như hai cái bánh bao, Lệ vương nhìn thấy mà bật cười:
- Thôi được, theo ý nàng.
Vậy là vương phi ương bướng lại được Lệ vương chiều hư, mới xuống xe cô đã xà ngay vào quầy bánh bao bên đường.
Ở đó đã bày sẵn rất nhiều bánh bao còn nóng hổi, hương thơm ngào ngạt khiến Thiên Kỳ khó mà cưỡng lại được. Ông chủ thấy Thiên Kỳ liền mời chào:
- Tiểu công tử, muốn ăn bánh bao không?
- Đại thúc, cho con mỗi loại một cái.
- Được được, đợi ta một chút. – Vị trường quầy cười, nói.
Sau khi ẵm đống bánh bao về, cô vui vẻ lấy một cái ra ăn. Vừa ăn cô vừa đi dạo xung quanh, lâu rồi không được ăn cô cảm thấy mấy chiếc bánh bao này cực kì vừa miệng a.
Đã sủng ái xong món bánh bao, cô tiếp tục lạc vào quầy mua thêm kẹo hồ lô:
- Thẩm thẩm, con muốn mua ba xiên hồ lô lớn.
- Được a, được a.
Vị thẩm thẩm đó nhanh chóng lấy kẹo cho Thiên Kỳ, một lát sau, ba xiên kẹo hồ lô lớn đã bay màu không còn dấu vết gì nữa.
Cảm thấy ăn vặt như vậy chưa đã, Thiên Kỳ vào hẳn Tửu Minh quán. Quán này nghe nói do một vị vương gia mở, chất lượng thuộc hạng đầu. Với câu món gì cũng có của quán, Thiên Kỳ không thể không bị cám dỗ.
Lao ngay vào trong quán, Thiên Kỳ chọn ngay một bàn rồi gọi món, không cần nhìn nhiều, Thiên Kỳ đưa ra yêu cầu rất đơn giản:
- Tất cả những món có trong quán, đem ra đây mỗi món một phần nha tiểu nhị.
- Vâng, công tử xin chờ chút.
Lệ vương bị Thiên Kỳ kéo đi nãy giờ như được mở mang tầm mắt. Thì ra Thiên kỳ đáng yêu đến vậy, thì ra nàng ấy có thể ăn nhiều đến thế, thì ra lúc cười nàng ấy đẹp như vậy. Nhưng cũng là lúc này, Lệ vương có chút hoài niệm, về một kỉ niệm nào đó rất đẹp, một kỉ niệm nào đó thật là khó quên, một ai đó rất quan trọng…
- Nàng ấy… - Lệ vương lẩm bẩm, dường như là đang nhớ về ai đó.
Thấy Lệ vương nhưu người mất hồn Thiên Kỳ đến gần, nắm tay Lệ vương kéo đi, vừa đi vừa nói:
- Lệ ca ca, có ăn không đây?
- Nàng dám gọi là ca ca.
- Chứ nên gọi là gì đây? – Thiên Kỳ nở nụ cười tinh quái.
Cứ thế Lệ vương bị cô kéo vào quán, ngồi bên bàn chờ đợi đồ ăn được mang tới.
Đột nhiên, Thiên Kỳ cảm nhận được điều gì đó rất kì lạ, nhưng có chút quen thuộc. Cô hỏi Ninh Nhiên:
- Ninh Nhiên công chúa, có thứ gì đó…
__Trong hư vô__
- Giờ mới chịu nhận ra hả? – Ninh Nhiên cướp lời nhanh chóng.
- Là sao chứ? – Thiên Kỳ ngạc nhiên.
- Thì là cô mải ăn quá nên không phát hiện ra hắn chứ sao nữa. – Ninh Nhiên trả lời vô cùng thản nhiên.
- Hắn là ai?
- Là tên tóc trắng chứ ai nữa.
- Hả?
- Hả hả cái gì, hắn cũng ra ngoài được như cô mà.
- Vậy hắn giờ ở đâu.
- Cô đợi đi, sắp tới rồi.
Quay lại thì đồ ăn vẫn chưa được mang lên, hình như cô gọi nhiều quá nên hơi lâu. Đang ngồi đợi thì cô lôi mấy miếng kẹo cam thảo của Họa Khiết sư mẫu ra ăn, cô vẫn luôn mang theo mình vài miếng để ăn.
Bỗng xung quanh có tiếng ồn ào, là của mấy cô nương trong quán:
- Woa, nam nhân kia là ai vậy? Đẹp chết mất.
- Đẹp trai quá!
Tiếng hò reo ấy đang hướng về một người không ai khác là Tam Chân Huyễn Túc. Hắn bước vào, vẫn là mái tóc trắng mượt mà nổi bật đó, vẫn vẻ ngoài lãng tử đó. Quả nhiên hắn làm cho bao nhiêu trái tim nữ tử phải đổ gục, thật chẳng kém Lệ vương là mấy.
Thiên Kỳ quay qua nhìn hắn, hắn cũng đã nhìn thấy cô, hai ánh mắt chạm nhau nhưng Thiên kfy vẫn yên lặng như không có chuyện gì. Đúng lúc này Lệ vương đã để ý thấy Thiên Kỳ đang nhìn nam nhân khác liền ôm Thiên Kỳ rồi lấy tay che mắt cô lại:
- Vương phi của ta không được nhìn nam nhân khác. – Hắn nói nhỏ vào tai cô.
- Êy, ngài làm cái gì vậy. – Thiên Kỳ giật mình kêu lên.
Thiên Kỳ giờ đang ở trong lòng của Lệ vương, cô cảm thấy an toàn đến lạ. Tim cô lúc này lại đập nhanh, mặt cô đỏ bừng. Nhưng rồi cô dứt khoát đẩy Lệ vương ra:
- Ngài buông ra được rồi đó. – Thiên Kỳ lại tỏ ra lạnh lùng.
- Được.
Lệ vương nhẹ nhàng buông cô ra nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
- Nàng nên nhớ bây giờ nàng là vương phi của ta.
- Ta có quên đâu?
- Trong mắt nàng không được có bất kì nam nhân nào khác nữa, chỉ được có một mình ta.
- Rồi rồi, ngài phiền quá.
Lệ vương vuốt mái tóc dài của Thiên Kỳ rồi chọc ghẹo:
- Nàng ăn nhiều quá, sắp thành heo rồi a.
- Ngài kệ ta. – Cô vừa nói vừa đẩy tay của Lệ vương ra.
Tam Chân Huyễn Túc đã nhận ra Thiên Kỳ, để giữ lời hứa khôi phục đoạn kí ức đã mất của Thiên Kỳ mà hắn đã tìm tới đây. Quả nhiên Thiên Kỳ không nhận ra rằng một đoạn kí ức của mình đã mất. Cũng phải thôi vì đoạn kí ức đó là đoạn kí ức cô muốn quên đi nhất, đoạn kí ức khi cô còn chưa tới thế giới này…
Bước tới bàn của Thiên Kỳ hắn có đôi lời giới thiệu:
- An Kỳ quận chúa lâu rồi không gặp a.
Thiên Kỳ bất ngờ khi hắn trực tiếp đến đây, thì ra hắn thực sự nhận ra cô rồi, cô cũng đáp lại:
- Chào công tử, cho hỏi giờ ta nên xưng hô thế nào?
- Cứ như trước đây đi, gọi ta Túc Tam.
- Ờm được!
Nhìn thấy Thiên Kỳ và Túc Tam nói chuyện có vẻ quen biết Lệ vương kéo Thiên Kỳ về phía mình rồi hỏi:
- Hai người quen nhau sao?
- Ừm. – Thiên Kỳ khẽ gật.
- Quen từ bao giờ?
- Ờm… - Thiên Kỳ không biết phải nói sao nữa.
Túc Tam kịp thời đỡ lời cho Thiên Kỳ:
- Bọn ta quen nhau khi còn nhỏ, có gặp qua vài lần sau đó.
- Khi còn nhỏ? – Lệ vương bắt đầu khó chịu.
- Phải nếu thân thiết chút nữa thì có thể là thanh mai trúc mã.
__Trong hư vô__
- Thiên Kỳ à, tên tóc trắng lại giở thói thích chọc ghẹo người ta rồi đó.
- Thật khâm phục hắn, nói dối không chớp mắt luôn, thanh mai trúc mã mà cũng nói cho được.
- Hắn thì có gì không thể chứ?
Lệ vương nghe câu “thanh mai trúc mã” có vẻ rất không vui a. Hắn kéo Thiên Kỳ về gần mình hơn.
- Nàng ấy giờ là vương phi của ta.
- Thì ra ngài là Lệ vương mà Kỳ nhi có chết cũng không muốn gả.
Nghe xong câu nói kia Lệ vương nổi cơn thịnh nộ:
- Đó chỉ là trước kia, còn giờ nàng ấy là ái phi của bổn vương.
- Liệu Kỳ nhi có thực sự nguyện ý gả cho ngài?
Lần này thì Lệ vương không nói gì nữa. Bộ mặt lạnh như băng tảng lại lộ ra. Túc Tam thì vẫn giữ gương mặt hiền hòa nói với Thiên Kỳ:
- Kỳ nhi, ta ăn cùng cô được chứ?
- Ờm được.
- Đa tạ Kỳ nhi, cô vẫn dễ thương như vậy.
- À ừm.
Thiên Kỳ thấy ớn lạnh vì cái ánh mắt kia của Lệ vương. Ánh mắt kia quá đáng sợ nên cô không dám nhiều lời với Túc Tam.
Thức ăn được mang lên, đầy một bàn đâu đâu cũng là món ngon, cô muốn ăn tất cả, tất cả chỗ này luôn. Vậy là cô mặc kệ cho hai nam nhân kia muốn là gì thì làm, còn cô thì vào công việc chính của mình là ăn.
Túc Tam hình như rất khoái cái vẻ mặt đầy sát khí kia của Lệ vương nên liên tục khiêu khích hắn:
- Kỳ nhi à, ở vương phủ bị bạc đãi hay sao mà cô gầy quá vậy, ăn nhiều một chút. – Vừa nói Túc Tam vừa gắp thức ăn cho Thiên Kỳ.
- Đa, đa tạ.
Lệ vương nhìn thấy vậy mà sát khí tăng lên gấp bội:
- Nàng ấy ở vương phủ của ta được đối đãi rất tốt, trang sức, y phục của nàng ấy đều thuộc hàng thượng hạng, đồ ăn tại vương phủ không thiếu chỉ là nàng ấy mới ốm dậy nên mới thế. – Vừa nói vừa gắp thức ăn cho vô chén của Thiên Kỳ.
- Y phục trang sức đâu phải là thứ Kỳ nhi muốn, ngài như vậy là không hiểu cô ấy. – Túc Tam tiếp tục gắp cho Thiên Kỳ.
- Nàng ấy là ái phi của ta, nàng ấy muốn gì ta đều đáp ứng. – Mắt vẫn nhìn Túc Tam nhưng tay Lệ vương thì lại tiếp tục gắp thức ăn cho Thiên Kỳ.
Hai vị đại nhân này liên tục đấu khẩu, và cứ như vậy thì chén của Thiên Kỳ lại đầy lên dần dần làm cô hết cả hứng ăn.
Cứ tiếp tục thế này thì bữa ăn mà cô hằng ao ước sẽ bị hai tên này phá hỏng, hôm nay hai tên này nhiều lời quá. Thiên Kỳ cần yên tĩnh để tập trung ăn uống. Nhìn thấy hai chiếc đùi gà rất to, cô cầm mỗi tay một cái nhét vào miệng của bọn họ đồng thời nói:
- Hai người cũng nên ăn đi, đồ ăn ngon lắm đó.
Xem ra đùi gà có tác dụng, họ im lặng một chút rồi, ánh mắt kia của Lệ vương cũng dịu lại. Riêng chỉ có Túc Tam vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt đó. Mặc kệ thôi, cô bây giờ chỉ muốn ăn tất cả chỗ thức ăn này.
Và cô đã thực sự làm được điều đó, Thiên Kỳ có thân hình nhỏ nhắn nhưng sức ăn thì vô địch, có ai nghĩ đây từng là một tiểu thư khuê các, đây là An Kỳ quận chúa được Hoàng thượng sắc phong và giờ là Lệ vương phi không?
Thông thường nói đến các tiểu thư, quận chúa người ta thường nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều, từ cử chỉ nhẹ nhàng, khi ăn thì ăn rất ít quan tâm đến ánh nhìn của người khác, và có một số tiểu thư cực kì kén ăn. Nhưng có vẻ Thiên Kỳ là một ngoại lệ rồi.
Xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, Thiên Kỳ và Lệ vương xuất hành thật sớm vì Bắc thành ở khá xa.
Bắc thành là nơi nổi tiếng có nhiều món ăn ngon, độc, lạ. Người ta nói những món ăn ở Bắc thành một khi đã ăn rồi là nhớ mãi.
__Bắc thành__
Làn gió mang theo hương vị của những đồ ăn ngon len lỏi vào trong xe ngựa khiến Thiên Kỳ một mực đòi xuống dù chỉ còn một đoạn nữa là tới Bắc thành rồi:
- Lệ vương, ta muốn xuống, ta muốn xuống.
- Một đoạn nữa là tới rồi, nàng cố đợi đi.
- Không muốn.
Thiên Kỳ phụng phịu như con nít, hai má phính lên như hai cái bánh bao, Lệ vương nhìn thấy mà bật cười:
- Thôi được, theo ý nàng.
Vậy là vương phi ương bướng lại được Lệ vương chiều hư, mới xuống xe cô đã xà ngay vào quầy bánh bao bên đường.
Ở đó đã bày sẵn rất nhiều bánh bao còn nóng hổi, hương thơm ngào ngạt khiến Thiên Kỳ khó mà cưỡng lại được. Ông chủ thấy Thiên Kỳ liền mời chào:
- Tiểu công tử, muốn ăn bánh bao không?
- Đại thúc, cho con mỗi loại một cái.
- Được được, đợi ta một chút. – Vị trường quầy cười, nói.
Sau khi ẵm đống bánh bao về, cô vui vẻ lấy một cái ra ăn. Vừa ăn cô vừa đi dạo xung quanh, lâu rồi không được ăn cô cảm thấy mấy chiếc bánh bao này cực kì vừa miệng a.
Đã sủng ái xong món bánh bao, cô tiếp tục lạc vào quầy mua thêm kẹo hồ lô:
- Thẩm thẩm, con muốn mua ba xiên hồ lô lớn.
- Được a, được a.
Vị thẩm thẩm đó nhanh chóng lấy kẹo cho Thiên Kỳ, một lát sau, ba xiên kẹo hồ lô lớn đã bay màu không còn dấu vết gì nữa.
Cảm thấy ăn vặt như vậy chưa đã, Thiên Kỳ vào hẳn Tửu Minh quán. Quán này nghe nói do một vị vương gia mở, chất lượng thuộc hạng đầu. Với câu món gì cũng có của quán, Thiên Kỳ không thể không bị cám dỗ.
Lao ngay vào trong quán, Thiên Kỳ chọn ngay một bàn rồi gọi món, không cần nhìn nhiều, Thiên Kỳ đưa ra yêu cầu rất đơn giản:
- Tất cả những món có trong quán, đem ra đây mỗi món một phần nha tiểu nhị.
- Vâng, công tử xin chờ chút.
Lệ vương bị Thiên Kỳ kéo đi nãy giờ như được mở mang tầm mắt. Thì ra Thiên kỳ đáng yêu đến vậy, thì ra nàng ấy có thể ăn nhiều đến thế, thì ra lúc cười nàng ấy đẹp như vậy. Nhưng cũng là lúc này, Lệ vương có chút hoài niệm, về một kỉ niệm nào đó rất đẹp, một kỉ niệm nào đó thật là khó quên, một ai đó rất quan trọng…
- Nàng ấy… - Lệ vương lẩm bẩm, dường như là đang nhớ về ai đó.
Thấy Lệ vương nhưu người mất hồn Thiên Kỳ đến gần, nắm tay Lệ vương kéo đi, vừa đi vừa nói:
- Lệ ca ca, có ăn không đây?
- Nàng dám gọi là ca ca.
- Chứ nên gọi là gì đây? – Thiên Kỳ nở nụ cười tinh quái.
Cứ thế Lệ vương bị cô kéo vào quán, ngồi bên bàn chờ đợi đồ ăn được mang tới.
Đột nhiên, Thiên Kỳ cảm nhận được điều gì đó rất kì lạ, nhưng có chút quen thuộc. Cô hỏi Ninh Nhiên:
- Ninh Nhiên công chúa, có thứ gì đó…
__Trong hư vô__
- Giờ mới chịu nhận ra hả? – Ninh Nhiên cướp lời nhanh chóng.
- Là sao chứ? – Thiên Kỳ ngạc nhiên.
- Thì là cô mải ăn quá nên không phát hiện ra hắn chứ sao nữa. – Ninh Nhiên trả lời vô cùng thản nhiên.
- Hắn là ai?
- Là tên tóc trắng chứ ai nữa.
- Hả?
- Hả hả cái gì, hắn cũng ra ngoài được như cô mà.
- Vậy hắn giờ ở đâu.
- Cô đợi đi, sắp tới rồi.
Quay lại thì đồ ăn vẫn chưa được mang lên, hình như cô gọi nhiều quá nên hơi lâu. Đang ngồi đợi thì cô lôi mấy miếng kẹo cam thảo của Họa Khiết sư mẫu ra ăn, cô vẫn luôn mang theo mình vài miếng để ăn.
Bỗng xung quanh có tiếng ồn ào, là của mấy cô nương trong quán:
- Woa, nam nhân kia là ai vậy? Đẹp chết mất.
- Đẹp trai quá!
Tiếng hò reo ấy đang hướng về một người không ai khác là Tam Chân Huyễn Túc. Hắn bước vào, vẫn là mái tóc trắng mượt mà nổi bật đó, vẫn vẻ ngoài lãng tử đó. Quả nhiên hắn làm cho bao nhiêu trái tim nữ tử phải đổ gục, thật chẳng kém Lệ vương là mấy.
Thiên Kỳ quay qua nhìn hắn, hắn cũng đã nhìn thấy cô, hai ánh mắt chạm nhau nhưng Thiên kfy vẫn yên lặng như không có chuyện gì. Đúng lúc này Lệ vương đã để ý thấy Thiên Kỳ đang nhìn nam nhân khác liền ôm Thiên Kỳ rồi lấy tay che mắt cô lại:
- Vương phi của ta không được nhìn nam nhân khác. – Hắn nói nhỏ vào tai cô.
- Êy, ngài làm cái gì vậy. – Thiên Kỳ giật mình kêu lên.
Thiên Kỳ giờ đang ở trong lòng của Lệ vương, cô cảm thấy an toàn đến lạ. Tim cô lúc này lại đập nhanh, mặt cô đỏ bừng. Nhưng rồi cô dứt khoát đẩy Lệ vương ra:
- Ngài buông ra được rồi đó. – Thiên Kỳ lại tỏ ra lạnh lùng.
- Được.
Lệ vương nhẹ nhàng buông cô ra nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
- Nàng nên nhớ bây giờ nàng là vương phi của ta.
- Ta có quên đâu?
- Trong mắt nàng không được có bất kì nam nhân nào khác nữa, chỉ được có một mình ta.
- Rồi rồi, ngài phiền quá.
Lệ vương vuốt mái tóc dài của Thiên Kỳ rồi chọc ghẹo:
- Nàng ăn nhiều quá, sắp thành heo rồi a.
- Ngài kệ ta. – Cô vừa nói vừa đẩy tay của Lệ vương ra.
Tam Chân Huyễn Túc đã nhận ra Thiên Kỳ, để giữ lời hứa khôi phục đoạn kí ức đã mất của Thiên Kỳ mà hắn đã tìm tới đây. Quả nhiên Thiên Kỳ không nhận ra rằng một đoạn kí ức của mình đã mất. Cũng phải thôi vì đoạn kí ức đó là đoạn kí ức cô muốn quên đi nhất, đoạn kí ức khi cô còn chưa tới thế giới này…
Bước tới bàn của Thiên Kỳ hắn có đôi lời giới thiệu:
- An Kỳ quận chúa lâu rồi không gặp a.
Thiên Kỳ bất ngờ khi hắn trực tiếp đến đây, thì ra hắn thực sự nhận ra cô rồi, cô cũng đáp lại:
- Chào công tử, cho hỏi giờ ta nên xưng hô thế nào?
- Cứ như trước đây đi, gọi ta Túc Tam.
- Ờm được!
Nhìn thấy Thiên Kỳ và Túc Tam nói chuyện có vẻ quen biết Lệ vương kéo Thiên Kỳ về phía mình rồi hỏi:
- Hai người quen nhau sao?
- Ừm. – Thiên Kỳ khẽ gật.
- Quen từ bao giờ?
- Ờm… - Thiên Kỳ không biết phải nói sao nữa.
Túc Tam kịp thời đỡ lời cho Thiên Kỳ:
- Bọn ta quen nhau khi còn nhỏ, có gặp qua vài lần sau đó.
- Khi còn nhỏ? – Lệ vương bắt đầu khó chịu.
- Phải nếu thân thiết chút nữa thì có thể là thanh mai trúc mã.
__Trong hư vô__
- Thiên Kỳ à, tên tóc trắng lại giở thói thích chọc ghẹo người ta rồi đó.
- Thật khâm phục hắn, nói dối không chớp mắt luôn, thanh mai trúc mã mà cũng nói cho được.
- Hắn thì có gì không thể chứ?
Lệ vương nghe câu “thanh mai trúc mã” có vẻ rất không vui a. Hắn kéo Thiên Kỳ về gần mình hơn.
- Nàng ấy giờ là vương phi của ta.
- Thì ra ngài là Lệ vương mà Kỳ nhi có chết cũng không muốn gả.
Nghe xong câu nói kia Lệ vương nổi cơn thịnh nộ:
- Đó chỉ là trước kia, còn giờ nàng ấy là ái phi của bổn vương.
- Liệu Kỳ nhi có thực sự nguyện ý gả cho ngài?
Lần này thì Lệ vương không nói gì nữa. Bộ mặt lạnh như băng tảng lại lộ ra. Túc Tam thì vẫn giữ gương mặt hiền hòa nói với Thiên Kỳ:
- Kỳ nhi, ta ăn cùng cô được chứ?
- Ờm được.
- Đa tạ Kỳ nhi, cô vẫn dễ thương như vậy.
- À ừm.
Thiên Kỳ thấy ớn lạnh vì cái ánh mắt kia của Lệ vương. Ánh mắt kia quá đáng sợ nên cô không dám nhiều lời với Túc Tam.
Thức ăn được mang lên, đầy một bàn đâu đâu cũng là món ngon, cô muốn ăn tất cả, tất cả chỗ này luôn. Vậy là cô mặc kệ cho hai nam nhân kia muốn là gì thì làm, còn cô thì vào công việc chính của mình là ăn.
Túc Tam hình như rất khoái cái vẻ mặt đầy sát khí kia của Lệ vương nên liên tục khiêu khích hắn:
- Kỳ nhi à, ở vương phủ bị bạc đãi hay sao mà cô gầy quá vậy, ăn nhiều một chút. – Vừa nói Túc Tam vừa gắp thức ăn cho Thiên Kỳ.
- Đa, đa tạ.
Lệ vương nhìn thấy vậy mà sát khí tăng lên gấp bội:
- Nàng ấy ở vương phủ của ta được đối đãi rất tốt, trang sức, y phục của nàng ấy đều thuộc hàng thượng hạng, đồ ăn tại vương phủ không thiếu chỉ là nàng ấy mới ốm dậy nên mới thế. – Vừa nói vừa gắp thức ăn cho vô chén của Thiên Kỳ.
- Y phục trang sức đâu phải là thứ Kỳ nhi muốn, ngài như vậy là không hiểu cô ấy. – Túc Tam tiếp tục gắp cho Thiên Kỳ.
- Nàng ấy là ái phi của ta, nàng ấy muốn gì ta đều đáp ứng. – Mắt vẫn nhìn Túc Tam nhưng tay Lệ vương thì lại tiếp tục gắp thức ăn cho Thiên Kỳ.
Hai vị đại nhân này liên tục đấu khẩu, và cứ như vậy thì chén của Thiên Kỳ lại đầy lên dần dần làm cô hết cả hứng ăn.
Cứ tiếp tục thế này thì bữa ăn mà cô hằng ao ước sẽ bị hai tên này phá hỏng, hôm nay hai tên này nhiều lời quá. Thiên Kỳ cần yên tĩnh để tập trung ăn uống. Nhìn thấy hai chiếc đùi gà rất to, cô cầm mỗi tay một cái nhét vào miệng của bọn họ đồng thời nói:
- Hai người cũng nên ăn đi, đồ ăn ngon lắm đó.
Xem ra đùi gà có tác dụng, họ im lặng một chút rồi, ánh mắt kia của Lệ vương cũng dịu lại. Riêng chỉ có Túc Tam vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt đó. Mặc kệ thôi, cô bây giờ chỉ muốn ăn tất cả chỗ thức ăn này.
Và cô đã thực sự làm được điều đó, Thiên Kỳ có thân hình nhỏ nhắn nhưng sức ăn thì vô địch, có ai nghĩ đây từng là một tiểu thư khuê các, đây là An Kỳ quận chúa được Hoàng thượng sắc phong và giờ là Lệ vương phi không?
Thông thường nói đến các tiểu thư, quận chúa người ta thường nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều, từ cử chỉ nhẹ nhàng, khi ăn thì ăn rất ít quan tâm đến ánh nhìn của người khác, và có một số tiểu thư cực kì kén ăn. Nhưng có vẻ Thiên Kỳ là một ngoại lệ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.