Chương 52: Từ kẻ thù thành tỷ muội tốt
Thiên Vy
27/07/2021
Đây có lẽ là lần đầu tiên Liễu Như được tới một
nơi như vậy. Liễu Như là Đại tiểu thư của Liễu gia, một gia nhỏ nằm ở
ngoại thành. Ba năm trước Liễu gia gặp nạn, Lệ vương có ơn cứu giúp gia
họ, Liễu Như là được gả cho Lệ vương để trả ân tình này.
Liễu Như vốn chẳng có tình cảm gì đối với Lệ vương chỉ là cô muốn có quyền hành để tự bảo vệ mình. Ở Lãnh Tường cung cô là người có xuất thân thấp nhất nếu không phải do cô được giao quyền quản lí thì có lẽ đã bị mấy nữ nhân kia dằn vặt. Nghe tin Thiên Kỳ được trao quyền quản hết vương phủ cô đã vô cùng lo sợ không biết phải làm sao, bề ngoài Liễu Như tỏ ra hách dịch nhưng thực chất bên trong yếu mềm.
Lòng tốt của Thiên Kỳ đã khiến cho Liễu Như hối hận vì đã nghĩ xấu về Thiên Kỳ.
Thiên Kỳ mới đến đã sà ngay vào quầy bán trang sức, tuy không hứng thú lắm với mấy món đồ này nhưng mà cô nghĩ nữ nhân thời cổ đại rất thích mấy thứ trang sức thế này nên muốn tặng cho Liễu Như một cái gì đó.
Mới đến quầy đã có một thứ đập ngay vào mắt Thiên Kỳ, đó là một chiếc vòng ngọc, lại còn là vòng đôi. Một chiếc vòng màu xanh ngọc, chiếc còn lại màu hồng, hai chiếc được chạm khắc hoa văn giống nhau, là một đôi.
Thiên Kỳ tự ý lấy vòng, đeo cho Liễu Như một cái, mình một cái. Rồi nhanh chóng thanh toán với trưởng quầy.
Liễu Như bất ngờ:
- Vương phi…
- Tỷ tỷ đeo vòng đôi với muội đi, chúng ta là tỷ muội tốt. – Thiên Kỳ cướp lời lần một.
- Nhưng…
- Tỷ đeo đi, hợp với tỷ lắm. – Thiên Kỳ cướp lời lần hai.
- Ta…
- Tỷ yên tâm, Lệ vương cho muội nhiều ngân lượng lắm. – Thiên Kỳ cướp lời lần ba.
- Đa tạ. – Cuối cùng Liễu Như cũng nói được một câu.
Thực ra Liễu Như muốn nói nhiều lắm, vì hiện giờ cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Vừa bất ngờ khi được Thiên Kỳ tặng vòng ngọc, lại còn là vòng đôi với Thiên Kỳ, vừa khách sáo vì chiếc vòng này chẳng rẻ gì. Nhưng liên tục bị Thiên Kỳ cướp lời nên cuối cùng chỉ nói được mỗi câu cảm ơn.
Thiên Kỳ biết chen lời như vậy là không tốt nhưng nếu không làm vậy thì khả năng Liễu Như không nhận là rất cao a.
Thiên Kỳ tung tăng dạo tại Biệt phủ Dư Trang, mua hết những gì vừa mắt. Đến y phục của Liễu Như cũng đến hàng chục bộ. Mua sắm thỏa thích Thiên Kỳ đã thấm mệt và đương nhiên là thấy đói.
Không chần chờ gì nữa, Thiên Kỳ kéo theo Liễu Như sà ngay vào Uyển Dư lâu – quán ăn lớn nhất Biệt phủ Dư Trang.
Lại như lần trước Thiên Kỳ lại gọi đủ bộ, món nào cũng muốn ăn, món nào cũng không được thiếu.
Ăn uống no nê rồi, cô rủ Liễu Như ra hồ sen chơi.
Cả ngày bị Thiên Kỳ kéo đi, Liễu Như dường như đã hiểu ra nhiều thứ. Tự nhiên cảm thấy rằng mình thực sự có thể trở thành tỷ muội tốt với Thiên Kỳ.
Đột nhiên Thiên Kỳ nói:
- Chúng ta là tỷ muội tốt nhé.
- À, ừm.
Hai người đứng bên hồ sen ngắm cảnh cả chiều hôm đó, giữa hai người dường như đã có một tình cảm nào đó thật thân thiết.
__Sau khi về vương phủ__
Có tiếng nhõng nhẽo Kim Long điện:
- Lệ vương, Kỳ Kỳ muốn Liễu tỷ tỷ ở cùng.
- Không được.
- Nhưng tại sao chứ?
- …
- Tỷ tỷ tốt lắm, Kỳ Kỳ muốn ở cùng với tỷ ấy.
- Haiz, được, theo ý nàng hết, sáng mai Liễu Như sẽ dọn tới ở cùng nàng.
- Lệ ca ca khả ái, ta yêu Lệ ca ca.
Nói xong Thiên Kỳ chạy ngay về Luân Kim các, ngủ một giấc để đợi cho tới sáng mai.
Lệ vương đứng trong Kim Long điện, đêm nay có lẽ là mất ngủ vì câu nói kia của Thiên Kỳ.
__Sáng hôm sau__
Luân Kim các tất bật và nhộn nhịp, ngoài việc Liễu Như dọn tới đây sống thì Lệ vương đã nổi hứng trang hoàng lại Luân Kim các cho đẹp.
Xung quanh sân trồng cây ăn quả vì Thiên Kỳ vốn ham ăn, có các bồn hoa, vườn rau đủ loại. Thực sự chưa thấy cung của ai như vậy.
Đặc biệt Lệ vương còn cho xây dựng một Tiểu Vũ Thảo sơn cho Thiên Kỳ, giờ thì tin tức lan khắp kinh thành rằng Thiên Kỳ là vị vương phi được sủng ái nhất từ trước đến nay.
Thấy vậy thì Liễu Như có chút ganh tỵ nhưng rồi lại cười nhạt, bởi cô chấp nhận và Thiên Kỳ xứng đáng có được sự sủng ái này.
Mọi người đều bận rộn, Luân Kim các nhộn nhịp kẻ ra người vào liên tục. Liễu Như trầm ngâm đứng một góc không nói không rằng.
Thiên Kỳ bận rộn nhưng cũng đã nhận ra điều này, muốn tới hỏi nhưng lại thôi, vì chợt nghĩ rằng có lẽ Liễu Như cần ở một mình lúc này.
Trời bắt đầu tối dần, mọi người cũng bắt đầu nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Liễu Như vẫn đứng một góc với vẻ mặt buồn rầu, tới giờ thì Thiên Kỳ không đợi gì nữa liền bước tới hỏi:
- Liễu tỷ tỷ, tỷ sao vậy?
- Ta không sao. – Liễu Như vẫn giữ vẻ mặt đó, giọng nói có chút lạ.
- Chẳng lẽ tới sống với muội tỷ không vui?
- Ta không có ý đó đâu.
- Tỷ sao vậy, tỷ buồn muội cũng không vui.
- Muội không cần la, đến sống với muội là cả một vinh hạnh của ta.
- Tỷ nhớ muội muội của tỷ phải không?
- …
Thiên Kỳ hỏi mà Liễu Như lại chẳng muốn đáp lại, bởi câu nói kia không sai, Liễu Như là đang nhớ về vị muội muội quá cố của mình.
Liễu Như có một muội muội danh Liễu Tự, Liễu Tự từ nhỏ đã ốm yếu. Liễu Như rất thương muội muội của mình, hết lòng chăm sóc bảo vệ. Thế nhưng, đến khi Liễu Tự tròn thập ngũ thì qua đời. Liễu gia lúc ấy lại lâm vào tình cảnh khó khăn, đến lễ tang của Liễu Tự cũng không được tổ chức đầy đủ. Và hôm nay chính là ngày giỗ của vị muội muội xấu số ấy.
Thiên Kỳ đã dùng Dị năng để biết được những chuyện này, tuy rằng việc đọc kí ức, suy nghĩ của người thường là quá giới hạn nhưng là việc tốt thì cũng không sao, cô nghĩ như thế mà quyết định sử dụng Dị năng.
Liễu Như bỗng nhiên lên tiếng:
- Phải, ta nhớ muội muội của ta.
Ánh mắt Liễu Như lại đượm một nỗi sầu, không khí lại rơi vào tĩnh lặng, rồi dần thấy lành lạnh, có lẽ cái lạnh ấy đến từ sự cô đơn và nỗi nhớ của Liễu Như dành cho muội muội của mình.
Chợt, Thiên Kỳ bước tới nắm tay Liễu Như, ánh mắt đầy hi vọng:
- Muội sẽ là muội muội của tỷ.
Liễu Như khá bất ngờ, nhưng chỉ cười rồi xoa đầu Thiên Kỳ như xoa đầu một đứa trẻ:
- Muội ngốc quá, muội là muội muội của ta rồi mà.
Thiên Kỳ nở nụ cười tươi tắn trên gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu. Khóe môi hồng cong lên nhè nhẹ, đôi mắt long lanh nhìn Liễu Như:
- Vâng tỷ tỷ!
Không khí lại trở nên hài hòa đến lạ, tâm trạng Liễu Như đã khá hơn nhiều. Đặc biệt là khi ăn bữa cơm do chính Thiên Kỳ nấu.
Một bữa ăn đơn giản, với bốn người trên bàn ăn: Thiên Kỳ, Liễu Như, Sương nhi và Tuyết nhi. Họ đang ăn uống vui vẻ hệt như bốn tỷ muội trong nhà vậy, không chút phân biệt nào. Không gian xung quanh lúc này ấm cúng đến lạ thường.
Đã lâu lắm rồi Liễu Như không có được cảm giác này, cái cảm giác yên bình và ấm cúng của gia đình, và giờ đây đã được tái hiện lại phần nào, trái tim cô quạnh bấy lâu giờ đây được sưởi ấm. Niềm hạnh phúc như trào dâng trong lòng Liễu Như. Có cái gì đó từ khóe mi ứa ra rồi lăn dài trên gò má cô, một giọt lệ, một giọt lệ mang theo niềm hạnh phúc, nó từ từ lăn trên mà rồi rơi xuống.
Thấy vậy Thiên Kỳ hoảng hốt:
- Liễu tỷ tỷ, sao tỷ khóc thế, đồ ăn dở quá sao?
- Không, không… - Liễu Như cười mà nước mắt vẫn tiếp tục rơi.
- Sao tỷ khóc thế? – Thiên Kỳ lo lắng.
- Tỷ vui quá thôi. – Liễu Như đưa tay khẽ lau nước mắt.
Thiên Kỳ miệng vẫn nhai bánh bao nhào đến ôm cổ Liễu Như:
- Tỷ…ừng… óc. – Thiên Kỳ vừa nhai vừa nói chẳng rõ chữ.
- Muội nuốt hết đi, nghẹn bây giờ. – Liễu Như xoa đầu Thiên Kỳ.
- A… nước… nước. – Thiên Kỳ nghẹn bánh bao.
- Đây nước của muội. – Liễu Như đưa nước cho Thiên Kỳ.
Thiên Kỳ ham ăn lại nghẹn nữa rồi. Ba người còn lại cười đùa, thật vui vẻ, thật khiến con người ta cảm thấy ấm lòng.
Sau bữa tối, dọn dẹp xong xuôi thì Thiên Kỳ trèo lên nóc Luân Kim các ngắm sao. Đang ngắm thì có tiếng gọi:
- Kỳ nhi, muội lên đó làm gì, nguy hiểm lắm.
Thì ra là Liễu Như đang gọi cô.
- Tỷ lên đây đi. – Thiên Kỳ hét lớn.
- Nhưng…
Liễu Như không nói gì nữa, tự leo lên cùng Thiên Kỳ. Không ngờ một nữ nhân nhìn yếu đuối như thế mà có thể leo được lên nóc nhà.
Liễu Như cốc vào trán Thiên Kỳ một cái:
- Muội đó, đêm hôm khuya khoắt lại trèo lên đây làm gì?
- Muội ngắm sao, trời đêm nay nhiều sao đẹp lắm tỷ.
Cả hai cùng ngước lên bầu trời, vầng trăng tròn trĩnh tỏa sáng trên bầu trời, những ngôi sao điểm tô làm cho bầu trời đêm nay thật rực rỡ. Hai người không ai nói với nhau câu gì, tất cả im lặng thưởng thức vẻ đẹp của bầu trời đêm nay.
Chợt có một ngôi sao băng rơi xuống, Thiên Kỳ chưa kịp ước, nên tiếc nuối:
- Haiz…
- Sao thế muội? – Liễu Như hỏi.
- Muội chưa kịp ước thì sao băng đã bay qua mất rồi.
- Muội ước điều gì?
- Muội được chúng ta mãi là tỷ muội tốt.
- Điều này đâu cần phải ước, muội chỉ nên ước những thứ muội chưa có thôi.
- Vậy sao?
- Phải rồi, Kỳ nhi.
- Vậy muội ước mình có một cái bánh bao nhân thịt siêu to để ăn.
- Muội ham ăn quá Kỳ nhi, không sợ muội mập rồi Lệ vương không thích muội nữa sao. – Liễu Như vừa nói vừa xoa đầu Thiên Kỳ.
- Kệ hắn chứ, muội chính là yêu bánh bao, thích bánh bao, bánh bao là chân ái.
- Ayyo có khi sau này Lệ vương sẽ phải ghen tị với bánh bao đó a.
- Muội kệ hắn.
Hai tỷ muội cứ ngồi trên nóc nhà nói chuyện đến nửa đêm.
Liễu Như vốn chẳng có tình cảm gì đối với Lệ vương chỉ là cô muốn có quyền hành để tự bảo vệ mình. Ở Lãnh Tường cung cô là người có xuất thân thấp nhất nếu không phải do cô được giao quyền quản lí thì có lẽ đã bị mấy nữ nhân kia dằn vặt. Nghe tin Thiên Kỳ được trao quyền quản hết vương phủ cô đã vô cùng lo sợ không biết phải làm sao, bề ngoài Liễu Như tỏ ra hách dịch nhưng thực chất bên trong yếu mềm.
Lòng tốt của Thiên Kỳ đã khiến cho Liễu Như hối hận vì đã nghĩ xấu về Thiên Kỳ.
Thiên Kỳ mới đến đã sà ngay vào quầy bán trang sức, tuy không hứng thú lắm với mấy món đồ này nhưng mà cô nghĩ nữ nhân thời cổ đại rất thích mấy thứ trang sức thế này nên muốn tặng cho Liễu Như một cái gì đó.
Mới đến quầy đã có một thứ đập ngay vào mắt Thiên Kỳ, đó là một chiếc vòng ngọc, lại còn là vòng đôi. Một chiếc vòng màu xanh ngọc, chiếc còn lại màu hồng, hai chiếc được chạm khắc hoa văn giống nhau, là một đôi.
Thiên Kỳ tự ý lấy vòng, đeo cho Liễu Như một cái, mình một cái. Rồi nhanh chóng thanh toán với trưởng quầy.
Liễu Như bất ngờ:
- Vương phi…
- Tỷ tỷ đeo vòng đôi với muội đi, chúng ta là tỷ muội tốt. – Thiên Kỳ cướp lời lần một.
- Nhưng…
- Tỷ đeo đi, hợp với tỷ lắm. – Thiên Kỳ cướp lời lần hai.
- Ta…
- Tỷ yên tâm, Lệ vương cho muội nhiều ngân lượng lắm. – Thiên Kỳ cướp lời lần ba.
- Đa tạ. – Cuối cùng Liễu Như cũng nói được một câu.
Thực ra Liễu Như muốn nói nhiều lắm, vì hiện giờ cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Vừa bất ngờ khi được Thiên Kỳ tặng vòng ngọc, lại còn là vòng đôi với Thiên Kỳ, vừa khách sáo vì chiếc vòng này chẳng rẻ gì. Nhưng liên tục bị Thiên Kỳ cướp lời nên cuối cùng chỉ nói được mỗi câu cảm ơn.
Thiên Kỳ biết chen lời như vậy là không tốt nhưng nếu không làm vậy thì khả năng Liễu Như không nhận là rất cao a.
Thiên Kỳ tung tăng dạo tại Biệt phủ Dư Trang, mua hết những gì vừa mắt. Đến y phục của Liễu Như cũng đến hàng chục bộ. Mua sắm thỏa thích Thiên Kỳ đã thấm mệt và đương nhiên là thấy đói.
Không chần chờ gì nữa, Thiên Kỳ kéo theo Liễu Như sà ngay vào Uyển Dư lâu – quán ăn lớn nhất Biệt phủ Dư Trang.
Lại như lần trước Thiên Kỳ lại gọi đủ bộ, món nào cũng muốn ăn, món nào cũng không được thiếu.
Ăn uống no nê rồi, cô rủ Liễu Như ra hồ sen chơi.
Cả ngày bị Thiên Kỳ kéo đi, Liễu Như dường như đã hiểu ra nhiều thứ. Tự nhiên cảm thấy rằng mình thực sự có thể trở thành tỷ muội tốt với Thiên Kỳ.
Đột nhiên Thiên Kỳ nói:
- Chúng ta là tỷ muội tốt nhé.
- À, ừm.
Hai người đứng bên hồ sen ngắm cảnh cả chiều hôm đó, giữa hai người dường như đã có một tình cảm nào đó thật thân thiết.
__Sau khi về vương phủ__
Có tiếng nhõng nhẽo Kim Long điện:
- Lệ vương, Kỳ Kỳ muốn Liễu tỷ tỷ ở cùng.
- Không được.
- Nhưng tại sao chứ?
- …
- Tỷ tỷ tốt lắm, Kỳ Kỳ muốn ở cùng với tỷ ấy.
- Haiz, được, theo ý nàng hết, sáng mai Liễu Như sẽ dọn tới ở cùng nàng.
- Lệ ca ca khả ái, ta yêu Lệ ca ca.
Nói xong Thiên Kỳ chạy ngay về Luân Kim các, ngủ một giấc để đợi cho tới sáng mai.
Lệ vương đứng trong Kim Long điện, đêm nay có lẽ là mất ngủ vì câu nói kia của Thiên Kỳ.
__Sáng hôm sau__
Luân Kim các tất bật và nhộn nhịp, ngoài việc Liễu Như dọn tới đây sống thì Lệ vương đã nổi hứng trang hoàng lại Luân Kim các cho đẹp.
Xung quanh sân trồng cây ăn quả vì Thiên Kỳ vốn ham ăn, có các bồn hoa, vườn rau đủ loại. Thực sự chưa thấy cung của ai như vậy.
Đặc biệt Lệ vương còn cho xây dựng một Tiểu Vũ Thảo sơn cho Thiên Kỳ, giờ thì tin tức lan khắp kinh thành rằng Thiên Kỳ là vị vương phi được sủng ái nhất từ trước đến nay.
Thấy vậy thì Liễu Như có chút ganh tỵ nhưng rồi lại cười nhạt, bởi cô chấp nhận và Thiên Kỳ xứng đáng có được sự sủng ái này.
Mọi người đều bận rộn, Luân Kim các nhộn nhịp kẻ ra người vào liên tục. Liễu Như trầm ngâm đứng một góc không nói không rằng.
Thiên Kỳ bận rộn nhưng cũng đã nhận ra điều này, muốn tới hỏi nhưng lại thôi, vì chợt nghĩ rằng có lẽ Liễu Như cần ở một mình lúc này.
Trời bắt đầu tối dần, mọi người cũng bắt đầu nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Liễu Như vẫn đứng một góc với vẻ mặt buồn rầu, tới giờ thì Thiên Kỳ không đợi gì nữa liền bước tới hỏi:
- Liễu tỷ tỷ, tỷ sao vậy?
- Ta không sao. – Liễu Như vẫn giữ vẻ mặt đó, giọng nói có chút lạ.
- Chẳng lẽ tới sống với muội tỷ không vui?
- Ta không có ý đó đâu.
- Tỷ sao vậy, tỷ buồn muội cũng không vui.
- Muội không cần la, đến sống với muội là cả một vinh hạnh của ta.
- Tỷ nhớ muội muội của tỷ phải không?
- …
Thiên Kỳ hỏi mà Liễu Như lại chẳng muốn đáp lại, bởi câu nói kia không sai, Liễu Như là đang nhớ về vị muội muội quá cố của mình.
Liễu Như có một muội muội danh Liễu Tự, Liễu Tự từ nhỏ đã ốm yếu. Liễu Như rất thương muội muội của mình, hết lòng chăm sóc bảo vệ. Thế nhưng, đến khi Liễu Tự tròn thập ngũ thì qua đời. Liễu gia lúc ấy lại lâm vào tình cảnh khó khăn, đến lễ tang của Liễu Tự cũng không được tổ chức đầy đủ. Và hôm nay chính là ngày giỗ của vị muội muội xấu số ấy.
Thiên Kỳ đã dùng Dị năng để biết được những chuyện này, tuy rằng việc đọc kí ức, suy nghĩ của người thường là quá giới hạn nhưng là việc tốt thì cũng không sao, cô nghĩ như thế mà quyết định sử dụng Dị năng.
Liễu Như bỗng nhiên lên tiếng:
- Phải, ta nhớ muội muội của ta.
Ánh mắt Liễu Như lại đượm một nỗi sầu, không khí lại rơi vào tĩnh lặng, rồi dần thấy lành lạnh, có lẽ cái lạnh ấy đến từ sự cô đơn và nỗi nhớ của Liễu Như dành cho muội muội của mình.
Chợt, Thiên Kỳ bước tới nắm tay Liễu Như, ánh mắt đầy hi vọng:
- Muội sẽ là muội muội của tỷ.
Liễu Như khá bất ngờ, nhưng chỉ cười rồi xoa đầu Thiên Kỳ như xoa đầu một đứa trẻ:
- Muội ngốc quá, muội là muội muội của ta rồi mà.
Thiên Kỳ nở nụ cười tươi tắn trên gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu. Khóe môi hồng cong lên nhè nhẹ, đôi mắt long lanh nhìn Liễu Như:
- Vâng tỷ tỷ!
Không khí lại trở nên hài hòa đến lạ, tâm trạng Liễu Như đã khá hơn nhiều. Đặc biệt là khi ăn bữa cơm do chính Thiên Kỳ nấu.
Một bữa ăn đơn giản, với bốn người trên bàn ăn: Thiên Kỳ, Liễu Như, Sương nhi và Tuyết nhi. Họ đang ăn uống vui vẻ hệt như bốn tỷ muội trong nhà vậy, không chút phân biệt nào. Không gian xung quanh lúc này ấm cúng đến lạ thường.
Đã lâu lắm rồi Liễu Như không có được cảm giác này, cái cảm giác yên bình và ấm cúng của gia đình, và giờ đây đã được tái hiện lại phần nào, trái tim cô quạnh bấy lâu giờ đây được sưởi ấm. Niềm hạnh phúc như trào dâng trong lòng Liễu Như. Có cái gì đó từ khóe mi ứa ra rồi lăn dài trên gò má cô, một giọt lệ, một giọt lệ mang theo niềm hạnh phúc, nó từ từ lăn trên mà rồi rơi xuống.
Thấy vậy Thiên Kỳ hoảng hốt:
- Liễu tỷ tỷ, sao tỷ khóc thế, đồ ăn dở quá sao?
- Không, không… - Liễu Như cười mà nước mắt vẫn tiếp tục rơi.
- Sao tỷ khóc thế? – Thiên Kỳ lo lắng.
- Tỷ vui quá thôi. – Liễu Như đưa tay khẽ lau nước mắt.
Thiên Kỳ miệng vẫn nhai bánh bao nhào đến ôm cổ Liễu Như:
- Tỷ…ừng… óc. – Thiên Kỳ vừa nhai vừa nói chẳng rõ chữ.
- Muội nuốt hết đi, nghẹn bây giờ. – Liễu Như xoa đầu Thiên Kỳ.
- A… nước… nước. – Thiên Kỳ nghẹn bánh bao.
- Đây nước của muội. – Liễu Như đưa nước cho Thiên Kỳ.
Thiên Kỳ ham ăn lại nghẹn nữa rồi. Ba người còn lại cười đùa, thật vui vẻ, thật khiến con người ta cảm thấy ấm lòng.
Sau bữa tối, dọn dẹp xong xuôi thì Thiên Kỳ trèo lên nóc Luân Kim các ngắm sao. Đang ngắm thì có tiếng gọi:
- Kỳ nhi, muội lên đó làm gì, nguy hiểm lắm.
Thì ra là Liễu Như đang gọi cô.
- Tỷ lên đây đi. – Thiên Kỳ hét lớn.
- Nhưng…
Liễu Như không nói gì nữa, tự leo lên cùng Thiên Kỳ. Không ngờ một nữ nhân nhìn yếu đuối như thế mà có thể leo được lên nóc nhà.
Liễu Như cốc vào trán Thiên Kỳ một cái:
- Muội đó, đêm hôm khuya khoắt lại trèo lên đây làm gì?
- Muội ngắm sao, trời đêm nay nhiều sao đẹp lắm tỷ.
Cả hai cùng ngước lên bầu trời, vầng trăng tròn trĩnh tỏa sáng trên bầu trời, những ngôi sao điểm tô làm cho bầu trời đêm nay thật rực rỡ. Hai người không ai nói với nhau câu gì, tất cả im lặng thưởng thức vẻ đẹp của bầu trời đêm nay.
Chợt có một ngôi sao băng rơi xuống, Thiên Kỳ chưa kịp ước, nên tiếc nuối:
- Haiz…
- Sao thế muội? – Liễu Như hỏi.
- Muội chưa kịp ước thì sao băng đã bay qua mất rồi.
- Muội ước điều gì?
- Muội được chúng ta mãi là tỷ muội tốt.
- Điều này đâu cần phải ước, muội chỉ nên ước những thứ muội chưa có thôi.
- Vậy sao?
- Phải rồi, Kỳ nhi.
- Vậy muội ước mình có một cái bánh bao nhân thịt siêu to để ăn.
- Muội ham ăn quá Kỳ nhi, không sợ muội mập rồi Lệ vương không thích muội nữa sao. – Liễu Như vừa nói vừa xoa đầu Thiên Kỳ.
- Kệ hắn chứ, muội chính là yêu bánh bao, thích bánh bao, bánh bao là chân ái.
- Ayyo có khi sau này Lệ vương sẽ phải ghen tị với bánh bao đó a.
- Muội kệ hắn.
Hai tỷ muội cứ ngồi trên nóc nhà nói chuyện đến nửa đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.