Chương 41: Ý thức phiêu du đến Huyễn Băng giới (phần 3)
Thiên Vy
12/07/2021
Đã ngồi đó gần một ngày trời Thiên Kỳ vẫn chưa thức tỉnh khả năng tiên
tri, lần này thật sự rất khó, khó hơn rất nhiều so với mấy lần khác. Cố
gắng quá sức sẽ dẫn đến một số tác dụng không mong muốn, lần này không
ngoại lệ, Thiên Kỳ đang tiêu hao rất nhiều năng lượng, nếu không dừng
lại thì một lúc nào đó, Thanh Ngọc Băng cầm sẽ nuốt chửng ý thức của cô. Nhận thấy điều này, Ninh Nhiên công chúa cảnh báo:
- Dừng, dừng lại, đừng cố gắng nữa, cô kiệt sức rồi.
Thiên Kỳ không đáp lại, cô không nghe thấy gì cả, tay vẫn vô thức chơi đàn, đôi mắt vẫn mở và thật vô hồn. Ninh Nhiên công chúa tiếp tục thét:
- Dừng, mau dừng lại cho ta!
Nhưng vẫn vô tác dụng, hiện giờ không làm gì được sao? Kéo Thiên Kỳ ra khỏi cổ cầm kia chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, cả hai sẽ cùng bị nó nuốt chửng. Tác động bên ngoài đều vô hiệu, cổ cầm kia phản chủ rồi, nó tạo kết giới xung quanh rồi, không thể đụng vào được. Thiên Kỳ còn quá yếu để khống chế hoàn toàn cổ cầm này, không khống chế hoàn toàn nên khả năng phản chủ của nó là rất cao.
Chỉ có một cách duy nhất để cứu Thiên Kỳ, nhưng phải nhờ đến cái tên tóc trắng đó. Ninh Nhiên công chúa không muốn chạm mặt hắn chút nào nhưng Thiên Kỳ đang gặp nguy, không còn cách nào nữa rồi. Ninh Nhiên công chúa đã tìm đến điện của Tam Chân Huyễn Túc.
__Tại điện của Tam Chân Huyễn Túc__
- Tên tóc trắng, ra đây gặp bổn công chúa.
- Ồ, ra là Ninh Nhiên công chúa Băng tộc. Cơn gió nào mang cô tới với nơi này? Không lẽ là nhớ ta hay sao? – Túc Tam chọc ghẹo.
- Ngươi bớt tự luyến đi.
- Thôi được, tìm ta có chuyện gì?
- Kỳ Nhiễm đang thức tỉnh năng lực tiên tri, nhưng cô ấy còn quá yếu nên đang bị Thanh Ngọc Băng cầm khống chế. Ngươi phải giúp cô ấy.
- Ra là vậy, 2 mỹ nhân cùng nhau tới Huyễn Băng Giới của ta. Nhưng sao ta phải giúp cô ta?
- Ngươi…
- Thôi được, ta giúp cô ta với điều kiện.
- Nói!
- Ầy, Ninh Nhiên công chúa sao lại giận dữ rồi, ta muốn cô ta ở lại đây, vậy thôi.
- Ngươi dám… - Ninh Nhiên công chúa tức giận.
- Yên tâm, ta không làm hại cô ấy, cô ấy là sư muội của ta.
Dừng cuộc nói chuyện tại đây, hai vị cao nhân này đi đến cứu Thiên Kỳ.
Đến nơi, Thiên Kỳ đang trong tình trạng bị rút hết năng lượng, gần như là một cái xác không hồn.
Tam Chân Huyễn Túc thấy thế nhanh chóng ngồi xuống đối diện với Thiên Kỳ, dùng Tử Ngọc Băng cầm để kìm hãm sức mạnh của Thanh Ngọc Băng cầm. Ninh Nhiên công chúa nhanh chóng truyền năng lượng để Thiên Kỳ lấy lại ý thức.
__Một khắc sau__
Thiên Kỳ dần lấy lại ý thức, tiếng đàn dừng lại, âm vang vọng lại xa dần. Trong gian phòng chỉ còn lại tĩnh mịch và im ắng. Thiên Kỳ chưa tỉnh lại, có lẽ là do đã mất quá nhiều sức lực. Ninh Nhiên công chúa cho Thiên Kỳ năm nghỉ và cùng ra ngoài với Túc Tam để bàn một chuyện gì đó.
__Bên ngoài hành lang của phòng trọ__
- Ta biết cô ấy luyện khả năng tiên tri này là do cô kêu cô ấy làm. – Túc Tam nói với giọng đầy chỉ trích.
- Ta chỉ muốn cô ấy thắng cuộc thi mà thôi. – Ninh Nhiên công chúa đáp lại.
- Ta thừa biết cô muốn lấy Băng Tinh Thiên Tỏa để ngưng lại nguyên khí đã tiêu tán khắp nơi của mình, nhưng cô không thể ích kỉ như vậy. Kỳ Nhiễm quá yếu để có thể làm chủ hoàn toàn cổ cầm của sư mẫu ta.
- Thanh Ngọc Băng cầm nhận chủ rồi nên… - Ninh Nhiên công chúa do dự.
- Cho dù nó nhận chủ, nhưng một khi thấy chủ nhân chưa đủ thực lực nó vẫn có thể phản chủ, như cô thấy rồi đấy, Nhiễm nhi một chút nữa thôi là mất mạng.
- Nhưng…
- Cơ thể cô ấy thì không có vấn đề nhưng kí ức thì chắc chắn sẽ mất một khoảng nào đó.
- Là tại ta sao? – Ninh Nhiên công chúa dằn vặt.
- Ta sẽ cố gắng hồi phục đoạn kí ức đó cho Nhiễm nhi, và cũng sẽ giúp cô ấy hoàn toàn làm chủ Thanh Ngọc Băng cầm.
- Đa tạ ngươi. – Ninh Nhiên công chúa chỉ biết cúi gằm mặt mà đáp.
- Bây giờ cho cô ấy nghỉ ngơi, khi hồi phục thì đưa cô ấy về thực tại, sau đó đưa cô ấy đến chỗ ta.
- Được rồi.
Cuộc đàm thoại giữa hai người kết thúc tại đây, Túc Tam rời đi. Trong phòng lúc này chỉ có Ninh Nhiên công chúa đang chăm sóc cho Thiên Kỳ.
Thấy Thiên Kỳ bất tỉnh như vậy, Ninh Nhiên công chúa rất hối hận về sự hấp tấp của mình, cô thấy mình đã quá ích kỉ, đã không nghĩ đến hậu quả như vậy. Thật tội cho Thiên Kỳ.
__Sáng ngày thứ 5__
Thiên Kỳ dậy từ rất sớm, có vẻ như cô đã hoàn toàn hồi phục. Hôm nay là buổi trước ngày thi, cô biết mình chưa thực sự sẵn sàng nhưng viên Băng Tinh Thiên Tỏa đó Ninh Nhiên công chúa rất cần. Cô thực sự muốn giúp cho Ninh Nhiên.
Tiếng sửa soạn của Thiên Kỳ khiến cho Ninh Nhiên công chúa đang ngủ phải thức tỉnh, nhìn Thiên Kỳ sửa soạn, cô vội ngăn cản:
- Thiên Kỳ, cô chưa hồi phục, giờ phải nghỉ ngơi.
- Không sao đâu mà, cô cần Băng Tinh Thiên Tỏa, ta lấy cho cô.
Ninh Nhiên im lặng, mấy câu nói kia càng làm cho Ninh Nhiên thêm day dứt. Nét mặt Thiên Kỳ vẫn hơi nhợt nhạt nhưng trên môi lại nở một nụ cười tươi tắn, nhìn thấy vậy mà Ninh Nhiên công chúa chỉ muốn khóc. Trong lòng của Ninh Nhiên giờ đây đang rất đau, nụ cười kia như dày vò cô, câu nói kia làm cho cô thấy mình thật tội lỗi, tự hỏi có cách nào chuộc lỗi hay không?
Chiều xuống, ánh hoàng hôn nơi đây thật kì ảo, có gì đó ấm áp nhưng lại đượm một nỗi sầu. Ninh Nhiên muốn đưa Thiên Kỳ đến một nơi:
- Thiên Kỳ, muốn đi chơi không?
- Đi đâu vậy?
- Cứ đi đến đó, ta khắc sẽ nói.
Nơi Ninh Nhiên công chúa dẫn Thiên Kỳ tới là một con đường hoa tử đằng.Một con đường trải dài bởi hoa tử đằng. Với sắc tím vô cùng đặc trưng và lộng lẫy nó đã thu hút Thiên Kỳ. Nét mặt Thiên Kỳ không lộ vẻ gì là khó chịu, môi hơi cong, đang mỉm cười, mắt đang chăm chú nhìn vào một khoảng nào đó, vô định.
Ninh Nhiên công chúa đi theo Thiên Kỳ đang tung tăng. Lúc thì ngẩng lên nhìn Thiên Kỳ, lát lại cúi xuống, dáng đi trông nặng nề làm sao. Cô vẫn thấy mình có lỗi, vẫn đang dằn vặt bản thân.
Thiên Kỳ đưa tay cầm lấy một chùm hoa tử đằng, đột nhiên nói:
- Ninh Nhiên công chúa không cần tự trách đâu.
- Cô, biết hết sao.
- Đương nhiên biết, dù lúc đó không làm chủ được bản thân như ta vẫn biết, cô là người gọi Túc Tam tới cứu ta. Cô cứu ta một mạng đó, không cần tự trách bản thân như thế đâu.
- Nhưng do ta ích kỉ, nên cô mới gặp nguy như thế.
- Ầy, sao lại nói như vậy chứ, nếu ta không quá yếu thì sao xảy ra chuyện này được. Yên tâm ta không sao cả đâu.
- Thật chứ?
- Đương nhiên.
Sự an ủi, sự quan tâm cùng nụ cười của Thiên Kỳ khiến cho Ninh Nhiên công chúa nhẹ lòng hơn nhiều. Thấy Thiên Kỳ vẫn đang vui cười, Ninh Nhiên đã tạm thời tha thứ cho bản thân. Nhưng cô vẫn không muốn Thiên Kỳ vì mình mà đi thi nữa, viên Băng Tinh Thiên Tỏa đó tuy cô rất cần nhưng nếu bắt Thiên Kỳ phải lao lực như thế thật không đáng.
Đứng ở cuối đường hoa ngắm nhìn từng ánh chiều tà rơi xuống. Thiên Kỳ và Ninh Nhiên công chúa, có lẽ cả hai người đều thấy lòng mình trở nên nhẹ hơn, như mới buông bỏ đi được phần nào gánh nặng.
Như sực nhớ ra một thứ gì đó, cảnh hoàng hôn khiến cô chìm đắm trong đó đến giờ mới nhớ ra, Ninh Nhiên quay sang nói với Thiên Kỳ:
- Thiên Kỳ, ta muốn cô rút lui khỏi cuộc thi đó.
- Không. – Thiên Kỳ cứ thể trả lời một cách thản nhiên.
- Haiz, làm như vậy chỉ khiến ta thêm có lỗi với cô.
- Không sao, ta sẽ giành Băng Tinh Thiên Tỏa đó về cho cô.
Không khí im ắng đến lạ thường, sự quyết đoán của Thiên Kỳ khiến Ninh Nhiên khó xử với chính bản thân mình. Chả lẽ cô lại phá tan cái hội thi đó để Thiên Kỳ không phải thi nữa. Nhưng suy nghĩ bình tĩnh lại một chút, cô có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn là đi tìm Tam Chân Huyễn Túc.
Đã nhá nhem tối, Thiên Kỳ và Ninh Nhiên không ai nói thêm câu nào cùng trở về quán trọ.
Giờ đây, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một lí tưởng và mục đích thì đối lập nhau. Thiên Kỳ muốn tham dự thi như bình thường và giành hạng nhất còn Ninh Nhiên công chúa thì lại muốn ngừng cuộc thi này bằng mọi giá.
__Buổi tối, tại phòng trọ__
Vầng trăng tím sáng tỏ trên nền trời đêm tĩnh mịch, không gian lúc này như rộng thênh thang, gió lùa qua khung cửa nhỏ, tràn vào gian phòng. Bầu trời đêm đẹp lạ thường nhưng người đang ngắm lại vô cảm với vẻ mĩ lệ này. Ninh Nhiên công chúa ôm nỗi ưu tư mà ngồi bên cửa sổ, quên cả thì giờ. Khuya lắm rồi, nhưng những âu lo ngăn không cho cơn buồn ngủ của Ninh Nhiên công chúa đến. Có lẽ đêm nay, những ngôi sao xa kia sẽ làm bạn với cô.
Ngày mai là đại hội Tam Pháp Dị Năng kia được tổ chức. Đúng là Thiên Kỳ có cơ hội thắng, nhưng lỡ như có gì đó ngoài ý muốn xảy ra thì Ninh Nhiên công chúa trong suốt quãng đời còn lại sẽ không thể bao dung độ lượng mà tự tha thứ cho bản thân được.
Nghĩ đến đây thì Ninh Nhiên công chúa như bị thôi thúc tìm đến Túc Tam.
Trên chiếc giường nhỏ đặt tại góc phòng, Thiên Kỳ đang say giấc. Vẻ mặt tươi tắn của Thiên Kỳ lại càng thôi thúc Ninh Nhiên. Dẫu có chuyện gì xảy ra thì Ninh Nhiên vẫn muốn Thiên Kỳ bình an vô sự.
Mặc cho màn đêm đen đặc kia đang trùng xuống, Ninh Nhiên vẫn quyết đi đến điện của Tam Chân Huyễn Túc để bàn bạc. Ninh Nhiên lúc này chuẩn bị sẵn cho Túc Tam hai lựa chọn. Một là ngừng đại hội hai là làm cách nào để Thiên Kỳ được an toàn tuyệt đối.
- Dừng, dừng lại, đừng cố gắng nữa, cô kiệt sức rồi.
Thiên Kỳ không đáp lại, cô không nghe thấy gì cả, tay vẫn vô thức chơi đàn, đôi mắt vẫn mở và thật vô hồn. Ninh Nhiên công chúa tiếp tục thét:
- Dừng, mau dừng lại cho ta!
Nhưng vẫn vô tác dụng, hiện giờ không làm gì được sao? Kéo Thiên Kỳ ra khỏi cổ cầm kia chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, cả hai sẽ cùng bị nó nuốt chửng. Tác động bên ngoài đều vô hiệu, cổ cầm kia phản chủ rồi, nó tạo kết giới xung quanh rồi, không thể đụng vào được. Thiên Kỳ còn quá yếu để khống chế hoàn toàn cổ cầm này, không khống chế hoàn toàn nên khả năng phản chủ của nó là rất cao.
Chỉ có một cách duy nhất để cứu Thiên Kỳ, nhưng phải nhờ đến cái tên tóc trắng đó. Ninh Nhiên công chúa không muốn chạm mặt hắn chút nào nhưng Thiên Kỳ đang gặp nguy, không còn cách nào nữa rồi. Ninh Nhiên công chúa đã tìm đến điện của Tam Chân Huyễn Túc.
__Tại điện của Tam Chân Huyễn Túc__
- Tên tóc trắng, ra đây gặp bổn công chúa.
- Ồ, ra là Ninh Nhiên công chúa Băng tộc. Cơn gió nào mang cô tới với nơi này? Không lẽ là nhớ ta hay sao? – Túc Tam chọc ghẹo.
- Ngươi bớt tự luyến đi.
- Thôi được, tìm ta có chuyện gì?
- Kỳ Nhiễm đang thức tỉnh năng lực tiên tri, nhưng cô ấy còn quá yếu nên đang bị Thanh Ngọc Băng cầm khống chế. Ngươi phải giúp cô ấy.
- Ra là vậy, 2 mỹ nhân cùng nhau tới Huyễn Băng Giới của ta. Nhưng sao ta phải giúp cô ta?
- Ngươi…
- Thôi được, ta giúp cô ta với điều kiện.
- Nói!
- Ầy, Ninh Nhiên công chúa sao lại giận dữ rồi, ta muốn cô ta ở lại đây, vậy thôi.
- Ngươi dám… - Ninh Nhiên công chúa tức giận.
- Yên tâm, ta không làm hại cô ấy, cô ấy là sư muội của ta.
Dừng cuộc nói chuyện tại đây, hai vị cao nhân này đi đến cứu Thiên Kỳ.
Đến nơi, Thiên Kỳ đang trong tình trạng bị rút hết năng lượng, gần như là một cái xác không hồn.
Tam Chân Huyễn Túc thấy thế nhanh chóng ngồi xuống đối diện với Thiên Kỳ, dùng Tử Ngọc Băng cầm để kìm hãm sức mạnh của Thanh Ngọc Băng cầm. Ninh Nhiên công chúa nhanh chóng truyền năng lượng để Thiên Kỳ lấy lại ý thức.
__Một khắc sau__
Thiên Kỳ dần lấy lại ý thức, tiếng đàn dừng lại, âm vang vọng lại xa dần. Trong gian phòng chỉ còn lại tĩnh mịch và im ắng. Thiên Kỳ chưa tỉnh lại, có lẽ là do đã mất quá nhiều sức lực. Ninh Nhiên công chúa cho Thiên Kỳ năm nghỉ và cùng ra ngoài với Túc Tam để bàn một chuyện gì đó.
__Bên ngoài hành lang của phòng trọ__
- Ta biết cô ấy luyện khả năng tiên tri này là do cô kêu cô ấy làm. – Túc Tam nói với giọng đầy chỉ trích.
- Ta chỉ muốn cô ấy thắng cuộc thi mà thôi. – Ninh Nhiên công chúa đáp lại.
- Ta thừa biết cô muốn lấy Băng Tinh Thiên Tỏa để ngưng lại nguyên khí đã tiêu tán khắp nơi của mình, nhưng cô không thể ích kỉ như vậy. Kỳ Nhiễm quá yếu để có thể làm chủ hoàn toàn cổ cầm của sư mẫu ta.
- Thanh Ngọc Băng cầm nhận chủ rồi nên… - Ninh Nhiên công chúa do dự.
- Cho dù nó nhận chủ, nhưng một khi thấy chủ nhân chưa đủ thực lực nó vẫn có thể phản chủ, như cô thấy rồi đấy, Nhiễm nhi một chút nữa thôi là mất mạng.
- Nhưng…
- Cơ thể cô ấy thì không có vấn đề nhưng kí ức thì chắc chắn sẽ mất một khoảng nào đó.
- Là tại ta sao? – Ninh Nhiên công chúa dằn vặt.
- Ta sẽ cố gắng hồi phục đoạn kí ức đó cho Nhiễm nhi, và cũng sẽ giúp cô ấy hoàn toàn làm chủ Thanh Ngọc Băng cầm.
- Đa tạ ngươi. – Ninh Nhiên công chúa chỉ biết cúi gằm mặt mà đáp.
- Bây giờ cho cô ấy nghỉ ngơi, khi hồi phục thì đưa cô ấy về thực tại, sau đó đưa cô ấy đến chỗ ta.
- Được rồi.
Cuộc đàm thoại giữa hai người kết thúc tại đây, Túc Tam rời đi. Trong phòng lúc này chỉ có Ninh Nhiên công chúa đang chăm sóc cho Thiên Kỳ.
Thấy Thiên Kỳ bất tỉnh như vậy, Ninh Nhiên công chúa rất hối hận về sự hấp tấp của mình, cô thấy mình đã quá ích kỉ, đã không nghĩ đến hậu quả như vậy. Thật tội cho Thiên Kỳ.
__Sáng ngày thứ 5__
Thiên Kỳ dậy từ rất sớm, có vẻ như cô đã hoàn toàn hồi phục. Hôm nay là buổi trước ngày thi, cô biết mình chưa thực sự sẵn sàng nhưng viên Băng Tinh Thiên Tỏa đó Ninh Nhiên công chúa rất cần. Cô thực sự muốn giúp cho Ninh Nhiên.
Tiếng sửa soạn của Thiên Kỳ khiến cho Ninh Nhiên công chúa đang ngủ phải thức tỉnh, nhìn Thiên Kỳ sửa soạn, cô vội ngăn cản:
- Thiên Kỳ, cô chưa hồi phục, giờ phải nghỉ ngơi.
- Không sao đâu mà, cô cần Băng Tinh Thiên Tỏa, ta lấy cho cô.
Ninh Nhiên im lặng, mấy câu nói kia càng làm cho Ninh Nhiên thêm day dứt. Nét mặt Thiên Kỳ vẫn hơi nhợt nhạt nhưng trên môi lại nở một nụ cười tươi tắn, nhìn thấy vậy mà Ninh Nhiên công chúa chỉ muốn khóc. Trong lòng của Ninh Nhiên giờ đây đang rất đau, nụ cười kia như dày vò cô, câu nói kia làm cho cô thấy mình thật tội lỗi, tự hỏi có cách nào chuộc lỗi hay không?
Chiều xuống, ánh hoàng hôn nơi đây thật kì ảo, có gì đó ấm áp nhưng lại đượm một nỗi sầu. Ninh Nhiên muốn đưa Thiên Kỳ đến một nơi:
- Thiên Kỳ, muốn đi chơi không?
- Đi đâu vậy?
- Cứ đi đến đó, ta khắc sẽ nói.
Nơi Ninh Nhiên công chúa dẫn Thiên Kỳ tới là một con đường hoa tử đằng.Một con đường trải dài bởi hoa tử đằng. Với sắc tím vô cùng đặc trưng và lộng lẫy nó đã thu hút Thiên Kỳ. Nét mặt Thiên Kỳ không lộ vẻ gì là khó chịu, môi hơi cong, đang mỉm cười, mắt đang chăm chú nhìn vào một khoảng nào đó, vô định.
Ninh Nhiên công chúa đi theo Thiên Kỳ đang tung tăng. Lúc thì ngẩng lên nhìn Thiên Kỳ, lát lại cúi xuống, dáng đi trông nặng nề làm sao. Cô vẫn thấy mình có lỗi, vẫn đang dằn vặt bản thân.
Thiên Kỳ đưa tay cầm lấy một chùm hoa tử đằng, đột nhiên nói:
- Ninh Nhiên công chúa không cần tự trách đâu.
- Cô, biết hết sao.
- Đương nhiên biết, dù lúc đó không làm chủ được bản thân như ta vẫn biết, cô là người gọi Túc Tam tới cứu ta. Cô cứu ta một mạng đó, không cần tự trách bản thân như thế đâu.
- Nhưng do ta ích kỉ, nên cô mới gặp nguy như thế.
- Ầy, sao lại nói như vậy chứ, nếu ta không quá yếu thì sao xảy ra chuyện này được. Yên tâm ta không sao cả đâu.
- Thật chứ?
- Đương nhiên.
Sự an ủi, sự quan tâm cùng nụ cười của Thiên Kỳ khiến cho Ninh Nhiên công chúa nhẹ lòng hơn nhiều. Thấy Thiên Kỳ vẫn đang vui cười, Ninh Nhiên đã tạm thời tha thứ cho bản thân. Nhưng cô vẫn không muốn Thiên Kỳ vì mình mà đi thi nữa, viên Băng Tinh Thiên Tỏa đó tuy cô rất cần nhưng nếu bắt Thiên Kỳ phải lao lực như thế thật không đáng.
Đứng ở cuối đường hoa ngắm nhìn từng ánh chiều tà rơi xuống. Thiên Kỳ và Ninh Nhiên công chúa, có lẽ cả hai người đều thấy lòng mình trở nên nhẹ hơn, như mới buông bỏ đi được phần nào gánh nặng.
Như sực nhớ ra một thứ gì đó, cảnh hoàng hôn khiến cô chìm đắm trong đó đến giờ mới nhớ ra, Ninh Nhiên quay sang nói với Thiên Kỳ:
- Thiên Kỳ, ta muốn cô rút lui khỏi cuộc thi đó.
- Không. – Thiên Kỳ cứ thể trả lời một cách thản nhiên.
- Haiz, làm như vậy chỉ khiến ta thêm có lỗi với cô.
- Không sao, ta sẽ giành Băng Tinh Thiên Tỏa đó về cho cô.
Không khí im ắng đến lạ thường, sự quyết đoán của Thiên Kỳ khiến Ninh Nhiên khó xử với chính bản thân mình. Chả lẽ cô lại phá tan cái hội thi đó để Thiên Kỳ không phải thi nữa. Nhưng suy nghĩ bình tĩnh lại một chút, cô có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn là đi tìm Tam Chân Huyễn Túc.
Đã nhá nhem tối, Thiên Kỳ và Ninh Nhiên không ai nói thêm câu nào cùng trở về quán trọ.
Giờ đây, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một lí tưởng và mục đích thì đối lập nhau. Thiên Kỳ muốn tham dự thi như bình thường và giành hạng nhất còn Ninh Nhiên công chúa thì lại muốn ngừng cuộc thi này bằng mọi giá.
__Buổi tối, tại phòng trọ__
Vầng trăng tím sáng tỏ trên nền trời đêm tĩnh mịch, không gian lúc này như rộng thênh thang, gió lùa qua khung cửa nhỏ, tràn vào gian phòng. Bầu trời đêm đẹp lạ thường nhưng người đang ngắm lại vô cảm với vẻ mĩ lệ này. Ninh Nhiên công chúa ôm nỗi ưu tư mà ngồi bên cửa sổ, quên cả thì giờ. Khuya lắm rồi, nhưng những âu lo ngăn không cho cơn buồn ngủ của Ninh Nhiên công chúa đến. Có lẽ đêm nay, những ngôi sao xa kia sẽ làm bạn với cô.
Ngày mai là đại hội Tam Pháp Dị Năng kia được tổ chức. Đúng là Thiên Kỳ có cơ hội thắng, nhưng lỡ như có gì đó ngoài ý muốn xảy ra thì Ninh Nhiên công chúa trong suốt quãng đời còn lại sẽ không thể bao dung độ lượng mà tự tha thứ cho bản thân được.
Nghĩ đến đây thì Ninh Nhiên công chúa như bị thôi thúc tìm đến Túc Tam.
Trên chiếc giường nhỏ đặt tại góc phòng, Thiên Kỳ đang say giấc. Vẻ mặt tươi tắn của Thiên Kỳ lại càng thôi thúc Ninh Nhiên. Dẫu có chuyện gì xảy ra thì Ninh Nhiên vẫn muốn Thiên Kỳ bình an vô sự.
Mặc cho màn đêm đen đặc kia đang trùng xuống, Ninh Nhiên vẫn quyết đi đến điện của Tam Chân Huyễn Túc để bàn bạc. Ninh Nhiên lúc này chuẩn bị sẵn cho Túc Tam hai lựa chọn. Một là ngừng đại hội hai là làm cách nào để Thiên Kỳ được an toàn tuyệt đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.