Chương 25
Nam Phong Ca
24/10/2020
Đàm Lăng Việt hít vào một hơi, không biết ôm bao lâu, mới buông Tần Lam Gia ra.
Y nhìn Tần Lam Gia, trên mặt thế nhưng hiện ra chút ngượng ngùng: “Gia Gia, tớ thẳng thắn với cậu rồi, cậu không tức giận đi.”
Tần Lam Gia gật đầu, nhìn xem Đàm Lăng Việt vẻ mặt cao hứng mà đem USB thu hồi vào túi, vội vàng nói: “Cậu đem vật kia hủy, không cho phép lấy đem bán thêm.”
“Gia Gia, tớ tuyệt đối không cầm nó đi đổi tiền nữa, cho tớ giữ đi. ” Đàm Lăng Việt không ngờ ôm hai tay khẩn cầu, “Nhất định phải cho tớ lưu lại đồ thoát thân.”
“Cái gì thoát thân, cái này hại cậu mới đúng. Đưa cho tớ. ” Tần Lam Gia không chút nào để ý nhích tới gần, xòe bàn tay ra.
Đàm Lăng Việt vẻ mặt khó khăn, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đem đồ nộp ra.
Tần Lam Gia nắm đồ vật nhỏ kia, hài lòng gật đầu nói: “Như vậy là được rồi. Sau này cậu còn dám làm chuyện phạm pháp, sẽ bảo Đồ Quang đem cậu bắt lại, giúp y lập công.”
“Cậu đi theo y tốt hay là theo tớ tốt? ” Đàm Lăng Việt ôm lấy cánh tay không vui nói.
“Cái gì tốt hay không tốt, cậu lại nghĩ đi đâu. ” Tần Lam Gia buồn cười nói, đứng dậy quay đầu nhìn đồng hồ một chút, “Đều đã trễ thế này, cậu có đói bụng không. Cơm tối muốn ăn cái gì tớ đi siêu thị mua thức ăn.”
“Tớ muốn ăn xương sườn! ” Đàm Lăng Việt cao hứng nhảy phốc qua, leo lên người Tần Lam Gia.
Tần Lam Gia kéo theo cái vật thể cực đại phía sau khó khăn đi trở về phòng lấy túi tiền, bất đắc dĩ nói: “Cậu buông a, cứ như vậy đến siêu thị cũng chỉ có còn đồ ăn thừa, cậu lại ghét bỏ.”
“Không muốn buông tay, Gia Gia ôm cậu thật là thoải mái.” Đàm Lăng Việt say sưa nói.
Đàm Lăng Việt từ nhỏ liền thích ôm hắn không buông tay, luôn nói ôm hắn rất thoải mái. Tần Lam Gia không biết thân thể mình rốt cuộc dị thường làm sao, lại làm hắn sinh ra loại “ảo giác ” này.
Bất quá Đồ Quang cũng rất thích động một chút là bổ nhào trên người hắn, hoàn toàn không để ý mình một thước tám mấy, người cao to, còn có cái thân thao luyện khoẻ mạnh da thịt có bao nhiêu kg. Nói như vậy hai người kia thật ra là trời sinh một đôi bạn tốt, ngay cả thói xấu cũng giống nhau.
Tần Lam Gia một bên oán thầm, một bên bất đắc dĩ mang theo đại động vật không tha ra cửa mua thức ăn.
Chuyện này cứ như vậy nhẹ nhàng bỏ qua, ít nhất Tần Lam Gia bây giờ cho là như vậy.
Mặc dù trong nhà nuôi một người mê xa xỉ phẩm “không có việc làm”, Tần Lam Gia thật cũng không cảm thấy cuộc sống quá khó khăn. Hắn hiện tại đi theo nhóm đạo sư nghiên cứu sinh chuẩn bị làm đồ án, mỗi tháng có hơn một ngàn đồng tiền trợ cấp. Mặc dù tiền không coi là nhiều, nhưng là cung cấp hai người ăn uống không có vấn đề. Tiền thuê nhà vốn được coi là phải chi tiêu nhiều nhất, bất quá Đàm Lăng Việt sớm đem một năm phân tiền thuê nhà nộp hết, ít nhất một năm nay không cần rầu rĩ.
USB nhỏ phạm pháp bị Tần Lam Gia tịch thu, Đàm Lăng Việt liền mất đi nơi phát ra tiền. Mặc dù còn có gởi ngân hàng, chính là mỗi tháng còn có lãi, Đàm Lăng Việt cũng không động vào những số tiền kia.
Đàm Lăng Việt ở trên mạng viết lý lịch sơ lược, nhiệt tình nỗ lực theo đuôi các sinh viên tốt nghiệp đi tìm việc làm, hơn nữa hết sức khiêm tốn đem lý lịch sơ lược mình cho Tần Lam Gia xem qua van xin sửa đổi.
Tần Lam Gia hướng về phía chi chít lý lịch sơ lược bằng Tiếng Anh kia chóng mặt nhìn xem nửa ngày, cuối cùng chỉ ra một cái kết luận, người này Anh ngữ so với mình giỏi hơn nhiều.
Bởi vì hai người không gấp gáp, có hay không có cũng không sao, phù hợp là được, đoạn thời gian này dĩ nhiên là thư giãn nhất.
Đàm Lăng Việt mặc dù hiếu động, luôn thừa dịp Tần Lam Gia đi đến trường học ra ngoài đi dạo, chính là chỉ cần Tần Lam Gia về nhà, y nhất định đã ở tại trong nhà hảo hảo mà chờ.
Mỗi một lần mở cửa phòng là thấy thân ảnh cao lớn kia cong vẹo ngã ở trên ghế sô pha xem ti vi, hoặc là ngồi trước bàn máy tính, như một nam nhân tốt chờ hắn trở về, Tần Lam Gia cảm thấy, có lẽ mình đã rất muốn hạnh phúc như thế này.
Có một ngôi nhà, có một Đàm Lăng Việt ở chung. Hắn nguyện ý ngày ngày thay y nấu cơm giặt giũ dọn dẹp phòng, bị y cười là tiểu nữ quản gia cũng không sao cả. Nếu có thể, sinh cho Đàm Lăng Việt một đứa bé hắn cũng nguyện ý.
Hắn cái gì cũng nguyện ý, nếu như trời cao chịu đem nam nhân không hoàn mỹ này cho hắn.
Đêm khuya lúc tĩnh lặng, Tần Lam Gia đắp chăn ở bên trong len lén ảo tưởng những chuyện không thể nào xảy ra, đến khi mơ cũng có thể mỉm cười.
Thỉnh thoảng, hắn cũng muốn cho phép mình làm mộng tưởng hão huyền một chút, huống chi hiện tại cuộc sống quả thực chính là “thế giới hai người” không buồn không lo. Hơn nữa Đàm Lăng Việt cho tới bây giờ không hề keo kiệt “lời ngon tiếng ngọt ” với mình —— không biết y là lây nhiễm cách nói khoa trương nghệ thuật của người Mỹ, hay vốn bị khiếm khuyết gì đó, có mấy lời Tần Lam Gia nghe vào tai đều cảm thấy quả thực chính là lời phải nói cùng tình nhân…, cái tên kia cũng có thể tự nhiên mà nói ra.
Cái gì mà “Tớ thật thích cậu ” “Tớ nghĩ muốn ôm cậu” … nói ngu ngốc, Tần Lam Gia từ lúc đầu mặt hồng tai nóng đến lúc bìng chân như vại, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cái gì đó xa hơn.
Người lúc đang quá hạnh phúc, sẽ phóng túng bản thân mà vọng tưởng, cho rằng mộng đẹp có thể trở thành sự thật.
Chẳng qua Tần Lam Gia không nghĩ tới, mộng đẹp hạnh phúc của hắn lại bị tàn phá nhanh như vậy, như lưỡi dao sắc nhọn mà đâm nát mộng đẹp. “Thế giới hai người ” chỉ là một thứ ảo tưởng giả dối, Đàm Lăng Việt trong sinh hoạt cho tới bây giờ không phải chỉ có mình hắn.
Tối Thứ sáu ăn cơm xong, Tần Lam Gia đi phòng bếp rửa chén, Đàm Lăng Việt trực tiếp an vị trước máy vi tính tra gì đó.
“Gia Gia, gần đây có cái khách sạn nào tốt không a? ” thanh âm Đàm Lăng Việt từ trong phòng ngủ hướng qua.
Tần Lam Gia một bên đem chén để về phía nước, một bên giương mắt lên suy nghĩ, lớn tiếng trả lời: “Gần Trường học của bọn tớ có một khách sạn không tệ, bốn sao, rất sạch sẽ. Cậu hỏi cái này để làm chi?”
“Tớ ở trên mạng tra tin khách sạn… ” Đàm Lăng Việt tựa hồ rất chuyên chú, tùy tiện trả lời, một lát sau lại lớn tiếng hỏi, “Gia Gia, cậu nói tên khách sạn kia là gì a.”
“Là Đường Tống, cậu tìm xem.”
“Nga, được rồi, vậy thì cái này. ” Đàm Lăng Việt gật đầu nói.
Tần Lam Gia đã hảo hảo thu dọn bát đũa, một bên lau tay một bên đi tới: “Cậu làm gì đó?”
“Có người bạn muốn tới mà thôi, tớ trước thay nàng đặt phòng. ” Đàm Lăng Việt quay đầu lại, cười hì hì ngửa đầu nhìn Tần Lam Gia.
“Nha… ” Tần Lam Gia gật đầu, liền bị Đàm Lăng Việt kéo lại tha đi phòng khách.
“Cậu hết bận chưa, tớ hôm nay mua mấy bộ phim, mau tới đây cùng xem đi!”
Y nhìn Tần Lam Gia, trên mặt thế nhưng hiện ra chút ngượng ngùng: “Gia Gia, tớ thẳng thắn với cậu rồi, cậu không tức giận đi.”
Tần Lam Gia gật đầu, nhìn xem Đàm Lăng Việt vẻ mặt cao hứng mà đem USB thu hồi vào túi, vội vàng nói: “Cậu đem vật kia hủy, không cho phép lấy đem bán thêm.”
“Gia Gia, tớ tuyệt đối không cầm nó đi đổi tiền nữa, cho tớ giữ đi. ” Đàm Lăng Việt không ngờ ôm hai tay khẩn cầu, “Nhất định phải cho tớ lưu lại đồ thoát thân.”
“Cái gì thoát thân, cái này hại cậu mới đúng. Đưa cho tớ. ” Tần Lam Gia không chút nào để ý nhích tới gần, xòe bàn tay ra.
Đàm Lăng Việt vẻ mặt khó khăn, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đem đồ nộp ra.
Tần Lam Gia nắm đồ vật nhỏ kia, hài lòng gật đầu nói: “Như vậy là được rồi. Sau này cậu còn dám làm chuyện phạm pháp, sẽ bảo Đồ Quang đem cậu bắt lại, giúp y lập công.”
“Cậu đi theo y tốt hay là theo tớ tốt? ” Đàm Lăng Việt ôm lấy cánh tay không vui nói.
“Cái gì tốt hay không tốt, cậu lại nghĩ đi đâu. ” Tần Lam Gia buồn cười nói, đứng dậy quay đầu nhìn đồng hồ một chút, “Đều đã trễ thế này, cậu có đói bụng không. Cơm tối muốn ăn cái gì tớ đi siêu thị mua thức ăn.”
“Tớ muốn ăn xương sườn! ” Đàm Lăng Việt cao hứng nhảy phốc qua, leo lên người Tần Lam Gia.
Tần Lam Gia kéo theo cái vật thể cực đại phía sau khó khăn đi trở về phòng lấy túi tiền, bất đắc dĩ nói: “Cậu buông a, cứ như vậy đến siêu thị cũng chỉ có còn đồ ăn thừa, cậu lại ghét bỏ.”
“Không muốn buông tay, Gia Gia ôm cậu thật là thoải mái.” Đàm Lăng Việt say sưa nói.
Đàm Lăng Việt từ nhỏ liền thích ôm hắn không buông tay, luôn nói ôm hắn rất thoải mái. Tần Lam Gia không biết thân thể mình rốt cuộc dị thường làm sao, lại làm hắn sinh ra loại “ảo giác ” này.
Bất quá Đồ Quang cũng rất thích động một chút là bổ nhào trên người hắn, hoàn toàn không để ý mình một thước tám mấy, người cao to, còn có cái thân thao luyện khoẻ mạnh da thịt có bao nhiêu kg. Nói như vậy hai người kia thật ra là trời sinh một đôi bạn tốt, ngay cả thói xấu cũng giống nhau.
Tần Lam Gia một bên oán thầm, một bên bất đắc dĩ mang theo đại động vật không tha ra cửa mua thức ăn.
Chuyện này cứ như vậy nhẹ nhàng bỏ qua, ít nhất Tần Lam Gia bây giờ cho là như vậy.
Mặc dù trong nhà nuôi một người mê xa xỉ phẩm “không có việc làm”, Tần Lam Gia thật cũng không cảm thấy cuộc sống quá khó khăn. Hắn hiện tại đi theo nhóm đạo sư nghiên cứu sinh chuẩn bị làm đồ án, mỗi tháng có hơn một ngàn đồng tiền trợ cấp. Mặc dù tiền không coi là nhiều, nhưng là cung cấp hai người ăn uống không có vấn đề. Tiền thuê nhà vốn được coi là phải chi tiêu nhiều nhất, bất quá Đàm Lăng Việt sớm đem một năm phân tiền thuê nhà nộp hết, ít nhất một năm nay không cần rầu rĩ.
USB nhỏ phạm pháp bị Tần Lam Gia tịch thu, Đàm Lăng Việt liền mất đi nơi phát ra tiền. Mặc dù còn có gởi ngân hàng, chính là mỗi tháng còn có lãi, Đàm Lăng Việt cũng không động vào những số tiền kia.
Đàm Lăng Việt ở trên mạng viết lý lịch sơ lược, nhiệt tình nỗ lực theo đuôi các sinh viên tốt nghiệp đi tìm việc làm, hơn nữa hết sức khiêm tốn đem lý lịch sơ lược mình cho Tần Lam Gia xem qua van xin sửa đổi.
Tần Lam Gia hướng về phía chi chít lý lịch sơ lược bằng Tiếng Anh kia chóng mặt nhìn xem nửa ngày, cuối cùng chỉ ra một cái kết luận, người này Anh ngữ so với mình giỏi hơn nhiều.
Bởi vì hai người không gấp gáp, có hay không có cũng không sao, phù hợp là được, đoạn thời gian này dĩ nhiên là thư giãn nhất.
Đàm Lăng Việt mặc dù hiếu động, luôn thừa dịp Tần Lam Gia đi đến trường học ra ngoài đi dạo, chính là chỉ cần Tần Lam Gia về nhà, y nhất định đã ở tại trong nhà hảo hảo mà chờ.
Mỗi một lần mở cửa phòng là thấy thân ảnh cao lớn kia cong vẹo ngã ở trên ghế sô pha xem ti vi, hoặc là ngồi trước bàn máy tính, như một nam nhân tốt chờ hắn trở về, Tần Lam Gia cảm thấy, có lẽ mình đã rất muốn hạnh phúc như thế này.
Có một ngôi nhà, có một Đàm Lăng Việt ở chung. Hắn nguyện ý ngày ngày thay y nấu cơm giặt giũ dọn dẹp phòng, bị y cười là tiểu nữ quản gia cũng không sao cả. Nếu có thể, sinh cho Đàm Lăng Việt một đứa bé hắn cũng nguyện ý.
Hắn cái gì cũng nguyện ý, nếu như trời cao chịu đem nam nhân không hoàn mỹ này cho hắn.
Đêm khuya lúc tĩnh lặng, Tần Lam Gia đắp chăn ở bên trong len lén ảo tưởng những chuyện không thể nào xảy ra, đến khi mơ cũng có thể mỉm cười.
Thỉnh thoảng, hắn cũng muốn cho phép mình làm mộng tưởng hão huyền một chút, huống chi hiện tại cuộc sống quả thực chính là “thế giới hai người” không buồn không lo. Hơn nữa Đàm Lăng Việt cho tới bây giờ không hề keo kiệt “lời ngon tiếng ngọt ” với mình —— không biết y là lây nhiễm cách nói khoa trương nghệ thuật của người Mỹ, hay vốn bị khiếm khuyết gì đó, có mấy lời Tần Lam Gia nghe vào tai đều cảm thấy quả thực chính là lời phải nói cùng tình nhân…, cái tên kia cũng có thể tự nhiên mà nói ra.
Cái gì mà “Tớ thật thích cậu ” “Tớ nghĩ muốn ôm cậu” … nói ngu ngốc, Tần Lam Gia từ lúc đầu mặt hồng tai nóng đến lúc bìng chân như vại, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cái gì đó xa hơn.
Người lúc đang quá hạnh phúc, sẽ phóng túng bản thân mà vọng tưởng, cho rằng mộng đẹp có thể trở thành sự thật.
Chẳng qua Tần Lam Gia không nghĩ tới, mộng đẹp hạnh phúc của hắn lại bị tàn phá nhanh như vậy, như lưỡi dao sắc nhọn mà đâm nát mộng đẹp. “Thế giới hai người ” chỉ là một thứ ảo tưởng giả dối, Đàm Lăng Việt trong sinh hoạt cho tới bây giờ không phải chỉ có mình hắn.
Tối Thứ sáu ăn cơm xong, Tần Lam Gia đi phòng bếp rửa chén, Đàm Lăng Việt trực tiếp an vị trước máy vi tính tra gì đó.
“Gia Gia, gần đây có cái khách sạn nào tốt không a? ” thanh âm Đàm Lăng Việt từ trong phòng ngủ hướng qua.
Tần Lam Gia một bên đem chén để về phía nước, một bên giương mắt lên suy nghĩ, lớn tiếng trả lời: “Gần Trường học của bọn tớ có một khách sạn không tệ, bốn sao, rất sạch sẽ. Cậu hỏi cái này để làm chi?”
“Tớ ở trên mạng tra tin khách sạn… ” Đàm Lăng Việt tựa hồ rất chuyên chú, tùy tiện trả lời, một lát sau lại lớn tiếng hỏi, “Gia Gia, cậu nói tên khách sạn kia là gì a.”
“Là Đường Tống, cậu tìm xem.”
“Nga, được rồi, vậy thì cái này. ” Đàm Lăng Việt gật đầu nói.
Tần Lam Gia đã hảo hảo thu dọn bát đũa, một bên lau tay một bên đi tới: “Cậu làm gì đó?”
“Có người bạn muốn tới mà thôi, tớ trước thay nàng đặt phòng. ” Đàm Lăng Việt quay đầu lại, cười hì hì ngửa đầu nhìn Tần Lam Gia.
“Nha… ” Tần Lam Gia gật đầu, liền bị Đàm Lăng Việt kéo lại tha đi phòng khách.
“Cậu hết bận chưa, tớ hôm nay mua mấy bộ phim, mau tới đây cùng xem đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.