Chương 47: Chuyện Xưa
Hồng Phong
24/07/2022
Mấy ngày trước Lâm Phong lén trở lại Thương Vân thành, phong linh đã khôi phục như cũ nên hắn không thể tiến vào chỉ còn cách đi tìm một thành trì khác.
Nơi này là Nam Hoang chỉ cần không đi về phía nam thì nhất định có thể tìm được thành trì, quan trọng là vấn đề thời gian thôi.
Thêm nữa ngày trôi qua, điều gì đến rồi cũng sẽ đến, trước mặt hắn là một vùng đất hoang tàn không thấy bóng dáng của sinh linh, một cọng cỏ cũng không thấy.
Lãnh Hàn Băng như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn tên lưu manh bên cạnh vừa kinh ngạc vừa phẩn nộ.
- Đầu ngươi có vấn đề sao ?
Lâm Phong làm ngơ, đầu óc hắn tất nhiên bình thường chỉ là ở bên cạnh có một lão đầu bất thường nên đôi lúc bất ổn.
Nàng nhìn bộ dáng thờ ơ của hắn, ánh mắt phẩn nộ lại tăng thêm mấy phần.
- Đây là nơi an toàn mà ngươi nói?
- Chẳng lẽ nơi này không an toàn sao?
Lâm Phong đảo mắt nhìn một vòng sao đó gật đầu.
- Nhìn xem, ở đây làm gì có con yêu thú nào, quá an toàn.
- Ngươi biết vì sao nơi này không có yêu thú không?
- Tất nhiên, chẳng phải phía trước có khe nứt sao?
- Ngươi…
Lãnh Hàn Băng siết chặc nắm đấm, đôi gò má ửng hồng vì tức giận.
- Ngươi biết phía trước có khe nứt mà còn tiến vào?
- Cổ nhân có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ta là một người biết tôn sư trọng đạo tất nhiên phải nghe lời cổ nhân.
Lâm Phong nói xong liền bước tiếp, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn phía sao, nàng mà không đi theo thì một mình hắn cũng không dám tiến vào.
Lãnh Hàn Băng khẽ cắn môi, cuối cùng cũng đuổi theo tên khốn trước mặt, chỉ vì tu vi chưa khôi phục cùng với không biết đường đi của khu này nên phải tạm thời nhẫn nhịn.
Hai người đi thêm vài dặm thì dừng lại, phía trước đã không còn đường đi, Lâm Phong thì thầm với lão đầu.
- Ta chỉ làm một lần, lão nhìn nhanh còn về.
Phía trước mặt của hắn là một không gian hoàn toàn khác, từng mảnh đất lơ lửng giữa không trung, phía xa có một vết nứt màu đen như một cái miệng khổng lồ đang gặm nhắm từng mảnh đất.
- Tiểu tử nơi này xa quá, lại gần chút nữa được không?
- Lão có muốn ta ném vào trong để nhìn kỹ hơn không?
- Chỗ này rất tốt, có thể nhìn được toàn cảnh.
Tuy chưa tới gần nhưng lão đầu vẫn cảm giác được sự nguy hiểm của khe nứt, thứ này đáng sợ tới mức cổ kim chưa từng xuất hiện.
Từ bên trong vết nứt kia truyền đến từng khí tức hủy diệt, cả đời lão trãi qua không biết bao nhiêu trận ác chiến nhưng chưa từng có cảm giác rung sợ như lúc này.
- Được rồi, đi thôi.
Lâm Phong nghe lão nói lập tức rời đi, nơi này thật sự vô cùng đáng sợ nếu không phải lão đầu kiên quyết đòi tới thì còn khuya hắn mới chui vào.
Hai người đi được một lúc thì rời khỏi khe nứt, Lãnh Hàn Băng chợt dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
- Ngươi lại muốn đi đâu?
- Tìm chỗ nghỉ chân.
- Chẳng phải là chỗ này sao?
Lâm Phong xoay người lại nhìn nàng, vẻ mặt nở nụ cười tiêu soái.
- Nam nhân không chấp nhất với nữ tử, xem như ta nhường cô nương một bước.
- Ngươi...
- Không cần cảm kích ha ha ha…
Lãnh Hàn Băng nhìn tên lưu manh rời đi, ánh mắt lạnh thấu xương, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực trước giờ chưa từng có, dù đối mặt với yêu nữ kia nàng cũng không bị động như lúc này.
Sao khi đi được mấy ngày, Lâm Phong đã không còn xác định được phương hướng, nơi này đã nằm ngoài vùng phủ sóng của hắn, chỉ có thể ném đá chọn đường mà đi thôi.
- Tiểu tử phía trước có yêu thú.
- Cấp gì?
- Hình như là huyền cấp.
Lâm Phong thở phào, ở Hoang Nguyên này yêu thú lẫn lộn, rồng, tôm chung nhà không biết đường đâu mà lườn.
- Đúng lúc hết lương thực, để ta đến xin bọn chúng tí huyết.
Với tu vi của hắn bây giờ cộng với lưu tinh đao trong tay chỉ cần không phải là huyền thú đỉnh phong thì hắn cân hết.
Vài giờ sao,Lâm Phong đào một cái hang nhỏ trên vách đá để làm chỗ nghỉ chân sao đó bài một cái trận pháp đơn giản ở cửa hang để đề phòng, hai người một trong một ngoài cứ như vậy mà qua đêm.
- Lão đầu còn đó không?
- Chuyện gì?
- Kể ít chuyện xưa nghe chơi, dù sao cũng chẳng có gì làm.
Lâm Phong nhìn nữ tử ngồi bên trong hang động tâm tình có chút không tốt, hắn thì ngồi bên ngoài canh chừng còn nàng thì thoải mái tu luyện, quan trọng là một khi nàng khôi phục người đầu tiên bị xử lý chính là hắn.
Lão đầu trầm ngâm một lúc rồi thở dài.
- Cũng được, tiểu tử ngươi muốn nghe chuyện gì?
- Gì cũng được.
- Vậy lão phu sẽ nói về nhân tộc lúc trước…
- Tổ tiên đã yên nghĩ còn kêu gọi làm gì, kể thứ khác đi.
- Vậy quan hệ nhân, yêu nhị tộc…
- Lão không biết ở trong Hoang Nguyên không nên nói tên yêu thú sao? Lỡ chúng bò đến thì sao?
- Thập đại thần khí thì sao?
- Một đám vô tri vô giác, không có cảm tình.
Lão đầu cất giọng âm trầm.
- Cuối cùng tiểu tử người muốn nghe cái gì?
- Gì cũng được.
- Lão phu nhịn ngươi hơi lâu rồi đấy.
Lâm Phong biết lão sắp nỗi giận liền biểu môi.
- Người gì động một chút là nổi giận, đúng là khó ưa.
Hắn vừa nói xong thì một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, nữ tử bên trong đang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn.
- Nhìn gì, ta không nói cô nương.
- Hừ.
- Lão đầu chuyện thập đại thần khí gì đó là sao?
Lão đầu im lặng một lúc để hổi tưởng lại một thời huy hoàng của lão.
- Thiên địa có thập đại thần khí, mảnh hộ thần giáp của ngươi là một phần trong thập đại thần khí.
- Chuyện này lão nói rồi, còn mấy loại thần khí khác thì sao?
- Thời của lão phu chỉ xuất hiện hai loại thần khí, một là tịnh liên đài trong tay Tịnh Liên thánh mẫu, thứ còn lại là thiên địa ấn của Thông Thiên minh chủ.
Lâm Phong nghe lão kể mà sáng mắt, người sở hữu thần khí không phải thánh mẫu thì cũng là minh chủ, đều là kiêu hùng một phương, vậy hắn chẳng phải cũng trở thành một đại nhân vật, tương lai tươi sáng đang chào đón chúng ta.
- Lão đầu có phải hai người đó rất lợi hại không?
- Đúng vậy, so với chủ nhân của lão phu lúc đó còn mạnh hơn vài phần, nhất là Thông Thiên minh chủ được xưng là đệ nhất cường giả đương thời, chỉ tiết là…
- Sao? Sao? Mau kể nghe.
- Trong một trận đại chiến kinh thiên cả hai đều bị kẻ thù vây giết đến nỗi hồn phi phách tán, chết không chỗ chôn, cả gia tộc cũng bị truy sát.
- Nà ní.
Lão đầu nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn còn tưởng tên nào đó đồng cảm cho số phận bi thảm của một cường giả, lão au ủi.
- Tiểu tử ngươi không cần lo, chỉ một mảnh hộ thần giáp sẽ không có ai đến giành với ngươi đâu.
- Ta còn sợ không có tên nào đến giành đây nè.
Lâm Phong bi phẫn nhìn lão.
- Lão đầu có phải lão đố kỵ ta anh tuấn tiêu soái, tài cao hơn lão nên mới lừa ta mua hộ thần giáp đúng không?
- Tiểu tử thúi ngươi mà cũng so với lão phu, sao không soi gương đi.
- Lão tử không cần soi gương cũng biết dễ nhìn hơn người nào đó.
Lâm Phong vừa dứt lời thì một mũi băng phong bay qua người hắn cắm thẳng vào vách đá, theo sao đó là một giọng nói lạnh lùng.
- Ngươi có im đi không.
- Lão tử muốn nói đó, làm gì nhau.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng lấy ra một tờ pháp chỉ, lão đầu bên cạnh khẽ nói.
- Tiểu tử hình như đó là địa cấp pháp chỉ.
- Lão không nói ta cũng biết mà.
Nhìn tam văn rực sáng trên da thú đủ biết thứ trong tay nàng là địa cấp pháp chỉ gọi tắc là địa chỉ 100%.
- Bạch đạo hữu vừa rồi là ta lỡ lời, từ giờ về sao ta sẽ không nói một lời nào nữa, ta thề.
Lâm Phong giơ tay lên đầu, bộ dáng muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu, hai mắt mở to như gấu mèo ngây thơ nhìn đối phương.
Nơi này là Nam Hoang chỉ cần không đi về phía nam thì nhất định có thể tìm được thành trì, quan trọng là vấn đề thời gian thôi.
Thêm nữa ngày trôi qua, điều gì đến rồi cũng sẽ đến, trước mặt hắn là một vùng đất hoang tàn không thấy bóng dáng của sinh linh, một cọng cỏ cũng không thấy.
Lãnh Hàn Băng như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn tên lưu manh bên cạnh vừa kinh ngạc vừa phẩn nộ.
- Đầu ngươi có vấn đề sao ?
Lâm Phong làm ngơ, đầu óc hắn tất nhiên bình thường chỉ là ở bên cạnh có một lão đầu bất thường nên đôi lúc bất ổn.
Nàng nhìn bộ dáng thờ ơ của hắn, ánh mắt phẩn nộ lại tăng thêm mấy phần.
- Đây là nơi an toàn mà ngươi nói?
- Chẳng lẽ nơi này không an toàn sao?
Lâm Phong đảo mắt nhìn một vòng sao đó gật đầu.
- Nhìn xem, ở đây làm gì có con yêu thú nào, quá an toàn.
- Ngươi biết vì sao nơi này không có yêu thú không?
- Tất nhiên, chẳng phải phía trước có khe nứt sao?
- Ngươi…
Lãnh Hàn Băng siết chặc nắm đấm, đôi gò má ửng hồng vì tức giận.
- Ngươi biết phía trước có khe nứt mà còn tiến vào?
- Cổ nhân có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ta là một người biết tôn sư trọng đạo tất nhiên phải nghe lời cổ nhân.
Lâm Phong nói xong liền bước tiếp, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn phía sao, nàng mà không đi theo thì một mình hắn cũng không dám tiến vào.
Lãnh Hàn Băng khẽ cắn môi, cuối cùng cũng đuổi theo tên khốn trước mặt, chỉ vì tu vi chưa khôi phục cùng với không biết đường đi của khu này nên phải tạm thời nhẫn nhịn.
Hai người đi thêm vài dặm thì dừng lại, phía trước đã không còn đường đi, Lâm Phong thì thầm với lão đầu.
- Ta chỉ làm một lần, lão nhìn nhanh còn về.
Phía trước mặt của hắn là một không gian hoàn toàn khác, từng mảnh đất lơ lửng giữa không trung, phía xa có một vết nứt màu đen như một cái miệng khổng lồ đang gặm nhắm từng mảnh đất.
- Tiểu tử nơi này xa quá, lại gần chút nữa được không?
- Lão có muốn ta ném vào trong để nhìn kỹ hơn không?
- Chỗ này rất tốt, có thể nhìn được toàn cảnh.
Tuy chưa tới gần nhưng lão đầu vẫn cảm giác được sự nguy hiểm của khe nứt, thứ này đáng sợ tới mức cổ kim chưa từng xuất hiện.
Từ bên trong vết nứt kia truyền đến từng khí tức hủy diệt, cả đời lão trãi qua không biết bao nhiêu trận ác chiến nhưng chưa từng có cảm giác rung sợ như lúc này.
- Được rồi, đi thôi.
Lâm Phong nghe lão nói lập tức rời đi, nơi này thật sự vô cùng đáng sợ nếu không phải lão đầu kiên quyết đòi tới thì còn khuya hắn mới chui vào.
Hai người đi được một lúc thì rời khỏi khe nứt, Lãnh Hàn Băng chợt dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
- Ngươi lại muốn đi đâu?
- Tìm chỗ nghỉ chân.
- Chẳng phải là chỗ này sao?
Lâm Phong xoay người lại nhìn nàng, vẻ mặt nở nụ cười tiêu soái.
- Nam nhân không chấp nhất với nữ tử, xem như ta nhường cô nương một bước.
- Ngươi...
- Không cần cảm kích ha ha ha…
Lãnh Hàn Băng nhìn tên lưu manh rời đi, ánh mắt lạnh thấu xương, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực trước giờ chưa từng có, dù đối mặt với yêu nữ kia nàng cũng không bị động như lúc này.
Sao khi đi được mấy ngày, Lâm Phong đã không còn xác định được phương hướng, nơi này đã nằm ngoài vùng phủ sóng của hắn, chỉ có thể ném đá chọn đường mà đi thôi.
- Tiểu tử phía trước có yêu thú.
- Cấp gì?
- Hình như là huyền cấp.
Lâm Phong thở phào, ở Hoang Nguyên này yêu thú lẫn lộn, rồng, tôm chung nhà không biết đường đâu mà lườn.
- Đúng lúc hết lương thực, để ta đến xin bọn chúng tí huyết.
Với tu vi của hắn bây giờ cộng với lưu tinh đao trong tay chỉ cần không phải là huyền thú đỉnh phong thì hắn cân hết.
Vài giờ sao,Lâm Phong đào một cái hang nhỏ trên vách đá để làm chỗ nghỉ chân sao đó bài một cái trận pháp đơn giản ở cửa hang để đề phòng, hai người một trong một ngoài cứ như vậy mà qua đêm.
- Lão đầu còn đó không?
- Chuyện gì?
- Kể ít chuyện xưa nghe chơi, dù sao cũng chẳng có gì làm.
Lâm Phong nhìn nữ tử ngồi bên trong hang động tâm tình có chút không tốt, hắn thì ngồi bên ngoài canh chừng còn nàng thì thoải mái tu luyện, quan trọng là một khi nàng khôi phục người đầu tiên bị xử lý chính là hắn.
Lão đầu trầm ngâm một lúc rồi thở dài.
- Cũng được, tiểu tử ngươi muốn nghe chuyện gì?
- Gì cũng được.
- Vậy lão phu sẽ nói về nhân tộc lúc trước…
- Tổ tiên đã yên nghĩ còn kêu gọi làm gì, kể thứ khác đi.
- Vậy quan hệ nhân, yêu nhị tộc…
- Lão không biết ở trong Hoang Nguyên không nên nói tên yêu thú sao? Lỡ chúng bò đến thì sao?
- Thập đại thần khí thì sao?
- Một đám vô tri vô giác, không có cảm tình.
Lão đầu cất giọng âm trầm.
- Cuối cùng tiểu tử người muốn nghe cái gì?
- Gì cũng được.
- Lão phu nhịn ngươi hơi lâu rồi đấy.
Lâm Phong biết lão sắp nỗi giận liền biểu môi.
- Người gì động một chút là nổi giận, đúng là khó ưa.
Hắn vừa nói xong thì một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, nữ tử bên trong đang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn.
- Nhìn gì, ta không nói cô nương.
- Hừ.
- Lão đầu chuyện thập đại thần khí gì đó là sao?
Lão đầu im lặng một lúc để hổi tưởng lại một thời huy hoàng của lão.
- Thiên địa có thập đại thần khí, mảnh hộ thần giáp của ngươi là một phần trong thập đại thần khí.
- Chuyện này lão nói rồi, còn mấy loại thần khí khác thì sao?
- Thời của lão phu chỉ xuất hiện hai loại thần khí, một là tịnh liên đài trong tay Tịnh Liên thánh mẫu, thứ còn lại là thiên địa ấn của Thông Thiên minh chủ.
Lâm Phong nghe lão kể mà sáng mắt, người sở hữu thần khí không phải thánh mẫu thì cũng là minh chủ, đều là kiêu hùng một phương, vậy hắn chẳng phải cũng trở thành một đại nhân vật, tương lai tươi sáng đang chào đón chúng ta.
- Lão đầu có phải hai người đó rất lợi hại không?
- Đúng vậy, so với chủ nhân của lão phu lúc đó còn mạnh hơn vài phần, nhất là Thông Thiên minh chủ được xưng là đệ nhất cường giả đương thời, chỉ tiết là…
- Sao? Sao? Mau kể nghe.
- Trong một trận đại chiến kinh thiên cả hai đều bị kẻ thù vây giết đến nỗi hồn phi phách tán, chết không chỗ chôn, cả gia tộc cũng bị truy sát.
- Nà ní.
Lão đầu nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn còn tưởng tên nào đó đồng cảm cho số phận bi thảm của một cường giả, lão au ủi.
- Tiểu tử ngươi không cần lo, chỉ một mảnh hộ thần giáp sẽ không có ai đến giành với ngươi đâu.
- Ta còn sợ không có tên nào đến giành đây nè.
Lâm Phong bi phẫn nhìn lão.
- Lão đầu có phải lão đố kỵ ta anh tuấn tiêu soái, tài cao hơn lão nên mới lừa ta mua hộ thần giáp đúng không?
- Tiểu tử thúi ngươi mà cũng so với lão phu, sao không soi gương đi.
- Lão tử không cần soi gương cũng biết dễ nhìn hơn người nào đó.
Lâm Phong vừa dứt lời thì một mũi băng phong bay qua người hắn cắm thẳng vào vách đá, theo sao đó là một giọng nói lạnh lùng.
- Ngươi có im đi không.
- Lão tử muốn nói đó, làm gì nhau.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng lấy ra một tờ pháp chỉ, lão đầu bên cạnh khẽ nói.
- Tiểu tử hình như đó là địa cấp pháp chỉ.
- Lão không nói ta cũng biết mà.
Nhìn tam văn rực sáng trên da thú đủ biết thứ trong tay nàng là địa cấp pháp chỉ gọi tắc là địa chỉ 100%.
- Bạch đạo hữu vừa rồi là ta lỡ lời, từ giờ về sao ta sẽ không nói một lời nào nữa, ta thề.
Lâm Phong giơ tay lên đầu, bộ dáng muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu, hai mắt mở to như gấu mèo ngây thơ nhìn đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.