Chương 38: Đột Phá
Hồng Phong
24/07/2022
Vài ngày sao Lâm Phong cùng với Ảnh Nguyệt rời khỏi Quỷ Lâm, hắn đã mang chuyện vô tình nghe được âm mưu của thánh cung nói với mọi người nên không còn ai có ý định ở lại tranh giành.
Lâm Phong nhìn Hoang Nguyên rộng lớn phía trước khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, chuyến đi này vô cùng thuận lợi không những bình an vô sự mà còn thu được một đống lợi ít.
Đầu tiên là thăng cấp thực cốt bạch tiễn lên huyền cấp trung phẩm sao đó dùng mảnh hộ thần giáp thôn phệ linh khí tương đương với mấy vạn linh thạch, nhìn thấy một đám cao thủ so tài mới biết được bản thân nhỏ bé thế nào.
Trên đường đi thu được không ít linh dược trong đó có mười mấy gốc đạt đến huyền cấp, lúc trở ra đụng phải một đám tạp nham nhờ đánh đấm với bọn chúng mà linh lực có dấu hiệu đột phá.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là chuyện của Liễu Huân Vũ, dự vào kinh nghiệm mấy chục vạn năm của lão đầu thì nàng đang có chịu chứng kết hắn.
- Lão đầu ta có thể hỏi một câu không ?
- Nói.
- Lão đã trãi qua mối tình nào chưa ?
- Lão phu tâm tịnh như nước, chưa từng động lòng.
Lâm Phong kinh bỉ nhìn lão.
- Vậy lão đào kinh nghiệm bằng niềm tin à.
- Muốn biết nha đầu kia có cảm tình với tiểu tử ngươi hay không chỉ cần thử là biết.
- Thử thế nào ?
Lão đầu im lặng một lúc lại nói.
- Lão phu nghe nói nữ tử thích một người nào đó thường nghĩ đến người đó, tiểu tử ngươi chỉ cần bế quan mấy ngày, nha đầu kia không thấy ngươi xuất hiện sẽ tự chạy tới tìm thôi.
- Lỡ nàng không tới thì sao ?
- Ngu ngốc, chứng tỏ nha đầu đó không cảm tình với tiểu tử ngươi.
Lâm Phong nghe lão nói khẽ gật đầu, tu vi của hắn đã có dấu hiệu đột phá, lúc này bế quan đúng là thích hợp nhất nhưng hắn vẫn có cảm giác gì đó không đúng.
Mấy ngày tiếp theo tu sĩ trong Thương Vân thành liên tục bàn tán về chuyện của Quỷ Lâm, chủ yếu là nói về một số tu sĩ tìm được quỷ linh chi, còn Thánh cung cùng với Ma giáo thì hoàn toàn không có tin tức.
Bên trong một khách điếm, một đám tu sĩ đang ngồi bàn luận tán dốc thì một tên bàn bên cạnh xen vào.
- Nè, sao các ngươi biết có người tìm được quỷ linh chi, biết đâu đó chỉ là tin đồn thì sao ?
- Đồn gì mà đồn, Vạn Bảo các đã thông báo mấy ngày tới sẽ đấu giá huyền cấp quỷ linh chi, ngươi không biết sao ?
- Có sao ?
Lâm Phong ngẩn người, hắn đúng là không biết chuyện này, vừa về tới thành hắn liền đóng cửa bế quan tới giờ mới ló mặt ra.
Giọng của lão đầu đột nhiên truyền đến.
- Tiểu tử ngươi hình như bị lừa rồi.
- Chắc là không đâu, có thể gốc linh chi đó là của tu sĩ khác tìm thấy.
Bên trong Quỷ Lâm, Ảnh Nguyệt đã tìm được hai gốc huyền cấp trung phẩm quỷ linh chi nhưng bọn họ quyết định không mang đi đấu giá mà nhờ một vị đan sư ở Thánh Đan các luyện chế thành quỷ linh đan sao đó chia cho mỗi người vài viên, theo dự tính thì Lâm Phong cũng có phần.
- Lòng người khó đoán, tiểu tử ngươi còn non và xanh lắm.
- Chút nữa ta tìm Hổ ca hỏi chuyện liền biết ai còn non và xanh.
Lâm Phong thầm nghĩ dù sao cũng không phải là vật của hắn không có cũng không sao, điều quan trọng bây giờ chính là chuyện chung thân đại sự sao này.
Gần nữa tháng bế quan, hắn đã thành công đột phá linh giả tam cấp sơ kỳ, bây giờ bên trong Thương Vân thành cũng xem như là cao thủ có thể tung hoành ngang dọc.
Chỉ là trong thời gian hắn bế quan thì Liễu Huân Vũ không xuất hiện dù chỉ một lần, đang lúc buồn tình thì hắn chợt nhớ tới một vấn đề.
- Lão đầu ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Nói.
- Hình như nàng không biết chỗ của ta.
Lão đầu im lặng một lúc sao đó thở dài.
- Đây là bước ngoặc lão phu không lườn trước được.
- Hài.
Sao khi xác định được vấn đề thì Lâm Phong lập tức chạy đến chỗ của Ảnh Nguyệt, trên đường đi hắn cảm giác hơi đói nên ghé vào khách điếm làm vài món sao đó tiếp tục lên đường.
Vừa đi vừa ngẫm nghĩ lại nhân sinh của mình, nếu là trước kia thì hắn sẽ không dại khờ theo đuổi một mỹ nhân như Liễu Huân Vũ nhưng thời thế thay đổi, nhân sinh lên voi xuống chó, với thân phận luyện đan sư nghiệp dư của hắn cũng đủ sức quyến rũ ngàn vạn nữ tu.
Lâm Phong tới trước đại môn của Ảnh Nguyệt thì nhìn thấy một thanh niên cao to từ bên trong đi ra.
- Không phải trùng hợp vậy chứ ?
Thanh niên cao to nhìn thấy Lâm Phong liền hô lớn.
- Lâm huynh đệ.
- Hổ ca.
Hai người lao tới ôm nhau thắm thiết như huynh đệ lâu ngày chưa gặp, Lý Thành Hổ vui vẻ nhìn Lâm Phong, hai mắt sáng rực như muốn nuốt chửng đối phương.
- Tiểu huynh đệ lâu quá không gặp, ta tưởng đệ ngủm rồi chứ.
- Hổ ca chưa ngủm làm tiểu đệ sao có thể ngủm trước được.
- Ha ha… đi vào trong nói chuyện.
Lý Thành Hổ nhiệt tình lôi kéo đối phương vào trong, mấy ngày nay hắn đã ngán thức ăn của Ảnh Nguyệt đang muốn đi săn vài con yêu thú để đổi vị không ngờ vừa ra tới cửa thì hắc mộc thử à nhầm phải gọi là Lâm huynh đệ tự tìm đến, thượng thiên quả nhiên có mắt.
- Lâm tiểu đệ hôm nay đến đây có chuyện gì không?
- Đệ…
Lâm Phong đảo mắt, chẳng lẽ nói hắn đến tìm Liễu mỹ nhân hẹn hò, để mấy thanh niên ở đây biết được chắc gì đã còn mạng để gặp mỹ nhân.
- Đệ đến tìm Hổ ca bàn chút chuyện.
- Có phải là đi săn yêu thú không?
- Đúng… quá đúng, chính là đi săn yêu thú, Hổ ca đúng là anh minh thần dũng vừa nhìn đã đoán ra.
- Vậy đi thôi.
Lý Thành Hổ lập tức đổi hướng lôi Lâm Phong chạy ra ngoài, Lâm Phong bị Hổ ca xoay đến chóng mặt.
- Đợi… đợi đã.
- Có chuyện gì sao?
- Đám yêu thú này hơi bị lợi hại hay là gọi thêm vài người nữa đi cho chắc.
- Yên tâm, Hổ ca lo được.
Lý Thành Hổ vỗ ngực đảm bảo, từ Quỷ Lâm trở về hắn đã thành công đột phá linh giả tam cấp hậu kỳ, niềm tin theo đó tăng lên mấy phần. Lâm Phong nhìn thanh niên cao to trước mặt, đúng là có vài phần vững chắc nhưng hắn vẫn cảm thấy không ổn.
- Không đúng, chút nữa quên mất chính sự.
Ánh mắt hắn đảo một vòng, nhỏ giọng nói với thanh niên cao to trước mặt.
- Hổ ca chuyện đan dược thế nào rồi?
- Đan dược ?
- Qủy linh đan.
Lý Thành Hổ gãi đầu.
- Chuyện này do đoàn trưởng giải quyết, ta cũng không rõ.
- Vậy à, hay là chúng ta trước vào trong tìm người hỏi thử sao đó lại đi săn yêu thú.
- Cũng được.
Lâm Phong từng đến Ảnh Nguyệt một lần nên nhớ rõ địa hình nơi này, chỉ lượn vài vòng là tới phòng Lưu Khôi, trùng hợp là đối phương không có trong phòng.
- Người hiền tất gặp lành.
Lâm Phong liền đổi địa chỉ sang phòng của Liễu mỹ nhân. Lý Thành Hổ đến trước cửa phòng thì dừng lại.
- Lâm huynh đệ hay là đệ tự hỏi đi, ta ở ngoài đợi.
Lâm Phong ném một con hắc mộc thử cho đối phương.
- Huynh ở ngoài đợi một chút, đệ nói xong sẽ ra ngay.
- Hắc hắc… bên ngoài để Hổ ca lo, đệ ở trong đó luôn cũng được.
Lý Thành Hổ nói xong liền rời đi, Lâm Phong nhìn bóng lưng cao lớn khuất dần, thầm nghĩ Hổ ca cũng không phải là hạng tứ chi phát triển.
- Hổ ca ẩn giấu thật sâu a, cũng đúng người bình thường sao tu vi lại cao hơn lão tử được.
- Nói như tiểu tử ngươi thì đại lục này chẳng còn tên ngốc nào.
- Ta nhịn.
Người hiền thì phải biết kính trên nhường dưới, tôn trọng trưởng bối, trước tiên lo đại sự cái đã.
Lâm Phong nhìn Hoang Nguyên rộng lớn phía trước khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, chuyến đi này vô cùng thuận lợi không những bình an vô sự mà còn thu được một đống lợi ít.
Đầu tiên là thăng cấp thực cốt bạch tiễn lên huyền cấp trung phẩm sao đó dùng mảnh hộ thần giáp thôn phệ linh khí tương đương với mấy vạn linh thạch, nhìn thấy một đám cao thủ so tài mới biết được bản thân nhỏ bé thế nào.
Trên đường đi thu được không ít linh dược trong đó có mười mấy gốc đạt đến huyền cấp, lúc trở ra đụng phải một đám tạp nham nhờ đánh đấm với bọn chúng mà linh lực có dấu hiệu đột phá.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là chuyện của Liễu Huân Vũ, dự vào kinh nghiệm mấy chục vạn năm của lão đầu thì nàng đang có chịu chứng kết hắn.
- Lão đầu ta có thể hỏi một câu không ?
- Nói.
- Lão đã trãi qua mối tình nào chưa ?
- Lão phu tâm tịnh như nước, chưa từng động lòng.
Lâm Phong kinh bỉ nhìn lão.
- Vậy lão đào kinh nghiệm bằng niềm tin à.
- Muốn biết nha đầu kia có cảm tình với tiểu tử ngươi hay không chỉ cần thử là biết.
- Thử thế nào ?
Lão đầu im lặng một lúc lại nói.
- Lão phu nghe nói nữ tử thích một người nào đó thường nghĩ đến người đó, tiểu tử ngươi chỉ cần bế quan mấy ngày, nha đầu kia không thấy ngươi xuất hiện sẽ tự chạy tới tìm thôi.
- Lỡ nàng không tới thì sao ?
- Ngu ngốc, chứng tỏ nha đầu đó không cảm tình với tiểu tử ngươi.
Lâm Phong nghe lão nói khẽ gật đầu, tu vi của hắn đã có dấu hiệu đột phá, lúc này bế quan đúng là thích hợp nhất nhưng hắn vẫn có cảm giác gì đó không đúng.
Mấy ngày tiếp theo tu sĩ trong Thương Vân thành liên tục bàn tán về chuyện của Quỷ Lâm, chủ yếu là nói về một số tu sĩ tìm được quỷ linh chi, còn Thánh cung cùng với Ma giáo thì hoàn toàn không có tin tức.
Bên trong một khách điếm, một đám tu sĩ đang ngồi bàn luận tán dốc thì một tên bàn bên cạnh xen vào.
- Nè, sao các ngươi biết có người tìm được quỷ linh chi, biết đâu đó chỉ là tin đồn thì sao ?
- Đồn gì mà đồn, Vạn Bảo các đã thông báo mấy ngày tới sẽ đấu giá huyền cấp quỷ linh chi, ngươi không biết sao ?
- Có sao ?
Lâm Phong ngẩn người, hắn đúng là không biết chuyện này, vừa về tới thành hắn liền đóng cửa bế quan tới giờ mới ló mặt ra.
Giọng của lão đầu đột nhiên truyền đến.
- Tiểu tử ngươi hình như bị lừa rồi.
- Chắc là không đâu, có thể gốc linh chi đó là của tu sĩ khác tìm thấy.
Bên trong Quỷ Lâm, Ảnh Nguyệt đã tìm được hai gốc huyền cấp trung phẩm quỷ linh chi nhưng bọn họ quyết định không mang đi đấu giá mà nhờ một vị đan sư ở Thánh Đan các luyện chế thành quỷ linh đan sao đó chia cho mỗi người vài viên, theo dự tính thì Lâm Phong cũng có phần.
- Lòng người khó đoán, tiểu tử ngươi còn non và xanh lắm.
- Chút nữa ta tìm Hổ ca hỏi chuyện liền biết ai còn non và xanh.
Lâm Phong thầm nghĩ dù sao cũng không phải là vật của hắn không có cũng không sao, điều quan trọng bây giờ chính là chuyện chung thân đại sự sao này.
Gần nữa tháng bế quan, hắn đã thành công đột phá linh giả tam cấp sơ kỳ, bây giờ bên trong Thương Vân thành cũng xem như là cao thủ có thể tung hoành ngang dọc.
Chỉ là trong thời gian hắn bế quan thì Liễu Huân Vũ không xuất hiện dù chỉ một lần, đang lúc buồn tình thì hắn chợt nhớ tới một vấn đề.
- Lão đầu ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Nói.
- Hình như nàng không biết chỗ của ta.
Lão đầu im lặng một lúc sao đó thở dài.
- Đây là bước ngoặc lão phu không lườn trước được.
- Hài.
Sao khi xác định được vấn đề thì Lâm Phong lập tức chạy đến chỗ của Ảnh Nguyệt, trên đường đi hắn cảm giác hơi đói nên ghé vào khách điếm làm vài món sao đó tiếp tục lên đường.
Vừa đi vừa ngẫm nghĩ lại nhân sinh của mình, nếu là trước kia thì hắn sẽ không dại khờ theo đuổi một mỹ nhân như Liễu Huân Vũ nhưng thời thế thay đổi, nhân sinh lên voi xuống chó, với thân phận luyện đan sư nghiệp dư của hắn cũng đủ sức quyến rũ ngàn vạn nữ tu.
Lâm Phong tới trước đại môn của Ảnh Nguyệt thì nhìn thấy một thanh niên cao to từ bên trong đi ra.
- Không phải trùng hợp vậy chứ ?
Thanh niên cao to nhìn thấy Lâm Phong liền hô lớn.
- Lâm huynh đệ.
- Hổ ca.
Hai người lao tới ôm nhau thắm thiết như huynh đệ lâu ngày chưa gặp, Lý Thành Hổ vui vẻ nhìn Lâm Phong, hai mắt sáng rực như muốn nuốt chửng đối phương.
- Tiểu huynh đệ lâu quá không gặp, ta tưởng đệ ngủm rồi chứ.
- Hổ ca chưa ngủm làm tiểu đệ sao có thể ngủm trước được.
- Ha ha… đi vào trong nói chuyện.
Lý Thành Hổ nhiệt tình lôi kéo đối phương vào trong, mấy ngày nay hắn đã ngán thức ăn của Ảnh Nguyệt đang muốn đi săn vài con yêu thú để đổi vị không ngờ vừa ra tới cửa thì hắc mộc thử à nhầm phải gọi là Lâm huynh đệ tự tìm đến, thượng thiên quả nhiên có mắt.
- Lâm tiểu đệ hôm nay đến đây có chuyện gì không?
- Đệ…
Lâm Phong đảo mắt, chẳng lẽ nói hắn đến tìm Liễu mỹ nhân hẹn hò, để mấy thanh niên ở đây biết được chắc gì đã còn mạng để gặp mỹ nhân.
- Đệ đến tìm Hổ ca bàn chút chuyện.
- Có phải là đi săn yêu thú không?
- Đúng… quá đúng, chính là đi săn yêu thú, Hổ ca đúng là anh minh thần dũng vừa nhìn đã đoán ra.
- Vậy đi thôi.
Lý Thành Hổ lập tức đổi hướng lôi Lâm Phong chạy ra ngoài, Lâm Phong bị Hổ ca xoay đến chóng mặt.
- Đợi… đợi đã.
- Có chuyện gì sao?
- Đám yêu thú này hơi bị lợi hại hay là gọi thêm vài người nữa đi cho chắc.
- Yên tâm, Hổ ca lo được.
Lý Thành Hổ vỗ ngực đảm bảo, từ Quỷ Lâm trở về hắn đã thành công đột phá linh giả tam cấp hậu kỳ, niềm tin theo đó tăng lên mấy phần. Lâm Phong nhìn thanh niên cao to trước mặt, đúng là có vài phần vững chắc nhưng hắn vẫn cảm thấy không ổn.
- Không đúng, chút nữa quên mất chính sự.
Ánh mắt hắn đảo một vòng, nhỏ giọng nói với thanh niên cao to trước mặt.
- Hổ ca chuyện đan dược thế nào rồi?
- Đan dược ?
- Qủy linh đan.
Lý Thành Hổ gãi đầu.
- Chuyện này do đoàn trưởng giải quyết, ta cũng không rõ.
- Vậy à, hay là chúng ta trước vào trong tìm người hỏi thử sao đó lại đi săn yêu thú.
- Cũng được.
Lâm Phong từng đến Ảnh Nguyệt một lần nên nhớ rõ địa hình nơi này, chỉ lượn vài vòng là tới phòng Lưu Khôi, trùng hợp là đối phương không có trong phòng.
- Người hiền tất gặp lành.
Lâm Phong liền đổi địa chỉ sang phòng của Liễu mỹ nhân. Lý Thành Hổ đến trước cửa phòng thì dừng lại.
- Lâm huynh đệ hay là đệ tự hỏi đi, ta ở ngoài đợi.
Lâm Phong ném một con hắc mộc thử cho đối phương.
- Huynh ở ngoài đợi một chút, đệ nói xong sẽ ra ngay.
- Hắc hắc… bên ngoài để Hổ ca lo, đệ ở trong đó luôn cũng được.
Lý Thành Hổ nói xong liền rời đi, Lâm Phong nhìn bóng lưng cao lớn khuất dần, thầm nghĩ Hổ ca cũng không phải là hạng tứ chi phát triển.
- Hổ ca ẩn giấu thật sâu a, cũng đúng người bình thường sao tu vi lại cao hơn lão tử được.
- Nói như tiểu tử ngươi thì đại lục này chẳng còn tên ngốc nào.
- Ta nhịn.
Người hiền thì phải biết kính trên nhường dưới, tôn trọng trưởng bối, trước tiên lo đại sự cái đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.