Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ
Chương 60: Chiến trường Tu La
Xuân Phong Dao
05/05/2024
Đỗ Thánh Lan rêu rao ầm ĩ, học cung Thiên Thánh rượt theo phía sau. Sau khi lấy lại bình tĩnh, không ít tu sĩ ở gần đó đi tìm Thiên Cơ Lâu xác nhận tin tức. Một truyền mười, mười truyền trăm, tốc độ lan truyền tin tức đã sắp đuổi kịp mấy tên liều mạng trên trời rồi.
Trên một ngọn núi tuyết cách Bùi gia cỡ vạn dặm, đỉnh núi phủ một lớp tuyết mỏng. Một nữ tử ngồi tựa lưng vào mỏm đá, một tay đặt lên đầu gối, tay còn lại buông thõng xuống mặt đất. Nữ tử mặc y phục trắng tinh khôi, hạt châu xanh trên trâm cài tóc trở thành thứ duy nhất tô điểm cho nàng ta.
Núi tuyết tĩnh lặng, bởi vì có người khác xông vào nên cuối cùng cũng có chút âm hưởng.
Bùi Lưu Diễm không cần ngước mắt cũng biết ai đến. Nàng yên lặng tựa vào mỏm đá, đến khi bước chân tới gần mới ngước lên nhìn.
Nam nhân nhìn hiền lành thật thà cung kính báo cáo tình hình bên ngoài, lúc kể lại thỉnh thoảng sẽ nhíu mày. Người này chính là giáo viên từng được phái đến Đỗ gia, Triệu Trường Ninh.
Mấy tháng trước, vì muốn thăm dò Đỗ Thánh Lan còn sống hay đã chết mà Triệu Trường Ninh tự nguyện chịu tội thay trộm Tàng Thư Các, bị áp giải đến sườn núi Hung Nha hành quyết, kết quả là Đỗ Thánh Lan không xuất hiện cứu giúp, vì vậy gã tin rằng Đỗ Thánh Lan đã chết.
Bây giờ Đỗ Thánh Lan đột nhiên xuất hiện khiến gã rất khó hiểu.
Triệu Trường Ninh chứng kiến Đỗ Thánh Lan trưởng thành, đứa bé kia là người trọng tình trọng nghĩa, nếu lúc đó nó còn sống thì không thể không đi cứu gã.
Thật ra Triệu Trường Ninh hiểu Đỗ Thánh Lan nhưng lại là hiểu biết nông cạn. Đỗ Thánh Lan đã sớm nghi ngờ gã, còn từng hỏi Thiên Cơ đạo nhân, nhận được ám chỉ ‘không đi xa’.
Không thể nhìn thấu cảm xúc trên gương mặt tuyệt đẹp của Bùi Lưu Diễm, nàng ta chỉ bình tĩnh ‘ừ’ một tiếng.
“Không chết thì không chết, ngươi đi tìm đại trưởng lão nói là ta muốn gặp ông ta.”
Sau khi đại trưởng lão đến, Triệu Trường Ninh tự giác đứng sang một bên.
Bùi Lưu Diễm không chú trọng quá nhiều lễ nghi, nàng được phép làm như thế bởi vì phá vỡ gông xiềng tu hành trong cơ thể, họ hàng thuộc nhánh của nàng đều được lợi. Bùi Chi Tước làm vô số chuyện ác chỉ vì bắt chước Bùi Lưu Diễm, đánh vỡ trói buộc mị cốt trời sinh, đáng tiếc là chưa đạp nước được mấy cái mà đã liên tục xảy ra biến cố.
“Học cung canh phòng nghiêm ngặt, nghe nói hôm nay Minh Đô có thể lẻn vào là vì có âm vật trốn trong đồ cưới.”
Đại trưởng lão âm trầm gật đầu.
Bùi Lưu Diễm mỉm cười nói: “Hôn sự là do gia chủ đương nhiệm quyết định, trước kia ông còn cố ý kiểm tra huyết mạch của hắn.”
Nàng sẽ không tự nhiên nói mấy lời này, đại trưởng lão cũng biết điểm đáng ngờ trong chuyện này, lắc đầu: “Lúc học cung xảy ra chuyện, con nha đầu Chi Tước lập tức báo tin, ta sử dụng huyết mạch linh đài với Bùi Mộc Hàn thêm một lần nữa, suýt thì trở mặt.”
Hình như lúc đó đại trưởng lão bị mất hết thể diện, sắc mặt khó coi hơn: “Đúng là cánh cứng rồi.”
Cuối cùng Bùi Lưu Diễm cũng có chút cảm xúc khác: “Kết quả không có vấn đề?”
Đại trưởng lão gật đầu.
Sau khi xác định đó chỉ là trùng hợp, Bùi Lưu Diễm từ từ đứng dậy, ngón tay vạch một đường trong không khí, không gian như mặt nước gợn sóng, nhẹ nhàng bị xé ra. Đại trưởng lão nhíu mày: “Ngươi muốn ra ngoài?”
“Tháp Lâu không thể rơi vào tay Minh Đô.” Bùi Lưu Diễm thờ ơ nói, cơ thể biến mất trong khe không gian, Triệu Trường Ninh đi theo nàng vào trong.
Đại trưởng lão mặt mày đăm đăm xuống núi, nhìn như không có cảm xúc gì nhưng thật ra chân mày vẫn nhíu chặt. Một cái bóng đen hạ xuống trước mặt, không biết đến từ khi nào, nam nhân mang mặt nạ hung dữ đứng cách đại trưởng lão chưa đến nửa trượng.
Cố Nhai Mộc vốn chuẩn bị đổ tội cho Bùi Cửu Tinh, dùng huyết chú khống chế để gã thừa nhận mình có hợp tác với Minh Đô, nhưng nội gián của y trong Bùi gia truyền tin rằng đại trưởng lão vừa ra ngoài cách đây không lâu.
Thời khắc quan trọng này mà đột nhiên ra ngoài, ắt hẳn không phải là chuyện nhỏ. Cố Nhai Mộc đi theo lại gặt hái được kết quả không ngờ tới.
Đáng tiếc là dường như đối phương cố ý để y biết. Với thực lực của đại trưởng lão, lúc ra ngoài hoàn toàn có thể che giấu tai mắt của người khác, lúc nói chuyện với nữ tử trên đỉnh núi thì cũng chỉ tuỳ tiện bố trí một cái kết giới.
“Không ngờ ông cũng biết nói đùa.”
Huyết mạch linh đài sắp phủi bụi rồi, vậy mà ông ta lại nói dối đã kiểm tra huyết mạch.
Bây giờ không giống ngày xưa, Bùi Cửu Tinh tự huỷ cảnh giới, có lẽ sẽ không thể quay về độ kiếp kỳ. Trong thời điểm quan trọng này, nếu Bùi gia lại xuất hiện một gia chủ bị đánh tráo, chắc chắn sẽ bị học cung Thiên Thánh giận chó đánh mèo, thậm chí nhân cơ hội này chiếm đoạt Bùi gia cũng nên.
Đại trưởng lão không hỏi chuyện này có liên quan đến Cố Nhai Mộc hay không, cũng không hỏi đối phương có phải là Bùi Mộc Hàn hay không. Ông ta luôn để ý đến vẻ ngoài, tóc mai hoa râm bay phất phơ, rất lâu sau mới thốt ra hai chữ: “Vậy à?”
Ông ta vỗ tay một cái, vài tên thân tín thực lực không tầm thường lập tức bao vây Cố Nhai Mộc. Đại trưởng lão khàn giọng nói: “Nếu thật sự có thể đưa Tháp Lâu đến Minh Đô thì thôi, bằng không cho dù lão phu có liều cái mạng này cũng phải đích thân vạch trần bộ mặt thật của các hạ.”
Nhiệt độ bên dưới núi tuyết rất thấp, đại trưởng lão giằng co với Cố Nhai Mộc không hề che giấu cảm xúc trong đáy mắt, oán hận mãnh liệt như có một sức mạnh xuyên thấu, không biết là hận chính mình ngu xuẩn dẫn sói vào nhà hay là hận y hại Bùi gia tiến không được mà lùi cũng không xong.
Lúc Cố Nhai Mộc suy nghĩ có nên ra tay hay không thì đại trưởng lão đột nhiên phun máu, khom người cười rất khó nghe, tiếng cười càng lúc càng lớn như thể bị điên rồi vậy… Tranh đi, đấu đi! Người cười cuối cùng nhất định là người Bùi gia ta.
Nếu Tháp Lâu bị mang về Minh Đô, ván này Đỗ Thánh Lan chiến thắng! Cho dù Đỗ Thánh Lan không muốn thừa nhận thì hắn cũng mang một nửa dòng máu người nhà họ Bùi.
…
“Bái sư học nghệ tìm…”
Vừa tuyên truyền vừa chạy như điên. Đến khi nhiệt độ dần hạ xuống, tốc độ của đội ngũ không thể không chậm lại, tiếng kêu của tia chớp cũng im bặt như cổ họng bị vụn băng bịt kín.
Trước đó bọn họ đã bay qua mười ba thành trì, muốn về Minh Đô nhanh nhất chỉ có một con đường, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không sẽ chọn đường vòng. Đạo lý này kẻ địch cũng biết, hiện nay quân địch chủ yếu đuổi theo phía sau, Đỗ Thánh Lan không nghĩ ra còn ai có năng lực đứng ra ngăn cản.
Nghi ngờ của hắn nhanh chóng được giải đáp.
Hai bóng người lần lượt xuất hiện, trong đó người mặc đồ trắng rất xinh đẹp, giọng nói dịu dàng nhưng rất mạnh mẽ, đôi mắt đẹp nhìn tháp trên lưng Âm Khuyển: “Trộm đồ của người khác rất mất lịch sự, trả lại thì tốt hơn.”
Khi gương mặt nàng ta lộ rõ, mặt người giấy ngây người. Tu luyện mị cốt trời sinh đến cấp cao nhất, một cái nhăn mày, một tiếng cười sẽ làm người ta tự nguyện dâng cho nàng mọi thứ. Bùi Chi Tước cũng đẹp nhưng so với nữ tử này thì chỉ là canh suông ít nước. So về nhan sắc, nữ tử này cũng ngang ngửa Kỳ Tử Kỳ.
Nhưng Kỳ Tử Kỳ nhan sắc tuyệt thế không khiến người ta nảy sinh ý đồ không an phận, mà nữ tử này dù ăn mặc tao nhã cỡ nào vẫn toát lên hương vị câu hồn đoạt phách từ trong xương cốt.
Âm Khuyển không nói gì, chỉ lạnh lùng nói ‘đón lấy’, tuỳ tiện ném Tháp Lâu cho Đỗ Thánh Lan, còn bản thân mình thì biến thành bóng ma rợp trời cắn nuốt nữ tử kia.
Tháp cao ngàn mét trực tiếp đ.è xuống, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tia chớp cong lưng thành cầu vồng.
“Nặng quá.”
Làm sao Âm Khuyển có thể vác được thứ nặng như vậy mà còn bay được vậy nhỉ?
Tháp Lâu có thể trấn áp ma vật không chỉ dựa vào thần niệm mà còn là nguyên liệu đặc biệt của tháp. Đỗ Thánh Lan muốn dùng sức một người nâng nó lên thật sự quá vất vả.
Nữ tử yếu ớt vốn muốn đi giúp Âm Khuyển nhưng nhanh chóng phát hiện không cần thiết, bởi vì đã không kịp nữa rồi. Nữ tử yếu ớt vừa bước được mấy bước, hai bóng người lần lượt xuất hiện, chính là Đỗ Thanh Quang và viện trưởng học cung Thiên Thánh.
Đỗ Thanh Quang chứng kiến Bùi Lưu Diễm đánh nhau với Âm Khuyển cách đó không xa thì nheo mắt lại.
Viện trưởng học cung Thiên Thánh chỉ quan tâm Tháp Lâu, uy hiếp: “Giao Tháp Lâu ra đây!”
Cửu Nô chỉ mỉm cười, ngoắc ngón tay đầy khiêu khích.
Ở bên kia, trong tay Bùi Lưu Diễm xuất hiện hơn một ngàn sợi tơ trắng như tơ tằm quấn lấy bóng ma đang đè lên người. Nàng ta không quan tâm sống chết, kéo dài thời gian rất thuận lợi, sợi tơ không ngừng quấn quanh ngón tay chia ra thành những sợi nhỏ hơn, trong đó có một sợi đột nhiên biến mất, đến lúc xuất hiện thì chỉ cách con ngươi Âm Khuyển một đoạn ngắn.
Âm Khuyển không làm gì cả, sợi tơ mảnh bị hoà tan trong tiếng thầm thì cổ quái. Bùi Lưu Diễm lui lại một bước, trên ngón tay xuất hiện vết máu: “Chú thuật Minh Đô, danh bất hư truyền.”
Tự do ngoài chiến trường, Đỗ Thánh Lan liều mạng ngước cổ lên muốn thử tìm đường đột phá vòng vây, đáng tiếc ở phía trước tơ dày như mạng nhện, mặc dù Âm Khuyển có thể nhanh hoà tan chúng nhưng chúng cũng sẽ nhanh chóng dính lại.
Binh nhân đánh nhau với tuỳ tùng của nữ tử kia, đối phương bị đánh rơi đấu lạp, Đỗ Thánh Lan nheo mắt lại: “Trường Ninh thúc?”
Triệu Trường Ninh không địch lại binh nhân, bị đánh một chưởng rơi từ trên cao xuống. Binh nhân không truy sát, trái lại huơ đao về phía Đỗ Thanh Quang. Binh nhân ra chiêu rất từ tốn, nhưng Đỗ Thanh Quang phải dùng hai chiêu mới đỡ được.
Chiến đấu ở cấp bậc này khiến âm vật không thể tham gia, điều bọn nó có thể làm là đứng xa một chút, đừng để bị ngộ thương. Giữa lúc đám âm vật liều mạng tìm kiếm nơi an toàn thì đột nhiên phát hiện một tia chớp bé nhỏ đang cõng tháp dần dần bước vào khu vực đang đánh nhau. Trong đó có mấy lần tia chớp bị dư âm của trận chiến hai cao thủ độ kiếp kỳ làm bị thương nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước.
Đỗ Thánh Lan bò như con ốc sên, lặng lẽ chờ đợi cơ hội.
Không biết Cửu Nô đã nói gì mà làm Đỗ Thanh Quang lơ đãng một chút, tuy một chút này rất ngắn nhưng nàng không chút do dự lựa chọn lấy tổn thương đổi tổn thương tấn công.
Nhìn thấy Đỗ Thanh Quang lui về phía sau, Đỗ Thánh Lan nắm lấy cơ hội đột nhiên tăng tốc. Đỗ Thanh Quang đang lui lại cảm nhận được có cái gì đó, nhìn thấy Đỗ Thánh Lan dám đến cản đường thì không chút do dự xoay người, vung kiếm lên chém một cái.
“Đón lấy!” Đỗ Thánh Lan gằn giọng.
Nữ tử theo bản năng đỡ lấy, dưới mệnh lệnh của Đỗ Thánh Lan, Tháp Lâu đột nhiên khôi phục chiều cao ban đầu.
“A!” Trong nháy mắt nữ tử yếu ớt là người thứ hai bị ép thành hình cung.
Đỗ Thanh Quang, Đỗ Thánh Lan và Tháp Lâu vốn chỉ đứng cách nhau một chút, Đỗ Thánh Lan dùng vảy rồng cắt ngón tay. Cố Nhai Mộc từng nói rằng gặp phải nguy hiểm thì có thể nhỏ máu lên trên vảy, quả nhiên con rồng này rất đáng tin cậy, đến lúc nguy nan vảy rồng toả ra ánh sáng hoá thành tấm khiên chắn trước mặt, đối phó với ánh kiếm đáng sợ.
Sau khi Tháp Lâu đột nhiên biến lớn, binh nhân phản ứng nhanh nhất, gắng gượng ăn một đòn của viện trưởng học cung Thiên Thánh rồi đánh lén sau lưng Đỗ Thanh Quang, cùng lúc đó âm vật niêm phong cửa kéo mạnh một cái, Đỗ Thánh Lan và Đỗ Thanh Quang cùng ngã vào trong Tháp Lâu đã biến lớn gấp mấy lần.
Đỗ Thánh Lan đột ngột lùi lại mấy bước lấy thăng bằng, nói với người bên ngoài: “Các ngươi tốc chiến tốc thắng, Đỗ Thanh Quang để ta đối phó!”
“…..”
Cùng với biểu cảm ngạo nghễ của hắn là một âm thanh uy nghiêm vang lên trong Tháp Lâu: “Trong Tháp Lâu, tu vi của các vị sẽ bị áp chế ở nguyên anh kỳ.”
Đỗ Thanh Quang biết rõ tính toán của Đỗ Thánh Lan, thu kiếm: “Năng lực của ngươi chưa từng làm vi phụ thất vọng.”
Âm vật bị thương nặng không còn sức niêm phong cửa nữa, khoảnh khắc Đỗ Thanh Quang xoay người, một giọng nói vang lên từ đằng sau —
“Ra ngoài được sao?” Đỗ Thánh Lan hoá thành người, đã lâu rồi hắn không mang mặt nạ, khôi phục gương mặt ngày xưa: “Một tên điên muốn mở ra thời đại hoàng kim, ta đoán thần niệm trong Tháp Lâu sẽ vui vẻ tự bạo, cùng ông đồng quy vu tận.”
Đỗ Thanh Quang mang theo vô số chí bảo, chỉ cần thần niệm không ngăn cản, rời khỏi Tháp Lâu không phải là vấn đề lớn. Ông ta không hề có ý lui bước chỉ vì mấy lời uy hiếp của Đỗ Thánh Lan, bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không làm như thế.”
Có thể nghĩ đến đoạt xá thiên lôi chứng tỏ đối phương đã đoán được kế hoạch tu bổ Thiên Đạo. Nếu Đỗ Thánh Lan muốn hất đổ bàn cờ thì có thể tự sát, hoàn toàn thoát khỏi ván cờ của ông ta.
“Ta đương nhiên sẽ không làm thế, nhưng những thần niệm này thì có. Không có ông, ít nhất thì kỷ nguyên này sẽ không có thời đại hoàng kim.”
Đỗ Thanh Quang lắc đầu: “Ta từng đi gặp Trúc Mặc.”
Đỗ Thánh Lan hơi tái mặt.
Chuyện này hắn từng nghe nói, quan hệ giữa Đỗ gia và Trảm Nguyệt Sơn không được tốt, lúc đó Đỗ Thánh Lan từng khó hiểu hỏi Đỗ Thanh Quang tại sao lại đến Trảm Nguyệt Sơn, bây giờ nghĩ lại thì rất có khả năng hai người này đã từng trao đổi chuyện thời đại hoàng kim.
Trong Thời Quang, Đỗ Thánh Lan đã nhìn thấy thực lực của Phạn Hải tôn giả, đó là một tên cặn bã từ đầu đến chân, nhưng gã cũng là người có thực lực kinh khủng nhất mà Đỗ Thánh Lan từng thấy, dường như còn mạnh hơn cả Đỗ Thanh Quang. Chỉ dựa vào Đỗ Thanh Quang có lẽ không đủ để phá vỡ giới bích, có Trúc Mặc hỗ trợ sẽ càng chắc chắn hơn.
Đỗ Thánh Lan: “Vậy còn chờ gì nữa? Bây giờ chúng ta đến Trảm Nguyệt Sơn, lừa Trúc Mặc vào đây luôn.”
Muốn chết thì cùng chết.
Đỗ Thanh Quang không nói gì, nhìn như đứng im nghe Đỗ Thánh Lan châm chọc nhưng trên thực tế ông ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Nhìn thấy hành động của Đỗ Thánh Lan, Âm Khuyển cũng từ bỏ suy nghĩ đánh chết Bùi Lưu Diễm, hai cái bóng lần lượt cuốn lấy cánh tay Bùi Lưu Diễm rồi kéo vào Tháp Lâu. Phân thắng bại không dễ dàng, ít nhất phải hơn trăm hiệp. Phân sinh tử còn khó hơn, nhưng nếu bàn về thực lực thì Âm Khuyển mạnh hơn Bùi Lưu Diễm. Đối mặt với Tháp Lâu cách chưa đến mười mét, muốn kéo người vào là một chuyện hết sức dễ dàng.
“Trong Tháp Lâu, tu vi của các vị sẽ bị áp chế ở nguyên anh kỳ.” Trên không trung vang vọng âm thanh nhắc nhở máy móc.
Học viên bị thần niệm khống chế trong khu vực tầng cao xa xa kinh ngạc nhìn từng người vào tháp như sủi cảo.
Rõ ràng đã tạm thời cầm chân trở ngại lớn nhất nhưng nhìn Đỗ Thanh Quang vẫn bình tĩnh như thế, Đỗ Thánh Lan không dám thả lỏng, vô cùng hoài nghi ông ta còn có chiêu dự phòng.
Bên ngoài.
Yểm dùng sức một người giữ chân học cung Thiên Thánh, đôi bên dây dưa không có kết quả. Đối mặt với một con quái vật giết mãi không chết, nhân số của học cung Thiên Thánh cũng đang hao tổn liên tục, cuối cùng đại năng dẫn đầu căm hận nói: “Lui!”
Bây giờ bọn họ chỉ có thể cầu nguyện viện trưởng có thể mang Tháp Lâu về.
Yểm đang định bắt hai người để hỏi cung đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên nhận được tin của Đỗ Thanh Quang bảo nó đến vùng trời của Thiên Nhạc Thành, sau đó nghĩ cách vào Tháp Lâu. Yểm vốn do dự, nhưng Đỗ Thanh Quang nói là sẽ đích thân cùng nó đến Minh Đô giết Tiểu Âm Khuyển, cuối cùng Yểm quyết định đi một chuyến.
Sắp đến Thiên Nhạc Thành thì phía trước đang đánh nhau loạn tùng phèo.
Âm Khuyển Mắt Xanh buồn bực tại sao Tháp Lâu của học cung Thiên Thánh lại ở giữa không trung, tại sao nó có cảm giác cảnh này rất quen mắt?
Càng đến gần, phát hiện là Cửu Nô cõng Tháp Lâu thì Yểm lập tức nhận ra đây là một cơ hội.
Có nên nhân cơ hội này thử giết Cửu Nô không nhỉ?
Cửu Nô nửa cười nửa không nhìn sang.
Đôi mắt màu xanh loé lên tia tính toán, nhỡ đâu nó bị Cửu Nô giết sẽ mất ký ức vừa rồi, lúc sống lại e rằng sẽ vô thức đi giết Cửu Nô, sau đó bị giết… Đối mặt với khả năng hình thành vòng tuần hoàn chết chóc này, cuối cùng Yểm không ra tay với Cửu Nô: “Có người kêu ta vào.”
“Vào.” Cửu Nô hết sức rộng rãi.
Sau khi vào Tháp, Yểm cực kỳ cảnh giác. Đỗ Thánh Lan nhìn thấy Âm Khuyển Mắt Xanh là biết không ổn, thứ này giết không chết, nếu như thần niệm thật sự tự bạo, Yểm hy sinh bảo vệ Đỗ Thanh Quang thì cùng lắm ông ta chỉ bị thương nặng.
Vừa rồi hai người đứng gần như vậy, Đỗ Thánh Lan có thể khẳng định Đỗ Thanh Quang không có hành động kỳ lạ nào, không biết ông ta làm thế nào sử dụng được bùa đưa tin.
Sau khi đi vào, Yểm cứ nhìn chằm chằm Bùi Lưu Diễm, không phải là bị mị cốt trời sinh của nàng ta mê hoặc mà là nó ngửi được mùi trên người Bùi Lưu Diễm, trong mắt chứa sát khí: “Tại sao ngươi có thể có cùng loại hơi thở với Cửu Nô?”
Đỗ Thánh Lan nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn Bùi Lưu Diễm.
Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Lưu Diễm mỉm cười: “Cái tên Cửu Nô thật thú vị.” Nàng ta im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Chuyện này không có gì lạ, nghiêm túc mà nói Cửu Nô là tâm ma của ta.”
Không có bất kỳ giấu diếm, giọng nói cũng không có cảm xúc gì. Dường như Bùi Lưu Diễm muốn dùng chuyện này để làm Đỗ Thánh Lan hao tổn đạo tâm, ôn tồn giải thích: “Ta loại bỏ tổng cộng chín lần tâm ma, lần cuối cùng là năm sinh ngươi ra. À, lần đầu tiên bế ngươi, ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu…”
Dường như Bùi Lưu Diễm muốn nhớ lại cảm giác đó, đáng tiếc tâm lặng như nước: “Khi đó ta còn dỗ ngươi, ra lệnh cho Triệu Trường Ninh ở lại Đỗ gia chăm sóc.”
Đỗ Thánh Lan từng có ký ức được mẹ dỗ dành, dịu dàng nói cho hắn biết đừng sợ. Nhưng hắn không thể ngờ rằng đối phương xem tình thương của mẹ là tâm ma, không chút do dự loại bỏ.
Nói xong, Bùi Lưu Diễm liếc nhìn Đỗ Thanh Quang: “Kết quả bị hắn nhìn thấy, cha ngươi lo ta đa tình hỏng việc, hợp tác với Bùi Cửu Tinh ép ta tu hành trong cấm địa gia tộc.” Nàng ta lắc đầu, vẫn duy trì ý cười nói tiếp: “Cho đến khi tin ngươi chết truyền đến, Bùi gia dùng danh sách học cung Thiên Thánh và Bùi Chi Tước để trao đổi, ta mới được ra ngoài…”
Bùi Lưu Diễm định nói thêm thì bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Tâm ma của ta, ngươi ở đây làm chuyện gì xấu với con nuôi ta đấy?”
Nữ tử yếu ớt đi ở đằng sau, bóng đen phía trước bị nàng đá như đá banh.
Ngay vừa rồi, nam tử âm nhu ở lại học cung chặn hậu đã cưỡi mãng xà đến đây, lúc trước hắn ở trên đường nhìn thấy Yểm cùng học cung Thiên Thánh đại chiến ba trăm hiệp, khiếp sợ suýt thì ngã xuống đất.
Bám theo một đoạn, nam tử âm nhu chậm hơn Âm Khuyển Mắt Xanh một bước.
Nữ tử yếu ớt: “Đón lấy!”
Nam tử âm nhu sửng sốt, nhìn thấy Tháp Lâu bay tới thì đón lấy, suýt chút nữa cột sống gãy luôn: “A!”
Nghe tiếng xương nứt, nam tử âm nhu giật giật môi, sao cái tháp này biến về độ lớn ban đầu rồi?
Lúc trước binh nhân đã trúng một đao, bây giờ đã ở thế yếu. Nữ tử yếu ớt đúng lúc tham gia, đạp viện trưởng học cung Thiên Thánh bay vào Tháp Lâu nên mới có cảnh tượng vừa rồi.
Đỗ Thánh Lan run run: “Tâm ma của mẹ?”
Nữ tử yếu ớt hưng phấn, ôm ngực ho khan liên tục: “Con người đều có thất tình lục dục, con xem ả ta giống con người chỗ nào? Ngày sau giết ả, ta có thể chứng đạo rồi.”
“…..”
Tháp Lâu ít hạn chế đối với âm vật, sau đó binh nhân cũng vào tháp, bên trong lại quay về tình thế giằng co. Yểm có thể bảo vệ thần niệm của Đỗ Thanh Quang, nhưng nhỡ đâu bị binh nhân ngăn cản, chưa chắc có thể bảo vệ được. Đối với tu sĩ, tự bạo là một chuyện rất đáng sợ, nhưng đối với sinh linh ở Minh Đô thì không phải là ngõ cụt.
Bùi Lưu Diễm vô cùng kiêu ngạo, từ nãy đến giờ không thèm nhìn Cửu Nô mà chỉ dùng giọng điệu thương hại nói: “Từ lần đầu tiên loại bỏ tâm ma đến nay, mấy mươi năm trôi qua, ngươi cũng đã có thành tựu.”
Trong Tháp Lâu, thực lực của Cửu Nô cao hơn Bùi Lưu Diễm, khí đen trên người Cửu Nô rất đậm, hoà tan tơ tằm trong tay Bùi Lưu Diễm. Đang nói chuyện thì Cửu Nô bất ngờ công kích, móng tay sắc nhọn cào lên mặt đối phương. Cửu Nô cười híp mắt: “Tâm ma của ta ơi, sao ngươi có thể đẹp hơn bản thể được chứ?”
Tránh được khuôn mặt nhưng cần cổ bị cào rách, một giọt máu rơi xuống, mạng nhện biến thành màu đỏ như máu. Bùi Lưu Diễm lạnh lùng nói: “Bốn mươi năm trước ta nên gi.ết chết ngươi.”
Nữ tử yếu đuối ho khan nhưng cũng cười theo, nhìn thẳng đôi mắt lưu ly còn đẹp hơn minh điểu của đối phương: “Ai bảo khi đó ngươi không có năng lực làm chi.”
Bùi Lưu Diễm và Cửu Nô đánh đến tối mày tối mặt, cách đó không xa Âm Khuyển và Đỗ Thanh Quang đang giằng co, binh nhân phụ trách cản Yểm.
Từ miệng thần niệm, Đỗ Thánh Lan biết được tên của mấy đứa học viên ban đầu đánh vỡ thần niệm, không biết từ khi nào đã đến khu vực kia: “Nghe nói các ngươi rất muốn đột phá?”
Nam tử gầy gò thấy tình thế không ổn bèn quát người bên cạnh: “Liên thủ.”
Tu hành tâm pháp U Lan, bản thể lại là sét, Đỗ Thánh Lan ở trong Tháp Lâu bị hạn chế không nhiều lắm. Đối mặt với sự đề phòng của nam tử gầy gò, Đỗ Thánh Lan cười mỉa, sau đó không chút khách khí hoá thành một tia sét đánh tới.
Lực công kích cũng không mạnh.
Nam tử gầy gò dễ dàng ngăn cản, không khỏi giật mình.
Tia sét nhẹ nhàng điểm số: “Lượt thiên kiếp thứ nhất.”
Tia sét thứ hai đánh xuống to hơn lần trước rất nhiều, mấy học viên đứng bên cạnh nam tử gầy gò định giúp đỡ nhưng lúc tia sét chạm vào cơ thể, cho dù là chân khí hộ thể cũng không thể xoá tan cảm giác run sợ đó, có người không chịu được muốn rút lui.
“Lượt thiên kiếp thứ hai.”
“Cảm giác độ kiếp rất tuyệt đúng không?” Tháp Lâu hạ xuống thấp, bởi vì thi triển Phân Thân Pháp nên ngay lập tức xuất hiện vô số tia sét nhỏ xíu. Những tia sét này điên cuồng tập trung lại một chỗ, tái hiện quá trình hình thành thiên kiếp một cách hoàn mỹ.
Đỗ Thánh Lan không vội vàng đánh xuống mà triệu hồi cây búa. Hồng Mông Nguyên Bảo bay vòng quanh Tháp Lâu, nó cũng khá thông minh, thu bớt hơi thở hồng mông, cố gắng khởi động hoa văn nguyền rủa ở mặt ngoài. Sau khi bay một vòng quay về trong tay Đỗ Thánh Lan, Hồng Mông Nguyên Bảo còn kích động dụi dụi mấy cái.
Tia sét chia ra một tia điện cầm chắc cây búa, hai cổ sức mạnh hợp thành một phát huy sức mạnh huỷ diệt đến tối đa khiến người khác kinh hãi.
“Nguyên thân của những thần niệm này bảo vệ đại lục Cửu Xuyên mà chết, các ngươi biết đại nghĩa quốc gia là gì không?”
Đập một búa siêu tàn nhẫn.
Pháp khí của nam tử gầy gò đã bị hư hại lúc đánh vỡ thần niệm, thực lực bị áp chế ở nguyên anh kỳ tất nhiên không thể chịu nổi một cú của Đỗ Thánh Lan, bị búa đập bay ra ngoài.
Tiếng hét thê lương của hắn bị tiếng đánh nhau ở cửa ra lấn át, Bùi Lưu Diễm cả người đầy máu, cánh tay của Cửu Nô đã hoá hư ảo nhưng đôi bên vẫn đang liều mạng đánh nhau.
“Tâm ma của ta ới…”
“Câm miệng!”
Cái bóng dưới chân Âm Khuyển lan về phía đối diện: “Hổ dữ không ăn thịt con, để con trai hoá thành lôi kiếp, ngươi cũng xứng làm người à?”
Đỗ Thanh Quanh dùng ánh kiếm dễ dàng phá giải, khoé miệng cong lên: “Đại đạo vô tình, từ khi nào Minh Đô nói tới đạo nghĩa thế nhỉ?”
Âm Khuyển lắc đầu: “Đại đạo không liên quan đến chuyện làm cha.”
Các học viên ở khu vực tầng cao cả đời này chưa từng thấy khiếp sợ nhiều như hôm nay. Ngay cả Âm Khuyển Mắt Xanh cũng cảm thấy quái dị. Nó cho rằng tình thân ở Minh Đô đã đủ nhạt rồi, bây giờ mới phát hiện so với chuyện nhà của Đỗ Thanh Quang, cái kịch bản giết cha giết anh ở Minh Đô chẳng là cái quái gì cả.
Đỗ Thanh Quang có vợ, tâm ma của vợ ông ta tác oai tác quái ở Minh Đô, nhận con trai của bản thể làm con nuôi, con của Đỗ Thanh Quang thì… Yểm nhìn về phía trước…
Lôi điện vẫn đang sáng lên, lại là một cái đập tàn nhẫn: “Tu sĩ chúng ta sinh ra ở đây, sao có thể không trả ơn đại lục này?”
Nam tử gầy gò hoàn toàn không có cơ hội được nói, nhìn thoáng qua thấy pháp khí thiên cập hắn dùng để trấn áp tà ma nên định lấy để đối phó với Đỗ Thánh Lan, ai ngờ hắn vừa có suy nghĩ này, cổ tay đã bị búa đập nát.
Đau đớn khiến hắn sắp mất lí trí: “Người không vì mình trời tru đất diệt, có gì không đúng?”
Cây búa khua liên tục, Đỗ Thánh Lan lạnh lùng nói: “Cầu đạo vô nghĩa thì tu tiên cái gì?”
Một học viên ở khu vực tầng cao nói nhỏ: “Nhìn thấy chưa, người ta thành công cũng có lý do cả đấy.”
Nhìn những người khác đi, có người đang nghiên cứu đạo làm cha, có người gào thét đối phương là tâm ma, đánh chết đi sống lại, có người lại đang xem kịch gia đình. Là người trong cuộc đồng thời là nạn nhân, từ nãy đến giờ Đỗ Thánh Lan chỉ xoay búa tuyên dương cái gọi là đại nghĩa quốc gia.
Chuyện này hợp lý sao?
Trên một ngọn núi tuyết cách Bùi gia cỡ vạn dặm, đỉnh núi phủ một lớp tuyết mỏng. Một nữ tử ngồi tựa lưng vào mỏm đá, một tay đặt lên đầu gối, tay còn lại buông thõng xuống mặt đất. Nữ tử mặc y phục trắng tinh khôi, hạt châu xanh trên trâm cài tóc trở thành thứ duy nhất tô điểm cho nàng ta.
Núi tuyết tĩnh lặng, bởi vì có người khác xông vào nên cuối cùng cũng có chút âm hưởng.
Bùi Lưu Diễm không cần ngước mắt cũng biết ai đến. Nàng yên lặng tựa vào mỏm đá, đến khi bước chân tới gần mới ngước lên nhìn.
Nam nhân nhìn hiền lành thật thà cung kính báo cáo tình hình bên ngoài, lúc kể lại thỉnh thoảng sẽ nhíu mày. Người này chính là giáo viên từng được phái đến Đỗ gia, Triệu Trường Ninh.
Mấy tháng trước, vì muốn thăm dò Đỗ Thánh Lan còn sống hay đã chết mà Triệu Trường Ninh tự nguyện chịu tội thay trộm Tàng Thư Các, bị áp giải đến sườn núi Hung Nha hành quyết, kết quả là Đỗ Thánh Lan không xuất hiện cứu giúp, vì vậy gã tin rằng Đỗ Thánh Lan đã chết.
Bây giờ Đỗ Thánh Lan đột nhiên xuất hiện khiến gã rất khó hiểu.
Triệu Trường Ninh chứng kiến Đỗ Thánh Lan trưởng thành, đứa bé kia là người trọng tình trọng nghĩa, nếu lúc đó nó còn sống thì không thể không đi cứu gã.
Thật ra Triệu Trường Ninh hiểu Đỗ Thánh Lan nhưng lại là hiểu biết nông cạn. Đỗ Thánh Lan đã sớm nghi ngờ gã, còn từng hỏi Thiên Cơ đạo nhân, nhận được ám chỉ ‘không đi xa’.
Không thể nhìn thấu cảm xúc trên gương mặt tuyệt đẹp của Bùi Lưu Diễm, nàng ta chỉ bình tĩnh ‘ừ’ một tiếng.
“Không chết thì không chết, ngươi đi tìm đại trưởng lão nói là ta muốn gặp ông ta.”
Sau khi đại trưởng lão đến, Triệu Trường Ninh tự giác đứng sang một bên.
Bùi Lưu Diễm không chú trọng quá nhiều lễ nghi, nàng được phép làm như thế bởi vì phá vỡ gông xiềng tu hành trong cơ thể, họ hàng thuộc nhánh của nàng đều được lợi. Bùi Chi Tước làm vô số chuyện ác chỉ vì bắt chước Bùi Lưu Diễm, đánh vỡ trói buộc mị cốt trời sinh, đáng tiếc là chưa đạp nước được mấy cái mà đã liên tục xảy ra biến cố.
“Học cung canh phòng nghiêm ngặt, nghe nói hôm nay Minh Đô có thể lẻn vào là vì có âm vật trốn trong đồ cưới.”
Đại trưởng lão âm trầm gật đầu.
Bùi Lưu Diễm mỉm cười nói: “Hôn sự là do gia chủ đương nhiệm quyết định, trước kia ông còn cố ý kiểm tra huyết mạch của hắn.”
Nàng sẽ không tự nhiên nói mấy lời này, đại trưởng lão cũng biết điểm đáng ngờ trong chuyện này, lắc đầu: “Lúc học cung xảy ra chuyện, con nha đầu Chi Tước lập tức báo tin, ta sử dụng huyết mạch linh đài với Bùi Mộc Hàn thêm một lần nữa, suýt thì trở mặt.”
Hình như lúc đó đại trưởng lão bị mất hết thể diện, sắc mặt khó coi hơn: “Đúng là cánh cứng rồi.”
Cuối cùng Bùi Lưu Diễm cũng có chút cảm xúc khác: “Kết quả không có vấn đề?”
Đại trưởng lão gật đầu.
Sau khi xác định đó chỉ là trùng hợp, Bùi Lưu Diễm từ từ đứng dậy, ngón tay vạch một đường trong không khí, không gian như mặt nước gợn sóng, nhẹ nhàng bị xé ra. Đại trưởng lão nhíu mày: “Ngươi muốn ra ngoài?”
“Tháp Lâu không thể rơi vào tay Minh Đô.” Bùi Lưu Diễm thờ ơ nói, cơ thể biến mất trong khe không gian, Triệu Trường Ninh đi theo nàng vào trong.
Đại trưởng lão mặt mày đăm đăm xuống núi, nhìn như không có cảm xúc gì nhưng thật ra chân mày vẫn nhíu chặt. Một cái bóng đen hạ xuống trước mặt, không biết đến từ khi nào, nam nhân mang mặt nạ hung dữ đứng cách đại trưởng lão chưa đến nửa trượng.
Cố Nhai Mộc vốn chuẩn bị đổ tội cho Bùi Cửu Tinh, dùng huyết chú khống chế để gã thừa nhận mình có hợp tác với Minh Đô, nhưng nội gián của y trong Bùi gia truyền tin rằng đại trưởng lão vừa ra ngoài cách đây không lâu.
Thời khắc quan trọng này mà đột nhiên ra ngoài, ắt hẳn không phải là chuyện nhỏ. Cố Nhai Mộc đi theo lại gặt hái được kết quả không ngờ tới.
Đáng tiếc là dường như đối phương cố ý để y biết. Với thực lực của đại trưởng lão, lúc ra ngoài hoàn toàn có thể che giấu tai mắt của người khác, lúc nói chuyện với nữ tử trên đỉnh núi thì cũng chỉ tuỳ tiện bố trí một cái kết giới.
“Không ngờ ông cũng biết nói đùa.”
Huyết mạch linh đài sắp phủi bụi rồi, vậy mà ông ta lại nói dối đã kiểm tra huyết mạch.
Bây giờ không giống ngày xưa, Bùi Cửu Tinh tự huỷ cảnh giới, có lẽ sẽ không thể quay về độ kiếp kỳ. Trong thời điểm quan trọng này, nếu Bùi gia lại xuất hiện một gia chủ bị đánh tráo, chắc chắn sẽ bị học cung Thiên Thánh giận chó đánh mèo, thậm chí nhân cơ hội này chiếm đoạt Bùi gia cũng nên.
Đại trưởng lão không hỏi chuyện này có liên quan đến Cố Nhai Mộc hay không, cũng không hỏi đối phương có phải là Bùi Mộc Hàn hay không. Ông ta luôn để ý đến vẻ ngoài, tóc mai hoa râm bay phất phơ, rất lâu sau mới thốt ra hai chữ: “Vậy à?”
Ông ta vỗ tay một cái, vài tên thân tín thực lực không tầm thường lập tức bao vây Cố Nhai Mộc. Đại trưởng lão khàn giọng nói: “Nếu thật sự có thể đưa Tháp Lâu đến Minh Đô thì thôi, bằng không cho dù lão phu có liều cái mạng này cũng phải đích thân vạch trần bộ mặt thật của các hạ.”
Nhiệt độ bên dưới núi tuyết rất thấp, đại trưởng lão giằng co với Cố Nhai Mộc không hề che giấu cảm xúc trong đáy mắt, oán hận mãnh liệt như có một sức mạnh xuyên thấu, không biết là hận chính mình ngu xuẩn dẫn sói vào nhà hay là hận y hại Bùi gia tiến không được mà lùi cũng không xong.
Lúc Cố Nhai Mộc suy nghĩ có nên ra tay hay không thì đại trưởng lão đột nhiên phun máu, khom người cười rất khó nghe, tiếng cười càng lúc càng lớn như thể bị điên rồi vậy… Tranh đi, đấu đi! Người cười cuối cùng nhất định là người Bùi gia ta.
Nếu Tháp Lâu bị mang về Minh Đô, ván này Đỗ Thánh Lan chiến thắng! Cho dù Đỗ Thánh Lan không muốn thừa nhận thì hắn cũng mang một nửa dòng máu người nhà họ Bùi.
…
“Bái sư học nghệ tìm…”
Vừa tuyên truyền vừa chạy như điên. Đến khi nhiệt độ dần hạ xuống, tốc độ của đội ngũ không thể không chậm lại, tiếng kêu của tia chớp cũng im bặt như cổ họng bị vụn băng bịt kín.
Trước đó bọn họ đã bay qua mười ba thành trì, muốn về Minh Đô nhanh nhất chỉ có một con đường, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không sẽ chọn đường vòng. Đạo lý này kẻ địch cũng biết, hiện nay quân địch chủ yếu đuổi theo phía sau, Đỗ Thánh Lan không nghĩ ra còn ai có năng lực đứng ra ngăn cản.
Nghi ngờ của hắn nhanh chóng được giải đáp.
Hai bóng người lần lượt xuất hiện, trong đó người mặc đồ trắng rất xinh đẹp, giọng nói dịu dàng nhưng rất mạnh mẽ, đôi mắt đẹp nhìn tháp trên lưng Âm Khuyển: “Trộm đồ của người khác rất mất lịch sự, trả lại thì tốt hơn.”
Khi gương mặt nàng ta lộ rõ, mặt người giấy ngây người. Tu luyện mị cốt trời sinh đến cấp cao nhất, một cái nhăn mày, một tiếng cười sẽ làm người ta tự nguyện dâng cho nàng mọi thứ. Bùi Chi Tước cũng đẹp nhưng so với nữ tử này thì chỉ là canh suông ít nước. So về nhan sắc, nữ tử này cũng ngang ngửa Kỳ Tử Kỳ.
Nhưng Kỳ Tử Kỳ nhan sắc tuyệt thế không khiến người ta nảy sinh ý đồ không an phận, mà nữ tử này dù ăn mặc tao nhã cỡ nào vẫn toát lên hương vị câu hồn đoạt phách từ trong xương cốt.
Âm Khuyển không nói gì, chỉ lạnh lùng nói ‘đón lấy’, tuỳ tiện ném Tháp Lâu cho Đỗ Thánh Lan, còn bản thân mình thì biến thành bóng ma rợp trời cắn nuốt nữ tử kia.
Tháp cao ngàn mét trực tiếp đ.è xuống, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tia chớp cong lưng thành cầu vồng.
“Nặng quá.”
Làm sao Âm Khuyển có thể vác được thứ nặng như vậy mà còn bay được vậy nhỉ?
Tháp Lâu có thể trấn áp ma vật không chỉ dựa vào thần niệm mà còn là nguyên liệu đặc biệt của tháp. Đỗ Thánh Lan muốn dùng sức một người nâng nó lên thật sự quá vất vả.
Nữ tử yếu ớt vốn muốn đi giúp Âm Khuyển nhưng nhanh chóng phát hiện không cần thiết, bởi vì đã không kịp nữa rồi. Nữ tử yếu ớt vừa bước được mấy bước, hai bóng người lần lượt xuất hiện, chính là Đỗ Thanh Quang và viện trưởng học cung Thiên Thánh.
Đỗ Thanh Quang chứng kiến Bùi Lưu Diễm đánh nhau với Âm Khuyển cách đó không xa thì nheo mắt lại.
Viện trưởng học cung Thiên Thánh chỉ quan tâm Tháp Lâu, uy hiếp: “Giao Tháp Lâu ra đây!”
Cửu Nô chỉ mỉm cười, ngoắc ngón tay đầy khiêu khích.
Ở bên kia, trong tay Bùi Lưu Diễm xuất hiện hơn một ngàn sợi tơ trắng như tơ tằm quấn lấy bóng ma đang đè lên người. Nàng ta không quan tâm sống chết, kéo dài thời gian rất thuận lợi, sợi tơ không ngừng quấn quanh ngón tay chia ra thành những sợi nhỏ hơn, trong đó có một sợi đột nhiên biến mất, đến lúc xuất hiện thì chỉ cách con ngươi Âm Khuyển một đoạn ngắn.
Âm Khuyển không làm gì cả, sợi tơ mảnh bị hoà tan trong tiếng thầm thì cổ quái. Bùi Lưu Diễm lui lại một bước, trên ngón tay xuất hiện vết máu: “Chú thuật Minh Đô, danh bất hư truyền.”
Tự do ngoài chiến trường, Đỗ Thánh Lan liều mạng ngước cổ lên muốn thử tìm đường đột phá vòng vây, đáng tiếc ở phía trước tơ dày như mạng nhện, mặc dù Âm Khuyển có thể nhanh hoà tan chúng nhưng chúng cũng sẽ nhanh chóng dính lại.
Binh nhân đánh nhau với tuỳ tùng của nữ tử kia, đối phương bị đánh rơi đấu lạp, Đỗ Thánh Lan nheo mắt lại: “Trường Ninh thúc?”
Triệu Trường Ninh không địch lại binh nhân, bị đánh một chưởng rơi từ trên cao xuống. Binh nhân không truy sát, trái lại huơ đao về phía Đỗ Thanh Quang. Binh nhân ra chiêu rất từ tốn, nhưng Đỗ Thanh Quang phải dùng hai chiêu mới đỡ được.
Chiến đấu ở cấp bậc này khiến âm vật không thể tham gia, điều bọn nó có thể làm là đứng xa một chút, đừng để bị ngộ thương. Giữa lúc đám âm vật liều mạng tìm kiếm nơi an toàn thì đột nhiên phát hiện một tia chớp bé nhỏ đang cõng tháp dần dần bước vào khu vực đang đánh nhau. Trong đó có mấy lần tia chớp bị dư âm của trận chiến hai cao thủ độ kiếp kỳ làm bị thương nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước.
Đỗ Thánh Lan bò như con ốc sên, lặng lẽ chờ đợi cơ hội.
Không biết Cửu Nô đã nói gì mà làm Đỗ Thanh Quang lơ đãng một chút, tuy một chút này rất ngắn nhưng nàng không chút do dự lựa chọn lấy tổn thương đổi tổn thương tấn công.
Nhìn thấy Đỗ Thanh Quang lui về phía sau, Đỗ Thánh Lan nắm lấy cơ hội đột nhiên tăng tốc. Đỗ Thanh Quang đang lui lại cảm nhận được có cái gì đó, nhìn thấy Đỗ Thánh Lan dám đến cản đường thì không chút do dự xoay người, vung kiếm lên chém một cái.
“Đón lấy!” Đỗ Thánh Lan gằn giọng.
Nữ tử theo bản năng đỡ lấy, dưới mệnh lệnh của Đỗ Thánh Lan, Tháp Lâu đột nhiên khôi phục chiều cao ban đầu.
“A!” Trong nháy mắt nữ tử yếu ớt là người thứ hai bị ép thành hình cung.
Đỗ Thanh Quang, Đỗ Thánh Lan và Tháp Lâu vốn chỉ đứng cách nhau một chút, Đỗ Thánh Lan dùng vảy rồng cắt ngón tay. Cố Nhai Mộc từng nói rằng gặp phải nguy hiểm thì có thể nhỏ máu lên trên vảy, quả nhiên con rồng này rất đáng tin cậy, đến lúc nguy nan vảy rồng toả ra ánh sáng hoá thành tấm khiên chắn trước mặt, đối phó với ánh kiếm đáng sợ.
Sau khi Tháp Lâu đột nhiên biến lớn, binh nhân phản ứng nhanh nhất, gắng gượng ăn một đòn của viện trưởng học cung Thiên Thánh rồi đánh lén sau lưng Đỗ Thanh Quang, cùng lúc đó âm vật niêm phong cửa kéo mạnh một cái, Đỗ Thánh Lan và Đỗ Thanh Quang cùng ngã vào trong Tháp Lâu đã biến lớn gấp mấy lần.
Đỗ Thánh Lan đột ngột lùi lại mấy bước lấy thăng bằng, nói với người bên ngoài: “Các ngươi tốc chiến tốc thắng, Đỗ Thanh Quang để ta đối phó!”
“…..”
Cùng với biểu cảm ngạo nghễ của hắn là một âm thanh uy nghiêm vang lên trong Tháp Lâu: “Trong Tháp Lâu, tu vi của các vị sẽ bị áp chế ở nguyên anh kỳ.”
Đỗ Thanh Quang biết rõ tính toán của Đỗ Thánh Lan, thu kiếm: “Năng lực của ngươi chưa từng làm vi phụ thất vọng.”
Âm vật bị thương nặng không còn sức niêm phong cửa nữa, khoảnh khắc Đỗ Thanh Quang xoay người, một giọng nói vang lên từ đằng sau —
“Ra ngoài được sao?” Đỗ Thánh Lan hoá thành người, đã lâu rồi hắn không mang mặt nạ, khôi phục gương mặt ngày xưa: “Một tên điên muốn mở ra thời đại hoàng kim, ta đoán thần niệm trong Tháp Lâu sẽ vui vẻ tự bạo, cùng ông đồng quy vu tận.”
Đỗ Thanh Quang mang theo vô số chí bảo, chỉ cần thần niệm không ngăn cản, rời khỏi Tháp Lâu không phải là vấn đề lớn. Ông ta không hề có ý lui bước chỉ vì mấy lời uy hiếp của Đỗ Thánh Lan, bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không làm như thế.”
Có thể nghĩ đến đoạt xá thiên lôi chứng tỏ đối phương đã đoán được kế hoạch tu bổ Thiên Đạo. Nếu Đỗ Thánh Lan muốn hất đổ bàn cờ thì có thể tự sát, hoàn toàn thoát khỏi ván cờ của ông ta.
“Ta đương nhiên sẽ không làm thế, nhưng những thần niệm này thì có. Không có ông, ít nhất thì kỷ nguyên này sẽ không có thời đại hoàng kim.”
Đỗ Thanh Quang lắc đầu: “Ta từng đi gặp Trúc Mặc.”
Đỗ Thánh Lan hơi tái mặt.
Chuyện này hắn từng nghe nói, quan hệ giữa Đỗ gia và Trảm Nguyệt Sơn không được tốt, lúc đó Đỗ Thánh Lan từng khó hiểu hỏi Đỗ Thanh Quang tại sao lại đến Trảm Nguyệt Sơn, bây giờ nghĩ lại thì rất có khả năng hai người này đã từng trao đổi chuyện thời đại hoàng kim.
Trong Thời Quang, Đỗ Thánh Lan đã nhìn thấy thực lực của Phạn Hải tôn giả, đó là một tên cặn bã từ đầu đến chân, nhưng gã cũng là người có thực lực kinh khủng nhất mà Đỗ Thánh Lan từng thấy, dường như còn mạnh hơn cả Đỗ Thanh Quang. Chỉ dựa vào Đỗ Thanh Quang có lẽ không đủ để phá vỡ giới bích, có Trúc Mặc hỗ trợ sẽ càng chắc chắn hơn.
Đỗ Thánh Lan: “Vậy còn chờ gì nữa? Bây giờ chúng ta đến Trảm Nguyệt Sơn, lừa Trúc Mặc vào đây luôn.”
Muốn chết thì cùng chết.
Đỗ Thanh Quang không nói gì, nhìn như đứng im nghe Đỗ Thánh Lan châm chọc nhưng trên thực tế ông ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Nhìn thấy hành động của Đỗ Thánh Lan, Âm Khuyển cũng từ bỏ suy nghĩ đánh chết Bùi Lưu Diễm, hai cái bóng lần lượt cuốn lấy cánh tay Bùi Lưu Diễm rồi kéo vào Tháp Lâu. Phân thắng bại không dễ dàng, ít nhất phải hơn trăm hiệp. Phân sinh tử còn khó hơn, nhưng nếu bàn về thực lực thì Âm Khuyển mạnh hơn Bùi Lưu Diễm. Đối mặt với Tháp Lâu cách chưa đến mười mét, muốn kéo người vào là một chuyện hết sức dễ dàng.
“Trong Tháp Lâu, tu vi của các vị sẽ bị áp chế ở nguyên anh kỳ.” Trên không trung vang vọng âm thanh nhắc nhở máy móc.
Học viên bị thần niệm khống chế trong khu vực tầng cao xa xa kinh ngạc nhìn từng người vào tháp như sủi cảo.
Rõ ràng đã tạm thời cầm chân trở ngại lớn nhất nhưng nhìn Đỗ Thanh Quang vẫn bình tĩnh như thế, Đỗ Thánh Lan không dám thả lỏng, vô cùng hoài nghi ông ta còn có chiêu dự phòng.
Bên ngoài.
Yểm dùng sức một người giữ chân học cung Thiên Thánh, đôi bên dây dưa không có kết quả. Đối mặt với một con quái vật giết mãi không chết, nhân số của học cung Thiên Thánh cũng đang hao tổn liên tục, cuối cùng đại năng dẫn đầu căm hận nói: “Lui!”
Bây giờ bọn họ chỉ có thể cầu nguyện viện trưởng có thể mang Tháp Lâu về.
Yểm đang định bắt hai người để hỏi cung đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên nhận được tin của Đỗ Thanh Quang bảo nó đến vùng trời của Thiên Nhạc Thành, sau đó nghĩ cách vào Tháp Lâu. Yểm vốn do dự, nhưng Đỗ Thanh Quang nói là sẽ đích thân cùng nó đến Minh Đô giết Tiểu Âm Khuyển, cuối cùng Yểm quyết định đi một chuyến.
Sắp đến Thiên Nhạc Thành thì phía trước đang đánh nhau loạn tùng phèo.
Âm Khuyển Mắt Xanh buồn bực tại sao Tháp Lâu của học cung Thiên Thánh lại ở giữa không trung, tại sao nó có cảm giác cảnh này rất quen mắt?
Càng đến gần, phát hiện là Cửu Nô cõng Tháp Lâu thì Yểm lập tức nhận ra đây là một cơ hội.
Có nên nhân cơ hội này thử giết Cửu Nô không nhỉ?
Cửu Nô nửa cười nửa không nhìn sang.
Đôi mắt màu xanh loé lên tia tính toán, nhỡ đâu nó bị Cửu Nô giết sẽ mất ký ức vừa rồi, lúc sống lại e rằng sẽ vô thức đi giết Cửu Nô, sau đó bị giết… Đối mặt với khả năng hình thành vòng tuần hoàn chết chóc này, cuối cùng Yểm không ra tay với Cửu Nô: “Có người kêu ta vào.”
“Vào.” Cửu Nô hết sức rộng rãi.
Sau khi vào Tháp, Yểm cực kỳ cảnh giác. Đỗ Thánh Lan nhìn thấy Âm Khuyển Mắt Xanh là biết không ổn, thứ này giết không chết, nếu như thần niệm thật sự tự bạo, Yểm hy sinh bảo vệ Đỗ Thanh Quang thì cùng lắm ông ta chỉ bị thương nặng.
Vừa rồi hai người đứng gần như vậy, Đỗ Thánh Lan có thể khẳng định Đỗ Thanh Quang không có hành động kỳ lạ nào, không biết ông ta làm thế nào sử dụng được bùa đưa tin.
Sau khi đi vào, Yểm cứ nhìn chằm chằm Bùi Lưu Diễm, không phải là bị mị cốt trời sinh của nàng ta mê hoặc mà là nó ngửi được mùi trên người Bùi Lưu Diễm, trong mắt chứa sát khí: “Tại sao ngươi có thể có cùng loại hơi thở với Cửu Nô?”
Đỗ Thánh Lan nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn Bùi Lưu Diễm.
Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Lưu Diễm mỉm cười: “Cái tên Cửu Nô thật thú vị.” Nàng ta im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Chuyện này không có gì lạ, nghiêm túc mà nói Cửu Nô là tâm ma của ta.”
Không có bất kỳ giấu diếm, giọng nói cũng không có cảm xúc gì. Dường như Bùi Lưu Diễm muốn dùng chuyện này để làm Đỗ Thánh Lan hao tổn đạo tâm, ôn tồn giải thích: “Ta loại bỏ tổng cộng chín lần tâm ma, lần cuối cùng là năm sinh ngươi ra. À, lần đầu tiên bế ngươi, ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu…”
Dường như Bùi Lưu Diễm muốn nhớ lại cảm giác đó, đáng tiếc tâm lặng như nước: “Khi đó ta còn dỗ ngươi, ra lệnh cho Triệu Trường Ninh ở lại Đỗ gia chăm sóc.”
Đỗ Thánh Lan từng có ký ức được mẹ dỗ dành, dịu dàng nói cho hắn biết đừng sợ. Nhưng hắn không thể ngờ rằng đối phương xem tình thương của mẹ là tâm ma, không chút do dự loại bỏ.
Nói xong, Bùi Lưu Diễm liếc nhìn Đỗ Thanh Quang: “Kết quả bị hắn nhìn thấy, cha ngươi lo ta đa tình hỏng việc, hợp tác với Bùi Cửu Tinh ép ta tu hành trong cấm địa gia tộc.” Nàng ta lắc đầu, vẫn duy trì ý cười nói tiếp: “Cho đến khi tin ngươi chết truyền đến, Bùi gia dùng danh sách học cung Thiên Thánh và Bùi Chi Tước để trao đổi, ta mới được ra ngoài…”
Bùi Lưu Diễm định nói thêm thì bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Tâm ma của ta, ngươi ở đây làm chuyện gì xấu với con nuôi ta đấy?”
Nữ tử yếu ớt đi ở đằng sau, bóng đen phía trước bị nàng đá như đá banh.
Ngay vừa rồi, nam tử âm nhu ở lại học cung chặn hậu đã cưỡi mãng xà đến đây, lúc trước hắn ở trên đường nhìn thấy Yểm cùng học cung Thiên Thánh đại chiến ba trăm hiệp, khiếp sợ suýt thì ngã xuống đất.
Bám theo một đoạn, nam tử âm nhu chậm hơn Âm Khuyển Mắt Xanh một bước.
Nữ tử yếu ớt: “Đón lấy!”
Nam tử âm nhu sửng sốt, nhìn thấy Tháp Lâu bay tới thì đón lấy, suýt chút nữa cột sống gãy luôn: “A!”
Nghe tiếng xương nứt, nam tử âm nhu giật giật môi, sao cái tháp này biến về độ lớn ban đầu rồi?
Lúc trước binh nhân đã trúng một đao, bây giờ đã ở thế yếu. Nữ tử yếu ớt đúng lúc tham gia, đạp viện trưởng học cung Thiên Thánh bay vào Tháp Lâu nên mới có cảnh tượng vừa rồi.
Đỗ Thánh Lan run run: “Tâm ma của mẹ?”
Nữ tử yếu ớt hưng phấn, ôm ngực ho khan liên tục: “Con người đều có thất tình lục dục, con xem ả ta giống con người chỗ nào? Ngày sau giết ả, ta có thể chứng đạo rồi.”
“…..”
Tháp Lâu ít hạn chế đối với âm vật, sau đó binh nhân cũng vào tháp, bên trong lại quay về tình thế giằng co. Yểm có thể bảo vệ thần niệm của Đỗ Thanh Quang, nhưng nhỡ đâu bị binh nhân ngăn cản, chưa chắc có thể bảo vệ được. Đối với tu sĩ, tự bạo là một chuyện rất đáng sợ, nhưng đối với sinh linh ở Minh Đô thì không phải là ngõ cụt.
Bùi Lưu Diễm vô cùng kiêu ngạo, từ nãy đến giờ không thèm nhìn Cửu Nô mà chỉ dùng giọng điệu thương hại nói: “Từ lần đầu tiên loại bỏ tâm ma đến nay, mấy mươi năm trôi qua, ngươi cũng đã có thành tựu.”
Trong Tháp Lâu, thực lực của Cửu Nô cao hơn Bùi Lưu Diễm, khí đen trên người Cửu Nô rất đậm, hoà tan tơ tằm trong tay Bùi Lưu Diễm. Đang nói chuyện thì Cửu Nô bất ngờ công kích, móng tay sắc nhọn cào lên mặt đối phương. Cửu Nô cười híp mắt: “Tâm ma của ta ơi, sao ngươi có thể đẹp hơn bản thể được chứ?”
Tránh được khuôn mặt nhưng cần cổ bị cào rách, một giọt máu rơi xuống, mạng nhện biến thành màu đỏ như máu. Bùi Lưu Diễm lạnh lùng nói: “Bốn mươi năm trước ta nên gi.ết chết ngươi.”
Nữ tử yếu đuối ho khan nhưng cũng cười theo, nhìn thẳng đôi mắt lưu ly còn đẹp hơn minh điểu của đối phương: “Ai bảo khi đó ngươi không có năng lực làm chi.”
Bùi Lưu Diễm và Cửu Nô đánh đến tối mày tối mặt, cách đó không xa Âm Khuyển và Đỗ Thanh Quang đang giằng co, binh nhân phụ trách cản Yểm.
Từ miệng thần niệm, Đỗ Thánh Lan biết được tên của mấy đứa học viên ban đầu đánh vỡ thần niệm, không biết từ khi nào đã đến khu vực kia: “Nghe nói các ngươi rất muốn đột phá?”
Nam tử gầy gò thấy tình thế không ổn bèn quát người bên cạnh: “Liên thủ.”
Tu hành tâm pháp U Lan, bản thể lại là sét, Đỗ Thánh Lan ở trong Tháp Lâu bị hạn chế không nhiều lắm. Đối mặt với sự đề phòng của nam tử gầy gò, Đỗ Thánh Lan cười mỉa, sau đó không chút khách khí hoá thành một tia sét đánh tới.
Lực công kích cũng không mạnh.
Nam tử gầy gò dễ dàng ngăn cản, không khỏi giật mình.
Tia sét nhẹ nhàng điểm số: “Lượt thiên kiếp thứ nhất.”
Tia sét thứ hai đánh xuống to hơn lần trước rất nhiều, mấy học viên đứng bên cạnh nam tử gầy gò định giúp đỡ nhưng lúc tia sét chạm vào cơ thể, cho dù là chân khí hộ thể cũng không thể xoá tan cảm giác run sợ đó, có người không chịu được muốn rút lui.
“Lượt thiên kiếp thứ hai.”
“Cảm giác độ kiếp rất tuyệt đúng không?” Tháp Lâu hạ xuống thấp, bởi vì thi triển Phân Thân Pháp nên ngay lập tức xuất hiện vô số tia sét nhỏ xíu. Những tia sét này điên cuồng tập trung lại một chỗ, tái hiện quá trình hình thành thiên kiếp một cách hoàn mỹ.
Đỗ Thánh Lan không vội vàng đánh xuống mà triệu hồi cây búa. Hồng Mông Nguyên Bảo bay vòng quanh Tháp Lâu, nó cũng khá thông minh, thu bớt hơi thở hồng mông, cố gắng khởi động hoa văn nguyền rủa ở mặt ngoài. Sau khi bay một vòng quay về trong tay Đỗ Thánh Lan, Hồng Mông Nguyên Bảo còn kích động dụi dụi mấy cái.
Tia sét chia ra một tia điện cầm chắc cây búa, hai cổ sức mạnh hợp thành một phát huy sức mạnh huỷ diệt đến tối đa khiến người khác kinh hãi.
“Nguyên thân của những thần niệm này bảo vệ đại lục Cửu Xuyên mà chết, các ngươi biết đại nghĩa quốc gia là gì không?”
Đập một búa siêu tàn nhẫn.
Pháp khí của nam tử gầy gò đã bị hư hại lúc đánh vỡ thần niệm, thực lực bị áp chế ở nguyên anh kỳ tất nhiên không thể chịu nổi một cú của Đỗ Thánh Lan, bị búa đập bay ra ngoài.
Tiếng hét thê lương của hắn bị tiếng đánh nhau ở cửa ra lấn át, Bùi Lưu Diễm cả người đầy máu, cánh tay của Cửu Nô đã hoá hư ảo nhưng đôi bên vẫn đang liều mạng đánh nhau.
“Tâm ma của ta ới…”
“Câm miệng!”
Cái bóng dưới chân Âm Khuyển lan về phía đối diện: “Hổ dữ không ăn thịt con, để con trai hoá thành lôi kiếp, ngươi cũng xứng làm người à?”
Đỗ Thanh Quanh dùng ánh kiếm dễ dàng phá giải, khoé miệng cong lên: “Đại đạo vô tình, từ khi nào Minh Đô nói tới đạo nghĩa thế nhỉ?”
Âm Khuyển lắc đầu: “Đại đạo không liên quan đến chuyện làm cha.”
Các học viên ở khu vực tầng cao cả đời này chưa từng thấy khiếp sợ nhiều như hôm nay. Ngay cả Âm Khuyển Mắt Xanh cũng cảm thấy quái dị. Nó cho rằng tình thân ở Minh Đô đã đủ nhạt rồi, bây giờ mới phát hiện so với chuyện nhà của Đỗ Thanh Quang, cái kịch bản giết cha giết anh ở Minh Đô chẳng là cái quái gì cả.
Đỗ Thanh Quang có vợ, tâm ma của vợ ông ta tác oai tác quái ở Minh Đô, nhận con trai của bản thể làm con nuôi, con của Đỗ Thanh Quang thì… Yểm nhìn về phía trước…
Lôi điện vẫn đang sáng lên, lại là một cái đập tàn nhẫn: “Tu sĩ chúng ta sinh ra ở đây, sao có thể không trả ơn đại lục này?”
Nam tử gầy gò hoàn toàn không có cơ hội được nói, nhìn thoáng qua thấy pháp khí thiên cập hắn dùng để trấn áp tà ma nên định lấy để đối phó với Đỗ Thánh Lan, ai ngờ hắn vừa có suy nghĩ này, cổ tay đã bị búa đập nát.
Đau đớn khiến hắn sắp mất lí trí: “Người không vì mình trời tru đất diệt, có gì không đúng?”
Cây búa khua liên tục, Đỗ Thánh Lan lạnh lùng nói: “Cầu đạo vô nghĩa thì tu tiên cái gì?”
Một học viên ở khu vực tầng cao nói nhỏ: “Nhìn thấy chưa, người ta thành công cũng có lý do cả đấy.”
Nhìn những người khác đi, có người đang nghiên cứu đạo làm cha, có người gào thét đối phương là tâm ma, đánh chết đi sống lại, có người lại đang xem kịch gia đình. Là người trong cuộc đồng thời là nạn nhân, từ nãy đến giờ Đỗ Thánh Lan chỉ xoay búa tuyên dương cái gọi là đại nghĩa quốc gia.
Chuyện này hợp lý sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.