Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ
Chương 70: Đẹp rạn kính
Xuân Phong Dao
05/05/2024
Ngày thứ ba Thiên Cơ đạo nhân đến thăm Nhân Nghĩa Đường, Đỗ Thánh Lan dựa theo lời đã nói dùng Tôi Thể Tháp chữa trị cho nó.
Chữa trị được một nửa thì đột nhiên bầu trời tối sầm, tại một nơi rất xa, trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ xoáy màu đen, ngay sau đó là đốm sáng quen thuộc bay quanh. Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, ánh mắt tối sầm. Ngón tay phóng ra rất nhiều tia điện, hồ ly vội vàng dùng đuôi dập tắt da lông đang bốc cháy, nhẹ nhàng gạt hai cái khôi phục lớp lông bóng mượt.
Đỗ Thánh Lan khẽ cau mày, cảnh tượng kỳ dị như vậy chứng tỏ lại có thần tiên hạ giới.
Bầu trời đổ mưa nhỏ tí tách, hắn vươn tay ra đón lấy: “Đang là tháng giêng, đáng lẽ toà thành này nên có tuyết rơi.”
Một tên tiên nhân đã mang đến rất nhiều việc bất ngờ, không biết đại lục Cửu Xuyên phải chịu đựng tra tấn như thế nào nữa.
Thiên Cơ đạo nhân lười biếng nằm sấp trên bàn đó, mấy cái đuôi xoã tung ra hết, ngoắc ngoắc với Đỗ Thánh Lan thúc giục hắn tiếp tục giật điện.
Mãi cho đến khi Cố Nhai Mộc đi tới, nó mới an phận. Cố Nhai Mộc mang cho Đỗ Thánh Lan một vài công pháp hệ lôi và hệ hoả để hắn đối chiếu, tranh thủ lần sau đánh người sẽ làm trơn tru hơn.
Nhận ra Đỗ Thánh Lan mất tập trung, lão hồ ly chậm chạp đi sang một bên cùng sư tử Tuyết Hoa đập hạt óc chó, tư thế nhàn nhã khiến Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Cố Nhai Mộc nói: “Đối với người thượng giới, hình như ngươi không lo chút nào hết.”
Thiên Cơ đạo nhân không nói chuyện đánh đố nhưng mỗi một chữ đều rất cân nhắc: “Thiên Đạo có thể lách luật nhiều hơn trước đây, nhìn như yếu đuối nhưng không phải không có sức cai quản một số việc, có lẽ nó đang dồn sức mạnh còn sót lại để thiết lập những quy tắc khác.”
Cố Nhai Mộc không lên tiếng, ý bảo nó nói tiếp.
“Ví dụ như người thượng giới, xuống hạ giới phải hiến tế một pháp thân.”
Đỗ Thánh Lan nghe xong khẽ chớp mắt, Thiên Cơ đạo nhân biết không ít bí mật, ngay cả cách xuống hạ giới cũng biết.
“Thế nhưng!…” Hồ ly vểnh râu, con ngươi sáng rực có chút kinh dị: “Người thứ hai hạ giới phải hiến tế pháp thân mạnh hơn người đầu tiên mới được.”
Hiến tế thì chỉ có thể hiến tế pháp thân của mình, một pháp thân có thể cho mấy người cùng vào nhưng người được mang vào không thể mạnh hơn người hiến tế. Nếu như trước đây Ngọc Diện Đao lựa chọn mang theo đồng môn thì cố lắm cũng chỉ có thể mang theo một vị tu sĩ thực lực kém hơn hắn.
Đỗ Thánh Lan trầm ngâm: “Cho nên lại có người muốn xuống hạ giới thì phải hiến tế pháp thân có thực lực mạnh hơn.”
Bị huỷ một cái pháp thân, sau này trở về thực lực cũng sẽ không bằng lúc trước, nếu ở hạ giới không có thu hoạch gì thì cuối cùng giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Thiên Cơ đạo nhân: “Thực lực yếu, xuống hạ giới cũng vô dụng. Loại cách thức hiến tế pháp thân này làm đi làm lại chỉ có thể làm tối đa hai, ba lần.”
Đấu tới đấu lui, ai biết cuối cùng có phải là giới bích hấp thu pháp thân được lợi hay không, vả lại một phần năng lượng của giới bích sẽ được đưa lại cho Thiên Đạo.
…
Trước khi thần niệm của Phạn Hải tôn giả biến mất có hỏi vị trí của Ngọc Diện Đao, bảo hắn chờ ở nơi đó.
Giữa vùng núi non trùng điệp xuất hiện một hơi thở bá đạo, Ngọc Diện Đao kinh ngạc kêu lên: “Đại sư huynh.”
Dị tượng bầu trời nứt thành một cái khe lại xuất hiện, Ngọc Diện Đao biết có người hạ giới nhưng không ngờ rằng đó lại là đại sư huynh. Ở thượng giới, đại sư huynh được gọi là Thực Hồn đạo quân, từ sau khi có thực lực đã tự lập môn phái nhưng vì nhớ ơn sư phụ dạy dỗ nên luôn dốc sức phục vụ Phạn Môn, không biết tại sao mà mấy năm nay lại dần trở nên xa cách sư phụ.
Thực Hồn đạo quân nhìn hai bên trái phải: “Phu nhân của ngươi và đao thị đâu?”
Trên mặt Ngọc Diện Đao lộ ra sự nhục nhã: “Đao thị một người chết một người bị thương, bị người ta bắt đi rồi. Tỷ muội Tôn thị cũng bị mang đi.”
Vì muốn níu kéo chút thể diện, hắn kể người hạ giới vô sỉ, kể sự tình ở Ma Uyên, đương nhiên hắn không nhắc đến Vô Cấu Thạch mà chỉ nói đến việc Ngọc Diện Đao và sư phụ có cùng một ý nghĩ, đó là muốn bắt thiên lôi về nghiên cứu.
Sau đó hắn nhiều lần miêu tả lôi kiếp chém giết sau khi rời khỏi Ma Uyên: “Những người này là một đám ma quỷ, mấy tên điêu dân nhà quê.”
Thực Hồn đạo quân biết Ngọc Diện Đao đang đùn đẩy trách nhiệm nên chỉ tin một nửa, bảo Ngọc Diện Đao dẫn mình đến Y Cốc hắn từng đặt chân đến.
Lần này tiên nhân hạ phàm bớt ồn ào hơn trước rất nhiều, đã mấy ngày rồi vẫn không có tin tức truyền ra ngoài. Mãi cho đến khi qua ngày mười lăm tháng giêng, một tin tức hoả tốc truyền từ bắc tới nam, lần này người hạ giới là thân truyền của Phạn Hải thiên tôn, sắp sửa mở bí cảnh sư phụ để lại trước khi phi thăng.
Lúc nghe được tin tức này, Đỗ Thánh Lan đang hỏi Thiên Cơ đạo nhân lần thứ sáu là khi nào mới trở về nhà bế quan. Mỗi ngày lão hồ ly đều sắm vai thầy giáo chủ động giảng bài cho sư tử Tuyết Hoa, Đỗ Thánh Lan lo lắng cứ tiếp tục bị dạy dỗ như vậy, Tiểu Âm Khuyển sẽ học hư.
Thiên Cơ đạo nhân đổi đề tài dời đi sự chú ý của Đỗ Thánh Lan: “Lần này người tới xem ra không đơn giản.”
Lúc Ngọc Diện Đao giáng lâm luôn ra vẻ tiên nhân cao quý, hắn không cho lợi ích nên người khác đành phải nghĩ cách tìm được lợi ích từ trên người hắn. Nhưng người này thì khác, y biết cách phát triển nhân thủ cho mình.
Nhưng trên đời không ai cho không cái gì, Đỗ Thánh Lan nheo mắt nói: “Có phải đám tiên nhân trên thượng giới muốn nô dịch hạ giới đúng không? Trước tiên cho lợi ích lôi kéo một số tu sĩ của đại lục Cửu Xuyên, sau này sẽ phục vụ cho mình.”
Tu sĩ chú trọng truyền thừa, có khi người thừa kế còn quan trọng hơn con nối dõi. Nếu như nhận được lợi ích trong bí cảnh, đến lúc cần thiết lại dạy cho vài câu, nói không chừng bọn họ sẽ cho rằng bản thân thuộc về Phạn Môn, vì muốn nhận được thân phận sau khi lên thượng giới, vì lợi ích mà bán đứng đại lục Cửu Xuyên.
Cố Nhai Mộc giữ được thân phận đường chủ Nhân Nghĩa Đường nên có thể giằng co, kéo dài thời gian với đại trưởng lão Bùi gia và Bùi Lưu Diễm. Sau khi từ Bùi gia trở về, Cố Nhai Mộc đã nghe Đỗ Thánh Lan nói rằng muốn đi bí cảnh.
Đỗ Thánh Lan: “Cần phải lấy được truyền thừa.”
Ngăn cản những người khác lấy được là phụ, chuyện chính là vì nghiên cứu. Lúc ở trong ‘Thời Quang’, Đỗ Thánh Lan tận mắt nhìn thấy đao uy của Phạn Hải tôn giả, bọn họ phải nghĩ cách phá giải.
Cố Nhai Mộc ngẫm nghĩ một lúc: “Đến nơi này trước.”
“Nơi nào?”
“Trảm Nguyệt Sơn.”
Mười lăm tháng giêng đón thần tài, Trảm Nguyệt Sơn mười lăm tháng giêng đón ôn thần.
Cố Nhai Mộc mang theo Đỗ Thánh Lan xé rách không gian đến Trảm Nguyệt Sơn thì bị trận pháp dưới chân núi cản trở. Hắn không tuỳ tiện phá trận, lặng lẽ đứng dưới ánh trăng.
Không gian dao động từ sáng sớm đã gây sự chú ý, Trúc Mặc như cơn gió tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện dưới chân núi.
Tư Châu chết rồi, trong tay Đỗ Thánh Lan không còn lợi thế nào để chế ngự Trảm Nguyệt Sơn, bây giờ đến đây hoàn toàn có thể hình dung là tìm chết. Cố Nhai Mộc lên tiếng trước: “Gần đây kiếm linh như thế nào?”
Như đáp trả câu hỏi của y, huyết quang xa xa chợt loé lên. Trúc Mặc có mang theo kiếm đến, kiếm linh không bị áp chế bắt đầu trở nên mất khống chế.
Nói chuyện phiếm dưới chân núi có kết giới không đủ an toàn, cuối cùng Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan vẫn được mời lên núi, điều kiện là Âm Khuyển giấu mình trong cái bóng phải ở lại chân núi. Cố Nhai Mộc không có ý kiến gì, ý của Trúc Mặc rất rõ ràng, nếu như chọn lên núi mà không lấy ra được lợi ích chung thì không cần ra ngoài nữa.
Tư Châu chết không khiến kiếm linh vui vẻ mà trái lại càng làm nó trở nên nóng nảy. Trưởng lão mạnh hơn kiếm linh yếu ớt nhưng lại sợ lỡ tay làm kiếm linh bị thương.
Cố Nhai Mộc bình tĩnh nhìn kiếm linh: “Học đao đi!”
“…..” Kiếm linh đang la hét đột nhiên nhìn sang nơi khác.
Cố Nhai Mộc hoàn toàn không định hỏi ý kiến của nó, y nói chuyện với Trúc Mặc: “Truyền thừa của Phạn Hải tôn giả.”
Chỉ nói một câu là Trúc Mặc hiểu ngay, năng lực đáng sợ nhất của kiếm linh chính là có thể phá giải kiếm chiêu, trước đây Trúc Mặc ra tay với Mặc Thương cũng vì lý do này. Nhưng kiếm linh sinh ra từ kiếm, chỉ có thể đút kiếm chiêu, học đao là chuyện không thể nào.
Cố Nhai Mộc: “Nó từng bị đánh nát một lần, sau này độ nhạy bén với kiếm cũng không còn cao nữa. Ta đã giao chiến với Ngọc Diện Đao, môn đao pháp này có chút kỳ lạ, ẩn chứa một tia kiếm ý.”
Đối lập với những vũ khí khác, đao và kiếm được xem như tương đồng với nhau. Nếu như có thể phá giải truyền thừa Phạn Hải tôn giả để lại, có lẽ kiếm linh sẽ trong hoạ được phúc, được nâng cao thêm một bậc.
Trúc Mặc không lập tức trả lời, Cố Nhai Mộc lấy ra một cái quyển trục và nói: “Ta tìm được truyền thừa ở bí cảnh sẽ đưa cho ngươi, tương tự thì khi kiếm linh phá giải kiếm chiêu, ngươi cũng phải lập tức giao cho ta một phần.”
Cố Nhai Mộc đã có ý lợi dụng kiếm linh thì nhất định sẽ dốc hết sức tìm được truyền thừa. Hai thế lực cùng tìm kiếm, tỷ lệ lấy được truyền thừa rất cao.
Làm giao dịch với độ kiếp kỳ, lời thề Thiên Đạo không được chắc ăn cho lắm. Cố Nhai Mộc lấy ra quyển trục có thể ký kết khế ước, đôi bên đều có thể yên tâm.
“Học đao cái con khỉ! Đi chết đi! Ta muốn giết tất cả, ta muốn tất cả mọi người phải nếm trải nỗi tuyệt vọng của ta…”
Tiếng vọng vang lên, ngân quang chợt loé, kiếm linh bị cái đuôi dài quất ngã xuống đất, đất đá vỡ vụn. Cố Nhai Mộc lạnh lùng hỏi: “Học đao hay là chết?”
“Chết! Ta tình nguyện chết.”
Lời còn chưa dứt mà sát ý khổng lồ đã ập đến, nhìn thấy cái đuôi rồng khổng lồ sắp đập xuống, Trúc Mặc cũng không có ý ngăn cản, kiếm linh ôm đầu: “Học đao! Đừng nói đao, tiễn ta cũng có thể học!”
Bởi vì sợ hãi nên giọng nói cũng dần yếu ớt: “Học lễ học nhạc bắn tên đánh xe, đọc sách viết chữ, ngươi bảo học cái gì ta học cái đó.”
Hoảng sợ nhanh như vậy, ngay cả Trúc Mặc cũng thấy kinh ngạc.
Cố Nhai Mộc biến về nguyên hình, lạnh lùng nói: “Vật hợp theo chủ.”
Kiếm linh ỷ thân phận của mình, biết người khác xem nó như bảo bối không dám đánh nhưng trên thực tế nó rất sợ chết không khác gì Tư Châu, ngươi càng tỏ ra dịu dàng, nó càng kiêu ngạo.
Sau khi ký kết khế ước, Cố Nhai Mộc mang theo Đỗ Thánh Lan rời đi. Hắn vẫn giống như lần trước, lễ phép ‘chúc mừng năm mới’ làm lời tạm biệt.
Trong cả hành trình, ánh mắt của Đỗ Thánh Lan rất lạnh lẽo, Trúc Mặc cũng như thế. Đối mặt với lập trường bất đồng về thời đại hoàng kim, hai bên đao kiếm giao tranh chỉ là chuyện sớm muộn.
Lúc đi về Cố Nhai Mộc không dùng thuấn di mà biến thành rồng mang theo Đỗ Thánh Lan bay về.
“Hợp tác với Trúc Mặc an toàn hơn Đỗ Thanh Quang.” Đỗ Thánh Lan nhìn ngọn núi chợt loé lên bên dưới, than thở: “Ít nhất Trúc Mặc rất coi trọng Trảm Nguyệt Sơn.”
Loại người như Đỗ Thanh Quang và Bùi Lưu Diễm, vì vấn đạo mà có thể hy sinh tất cả, giao dịch với bọn họ là một chuyện tệ hại vô cùng.
…
Bí cảnh được Phạn Hải tôn giả chuẩn bị trước khi phi thăng yêu cầu tu vi từ luyện hư trở lên.
Bí cảnh của đại năng giả, đa số đều hạn chế dưới nguyên anh kỳ, sàng lọc hạt giống tiềm năng rất tốt. Phương pháp của Phạn Hải tôn giả thì ngược lại, bí cảnh giới hạn độ tuổi, dưới đại thừa kỳ không quá 60 tuổi, ở đại thừa thì cao nhất là 70 tuổi, còn về độ kiếp thì bao nhiêu tuổi cũng được.
Trước kia, khi bí cảnh vừa xuất hiện sẽ bị các thế lực lớn khống chế, Thực Hồn đạo quân rất giỏi lôi kéo lòng người. Hắn mượn người Y Cốc truyền lời, nhấn mạnh rằng tu sĩ chỉ cần có đủ điều kiện phù hợp là có thể đi vào, đồng thời bọn họ cũng sẽ vào bí cảnh bảo vệ người cuối cùng may mắn nhận được truyền thừa.
Lần này cửa vào bí cảnh là ở thành Tự Do.
“Một đám khốn kiếp.”
Thành chủ thành Tự Do không hề cảm thấy đây là chuyện tốt. Gã có thể xưng bá cũng là vì không có tu sĩ nào chịu tới nơi nghèo nàn linh khí này. Từ sau khi công bố cửa vào bí cảnh ở gần thành Tự Do, mấy ngày nay gã liên tục nhận được ám chỉ công khai của các thế lực.
Thành chủ thành Tự Do cảm thấy bị mất quyền lực đi hỏi quân sư: “Nếu như ta đi uy hiếp Nhân Nghĩa Đường thì tỷ lệ được giúp là bao nhiêu?”
Ngân long bạch long cái cục cớt, gã đã giao chiến với Cố Nhai Mộc, ác long có hình dạng thế nào gã biết rất rõ.
Quân sư lắc đầu: “Hành động này không khôn ngoan, làm vậy chính là đang tát vào mặt Trảm Nguyệt Sơn.”
Ác long không phải đường chủ của Nhân Nghĩa Đường, chính Trúc Mặc đã nói như thế.
Quân sư nói tiếp: “Bí cảnh ở thành Tự Do, thành chủ chỉ cần quan tâm đến bí cảnh, đám tu sĩ này sẽ không dừng chân quá lâu.”
Trong vòng một ngày, bên ngoài thành Tự Do tập trung rất nhiều tu sĩ, có người tự động lập đội khoanh vùng địa bàn, song song đó các tu sĩ lợi hại từ nơi khác cũng đã đến. Đỗ Thánh Lan đi dạo một vòng không phát hiện Trúc Mặc, trưởng tộc của tứ đại gia tộc cũng chỉ có mình Cố Nhai Mộc dùng thân phận gia chủ Bùi gia xuất hiện. Lần này không giống với lúc cấm địa U Lan mở cửa, cấm địa liên quan tới cơ duyên truyền thuyết. Còn về bí cảnh, với thân phận của bọn họ tranh chấp với đám tiểu bối thì không hay cho lắm.
Về phần Bùi gia thì hoàn toàn là trục lợi. Từ lần Bùi Cửu Tinh mượn uy danh của Hồng Mông Nguyên Bảo yêu cầu chia lại quyền lợi nam vực, Bùi gia đã không còn thể diện nữa rồi.
Sư tử Tuyết Hoa và Âm Khuyển cũng ở đây, Thiên Cơ đạo nhân đề nghị sư tử Tuyết Hoa vào bí cảnh, nguyên nhân là gì thì không nói rõ.
Hôm nay Đỗ Thánh Lan rất kín đáo cải trang trà trộn vào đám đông. Theo tình hình người càng ngày càng đông, đã có tu sĩ không đợi được nữa, la lên tiên nhân ở đâu, khi nào bí cảnh sẽ mở.
“Có khi nào họ đùa giỡn chúng ta không!?”
Tiếng chất vấn truyền đi rất nhanh, khi trong ngoài thành sắp xảy ra biến động thì cuối cùng tiên nhân cũng xuất hiện từ chân trời. Hai người đang bay trên không trung đều là đao khách, khác với Ngọc Diện Đao kiêu ngạo, mặt mũi Thực Hồn đạo quân rất bình thường, vóc dáng cao lớn, mỗi lúc im lặng sẽ mím môi thật chặt.
“Người nhận được truyền thừa trong bí cảnh, sau này phi thăng có thể gia nhập Phạn Môn.” Ngọc Diện Đao nhìn bao quát các tu sĩ bên dưới, sau khi nói xong thì nói nhỏ vài câu với Thực Hồn đạo quân.
Thực Hồn đạo quần cầm một hòn đá hình trăng lưỡi liềm, tảng đá nhảy ra ngoài lòng bàn tay của hắn rồi tự động bay về một hướng khác xa xa, vượt núi bay xuống khảm vào một hòn đá trong một cái khe nào đó. Cả một vùng núi lập tức biến thành màu đỏ như máu, thế giới bên ngoài thành Tự Do dần mờ nhạt, dải sóng mây mù lững lờ giữa không trung, bên trong có hình chiếu cả một vùng núi, giống như từng ngọn cây, cọng cỏ dưới chân núi đều được phục chế lên không trung.
Mấy cái khe lan ra hơn mười ngàn thước, dải sóng mây mù trong núi bắt đầu di chuyển về phía thành Tự Do.
“Bí cảnh vốn mở ra cho người có duyên, cưỡng ép mở cửa bí cảnh sẽ khiến con đường không ổn định.”
Mọi người vẫn chưa tiêu hoá hết những lời của Thực Hồn đạo quân, chỉ trong chớp mắt sóng mây đã gào thét vọt tới. Quân sư của thành chủ thành Tự Do tu vi bình thường, không định tham dự lần tranh đoạt này bèn quát lên: “Ai không muốn làm người nhận truyền thừa thì lập tức rút đi.”
Hắn vừa nói chuyện vừa vội vàng bỏ chạy. Chỉ có rất ít người đồng quan điểm với quân sư, đa số mọi người đều đứng tại chỗ, thậm chí có người còn chủ động bay về phía mây mù.
Lúc sóng áp tới, trong sương mù bùng lên ánh sáng thông thiên. Đỗ Thánh Lan bị một tia sáng cuốn vào, hắn theo bản năng muốn kiểm tra vị trí của Cố Nhai Mộc và Âm Khuyển nhưng không gian loạn lưu trong sương mù không thua gì trong vùng biển Vô Tận. Hắn vận chuyển chân khí giữ thăng bằng, sương mù vội vàng tách ra hoá thành mũi băng nhọn. Hắn bị cuốn vào ánh sáng cùng với nhiều tu sĩ khác, có người còn đang ở trong đường hầm mà đã xảy ra tranh chấp.
Không biết đi qua bao lâu, mây mù cuối cùng cũng biến mất, cảm giác không trọng lực truyền đến rất mãnh liệt, chân khí cũng khó mà dùng được. Mãi cho đến khi sắp rơi xuống mặt đất thì mới lấy lại cân bằng, Đỗ Thánh Lan dùng cây cối làm điểm tựa rồi an toàn hạ xuống đất, nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bầu trời trong như gương, hoàn cảnh xung quanh rất giống rừng rậm nguyên sinh, xa xa là mặt trời và mặt trăng cùng mọc, ánh trăng nhìn như đang treo một cây trường đao.
Độ kiếp kỳ mới có năng lực tạo ra bí cảnh, theo như Đỗ Thánh Lan được biết thì hình như Đỗ Thanh Quang cũng có một tiểu thế giới.
“Đau chết ông rồi.” Ở xa xa có tu sĩ bị xui xẻo, lúc rơi xuống bị cành cây chọc thủng cánh tay. Người này đang ăn đan dược nhanh chóng phục hồi vết thương ngoài da.
Đỗ Thánh Lan phóng thần thức ra xa, trong phạm vi ngàn thước có hơn mấy trăm người, các tu sĩ lúc trước chen chúc ở bên ngoài thành Tự Do ít nhất cũng hơn vạn người, điều này chứng tỏ mọi người bị đưa đến những nơi khác nhau trong bí cảnh.
Đỗ Thánh Lan hơi lo lắng cho sư tử Tuyết Hoa, hy vọng đứa nhỏ này không xui xẻo bị tách khỏi Âm Khuyển. Mặc dù bí cảnh có hạn chế cảnh giới nhưng Thiên Cơ đạo nhân đề nghị Tiểu Âm Khuyển đến một chuyến, sự hạn chế này gần như không có tác dụng với nó.
“Ê, tổ đội không?” Tu sĩ vừa hồi phục cánh tay hỏi hắn.
Đỗ Thánh Lan lắc đầu, diễn xuất như một kiếm khách kiêu ngạo chỉ muốn đi một mình. Người nọ bĩu môi đi thuyết phục những người khác.
Mặt trời và mặt trăng cùng hiện, một nửa bầu trời là ban ngày, một nửa là ban đêm, đứng từ xa có thể thấy đường ranh giới mờ ảo. Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đi về phía ban đêm. Tu sĩ đã lành thương tổ đội với mấy người khác thấy Đỗ Thánh Lan đi nên lặng lẽ đi theo phía sau, có ý định xem đối phương là đá dò đường.
Nhận thấy có vài cỗ hơi thở theo sau, Đỗ Thánh Lan tạm thời không xung đột với bọn họ. Hắn nhớ lại người thượng giới đứng cùng Ngọc Diện Đao kia, trên người người này không có tiên vận quấn quanh như Ngọc Diện Đao, nhìn giống như là người thường.
Tiên vận và công đức kim quang giống nhau, không phải muốn thu là thu, trừ phi đối phương xuống hạ giới đã làm chuyện gì đó vi phạm ý chí Thiên Đạo nên bị tiêu diệt tiên vận.
Đỗ Thánh Lan dùng hết sức vận chuyển công pháp Liễm Tức, bảo đảm cảnh giới chân thực không bị lộ ra ngoài. Tiên nhân mới tới khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, nói một cách chính xác thì trên người đối phương không có tiên vận nhưng không hiểu sao lại khiến hắn thấy nguy hiểm.
Trong lúc đi Đỗ Thánh Lan nhìn thấy một cái cây Yêu Thực, không tính là quá quý giá, hắn sắp ngắt lấy thì người phía sau lao tới bao vây hắn lại.
“Tiểu huynh đệ, ngươi cũng nhìn thấy lúc trước ta bị thương đúng không, đúng lúc ta cần Yêu Thực chữa thương.”
Tổng cộng có năm người, trong đó có ba tên hợp thể, quả thật bọn chúng có năng lực phách lối.
Đỗ Thánh Lan gật đầu, dáng vẻ khờ khạo khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giới. Lúc trước gã mời Đỗ Thánh Lan là vì không xác định được cảnh giới thật của hắn, bây giờ xem ra thực lực cũng chỉ là hạng xoàng.
Sau khi rút ra kết luận này, mấy người đã nhổ Yêu Thực không lén lút bám đuôi theo sau nữa mà là công khai đi theo.
Đỗ Thánh Lan bình tĩnh đi về phía trước nhắc nhở bọn họ: “Các ngươi đi theo ta thì đừng hối hận.”
Tiếng đao rút khỏi vỏ cố ý ma sát chói tai, tu sĩ phía sau nhắm mũi đao ngay xương sống của Đỗ Thánh Lan: “Bớt nói nhảm, đi nhanh lên.”
Nỗi bất an trong lòng Đỗ Thánh Lan càng lúc càng cao, sự bất an này hoàn toàn không liên quan đến uy hiếp sau lưng. Cố Nhai Mộc từng nói tu hành đến cảnh giới nhất định sẽ cảm ứng được biến hoá trong đất trời, hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó nhưng không biết có phải do công đức kim quang hay không mà giác quan thứ sáu của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi đi thêm một khoảng, Đỗ Thánh Lan chợt dừng lại, tu sĩ phía sau quát lên: “Đi mau.”
Đỗ Thánh Lan đứng im không nhúc nhích, cái cảm giác bị nhìn trộm tăng vọt. Hắn đột ngột xoay người nhìn phía sau, ánh mắt theo mũi đao dời xuống phía dưới, cuối cùng phát hiện một chút sương mù mờ ảo, sương mù như nòng nọc lởn vởn quanh người.
Đỗ Thánh Lan vừa quay người lại, đám tu sĩ phía sau lại càng hoảng sợ. Thấy Đỗ Thánh Lan không muốn đi tiếp, chúng chửi thề rồi vung đao bổ tới.
Đỗ Thánh Lan nhanh chóng lui về sau mấy bước, dùng ngón tay làm kiếm rạch một đường trên lòng bàn tay, dòng máu màu xanh bạc chảy ra bị chân khí tác động bắn ra ngoài rồi rơi lên người mấy tên tu sĩ kia. Sau khi làm xong mọi chuyện, hắn lập tức xoay người vừa làm vết thương ngừng chảy máu vừa lấy tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Tu sĩ vung đao ù ù cạc cạc, vô thức la lên ‘đuổi theo’, gã muốn hợp sức triển khai truy sát.
Tốc độ của hai bên quá chênh lệch, bọn chúng chạy chưa được mấy bước thì bầu trời đột nhiên bị một bóng đen bao phủ. Người cầm đầu rất tò mò, rõ ràng bọn chúng chưa chạy vào khu vực ánh trăng thì trời sao lại tối?
Trong khoảnh khắc gã ngẩng đầy, một cái đại đỉnh chụp xuống.
“Chạy mau!”
Tu sĩ hợp thể kỳ sức bật vẫn phải có, nhưng cho dù có là tu sĩ lợi hại nhất thì cũng không kịp vận chuyển chân khí, giống như những người khác cùng bị nhốt vào trong. Đỗ Thánh Lan đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì mặt mày tái mét: “Thứ đồ gì vậy?”
Cái đỉnh kia hình như có năng lực phán đoán của riêng nó, khi nó phát hiện mấy người bị nuốt vào bụng chỉ là hàng đầu thừa đuôi thẹo thì đột nhiên thu nhỏ lại, bên trong đỉnh truyền ra tiếng kim loại ma sát như có người muốn phá đỉnh chạy ra ngoài.
Chống cự chỉ kéo dài được vài giây, đại đỉnh vẫn tiếp tục thu nhỏ, tu sĩ trước đó trực tiếp bị đại đỉnh dùng vũ lực bóp nát.
Đỗ Thánh Lan không dám trì hoãn thêm nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất bay lên trời. Bên trong đại đỉnh có rất nhiều khói đen bốc ra ngoài, trong đó có vài luồng khí cùng bay về phía Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan thấy thế thì lập tức thi triển Kinh Cung Chi Điểu, mấy chục phân thân bay tứ phía nhưng khói đen lại chia thành vô số luồng khí nhỏ hơn, thậm chí còn nhiều hơn Đỗ Thánh Lan, vẫn như cũ có rất nhiều luồng khí đen đang quấn lấy hắn. Đại đỉnh đuổi về phía có nhiều khí đen nhất, nó vô cùng hăng hái xông tới.
Trong rừng rậm đang diễn ra cảnh tượng truy đuổi tàn khốc và lạ thường.
Đỉnh đen cắn chặt không buông, truy đuổi không biết mệt mỏi.
Đỗ Thánh Lan quay đầu lại phát hiện khoảng cách đang bị thu hẹp bèn triệu hồi Hồng Mông Nguyên Bảo. Hắn xoay người giương cung bắn ra một mũi tên, luồng điện ma sát trong không khí tạo ra tia lửa nhưng đến khi thực sự tiếp xúc với mặt ngoài của đại đỉnh thì chỉ để lại một vết khắc mờ.
Nhìn thấy đại đỉnh cách nơi này chỉ còn lại mấy trượng, Hồng Mông Nguyên Bảo đột nhiên run lên như liều mạng truyền tin cho Đỗ Thánh Lan. Đỗ Thánh Lan dĩ nhiêu hiểu ý nó, nhanh chóng biến thành tia chớp. Hồng Mông Nguyên Bảo một mình giương cung, vèo một cái tia chớp phá không bay ra, xé rách tạo thành một cái khe hở không gian dịch chuyển Đỗ Thánh Lan đến một khu vực khác. Sau khi chắc chắn đã bắn chủ nhân ra ngoài, Hồng Mông Nguyên Bảo vội vàng trốn xuống đất tránh né đại đỉnh. Đại đỉnh không có hứng thú với nó, tiếp tục đuổi theo Đỗ Thánh Lan.
Tốc độ của Hồng Mông Nguyên Bảo kém hơn đại đỉnh, lúc Đỗ Thánh Lan chạy như điên thì có cảm giác đại đỉnh sẽ tìm được hắn trước Hồng Mông Nguyên Bảo.
Một món pháp bảo lợi hại như vậy không thể không có tên tuổi ở đại lục Cửu Xuyên, rõ ràng nó bị người khác điều khiển, có lẽ là vật đã có chủ, ‘người chủ’ này còn không ưa hắn.
Đỗ Thánh Lan đột nhiên nghĩ tới tiên nhân mới hạ giới, tiên vận của đối phương bị mài sạch có phải là vì mang theo chí bảo đặc biệt xuống hạ giới hay không?
…
Trong một khu rừng ven sông, hai bóng người đang sóng vai đi chung. Đối mặt với người có thực lực mạnh hơn mình, Ngọc Diện Đao thu lại vài phần ngạo mạn.
Hắn luôn có chút đố kị với người đại sư huynh này, Thực Hồn đạo quân thiên tư xuất chúng, hơn nữa lại được sư tôn coi trọng nhất. Mấy năm gần đây hai sư đồ bất hoà, Ngọc Diện Đao mới có cơ hội lọt vào mắt Phạn Hải tôn giả.
Đại đỉnh là pháp khí của Thực Hồn đạo quân, có tên là Tầm Trân Đỉnh, nó có thể tự động tìm kiếm và truy bắt dị thú quý hiếm. Ngọc Diện Đao không dám gửi gắm toàn bộ hy vọng lên một cái đỉnh: “Trong bí cảnh có không ít yêu thú còn sống, Tầm Trân Đỉnh có khi nào tìm nhầm mục tiêu không?”
Thực Hồn đạo quân bình tĩnh nói: “Yêu thú nơi này kém xa thượng giới, nếu nơi này thật sự tồn tại thiên lôi thành tim, Tầm Trân Đỉnh nhất định sẽ tìm được hắn.”
Thực Hồn đạo quân cảm ứng phương hướng của Tầm Trân Đỉnh rồi nhìn về khu vực ánh trăng: “Ở đó.”
…
Đỗ Thánh Lan sắp chạy vào nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, chỉ trong một cái chớp mắt, khoảng cách giữa đại đỉnh và hắn đã bị rút ngắn một nửa.
“Ta chật vật như vậy là vì ta chạy vẫn chưa nhanh.”
Đỗ Thánh Lan tự suy ngẫm lại, gần đây hắn quá kiêu ngạo bởi vì tốc độ đã ngang ngửa Đỗ Thanh Quang mà lơ là rèn luyện.
Lúc sắp tiếp cận Đỗ Thánh Lan, khí đen bốc ra từ đại đỉnh bắt đầu ngưng thành một cái xích bình thường trói hắn lại. Đỗ Thánh Lan dùng chân khí đánh tan khói đen, chỉ để lỡ một chút thời gian lại khiến cho đại đỉnh càng ngày càng đến gần hắn hơn.
Làm sao đây?
Đỗ Thánh Lan nhanh chóng suy nghĩ, muốn chạy trốn thì trừ phi hắn có thể lập tức lĩnh ngộ pháp tắc hư thực, sau đó dùng sức mạnh pháp tắc chạy trong vùng không gian này. Suy nghĩ không bằng hành động, Đỗ Thánh Lan vội vàng thử đi cảm ứng lông chim minh điểu để lại, kết quả còn chưa tập trung được bao nhiêu thì một cái bóng đen đã phủ lên đầu.
Đỗ Thánh Lan bất đắc dĩ tiếp tục chạy trốn, trước khi đại đỉnh mở rộng phạm vi lên người hắn thì chân khí bùng lên cực hạn. Đối mặt với con mồi luôn chạy trước một bước, cuối cùng đại đỉnh bị chọc giận, nó đột ngột đâm tới phía trước. Mặt đỉnh rung lên, có thể tưởng tượng được hành vi này mạnh đến cỡ nào.
Cơn đau sau lưng nhói lên, trong cổ họng Đỗ Thánh Lan đầy mùi máu tanh.
“Không được.”
Cho dù tiềm lực khi ở lằn ranh sống chết lớn hơn nữa cũng không đủ cho hắn lập tức lĩnh hội được pháp tắc.
Đỗ Thánh Lan từ bỏ cảm ngộ, cố gắng nhớ lại mọi phương pháp mà hắn biết. Sau khi loại trừ từng cái, cho dù là hắn đối mặt với sự truy đuổi của đại đỉnh kh.ủng bố cũng không tránh được có chút tuyệt vọng.
Nhìn thấy bóng đen sắp đổ sập lên người mình, khi hắn đang tuyệt vọng thì một câu nói trong ký ức đột nhiên vang lên: Phải ích kỷ cỡ nào mới cho rằng công pháp của Hợp Hoan Tông là khống chế con người, xem vạn vật thế gian đi!.
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn chằm chằm đại đỉnh đang đ.è xuống, miệng lẩm bẩm trong vô thức: “Vạn vật thế gian.”
Thân thể hành động trước lý trí, trước kia Đỗ Thánh Lan luôn dùng công pháp Hợp Hoan dung hợp với Tôi Thể Pháp để sử dụng, không ngờ lần đầu tiên thi triển mị thuật thuần tuý, đối tượng lại là một cái đỉnh.
Bộ công pháp này của Kỳ Tử Kỳ vốn tên là ‘Lạc Hoa Chử Vũ Thính Phong Ngâm’, bị người đời sau gọi đùa là ‘Vị Ái Si Cuồng’ không phải là không có nguyên nhân. Trong phút chốc, ánh mắt của hắn không còn trong sáng nữa, bên trong đều là ánh sáng mê hoặc lòng người, mỗi một sợi tóc lay động đều đang lặng lẽ toả ra sự điềm đạm đáng yêu.
Đại đỉnh đột nhiên ngừng lại nhưng dù sao nó cũng là bảo vật tuyệt đỉnh, bên trong đỉnh vọng ra sóng âm bắt đầu phá giải mị thuật hư ảo. Trong lúc sóng âm chấn động nhiều lần, Đỗ Thánh Lan thất khiếu chảy máu.
Vị Ái Si Cuồng có tổng cộng chín tầng, trước mắt hắn chỉ dừng lại ở cảnh giới thứ bảy. Hai tầng cuối cùng Đỗ Thánh Lan không dám thử, chưa lên đại thừa kỳ đã muốn thử tìm hiểu thì khả năng cao sẽ bị tẩu hoả nhập ma.
Đại đỉnh đè thêm nửa tấc, Đỗ Thánh Lan cắn răng cố nhịn mùi máu đang xộc lên mũi, bắt đầu thi triển tầng thứ tám. Pháp khí không có thẩm mỹ của con người nhưng nó lại tự nhiên cảm thấy đau lòng, người tu sĩ trước mắt này như một mầm non đong đưa… Hắn mong manh quá!
Đỗ Thánh Lan cũng dần mất tỉnh táo, hắn cố gắng hít một hơi, không dám buông lỏng chút nào. Tuy đại đỉnh đã bị mê hoặc nhưng vẫn đang chậm rãi đè xuống, đầu của Đỗ Thánh Lan cũng sắp chui vào trong đỉnh rồi.
Hắn không có sự lựa chọn, cuối cùng thử luôn cảnh giới thứ chín. Trong tích tắc này, thế giới trước mặt trở nên nhiều màu sắc, có ánh sáng nào đó nổ tung trong đầu, Đỗ Thánh Lan chỉ cảm thấy nhìn cái gì cũng rực rỡ phồn hoa. Lúc này hắn mặt trắng như tờ giấy, trong suy nghĩ của đại đỉnh thì màu đen chủ đạo của nó mới là màu sắc đẹp nhất thế gian, tu sĩ này mặt mày tái nhợt, chắc chắn là không có ngày nào được vui vẻ… Đáng thương quá đi thôi!
Cuối cùng đại đỉnh cũng chậm rãi rời khỏi đỉnh đầu Đỗ Thánh Lan, mơ mơ màng màng ở bên cạnh hắn, một người một đỉnh đều mất hết lý trí.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Đỗ Thánh Lan đứng dậy ngây ngốc đi về phía trước, đại đỉnh mất hồn mất vía bay theo phía sau.
Lúc Hồng Mông Nguyên Bảo chạy đến thì cảm thấy là lạ, Đỗ Thánh Lan chậm rãi hỏi: “Ta đẹp không?”
Đại đỉnh dùng khí đen vỗ lên thân đỉnh tròn ủm như đang trả lời đẹp.
Hồng Mông Nguyên Bảo biến thành cây búa, nó đang cân nhắc nếu đập một cái thì chủ nhân có thể tỉnh táo hay không.
Từ lúc tẩu hoả nhập ma, Đỗ Thánh Lan đã không còn sức lực thi triển công pháp Hợp Hoan, nhưng hắn và đại đỉnh vẫn không tỉnh táo lại được.
“Đỗ Thánh Lan!” Phía sau vang lên một giọng nói vô cùng lo lắng.
Cây búa quay lại còn nhanh hơn Đỗ Thánh Lan.
Tia sáng lướt qua, ngân long lập tức xuất hiện bên cạnh Đỗ Thánh Lan.
Lúc Đỗ Thánh Lan bị thương hai lần từng uống máu của Cố Nhai Mộc, đối phương vẫn luôn truy tìm cỗ hơi thở yếu ớt này, giữa đường cảm nhận được hơi thở càng lúc càng yếu, y chợt cảm thấy không ổn, Đỗ Thánh Lan nhất định đã gặp chuyện rất nguy hiểm mới dùng hết sức chạy trốn như vậy.
Y lập tức hoá thành nguyên hình đuổi theo. Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan bình an vô sự, lần đầu tiên Cố Nhai Mộc biết cái gì gọi là may mắn.
“Ta đẹp không?” Đỗ Thánh Lan cúi đầu: “Vì sao ta lại đẹp như vậy?”
Ngân long giật mình, đang định lên tiếng thì Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên ra dấu im lặng: “Đừng nói quá lớn, đánh thức cây cối hoa cỏ trong rừng, chúng nó sẽ đánh nhau để được ta chú ý đó.”
“…..”
Nhìn Đỗ Thánh Lan mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng còn toả ra chút hương vị mê hoặc, Cố Nhai Mộc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Y hít sâu một hơi: “Ngươi là ai?”
“Đỗ Thánh Lan.”
Cố Nhai Mộc thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi: “Đây là đâu?”
“Cấm địa.”
“Cửu Nô là ai?”
“Mẹ nuôi.”
Cố Nhai Mộc nghe xong mới hoàn toàn yên tâm, còn cứu được, hắn chỉ tạm thời bị ám thôi.
“Ngẩng đầu.” Cố Nhai Mộc định giúp hắn lau sạch máu trên mặt.
Đỗ Thánh Lan đột nhiên cúi thấp: “Không thể, ta quá đẹp, ánh trăng sẽ xấu hổ rơi xuống.”
“…..”
Giọng điệu nghiêm túc khiến Cố Nhai Mộc vừa tức vừa buồn cười, phải nói là Đỗ Thánh Lan thật sự là một người lương thiện, tẩu hoả nhập ma rồi mà còn lo lắng cho người khác sẽ bị thương vì mình. Thấy hắn sống chết không chịu ngẩng đầu, Cố Nhai Mộc bất đắc dĩ biến thành một cái gương muốn hắn nhìn rõ thực tế: “Tự ngươi soi đi, đẹp không?”
Dáng vẻ bây giờ của Đỗ Thánh Lan thật sự không được xem là đẹp, trên mặt dính máu màu xanh bạc, tóc tai rối bời, nói chung là hết sức thê thảm.
Đỗ Thánh Lan mở mắt nhìn mình trong gương, lông mày nhíu lại: “Kỳ quái.”
Bản thân trong gương hình như đang tỏ ra lo lắng và cả sự quan tâm khó hiểu nữa.
Cố Nhai Mộc biến thành cái gương đang nhìn Đỗ Thánh Lan, chuẩn bị kí.ch thích ý thức của hắn, nói vài câu đối phương xấu chó… Thì Đỗ Thánh Lan đột nhiên áp sát rồi hôn một cái bẹp lên mặt gương.
“Đẹp.” Bản thân mình trong gương siêu đẹp luôn.
“…..”
Cánh môi mềm mại chạm vào mặt gương, cái gương trơn nhẵn bỗng chốc nứt một đường.
Đỗ Thánh Lan buồn bực, đừng nói là bị nhan sắc mỹ miều này làm nứt gương luôn nha? Hắn một lần nữa nghiêng người áp sát cái gương, cuối cùng cái gương không thể tiếp tục duy trì biến hình cơ bản được nữa, đỉnh đầu ‘tách tách’ bật ra hai cái sừng rồng.
Chữa trị được một nửa thì đột nhiên bầu trời tối sầm, tại một nơi rất xa, trên bầu trời xuất hiện một cái lỗ xoáy màu đen, ngay sau đó là đốm sáng quen thuộc bay quanh. Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, ánh mắt tối sầm. Ngón tay phóng ra rất nhiều tia điện, hồ ly vội vàng dùng đuôi dập tắt da lông đang bốc cháy, nhẹ nhàng gạt hai cái khôi phục lớp lông bóng mượt.
Đỗ Thánh Lan khẽ cau mày, cảnh tượng kỳ dị như vậy chứng tỏ lại có thần tiên hạ giới.
Bầu trời đổ mưa nhỏ tí tách, hắn vươn tay ra đón lấy: “Đang là tháng giêng, đáng lẽ toà thành này nên có tuyết rơi.”
Một tên tiên nhân đã mang đến rất nhiều việc bất ngờ, không biết đại lục Cửu Xuyên phải chịu đựng tra tấn như thế nào nữa.
Thiên Cơ đạo nhân lười biếng nằm sấp trên bàn đó, mấy cái đuôi xoã tung ra hết, ngoắc ngoắc với Đỗ Thánh Lan thúc giục hắn tiếp tục giật điện.
Mãi cho đến khi Cố Nhai Mộc đi tới, nó mới an phận. Cố Nhai Mộc mang cho Đỗ Thánh Lan một vài công pháp hệ lôi và hệ hoả để hắn đối chiếu, tranh thủ lần sau đánh người sẽ làm trơn tru hơn.
Nhận ra Đỗ Thánh Lan mất tập trung, lão hồ ly chậm chạp đi sang một bên cùng sư tử Tuyết Hoa đập hạt óc chó, tư thế nhàn nhã khiến Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Cố Nhai Mộc nói: “Đối với người thượng giới, hình như ngươi không lo chút nào hết.”
Thiên Cơ đạo nhân không nói chuyện đánh đố nhưng mỗi một chữ đều rất cân nhắc: “Thiên Đạo có thể lách luật nhiều hơn trước đây, nhìn như yếu đuối nhưng không phải không có sức cai quản một số việc, có lẽ nó đang dồn sức mạnh còn sót lại để thiết lập những quy tắc khác.”
Cố Nhai Mộc không lên tiếng, ý bảo nó nói tiếp.
“Ví dụ như người thượng giới, xuống hạ giới phải hiến tế một pháp thân.”
Đỗ Thánh Lan nghe xong khẽ chớp mắt, Thiên Cơ đạo nhân biết không ít bí mật, ngay cả cách xuống hạ giới cũng biết.
“Thế nhưng!…” Hồ ly vểnh râu, con ngươi sáng rực có chút kinh dị: “Người thứ hai hạ giới phải hiến tế pháp thân mạnh hơn người đầu tiên mới được.”
Hiến tế thì chỉ có thể hiến tế pháp thân của mình, một pháp thân có thể cho mấy người cùng vào nhưng người được mang vào không thể mạnh hơn người hiến tế. Nếu như trước đây Ngọc Diện Đao lựa chọn mang theo đồng môn thì cố lắm cũng chỉ có thể mang theo một vị tu sĩ thực lực kém hơn hắn.
Đỗ Thánh Lan trầm ngâm: “Cho nên lại có người muốn xuống hạ giới thì phải hiến tế pháp thân có thực lực mạnh hơn.”
Bị huỷ một cái pháp thân, sau này trở về thực lực cũng sẽ không bằng lúc trước, nếu ở hạ giới không có thu hoạch gì thì cuối cùng giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Thiên Cơ đạo nhân: “Thực lực yếu, xuống hạ giới cũng vô dụng. Loại cách thức hiến tế pháp thân này làm đi làm lại chỉ có thể làm tối đa hai, ba lần.”
Đấu tới đấu lui, ai biết cuối cùng có phải là giới bích hấp thu pháp thân được lợi hay không, vả lại một phần năng lượng của giới bích sẽ được đưa lại cho Thiên Đạo.
…
Trước khi thần niệm của Phạn Hải tôn giả biến mất có hỏi vị trí của Ngọc Diện Đao, bảo hắn chờ ở nơi đó.
Giữa vùng núi non trùng điệp xuất hiện một hơi thở bá đạo, Ngọc Diện Đao kinh ngạc kêu lên: “Đại sư huynh.”
Dị tượng bầu trời nứt thành một cái khe lại xuất hiện, Ngọc Diện Đao biết có người hạ giới nhưng không ngờ rằng đó lại là đại sư huynh. Ở thượng giới, đại sư huynh được gọi là Thực Hồn đạo quân, từ sau khi có thực lực đã tự lập môn phái nhưng vì nhớ ơn sư phụ dạy dỗ nên luôn dốc sức phục vụ Phạn Môn, không biết tại sao mà mấy năm nay lại dần trở nên xa cách sư phụ.
Thực Hồn đạo quân nhìn hai bên trái phải: “Phu nhân của ngươi và đao thị đâu?”
Trên mặt Ngọc Diện Đao lộ ra sự nhục nhã: “Đao thị một người chết một người bị thương, bị người ta bắt đi rồi. Tỷ muội Tôn thị cũng bị mang đi.”
Vì muốn níu kéo chút thể diện, hắn kể người hạ giới vô sỉ, kể sự tình ở Ma Uyên, đương nhiên hắn không nhắc đến Vô Cấu Thạch mà chỉ nói đến việc Ngọc Diện Đao và sư phụ có cùng một ý nghĩ, đó là muốn bắt thiên lôi về nghiên cứu.
Sau đó hắn nhiều lần miêu tả lôi kiếp chém giết sau khi rời khỏi Ma Uyên: “Những người này là một đám ma quỷ, mấy tên điêu dân nhà quê.”
Thực Hồn đạo quân biết Ngọc Diện Đao đang đùn đẩy trách nhiệm nên chỉ tin một nửa, bảo Ngọc Diện Đao dẫn mình đến Y Cốc hắn từng đặt chân đến.
Lần này tiên nhân hạ phàm bớt ồn ào hơn trước rất nhiều, đã mấy ngày rồi vẫn không có tin tức truyền ra ngoài. Mãi cho đến khi qua ngày mười lăm tháng giêng, một tin tức hoả tốc truyền từ bắc tới nam, lần này người hạ giới là thân truyền của Phạn Hải thiên tôn, sắp sửa mở bí cảnh sư phụ để lại trước khi phi thăng.
Lúc nghe được tin tức này, Đỗ Thánh Lan đang hỏi Thiên Cơ đạo nhân lần thứ sáu là khi nào mới trở về nhà bế quan. Mỗi ngày lão hồ ly đều sắm vai thầy giáo chủ động giảng bài cho sư tử Tuyết Hoa, Đỗ Thánh Lan lo lắng cứ tiếp tục bị dạy dỗ như vậy, Tiểu Âm Khuyển sẽ học hư.
Thiên Cơ đạo nhân đổi đề tài dời đi sự chú ý của Đỗ Thánh Lan: “Lần này người tới xem ra không đơn giản.”
Lúc Ngọc Diện Đao giáng lâm luôn ra vẻ tiên nhân cao quý, hắn không cho lợi ích nên người khác đành phải nghĩ cách tìm được lợi ích từ trên người hắn. Nhưng người này thì khác, y biết cách phát triển nhân thủ cho mình.
Nhưng trên đời không ai cho không cái gì, Đỗ Thánh Lan nheo mắt nói: “Có phải đám tiên nhân trên thượng giới muốn nô dịch hạ giới đúng không? Trước tiên cho lợi ích lôi kéo một số tu sĩ của đại lục Cửu Xuyên, sau này sẽ phục vụ cho mình.”
Tu sĩ chú trọng truyền thừa, có khi người thừa kế còn quan trọng hơn con nối dõi. Nếu như nhận được lợi ích trong bí cảnh, đến lúc cần thiết lại dạy cho vài câu, nói không chừng bọn họ sẽ cho rằng bản thân thuộc về Phạn Môn, vì muốn nhận được thân phận sau khi lên thượng giới, vì lợi ích mà bán đứng đại lục Cửu Xuyên.
Cố Nhai Mộc giữ được thân phận đường chủ Nhân Nghĩa Đường nên có thể giằng co, kéo dài thời gian với đại trưởng lão Bùi gia và Bùi Lưu Diễm. Sau khi từ Bùi gia trở về, Cố Nhai Mộc đã nghe Đỗ Thánh Lan nói rằng muốn đi bí cảnh.
Đỗ Thánh Lan: “Cần phải lấy được truyền thừa.”
Ngăn cản những người khác lấy được là phụ, chuyện chính là vì nghiên cứu. Lúc ở trong ‘Thời Quang’, Đỗ Thánh Lan tận mắt nhìn thấy đao uy của Phạn Hải tôn giả, bọn họ phải nghĩ cách phá giải.
Cố Nhai Mộc ngẫm nghĩ một lúc: “Đến nơi này trước.”
“Nơi nào?”
“Trảm Nguyệt Sơn.”
Mười lăm tháng giêng đón thần tài, Trảm Nguyệt Sơn mười lăm tháng giêng đón ôn thần.
Cố Nhai Mộc mang theo Đỗ Thánh Lan xé rách không gian đến Trảm Nguyệt Sơn thì bị trận pháp dưới chân núi cản trở. Hắn không tuỳ tiện phá trận, lặng lẽ đứng dưới ánh trăng.
Không gian dao động từ sáng sớm đã gây sự chú ý, Trúc Mặc như cơn gió tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện dưới chân núi.
Tư Châu chết rồi, trong tay Đỗ Thánh Lan không còn lợi thế nào để chế ngự Trảm Nguyệt Sơn, bây giờ đến đây hoàn toàn có thể hình dung là tìm chết. Cố Nhai Mộc lên tiếng trước: “Gần đây kiếm linh như thế nào?”
Như đáp trả câu hỏi của y, huyết quang xa xa chợt loé lên. Trúc Mặc có mang theo kiếm đến, kiếm linh không bị áp chế bắt đầu trở nên mất khống chế.
Nói chuyện phiếm dưới chân núi có kết giới không đủ an toàn, cuối cùng Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan vẫn được mời lên núi, điều kiện là Âm Khuyển giấu mình trong cái bóng phải ở lại chân núi. Cố Nhai Mộc không có ý kiến gì, ý của Trúc Mặc rất rõ ràng, nếu như chọn lên núi mà không lấy ra được lợi ích chung thì không cần ra ngoài nữa.
Tư Châu chết không khiến kiếm linh vui vẻ mà trái lại càng làm nó trở nên nóng nảy. Trưởng lão mạnh hơn kiếm linh yếu ớt nhưng lại sợ lỡ tay làm kiếm linh bị thương.
Cố Nhai Mộc bình tĩnh nhìn kiếm linh: “Học đao đi!”
“…..” Kiếm linh đang la hét đột nhiên nhìn sang nơi khác.
Cố Nhai Mộc hoàn toàn không định hỏi ý kiến của nó, y nói chuyện với Trúc Mặc: “Truyền thừa của Phạn Hải tôn giả.”
Chỉ nói một câu là Trúc Mặc hiểu ngay, năng lực đáng sợ nhất của kiếm linh chính là có thể phá giải kiếm chiêu, trước đây Trúc Mặc ra tay với Mặc Thương cũng vì lý do này. Nhưng kiếm linh sinh ra từ kiếm, chỉ có thể đút kiếm chiêu, học đao là chuyện không thể nào.
Cố Nhai Mộc: “Nó từng bị đánh nát một lần, sau này độ nhạy bén với kiếm cũng không còn cao nữa. Ta đã giao chiến với Ngọc Diện Đao, môn đao pháp này có chút kỳ lạ, ẩn chứa một tia kiếm ý.”
Đối lập với những vũ khí khác, đao và kiếm được xem như tương đồng với nhau. Nếu như có thể phá giải truyền thừa Phạn Hải tôn giả để lại, có lẽ kiếm linh sẽ trong hoạ được phúc, được nâng cao thêm một bậc.
Trúc Mặc không lập tức trả lời, Cố Nhai Mộc lấy ra một cái quyển trục và nói: “Ta tìm được truyền thừa ở bí cảnh sẽ đưa cho ngươi, tương tự thì khi kiếm linh phá giải kiếm chiêu, ngươi cũng phải lập tức giao cho ta một phần.”
Cố Nhai Mộc đã có ý lợi dụng kiếm linh thì nhất định sẽ dốc hết sức tìm được truyền thừa. Hai thế lực cùng tìm kiếm, tỷ lệ lấy được truyền thừa rất cao.
Làm giao dịch với độ kiếp kỳ, lời thề Thiên Đạo không được chắc ăn cho lắm. Cố Nhai Mộc lấy ra quyển trục có thể ký kết khế ước, đôi bên đều có thể yên tâm.
“Học đao cái con khỉ! Đi chết đi! Ta muốn giết tất cả, ta muốn tất cả mọi người phải nếm trải nỗi tuyệt vọng của ta…”
Tiếng vọng vang lên, ngân quang chợt loé, kiếm linh bị cái đuôi dài quất ngã xuống đất, đất đá vỡ vụn. Cố Nhai Mộc lạnh lùng hỏi: “Học đao hay là chết?”
“Chết! Ta tình nguyện chết.”
Lời còn chưa dứt mà sát ý khổng lồ đã ập đến, nhìn thấy cái đuôi rồng khổng lồ sắp đập xuống, Trúc Mặc cũng không có ý ngăn cản, kiếm linh ôm đầu: “Học đao! Đừng nói đao, tiễn ta cũng có thể học!”
Bởi vì sợ hãi nên giọng nói cũng dần yếu ớt: “Học lễ học nhạc bắn tên đánh xe, đọc sách viết chữ, ngươi bảo học cái gì ta học cái đó.”
Hoảng sợ nhanh như vậy, ngay cả Trúc Mặc cũng thấy kinh ngạc.
Cố Nhai Mộc biến về nguyên hình, lạnh lùng nói: “Vật hợp theo chủ.”
Kiếm linh ỷ thân phận của mình, biết người khác xem nó như bảo bối không dám đánh nhưng trên thực tế nó rất sợ chết không khác gì Tư Châu, ngươi càng tỏ ra dịu dàng, nó càng kiêu ngạo.
Sau khi ký kết khế ước, Cố Nhai Mộc mang theo Đỗ Thánh Lan rời đi. Hắn vẫn giống như lần trước, lễ phép ‘chúc mừng năm mới’ làm lời tạm biệt.
Trong cả hành trình, ánh mắt của Đỗ Thánh Lan rất lạnh lẽo, Trúc Mặc cũng như thế. Đối mặt với lập trường bất đồng về thời đại hoàng kim, hai bên đao kiếm giao tranh chỉ là chuyện sớm muộn.
Lúc đi về Cố Nhai Mộc không dùng thuấn di mà biến thành rồng mang theo Đỗ Thánh Lan bay về.
“Hợp tác với Trúc Mặc an toàn hơn Đỗ Thanh Quang.” Đỗ Thánh Lan nhìn ngọn núi chợt loé lên bên dưới, than thở: “Ít nhất Trúc Mặc rất coi trọng Trảm Nguyệt Sơn.”
Loại người như Đỗ Thanh Quang và Bùi Lưu Diễm, vì vấn đạo mà có thể hy sinh tất cả, giao dịch với bọn họ là một chuyện tệ hại vô cùng.
…
Bí cảnh được Phạn Hải tôn giả chuẩn bị trước khi phi thăng yêu cầu tu vi từ luyện hư trở lên.
Bí cảnh của đại năng giả, đa số đều hạn chế dưới nguyên anh kỳ, sàng lọc hạt giống tiềm năng rất tốt. Phương pháp của Phạn Hải tôn giả thì ngược lại, bí cảnh giới hạn độ tuổi, dưới đại thừa kỳ không quá 60 tuổi, ở đại thừa thì cao nhất là 70 tuổi, còn về độ kiếp thì bao nhiêu tuổi cũng được.
Trước kia, khi bí cảnh vừa xuất hiện sẽ bị các thế lực lớn khống chế, Thực Hồn đạo quân rất giỏi lôi kéo lòng người. Hắn mượn người Y Cốc truyền lời, nhấn mạnh rằng tu sĩ chỉ cần có đủ điều kiện phù hợp là có thể đi vào, đồng thời bọn họ cũng sẽ vào bí cảnh bảo vệ người cuối cùng may mắn nhận được truyền thừa.
Lần này cửa vào bí cảnh là ở thành Tự Do.
“Một đám khốn kiếp.”
Thành chủ thành Tự Do không hề cảm thấy đây là chuyện tốt. Gã có thể xưng bá cũng là vì không có tu sĩ nào chịu tới nơi nghèo nàn linh khí này. Từ sau khi công bố cửa vào bí cảnh ở gần thành Tự Do, mấy ngày nay gã liên tục nhận được ám chỉ công khai của các thế lực.
Thành chủ thành Tự Do cảm thấy bị mất quyền lực đi hỏi quân sư: “Nếu như ta đi uy hiếp Nhân Nghĩa Đường thì tỷ lệ được giúp là bao nhiêu?”
Ngân long bạch long cái cục cớt, gã đã giao chiến với Cố Nhai Mộc, ác long có hình dạng thế nào gã biết rất rõ.
Quân sư lắc đầu: “Hành động này không khôn ngoan, làm vậy chính là đang tát vào mặt Trảm Nguyệt Sơn.”
Ác long không phải đường chủ của Nhân Nghĩa Đường, chính Trúc Mặc đã nói như thế.
Quân sư nói tiếp: “Bí cảnh ở thành Tự Do, thành chủ chỉ cần quan tâm đến bí cảnh, đám tu sĩ này sẽ không dừng chân quá lâu.”
Trong vòng một ngày, bên ngoài thành Tự Do tập trung rất nhiều tu sĩ, có người tự động lập đội khoanh vùng địa bàn, song song đó các tu sĩ lợi hại từ nơi khác cũng đã đến. Đỗ Thánh Lan đi dạo một vòng không phát hiện Trúc Mặc, trưởng tộc của tứ đại gia tộc cũng chỉ có mình Cố Nhai Mộc dùng thân phận gia chủ Bùi gia xuất hiện. Lần này không giống với lúc cấm địa U Lan mở cửa, cấm địa liên quan tới cơ duyên truyền thuyết. Còn về bí cảnh, với thân phận của bọn họ tranh chấp với đám tiểu bối thì không hay cho lắm.
Về phần Bùi gia thì hoàn toàn là trục lợi. Từ lần Bùi Cửu Tinh mượn uy danh của Hồng Mông Nguyên Bảo yêu cầu chia lại quyền lợi nam vực, Bùi gia đã không còn thể diện nữa rồi.
Sư tử Tuyết Hoa và Âm Khuyển cũng ở đây, Thiên Cơ đạo nhân đề nghị sư tử Tuyết Hoa vào bí cảnh, nguyên nhân là gì thì không nói rõ.
Hôm nay Đỗ Thánh Lan rất kín đáo cải trang trà trộn vào đám đông. Theo tình hình người càng ngày càng đông, đã có tu sĩ không đợi được nữa, la lên tiên nhân ở đâu, khi nào bí cảnh sẽ mở.
“Có khi nào họ đùa giỡn chúng ta không!?”
Tiếng chất vấn truyền đi rất nhanh, khi trong ngoài thành sắp xảy ra biến động thì cuối cùng tiên nhân cũng xuất hiện từ chân trời. Hai người đang bay trên không trung đều là đao khách, khác với Ngọc Diện Đao kiêu ngạo, mặt mũi Thực Hồn đạo quân rất bình thường, vóc dáng cao lớn, mỗi lúc im lặng sẽ mím môi thật chặt.
“Người nhận được truyền thừa trong bí cảnh, sau này phi thăng có thể gia nhập Phạn Môn.” Ngọc Diện Đao nhìn bao quát các tu sĩ bên dưới, sau khi nói xong thì nói nhỏ vài câu với Thực Hồn đạo quân.
Thực Hồn đạo quần cầm một hòn đá hình trăng lưỡi liềm, tảng đá nhảy ra ngoài lòng bàn tay của hắn rồi tự động bay về một hướng khác xa xa, vượt núi bay xuống khảm vào một hòn đá trong một cái khe nào đó. Cả một vùng núi lập tức biến thành màu đỏ như máu, thế giới bên ngoài thành Tự Do dần mờ nhạt, dải sóng mây mù lững lờ giữa không trung, bên trong có hình chiếu cả một vùng núi, giống như từng ngọn cây, cọng cỏ dưới chân núi đều được phục chế lên không trung.
Mấy cái khe lan ra hơn mười ngàn thước, dải sóng mây mù trong núi bắt đầu di chuyển về phía thành Tự Do.
“Bí cảnh vốn mở ra cho người có duyên, cưỡng ép mở cửa bí cảnh sẽ khiến con đường không ổn định.”
Mọi người vẫn chưa tiêu hoá hết những lời của Thực Hồn đạo quân, chỉ trong chớp mắt sóng mây đã gào thét vọt tới. Quân sư của thành chủ thành Tự Do tu vi bình thường, không định tham dự lần tranh đoạt này bèn quát lên: “Ai không muốn làm người nhận truyền thừa thì lập tức rút đi.”
Hắn vừa nói chuyện vừa vội vàng bỏ chạy. Chỉ có rất ít người đồng quan điểm với quân sư, đa số mọi người đều đứng tại chỗ, thậm chí có người còn chủ động bay về phía mây mù.
Lúc sóng áp tới, trong sương mù bùng lên ánh sáng thông thiên. Đỗ Thánh Lan bị một tia sáng cuốn vào, hắn theo bản năng muốn kiểm tra vị trí của Cố Nhai Mộc và Âm Khuyển nhưng không gian loạn lưu trong sương mù không thua gì trong vùng biển Vô Tận. Hắn vận chuyển chân khí giữ thăng bằng, sương mù vội vàng tách ra hoá thành mũi băng nhọn. Hắn bị cuốn vào ánh sáng cùng với nhiều tu sĩ khác, có người còn đang ở trong đường hầm mà đã xảy ra tranh chấp.
Không biết đi qua bao lâu, mây mù cuối cùng cũng biến mất, cảm giác không trọng lực truyền đến rất mãnh liệt, chân khí cũng khó mà dùng được. Mãi cho đến khi sắp rơi xuống mặt đất thì mới lấy lại cân bằng, Đỗ Thánh Lan dùng cây cối làm điểm tựa rồi an toàn hạ xuống đất, nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bầu trời trong như gương, hoàn cảnh xung quanh rất giống rừng rậm nguyên sinh, xa xa là mặt trời và mặt trăng cùng mọc, ánh trăng nhìn như đang treo một cây trường đao.
Độ kiếp kỳ mới có năng lực tạo ra bí cảnh, theo như Đỗ Thánh Lan được biết thì hình như Đỗ Thanh Quang cũng có một tiểu thế giới.
“Đau chết ông rồi.” Ở xa xa có tu sĩ bị xui xẻo, lúc rơi xuống bị cành cây chọc thủng cánh tay. Người này đang ăn đan dược nhanh chóng phục hồi vết thương ngoài da.
Đỗ Thánh Lan phóng thần thức ra xa, trong phạm vi ngàn thước có hơn mấy trăm người, các tu sĩ lúc trước chen chúc ở bên ngoài thành Tự Do ít nhất cũng hơn vạn người, điều này chứng tỏ mọi người bị đưa đến những nơi khác nhau trong bí cảnh.
Đỗ Thánh Lan hơi lo lắng cho sư tử Tuyết Hoa, hy vọng đứa nhỏ này không xui xẻo bị tách khỏi Âm Khuyển. Mặc dù bí cảnh có hạn chế cảnh giới nhưng Thiên Cơ đạo nhân đề nghị Tiểu Âm Khuyển đến một chuyến, sự hạn chế này gần như không có tác dụng với nó.
“Ê, tổ đội không?” Tu sĩ vừa hồi phục cánh tay hỏi hắn.
Đỗ Thánh Lan lắc đầu, diễn xuất như một kiếm khách kiêu ngạo chỉ muốn đi một mình. Người nọ bĩu môi đi thuyết phục những người khác.
Mặt trời và mặt trăng cùng hiện, một nửa bầu trời là ban ngày, một nửa là ban đêm, đứng từ xa có thể thấy đường ranh giới mờ ảo. Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đi về phía ban đêm. Tu sĩ đã lành thương tổ đội với mấy người khác thấy Đỗ Thánh Lan đi nên lặng lẽ đi theo phía sau, có ý định xem đối phương là đá dò đường.
Nhận thấy có vài cỗ hơi thở theo sau, Đỗ Thánh Lan tạm thời không xung đột với bọn họ. Hắn nhớ lại người thượng giới đứng cùng Ngọc Diện Đao kia, trên người người này không có tiên vận quấn quanh như Ngọc Diện Đao, nhìn giống như là người thường.
Tiên vận và công đức kim quang giống nhau, không phải muốn thu là thu, trừ phi đối phương xuống hạ giới đã làm chuyện gì đó vi phạm ý chí Thiên Đạo nên bị tiêu diệt tiên vận.
Đỗ Thánh Lan dùng hết sức vận chuyển công pháp Liễm Tức, bảo đảm cảnh giới chân thực không bị lộ ra ngoài. Tiên nhân mới tới khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, nói một cách chính xác thì trên người đối phương không có tiên vận nhưng không hiểu sao lại khiến hắn thấy nguy hiểm.
Trong lúc đi Đỗ Thánh Lan nhìn thấy một cái cây Yêu Thực, không tính là quá quý giá, hắn sắp ngắt lấy thì người phía sau lao tới bao vây hắn lại.
“Tiểu huynh đệ, ngươi cũng nhìn thấy lúc trước ta bị thương đúng không, đúng lúc ta cần Yêu Thực chữa thương.”
Tổng cộng có năm người, trong đó có ba tên hợp thể, quả thật bọn chúng có năng lực phách lối.
Đỗ Thánh Lan gật đầu, dáng vẻ khờ khạo khiến bọn chúng buông lỏng cảnh giới. Lúc trước gã mời Đỗ Thánh Lan là vì không xác định được cảnh giới thật của hắn, bây giờ xem ra thực lực cũng chỉ là hạng xoàng.
Sau khi rút ra kết luận này, mấy người đã nhổ Yêu Thực không lén lút bám đuôi theo sau nữa mà là công khai đi theo.
Đỗ Thánh Lan bình tĩnh đi về phía trước nhắc nhở bọn họ: “Các ngươi đi theo ta thì đừng hối hận.”
Tiếng đao rút khỏi vỏ cố ý ma sát chói tai, tu sĩ phía sau nhắm mũi đao ngay xương sống của Đỗ Thánh Lan: “Bớt nói nhảm, đi nhanh lên.”
Nỗi bất an trong lòng Đỗ Thánh Lan càng lúc càng cao, sự bất an này hoàn toàn không liên quan đến uy hiếp sau lưng. Cố Nhai Mộc từng nói tu hành đến cảnh giới nhất định sẽ cảm ứng được biến hoá trong đất trời, hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó nhưng không biết có phải do công đức kim quang hay không mà giác quan thứ sáu của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi đi thêm một khoảng, Đỗ Thánh Lan chợt dừng lại, tu sĩ phía sau quát lên: “Đi mau.”
Đỗ Thánh Lan đứng im không nhúc nhích, cái cảm giác bị nhìn trộm tăng vọt. Hắn đột ngột xoay người nhìn phía sau, ánh mắt theo mũi đao dời xuống phía dưới, cuối cùng phát hiện một chút sương mù mờ ảo, sương mù như nòng nọc lởn vởn quanh người.
Đỗ Thánh Lan vừa quay người lại, đám tu sĩ phía sau lại càng hoảng sợ. Thấy Đỗ Thánh Lan không muốn đi tiếp, chúng chửi thề rồi vung đao bổ tới.
Đỗ Thánh Lan nhanh chóng lui về sau mấy bước, dùng ngón tay làm kiếm rạch một đường trên lòng bàn tay, dòng máu màu xanh bạc chảy ra bị chân khí tác động bắn ra ngoài rồi rơi lên người mấy tên tu sĩ kia. Sau khi làm xong mọi chuyện, hắn lập tức xoay người vừa làm vết thương ngừng chảy máu vừa lấy tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Tu sĩ vung đao ù ù cạc cạc, vô thức la lên ‘đuổi theo’, gã muốn hợp sức triển khai truy sát.
Tốc độ của hai bên quá chênh lệch, bọn chúng chạy chưa được mấy bước thì bầu trời đột nhiên bị một bóng đen bao phủ. Người cầm đầu rất tò mò, rõ ràng bọn chúng chưa chạy vào khu vực ánh trăng thì trời sao lại tối?
Trong khoảnh khắc gã ngẩng đầy, một cái đại đỉnh chụp xuống.
“Chạy mau!”
Tu sĩ hợp thể kỳ sức bật vẫn phải có, nhưng cho dù có là tu sĩ lợi hại nhất thì cũng không kịp vận chuyển chân khí, giống như những người khác cùng bị nhốt vào trong. Đỗ Thánh Lan đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì mặt mày tái mét: “Thứ đồ gì vậy?”
Cái đỉnh kia hình như có năng lực phán đoán của riêng nó, khi nó phát hiện mấy người bị nuốt vào bụng chỉ là hàng đầu thừa đuôi thẹo thì đột nhiên thu nhỏ lại, bên trong đỉnh truyền ra tiếng kim loại ma sát như có người muốn phá đỉnh chạy ra ngoài.
Chống cự chỉ kéo dài được vài giây, đại đỉnh vẫn tiếp tục thu nhỏ, tu sĩ trước đó trực tiếp bị đại đỉnh dùng vũ lực bóp nát.
Đỗ Thánh Lan không dám trì hoãn thêm nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất bay lên trời. Bên trong đại đỉnh có rất nhiều khói đen bốc ra ngoài, trong đó có vài luồng khí cùng bay về phía Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan thấy thế thì lập tức thi triển Kinh Cung Chi Điểu, mấy chục phân thân bay tứ phía nhưng khói đen lại chia thành vô số luồng khí nhỏ hơn, thậm chí còn nhiều hơn Đỗ Thánh Lan, vẫn như cũ có rất nhiều luồng khí đen đang quấn lấy hắn. Đại đỉnh đuổi về phía có nhiều khí đen nhất, nó vô cùng hăng hái xông tới.
Trong rừng rậm đang diễn ra cảnh tượng truy đuổi tàn khốc và lạ thường.
Đỉnh đen cắn chặt không buông, truy đuổi không biết mệt mỏi.
Đỗ Thánh Lan quay đầu lại phát hiện khoảng cách đang bị thu hẹp bèn triệu hồi Hồng Mông Nguyên Bảo. Hắn xoay người giương cung bắn ra một mũi tên, luồng điện ma sát trong không khí tạo ra tia lửa nhưng đến khi thực sự tiếp xúc với mặt ngoài của đại đỉnh thì chỉ để lại một vết khắc mờ.
Nhìn thấy đại đỉnh cách nơi này chỉ còn lại mấy trượng, Hồng Mông Nguyên Bảo đột nhiên run lên như liều mạng truyền tin cho Đỗ Thánh Lan. Đỗ Thánh Lan dĩ nhiêu hiểu ý nó, nhanh chóng biến thành tia chớp. Hồng Mông Nguyên Bảo một mình giương cung, vèo một cái tia chớp phá không bay ra, xé rách tạo thành một cái khe hở không gian dịch chuyển Đỗ Thánh Lan đến một khu vực khác. Sau khi chắc chắn đã bắn chủ nhân ra ngoài, Hồng Mông Nguyên Bảo vội vàng trốn xuống đất tránh né đại đỉnh. Đại đỉnh không có hứng thú với nó, tiếp tục đuổi theo Đỗ Thánh Lan.
Tốc độ của Hồng Mông Nguyên Bảo kém hơn đại đỉnh, lúc Đỗ Thánh Lan chạy như điên thì có cảm giác đại đỉnh sẽ tìm được hắn trước Hồng Mông Nguyên Bảo.
Một món pháp bảo lợi hại như vậy không thể không có tên tuổi ở đại lục Cửu Xuyên, rõ ràng nó bị người khác điều khiển, có lẽ là vật đã có chủ, ‘người chủ’ này còn không ưa hắn.
Đỗ Thánh Lan đột nhiên nghĩ tới tiên nhân mới hạ giới, tiên vận của đối phương bị mài sạch có phải là vì mang theo chí bảo đặc biệt xuống hạ giới hay không?
…
Trong một khu rừng ven sông, hai bóng người đang sóng vai đi chung. Đối mặt với người có thực lực mạnh hơn mình, Ngọc Diện Đao thu lại vài phần ngạo mạn.
Hắn luôn có chút đố kị với người đại sư huynh này, Thực Hồn đạo quân thiên tư xuất chúng, hơn nữa lại được sư tôn coi trọng nhất. Mấy năm gần đây hai sư đồ bất hoà, Ngọc Diện Đao mới có cơ hội lọt vào mắt Phạn Hải tôn giả.
Đại đỉnh là pháp khí của Thực Hồn đạo quân, có tên là Tầm Trân Đỉnh, nó có thể tự động tìm kiếm và truy bắt dị thú quý hiếm. Ngọc Diện Đao không dám gửi gắm toàn bộ hy vọng lên một cái đỉnh: “Trong bí cảnh có không ít yêu thú còn sống, Tầm Trân Đỉnh có khi nào tìm nhầm mục tiêu không?”
Thực Hồn đạo quân bình tĩnh nói: “Yêu thú nơi này kém xa thượng giới, nếu nơi này thật sự tồn tại thiên lôi thành tim, Tầm Trân Đỉnh nhất định sẽ tìm được hắn.”
Thực Hồn đạo quân cảm ứng phương hướng của Tầm Trân Đỉnh rồi nhìn về khu vực ánh trăng: “Ở đó.”
…
Đỗ Thánh Lan sắp chạy vào nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, chỉ trong một cái chớp mắt, khoảng cách giữa đại đỉnh và hắn đã bị rút ngắn một nửa.
“Ta chật vật như vậy là vì ta chạy vẫn chưa nhanh.”
Đỗ Thánh Lan tự suy ngẫm lại, gần đây hắn quá kiêu ngạo bởi vì tốc độ đã ngang ngửa Đỗ Thanh Quang mà lơ là rèn luyện.
Lúc sắp tiếp cận Đỗ Thánh Lan, khí đen bốc ra từ đại đỉnh bắt đầu ngưng thành một cái xích bình thường trói hắn lại. Đỗ Thánh Lan dùng chân khí đánh tan khói đen, chỉ để lỡ một chút thời gian lại khiến cho đại đỉnh càng ngày càng đến gần hắn hơn.
Làm sao đây?
Đỗ Thánh Lan nhanh chóng suy nghĩ, muốn chạy trốn thì trừ phi hắn có thể lập tức lĩnh ngộ pháp tắc hư thực, sau đó dùng sức mạnh pháp tắc chạy trong vùng không gian này. Suy nghĩ không bằng hành động, Đỗ Thánh Lan vội vàng thử đi cảm ứng lông chim minh điểu để lại, kết quả còn chưa tập trung được bao nhiêu thì một cái bóng đen đã phủ lên đầu.
Đỗ Thánh Lan bất đắc dĩ tiếp tục chạy trốn, trước khi đại đỉnh mở rộng phạm vi lên người hắn thì chân khí bùng lên cực hạn. Đối mặt với con mồi luôn chạy trước một bước, cuối cùng đại đỉnh bị chọc giận, nó đột ngột đâm tới phía trước. Mặt đỉnh rung lên, có thể tưởng tượng được hành vi này mạnh đến cỡ nào.
Cơn đau sau lưng nhói lên, trong cổ họng Đỗ Thánh Lan đầy mùi máu tanh.
“Không được.”
Cho dù tiềm lực khi ở lằn ranh sống chết lớn hơn nữa cũng không đủ cho hắn lập tức lĩnh hội được pháp tắc.
Đỗ Thánh Lan từ bỏ cảm ngộ, cố gắng nhớ lại mọi phương pháp mà hắn biết. Sau khi loại trừ từng cái, cho dù là hắn đối mặt với sự truy đuổi của đại đỉnh kh.ủng bố cũng không tránh được có chút tuyệt vọng.
Nhìn thấy bóng đen sắp đổ sập lên người mình, khi hắn đang tuyệt vọng thì một câu nói trong ký ức đột nhiên vang lên: Phải ích kỷ cỡ nào mới cho rằng công pháp của Hợp Hoan Tông là khống chế con người, xem vạn vật thế gian đi!.
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn chằm chằm đại đỉnh đang đ.è xuống, miệng lẩm bẩm trong vô thức: “Vạn vật thế gian.”
Thân thể hành động trước lý trí, trước kia Đỗ Thánh Lan luôn dùng công pháp Hợp Hoan dung hợp với Tôi Thể Pháp để sử dụng, không ngờ lần đầu tiên thi triển mị thuật thuần tuý, đối tượng lại là một cái đỉnh.
Bộ công pháp này của Kỳ Tử Kỳ vốn tên là ‘Lạc Hoa Chử Vũ Thính Phong Ngâm’, bị người đời sau gọi đùa là ‘Vị Ái Si Cuồng’ không phải là không có nguyên nhân. Trong phút chốc, ánh mắt của hắn không còn trong sáng nữa, bên trong đều là ánh sáng mê hoặc lòng người, mỗi một sợi tóc lay động đều đang lặng lẽ toả ra sự điềm đạm đáng yêu.
Đại đỉnh đột nhiên ngừng lại nhưng dù sao nó cũng là bảo vật tuyệt đỉnh, bên trong đỉnh vọng ra sóng âm bắt đầu phá giải mị thuật hư ảo. Trong lúc sóng âm chấn động nhiều lần, Đỗ Thánh Lan thất khiếu chảy máu.
Vị Ái Si Cuồng có tổng cộng chín tầng, trước mắt hắn chỉ dừng lại ở cảnh giới thứ bảy. Hai tầng cuối cùng Đỗ Thánh Lan không dám thử, chưa lên đại thừa kỳ đã muốn thử tìm hiểu thì khả năng cao sẽ bị tẩu hoả nhập ma.
Đại đỉnh đè thêm nửa tấc, Đỗ Thánh Lan cắn răng cố nhịn mùi máu đang xộc lên mũi, bắt đầu thi triển tầng thứ tám. Pháp khí không có thẩm mỹ của con người nhưng nó lại tự nhiên cảm thấy đau lòng, người tu sĩ trước mắt này như một mầm non đong đưa… Hắn mong manh quá!
Đỗ Thánh Lan cũng dần mất tỉnh táo, hắn cố gắng hít một hơi, không dám buông lỏng chút nào. Tuy đại đỉnh đã bị mê hoặc nhưng vẫn đang chậm rãi đè xuống, đầu của Đỗ Thánh Lan cũng sắp chui vào trong đỉnh rồi.
Hắn không có sự lựa chọn, cuối cùng thử luôn cảnh giới thứ chín. Trong tích tắc này, thế giới trước mặt trở nên nhiều màu sắc, có ánh sáng nào đó nổ tung trong đầu, Đỗ Thánh Lan chỉ cảm thấy nhìn cái gì cũng rực rỡ phồn hoa. Lúc này hắn mặt trắng như tờ giấy, trong suy nghĩ của đại đỉnh thì màu đen chủ đạo của nó mới là màu sắc đẹp nhất thế gian, tu sĩ này mặt mày tái nhợt, chắc chắn là không có ngày nào được vui vẻ… Đáng thương quá đi thôi!
Cuối cùng đại đỉnh cũng chậm rãi rời khỏi đỉnh đầu Đỗ Thánh Lan, mơ mơ màng màng ở bên cạnh hắn, một người một đỉnh đều mất hết lý trí.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Đỗ Thánh Lan đứng dậy ngây ngốc đi về phía trước, đại đỉnh mất hồn mất vía bay theo phía sau.
Lúc Hồng Mông Nguyên Bảo chạy đến thì cảm thấy là lạ, Đỗ Thánh Lan chậm rãi hỏi: “Ta đẹp không?”
Đại đỉnh dùng khí đen vỗ lên thân đỉnh tròn ủm như đang trả lời đẹp.
Hồng Mông Nguyên Bảo biến thành cây búa, nó đang cân nhắc nếu đập một cái thì chủ nhân có thể tỉnh táo hay không.
Từ lúc tẩu hoả nhập ma, Đỗ Thánh Lan đã không còn sức lực thi triển công pháp Hợp Hoan, nhưng hắn và đại đỉnh vẫn không tỉnh táo lại được.
“Đỗ Thánh Lan!” Phía sau vang lên một giọng nói vô cùng lo lắng.
Cây búa quay lại còn nhanh hơn Đỗ Thánh Lan.
Tia sáng lướt qua, ngân long lập tức xuất hiện bên cạnh Đỗ Thánh Lan.
Lúc Đỗ Thánh Lan bị thương hai lần từng uống máu của Cố Nhai Mộc, đối phương vẫn luôn truy tìm cỗ hơi thở yếu ớt này, giữa đường cảm nhận được hơi thở càng lúc càng yếu, y chợt cảm thấy không ổn, Đỗ Thánh Lan nhất định đã gặp chuyện rất nguy hiểm mới dùng hết sức chạy trốn như vậy.
Y lập tức hoá thành nguyên hình đuổi theo. Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan bình an vô sự, lần đầu tiên Cố Nhai Mộc biết cái gì gọi là may mắn.
“Ta đẹp không?” Đỗ Thánh Lan cúi đầu: “Vì sao ta lại đẹp như vậy?”
Ngân long giật mình, đang định lên tiếng thì Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên ra dấu im lặng: “Đừng nói quá lớn, đánh thức cây cối hoa cỏ trong rừng, chúng nó sẽ đánh nhau để được ta chú ý đó.”
“…..”
Nhìn Đỗ Thánh Lan mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng còn toả ra chút hương vị mê hoặc, Cố Nhai Mộc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Y hít sâu một hơi: “Ngươi là ai?”
“Đỗ Thánh Lan.”
Cố Nhai Mộc thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi: “Đây là đâu?”
“Cấm địa.”
“Cửu Nô là ai?”
“Mẹ nuôi.”
Cố Nhai Mộc nghe xong mới hoàn toàn yên tâm, còn cứu được, hắn chỉ tạm thời bị ám thôi.
“Ngẩng đầu.” Cố Nhai Mộc định giúp hắn lau sạch máu trên mặt.
Đỗ Thánh Lan đột nhiên cúi thấp: “Không thể, ta quá đẹp, ánh trăng sẽ xấu hổ rơi xuống.”
“…..”
Giọng điệu nghiêm túc khiến Cố Nhai Mộc vừa tức vừa buồn cười, phải nói là Đỗ Thánh Lan thật sự là một người lương thiện, tẩu hoả nhập ma rồi mà còn lo lắng cho người khác sẽ bị thương vì mình. Thấy hắn sống chết không chịu ngẩng đầu, Cố Nhai Mộc bất đắc dĩ biến thành một cái gương muốn hắn nhìn rõ thực tế: “Tự ngươi soi đi, đẹp không?”
Dáng vẻ bây giờ của Đỗ Thánh Lan thật sự không được xem là đẹp, trên mặt dính máu màu xanh bạc, tóc tai rối bời, nói chung là hết sức thê thảm.
Đỗ Thánh Lan mở mắt nhìn mình trong gương, lông mày nhíu lại: “Kỳ quái.”
Bản thân trong gương hình như đang tỏ ra lo lắng và cả sự quan tâm khó hiểu nữa.
Cố Nhai Mộc biến thành cái gương đang nhìn Đỗ Thánh Lan, chuẩn bị kí.ch thích ý thức của hắn, nói vài câu đối phương xấu chó… Thì Đỗ Thánh Lan đột nhiên áp sát rồi hôn một cái bẹp lên mặt gương.
“Đẹp.” Bản thân mình trong gương siêu đẹp luôn.
“…..”
Cánh môi mềm mại chạm vào mặt gương, cái gương trơn nhẵn bỗng chốc nứt một đường.
Đỗ Thánh Lan buồn bực, đừng nói là bị nhan sắc mỹ miều này làm nứt gương luôn nha? Hắn một lần nữa nghiêng người áp sát cái gương, cuối cùng cái gương không thể tiếp tục duy trì biến hình cơ bản được nữa, đỉnh đầu ‘tách tách’ bật ra hai cái sừng rồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.