Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 82: Long tính vốn?

Xuân Phong Dao

05/05/2024

Suy nghĩ của Chước Nhật đạo quân rất đúng, có phải là tiên hay không thì thử là biết.

Vấn đề ở chỗ sau đó gã không ra tay, một người thượng giới bị Cố Nhai Mộc ngăn cản, quần công chắc chắn sẽ là huyết chiến. Giả sử cuối cùng chứng minh Đỗ Thánh Lan đã phi thăng thì chẳng phải đang hy sinh vô ích hay sao?

Điều khiến người ta do dự là đến bây giờ mảnh vỡ Thiên Đạo chưa từng xuất hiện.

Ban đầu Đỗ Thánh Lan cảm thấy khá khó hiểu, sau khi dần dần nhìn thấu tâm tư của bọn họ chỉ cảm thấy hết sức nực cười. Nhiều tiên nhân ở đây như vậy, cho mảnh vỡ Thiên Đạo mười lá gan, nó cũng không dám hiện thân.

“Các vị muốn ở lại uống trà hay đánh nhau?”

Hắn khoanh tay nhìn mọi người, thỉnh thoảng liếc sang vết thương trên giới bích.

Không ít tu sĩ bị cái nhìn này làm cho tò mò, rốt cuộc thế giới bên ngoài giới bích có hình dáng gì, còn có tiên giới trong truyền thuyết… Có người không nhịn được bước tới một chút, nếu như từ đây đi ra ngoài, có phải sẽ đi thẳng đến thượng giới hay không?

Nghĩ thì nghĩ nhưng không ai dám làm.

Người thông minh suy nghĩ rất nhiều, nếu thật sự đánh nhau, Đỗ Thánh Lan có lên thượng giới không, phía sau giới bích có người của sư môn hắn tiếp viện hay không?

Đỗ Thánh Lan mỉm cười, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo: “Chư vị xem Minh Đô là nơi nào, muốn tới là tới muốn đi là đi hả?”

Đỗ Thánh Lan vừa dứt lời, hoa văn dưới chân nhiều tu sĩ sáng lên đại biểu sát trận đã được kích hoạt.

Mặt người giấy tiên phong cầm đao giấy chém về phía đám đông, động tác của chúng không có bất kỳ kỹ xảo nào, một một lần vung tay đều là công kích cực kỳ thô bạo. Có cấm chú đặc biệt của Minh Đô thêm vào, cơ thể bằng giấy mong manh nhưng cực kỳ rắn chắc.

Đỗ Thánh Lan chém một kiếm giết chết hai tên tu sĩ bị nhốt trong sát trận. Hắn chỉ đánh tầm xa, hành vi này đã xác nhận hoài nghi của mọi người: Hắn đang câu cá.

Trong nhất thời, ngay cả Chước Nhật đạo quân cũng không dám tuỳ tiện đi qua giới bích trở về thượng giới.

Mặc dù đám ô hợp này thanh thế lớn nhưng chỉ cần đẩy đúng lúc, ngã so với người khác còn nhanh hơn.

Ban lãnh đạo Minh Đô đều là người có thực lực phi phàm, ra tay không chút khách khí, hái đầu người như cắt hẹ. Dường như hôm nay bọn họ rất vui vẻ, không ra tay với người lợi hại nhất, cho người thượng giới thời gian rút lui.

“Không thể lui.” Hà Trường Khách sắc mặt tái nhợt nói với Bàn Thiên Hạc: “Bây giờ rút lui, sau này những tu sĩ đó sẽ không nghe lời chúng ta nữa.”

Bàn Thiên Hạc quan tâm tới tính mạng của mình hơn. Bàn gia là một trong tứ đại gia tộc, mặc dù không thể xúi giục các tu sĩ bình thường nhưng vẫn còn lực lượng gia tộc có thể sai bảo.

Đệ tử Phạn Môn và đạo quân đều đi, Bàn Thiên Hạc không muốn ở lại liều mạng đánh nhau bị thương.

Hà Trường Khách định khuyên thêm thì một con rắn độc thè lưỡi xì xì, phóng về phía gã.

“Lão tặc, nạp mạng đi!!” Nam tử âm nhu vừa hưng phấn vừa tàn nhẫn cùng một vị nữ tu khác của Minh Đô đánh hội đồng.

Ở bên kia, Đỗ Thánh Lan hét lên một tiếng ‘Trảm Nguyệt’, trường kiếm vòng qua phía sau viện trưởng học cung Thiên Thánh, chặt đứt đường lui của đối phương. Ngân long che kín bầu trời, miệng phun lửa cháy hừng hực, ánh sáng đỏ ngầu chia thành mấy chục tia, viện trưởng học cung Thiên Thánh bị nhốt trong một cái cũi lửa.

Gã chỉ là đại thừa kỳ, lại tự bạo pháp thân, bây giờ Cố Nhai Mộc đã thành tiên, mặc dù giết gã không dễ như giết gà nhưng cũng không khó khăn.

Ngọn lửa rít gào, kiếm quang rực rỡ, mỗi một lần công kích đều không nể nang, bộc phát thực lực mạnh nhất.

Viện trưởng học cung Thiên Thánh tự biết không địch lại. Thực lực chênh lệch quá xa, chân khí bị ngọn lửa cự long phong toả áp chế, ngay cả việc tự bạo gã cũng không làm được. Trong ánh lửa chập chờn, viện trưởng học cung Thiên Thánh nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thánh Lan đang đánh tới, nghĩ đến tình cảnh trước đây đối phương tới Tháp Lâu tham gia kỳ thi tuyển thẳng.

Lúc đó chỉ là con kiến, bây giờ đã trưởng thành đến trình độ này.

“Ngày đó lão phu nên giết chết ngươi.”

Lúc này Đỗ Thánh Lan lại phân tâm nhìn xung quanh, sau khi không nhìn thấy Âm Khuyển Mắt Xanh, bảo kiếm ngang trời, cách không khí rạch nhẹ một cái. Hắn thở dài: “Kiếp sau đừng hợp tác với Yểm.”

Con chó này không làm được chuyện lớn.

Kiếm quang khiến không khí khẽ run lên kéo theo sức mạnh khủng bố như trăng rằm chém xuống. Viện trưởng học cung Thiên Thánh muốn ngăn cản nhưng không thể thoát khỏi xiềng xích của ngọn lửa, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn một tia sáng trắng xuất hiện trước mắt, hai mắt mở to ngã xuống đất.

Cơ thể cao lớn của viện trưởng học cung Thiên Thánh co quắp như một con cá không ngừng giãy lên giãy xuống trước khi chết, miệng hộc máu tươi.

Khi sắp nhắm mắt, gã như nghe thấy một tiếng hét thảm. Gã cố gắng quay đầu thì nhìn thấy Hà Trường Khách ngã từ trên cao xuống đất.

“Chỉ với thực lực này cũng được xem là độ kiếp kỳ hả?” Nam tử âm nhu không để ý vết thương trên người, ánh mắt đầy thú vị nhìn cái xác rách nát.

Trước khi chết biết Hà Trường Khách cũng chết, viện trưởng học cung Thiên Thánh cảm thấy thoải mái hẳn ra, tốt xấu gì gã cũng chỉ bị một kiếm mất mạng, không bị hành hạ gì.

Đỗ Thánh Lan lạnh nhạt bổ thêm một kiếm cho Hà Trường Khách còn chưa chết, chậm rãi nói: “Hắn luyện công gặp sự cố.”

Lúc Cố Nhai Mộc giả làm Bùi Mộc Hàn dự họp mấy lần, Hà Trường Khách đều không được coi trọng. Trước đây Hà Bất Minh phản bội Đỗ Thánh Lan, có một phần nguyên nhân là vì thực lực của cha Hà Bất Minh giảm sút rất lớn, không thể không chọn hợp tác với Mặc gia.

Máu bị bắn ra xung quanh giới bích, khắp nơi đều là mùi máu tanh gay mũi. Âm vật và quỷ tu ở Minh Đô bị hấp dẫn bước qua, điên cuồng cắn nuốt tinh lực trong không khí.

Đỗ Thánh Lan thu kiếm, trông thấy Cố Nhai Mộc đang nhìn cửa giới bích bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Lão hồ ly chạy vào rồi.”

Tiểu đồng của Thiên Cơ đạo nhân nhân lúc hỗn loạn đã bỏ chạy, còn Thiên Cơ đạo nhân thì lên thượng giới.

Đỗ Thánh Lan nói: “Với thực lực của Thiên Cơ đạo nhân không thể chịu đựng linh áp quá lâu.”

Đương nhiên cũng không loại trừ Thiên Cơ đạo nhân có cách chống lại linh áp thượng giới.

Cố Nhai Mộc thu lại tầm mắt, bỗng nhiên mỉm cười: “Tin tức ngươi thành tiên rất nhanh sẽ truyền khắp hai giới thượng hạ.”

Tiên nhân 21 tuổi, từ nay về sau kỷ lục này sẽ trấn áp vô số thiên kiêu.



Thượng giới, La Sát Môn.

Chưa đến nửa ngày, tin tức Đỗ Thánh Lan ‘thành tiên’ đã truyền lên thượng giới. Phi Tuyết đạo quân đang bàn bạc với La Sát đạo quân chuyện về mảnh vỡ Thiên Đạo, nghe xong thì vuốt ve cây quạt: “Người khác thì không tính, Phạn Môn không có hành động gì, có lẽ Phạn Hải cũng hơi tin rồi.”

La Sát đạo quân cũng không thấy bất ngờ: “Cá chép đỏ đã quay về tay tiểu sư đệ, có đầy đủ khí vận chống đỡ, tiểu sư đệ quả thật có thể vượt qua một cảnh giới trực tiếp độ kiếp phi thăng.”

Có lẽ ngay cả Đỗ Thánh Lan cũng không biết có rất nhiều lý do để mọi người tin rằng hắn đã thành tiên, giống như khi tổ sư gia Trảm Nguyệt Sơn tạo ra con sông khí vận, gã cũng vận dụng nguyên lý này.

Phi Tuyết đạo quân bật cười: “Tin giả trước sau gì cũng bị vạch trần, ta sẽ thông báo cho người trong môn gần đây bớt ra ngoài, đỡ bị hỏi han khắp nơi.”

“Tiểu sư đệ thành tiên, sao có thể không chúc mừng một phen chứ?”

Phi Tuyết đạo quân sửng sốt.

La Sát đạo quân: “Đệ đi chuẩn bị thiệp mời, ta muốn đãi một buổi tiệc lớn, đích thân chúc mừng tiểu sư đệ. Lúc mời nhớ mời những thế lực không hợp nhau, làm cho bọn họ phải nể mặt ta tới một chuyến.”

Phi Tuyết đạo quân tạm thời không nghĩ ra làm vậy có mục đích gì, mời đến thì rất dễ, mấy thế lực kia cứ xem như là vì tìm chứng cứ Đỗ Thánh Lan có thành tiên hay không cũng sẽ đến một chuyến, nhưng mời bọn họ tới để làm gì?

La Sát đạo quân nói sâu xa: “Chẳng phải tiểu sư đệ đã nói với đệ là có quen một đầu biết biết nấu thức ăn làm giảm trí thông minh hả, liên lạc với người ta đi.”

“…..”



Tổ chức tiên yến đã chứng minh Đỗ Thánh Lan thật sự là tiên nhân. Tiên nhân hạ giới bàn tán chuyện này bị mạng lưới tình báo nghe được. Đỗ Thánh Lan nghe được tin này mà cạn lời, sau khi biết được tiên yến sẽ được tổ chức vào tháng sau thì hắn lập tức hiểu ra bọn họ đang có ý đồ gì.

Tiên yến chỉ là nguỵ trang, Tiểu Âm Khuyển mới là quan trọng.

La Sát Môn muốn trong thời gian này giúp sư tử Tuyết Hoa tăng thực lực, làm ra một bàn thức ăn giảm trí thông minh thật hoàn hảo. Nhân vật chính trong tiên yến là hắn, ý của La Sát Môn là bảo hắn trong vòng một tháng phi thăng.

Đỗ Thánh Lan xoa ấn đường: “Việc này có khác gì tên tu sĩ kia nói trong vòng ba ngày ta có thể phi thăng cơ chứ?”

Bùi Huỳnh tới thông báo cho Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cho thời gian gấp 10.”

Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng một cái.

Bùi Huỳnh còn rất nhiều việc cần làm, không ở lâu trong Minh Đô.

“Ngươi cảm thấy…” Đỗ Thánh Lan liếc sang thì thấy Cố Nhai Mộc hiếm khi thẫn thờ, hắn huơ tay trước mắt y.

Cố Nhai Mộc hoàn hồn nói: “Chuyện tiên yến có thể tạm thời gác sang một bên, chờ tin tức được truyền ra ngoài một ít rồi hẵng công bố chân tướng của thời đại hoàng kim.”

Đỗ Thánh Lan cũng có ý này, người đi trước hy sinh phải được công nhận.

Cố Nhai Mộc cũng không nói gì quá nhiều, sau khi nói sau này mình sẽ bắt được Thiên Cơ đạo nhân, dùng Thiên Cơ đạo nhân để Thiên Cơ Lâu phối hợp thì dùng lý do tu luyện điều dưỡng để bế quan.

Đỗ Thánh Lan đã hai ngày liên tục không thấy Cố Nhai Mộc. Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đứng ngoài cửa nơi Cố Nhai Mộc bế quan, giơ tay lên mấy lần nhưng lại không gõ cửa. Đối phương rõ ràng đang gạt mình chuyện nào đó, Đỗ Thánh Lan cảm thấy hình như là tu luyện xảy ra vấn đề.

Trên bầu trời rơi xuống một cọng lông chim, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của minh điểu. Minh điểu giương cánh bay đi, hắn suy nghĩ một chút rồi đi theo.

Cửu Nô liên tục ho khan, bị bệnh như người thường.

Một đôi mắt lạnh băng nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thì hiện lên vài phần thân thiết, dịu dàng gọi Đỗ Thánh Lan tới bên cạnh mình.

Đỗ Thánh Lan ngồi một bên, im lặng chờ Cửu Nô nói trước. Nàng dùng minh điểu dẫn hắn tới đây nhất định là có điều muốn giao phó.

“Trên đời này chuyện gì giải quyết nhanh cũng phải trả giá.” Cửu Nô nói: “Con rồng này có thể trực tiếp chứng đạo là nhờ chí bảo hỗ trợ.”

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Tâm ma.”

Tam sư huynh từng nói dựa vào bảo vật khôi phục nội thương, tương lai sẽ gặp kiếp nạn tâm ma.

Cửu Nô: “Nội thương, độc tố tích tụ trong lòng đất… Muốn giải quyết một lần là chuyện không có khả năng nhưng chuyển thành một trạng thái khác thì dễ dàng hơn nhiều.”

Đỗ Thánh Lan rất kinh ngạc.

Cửu Nô: “Ngày ấy sư môn của con dùng trọng bảo, ta có đứng từ xa nhìn một cái, cũng gần như là nguyên lý này.” Sau cùng nàng còn không quên cảm thán: “Đây là sinh ra một cái tâm ma ngũ độc* câu toàn.”



“…..”

“Tâm ma được ngưng tụ sẽ thức tỉnh ý thức của nó.”

Đỗ Thánh Lan không biết nhiều về tâm ma, càng không hiểu được ý của Cửu Nô, nàng đành giải thích: “Thông thường tâm ma sẽ ảnh hưởng thần trí con người, không ngừng mê hoặc con. Mà tâm ma có ý thức riêng sẽ không đồng lòng với tu sĩ, hấp thu cắn nuốt tâm trạng tiêu cực, chuẩn bị để nuốt chửng chủ thể.”

Đỗ Thánh Lan đột nhiên nghĩ đến Bùi Lưu Diễm.

Cửu Nô tựa lưng vào ghế nằm, ánh mắt xa xăm: “Muốn phá giải loại tâm ma này, ai nhát gan theo đuổi sự hoàn hảo sẽ giết chết tâm ma; ai to gan thì nuôi tâm ma, sau này trảm ma nhập đạo, lại là một phen tạo hoá.”

Đỗ Thánh Lan suy tư, Bùi Lưu Diễm lựa chọn vế trước. Theo sự hiểu biết của hắn về Cố Nhai Mộc, y chắc chắn sẽ chọn một con đường khác.

“Cố ý bồi dưỡng, ít nhất quyền chủ động nằm trong tay mình.”

Cửu Nô gật đầu: “Bồi dưỡng tâm ma không phải chuyện dễ dàng, quá cẩn thận sẽ khiến tâm ma gầy yếu, đầu tư quá nhiều sẽ dễ bị phản phệ. Nếu con hành xử quá rõ ràng sẽ khiến tâm ma cảnh giác, khiến nó trở nên tiêu cực.”

Một con minh điểu đậu lên vai Cửu Nô rồi kêu hai tiếng, nàng bình thản nói: “Cố Nhai Mộc đang rời khỏi Minh Đô.”

Đỗ Thánh Lan nghe vậy đứng dậy: “Mẹ nuôi, con ra ngoài một chuyến.”

Minh Đô vẫn là ngày sương mù.

Trên đường đến cửa thành không nhìn thấy bóng dáng Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan vỗ lên hình xăm cá chép đỏ trên cổ tay: “Có thể tìm được hắn không?”

Vừa nói đến rồng, cá chép đỏ liền hưng phấn. Cố Nhai Mộc dùng hình rồng rời đi, cá chép đỏ cảm nhận được chút hơi thở chân long còn sót lại trong không khí, sau đó vội vàng dẫn đường.

Tốc độ của Đỗ Thánh Lan nhanh vô cùng, hoá thành tia chớp cùng cá chép đỏ bơi lội trong mây. Lúc đi ngang qua Thập Vạn đại sơn thì hắn không nhịn được nhìn thêm vài lần, cá chép đỏ kiên định đi về phương bắc, cuối cùng sau khi đi qua một cái trấn nhỏ, cá chép đỏ ngừng lại. Đỗ Thánh Lan nhìn xuống dưới: “Đạo trường Kim Ô?”

Sau khi hắn trốn khỏi Trảm Nguyệt Sơn không lâu, từng có rất nhiều người đứng ở đây xem Đỗ Bắc Vọng độ kiếp. Từ đó trở về sau, Đỗ Thánh Lan lần đầu tiên nảy sinh khái niệm thiên lôi rất quan trọng.

Hắn đã đoán được Cố Nhai Mộc đi đâu. Đạo trường Kim Ô có ngọc bích Vấn Tâm, có thể giúp người ta ngộ đạo.

Là thế lực phụ thuộc Trảm Nguyệt Sơn, chủ nhân của đạo trường Kim Ô chỉ có thực lực đại thừa kỳ, chỉ cần cẩn thận là có thể lẻn vào.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Đỗ Thánh Lan dễ dàng vòng qua thủ vệ, đi vào ngọc bích Vấn Tâm.

Lúc hắn bước vào, ánh lửa bên trong đột nhiên biến mất, sau đó lần thứ hai bùng lên. Xuyên qua ánh lửa chập chờn, Cố Nhai Mộc nhìn thấy Đỗ Thánh Lan. Trong mắt y dường như ánh lên sự kinh ngạc ngắn ngủi rồi nhanh chóng bị đè xuống.

Đỗ Thánh Lan ăn ngay nói thật: “Ta không yên tâm về ngươi.”

Cố Nhai Mộc nhếch cao khoé môi nhưng vẫn không nói chuyện.

Ngọc bích Vấn Tâm có thể tạo ra khát vọng chân thực nhất trong lòng một người, dưới ánh lửa soi sáng, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến cảnh tượng cùng ngộ đạo lần trước. Bên trong ảo cảnh, Cố Nhai Mộc động tay động chân với Đỗ Thánh Lan, sau khi ra ngoài lại lấy một câu long tính vốn dâm để cho qua chuyện.

Đến hôm nay, Cố Nhai Mộc cảm thấy mình phải làm sáng tỏ chuyện này: “Lúc ngộ đạo ta thấy ngươi rơi vào ảo cảnh dục vọng nên nhân cơ hội muốn…”

“Đoạt xá đúng không?”

Có rất nhiều chuyện chỉ cần suy nghĩ cẩn thận sẽ hiểu được.

Đỗ Thánh Lan không tính toán chuyện cũ mà nói: “Đúng lúc ta cũng mới đột phá không lâu, hay là cùng nhau ngộ đạo, có gì cũng dễ chăm sóc lẫn nhau.”

Một khi chìm trong ảo cảnh, cả đời khó có thể nâng cao cảnh giới. Vì sự an toàn của Đỗ Thánh Lan, Cố Nhai Mộc không từ chối.

Cùng nhau lĩnh hội, độ khó ảo cảnh sẽ cân bằng cảnh giới hai bên, đối với người cảnh giới cao ngọc bích không có hỗ trợ gì lớn. Lần trước là ngoài ý muốn, Cố Nhai Mộc tự tin lúc này sẽ phá giải ảo cảnh trước, đợi đến khi tiễn Đỗ Thánh Lan ra ngoài, y sẽ một mình vào ảo cảnh một lần nữa là được.

Hai người nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng xuống đất nhắm mắt cảm ngộ. Không bao lâu sau, ý thức lần lượt bị hút vào ảo ảnh trong ngọc bích.

Xung quanh là núi cao vây quanh, phía trước là rừng cây xum xuê.

Đỗ Thánh Lan đứng trong rừng, có chút kinh ngạc. Không giống với lần trước, ngoại trừ cảnh tượng thay đổi thì trí nhớ của hắn không bị thay đổi, rõ ràng hắn biết mình đang ở trong ảo cảnh.

Cá chép đỏ bơi ở bên cạnh, sắp cưỡi lên đầu Đỗ Thánh Lan rồi, nó đắc ý tỏ vẻ đây đều là công lao của nó.

Đỗ Thánh Lan không nhìn nó tranh công mà tranh thủ đi tìm Cố Nhai Mộc, nếu như có thể biết được đối phương khát vọng thứ gì nhất thì hắn cũng dễ hốt thuốc đúng bệnh.

Không bị ảo cảnh can thiệp, Đỗ Thánh Lan ở trong ảo cảnh không hề có cảm giác tồn tại, chim muông xuyên qua người hắn bay về phương xa. Dưới đất là lá rụng khô héo, xa xa là tiếng nước chảy róc rách.

Đỗ Thánh Lan cảm thán ngọc bích Vấn Tâm thật là lười biếng, lúc nào cũng bố trí ảo cảnh trong rừng. Hắn đi thêm một đoạn, xa xa truyền đến tiếng thở dốc. Hắn bước nhanh, đi chưa được hai bước thì đã đột ngột dừng lại.

Ở phía trước, một ‘Đỗ Thánh Lan’ khác ánh mắt sóng sánh, trong mắt như thấm đẫm mưa xuân, ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy đai lưng của Cố Nhai Mộc. ‘Đỗ Thánh Lan’ ngẩng đầu lên, biểu cảm bất lực.

Cố Nhai Mộc sống lưng thẳng tắp như lưỡi đao sắc bén rời vỏ, chứng thực cho câu trái tim như thép.

Cá chép đỏ: “Úi chà.”

Đỗ Thánh Lan giật giật đuôi mắt, cảnh này có khác gì thế giới nội tâm lần trước của Cố Nhai Mộc không? Ai không biết còn tưởng đây là Thời Quang hồi tưởng đấy.

Không phải, nhìn kỹ thì vẫn có khác biệt.

Lần trước hắn nói là ‘Xin ngươi, đừng mà…”

Lúc này thì ngón tay hắn siết chặt đai lưng của Cố Nhai Mộc, cơ thể ngã vào đoá hoa đang nở rộ, tay kia bóp chặt cánh hoa, nước hoa từ trong kẽ tay tràn ra.

“Muốn, muốn…”

Âm thanh khàn khàn đầy mơ màng vang vọng trong cánh rừng.

Hoa nở đồ mi, diễm lệ vô biên. Cuối cùng Cố Nhai Mộc cũng có hành động, y đỡ bờ vai của nam tử yếu đuối, thương tiếc nói: “Ngươi kiên trì thêm chút nữa, đừng để độc tố làm tan rã ý chí của ngươi.”

Chính mình trong ảo cảnh gối đầu lên vai Cố Nhai Mộc: “Giúp ta, ta khó chịu…”

Cá chép đỏ: “Chà.”

Lúc nó phát ra tiếng còn phun ra một cái vỏ hạt dưa, hạt dưa là nó chôm ở chỗ mẹ nuôi của Đỗ Thánh Lan.

Trong mắt hiện lên sự giãy giụa, Cố Nhai Mộc mấy lần run rẩy ngón tay muốn ôm ảo cảnh, Đỗ Thánh Lan cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Hắn không ngờ thứ đối phương khát khao nhất chính là mình.

Hắn không nghĩ tới, vậy Cố Nhai Mộc có nghĩ tới không?

Đỗ Thánh Lan lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy hơi hoang đường và buồn cười. Hắn đoán có lẽ bản thân con rồng này cũng không nhận ra, nếu không y tuyệt đối sẽ không chọn cùng ngộ đạo.

Cá chép đỏ tụ linh thành nước, đuôi vẫy vẫy, nước bập bềnh thành sóng tạo ra một hàng chữ nhỏ: Hắn thích ngươi.

Cửa sổ cuối cùng bị đâm thủng, Đỗ Thánh Lan co rút ngón tay như thể đang bị bỏng.

Chủng tộc bất đồng, giới tính tương đồng, cá chép đỏ liên tục phun vỏ hạt dưa, đuôi tiếp tục vung lên: Hắn có suy nghĩ sai trái với ngươi, ngươi có giận không?

Đỗ Thánh Lan suy ngẫm, nhớ lại thời gian đã qua, bình tĩnh nói: “Ta chưa hề được ai thích cả.”

Cảm giác được người khác thích rất hiếm thấy. Với hắn mà nói, Cố Nhai Mộc không giống những người khác, hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều nguy hiểm, đây là người duy nhất hắn có thiện cảm, đối phương cũng không phản bội hắn.

Đỗ Thánh Lan không biết phải định nghĩa thế nào là thích, bởi vì hắn chưa từng được người khác yêu thương.

Ánh mắt tiếp tục tập trung về phía trước, đồng tử hơi co lại.

Tâm ma phóng đại dục vọng của Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan trong ảo cảnh có thể nói là trí mạng, cộng thêm đặc tính mị cốt trời sinh làm cho hắn có mị thái ngây thơ sẵn có.

Cố Nhai Mộc đẩy người trong lòng ra, nghiêm túc nói: “Chịu đựng!”

Y cố gắng chải vuốt chân khí cho đối phương nhưng ‘Đỗ Thánh Lan’ luôn nhào vào lòng y. Hoa xung quanh không biết được ảo cảnh sắp đặt cho đặc tính gì, ngay khi mùi hoa toả hương, chim nhỏ trên cây đều trở nên say mê.

Cố Nhai Mộc hô hấp nặng dần, cả người nóng ran nhưng y vẫn kiên trì từ chối hết lần này tới lần khác. Cuối cùng sau những tiếng thở hồng hộc, Cố Nhai Mộc ôm Đỗ Thánh Lan nhảy vào hồ nước lạnh bên cạnh.

Đỗ Thánh Lan đứng xem từ đầu đến cuối, ánh mắt dần kỳ quái.

Cá chép đỏ đong đưa cái đuôi, sóng nước tung lên xuất hiện thêm một hàng chữ: Hắn ở trong ảo cảnh tự lập đền thờ cho mình hả?

Đỗ Thánh Lan là khát vọng của y, là chấp niệm của y, ngọc bích Vấn Tâm xem như đã thiết kế ra cảnh nhào vào lòng hết sức tuyệt vời, còn Cố Nhai Mộc thì quyết tâm làm chính nhân quân tử. Mỗi hành động đều đang thể hiện một nguyên tắc ‘ta sẽ không tổn thương ngươi’.

Hay cho một tên hai mặt đạo đức, miệng đầy nhân nghĩa.

Ở giữa hồ, Cố Nhai Mộc nhìn khuôn mặt đỏ ửng, tự tay che mắt đối phương: “Đừng sợ.”

“Ta không…”

Sau khi cúi đầu khẽ than thở một tiếng, Cố Nhai Mộc bất ngờ vặn gãy cổ ‘Đỗ Thánh Lan’, cũng chặn luôn lời đối phương chưa kịp nói.

“Không giống người ấy, cũng không phải người ấy.” Cố Nhai Mộc khôi phục tỉnh táo: “Nhưng cám ơn ngươi đã cho ta nhìn rõ lòng mình.”

Đỗ Thánh Lan: “…..”

Cá chép đỏ: “…..”

Hoàn toàn thoát khỏi ảo cảnh, thế giới giả bắt đầu tan rã, hồ nước chảy ngược xuống lòng đất, núi sông vỡ vụn. Ngay khoảnh khắc thần thức trở về cơ thể, Cố Nhai Mộc nhìn thấy Đỗ Thánh Lan như người ngoài cuộc đứng cách đó không xa.

Trong không gian tối tăm, nghênh đón tĩnh mịch.

Cảnh tượng quen thuộc cỡ nào, lần trước ra ngoài Cố Nhai Mộc cũng không dám châm lửa.

Trong bóng tối, Cố Nhai Mộc mấy lần muốn lên tiếng nhưng cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài: “Chủng tộc của chúng ta có lẽ thật sự là vấn đề.”

Long tính vốn dâm không phải chỉ là nói suông.

Đỗ Thánh Lan vẫn ngồi xếp bằng trước ngọc bích, hắn hoàn toàn có thể trêu đùa một câu hoá giải, nhưng hắn không làm thế.

Cố Nhai Mộc không biết việc này là tốt hay xấu, Đỗ Thánh Lan không trêu chọc chứng tỏ đối phương đang tập trung suy nghĩ, còn kết quả như thế nào thì tuỳ vào Đỗ Thánh Lan.



Thứ ngọc bích Vấn Tâm kiểm tra chính là đạo tâm, Cố Nhai Mộc luôn lừa mình dối người làm lơ vấn đề này, bây giờ nó đã hoàn toàn bị bại lộ.

Hai bên đều im lặng.

Không biết trôi qua bao lâu, lòng bàn tay tự nhiên ngứa ngáy, Cố Nhai Mộc cứng người, đầu ngón tay hơi lạnh viết lên lòng bàn tay hai chữ: Tâm ma.

Bàn tay còn lại của Cố Nhai Mộc nổi lên một đốm lửa, sau đó lắc đầu. Y quả thật có tâm ma nhưng nó không liên quan đến tình cảm, đây chỉ là tác dụng phụ của bảo vật.

Tình cảm là thứ nên được nâng niu.

Đỗ Thánh Lan tiếp tục viết: Chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng nó.

Chữ viết kiên định và lưu loát.

Cố Nhai Mộc hai mắt mở to, đôi bên nhìn nhau, ánh mắt run run gật đầu. Một lát sau, Cố Nhai Mộc bỗng nhiên nhíu mày. Sau khi rời khỏi ngọc bích Vấn Tâm, đạo tâm của y càng trở nên kiên định. Bây giờ tâm ma đã dần gầy yếu, muốn đi con đường trảm ma nhập đạo có hơi khó khăn.

Đỗ Thánh Lan biết hoàn cảnh của Cố Nhai Mộc, dựa theo lời của Cửu Nô, loại tâm ma này không đồng lòng với chủ thể, ai cũng theo đuổi mục tiêu riêng, nàng và Bùi Lưu Diễm chính là ví dụ chân thật nhất.

Không xác định tâm ma có thể nhận biết tình hình bên ngoài hay không, vì lý do an toàn nên Đỗ Thánh Lan vẫn chưa lên tiếng thảo luận đối phó ra sao, nói quanh co: “Nếu đã đến địa bàn của Trảm Nguyệt Sơn, hay là tiện đường đến thăm một lát.”

Lý do đến Trảm Nguyệt Sơn rất danh chính ngôn thuận.

Dựa theo giao hẹn lúc trước, nếu như Trảm Nguyệt Sơn lấy được truyền thừa trong bí cảnh, phá giải được kiếm chiêu thì phải đưa cho họ một phần.

Bị kiếm khí ảnh hưởng, sống ở nơi thời tiết ấm áp trong lành nhưng hoa cỏ xung quanh Trảm Nguyệt Sơn lại không có sự sống, nhìn rất tiêu điều. Ngọn núi cao nhất trông như một thanh trường kiếm đâm thẳng vào trời mây.

Hai người đến không bị ngăn cản, đệ tử canh cửa dẫn đường cho bọn họ vào trong.

Trong Kiếm Đường, Trúc Mặc ngồi ở chủ toạ, trên bàn bên cạnh đặt một bộ đồ trà.

Đỗ Thánh Lan nhấc nắp trà nhấp một ngụm: “Lần trước đến Trảm Nguyệt Sơn đã là nửa tháng trước.”

Kiếm tu vốn là người điềm đạm nhất, nhưng một câu nói bâng quơ lại làm trái tim đệ tử giữ cửa co rúm. Nửa tháng trước, vị này vẫn chỉ là hợp thể kỳ, dựa vào Minh Đô che chở mới dám đi vào Trảm Nguyệt Sơn.

Chớp mắt một cái đã thành tiên rồi.

Trúc Mặc không tìm hiểu Đỗ Thánh Lan thành tiên là thật hay giả, lạnh lùng nói: “Điều quan trọng nhất là bọn họ không lấy được phần truyền thừa kia nhưng lại góp nhặt không ít công pháp, cần một thời gian nữa kiếm linh mới phá giải được.”

Gã nói xong rồi đưa cho bọn họ một phần nhỏ mới phá giải được.

Hai bên đã từng sử dụng quyển trục ký khế ước, Trúc Mặc không thể giở trò bịp bợm. Cố Nhai Mộc nhận đồ, đứng dậy nhìn Trúc Mặc bằng nửa con mắt: “Không ngại so tài chứ?”

Trúc Mặc nheo mắt, không từ chối.

Cố Nhai Mộc đề nghị so tài ở thác nước Long Tuyền, dường như là muốn rửa nhục ở nơi bị trấn áp ngàn năm.

Không còn trận pháp, thác nước Long Tuyền không còn gió to như trước kia nữa.

Kiếm chiêu va chạm với móng vuốt sắc bén của ngân long, thác nước như đại dương tung lên từng cơn sóng dữ. Đỗ Thánh Lan đứng bên dưới quan sát tình hình, quả thật là Cố Nhai Mộc mạnh hơn một bậc. Long tộc bẩm sinh đã được trời cao ưu ái, cho dù là tấn công hay phòng thủ đều có thể nói là hoàn hảo.

Đáng tiếc, trận chiến này chỉ có thể phân thắng – bại, không phân được sống – chết.

Trúc Mặc lùi lại mấy bước, cánh tay chảy máu, kiếm vẫn được cầm trong tay, gã vẫn còn sức đánh một trận. Phó chưởng môn và các trưởng lão căng thẳng canh giữ xung quanh, Trúc Mặc khoát tay ra hiệu không được tới gần. Con rồng này muốn cứng đối cứng giết gã thì cũng sẽ bị trọng thương, không thể rời khỏi Trảm Nguyệt Sơn.

Cố Nhai Mộc bay đến bên cạnh thác nước Long Tuyền rồi nhắm mắt lại, hình ảnh đã qua dần hiện lên.

Bị nhốt trong lòng đất u ám không nhìn thấy mặt trời, mỗi ngày bị trận pháp ăn mòn và còn phải trở thành tiêu chuẩn thử thách chưởng môn Trảm Nguyệt Sơn… Trước đây, lúc Trúc Mặc trở thành chưởng môn, gã từng cố gắng vung kiếm chặt đứt móng vuốt y, một kiếm không được thì hai kiếm, ký ức như cưỡi ngựa xem hoa dạo một vòng. Bây giờ y đã thành tiên nhưng vẫn không hoàn toàn báo mối thù năm đó.

Cố Nhai Mộc chưa từng có tình cảm gì với Trảm Nguyệt Sơn, Trúc Mặc cố gắng chém móng vuốt của y, tương lai y nhất định sẽ chém một tay của đối phương.

“Có rồi, có rồi…”

Đỗ Thánh Lan nhìn Cố Nhai Mộc đứng bên cạnh thác nước Long Tuyền, hắn cảm nhận được sát ý và sự thô bạo vô cùng mãnh liệt trên người đối phương.

Lúc này người vui nhất không ai bằng chính là tâm ma. Nó suồng sã hấp thu những tâm trạng tiêu cực này nhưng không lên tiếng mê hoặc Cố Nhai Mộc. Tốt quá hoá dở, lúc này nó mà làm cái gì đó sẽ dễ dàng khiến đối phương tỉnh táo.

Lúc trước Cố Nhai Mộc đạo tâm kiên định, tâm ma cho rằng sắp hết hy vọng rồi, chưa từng nghĩ sẽ nghênh đón bước ngoặt xoay chuyển nhanh như vậy. Nó chỉ cần ẩn náu, cho nó mười năm chắc chắn sẽ nuốt được nguyên chủ.

Cố Nhai Mộc không hề che giấu sự ác độc trên gương mặt, một đám trưởng lão Trảm Nguyệt Sơn đứng vây xung quanh như gặp đại địch.

Sau một khắc, Cố Nhai Mộc xoay người, khẽ xoa cằm tỏ vẻ: “Không tệ.”

Không tệ cái gì?

Bọn họ không hiểu.

Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy một tin tức rõ ràng: Lần sau tới nữa.

Trong ánh mắt không thể hiểu nổi của những người xung quanh, hai người sóng vai rời Trảm Nguyệt Sơn.

Nếu đã đến bắc vực, tất nhiên là phải đến thăm Hợp Hoan Tông.

Sau khi Hợp Hoan Tông dời tông, bọn họ lựa chọn một mảnh đất khá rộng để xây dựng tông môn. Nơi này hoang vắng, xung quanh không có thị trấn như nơi trước kia. Ngói lưu ly đủ màu biến thành trang sức chói mắt nhất vùng núi hoang, Yên Chi Thú già nua đang nguỵ trang thành một ngọn núi nhỏ, lười biếng nhấc mí mắt.

Đỗ Thánh Lan không vào trong ôn chuyện, bây giờ hắn ra ngoài cũng phải rất cẩn thận, đề phòng bị mảnh vỡ Thiên Đạo chú ý đến.

Cửa đá hơi hé ra, có đệ tử ra ngoài chữa trị, lầm bầm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.

Mấy ngày trước thỉnh thoảng có người tới cửa khiêu chiến, còn có người nói lời khó nghe. Cho đến khi tin tức Đỗ Thánh Lan phi thăng được truyền ra, thư khiêu chiến mới dần giảm bớt.

“Truyền nhân của nhị tổ là tiên nhân.” Nàng vui vẻ nghĩ thầm: “Mấy tên tới đây khiêu chiến, sau này sẽ lần lượt đánh đo đường luôn.”

Đỗ Thánh Lan đứng xa xa nhìn thấy cũng không nhịn được bật cười, đợi sau này công bố chân tướng, những người nói Hợp Hoan Tông là tà ma ngoại đạo có còn dám tuyên bố mang ơn Phạn Hải tôn giả nữa hay không.

Sau khi vây công Mặc gia, Nhân Nghĩa Đường tạm thời rút lui đến Hợp Hoan Tông, một con sư tử Tuyết Hoa khác và các con yêu thú được nuôi dưỡng bây giờ đều ở Hợp Hoan Tông. Đỗ Thánh Lan đứng xa xa nhìn mấy lần, trên đường về thuê một chiếc xe thú, nói với Cố Nhai Mộc: “Nghỉ ngơi một lát đi, nhìn ngươi rất mệt mỏi.”

Cố Nhai Mộc đương nhiên không mệt mỏi, Đỗ Thánh Lan chỉ tìm một cái cớ cho y ngủ một giấc.

Phối hợp dựa lưng ra sau, Cố Nhai Mộc đã lâu mới được ngủ say, y đã không còn nhớ rõ lần trước ngủ là khi nào.

Ngủ say là thời điểm dễ dàng cởi bỏ đề phòng nhất, tâm ma nắm chắc cơ hội, phác hoạ lại cảnh tượng trong ngọc bích Vấn Tâm một lần nữa. Nó đang thử khơi gợi cảm giác tội lỗi trong lòng Cố Nhai Mộc, vậy mà lại có tâm tư đen tối với bạn bè.

Cố Nhai Mộc dao động, bởi vì khi y xuất hiện trong ảo cảnh đã nhìn thấy Đỗ Thánh Lan ở xa xa.

Cảnh tượng xấu hổ này còn không ngừng diễn đi diễn lại.

Cố Nhai Mộc mặc cho tâm trạng lên lên xuống xuống, cảm thấy đủ rồi mới tỉnh dậy khỏi cơn mộng.

Tim đập nhanh làm tâm ma cười thầm, ngày lành còn dài mà.

Sau khi tỉnh lại, Cố Nhai Mộc trao đổi ánh mắt với Đỗ Thánh Lan một lát, Đỗ Thánh Lan nghiêng đầu gõ lên thành xe: Nuôi nó không?

Xuyên qua cửa sổ xe thú, Cố Nhai Mộc chăm chú nhìn cái cây đang mọc chồi non, ám chỉ tâm ma đang lớn lên khoẻ mạnh.

Trở về Minh Đô, Cố Nhai Mộc bế quan hai ngày cho có, ra vẻ tinh thần hỗn loạn.

Đỗ Thánh Lan cũng tập trung tu luyện, tháng sau sẽ tổ chức tiên yến, nếu thân phận tiên giả bị vạch trần ngay tại chỗ thì hắn sẽ gặp rất nhiều bất lợi.

La Sát Môn tác phong ngang ngược nhưng không phải khoa trương. Nếu La Sát đạo quân đã sắp xếp thời gian như thế, chắc chắn người này cũng giống như tam sư huynh cho hắn cần câu cá, chắc chắn hắn có khả năng thực hiện được.

Phi Tuyết đạo quân để lại bình sứ men xanh, cá chép đỏ chỉ hấp thu một chút đã không còn hứng thú vọc nước. Đỗ Thánh Lan không nhịn được đẩy nó một cái: “Ngươi ăn thêm chút đi.”

Tam sư huynh từng nói cơ duyên thành tiên của mình nằm trên người con cá này.

Cá chép đỏ thờ ơ.

Ngày ngày trôi qua, cá chép đỏ không phối hợp, nếu Đỗ Thánh Lan muốn thực lực tăng tiến thêm một bước thì ít nhất phải bế quan tập trung tu hành nửa năm. Hắn cũng muốn bế quan, đáng tiếc thời gian không đợi người, nửa năm sau thế cục ở đại lục Cửu Xuyên sẽ thay đổi.

Đỗ Thánh Lan đi qua đi lại hồi lâu thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên cao: “Gặp chuyện không quyết định được thì tìm mẹ nuôi.”

Bên ngoài khôi phục sắc xuân, sương máu lơ lửng trong không khí Minh Đô trái lại càng thêm nồng đậm.

Trong viện Cửu Nô trồng mấy chậu hoa đều bị bệnh thoi thóp, nụ hoa úa vàng rũ xuống nhưng vẫn kiên trì sống sót.

Cửu Nô đứng bên cạnh chải lông cho minh điểu, nàng lên tiếng hỏi trước: “Chuyện tâm ma xử lý như thế nào?”

Đỗ Thánh Lan chậm rãi kể lại kế hoạch mấy ngày nay: “Lúc nó gầy yếu thì con lập tức cho nó hy vọng, tụi con đến Trảm Nguyệt Sơn rót năng lượng cho tâm ma. Mấy ngày nay Cố Nhai Mộc đang bế quan, tiện thể cắt giảm một chút, hai ngày nữa sẽ nuông chiều nó.”

Hắn vừa cười vừa nói: “Đào tạo tâm ma là việc khó, ban đầu con hơi lo lắng, không ngờ bắt tay vào làm lại thuận buồm xuôi gió như vậy.”

Trình độ khống chế có thể nói là hoàn hảo, chỉ là thỉnh thoảng hắn cảm thấy quy trình này hơi quen thuộc.

Cửu Nô nằm xuống ghế xích đu, dường như biết rõ hắn đang nghĩ gì. Nàng ngáp một cái rồi nói: “Đều là mấy mánh khoé còn sót lại của Đỗ Thanh Quang.”

Nụ cười của Đỗ Thánh Lan đông cứng, đột nhiên nhận ra đây chẳng phải là cách nuôi trẻ con của lão già kia sao? Hắn gượng gạo đổi đề tài: “Mẹ nuôi, con đến đây là muốn thỉnh giáo có con đường nào khác để tăng thực lực không?”

Vừa dứt lời, hắn cảm thấy cảnh tượng này cũng rất quen thuộc. Thế nhân đều cho rằng hắn là tiên, loại cảm giác mệt mỏi vì nổi tiếng nhưng lại không muốn phủ nhận, chẳng phải là…

Cửu Nô liếc hắn: “Chẳng phải là vết xe đổ của tổ gia sư Trảm Nguyệt Sơn à?”

Nụ cười của Đỗ Thánh Lan tắt ngúm.

“Không sao, con không giống bọn họ.”

Trong ánh mắt mong chờ của Đỗ Thánh Lan, Cửu Nô vắt hết óc suy nghĩ, nói rằng: “Con có sự chân thành.”

(*ngũ độc: bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook