Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ
Chương 112: Ngoại truyện: Con riêng
Xuân Phong Dao
05/05/2024
Hạ giới không thể cập nhật nhanh chóng tin tức trên thượng giới nên vẫn chưa biết tin tức ngày hôm qua.
Trời vừa sáng, Cửu Nô đang chuẩn bị dung hợp ma tâm thì minh điểu đột nhiên bay lên vai nàng. Minh điểu cử động miệng, Cửu Nô kinh ngạc nhìn cửa ra vào, quả nhiên Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đã trở về.
“Đêm tân hôn sao hai đứa…”
Đỗ Thánh Lan chỉ lên trời: “Trời sáng rồi ạ.”
Cố Nhai Mộc nói: “Tiên đồ dài đằng đẵng còn rất nhiều thời gian, tu sĩ chúng ta sao có thể sa vào biển tình?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Tụi con quay về thăm mẹ.”
Cửu Nô trầm ngâm, sau đó từ tốn nói: “Nói thật với mẹ nuôi.”
Khí đen đột nhiên bay đến, tựa như được tạo ra từ lông chó. Cửu Nô vươn tay bắt lấy, nhíu mày: “Con Yểm nhà quê này lại làm gì nữa…”
“Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc song tu quá độ, suýt bỏ mạng trong đêm tân hôn!”
Giọng nói điếc tai có thể sánh với tiếng gà bị cắt tiết đột ngột vang lên.
Cửu Nô bình tĩnh nhìn lông chó biến mất, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Yểm…” Đỗ Thánh Lan nhắm mắt, giọng nói tràn ngập sát ý.
Cửu Nô vừa nhìn phản ứng của Đỗ Thánh Lan đã biết đây là sự thật. Nàng hít một hơi, phái minh điểu thu gom những sợi lông chó bay khắp Minh Đô. Dù sao cũng là con nuôi của nàng, nàng đau lòng cho con trai mình: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Cửu Nô nói xong định đưa hai người tới tán cây mặt người thì đột nhiên khựng lại. Dù sao tán cây mặt người cũng là vật sống, để họ nằm chung một giường, đắp chăn nói chuyện phiếm trong tán cây mặt người không thích hợp.
May mà bây giờ Minh Đô có rất nhiều toà nhà sang trọng, Cửu Nô xoa cằm: “Phía sau nhà tập thể giáo viên có một căn nhà mới xây.”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu: Chúng con vừa mới đột phá, bây giờ cần củng cố cảnh giới.”
Độ lôi kiếp hợp nhất vẫn để lại một chút di chứng.
Cuối cùng họ đến tán cây mặt người, cái cây này có thể chạy khắp nơi, có thể cho họ hoàn cảnh yên tĩnh.
Cố Nhai Mộc hoá thành ngân long, tu luyện cảm ngộ trong mơ. Đỗ Thánh Lan không có thiên phú đặc biệt của Long tộc, ngồi khoanh chân bên cạnh tiến vào trạng thái minh tưởng.
Không có thời gian quan tâm Yểm có rêu rao chuyện đêm tân hôn khắp nơi hay không, hai người bế quan liên tục bảy ngày. Bảy ngày sau, Đỗ Thánh Lan mở mắt, chuẩn bị tìm một vài thiên tài địa bảo để tu luyện tâm pháp U Lan. Hắn đã có gần đủ tài nguyên, bây giờ chỉ thiếu hai cây Yêu Trị hiếm thấy.
Minh Đô có chợ trao đổi dược liệu, Đỗ Thánh Lan quyết định vào chợ thử vận may xem sao.
Vừa ra ngoài, Đỗ Thánh Lan đã đụng phải sư tử Tuyết Hoa. Nó lại gần dụi đầu rất thân mật, trên lưng cột một cái túi nhỏ, bên trong đựng các loại giáo án.
“Nguyên liệu nấu ăn hắc ám thường có kèm hiệu quả ăn mòn, có cách nào làm giảm tính ăn mòn không?”
Đỗ Thánh Lan nghe câu hỏi của sư tử Tuyết Hoa nhưng không trả lời được. Hắn nghĩ đến con rồng kia biết rất nhiều về nguyên liệu hắc ám bèn đề nghị: “Chắc hôm nay Cố Nhai Mộc sẽ xuất quan, ngươi có thể đến tán cây mặt người tìm hắn.”
Trước khi đi, sư tử Tuyết Hoa lấy từ trong túi vải kẹo Tuyết Hoa rồi đưa cho Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói tiếng cám ơn.
“Không cần, không cần khách sáo.” Mỗi khi sư tử Tuyết Hoa xấu hổ sẽ bị nói lắp: “Ta còn có việc, chủ nhân cầm lấy làm kẹo cưới phát cho mọi người.”
Dáng vẻ đáng yêu làm Đỗ Thánh Lan cảm thấy trái tim sắp tan chảy, song khi nghĩ đến tác dụng của thức ăn sư tử Tuyết Hoa, hắn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với quần chúng nhân dân nên hỏi nó: “Chỉ là kẹo cưới bình thường thôi đúng không?”
“Ta muốn nghiên cứu sản phẩm mới nhưng phải soạn bài nên… Làm không kịp.”
Đỗ Thánh Lan thở phào, nghiêm túc nói: “Càng bình thường càng đáng quý.”
Sư tử Tuyết Hoa gật đầu lia lịa.
Hắn và sư tử Tuyết Hoa tạm biệt nhau, một người đến vườn thuốc, một con đến tán cây mặt người.
Khí hậu ở Minh Đô rất tốt.
Trong vườn thuốc có rất nhiều người mở sạp hàng buôn bán. Đỗ Thánh Lan vừa vào không bao lâu đã suôn sẻ tìm được yêu thực mà hắn cần. Hắn vui vẻ trở về, nghĩ có nên tiện đường ghé qua nhà Cửu Nô, hỏi thăm xem khi nào nàng chuẩn bị bế quan hay không.
Một tiếng hét đầy sợ hãi đột nhiên vang lên.
Đỗ Thánh Lan xanh mặt, dịch chuyển đến nơi phát ra tiếng hét thì phát hiện sư tử Tuyết Hoa đang ngồi bệt dưới đất, móng vuốt chỉ về phía trước mà kêu ‘ngao ngao’, dường như vì quá sợ hãi mà quên mất cách nói tiếng người.
“Sao vậy?” Đỗ Thánh Lan bước tới ôm sư tử Tuyết Hoa, đồng thời nhìn về phía tán cây mặt người. Cửa bị mở toang, ngân long đã tỉnh, y đang nhìn chằm chằm quả trứng trên giường.
Tiếng hét của sư tử Tuyết Hoa cũng làm Âm Khuyển và binh nhân chạy tới, khi nhìn thấy trứng thì binh nhân buột miệng hỏi: “Ngươi sinh hả?”
Kết luận này rõ ràng rất vô lý, tạm thời không nhắc đến đêm tân hôn hôm qua Đỗ Thánh Lan là người nằm dưới, một con rồng đực hoàn toàn không có khả năng đẻ trứng.
Không bao lâu sau, Cửu Nô cũng đến. Hàng mi dài mảnh nhếch cao, Cửu Nô đặt câu hỏi còn vô lý hơn binh nhân: “Ngoại tình hả?”
Xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, ngay cả con chó giấy cũng không sợ chết mà nói một câu: “Kết hôn được một đêm, con tìm tới cửa luôn rồi.”
Dạo gần đây Ngọc Diện Đao sống rất khổ sở. Tỷ muội Tôn thị, một người bị Bùi Lưu Diễm giết, sau khi Phạn Môn diệt vong, chùa Kim Thiền thả người còn lại, ả ta vừa được thả đã lập tức thông đồng với một vị tiên quân, còn những kiều thê mỹ thiếp trước kia của Ngọc Diện Đao đều đã sớm tìm đường cho chính mình.
Gần đây con chó giấy hay nhìn về phương xa, lên án mạnh mẽ hoa rơi vô tình.
Đáng tiếc là trong mắt những người khác, nó bị như thế chỉ là tự làm tự chịu.
Đỗ Thánh Lan bước vào khẽ chọc cái trứng, trứng không lớn lắm, cũng không nặng lắm, chắc là trứng yêu thú loại nhỏ.
Sư tử Tuyết Hoa đi theo phía sau, tò mò tựa đầu lên mép giường: “Ấp ra sẽ biết đây là con gì.”
Trừ Đỗ Thánh Lan, những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía ngân long.
Không thể trách họ, nơi này chỉ có Long tộc là đẻ trứng.
Ngân long biến thành người, giải thích với vẻ mặt ghét bỏ: “Là trứng của gà Kim Trảo, yêu thú này khá giống tu hú, thích vứt trứng vào ổ loài khác.”
Có lẽ khi họ độ kiếp, trong đám mãnh thú hỗ trợ có một con gà Kim Trảo thừa dịp hỗn loạn đã làm gì đó.
Trên đại lục Cửu Xuyên cũng có gà Kim Trảo nhưng rất hiếm thấy, nó bẩm sinh đã biết che giấu hơi thở, giỏi đánh lén. Bởi vì quả trứng này còn chưa được ấp, hơi thở yếu ớt nên mới bị họ mang về.
Cố Nhai Mộc vẫy tay với sư tử Tuyết Hoa, ra hiệu cho nó mang trứng đi.
Sư tử Tuyết Hoa bị doạ sợ lần hai: “Ta, ta chỉ biết nấu cơm.”
Mọi người im lặng.
Trong tình huống bình thường, cho dù đưa trứng trở về cũng bị cha mẹ nó vứt bỏ, đi theo Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc thì càng không được. Nếu mệnh không cứng thì không thể ở chung với hai người này.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Cố Nhai Mộc lên tiếng: “Trứng yêu thú thượng giới cần nhiều linh khí hơn.”
Nói cách khác, quả trứng này được ấp ở thượng giới sẽ có tỷ lệ nở cao hơn.
Đỗ Thánh Lan nghĩ đến Linh Thanh đạo quân: “Không biết sư huynh ta có thích gà không?”
Trực giác nói cho hắn biết là không thích lắm.
Con chó giấy vừa rồi vu oan cho Cố Nhai Mộc bị nguyền rủa hành hạ lăn lộn trên mặt đất nói: “Việc này có gì khó đâu? Ném thẳng cho tên hoà thượng kia, người xuất gia sẽ không tự nhiên sát sinh.”
Trong lời nói còn mang theo ân oán cá nhân.
Cố Nhai Mộc lại gần quả trứng, tán thành ý kiến của con chó giấy: “Sinh mệnh yếu ớt, có lẽ ở bên cạnh phật môn mới có một con đường sống.”
Đỗ Thánh Lan không hiểu: “Ngũ Uẩn đại sư có thể giúp gì cho con gà này?”
“Cầu phúc.”
Ấn đường của Đỗ Thánh Lan giật giật.
Cố Nhai Mộc nghiêm túc nói: “Đừng coi thường nghi thức cầu phúc, nghi thức này tựa như tế trời, tác dụng có thể lớn cũng có thể nhỏ.”
Khi nói xong, ánh mắt của Cố Nhai Mộc không đúng lắm.
Đỗ Thánh Lan hỏi: “Không khoẻ sao?”
Cố Nhai Mộc đanh mặt: “Bây giờ ta không chịu được hai chữ nghi thức.”
Càng không muốn nói ra mấy chữ kết thông gia.
Cái nghi thức chết tiệt kia đã khiến buổi đại hôn y mong đợi trở nên hoang đường.
Thảo luận một hồi vẫn không tìm được biện pháp thích hợp hơn, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đành mang theo trứng quay về thượng giới, chuẩn bị đi tìm hoà thượng Ngũ Uẩn. Trên đường họ gặp rất nhiều tiên quân, trông thấy các tiên quân nhìn họ với vẻ xoắn xuýt.
Đỗ Thánh Lan ho khan: “Lúc còn ở Trảm Nguyệt Sơn có một vị đồng môn rất tự ti, luôn cảm thấy người khác đang nói xấu sau lưng hắn. Hình như bây giờ ta cũng có ảo giác tương tự.”
Cố Nhai Mộc cho hắn chút tự tin: “Không phải ảo giác.”
Mọi người đang thảo luận đêm tân hôn suýt nữa biến thành đêm đoạt mệnh đẫm máu, bây giờ chỉ có thể hy vọng có một tin tức còn ghê hơn để dìm chuyện này xuống.
“Mau nhìn kìa! Họ có trứng.” Không biết ai hét lên một tiếng kinh hãi.
Vật sống không thể bỏ vào nhẫn trữ vật, chỉ có thể cầm trong tay, đứng nhìn từ xa khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm.
Thậm chí trên đường đi còn có người hỏi họ sinh trứng như thế nào, dù sao thì tu sĩ có cảnh giới càng cao càng khó sinh con.
Không phải ai cũng uyên bác như Cố Nhai Mộc nhận ra loại trứng yêu thú. Sau một lần bị dò hỏi, Cố Nhai Mộc túm áo đối phương, trong mắt hiện lên sát ý thấu xương: “Ngươi thấy con rồng đực nào đẻ trứng chưa?”
“Chưa.” Tinh quân bị chất vấn trả lời rất kiên quyết, sau đó nói rất nhanh: “Nhưng ta cảm thấy với các ngươi không gì là không thể.”
“…..”
Bây giờ hoà thượng Ngũ Uẩn đang ở Đao gia. Từ lần trước hái ma tâm, ông ta đã phát hiện đây là nơi rèn luyện tâm tính rất tốt, mỗi lần có cảm ngộ, ông ta còn có thể thử độ hoá những oan hồn xung quanh.
“Tất cả đều giống ảo ảnh trong mơ…”
“Đại sư!” Giọng nói quen thuộc vang lên: “Xin đại sư cứu con gà này.”
Bụp.
Phật châu vỡ.
Hoà thượng Ngũ Uẩn mở đôi mắt từ bi, trong mắt phản chiếu một quả trứng.
Là người bán hàng đạt chuẩn, Đỗ Thánh Lan giới thiệu quả trứng siêu phàm: “Đêm qua nó có thể không làm bất kỳ ai chú ý, được bọn ta mang về.”
Cố Nhai Mộc gật đầu bổ sung: “Bây giờ chúng ta cũng không biết quả trứng này được giấu ở đây, nó rất có thể có thiên phú không gian.”
Vừa dứt lời, trứng được đưa đến trước mặt.
Hoà thượng Ngũ Uẩn đột nhiên cảm thấy muốn rèn luyện tâm trí chỉ cần ở chung với hai người này, hoàn toàn không cần đến Đao gia.
Thật ra tặng trứng không phải là chuyện xấu, Cố Nhai Mộc không nói dối, quả trứng này chắc chắn không tầm thường, nếu đào tạo tốt thì sao này có thể trở thành trợ lực rất mạnh.
Hoà thượng Ngũ Uẩn cũng có thể cảm nhận được sự phi phàm của quả trứng. Ông ta niệm một tiếng a di đà phật: “Với học thức của Cố thí chủ, chưa chắc không thể ấp trứng thành công.”
Cố Nhai Mộc cũng không phủ nhận: “Bọn ta chuẩn bị du lịch tân hôn, không có thời gian chăm sóc nó.”
Hai người để trứng lại rồi rời khỏi.
Hoà thượng Ngũ Uẩn mỉm cười, ông ta biết đây có lẽ là tấm lòng của hai người họ.
Hoà thượng Ngũ Uẩn tay trái ôm trứng, tay phải cầm phật châu, rời khỏi Đao gia định đuổi theo nói lời cảm ơn.
Hai người kia đã đi xa nhưng giọng nói vẫn còn quanh quẩn trên không trung ——
“Mang theo một con gà đi đánh nhau, nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Đúng vậy, gia tộc gà thả vườn chúng ta không chào đón gà Kim Trảo.”
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc nhớ lại khi họ biến thành gà thả vườn đánh nhau trong tiểu thế giới.
Bụp. Bụp.
Thêm hai viên phật châu vỡ nát.
Hoà thượng Ngũ Uẩn ôm trứng đứng một hồi, nét mặt bỗng nhiên đầy ý cười. Chẳng có tu sĩ nào từ chối chiến lực chỉ vì bề ngoài, có lẽ họ chỉ muốn ông ta nhận trứng mà không có khúc mắc trong lòng.
Gà Kim Trảo trong quả trứng vẫn đang ngủ, trước kia sử dụng thiên phú ‘không gian’ đã làm nó rất mệt. Đêm qua người khác xem náo nhiệt, còn gà Kim Trảo thì cảm nhận sâu sắc sự lợi hại của người độ kiếp, nhất là con rối kia, hơi thở vô cùng mạnh mẽ. Con rối trung thành với người độ kiếp, chỉ cần nó ôm đùi người độ kiếp thì tương đương với việc đồng thời có một chiến lực siêu mạnh.
Có rất ít người biết tộc gà Kim Trảo giống như Long tộc, mấy trăm năm phá xác là chuyện bình thường, cho nên trước khi chúng nó phá xác đã có trí tuệ.
Gà Kim Trảo thích đầu cơ trục lợi để đạt được cuộc sống nằm cũng thắng. Lúc đang mơ một giấc mộng đẹp, quả trứng này không biết mình bị một vị hoà thượng mang đi.
“Từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử thứ hai của ta.” Hoà thượng Ngũ Uẩn sờ lớp vỏ trơn bóng, hờ hững nói: “Đến lúc đó, sư phụ sẽ tự tay quy y cho ngươi.”
Trời vừa sáng, Cửu Nô đang chuẩn bị dung hợp ma tâm thì minh điểu đột nhiên bay lên vai nàng. Minh điểu cử động miệng, Cửu Nô kinh ngạc nhìn cửa ra vào, quả nhiên Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đã trở về.
“Đêm tân hôn sao hai đứa…”
Đỗ Thánh Lan chỉ lên trời: “Trời sáng rồi ạ.”
Cố Nhai Mộc nói: “Tiên đồ dài đằng đẵng còn rất nhiều thời gian, tu sĩ chúng ta sao có thể sa vào biển tình?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Tụi con quay về thăm mẹ.”
Cửu Nô trầm ngâm, sau đó từ tốn nói: “Nói thật với mẹ nuôi.”
Khí đen đột nhiên bay đến, tựa như được tạo ra từ lông chó. Cửu Nô vươn tay bắt lấy, nhíu mày: “Con Yểm nhà quê này lại làm gì nữa…”
“Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc song tu quá độ, suýt bỏ mạng trong đêm tân hôn!”
Giọng nói điếc tai có thể sánh với tiếng gà bị cắt tiết đột ngột vang lên.
Cửu Nô bình tĩnh nhìn lông chó biến mất, ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Yểm…” Đỗ Thánh Lan nhắm mắt, giọng nói tràn ngập sát ý.
Cửu Nô vừa nhìn phản ứng của Đỗ Thánh Lan đã biết đây là sự thật. Nàng hít một hơi, phái minh điểu thu gom những sợi lông chó bay khắp Minh Đô. Dù sao cũng là con nuôi của nàng, nàng đau lòng cho con trai mình: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Cửu Nô nói xong định đưa hai người tới tán cây mặt người thì đột nhiên khựng lại. Dù sao tán cây mặt người cũng là vật sống, để họ nằm chung một giường, đắp chăn nói chuyện phiếm trong tán cây mặt người không thích hợp.
May mà bây giờ Minh Đô có rất nhiều toà nhà sang trọng, Cửu Nô xoa cằm: “Phía sau nhà tập thể giáo viên có một căn nhà mới xây.”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu: Chúng con vừa mới đột phá, bây giờ cần củng cố cảnh giới.”
Độ lôi kiếp hợp nhất vẫn để lại một chút di chứng.
Cuối cùng họ đến tán cây mặt người, cái cây này có thể chạy khắp nơi, có thể cho họ hoàn cảnh yên tĩnh.
Cố Nhai Mộc hoá thành ngân long, tu luyện cảm ngộ trong mơ. Đỗ Thánh Lan không có thiên phú đặc biệt của Long tộc, ngồi khoanh chân bên cạnh tiến vào trạng thái minh tưởng.
Không có thời gian quan tâm Yểm có rêu rao chuyện đêm tân hôn khắp nơi hay không, hai người bế quan liên tục bảy ngày. Bảy ngày sau, Đỗ Thánh Lan mở mắt, chuẩn bị tìm một vài thiên tài địa bảo để tu luyện tâm pháp U Lan. Hắn đã có gần đủ tài nguyên, bây giờ chỉ thiếu hai cây Yêu Trị hiếm thấy.
Minh Đô có chợ trao đổi dược liệu, Đỗ Thánh Lan quyết định vào chợ thử vận may xem sao.
Vừa ra ngoài, Đỗ Thánh Lan đã đụng phải sư tử Tuyết Hoa. Nó lại gần dụi đầu rất thân mật, trên lưng cột một cái túi nhỏ, bên trong đựng các loại giáo án.
“Nguyên liệu nấu ăn hắc ám thường có kèm hiệu quả ăn mòn, có cách nào làm giảm tính ăn mòn không?”
Đỗ Thánh Lan nghe câu hỏi của sư tử Tuyết Hoa nhưng không trả lời được. Hắn nghĩ đến con rồng kia biết rất nhiều về nguyên liệu hắc ám bèn đề nghị: “Chắc hôm nay Cố Nhai Mộc sẽ xuất quan, ngươi có thể đến tán cây mặt người tìm hắn.”
Trước khi đi, sư tử Tuyết Hoa lấy từ trong túi vải kẹo Tuyết Hoa rồi đưa cho Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói tiếng cám ơn.
“Không cần, không cần khách sáo.” Mỗi khi sư tử Tuyết Hoa xấu hổ sẽ bị nói lắp: “Ta còn có việc, chủ nhân cầm lấy làm kẹo cưới phát cho mọi người.”
Dáng vẻ đáng yêu làm Đỗ Thánh Lan cảm thấy trái tim sắp tan chảy, song khi nghĩ đến tác dụng của thức ăn sư tử Tuyết Hoa, hắn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với quần chúng nhân dân nên hỏi nó: “Chỉ là kẹo cưới bình thường thôi đúng không?”
“Ta muốn nghiên cứu sản phẩm mới nhưng phải soạn bài nên… Làm không kịp.”
Đỗ Thánh Lan thở phào, nghiêm túc nói: “Càng bình thường càng đáng quý.”
Sư tử Tuyết Hoa gật đầu lia lịa.
Hắn và sư tử Tuyết Hoa tạm biệt nhau, một người đến vườn thuốc, một con đến tán cây mặt người.
Khí hậu ở Minh Đô rất tốt.
Trong vườn thuốc có rất nhiều người mở sạp hàng buôn bán. Đỗ Thánh Lan vừa vào không bao lâu đã suôn sẻ tìm được yêu thực mà hắn cần. Hắn vui vẻ trở về, nghĩ có nên tiện đường ghé qua nhà Cửu Nô, hỏi thăm xem khi nào nàng chuẩn bị bế quan hay không.
Một tiếng hét đầy sợ hãi đột nhiên vang lên.
Đỗ Thánh Lan xanh mặt, dịch chuyển đến nơi phát ra tiếng hét thì phát hiện sư tử Tuyết Hoa đang ngồi bệt dưới đất, móng vuốt chỉ về phía trước mà kêu ‘ngao ngao’, dường như vì quá sợ hãi mà quên mất cách nói tiếng người.
“Sao vậy?” Đỗ Thánh Lan bước tới ôm sư tử Tuyết Hoa, đồng thời nhìn về phía tán cây mặt người. Cửa bị mở toang, ngân long đã tỉnh, y đang nhìn chằm chằm quả trứng trên giường.
Tiếng hét của sư tử Tuyết Hoa cũng làm Âm Khuyển và binh nhân chạy tới, khi nhìn thấy trứng thì binh nhân buột miệng hỏi: “Ngươi sinh hả?”
Kết luận này rõ ràng rất vô lý, tạm thời không nhắc đến đêm tân hôn hôm qua Đỗ Thánh Lan là người nằm dưới, một con rồng đực hoàn toàn không có khả năng đẻ trứng.
Không bao lâu sau, Cửu Nô cũng đến. Hàng mi dài mảnh nhếch cao, Cửu Nô đặt câu hỏi còn vô lý hơn binh nhân: “Ngoại tình hả?”
Xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, ngay cả con chó giấy cũng không sợ chết mà nói một câu: “Kết hôn được một đêm, con tìm tới cửa luôn rồi.”
Dạo gần đây Ngọc Diện Đao sống rất khổ sở. Tỷ muội Tôn thị, một người bị Bùi Lưu Diễm giết, sau khi Phạn Môn diệt vong, chùa Kim Thiền thả người còn lại, ả ta vừa được thả đã lập tức thông đồng với một vị tiên quân, còn những kiều thê mỹ thiếp trước kia của Ngọc Diện Đao đều đã sớm tìm đường cho chính mình.
Gần đây con chó giấy hay nhìn về phương xa, lên án mạnh mẽ hoa rơi vô tình.
Đáng tiếc là trong mắt những người khác, nó bị như thế chỉ là tự làm tự chịu.
Đỗ Thánh Lan bước vào khẽ chọc cái trứng, trứng không lớn lắm, cũng không nặng lắm, chắc là trứng yêu thú loại nhỏ.
Sư tử Tuyết Hoa đi theo phía sau, tò mò tựa đầu lên mép giường: “Ấp ra sẽ biết đây là con gì.”
Trừ Đỗ Thánh Lan, những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía ngân long.
Không thể trách họ, nơi này chỉ có Long tộc là đẻ trứng.
Ngân long biến thành người, giải thích với vẻ mặt ghét bỏ: “Là trứng của gà Kim Trảo, yêu thú này khá giống tu hú, thích vứt trứng vào ổ loài khác.”
Có lẽ khi họ độ kiếp, trong đám mãnh thú hỗ trợ có một con gà Kim Trảo thừa dịp hỗn loạn đã làm gì đó.
Trên đại lục Cửu Xuyên cũng có gà Kim Trảo nhưng rất hiếm thấy, nó bẩm sinh đã biết che giấu hơi thở, giỏi đánh lén. Bởi vì quả trứng này còn chưa được ấp, hơi thở yếu ớt nên mới bị họ mang về.
Cố Nhai Mộc vẫy tay với sư tử Tuyết Hoa, ra hiệu cho nó mang trứng đi.
Sư tử Tuyết Hoa bị doạ sợ lần hai: “Ta, ta chỉ biết nấu cơm.”
Mọi người im lặng.
Trong tình huống bình thường, cho dù đưa trứng trở về cũng bị cha mẹ nó vứt bỏ, đi theo Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc thì càng không được. Nếu mệnh không cứng thì không thể ở chung với hai người này.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Cố Nhai Mộc lên tiếng: “Trứng yêu thú thượng giới cần nhiều linh khí hơn.”
Nói cách khác, quả trứng này được ấp ở thượng giới sẽ có tỷ lệ nở cao hơn.
Đỗ Thánh Lan nghĩ đến Linh Thanh đạo quân: “Không biết sư huynh ta có thích gà không?”
Trực giác nói cho hắn biết là không thích lắm.
Con chó giấy vừa rồi vu oan cho Cố Nhai Mộc bị nguyền rủa hành hạ lăn lộn trên mặt đất nói: “Việc này có gì khó đâu? Ném thẳng cho tên hoà thượng kia, người xuất gia sẽ không tự nhiên sát sinh.”
Trong lời nói còn mang theo ân oán cá nhân.
Cố Nhai Mộc lại gần quả trứng, tán thành ý kiến của con chó giấy: “Sinh mệnh yếu ớt, có lẽ ở bên cạnh phật môn mới có một con đường sống.”
Đỗ Thánh Lan không hiểu: “Ngũ Uẩn đại sư có thể giúp gì cho con gà này?”
“Cầu phúc.”
Ấn đường của Đỗ Thánh Lan giật giật.
Cố Nhai Mộc nghiêm túc nói: “Đừng coi thường nghi thức cầu phúc, nghi thức này tựa như tế trời, tác dụng có thể lớn cũng có thể nhỏ.”
Khi nói xong, ánh mắt của Cố Nhai Mộc không đúng lắm.
Đỗ Thánh Lan hỏi: “Không khoẻ sao?”
Cố Nhai Mộc đanh mặt: “Bây giờ ta không chịu được hai chữ nghi thức.”
Càng không muốn nói ra mấy chữ kết thông gia.
Cái nghi thức chết tiệt kia đã khiến buổi đại hôn y mong đợi trở nên hoang đường.
Thảo luận một hồi vẫn không tìm được biện pháp thích hợp hơn, Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đành mang theo trứng quay về thượng giới, chuẩn bị đi tìm hoà thượng Ngũ Uẩn. Trên đường họ gặp rất nhiều tiên quân, trông thấy các tiên quân nhìn họ với vẻ xoắn xuýt.
Đỗ Thánh Lan ho khan: “Lúc còn ở Trảm Nguyệt Sơn có một vị đồng môn rất tự ti, luôn cảm thấy người khác đang nói xấu sau lưng hắn. Hình như bây giờ ta cũng có ảo giác tương tự.”
Cố Nhai Mộc cho hắn chút tự tin: “Không phải ảo giác.”
Mọi người đang thảo luận đêm tân hôn suýt nữa biến thành đêm đoạt mệnh đẫm máu, bây giờ chỉ có thể hy vọng có một tin tức còn ghê hơn để dìm chuyện này xuống.
“Mau nhìn kìa! Họ có trứng.” Không biết ai hét lên một tiếng kinh hãi.
Vật sống không thể bỏ vào nhẫn trữ vật, chỉ có thể cầm trong tay, đứng nhìn từ xa khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm.
Thậm chí trên đường đi còn có người hỏi họ sinh trứng như thế nào, dù sao thì tu sĩ có cảnh giới càng cao càng khó sinh con.
Không phải ai cũng uyên bác như Cố Nhai Mộc nhận ra loại trứng yêu thú. Sau một lần bị dò hỏi, Cố Nhai Mộc túm áo đối phương, trong mắt hiện lên sát ý thấu xương: “Ngươi thấy con rồng đực nào đẻ trứng chưa?”
“Chưa.” Tinh quân bị chất vấn trả lời rất kiên quyết, sau đó nói rất nhanh: “Nhưng ta cảm thấy với các ngươi không gì là không thể.”
“…..”
Bây giờ hoà thượng Ngũ Uẩn đang ở Đao gia. Từ lần trước hái ma tâm, ông ta đã phát hiện đây là nơi rèn luyện tâm tính rất tốt, mỗi lần có cảm ngộ, ông ta còn có thể thử độ hoá những oan hồn xung quanh.
“Tất cả đều giống ảo ảnh trong mơ…”
“Đại sư!” Giọng nói quen thuộc vang lên: “Xin đại sư cứu con gà này.”
Bụp.
Phật châu vỡ.
Hoà thượng Ngũ Uẩn mở đôi mắt từ bi, trong mắt phản chiếu một quả trứng.
Là người bán hàng đạt chuẩn, Đỗ Thánh Lan giới thiệu quả trứng siêu phàm: “Đêm qua nó có thể không làm bất kỳ ai chú ý, được bọn ta mang về.”
Cố Nhai Mộc gật đầu bổ sung: “Bây giờ chúng ta cũng không biết quả trứng này được giấu ở đây, nó rất có thể có thiên phú không gian.”
Vừa dứt lời, trứng được đưa đến trước mặt.
Hoà thượng Ngũ Uẩn đột nhiên cảm thấy muốn rèn luyện tâm trí chỉ cần ở chung với hai người này, hoàn toàn không cần đến Đao gia.
Thật ra tặng trứng không phải là chuyện xấu, Cố Nhai Mộc không nói dối, quả trứng này chắc chắn không tầm thường, nếu đào tạo tốt thì sao này có thể trở thành trợ lực rất mạnh.
Hoà thượng Ngũ Uẩn cũng có thể cảm nhận được sự phi phàm của quả trứng. Ông ta niệm một tiếng a di đà phật: “Với học thức của Cố thí chủ, chưa chắc không thể ấp trứng thành công.”
Cố Nhai Mộc cũng không phủ nhận: “Bọn ta chuẩn bị du lịch tân hôn, không có thời gian chăm sóc nó.”
Hai người để trứng lại rồi rời khỏi.
Hoà thượng Ngũ Uẩn mỉm cười, ông ta biết đây có lẽ là tấm lòng của hai người họ.
Hoà thượng Ngũ Uẩn tay trái ôm trứng, tay phải cầm phật châu, rời khỏi Đao gia định đuổi theo nói lời cảm ơn.
Hai người kia đã đi xa nhưng giọng nói vẫn còn quanh quẩn trên không trung ——
“Mang theo một con gà đi đánh nhau, nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Đúng vậy, gia tộc gà thả vườn chúng ta không chào đón gà Kim Trảo.”
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc nhớ lại khi họ biến thành gà thả vườn đánh nhau trong tiểu thế giới.
Bụp. Bụp.
Thêm hai viên phật châu vỡ nát.
Hoà thượng Ngũ Uẩn ôm trứng đứng một hồi, nét mặt bỗng nhiên đầy ý cười. Chẳng có tu sĩ nào từ chối chiến lực chỉ vì bề ngoài, có lẽ họ chỉ muốn ông ta nhận trứng mà không có khúc mắc trong lòng.
Gà Kim Trảo trong quả trứng vẫn đang ngủ, trước kia sử dụng thiên phú ‘không gian’ đã làm nó rất mệt. Đêm qua người khác xem náo nhiệt, còn gà Kim Trảo thì cảm nhận sâu sắc sự lợi hại của người độ kiếp, nhất là con rối kia, hơi thở vô cùng mạnh mẽ. Con rối trung thành với người độ kiếp, chỉ cần nó ôm đùi người độ kiếp thì tương đương với việc đồng thời có một chiến lực siêu mạnh.
Có rất ít người biết tộc gà Kim Trảo giống như Long tộc, mấy trăm năm phá xác là chuyện bình thường, cho nên trước khi chúng nó phá xác đã có trí tuệ.
Gà Kim Trảo thích đầu cơ trục lợi để đạt được cuộc sống nằm cũng thắng. Lúc đang mơ một giấc mộng đẹp, quả trứng này không biết mình bị một vị hoà thượng mang đi.
“Từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử thứ hai của ta.” Hoà thượng Ngũ Uẩn sờ lớp vỏ trơn bóng, hờ hững nói: “Đến lúc đó, sư phụ sẽ tự tay quy y cho ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.