Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ
Chương 77: Tập kích bất ngờ
Xuân Phong Dao
05/05/2024
Trong làn sương mờ ở tiên giới, cái vá múc canh gia truyền của thực thần lắc lư tự nhiên sáng lên làm Đỗ Thánh Lan hoa cả mắt.
Thức ăn bình thường vốn không có tác dụng với tu sĩ, tiên nhân lại càng không có tác dụng, cho dù dùng thiên tài địa bảo làm ra đồ ăn cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng đã là yến hội thì mấy thứ này ắt không thể thiếu.
Phạn Hải tôn giả đãi tiệc, mấy chuyện vặt vãnh đều giao cho các đệ tử trong tông môn nhưng đám người hay làm việc vặt lại đang bận rộn dưới hạ giới. Trong lúc thiếu người, sư tử Tuyết Hoa được Linh Thanh đạo quân dẫn đến trổ tài nấu ăn tại chỗ, tiếp nhận trọng trách làm bếp chính.
Con chó giấy tò mò hỏi: “Không ai hoài nghi ngươi hả?”
Sư tử Tuyết Hoa lắc đầu.
Ngọc Diện Đao đang định mắng cái lũ trong Phạn Môn có phải đầu bị lừa đá rồi hay không thì chợt nhớ lại trước đây lúc Đỗ Thánh Lan trộm sét từng gặp Linh Thanh đạo quân, Phạn Hải tôn giả và La Sát đạo quân cùng lên tiếng, cuối cùng Linh Thanh đạo quân không giúp bên nào hết. Có lẽ trong mắt người khác, đây là một tín hiệu tốt: Đạo quân đang chủ động cầu hoà.
Ngọc Diện Đao suy nghĩ cũng gần đúng rồi, huống chi ai lại đi quan tâm một thực tu làm gì.
Tiên giới vô vàn nguy hiểm, Đỗ Thánh Lan muốn đưa sư tử Tuyết Hoa về hạ giới nhưng không ngờ bị nó từ chối.
“Không thể, sẽ bị người ta nghi ngờ.”
Bếp chính tự nhiên biến mất nhất định sẽ gây náo động, hơn nữa sẽ khiến người ta hoài nghi.
Đỗ Thánh Lan đau lòng cho đứa bé này quá ngoan ngoãn, đang định nói thì sư tử Tuyết Hoa thân mật dụi dụi hắn, vui đến mức nói lắp: “Vậy… Vậy lần này cần trộm cái gì?”
“…..” Đỗ Thánh Lan mở to mắt chó: “Ta là người không nhặt của rơi.”
Sư tử Tuyết Hoa biết đây là chuyện hoang đường nhưng nó rất nghiêm túc tự tẩy não đây là sự thật.
Bây giờ không phải lúc lên lớp dạy dỗ, Đỗ Thánh Lan suy tư nhìn sư tử Tuyết Hoa, những người khác nể mặt Linh Thanh đạo quân sẽ không làm khó Tiểu Âm Khuyển. Chuyện hôm nay quả thật không thể xảy ra sai sót, mình nhất định phải gặp được La Sát đạo quân mới có thể bảo vệ Minh Đô.
Hắn thở dài: “Mọi chuyện phải cẩn thận.”
Đỗ Thánh Lan không yên tâm dặn dò thêm hai câu, dựa theo kế hoạch ban đầu chuẩn bị đi tìm La Sát đạo quân.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, đằng sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Khung La, nghe nói ngươi ở hạ giới suýt bị người ta đánh hội đồng.”
Người đến cười nhạo công khai, bất chợt nhìn thấy ba con chó thì càng cười suồng sã: “Buồn cười là có người muốn độc chiếm công lao, cuối cùng giỏ tre múc nước, công dã tràng.”
Tiếng cười chế nhạo không ngừng, Đỗ Thánh Lan nghe vài câu đã nhận ra thân phận của người Đỗ Thanh Quang giả trang.
Khung La, bản thân là chân quân thực lực cực cao, sau khi độ Tam Cửu Kiếp của đạo quân thì thất bại, may mắn giữ được một cái mạng. Trước đây không lâu sư môn của người này đã bị diệt, vì muốn đổi đời nên hắn đã quyết định hiến tế pháp thân, xuống hạ giới giúp Phạn Hải tôn giả tìm lôi kiếp.
Đối phương thấy hơi thở Khung La không mạnh, cho rằng xuống hạ giới không có thu hoạch gì, độ kiếp thất bại và không còn pháp thân thật sự rất hợp với ba chữ công dã tràng.
“Đi, cùng đi dự tiệc.”
Hai người có mâu thuẫn từ trước, cơ hội sỉ nhục đối thủ ở ngay trước mắt tuyệt đối không thể bỏ qua.
Đỗ Thanh Quang nhìn hắn một cái, không nói gì cũng không từ chối.
Thấy thế, đối phương càng cười to hơn.
Đỗ Thánh Lan lặng lẽ theo sau, thầm nghĩ quả nhiên không thể coi thường vạn pháp trong thiên hạ, Bát Thần Yêu Thuật có thể giúp hắn giả làm chó mà không bị ai phát hiện. Giả người còn khó hơn giả chó, không biết Đỗ Thanh Quang làm thế nào để che mắt tiên nhân.
Trên đường đi Đỗ Thánh Lan không ngừng suy nghĩ cách thoát thân.
Nếu không hao tổn chân khí, hắn có thể chịu đựng linh áp tiên giới khoảng một ngày rưỡi. Bây giờ đến yến hội đã mất hết nửa ngày, lỡ tiệc rượu kéo dài thêm một chút thì hắn sẽ không còn thời gian đi tìm La Sát đạo quân.
Chó mọc sừng dùng chân sau đạp con chó giấy một cái để nó tránh xa Đỗ Thánh Lan, bản thân y thì chiếm chỗ bên cạnh Đỗ Thánh Lan.
Cố Nhai Mộc gật đầu ý nói cảnh giới của mình có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian, đến lúc đó để y và con chó giấy đi tìm La Sát đạo quân cho.
Đỗ Thánh Lan nhìn xa xăm, bây giờ cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Người đến dường như muốn xem thử có trò gì vui không, bọn họ không ngồi pháp khí mà đi bộ một lúc. Trên đường đi ngang qua Hoàng Cực Sơn – nơi lần trước Phạn Hải tôn giả độ kiếp, ba con chó không hề chột dạ ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Cuối cùng cũng nhìn thấy khu vực bao la ở đằng xa.
Nơi đãi tiệc cũng có núi, yêu thực hung tàn quấn lại tạo thành ghế. Hai bên dùng hoa làm nền, phiến lá nhìn giống như một thanh trường đao có cán màu xanh lá cây, trên mặt lá là hoa văn phức tạp thần bí, ẩn chứa một tia đao khí lờ mờ. Bàn rộng năm thước, chiều dài không thể đo được, ít nhất Đỗ Thánh Lan nhìn thấy có nơi giống như ghế lô, sương tiên mờ ảo ngăn cản tầm mắt của người khác.
Yến tiệc chưa xác định chủ vị, khu vực trung tâm nằm ở phía trước, ghế ngồi được đặc biệt xếp nghiêng.
Một số tiên nhân đến trước đều chọn ngồi ở giữa hoặc cuối, Đỗ Thanh Quang chọn vị trí cuối cùng nhưng tiên nhân đi cùng lại cố ý nói: “Ngồi chỗ này làm gì? Đi, theo ta lên phía trước.”
Đỗ Thánh Lan đảo mắt nhìn những người ngồi xung quanh đang xem kịch hay, có người giả vờ than thở: “Trước đây Khung La ngang ngược cỡ nào…”
Hắn cảm thấy hơi buồn cười, về điểm này thượng hạ giới rất giống nhau, không phải ngươi bắt nạt ta thì là ta bắt nạt ngươi.
Các tiên nhân lần lượt bay xuống, có không ít người ép Đỗ Thanh Quang nhường chỗ, cuối cùng một vị đệ tử của Phạn Hải tôn giả đứng ra xử lý chuyện này, ý bảo Khung La có thể ngồi ở đây.
Người đi cùng ngồi bên cạnh luôn châm chọc thấy thế mới bớt bớt lại một chút.
Đỗ Thánh Lan chớp mắt, Khung La hiến tế pháp thân, Phạn Hải làm thế để cổ vũ các chân quân có thực lực tương đương noi theo Khung La, cho dù thất bại cũng được Phạn Môn che chở. Càng nhiều người chịu hạ giới thì áp lực đè lên hạ giới càng lớn, cứ như thế có lẽ bản thân hắn sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.
Trong lúc đang suy nghĩ, điểu thú tự động trình diễn tiên nhạc, Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh mới phát hiện không còn bao nhiêu ghế trống.
Người chưa đến nhưng uy phong mãnh liệt đã đến trước rồi.
Xung quanh đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh, Phạn Hải tôn giả hiện thân, bước một bước như xé rách không gian rồi ngồi xuống ghế đầu tiên. Đỗ Thánh Lan chỉ cảm nhận được một luồng khí lưu đảo qua, thậm chí còn chưa kịp quan sát gần nữa.
“Mau nhìn đi.” Hắn truyền âm cho Đỗ Thanh Quang: “Thằng ngu của ngươi tới rồi.”
Đỗ Thanh Quang thản nhiên uống một hớp rượu.
Điểu thú bày trận, khúc nhạc từ du dương đến sôi động, trên sân khấu đột nhiên xuất hiện thêm mấy đôi nam nữ biểu diễn múa kiếm.
Tu sĩ thực lực bình thường sẽ gia nhập và dốc sức phục vụ cho đại thế lực, bất đắc dĩ thì đi làm đao thị, kiếm nô, nhưng nếu có tài nghệ thì cũng có thể được che chở. Ví dụ như Quỳnh Ngọc Các chuyên biểu diễn trong các bữa yến tiệc, các tiên nhân của Quỳnh Ngọc Các vô cùng xinh đẹp, quan hệ mập mờ với không ít tiên nhân, không khác gì Bùi gia bản cao cấp.
Ca vũ chỉ là hình thức, nhảy múa được một lúc thì Phạn Hải bưng ly rượu lên, nam nữ trên sân khấu lui xuống, chúng tiên quân ở xa xa cùng nâng ly uống cạn.
Có người bưng đồ ăn lên, Phạn Hải tôn giả hờ hững nói: “Ta và các vị hình như đã lâu không gặp nhau…”
Trong lúc Phạn Hải tôn giả phát biểu, không ít người chợt nhìn sang mấy món ăn hấp dẫn được mang lên.
Ngày xưa không ai chú ý đến những thứ này nhưng bây giờ bọn họ lại không nhịn được thèm thuồng, cho dù chỉ là đạo tiên trộn linh quả một cách tuỳ tiện. Thịt linh quả hương vị thanh thanh, ai cũng có thể ngửi thấy.
Trên bàn thức ăn, một vị tiên quân vội gắp một miếng khen ngon, hình như còn có tác dụng làm sáng mắt.
“Linh Thanh, đồ ăn ngon lắm, hay là thử một miếng xem?” Tên đàn ông mập mạp cười sang sảng.
Hôm nay người tới tham dự đa số đều thân thiết với Phạn Hải, ít nhất cũng có chút qua lại. Tuy nhiên cũng có ngoại lệ như là Linh Thanh đạo quân, không ai biết hắn tới đây là muốn làm thân với Phạn Hải hay chỉ là tò mò bí mật của đối phương là gì.
“Không được.” Linh Thanh đạo quân liếc sang chỗ nào đó, hắn luôn để ý đến yêu thú. Sau khi đồ ăn được mang lên, ba con chó mắt nhìn thẳng, không hề bị mỹ vị dụ dỗ.
Khi đồ ăn chó cũng chê, ngươi nghĩ có ăn được hay không.
Đỗ Thanh Quang chỉ uống vài ngụm rượu tượng trưng, không mấy ai chú ý đến ông ta.
Ở ghế đầu tiên, Phạn Hải đặt ly rượu xuống bàn rồi mới nghiêm túc nói: “Hôm nay mời các vị đến đây là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Phía dưới mắt sáng lập loè.
Tên mập thường ngày hay trêu ghẹo mỹ nữ, nữ tu ngồi cạnh không thèm liếc gã một cái nên chỉ có thể nói chuyện với Linh Thanh đạo quân.
“Ngươi có cảm thấy gì không?” Tên mập cẩn thận truyền âm: “Phạn Hải sắp lừa chúng ta đó.”
“…..”
Linh Thanh đạo quân nhìn gã rất lâu: “Sao ngươi lại nghĩ thế?”
“Không biết nữa.” Tên mập gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, gã luôn có cảm giác bị lừa gạt.
Không ít người có cùng suy nghĩ với tên mập, thân thể thần tiên kháng độc, độc mạnh hơn nữa bọn họ cũng cảm nhận được nhưng sư tử Tuyết Hoa không phải hạ độc mà là rót vào một loại năng lượng âm. Tiên nhân phi phàm, bọn họ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường nhưng không ai đi kiểm tra thức ăn.
“Việc này không bình thường, ta vốn không muốn công bố…”
Mọi người gật đầu lia lịa. Tu luyện đến một giới han nhất định sẽ có cảm ứng với đất trời, rất nhiều người đều xem đây là dự cảm mơ hồ.
Lúc quan sát những người ngồi phía trước thì ánh mắt của bọn họ rất phức tạp: Phạn Hải, mời ngươi biểu diễn.
Cuối cùng Phạn Hải tôn giả cũng đi vào vấn đề chính.
“Mọi người đều biết ngàn năm qua càng ngày càng ít tu sĩ có thể phi thăng. Theo như ta điều tra được thì Thiên Đạo của một tiểu thế giới ở gần đây bị khuyết. Trăm năm trôi qua, hai thế giới đang dần tiến lại gần nhau, giới bích càng ngày càng mỏng, Thiên Đạo phía dưới như đang hút ngược linh khí của thượng giới.”
Nói đến đây, Phạn Hải tôn giả mắt tối sầm: “Ta còn có một hoài nghi khác là hai thế giới áp sát nhau là do Thiên Đạo điều khiển.”
Tin tức này không khác gì một trái bom nặng ký, theo như lẽ thường thì những lời Phạn Hải vừa nói sẽ là một viên đá dậy sóng ngập trời nhưng các tiên quân ở hai bên trái phải lại ngồi im, thỉnh thoảng có người nhíu mày gắp thức ăn hoặc nâng ly trầm tư.
Phạn Hải đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai hỏi gì.
Thời gian trôi, trôi rồi lại trôi, mọi người mạnh ai nấy ăn. Phạn Hải tôn giả cau mày nhìn người ngồi bên cạnh, chủ động hỏi: “Chước Nhật đạo quân nhìn không được vui, bộ có chuyện gì muốn hỏi sao?”
Chước Nhật đạo quân rất thân thiết với Phạn Môn nhưng trong các đạo quân, người này thực lực sàn sàn. Chước Nhật nghe vậy cố nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, chần chừ một chút mới nói: “Ta muốn hỏi hả?”
“…..”
Hai con chó nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan không ngờ đồ ăn của sư tử Tuyết Hoa lại hữu dụng như vậy.
Cố Nhai Mộc: “Ta đã nói không ai có thể từ chối thức ăn hạ chỉ số thông minh mà.”
Chỉ là không biết tác dụng được duy trì bao lâu.
Người thượng giới lòng dạ mưu mô, theo quy luật cá lớn nuốt cá bé, sự đa nghi đã khắc sâu tận xương tuỷ. Đối với các tiên nhân từ tinh quân đổ lên, thức ăn của sư tử Tuyết Hoa không có tác dụng quá lớn nhưng chính điểm bất thường này đã khiến bọn họ cảnh giác Phạn Hải.
Chước Nhật đạo quân biết mình lỡ miệng nên ráng cười một cái, hỏi thí hỏi đại: “Vì sao hai thế giới phải áp sát nhau?”
Lời vừa dứt, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống.
Chước Nhật đạo quân cười xấu hổ, bưng rượu lên nhấp một ngụm, rượu ngày hôm nay cũng do chính tay sư tử Tuyết Hoa ủ ra. Sau khi vơi nửa ly rượu, gã lại hỏi: “Tại sao giới bích bị mỏng?”
Phạn Hải tôn giả lạnh lùng nhìn Chước Nhật đạo quân. Chước nhật biết mình không hỏi đến điểm cần phải hỏi bèn vội vàng chữa cháy: “Mảnh vỡ Thiên Đạo…
Cuối cùng cũng chờ được câu hỏi chính xác, Phạn Hải tôn giả nói: “Có lẽ mảnh vỡ Thiên Đạo đang ở nơi nào đó dưới hạ giới.”
Lần này rốt cuộc cũng có người ngồi không yên.
“Chuyện này rất quan trọng, không biết cái gọi là mảnh vỡ ở hạ giới là phỏng đoán hay là…”
Phạn Hải tôn giả lạnh lùng nói: “Nếu chỉ là phỏng đoán thì ta phái hai đệ tử xuống hạ giới tra xét làm gì?”
Mấy ngày trước Thực Hồn đạo quân xuống hạ giới khiến người ta đoán già đoán non, bây giờ mặc dù Phạn Hải tôn giả không muốn nói rõ nhưng mọi người gần như đã tin chuyện này rồi.
“Lẽ nào các vị không phát hiện tốc độ tu luyện chậm lại, số lượng tiên quân bỏ mạng dưới Lục Cửu Kiếp ngày càng nhiều hả?”
Hai câu hỏi liên tiếp khiến mọi người im lặng thêm một lần nữa. Phạn Hải tôn giả cho điểu thú đang trình diễn khúc nhạc du dương lui xuống, sự im lặng lan tràn đáng sợ.
Một tiếng mèo kêu phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, Linh Thanh đạo quân vỗ con mèo nhỏ trên vai, mỉm cười nói: “Đạo quân hy vọng bọn ta hợp sức tìm kiếm mảnh vỡ Thiên Đạo?
“Ta sợ người hạ giới có ý đồ xấu, sau khi tìm được mảnh vỡ Thiên Đạo sẽ dùng nó tu luyện.”
Mảnh vỡ Thiên Đạo ẩn chứa năng lượng lớn đến mức người thường khó mà tưởng tượng được. Từ lúc Phạn Hải nhắc đến bốn chữ này thì đã có người nghĩ đến lợi ích khi tìm được mảnh vỡ.
À không, ngay cả bản thân hắn cũng có mưu đồ chiếm lấy nó.
“Vì muốn tìm dược chân tướng, nhiều năm qua ta đã trả giá không ít. Bây giờ ta công bố chuyện này chỉ hy vọng các vị có thể đồng ý một thỉnh cầu của ta.” Phạn Hải tôn giả nhìn từng người: “Đừng truyền bá tín ngưỡng ở hạ giới.”
Ngụ ý là gã muốn độc chiếm.
Yêu cầu cũng không có gì quá đáng, sức mạnh tín ngưỡng có tác dụng rất lớn nhưng rất khó lấy được, dù sao thì đến tiểu thế giới khác cần phải hy sinh một cái pháp thân, so với tin tức Phạn Hải tôn giả cung cấp thì cái sau có giá trị lớn hơn nhiều.
Tên mập lại ăn, gã vẫn cảm thấy Phạn Hải đang nói xạo.
Bữa tiệc này yên tĩnh quá mức cho phép.
Mấy tên đồ đệ Phạn Hải tôn giả đích thân thu nhận cũng có mặt ở đây, sau khi ăn vài miếng thì cảm giác lí trí bị che mờ càng thêm mãnh liệt, không hẹn mà cùng nghĩ: Sư tôn nhất định có đại mưu đồ.
Đỗ Thánh Lan bàng quan nhìn từ đầu đến cuối mà hơi tiếc nuối, đáng tiếc Phạn Hải tôn giả và Đỗ Thanh Quang không động đũa.
Phạn Hải tôn giả tinh thần lực rất mạnh, thực thần truyền thừa không thể hấp dẫn gã, Đỗ Thanh Quang thì có cùng suy nghĩ với Linh Thanh đạo quân: Đồ ăn chó cũng chê, con người đụng vào làm gì?
Qua thời gian một nén nhang, mọi người vẫn im lặng như trước, thỉnh thoảng vang lên tiếng nhai thức ăn.
“Hay là mọi người về phủ suy nghĩ thêm đi?” Một vị tiên quân lên tiếng: “Ta thấy ba câu hỏi của Chước Nhật đạo quân cũng không tệ, đáng để suy ngẫm.”
“…..”
Thời gian đãi tiệc còn ngắn hơn trong tưởng tượng, sau đó không thấy ca vũ biểu diễn nữa. Đỗ Thánh Lan luôn nghĩ đến chuyện có liên quan đến mảnh vỡ Thiên Đạo, mãi cho đến khi Phạn Hải tôn giả nâng ly thêm một lần nữa tỏ ý bữa tiệc kết thúc, hắn mới hoàn hồn.
“Vậy là hết rồi hả?”
Tổ chức kiểu rác rưởi gì vậy?
Con chó giấy vẫn đang chờ cảnh tượng cha con tương tàn, tiếc nuối chính là chư vị tiên quân đi về hết chứ không làm chuyện gì thừa thãi.
Đỗ Thanh Quang dẫn Đỗ Thánh Lan lên thượng giới không chỉ vì đối phương thông thạo địa hình mà còn lỡ thân phận bị lộ, ông ta có thể dùng hắn để hấp dẫn hoả lực. Đỗ Thánh Lan cũng suy nghĩ tương tự Đỗ Thanh Quang, nếu có người chú ý tới hắn thì hắn sẽ lập tức bán đứng Đỗ Thanh Quang, tiết lộ hành tung của ông ta ở thượng giới, trong lúc hỗn loạn tìm cơ hội chạy trốn.
Chuyện mảnh vỡ Thiên Đạo khiến hai người tạm thời án binh bất động. Hôm nay Phạn Hải chỉ tung ra phần dạo đầu, nếu như làm ầm ĩ lên thì lần sau lẻn vào thượng giới sẽ không dễ dàng được nữa.
Một người ba chó cùng đi đến địa điểm mục tiêu.
Con chó giấy hận Đỗ Thanh Quang không thua gì Đỗ Thánh Lan, ông ta đã bắt đao thị của nó. Lúc dẫn đường, Ngọc Diện Đao nháy mắt ra hiệu với Đỗ Thánh Lan ám chỉ nếu có thể tạo quan hệ với La Sát đạo quân, trước tiên giết chết ông ta.
Đỗ Thanh Quang không nhìn cảnh này cũng không hỏi thân phận của con chó giấy.
Tương tự, Đỗ Thánh Lan giữ im lặng suốt cả chặng đường. Hắn không ngây thơ đến mức cho rằng mình có thể ra lệnh cho một đại năng giả giúp mình giết chết đối phương.
Xa xa là tiên sơn hư vô mờ mịt.
Xung quanh u ám, đi vào nơi này cứ như đã đánh mất giác quan của chính mình.
“Vạn Thú Sơn.” Con chó giấy chưa tới gần đã run lên rồi, ngay cả Phạn Hải tôn giả không nắm chắc thành công sẽ không dám xông vào nơi này. Nó hít sâu một hơi: “La Sát Môn ở trong núi.”
Không ai bước thêm một bước về phía trước, có hơi thở xa lạ đến thăm, chắc chắn người ở bên trong sẽ chú ý đến.
Đỗ Thánh Lan chờ một lúc, suy nghĩ nên nói năng như thế nào mới khôn ngoan, trong lúc vô tình nhìn sang ngọn núi tối mù ở phía trước, đại não đột nhiên ngừng suy nghĩ. Trên ngọn núi như trồng đầy hoa nhưng ngay sau đó lại không nhìn thấy gì. Đỗ Thánh Lan chăm chú nhìn hồi lâu, cảm thấy có cánh hoa trong đầu hết tàn rồi nở rộ, lặp lại nhiều lần như vậy tựa như một vòng tròn hồi sinh.
Thời gian như ngừng trôi, Đỗ Thánh Lan chỉ có thể nhìn thấy một đoá hoa nhưng giống hoa là gì thì hắn lại không nhớ nổi.
“Đạo hữu, cẩu đạo hữu.”
Đỗ Thánh Lan tỉnh lại, có người gọi ta?
Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt hắn.
Đỗ Thánh Lan chọn lọc ngôn từ chưa kịp nói thì người kia đã nheo mắt và cúi người: “Trở về đi, La Sát nói lúc cần gặp tự nhiên sẽ gặp.”
Đỗ Thánh Lan nhận ra đây là một trong những người vây đánh Phạn Hải tôn giả độ kiếp.
Không đợi hắn nói thêm một câu, người đến lại biến mất.
Đỗ Thánh Lan theo bản năng nhìn về phía Cố Nhai Mộc: “Tại sao người nọ nhận ra ta?”
Cố Nhai Mộc: “Ngươi tiến vào trạng thái ngộ đạo, lúc ngộ đến điểm cao nhất thì nguyên thần xuất khiếu một lúc.”
Đỗ Thánh Lan nghe vậy thì trầm ngâm, có lẽ không thể gọi viện binh được rồi. Sau khi bị chặn ngoài cửa rồi đi vòng vòng ngoài đường, Đỗ Thánh Lan do dự không biết có nên mang sư tử Tuyết Hoa về nhà hay không. Minh Đô lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, không có hỗ trợ cường đại thì thà để nó ở đây nấu ăn sẽ an toàn hơn.
Cố Nhai Mộc gật đầu, y cũng nghĩ giống vậy.
Mấy câu nói của Phạn Hải tôn giả có ảnh hưởng không nhỏ, lúc từ giới bích về nhà thì số lượng tinh quân hạ giới đã tăng lên nhiều. Linh áp trên người biến mất, Đỗ Thánh Lan lập tức trở nên thoải mái. Hắn đang định thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện lối vào xuất hiện thêm một cái truyền tống trận, hơn nữa còn là một chiều.
“Tiên nhân, mời dùng truyền tống trận rời đi, nếu ngươi chọn bước vào Minh Đô thì bọn ta sẽ xem đây là khiêu khích.”
Mục đồng sống không còn gì luyến tiếc dựa người vào con bò già, nhắc nhở từng người đi qua. Minh Đô vẫn còn Tháp Lâu trấn thủ, ai cũng không muốn gây chuyện. Đám tinh quân cùng cấp đã đi hết, Đỗ Thánh Lan biến thành hình người:
“Một ngày không gặp, sao lại có thêm một đứa bé giữ cửa thế?”
Chủ nhân giọng nói này có hoá thành tro mục đồng cũng nhận ra được, nó hung dữ liếc xéo một cái.
Không có hứng thú nghe bọn họ tranh luận, Đỗ Thanh Quang không dùng truyền tống trận mà trực tiếp xé rách không gian rời đi.
“Tự lo cho chính mình đi!”
Phát hiện mục đồng có ý gì đó, Đỗ Thánh Lan nhíu mày bỏ đi, chuẩn bị đi báo cho Âm Khuyển sư tử Tuyết Hoa đang ở đây.
Lúc vào trong tán cây mặt người, hắn gặp được một người không ngờ tới.
“Bùi Huỳnh?”
“Ta dùng bùa đưa tin không liên lạc được với hai người nên đành phải tới đây một chuyến.” Với thực lực của Bùi Huỳnh vào Minh Đô có hơi miễn cưỡng nhưng sau khi ở cửa thành nói với âm vật là tìm Đỗ Thánh Lan, âm vật hét lên ‘tìm cây búa’, không lâu sau đó có một con minh điểu dẫn đường, Bùi Huỳnh thuận lợi vào thành.
Nếu không phải là chuyện đặc biệt khẩn cấp, có lẽ Bùi Huỳnh sẽ không liều lĩnh tìm đến đây. Đỗ Thánh Lan nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Gần đây lại mở ra hai cái bí cảnh của Phạn Hải tôn giả.” Lúc Bùi Huỳnh nói câu này rất bình tĩnh nhưng câu tiếp theo thì hơi run run: “Thực Hồn đạo quân công khai chuyển lời thay Phạn Hải tôn giả, nói là ban đầu ngươi dùng công pháp Hợp Hoan trộm sét, trong vòng ba ngày không giao ra lôi kiếp thì tự gánh lấy hậu quả.”
Phạn Hải tôn giả sao có thể không nhận ra công pháp Hợp Hoan của Kỳ Tử Kỳ? Gã chưa hành động là vì đang chờ tin tức dưới hạ giới. Sau khi biết thánh nhân trời sinh nhận được truyền thừa của đệ nhị tổ ở học cung Thiên Thánh, Phạn Hải tôn giả lập tức nhìn thấu lớp vỏ ngoài của Đỗ Thánh Lan và nguyên nhân đối phó với gã.
“Bây giờ ai cũng biết ngươi là thánh nhân trời sinh, ngay cả thân phận của Cố Nhai Mộc cũng bị người khác hoài nghi lần nữa.”
Thánh nhân trời sinh và điện chủ Tuyệt Sát Điện quan hệ thân thiết không phải dạng thường đâu.
Đỗ Thánh Lan rũ mi không nhìn thấy cảm xúc gì, một lát sau mới nói: “Xem ra Phạn Hải tôn giả không sợ ta huỷ lôi kiếp.”
Hắn đoán không biết đối phương có manh mối về mảnh vỡ Thiên Đạo hay chưa, hoặc là sức mạnh tín ngưỡng được nhấn mạnh trong yến tiệc có thể vòng qua trở ngại lôi kiếp này.
CỐ Nhai Mộc biết hắn đang nghĩ gì, bèn nói: “Cho thời hạn, có lẽ lôi kiếp vẫn quan trọng.”
Phạn Hải tôn giả khí thế cương quyết, chủ yếu là vì muốn cho thấy giá trị của lôi kiếp không lớn như trong tưởng tượng, chẳng những đang ám chỉ bọn họ mà còn để cho những thế lực định muốn lợi dụng chuyện này phải suy xét lại.
“Còn một việc nữa, lúc trước bí cảnh ở ngoài thành Tự Do sụp đổ, một số tu sĩ trốn thoát thành công lấy được không ít chỗ tốt trong bí cảnh, bọn họ đều tự xưng là người Phạn Môn. Bởi vì ngươi dùng công pháp Hợp Hoan trộm sét nên bây giờ mọi người càng chĩa mũi dùi về phía Hợp Hoan Tông, cho rằng công pháp Hợp Hoan là đạo tu tà ma ngoại đạo, không nên xuất hiện trên đời này…”
Nói được nửa câu, Bùi Huỳnh giật mình nhìn đôi mắt đầy sát ý của Đỗ Thánh Lan, trước kia nàng chưa từng nhìn thấy đối phương để lộ sát ý rõ ràng như vậy.
Đỗ Thánh Lan ra hiệu nói tiếp.
Bùi Huỳnh: “Có người kéo lá cờ lớn này đến Hợp Hoan Tông khiêu chiến, một số tu sĩ hợp thể kỳ gửi thư khiêu chiến đến Nhân Nghĩa Đường. Ta đã phái người điều tra, bọn chúng đều là hợp thể hậu kỳ, chỉ thiếu một bước là có thể vào đại thừa.”
“Tin tức mới được truyền đi sáng nay nhưng bây giờ bên ngoài đã xem ngươi là yêu ma, lừa đảo, tà ma tái thế, cái gì cũng nói được.”
Đỗ Thánh Lan vừa lên hợp thể được vài ngày, nhìn như khiêu chiến cùng cảnh giới nhưng thực tế hoàn toàn không công bằng.
CỐ Nhai Mộc chỉ cần nhìn một cái đã hiểu rõ bản chất của việc này, y gõ bàn: “Trước tiên đánh tiếng với Minh Đô rồi nhắm vào Hợp Hoan Tông, làm như vậy có thể quấy nhiễu tầm mắt khiến chúng ta không thể xác định nên phòng thủ nơi nào.”
Bùi Huỳnh nhíu mày: “Đây là chuyện ta lo lắng, tin tức thu thập được thật thật giả giả, không đoán được cuối cùng bọn họ sẽ tấn công nơi nào.”
“Đoán cái gì mà đoán?”
Bùi Huỳnh sửng sốt.
Đỗ Thánh Lan giở xem mấy lá thư khiêu chiến rồi khép lại ném chúng sang một bên, bình tĩnh nói: “Trực tiếp đánh. Thông báo Vô Khả Vi qua đây, tập hợp các tu sĩ tình nguyện ở lại Nhân Nghĩa Đường, một lát nữa ta sẽ gửi một lá thư cho hoà thượng Ngũ Uẩn, đêm nay đánh úp Mặc gia.”
Thức ăn bình thường vốn không có tác dụng với tu sĩ, tiên nhân lại càng không có tác dụng, cho dù dùng thiên tài địa bảo làm ra đồ ăn cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng đã là yến hội thì mấy thứ này ắt không thể thiếu.
Phạn Hải tôn giả đãi tiệc, mấy chuyện vặt vãnh đều giao cho các đệ tử trong tông môn nhưng đám người hay làm việc vặt lại đang bận rộn dưới hạ giới. Trong lúc thiếu người, sư tử Tuyết Hoa được Linh Thanh đạo quân dẫn đến trổ tài nấu ăn tại chỗ, tiếp nhận trọng trách làm bếp chính.
Con chó giấy tò mò hỏi: “Không ai hoài nghi ngươi hả?”
Sư tử Tuyết Hoa lắc đầu.
Ngọc Diện Đao đang định mắng cái lũ trong Phạn Môn có phải đầu bị lừa đá rồi hay không thì chợt nhớ lại trước đây lúc Đỗ Thánh Lan trộm sét từng gặp Linh Thanh đạo quân, Phạn Hải tôn giả và La Sát đạo quân cùng lên tiếng, cuối cùng Linh Thanh đạo quân không giúp bên nào hết. Có lẽ trong mắt người khác, đây là một tín hiệu tốt: Đạo quân đang chủ động cầu hoà.
Ngọc Diện Đao suy nghĩ cũng gần đúng rồi, huống chi ai lại đi quan tâm một thực tu làm gì.
Tiên giới vô vàn nguy hiểm, Đỗ Thánh Lan muốn đưa sư tử Tuyết Hoa về hạ giới nhưng không ngờ bị nó từ chối.
“Không thể, sẽ bị người ta nghi ngờ.”
Bếp chính tự nhiên biến mất nhất định sẽ gây náo động, hơn nữa sẽ khiến người ta hoài nghi.
Đỗ Thánh Lan đau lòng cho đứa bé này quá ngoan ngoãn, đang định nói thì sư tử Tuyết Hoa thân mật dụi dụi hắn, vui đến mức nói lắp: “Vậy… Vậy lần này cần trộm cái gì?”
“…..” Đỗ Thánh Lan mở to mắt chó: “Ta là người không nhặt của rơi.”
Sư tử Tuyết Hoa biết đây là chuyện hoang đường nhưng nó rất nghiêm túc tự tẩy não đây là sự thật.
Bây giờ không phải lúc lên lớp dạy dỗ, Đỗ Thánh Lan suy tư nhìn sư tử Tuyết Hoa, những người khác nể mặt Linh Thanh đạo quân sẽ không làm khó Tiểu Âm Khuyển. Chuyện hôm nay quả thật không thể xảy ra sai sót, mình nhất định phải gặp được La Sát đạo quân mới có thể bảo vệ Minh Đô.
Hắn thở dài: “Mọi chuyện phải cẩn thận.”
Đỗ Thánh Lan không yên tâm dặn dò thêm hai câu, dựa theo kế hoạch ban đầu chuẩn bị đi tìm La Sát đạo quân.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, đằng sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Khung La, nghe nói ngươi ở hạ giới suýt bị người ta đánh hội đồng.”
Người đến cười nhạo công khai, bất chợt nhìn thấy ba con chó thì càng cười suồng sã: “Buồn cười là có người muốn độc chiếm công lao, cuối cùng giỏ tre múc nước, công dã tràng.”
Tiếng cười chế nhạo không ngừng, Đỗ Thánh Lan nghe vài câu đã nhận ra thân phận của người Đỗ Thanh Quang giả trang.
Khung La, bản thân là chân quân thực lực cực cao, sau khi độ Tam Cửu Kiếp của đạo quân thì thất bại, may mắn giữ được một cái mạng. Trước đây không lâu sư môn của người này đã bị diệt, vì muốn đổi đời nên hắn đã quyết định hiến tế pháp thân, xuống hạ giới giúp Phạn Hải tôn giả tìm lôi kiếp.
Đối phương thấy hơi thở Khung La không mạnh, cho rằng xuống hạ giới không có thu hoạch gì, độ kiếp thất bại và không còn pháp thân thật sự rất hợp với ba chữ công dã tràng.
“Đi, cùng đi dự tiệc.”
Hai người có mâu thuẫn từ trước, cơ hội sỉ nhục đối thủ ở ngay trước mắt tuyệt đối không thể bỏ qua.
Đỗ Thanh Quang nhìn hắn một cái, không nói gì cũng không từ chối.
Thấy thế, đối phương càng cười to hơn.
Đỗ Thánh Lan lặng lẽ theo sau, thầm nghĩ quả nhiên không thể coi thường vạn pháp trong thiên hạ, Bát Thần Yêu Thuật có thể giúp hắn giả làm chó mà không bị ai phát hiện. Giả người còn khó hơn giả chó, không biết Đỗ Thanh Quang làm thế nào để che mắt tiên nhân.
Trên đường đi Đỗ Thánh Lan không ngừng suy nghĩ cách thoát thân.
Nếu không hao tổn chân khí, hắn có thể chịu đựng linh áp tiên giới khoảng một ngày rưỡi. Bây giờ đến yến hội đã mất hết nửa ngày, lỡ tiệc rượu kéo dài thêm một chút thì hắn sẽ không còn thời gian đi tìm La Sát đạo quân.
Chó mọc sừng dùng chân sau đạp con chó giấy một cái để nó tránh xa Đỗ Thánh Lan, bản thân y thì chiếm chỗ bên cạnh Đỗ Thánh Lan.
Cố Nhai Mộc gật đầu ý nói cảnh giới của mình có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian, đến lúc đó để y và con chó giấy đi tìm La Sát đạo quân cho.
Đỗ Thánh Lan nhìn xa xăm, bây giờ cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Người đến dường như muốn xem thử có trò gì vui không, bọn họ không ngồi pháp khí mà đi bộ một lúc. Trên đường đi ngang qua Hoàng Cực Sơn – nơi lần trước Phạn Hải tôn giả độ kiếp, ba con chó không hề chột dạ ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Cuối cùng cũng nhìn thấy khu vực bao la ở đằng xa.
Nơi đãi tiệc cũng có núi, yêu thực hung tàn quấn lại tạo thành ghế. Hai bên dùng hoa làm nền, phiến lá nhìn giống như một thanh trường đao có cán màu xanh lá cây, trên mặt lá là hoa văn phức tạp thần bí, ẩn chứa một tia đao khí lờ mờ. Bàn rộng năm thước, chiều dài không thể đo được, ít nhất Đỗ Thánh Lan nhìn thấy có nơi giống như ghế lô, sương tiên mờ ảo ngăn cản tầm mắt của người khác.
Yến tiệc chưa xác định chủ vị, khu vực trung tâm nằm ở phía trước, ghế ngồi được đặc biệt xếp nghiêng.
Một số tiên nhân đến trước đều chọn ngồi ở giữa hoặc cuối, Đỗ Thanh Quang chọn vị trí cuối cùng nhưng tiên nhân đi cùng lại cố ý nói: “Ngồi chỗ này làm gì? Đi, theo ta lên phía trước.”
Đỗ Thánh Lan đảo mắt nhìn những người ngồi xung quanh đang xem kịch hay, có người giả vờ than thở: “Trước đây Khung La ngang ngược cỡ nào…”
Hắn cảm thấy hơi buồn cười, về điểm này thượng hạ giới rất giống nhau, không phải ngươi bắt nạt ta thì là ta bắt nạt ngươi.
Các tiên nhân lần lượt bay xuống, có không ít người ép Đỗ Thanh Quang nhường chỗ, cuối cùng một vị đệ tử của Phạn Hải tôn giả đứng ra xử lý chuyện này, ý bảo Khung La có thể ngồi ở đây.
Người đi cùng ngồi bên cạnh luôn châm chọc thấy thế mới bớt bớt lại một chút.
Đỗ Thánh Lan chớp mắt, Khung La hiến tế pháp thân, Phạn Hải làm thế để cổ vũ các chân quân có thực lực tương đương noi theo Khung La, cho dù thất bại cũng được Phạn Môn che chở. Càng nhiều người chịu hạ giới thì áp lực đè lên hạ giới càng lớn, cứ như thế có lẽ bản thân hắn sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.
Trong lúc đang suy nghĩ, điểu thú tự động trình diễn tiên nhạc, Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh mới phát hiện không còn bao nhiêu ghế trống.
Người chưa đến nhưng uy phong mãnh liệt đã đến trước rồi.
Xung quanh đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh, Phạn Hải tôn giả hiện thân, bước một bước như xé rách không gian rồi ngồi xuống ghế đầu tiên. Đỗ Thánh Lan chỉ cảm nhận được một luồng khí lưu đảo qua, thậm chí còn chưa kịp quan sát gần nữa.
“Mau nhìn đi.” Hắn truyền âm cho Đỗ Thanh Quang: “Thằng ngu của ngươi tới rồi.”
Đỗ Thanh Quang thản nhiên uống một hớp rượu.
Điểu thú bày trận, khúc nhạc từ du dương đến sôi động, trên sân khấu đột nhiên xuất hiện thêm mấy đôi nam nữ biểu diễn múa kiếm.
Tu sĩ thực lực bình thường sẽ gia nhập và dốc sức phục vụ cho đại thế lực, bất đắc dĩ thì đi làm đao thị, kiếm nô, nhưng nếu có tài nghệ thì cũng có thể được che chở. Ví dụ như Quỳnh Ngọc Các chuyên biểu diễn trong các bữa yến tiệc, các tiên nhân của Quỳnh Ngọc Các vô cùng xinh đẹp, quan hệ mập mờ với không ít tiên nhân, không khác gì Bùi gia bản cao cấp.
Ca vũ chỉ là hình thức, nhảy múa được một lúc thì Phạn Hải bưng ly rượu lên, nam nữ trên sân khấu lui xuống, chúng tiên quân ở xa xa cùng nâng ly uống cạn.
Có người bưng đồ ăn lên, Phạn Hải tôn giả hờ hững nói: “Ta và các vị hình như đã lâu không gặp nhau…”
Trong lúc Phạn Hải tôn giả phát biểu, không ít người chợt nhìn sang mấy món ăn hấp dẫn được mang lên.
Ngày xưa không ai chú ý đến những thứ này nhưng bây giờ bọn họ lại không nhịn được thèm thuồng, cho dù chỉ là đạo tiên trộn linh quả một cách tuỳ tiện. Thịt linh quả hương vị thanh thanh, ai cũng có thể ngửi thấy.
Trên bàn thức ăn, một vị tiên quân vội gắp một miếng khen ngon, hình như còn có tác dụng làm sáng mắt.
“Linh Thanh, đồ ăn ngon lắm, hay là thử một miếng xem?” Tên đàn ông mập mạp cười sang sảng.
Hôm nay người tới tham dự đa số đều thân thiết với Phạn Hải, ít nhất cũng có chút qua lại. Tuy nhiên cũng có ngoại lệ như là Linh Thanh đạo quân, không ai biết hắn tới đây là muốn làm thân với Phạn Hải hay chỉ là tò mò bí mật của đối phương là gì.
“Không được.” Linh Thanh đạo quân liếc sang chỗ nào đó, hắn luôn để ý đến yêu thú. Sau khi đồ ăn được mang lên, ba con chó mắt nhìn thẳng, không hề bị mỹ vị dụ dỗ.
Khi đồ ăn chó cũng chê, ngươi nghĩ có ăn được hay không.
Đỗ Thanh Quang chỉ uống vài ngụm rượu tượng trưng, không mấy ai chú ý đến ông ta.
Ở ghế đầu tiên, Phạn Hải đặt ly rượu xuống bàn rồi mới nghiêm túc nói: “Hôm nay mời các vị đến đây là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Phía dưới mắt sáng lập loè.
Tên mập thường ngày hay trêu ghẹo mỹ nữ, nữ tu ngồi cạnh không thèm liếc gã một cái nên chỉ có thể nói chuyện với Linh Thanh đạo quân.
“Ngươi có cảm thấy gì không?” Tên mập cẩn thận truyền âm: “Phạn Hải sắp lừa chúng ta đó.”
“…..”
Linh Thanh đạo quân nhìn gã rất lâu: “Sao ngươi lại nghĩ thế?”
“Không biết nữa.” Tên mập gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, gã luôn có cảm giác bị lừa gạt.
Không ít người có cùng suy nghĩ với tên mập, thân thể thần tiên kháng độc, độc mạnh hơn nữa bọn họ cũng cảm nhận được nhưng sư tử Tuyết Hoa không phải hạ độc mà là rót vào một loại năng lượng âm. Tiên nhân phi phàm, bọn họ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường nhưng không ai đi kiểm tra thức ăn.
“Việc này không bình thường, ta vốn không muốn công bố…”
Mọi người gật đầu lia lịa. Tu luyện đến một giới han nhất định sẽ có cảm ứng với đất trời, rất nhiều người đều xem đây là dự cảm mơ hồ.
Lúc quan sát những người ngồi phía trước thì ánh mắt của bọn họ rất phức tạp: Phạn Hải, mời ngươi biểu diễn.
Cuối cùng Phạn Hải tôn giả cũng đi vào vấn đề chính.
“Mọi người đều biết ngàn năm qua càng ngày càng ít tu sĩ có thể phi thăng. Theo như ta điều tra được thì Thiên Đạo của một tiểu thế giới ở gần đây bị khuyết. Trăm năm trôi qua, hai thế giới đang dần tiến lại gần nhau, giới bích càng ngày càng mỏng, Thiên Đạo phía dưới như đang hút ngược linh khí của thượng giới.”
Nói đến đây, Phạn Hải tôn giả mắt tối sầm: “Ta còn có một hoài nghi khác là hai thế giới áp sát nhau là do Thiên Đạo điều khiển.”
Tin tức này không khác gì một trái bom nặng ký, theo như lẽ thường thì những lời Phạn Hải vừa nói sẽ là một viên đá dậy sóng ngập trời nhưng các tiên quân ở hai bên trái phải lại ngồi im, thỉnh thoảng có người nhíu mày gắp thức ăn hoặc nâng ly trầm tư.
Phạn Hải đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai hỏi gì.
Thời gian trôi, trôi rồi lại trôi, mọi người mạnh ai nấy ăn. Phạn Hải tôn giả cau mày nhìn người ngồi bên cạnh, chủ động hỏi: “Chước Nhật đạo quân nhìn không được vui, bộ có chuyện gì muốn hỏi sao?”
Chước Nhật đạo quân rất thân thiết với Phạn Môn nhưng trong các đạo quân, người này thực lực sàn sàn. Chước Nhật nghe vậy cố nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, chần chừ một chút mới nói: “Ta muốn hỏi hả?”
“…..”
Hai con chó nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan không ngờ đồ ăn của sư tử Tuyết Hoa lại hữu dụng như vậy.
Cố Nhai Mộc: “Ta đã nói không ai có thể từ chối thức ăn hạ chỉ số thông minh mà.”
Chỉ là không biết tác dụng được duy trì bao lâu.
Người thượng giới lòng dạ mưu mô, theo quy luật cá lớn nuốt cá bé, sự đa nghi đã khắc sâu tận xương tuỷ. Đối với các tiên nhân từ tinh quân đổ lên, thức ăn của sư tử Tuyết Hoa không có tác dụng quá lớn nhưng chính điểm bất thường này đã khiến bọn họ cảnh giác Phạn Hải.
Chước Nhật đạo quân biết mình lỡ miệng nên ráng cười một cái, hỏi thí hỏi đại: “Vì sao hai thế giới phải áp sát nhau?”
Lời vừa dứt, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống.
Chước Nhật đạo quân cười xấu hổ, bưng rượu lên nhấp một ngụm, rượu ngày hôm nay cũng do chính tay sư tử Tuyết Hoa ủ ra. Sau khi vơi nửa ly rượu, gã lại hỏi: “Tại sao giới bích bị mỏng?”
Phạn Hải tôn giả lạnh lùng nhìn Chước Nhật đạo quân. Chước nhật biết mình không hỏi đến điểm cần phải hỏi bèn vội vàng chữa cháy: “Mảnh vỡ Thiên Đạo…
Cuối cùng cũng chờ được câu hỏi chính xác, Phạn Hải tôn giả nói: “Có lẽ mảnh vỡ Thiên Đạo đang ở nơi nào đó dưới hạ giới.”
Lần này rốt cuộc cũng có người ngồi không yên.
“Chuyện này rất quan trọng, không biết cái gọi là mảnh vỡ ở hạ giới là phỏng đoán hay là…”
Phạn Hải tôn giả lạnh lùng nói: “Nếu chỉ là phỏng đoán thì ta phái hai đệ tử xuống hạ giới tra xét làm gì?”
Mấy ngày trước Thực Hồn đạo quân xuống hạ giới khiến người ta đoán già đoán non, bây giờ mặc dù Phạn Hải tôn giả không muốn nói rõ nhưng mọi người gần như đã tin chuyện này rồi.
“Lẽ nào các vị không phát hiện tốc độ tu luyện chậm lại, số lượng tiên quân bỏ mạng dưới Lục Cửu Kiếp ngày càng nhiều hả?”
Hai câu hỏi liên tiếp khiến mọi người im lặng thêm một lần nữa. Phạn Hải tôn giả cho điểu thú đang trình diễn khúc nhạc du dương lui xuống, sự im lặng lan tràn đáng sợ.
Một tiếng mèo kêu phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, Linh Thanh đạo quân vỗ con mèo nhỏ trên vai, mỉm cười nói: “Đạo quân hy vọng bọn ta hợp sức tìm kiếm mảnh vỡ Thiên Đạo?
“Ta sợ người hạ giới có ý đồ xấu, sau khi tìm được mảnh vỡ Thiên Đạo sẽ dùng nó tu luyện.”
Mảnh vỡ Thiên Đạo ẩn chứa năng lượng lớn đến mức người thường khó mà tưởng tượng được. Từ lúc Phạn Hải nhắc đến bốn chữ này thì đã có người nghĩ đến lợi ích khi tìm được mảnh vỡ.
À không, ngay cả bản thân hắn cũng có mưu đồ chiếm lấy nó.
“Vì muốn tìm dược chân tướng, nhiều năm qua ta đã trả giá không ít. Bây giờ ta công bố chuyện này chỉ hy vọng các vị có thể đồng ý một thỉnh cầu của ta.” Phạn Hải tôn giả nhìn từng người: “Đừng truyền bá tín ngưỡng ở hạ giới.”
Ngụ ý là gã muốn độc chiếm.
Yêu cầu cũng không có gì quá đáng, sức mạnh tín ngưỡng có tác dụng rất lớn nhưng rất khó lấy được, dù sao thì đến tiểu thế giới khác cần phải hy sinh một cái pháp thân, so với tin tức Phạn Hải tôn giả cung cấp thì cái sau có giá trị lớn hơn nhiều.
Tên mập lại ăn, gã vẫn cảm thấy Phạn Hải đang nói xạo.
Bữa tiệc này yên tĩnh quá mức cho phép.
Mấy tên đồ đệ Phạn Hải tôn giả đích thân thu nhận cũng có mặt ở đây, sau khi ăn vài miếng thì cảm giác lí trí bị che mờ càng thêm mãnh liệt, không hẹn mà cùng nghĩ: Sư tôn nhất định có đại mưu đồ.
Đỗ Thánh Lan bàng quan nhìn từ đầu đến cuối mà hơi tiếc nuối, đáng tiếc Phạn Hải tôn giả và Đỗ Thanh Quang không động đũa.
Phạn Hải tôn giả tinh thần lực rất mạnh, thực thần truyền thừa không thể hấp dẫn gã, Đỗ Thanh Quang thì có cùng suy nghĩ với Linh Thanh đạo quân: Đồ ăn chó cũng chê, con người đụng vào làm gì?
Qua thời gian một nén nhang, mọi người vẫn im lặng như trước, thỉnh thoảng vang lên tiếng nhai thức ăn.
“Hay là mọi người về phủ suy nghĩ thêm đi?” Một vị tiên quân lên tiếng: “Ta thấy ba câu hỏi của Chước Nhật đạo quân cũng không tệ, đáng để suy ngẫm.”
“…..”
Thời gian đãi tiệc còn ngắn hơn trong tưởng tượng, sau đó không thấy ca vũ biểu diễn nữa. Đỗ Thánh Lan luôn nghĩ đến chuyện có liên quan đến mảnh vỡ Thiên Đạo, mãi cho đến khi Phạn Hải tôn giả nâng ly thêm một lần nữa tỏ ý bữa tiệc kết thúc, hắn mới hoàn hồn.
“Vậy là hết rồi hả?”
Tổ chức kiểu rác rưởi gì vậy?
Con chó giấy vẫn đang chờ cảnh tượng cha con tương tàn, tiếc nuối chính là chư vị tiên quân đi về hết chứ không làm chuyện gì thừa thãi.
Đỗ Thanh Quang dẫn Đỗ Thánh Lan lên thượng giới không chỉ vì đối phương thông thạo địa hình mà còn lỡ thân phận bị lộ, ông ta có thể dùng hắn để hấp dẫn hoả lực. Đỗ Thánh Lan cũng suy nghĩ tương tự Đỗ Thanh Quang, nếu có người chú ý tới hắn thì hắn sẽ lập tức bán đứng Đỗ Thanh Quang, tiết lộ hành tung của ông ta ở thượng giới, trong lúc hỗn loạn tìm cơ hội chạy trốn.
Chuyện mảnh vỡ Thiên Đạo khiến hai người tạm thời án binh bất động. Hôm nay Phạn Hải chỉ tung ra phần dạo đầu, nếu như làm ầm ĩ lên thì lần sau lẻn vào thượng giới sẽ không dễ dàng được nữa.
Một người ba chó cùng đi đến địa điểm mục tiêu.
Con chó giấy hận Đỗ Thanh Quang không thua gì Đỗ Thánh Lan, ông ta đã bắt đao thị của nó. Lúc dẫn đường, Ngọc Diện Đao nháy mắt ra hiệu với Đỗ Thánh Lan ám chỉ nếu có thể tạo quan hệ với La Sát đạo quân, trước tiên giết chết ông ta.
Đỗ Thanh Quang không nhìn cảnh này cũng không hỏi thân phận của con chó giấy.
Tương tự, Đỗ Thánh Lan giữ im lặng suốt cả chặng đường. Hắn không ngây thơ đến mức cho rằng mình có thể ra lệnh cho một đại năng giả giúp mình giết chết đối phương.
Xa xa là tiên sơn hư vô mờ mịt.
Xung quanh u ám, đi vào nơi này cứ như đã đánh mất giác quan của chính mình.
“Vạn Thú Sơn.” Con chó giấy chưa tới gần đã run lên rồi, ngay cả Phạn Hải tôn giả không nắm chắc thành công sẽ không dám xông vào nơi này. Nó hít sâu một hơi: “La Sát Môn ở trong núi.”
Không ai bước thêm một bước về phía trước, có hơi thở xa lạ đến thăm, chắc chắn người ở bên trong sẽ chú ý đến.
Đỗ Thánh Lan chờ một lúc, suy nghĩ nên nói năng như thế nào mới khôn ngoan, trong lúc vô tình nhìn sang ngọn núi tối mù ở phía trước, đại não đột nhiên ngừng suy nghĩ. Trên ngọn núi như trồng đầy hoa nhưng ngay sau đó lại không nhìn thấy gì. Đỗ Thánh Lan chăm chú nhìn hồi lâu, cảm thấy có cánh hoa trong đầu hết tàn rồi nở rộ, lặp lại nhiều lần như vậy tựa như một vòng tròn hồi sinh.
Thời gian như ngừng trôi, Đỗ Thánh Lan chỉ có thể nhìn thấy một đoá hoa nhưng giống hoa là gì thì hắn lại không nhớ nổi.
“Đạo hữu, cẩu đạo hữu.”
Đỗ Thánh Lan tỉnh lại, có người gọi ta?
Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt hắn.
Đỗ Thánh Lan chọn lọc ngôn từ chưa kịp nói thì người kia đã nheo mắt và cúi người: “Trở về đi, La Sát nói lúc cần gặp tự nhiên sẽ gặp.”
Đỗ Thánh Lan nhận ra đây là một trong những người vây đánh Phạn Hải tôn giả độ kiếp.
Không đợi hắn nói thêm một câu, người đến lại biến mất.
Đỗ Thánh Lan theo bản năng nhìn về phía Cố Nhai Mộc: “Tại sao người nọ nhận ra ta?”
Cố Nhai Mộc: “Ngươi tiến vào trạng thái ngộ đạo, lúc ngộ đến điểm cao nhất thì nguyên thần xuất khiếu một lúc.”
Đỗ Thánh Lan nghe vậy thì trầm ngâm, có lẽ không thể gọi viện binh được rồi. Sau khi bị chặn ngoài cửa rồi đi vòng vòng ngoài đường, Đỗ Thánh Lan do dự không biết có nên mang sư tử Tuyết Hoa về nhà hay không. Minh Đô lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, không có hỗ trợ cường đại thì thà để nó ở đây nấu ăn sẽ an toàn hơn.
Cố Nhai Mộc gật đầu, y cũng nghĩ giống vậy.
Mấy câu nói của Phạn Hải tôn giả có ảnh hưởng không nhỏ, lúc từ giới bích về nhà thì số lượng tinh quân hạ giới đã tăng lên nhiều. Linh áp trên người biến mất, Đỗ Thánh Lan lập tức trở nên thoải mái. Hắn đang định thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện lối vào xuất hiện thêm một cái truyền tống trận, hơn nữa còn là một chiều.
“Tiên nhân, mời dùng truyền tống trận rời đi, nếu ngươi chọn bước vào Minh Đô thì bọn ta sẽ xem đây là khiêu khích.”
Mục đồng sống không còn gì luyến tiếc dựa người vào con bò già, nhắc nhở từng người đi qua. Minh Đô vẫn còn Tháp Lâu trấn thủ, ai cũng không muốn gây chuyện. Đám tinh quân cùng cấp đã đi hết, Đỗ Thánh Lan biến thành hình người:
“Một ngày không gặp, sao lại có thêm một đứa bé giữ cửa thế?”
Chủ nhân giọng nói này có hoá thành tro mục đồng cũng nhận ra được, nó hung dữ liếc xéo một cái.
Không có hứng thú nghe bọn họ tranh luận, Đỗ Thanh Quang không dùng truyền tống trận mà trực tiếp xé rách không gian rời đi.
“Tự lo cho chính mình đi!”
Phát hiện mục đồng có ý gì đó, Đỗ Thánh Lan nhíu mày bỏ đi, chuẩn bị đi báo cho Âm Khuyển sư tử Tuyết Hoa đang ở đây.
Lúc vào trong tán cây mặt người, hắn gặp được một người không ngờ tới.
“Bùi Huỳnh?”
“Ta dùng bùa đưa tin không liên lạc được với hai người nên đành phải tới đây một chuyến.” Với thực lực của Bùi Huỳnh vào Minh Đô có hơi miễn cưỡng nhưng sau khi ở cửa thành nói với âm vật là tìm Đỗ Thánh Lan, âm vật hét lên ‘tìm cây búa’, không lâu sau đó có một con minh điểu dẫn đường, Bùi Huỳnh thuận lợi vào thành.
Nếu không phải là chuyện đặc biệt khẩn cấp, có lẽ Bùi Huỳnh sẽ không liều lĩnh tìm đến đây. Đỗ Thánh Lan nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Gần đây lại mở ra hai cái bí cảnh của Phạn Hải tôn giả.” Lúc Bùi Huỳnh nói câu này rất bình tĩnh nhưng câu tiếp theo thì hơi run run: “Thực Hồn đạo quân công khai chuyển lời thay Phạn Hải tôn giả, nói là ban đầu ngươi dùng công pháp Hợp Hoan trộm sét, trong vòng ba ngày không giao ra lôi kiếp thì tự gánh lấy hậu quả.”
Phạn Hải tôn giả sao có thể không nhận ra công pháp Hợp Hoan của Kỳ Tử Kỳ? Gã chưa hành động là vì đang chờ tin tức dưới hạ giới. Sau khi biết thánh nhân trời sinh nhận được truyền thừa của đệ nhị tổ ở học cung Thiên Thánh, Phạn Hải tôn giả lập tức nhìn thấu lớp vỏ ngoài của Đỗ Thánh Lan và nguyên nhân đối phó với gã.
“Bây giờ ai cũng biết ngươi là thánh nhân trời sinh, ngay cả thân phận của Cố Nhai Mộc cũng bị người khác hoài nghi lần nữa.”
Thánh nhân trời sinh và điện chủ Tuyệt Sát Điện quan hệ thân thiết không phải dạng thường đâu.
Đỗ Thánh Lan rũ mi không nhìn thấy cảm xúc gì, một lát sau mới nói: “Xem ra Phạn Hải tôn giả không sợ ta huỷ lôi kiếp.”
Hắn đoán không biết đối phương có manh mối về mảnh vỡ Thiên Đạo hay chưa, hoặc là sức mạnh tín ngưỡng được nhấn mạnh trong yến tiệc có thể vòng qua trở ngại lôi kiếp này.
CỐ Nhai Mộc biết hắn đang nghĩ gì, bèn nói: “Cho thời hạn, có lẽ lôi kiếp vẫn quan trọng.”
Phạn Hải tôn giả khí thế cương quyết, chủ yếu là vì muốn cho thấy giá trị của lôi kiếp không lớn như trong tưởng tượng, chẳng những đang ám chỉ bọn họ mà còn để cho những thế lực định muốn lợi dụng chuyện này phải suy xét lại.
“Còn một việc nữa, lúc trước bí cảnh ở ngoài thành Tự Do sụp đổ, một số tu sĩ trốn thoát thành công lấy được không ít chỗ tốt trong bí cảnh, bọn họ đều tự xưng là người Phạn Môn. Bởi vì ngươi dùng công pháp Hợp Hoan trộm sét nên bây giờ mọi người càng chĩa mũi dùi về phía Hợp Hoan Tông, cho rằng công pháp Hợp Hoan là đạo tu tà ma ngoại đạo, không nên xuất hiện trên đời này…”
Nói được nửa câu, Bùi Huỳnh giật mình nhìn đôi mắt đầy sát ý của Đỗ Thánh Lan, trước kia nàng chưa từng nhìn thấy đối phương để lộ sát ý rõ ràng như vậy.
Đỗ Thánh Lan ra hiệu nói tiếp.
Bùi Huỳnh: “Có người kéo lá cờ lớn này đến Hợp Hoan Tông khiêu chiến, một số tu sĩ hợp thể kỳ gửi thư khiêu chiến đến Nhân Nghĩa Đường. Ta đã phái người điều tra, bọn chúng đều là hợp thể hậu kỳ, chỉ thiếu một bước là có thể vào đại thừa.”
“Tin tức mới được truyền đi sáng nay nhưng bây giờ bên ngoài đã xem ngươi là yêu ma, lừa đảo, tà ma tái thế, cái gì cũng nói được.”
Đỗ Thánh Lan vừa lên hợp thể được vài ngày, nhìn như khiêu chiến cùng cảnh giới nhưng thực tế hoàn toàn không công bằng.
CỐ Nhai Mộc chỉ cần nhìn một cái đã hiểu rõ bản chất của việc này, y gõ bàn: “Trước tiên đánh tiếng với Minh Đô rồi nhắm vào Hợp Hoan Tông, làm như vậy có thể quấy nhiễu tầm mắt khiến chúng ta không thể xác định nên phòng thủ nơi nào.”
Bùi Huỳnh nhíu mày: “Đây là chuyện ta lo lắng, tin tức thu thập được thật thật giả giả, không đoán được cuối cùng bọn họ sẽ tấn công nơi nào.”
“Đoán cái gì mà đoán?”
Bùi Huỳnh sửng sốt.
Đỗ Thánh Lan giở xem mấy lá thư khiêu chiến rồi khép lại ném chúng sang một bên, bình tĩnh nói: “Trực tiếp đánh. Thông báo Vô Khả Vi qua đây, tập hợp các tu sĩ tình nguyện ở lại Nhân Nghĩa Đường, một lát nữa ta sẽ gửi một lá thư cho hoà thượng Ngũ Uẩn, đêm nay đánh úp Mặc gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.