Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ
Chương 35: ‘Tiệc trà’
Xuân Phong Dao
05/05/2024
Đêm đó Bùi gia tổ chức một cuộc hội nghị bí mật khẩn cấp, bàn về việc ai sẽ là người được chọn làm gia chủ Bùi gia.
“Lưu Diễm là con át chủ bài của gia tộc, không nên để nàng lộ diện quá nhiều.”
“Nhưng Bùi Mộc Hàn là kẻ phản bội gia tộc.”
“Người này có phản cốt, không thể tin.”
Sau một phen thảo luận kịch liệt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người trưởng lão. Lão giả nhắm mắt: “Bùi gia cần một tu sĩ độ kiếp.”
Một câu nói đơn giản lại làm cho tất cả mọi người im lặng.
“Nhưng cũng không thể để hắn ngồi lên ghế gia chủ dễ dàng như vậy.”
Trong đêm tối đằng đẵng, Cố Nhai Mộc kiên trì tựa vào thân cây chờ đợi. Bên trong đang họp, không ai mời y vào trong ngồi, nhưng y cũng không vì sự thờ ơ này mà tức giận.
Không bao lâu sau, cuối cùng Cố Nhai Mộc cũng được mời vào.
Trước khi vào cửa, đại trưởng lão nhìn y một cái. Cố Nhai Mộc hiểu ý, tháo mặt nạ thu hồi hơi thở cuồng bạo quanh người, cho dù vào Bùi gia cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
Bùi gia gia quy nghiêm khắc, người tu tiên không quan tâm ban ngày hay ban đêm. Cho dù là buổi tối, tiểu tư ra ra vào vào hoàn thành nhiệm vụ của mình, gần như không khác gì ban ngày.
Tưởng đại trưởng lão có khách quý nên ngoại trừ quản sự, không ai dám ngẩng đầu nhìn. Quản sự thấy đại trưởng lão khoát tay, biết rõ lát nữa không cần dâng trà, gã nhìn thấy hai bóng người cùng đi vào tiền sảnh nghị sự. Ánh nến chập chờn hắt bóng những người khác, đại diện cho thân phận của các vị trưởng lão Bùi gia.
Cửa lớn đóng lại, ánh nến trở nên u tối, báo hiệu bên trong có người bày kết giới.
Quản sự hốt hoảng.
Bùi Cửu Tinh trọng thương, buổi tối đại trưởng lão đưa người vào Bùi gia, lại triệu tập các trưởng lão dự họp, đây là đãi ngộ mà gia chủ mới có. Chẳng lẽ Bùi gia sắp đổi người lãnh đạo rồi?
Trong phòng, ánh nến chiếu sáng từng khuôn mặt, nhìn từ bề ngoài thì những trưởng lão này chỉ mới năm mươi tuổi, ai cũng nghiêm túc như sắp sửa tiến hành xét xử.
Từ sau khi Cố Nhai Mộc vào cửa, những người này không nói một lời. Đối mặt với kẻ phản bội cánh cứng muốn rời khỏi gia tộc, bọn họ thật sự không thân thiện nổi.
Cuối cùng, đại trưởng lão vào thẳng vấn đề: “Vì hai cái danh ngạch nhập học học cung Thiên Thánh, gia tộc đã tốn 100 triệu linh thạch, ngươi phải bù lại số tiền này. Tiếp theo, Bùi gia trải qua chuyện này uy danh không còn như trước…”
Một tiếng cười vang lên ngắt lời ông ta.
Cố Nhai Mộc khoát tay, không cười mỉa mai nữa: “Tiếp tục.”
Đại trưởng lão: “Nếu ngươi có thể giúp Bùi gia xoay ngược tình thế, vị trí gia chủ sẽ là của ngươi.”
Cố Nhai Mộc suy tư một lúc, không lập tức đáp ứng: “Để ta nghĩ đã.”
Đại trưởng lão không ép y quyết định ngay lập tức: “Trước tiên ngươi có thể tạm thời làm quyền trưởng tộc.”
Cái gọi là quyền trưởng tộc tức là chưa chính thức tiếp nhận nghi thức, tạm thời sử dụng sức mạnh gia tộc để làm việc nhưng nhất định phải xin ý kiến của trưởng lão.
Trong phòng lại một lần nữa im lặng.
Trời sắp sáng, Cố Nhai Mộc nhếch môi, ném ra một chữ: “Được.”
Sau khi Cố Nhai Mộc đi rồi, trưởng lão gọi quản sự đến: “Kể từ hôm nay, người này sẽ tạm thời đảm nhiệm vị trí gia chủ, có thể tự do ra vào Bùi gia. Ngươi thông báo với người bên dưới, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, chuyện không nên dò xét thì đừng dò xét.”
…
“Ban ngày làm đường chủ Nhân Nghĩa Đường, buổi tối làm gia chủ Bùi gia, cuộc sống ngươi đúng là phong phú.”
Cố Nhai Mộc còn chưa bước vào đã nghe một giọng nói nhạo báng.
“Gia chủ Bùi gia cũng không dễ làm.” Cố Nhai Mộc ngồi xuống: “Có niêm yết giá rõ ràng.”
Đỗ Thánh Lan ngồi thẳng người lắng nghe y nói.
Cố Nhai Mộc kể lại yêu cầu của đại trưởng lão.
“100 triệu?” Đỗ Thánh Lan cau mày: “Người này quả nhiên đa mưu túc trí.”
Nếu nói thẳng đến Tuyệt Sát Điện, Cố Nhai Mộc chắc chắn sẽ không cho, vì vậy mới nghĩ ra biện pháp từ từ như tằm ăn rỗi.
“Linh thạch không phải là vấn đề.”
Tuyệt Sát Điện không thiếu linh thạch, nhưng lúc Bùi Mộc Hàn còn sống thường đổi linh thạch thành bảo vật. Kinh doanh ám sát chính là tiền đẻ ra tiền, lợi ích chiếm được đều bị đổi thành pháp bảo lợi hại hơn.
Hiện giờ mối kinh doanh lính đánh thuê mới bắt đầu phát triển, muốn gom đủ trong thời gian ngắn thì chỉ có rao bán pháp bảo. Nếu làm vậy, danh tiếng của thân phận ‘Bùi Mộc Hàn’ này cũng sẽ giảm sút, ai không biết còn tưởng y gặp chuyện siêu phiền phức nào đó.
Đỗ Thánh Lan: “Nếu chuyện này phức tạp thì giải quyết chuyện đơn giản trước đi.”
Cố Nhai Mộc nghe thấy thế thì đột nhiên mỉm cười, liếc hắn: “Ngươi thấy nâng cao danh tiếng Bùi gia là chuyện dễ?”
Bùi Cửu Tinh cáo mượn oai hùm rất quá đáng, từ yêu thú đến nhân loại, nhất là làm các đối tác làm ăn nhượng quyền, toàn bộ đều bị gã đắc tội hết.
Cố Nhai Mộc gõ bàn, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự giả từ bi mèo khóc chuột: “Bùi gia xuống dốc ít nhất phải mười năm.”
“Ai muốn giúp bọn họ lấy lại danh tiếng.” Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Cùng xuống chung đi.”
Mọi người danh tiếng đều kém, chọn tướng trong đám người lùn, chẳng lẽ Bùi gia không lên được sao?
Cố Nhai Mộc suy tư: “Hãm hại những gia tộc khác…”
Đỗ Thánh Lan không đồng ý: “Đang yên đang lành, làm sao có thể hãm hại người khác?”
Lời nói hiên ngang lẫm liệt, cùng lúc đó Đỗ Thánh Lan kéo ghế ngồi gần y: “Lúc ta giải trừ phong ấn có nghiên cứu rất nhiều tin đồn về ngươi, phát hiện không ít điểm mâu thuẫn.”
Thời gian Cố Nhai Mộc hoạt động mạnh nhất khoảng một trăm năm. Chuyện ác được ghi chép trong 50 năm đầu cùng 50 năm sau có khác biệt rất lớn.
Ví dụ như Cố Nhai Mộc huyết tẩy tông môn, tàn sát Trân Thú Các, nhưng có tin đồn khác nói rằng tông môn này hợp tác với Trân Thú Các, chuyên gài bẫy nữ yêu xinh đẹp, bán cho tu sĩ loài người cường đại làm nô lệ.
Nói chung, 50 năm đầu y chém giết đại năng giả, đánh nhau với tông môn, nhưng 50 năm sau lại có một vài tin đồn rất kỳ lạ, trong đó có tin tàn sát đồng nam đồng nữ, bắt cóc nữ tu làm lô đỉnh, nuôi dưỡng quỷ đồng, vân vân…
Long tộc luôn sống một mình, sao có thể chủ động nuôi quỷ đồng?
Còn về lô đỉnh, càng chưa từng nghe ai nói Long tộc dựa vào song tu để nâng cao tu vi, hiện tại mới chỉ nghe nói tu sĩ nhân loại mới dùng cách này để tăng tu vi.
Đáng tiếc là có quá nhiều tin đồn về ác long, không ai định xác minh tin đồn là thật hay giả.
Đỗ Thánh Lan lấy trong nhẫn trữ vật không ít sách vở có liên quan. Trên bề mặt sách có dấu gấp trang, rõ ràng từng bị xem qua, bên trên còn dùng bút đỏ khoanh những điểm đáng ngờ.
Đỗ Thánh Lan tùy tiện đọc vài đoạn văn trong sách.
Cố Nhai Mộc ngồi nghe, nhiều lần liếc xéo: “Đoạn này đang tả ai?”
“Ngươi.”
“…..”
Cố Nhai Mộc tự nhận từng giết người, hơn nữa còn giết không ít người nhưng việc này và chuyện trong thoại bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đỗ Thánh Lan: “Đây chỉ là một vài tin phổ biến nhất.”
Lúc hắn xuống dưới đáy thác nước Long Tuyền để nghiên cứu trận pháp thì từng thăm dò một số lời bóng gió, xác nhận có rất nhiều chuyện không phải do ác long gây nên.
“Ngươi nhìn kỹ xem, có tin đồn nào lúc ngươi bị trấn áp vẫn chưa được lan truyền phổ biến không?”
Cố Nhai Mộc không cần xem: “Nửa quyển sau gần như chưa được lan truyền.” Y dừng một lúc mới hiểu ra: “Vu oan?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Có vài chuyện ác, người thường không làm được.”
Sau đó còn muốn tung tin việc đó có liên quan đến ác long, chỉnh sửa thành sách truyền bá ra ngoài, chỉ có đại gia tộc mới có năng lực làm như vậy.
Đỗ Thánh Lan tùy tiện lật trang rồi nói: “Ví dụ như vụ án thôn Kiều gia mất tích. Một cái thôn ở Dịch Thành, trong một đêm toàn bộ thôn dân biến mất.”
Dịch Thành được xem như là một cái thành trấn khá gần Mặc gia, người sống không thể bỏ vào nhẫn trữ vật, hơn nữa cũng khó có thể thần không biết quỷ không hay mang đi một đám người dưới mí mắt Mặc gia.
“Mặc gia…” Cố Nhai Mộc gõ trang sách, hồi tưởng ấn tượng của gia tộc này, sau đó suy đoán: “Phong ấn kiếm linh.”
Mặc gia chủ tu kiếm, một thanh kiếm tốt sẽ quyết định sức chiến đấu của kiếm tu. Đối với họ, bảo kiếm có thể sinh ra kiếm linh quý giá không thua gì Hồng Mông Nguyên Bảo.
Đỗ Thánh Lan là người tập kiếm, đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của kiếm linh đối với kiếm tu. Từ cổ chí kim, không phải không có ai từng dùng người sống để hiến tế, cưỡng ép sinh ra kiếm linh.
Thấy hắn im lặng, Cố Nhai Mộc suy đoán đối phương đã sớm hoài nghi.
Đỗ Thánh Lan rũ mắt nhìn sách trên bàn: “Trong đây chắc chắn có đủ chuyện ác của tứ đại gia tộc.”
Mấy trăm năm qua không có người phi thăng, tứ đại gia tộc độc chiếm đại đa số tài nguyên tu hành, chí ít nhìn từ bề ngoài thì ổn định. Một ngàn năm trước thì không như thế, mạnh yếu phân tranh chém giết khắp nơi. Ngay cả lịch sử kỷ nguyên còn nhận xét một câu rằng ‘yêu thú hoành hành, người như ác quỷ’.
Hễ là người quật khởi trong thời gian đó đều tìm không được mấy người hiền lành.
Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan trầm tư, Cố Nhai Mộc nói: “Ngàn năm đã qua, muốn lôi ra chuyện cũ cũng không dễ dàng.”
Cố Nhai Mộc nói xong thì lấy ra một cái áo choàng.
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Cái gì vậy?”
“Pháp bảo thu liễm hơi thở, ta dùng giá cao dành được từ thương hội Hắc Thủy.”
Đỗ Thánh Lan lập tức biết được y đang nghĩ gì, thân phận thánh nhân trời sinh ra ngoài hành tẩu quá bất tiện, có cái áo choàng này, ít nhất có thể cho rằng tác dụng thu liễm hơi thở là của áo choàng mà không phải là công pháp.
Đỗ Thánh Lan mặc vào, phát hiện thật ra áo choàng chỉ là hàng bình thường, căn bản không thể hoàn toàn che giấu hơi thở người tốt của thánh nhân trời sinh.
Cố Nhai Mộc không đồng ý nói: “Chỉ là làm cho người ngoài xem thôi.”
Hiện tại trên đời này chỉ có một thánh nhân trời sinh, có thể che giấu hơi thở hay không phải dựa vào cái miệng.
…
Thêm một quyền gia chủ danh không chính ngôn không thuận, mấy trưởng lão vừa cam chịu vừa cảnh giác.
Nhị trưởng lão vẫn lo lắng: “Tên này không dễ khống chế.”
Tam trưởng lão do dự nói: “Nếu lập hắn làm gia chủ thì chính là chung quang vinh chung tổn hại, đến lúc đó mặc kệ hắn có bằng lòng hay không, hắn đều phải lấy lợi ích gia tộc làm đầu.
Mấy ngày gần đây bọn họ không có tâm trạng tu luyện, lo lắng không thôi.
“Ít nhất thì Bùi Mộc Hàn vẫn có tầm nhìn đại cục, ở vùng biển Vô Tận biết đứng ra bênh vực, lên làm gia chủ cũng sẽ không vì thù riêng mà giết Bùi Cửu Tinh.”
Câu nói cuối cùng chính là chuyện đại trưởng lão hài lòng nhất, những lời của đại trưởng lão cũng khiến mọi người an tâm hơn. Cũng đúng thôi, thân là trưởng tộc của một đại gia tộc, huyết mạch và địa vị sẽ vô hình trung khiến đối phương nghiêng về lợi ích gia tộc.
Đại trưởng lão gọi tâm phúc đến: “Gần đây gia chủ đang làm gì?”
Tâm phúc đáp: “Bẩm trưởng lão, mỗi ngày gia chủ đều dẫn một nam tử mặc áo choàng chọn đồ trong bảo khố.”
“…..”
Đại trưởng lão giận đến mức ria mép sắp vểnh lên. Trong bảo khố của Bùi gia, Cố Nhai Mộc hào phóng nói: “Thích cái nào thì lấy cái đó.”
Đỗ Thánh Lan gập ngón tay kéo ra một cọng linh thực đằng mạn, cái lu lớn trong cơ thể hắn đang kêu gào. Đáng tiếc bây giờ đang trong giai đoạn khôi phục, không thể hút quá nhiều năng lượng.
Cố Nhai Mộc: “Chọn trước, đóng gói rồi về nhà hẵng ăn.”
Đỗ Thánh Lan rời mắt khỏi bảo vật, hỏi: “Có bị phát hiện không?”
Cố Nhai Mộc xem thường: “Bùi gia có nhiều bảo khố lắm, bảo bối chân chính đều ở một nơi bí mật, phải có ba đại trưởng lão và gia chủ đồng thời nhỏ máu mới có thể đi vào.”
Nơi này chỉ có một vài món hạ đẳng, bán không được bao nhiêu tiền. Hơn nữa chỉ có thiên tài địa bảo cỡ đỉnh cấp mới có thể dùng trực tiếp, có rất ít tu sĩ cần linh thực bình thường, trừ phi là đan sư muốn luyện dược.
Xác định không xảy ra vấn đề gì, Đỗ Thánh Lan nhanh chóng gói một ít linh thực, vừa bỏ vào nhẫn trữ vật vừa nói: “Ta không chê.”
Lúc cất đồ, tốc độ tay của hắn siêu nhanh.
Sau khoảng một nén nhang, Đỗ Thánh Lan hài lòng kết thúc hành trình thu hoạch, lúc sắp rời đi thì bỗng nhiên nói: “Trước đây Bùi Cửu Tinh luôn cao cao tại thượng, sau này lại phải làm thuộc hạ cho chúng ta, chỉ nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.”
Qua một thời gian dài, Cố Nhai Mộc sẽ ngồi vững cái ghế gia chủ nhà họ Bùi.
“Gã phải chết.”
Đỗ Thánh Lan sửng sốt ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Cố Nhai Mộc và cảm giác mát lạnh thấm vào đáy mắt.
Cho dù cảnh giới suy yếu, Bùi Cửu Tinh vẫn có thể miễn cưỡng chen chân vào hàng ngũ cao thủ tuyệt thế. Đây là chống lưng của gia tộc, nếu gi.ết chết gã sẽ khiến đám lão già kia bất mãn.
Không thể công khai giế.t chết nhưng lại có rất nhiều cách lén lút xử lý gã.
Bùi Cửu Tinh chết hay không, Đỗ Thánh Lan cũng không quan tâm. Hắn đang sắp xếp đồ đạc trong nhẫn trữ vật, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.
Cố Nhai Mộc thu lại tầm mắt, lúc đầu nếu không có Bùi Cửu Tinh dẫn người bao vây, Đỗ Thánh Lan cũng sẽ không bị ép đến mức dùng mạng để đánh trong vùng biển Vô Tận, bắn ra một mũi tên kinh động đất trời.
Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu.
Đúng lúc này, tâm phúc của đại trưởng lão tìm đến đây: “Các trưởng lão ở Nghị Sự Đường chờ các ngài.”
Đỗ Thánh Lan ở lại bảo khố chờ đợi.
Tâm phúc không nhịn được quay lại nhìn thoáng qua, thảo nào các trưởng lão đều không an tâm vị gia chủ này. Người này còn chưa ngồi vững đã muốn sắp xếp tay chân của mình vào.
Đỗ Thánh Lan đả tọa minh tưởng, thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, đến khi hắn mở mắt ra thì trời đã sẩm tối.
Trong khung cảnh tuyết rơi xa xa, có người đi ngang qua nhánh cây bị tuyết đọng trĩu xuống thì thoáng khom lưng, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai bên chạm nhau.
Cố Nhai Mộc mới thoát khỏi mấy ông trưởng lão làm phiền, ấn đường nhíu chặt đầy nóng nảy: “Càng già càng nói nhiều.”
Đỗ Thánh Lan suy nghĩ mấy trưởng lão này cộng tuổi lại nói không chừng mới hơn số tuổi của Cố Nhai Mộc.
“Gần đây mấy vị gia chủ khác đang liên lạc với Thiên Cơ đạo nhân.”
Một câu nói của Cố Nhai Mộc thu hút sự chú ý của Đỗ Thánh Lan: “Chẳng lẽ muốn dựa vào bói toán để tính ra người cướp Hồng Mông…”
Cố Nhai Mộc xua tay: “Nếu cái gì cũng tính được thì còn tu tiên cái khỉ gì nữa? Cách vài năm, các thế lực lớn sẽ tìm Thiên Cơ đạo nhân một lần để hắn tính xem có tai to nạn lớn nào không, thuận tiện làm lễ chúc phúc cho tiểu bối, Thiên Cơ đạo nhân cũng sẽ cho một vài đề nghị.”
“Lúc ta ở Đỗ gia chưa từng nghe nói có chuyện này.”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, Đỗ Thánh Lan đột nhiên nói khe khẽ. Hắn suýt quên mình là một thành viên bị loại bỏ khỏi gia tộc, đương nhiên sẽ không thể tiếp xúc những chuyện này.
Cố Nhai Mộc: “Ta cũng phải đi dự.”
Đỗ Thánh Lan trầm ngầm: “Nếu trưởng tộc của các gia tộc khác đều đi mà Bùi gia không đi thì đúng là hơi bất thường.”
Nếu bây giờ Bùi Cửu Tinh đi sẽ bị cười nhạo, trưởng lão bình thường đều là người tháp tùng, thay mặt gia chủ đến đó sẽ cho người khác cảm giác gần đất xa trời. Cho nên dù có đồng ý hay không, quyền gia chủ Cố Nhai Mộc đều phải lộ diện.
“Đến lúc đó ngươi che giấu hơi thở, đi cùng ta.”
Đỗ Thánh Lan tò mò: “Ta đi làm gì?”
Cố Nhai Mộc nhìn hắn: “Trước kia ngươi chưa từng tham dự.”
“…..” Cho nên đây là bù đắp tuổi thơ à?
Đỗ Thánh Lan bình tĩnh đứng tại chỗ, thật ra là đang đoán dụng ý của đối phương. Có lẽ Cố Nhai Mộc sợ sau này hắn đối mặt với gia tộc sẽ mềm lòng, để hắn nhìn rõ từ trước đến nay gia tộc chưa bao giờ chào đón hắn.
—
Từ thuở xa xưa, Thanh Đài Sơn còn được gọi là Đạo Sơn, trong vạn năm từng có mười mấy người ở đây chứng đạo.
Lần trước mấy đại gia tộc và người Cầm Tông tụ họp ở nơi này chính là vì chuyện lưu ảnh thạch. Cố Nhai Mộc vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý. Hôm nay y không đeo mặt nạ điện chủ Tuyệt Sát Điện, xuất hiện với gương mặt thật của Bùi Mộc Hàn.
Ngoại trừ Đỗ Thanh Quang thì không ai biết Bùi Mộc Hàn, trong nhất thời mỗi người đều có tâm tư riêng. Cố Nhai Mộc dẫn theo không ít người Bùi gia, Đỗ Thánh Lan đã dịch dung cũng ở trong những người đó, không gây sự chú ý.
Ẩn mình trong đám đông, Đỗ Thánh Lan vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Đỗ Bắc Vọng đứng bên phía Đỗ gia. Đỗ Bắc Vọng vội vàng từ học phù trở về nhà, những gia tộc khác cũng đều là thanh niên trẻ tuổi.
“Cửu Tinh đạo hữu có khỏe không…” Bàn Thiên Hạc âm thầm nhìn về phía nhị trưởng lão, chờ đợi đáp án.
Nhị trưởng lão không đề cập đến tình hình gần đây của Bùi Cửu Tinh, chỉ nói: “Gần đây trong tộc hơi loạn, có lẽ cần người có năng lực hơn đứng ra quán xuyến.”
Một câu nói đầy ý tứ.
Vốn tưởng rằng sau chuyện của Bùi Cửu Tinh, Bùi gia sẽ không gượng dậy nổi. Bàn Thiên Hạc không nhìn ra tu vi của Cố Nhai Mộc, ánh mắt khẽ đanh lại.
Bùi gia vậy mà bồi dưỡng một vị cao thủ, Bàn Thiên Hạc đã từng gặp Bùi Mộc Hàn mấy lần, rõ ràng trước kia không lợi hại như vậy, đúng là Bùi gia giấu kỹ thật.
Tâm tư của Bàn Thiên Hạc cũng được che giấu cẩn thận, biết không thể hỏi được tình hình thực tế, chỉ có thể lén lút điều tra. Bàn Thiên Hạc không tiếp tục hỏi nữa, đứng dậy nâng chén rượu cười nói: “Vẫn giống như trước đây, đầu tiên là mời Thiên Cơ đạo nhân, sau đó là tiểu bối luận võ.”
Tình hình hôm nay tương đối hòa thuận, khi một nén nhang cháy hết, Thiên Cơ đạo nhân thong dong tới trễ.
Cái mà con hồ ly này gọi là bế quan, mỗi lần đều là đóng cửa ở một mình. Cách lần gặp trước không bao lâu, Đỗ Thánh Lan lại một lần nữa gặp được Thiên Cơ đạo nhân trước đó không lâu còn bảo phải đi về bế quan.
Khi xuất hiện trước mặt mọi người thì Thiên Cơ đạo nhân không dùng nguyên hình.
Gương mặt như bị sương mù bao phủ, tóc dài rũ xuống bên eo, dáng vẻ như một tên lừa đảo tiên phong đạo cốt. Không giống trước kia, Thiên Cơ đạo nhân ngày hôm nay tiến hành nghi lễ chúc phúc cho tiểu bối, sau đó chắp tay với mọi người: “Năm nay đại lục Cửu Xuyên liên tục xuất hiện chuyện lạ, biến số quá nhiều, bói không ra tình thế.”
Mặc Thương là kiếm tu, không nói vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Gần đây bọn ta không được thuận lợi lắm.”
Thiên Cơ đạo nhân nhắm mắt lại, một tay như cá đang bơi lội, ngón tay thon dài tái nhợt như vẽ cái gì đó trong không trung.
Đỗ Thánh Lan thấy buồn ngủ, mí mắt mệt mỏi sụp xuống, tiếng nước mưa êm tai vang lên bên tai. Hắn ngẩng đầu, phát hiện trong không khí có hơi nước, sương mù màu xanh da trời như ngưng tụ ra ký hiệu nào đó chỉ trong chớp mắt.
Thiên Cơ đạo nhân đứng ở trung tâm, mở mắt ra chậm rãi nói: “Theo quẻ bói hiển thị, chỉ có một cách phá giải: Không đi xa.”
Ánh mắt sắc bén của Mặc Thương nhìn sang, Thiên Cơ đạo nhân thờ ơ nói: “Quẻ bói nói như vậy, không nên ra ngoài.”
Cho dù bế quan vẫn có một số việc được truyền đi khắp nơi, Thiên Cơ đạo nhân cũng nghe thấy. Nó nhìn sang Hà Trường Khách trước:”Ngươi xem, nếu ngày đó lệnh công tử không ra ngoài thì sẽ không bị phế.”
Trên trán Hà Trường Khách, gân xanh giật đùng đùng.
Sau đó Thiên Cơ đạo nhân nhìn một vòng: “Cấm địa U Lan, nếu chư vị không vô góp vui thì sẽ không bị đánh.”
“Không đến vùng biển Vô Tận, sẽ không trắng tay quay về.”
“…..”
Thiên Cơ đạo nhân thở dài: “Thật ra từ lần hành động tập thể lần thứ hai ta đã nhìn ra quy luật, đại khái là: Chí bảo xuất thế, ra ngoài hoạt động, tập thể bị lừa, thất bại trở về.”
“Chuyện quá tam ba bận, bây giờ vẫn chưa hết năm, ta khuyên các vị một câu, nghe thấy tin tức bảo vật xuất hiện thì chớ đi.”
“…..”
“Lưu Diễm là con át chủ bài của gia tộc, không nên để nàng lộ diện quá nhiều.”
“Nhưng Bùi Mộc Hàn là kẻ phản bội gia tộc.”
“Người này có phản cốt, không thể tin.”
Sau một phen thảo luận kịch liệt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người trưởng lão. Lão giả nhắm mắt: “Bùi gia cần một tu sĩ độ kiếp.”
Một câu nói đơn giản lại làm cho tất cả mọi người im lặng.
“Nhưng cũng không thể để hắn ngồi lên ghế gia chủ dễ dàng như vậy.”
Trong đêm tối đằng đẵng, Cố Nhai Mộc kiên trì tựa vào thân cây chờ đợi. Bên trong đang họp, không ai mời y vào trong ngồi, nhưng y cũng không vì sự thờ ơ này mà tức giận.
Không bao lâu sau, cuối cùng Cố Nhai Mộc cũng được mời vào.
Trước khi vào cửa, đại trưởng lão nhìn y một cái. Cố Nhai Mộc hiểu ý, tháo mặt nạ thu hồi hơi thở cuồng bạo quanh người, cho dù vào Bùi gia cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
Bùi gia gia quy nghiêm khắc, người tu tiên không quan tâm ban ngày hay ban đêm. Cho dù là buổi tối, tiểu tư ra ra vào vào hoàn thành nhiệm vụ của mình, gần như không khác gì ban ngày.
Tưởng đại trưởng lão có khách quý nên ngoại trừ quản sự, không ai dám ngẩng đầu nhìn. Quản sự thấy đại trưởng lão khoát tay, biết rõ lát nữa không cần dâng trà, gã nhìn thấy hai bóng người cùng đi vào tiền sảnh nghị sự. Ánh nến chập chờn hắt bóng những người khác, đại diện cho thân phận của các vị trưởng lão Bùi gia.
Cửa lớn đóng lại, ánh nến trở nên u tối, báo hiệu bên trong có người bày kết giới.
Quản sự hốt hoảng.
Bùi Cửu Tinh trọng thương, buổi tối đại trưởng lão đưa người vào Bùi gia, lại triệu tập các trưởng lão dự họp, đây là đãi ngộ mà gia chủ mới có. Chẳng lẽ Bùi gia sắp đổi người lãnh đạo rồi?
Trong phòng, ánh nến chiếu sáng từng khuôn mặt, nhìn từ bề ngoài thì những trưởng lão này chỉ mới năm mươi tuổi, ai cũng nghiêm túc như sắp sửa tiến hành xét xử.
Từ sau khi Cố Nhai Mộc vào cửa, những người này không nói một lời. Đối mặt với kẻ phản bội cánh cứng muốn rời khỏi gia tộc, bọn họ thật sự không thân thiện nổi.
Cuối cùng, đại trưởng lão vào thẳng vấn đề: “Vì hai cái danh ngạch nhập học học cung Thiên Thánh, gia tộc đã tốn 100 triệu linh thạch, ngươi phải bù lại số tiền này. Tiếp theo, Bùi gia trải qua chuyện này uy danh không còn như trước…”
Một tiếng cười vang lên ngắt lời ông ta.
Cố Nhai Mộc khoát tay, không cười mỉa mai nữa: “Tiếp tục.”
Đại trưởng lão: “Nếu ngươi có thể giúp Bùi gia xoay ngược tình thế, vị trí gia chủ sẽ là của ngươi.”
Cố Nhai Mộc suy tư một lúc, không lập tức đáp ứng: “Để ta nghĩ đã.”
Đại trưởng lão không ép y quyết định ngay lập tức: “Trước tiên ngươi có thể tạm thời làm quyền trưởng tộc.”
Cái gọi là quyền trưởng tộc tức là chưa chính thức tiếp nhận nghi thức, tạm thời sử dụng sức mạnh gia tộc để làm việc nhưng nhất định phải xin ý kiến của trưởng lão.
Trong phòng lại một lần nữa im lặng.
Trời sắp sáng, Cố Nhai Mộc nhếch môi, ném ra một chữ: “Được.”
Sau khi Cố Nhai Mộc đi rồi, trưởng lão gọi quản sự đến: “Kể từ hôm nay, người này sẽ tạm thời đảm nhiệm vị trí gia chủ, có thể tự do ra vào Bùi gia. Ngươi thông báo với người bên dưới, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, chuyện không nên dò xét thì đừng dò xét.”
…
“Ban ngày làm đường chủ Nhân Nghĩa Đường, buổi tối làm gia chủ Bùi gia, cuộc sống ngươi đúng là phong phú.”
Cố Nhai Mộc còn chưa bước vào đã nghe một giọng nói nhạo báng.
“Gia chủ Bùi gia cũng không dễ làm.” Cố Nhai Mộc ngồi xuống: “Có niêm yết giá rõ ràng.”
Đỗ Thánh Lan ngồi thẳng người lắng nghe y nói.
Cố Nhai Mộc kể lại yêu cầu của đại trưởng lão.
“100 triệu?” Đỗ Thánh Lan cau mày: “Người này quả nhiên đa mưu túc trí.”
Nếu nói thẳng đến Tuyệt Sát Điện, Cố Nhai Mộc chắc chắn sẽ không cho, vì vậy mới nghĩ ra biện pháp từ từ như tằm ăn rỗi.
“Linh thạch không phải là vấn đề.”
Tuyệt Sát Điện không thiếu linh thạch, nhưng lúc Bùi Mộc Hàn còn sống thường đổi linh thạch thành bảo vật. Kinh doanh ám sát chính là tiền đẻ ra tiền, lợi ích chiếm được đều bị đổi thành pháp bảo lợi hại hơn.
Hiện giờ mối kinh doanh lính đánh thuê mới bắt đầu phát triển, muốn gom đủ trong thời gian ngắn thì chỉ có rao bán pháp bảo. Nếu làm vậy, danh tiếng của thân phận ‘Bùi Mộc Hàn’ này cũng sẽ giảm sút, ai không biết còn tưởng y gặp chuyện siêu phiền phức nào đó.
Đỗ Thánh Lan: “Nếu chuyện này phức tạp thì giải quyết chuyện đơn giản trước đi.”
Cố Nhai Mộc nghe thấy thế thì đột nhiên mỉm cười, liếc hắn: “Ngươi thấy nâng cao danh tiếng Bùi gia là chuyện dễ?”
Bùi Cửu Tinh cáo mượn oai hùm rất quá đáng, từ yêu thú đến nhân loại, nhất là làm các đối tác làm ăn nhượng quyền, toàn bộ đều bị gã đắc tội hết.
Cố Nhai Mộc gõ bàn, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự giả từ bi mèo khóc chuột: “Bùi gia xuống dốc ít nhất phải mười năm.”
“Ai muốn giúp bọn họ lấy lại danh tiếng.” Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Cùng xuống chung đi.”
Mọi người danh tiếng đều kém, chọn tướng trong đám người lùn, chẳng lẽ Bùi gia không lên được sao?
Cố Nhai Mộc suy tư: “Hãm hại những gia tộc khác…”
Đỗ Thánh Lan không đồng ý: “Đang yên đang lành, làm sao có thể hãm hại người khác?”
Lời nói hiên ngang lẫm liệt, cùng lúc đó Đỗ Thánh Lan kéo ghế ngồi gần y: “Lúc ta giải trừ phong ấn có nghiên cứu rất nhiều tin đồn về ngươi, phát hiện không ít điểm mâu thuẫn.”
Thời gian Cố Nhai Mộc hoạt động mạnh nhất khoảng một trăm năm. Chuyện ác được ghi chép trong 50 năm đầu cùng 50 năm sau có khác biệt rất lớn.
Ví dụ như Cố Nhai Mộc huyết tẩy tông môn, tàn sát Trân Thú Các, nhưng có tin đồn khác nói rằng tông môn này hợp tác với Trân Thú Các, chuyên gài bẫy nữ yêu xinh đẹp, bán cho tu sĩ loài người cường đại làm nô lệ.
Nói chung, 50 năm đầu y chém giết đại năng giả, đánh nhau với tông môn, nhưng 50 năm sau lại có một vài tin đồn rất kỳ lạ, trong đó có tin tàn sát đồng nam đồng nữ, bắt cóc nữ tu làm lô đỉnh, nuôi dưỡng quỷ đồng, vân vân…
Long tộc luôn sống một mình, sao có thể chủ động nuôi quỷ đồng?
Còn về lô đỉnh, càng chưa từng nghe ai nói Long tộc dựa vào song tu để nâng cao tu vi, hiện tại mới chỉ nghe nói tu sĩ nhân loại mới dùng cách này để tăng tu vi.
Đáng tiếc là có quá nhiều tin đồn về ác long, không ai định xác minh tin đồn là thật hay giả.
Đỗ Thánh Lan lấy trong nhẫn trữ vật không ít sách vở có liên quan. Trên bề mặt sách có dấu gấp trang, rõ ràng từng bị xem qua, bên trên còn dùng bút đỏ khoanh những điểm đáng ngờ.
Đỗ Thánh Lan tùy tiện đọc vài đoạn văn trong sách.
Cố Nhai Mộc ngồi nghe, nhiều lần liếc xéo: “Đoạn này đang tả ai?”
“Ngươi.”
“…..”
Cố Nhai Mộc tự nhận từng giết người, hơn nữa còn giết không ít người nhưng việc này và chuyện trong thoại bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đỗ Thánh Lan: “Đây chỉ là một vài tin phổ biến nhất.”
Lúc hắn xuống dưới đáy thác nước Long Tuyền để nghiên cứu trận pháp thì từng thăm dò một số lời bóng gió, xác nhận có rất nhiều chuyện không phải do ác long gây nên.
“Ngươi nhìn kỹ xem, có tin đồn nào lúc ngươi bị trấn áp vẫn chưa được lan truyền phổ biến không?”
Cố Nhai Mộc không cần xem: “Nửa quyển sau gần như chưa được lan truyền.” Y dừng một lúc mới hiểu ra: “Vu oan?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Có vài chuyện ác, người thường không làm được.”
Sau đó còn muốn tung tin việc đó có liên quan đến ác long, chỉnh sửa thành sách truyền bá ra ngoài, chỉ có đại gia tộc mới có năng lực làm như vậy.
Đỗ Thánh Lan tùy tiện lật trang rồi nói: “Ví dụ như vụ án thôn Kiều gia mất tích. Một cái thôn ở Dịch Thành, trong một đêm toàn bộ thôn dân biến mất.”
Dịch Thành được xem như là một cái thành trấn khá gần Mặc gia, người sống không thể bỏ vào nhẫn trữ vật, hơn nữa cũng khó có thể thần không biết quỷ không hay mang đi một đám người dưới mí mắt Mặc gia.
“Mặc gia…” Cố Nhai Mộc gõ trang sách, hồi tưởng ấn tượng của gia tộc này, sau đó suy đoán: “Phong ấn kiếm linh.”
Mặc gia chủ tu kiếm, một thanh kiếm tốt sẽ quyết định sức chiến đấu của kiếm tu. Đối với họ, bảo kiếm có thể sinh ra kiếm linh quý giá không thua gì Hồng Mông Nguyên Bảo.
Đỗ Thánh Lan là người tập kiếm, đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của kiếm linh đối với kiếm tu. Từ cổ chí kim, không phải không có ai từng dùng người sống để hiến tế, cưỡng ép sinh ra kiếm linh.
Thấy hắn im lặng, Cố Nhai Mộc suy đoán đối phương đã sớm hoài nghi.
Đỗ Thánh Lan rũ mắt nhìn sách trên bàn: “Trong đây chắc chắn có đủ chuyện ác của tứ đại gia tộc.”
Mấy trăm năm qua không có người phi thăng, tứ đại gia tộc độc chiếm đại đa số tài nguyên tu hành, chí ít nhìn từ bề ngoài thì ổn định. Một ngàn năm trước thì không như thế, mạnh yếu phân tranh chém giết khắp nơi. Ngay cả lịch sử kỷ nguyên còn nhận xét một câu rằng ‘yêu thú hoành hành, người như ác quỷ’.
Hễ là người quật khởi trong thời gian đó đều tìm không được mấy người hiền lành.
Nhìn thấy Đỗ Thánh Lan trầm tư, Cố Nhai Mộc nói: “Ngàn năm đã qua, muốn lôi ra chuyện cũ cũng không dễ dàng.”
Cố Nhai Mộc nói xong thì lấy ra một cái áo choàng.
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Cái gì vậy?”
“Pháp bảo thu liễm hơi thở, ta dùng giá cao dành được từ thương hội Hắc Thủy.”
Đỗ Thánh Lan lập tức biết được y đang nghĩ gì, thân phận thánh nhân trời sinh ra ngoài hành tẩu quá bất tiện, có cái áo choàng này, ít nhất có thể cho rằng tác dụng thu liễm hơi thở là của áo choàng mà không phải là công pháp.
Đỗ Thánh Lan mặc vào, phát hiện thật ra áo choàng chỉ là hàng bình thường, căn bản không thể hoàn toàn che giấu hơi thở người tốt của thánh nhân trời sinh.
Cố Nhai Mộc không đồng ý nói: “Chỉ là làm cho người ngoài xem thôi.”
Hiện tại trên đời này chỉ có một thánh nhân trời sinh, có thể che giấu hơi thở hay không phải dựa vào cái miệng.
…
Thêm một quyền gia chủ danh không chính ngôn không thuận, mấy trưởng lão vừa cam chịu vừa cảnh giác.
Nhị trưởng lão vẫn lo lắng: “Tên này không dễ khống chế.”
Tam trưởng lão do dự nói: “Nếu lập hắn làm gia chủ thì chính là chung quang vinh chung tổn hại, đến lúc đó mặc kệ hắn có bằng lòng hay không, hắn đều phải lấy lợi ích gia tộc làm đầu.
Mấy ngày gần đây bọn họ không có tâm trạng tu luyện, lo lắng không thôi.
“Ít nhất thì Bùi Mộc Hàn vẫn có tầm nhìn đại cục, ở vùng biển Vô Tận biết đứng ra bênh vực, lên làm gia chủ cũng sẽ không vì thù riêng mà giết Bùi Cửu Tinh.”
Câu nói cuối cùng chính là chuyện đại trưởng lão hài lòng nhất, những lời của đại trưởng lão cũng khiến mọi người an tâm hơn. Cũng đúng thôi, thân là trưởng tộc của một đại gia tộc, huyết mạch và địa vị sẽ vô hình trung khiến đối phương nghiêng về lợi ích gia tộc.
Đại trưởng lão gọi tâm phúc đến: “Gần đây gia chủ đang làm gì?”
Tâm phúc đáp: “Bẩm trưởng lão, mỗi ngày gia chủ đều dẫn một nam tử mặc áo choàng chọn đồ trong bảo khố.”
“…..”
Đại trưởng lão giận đến mức ria mép sắp vểnh lên. Trong bảo khố của Bùi gia, Cố Nhai Mộc hào phóng nói: “Thích cái nào thì lấy cái đó.”
Đỗ Thánh Lan gập ngón tay kéo ra một cọng linh thực đằng mạn, cái lu lớn trong cơ thể hắn đang kêu gào. Đáng tiếc bây giờ đang trong giai đoạn khôi phục, không thể hút quá nhiều năng lượng.
Cố Nhai Mộc: “Chọn trước, đóng gói rồi về nhà hẵng ăn.”
Đỗ Thánh Lan rời mắt khỏi bảo vật, hỏi: “Có bị phát hiện không?”
Cố Nhai Mộc xem thường: “Bùi gia có nhiều bảo khố lắm, bảo bối chân chính đều ở một nơi bí mật, phải có ba đại trưởng lão và gia chủ đồng thời nhỏ máu mới có thể đi vào.”
Nơi này chỉ có một vài món hạ đẳng, bán không được bao nhiêu tiền. Hơn nữa chỉ có thiên tài địa bảo cỡ đỉnh cấp mới có thể dùng trực tiếp, có rất ít tu sĩ cần linh thực bình thường, trừ phi là đan sư muốn luyện dược.
Xác định không xảy ra vấn đề gì, Đỗ Thánh Lan nhanh chóng gói một ít linh thực, vừa bỏ vào nhẫn trữ vật vừa nói: “Ta không chê.”
Lúc cất đồ, tốc độ tay của hắn siêu nhanh.
Sau khoảng một nén nhang, Đỗ Thánh Lan hài lòng kết thúc hành trình thu hoạch, lúc sắp rời đi thì bỗng nhiên nói: “Trước đây Bùi Cửu Tinh luôn cao cao tại thượng, sau này lại phải làm thuộc hạ cho chúng ta, chỉ nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.”
Qua một thời gian dài, Cố Nhai Mộc sẽ ngồi vững cái ghế gia chủ nhà họ Bùi.
“Gã phải chết.”
Đỗ Thánh Lan sửng sốt ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Cố Nhai Mộc và cảm giác mát lạnh thấm vào đáy mắt.
Cho dù cảnh giới suy yếu, Bùi Cửu Tinh vẫn có thể miễn cưỡng chen chân vào hàng ngũ cao thủ tuyệt thế. Đây là chống lưng của gia tộc, nếu gi.ết chết gã sẽ khiến đám lão già kia bất mãn.
Không thể công khai giế.t chết nhưng lại có rất nhiều cách lén lút xử lý gã.
Bùi Cửu Tinh chết hay không, Đỗ Thánh Lan cũng không quan tâm. Hắn đang sắp xếp đồ đạc trong nhẫn trữ vật, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.
Cố Nhai Mộc thu lại tầm mắt, lúc đầu nếu không có Bùi Cửu Tinh dẫn người bao vây, Đỗ Thánh Lan cũng sẽ không bị ép đến mức dùng mạng để đánh trong vùng biển Vô Tận, bắn ra một mũi tên kinh động đất trời.
Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu.
Đúng lúc này, tâm phúc của đại trưởng lão tìm đến đây: “Các trưởng lão ở Nghị Sự Đường chờ các ngài.”
Đỗ Thánh Lan ở lại bảo khố chờ đợi.
Tâm phúc không nhịn được quay lại nhìn thoáng qua, thảo nào các trưởng lão đều không an tâm vị gia chủ này. Người này còn chưa ngồi vững đã muốn sắp xếp tay chân của mình vào.
Đỗ Thánh Lan đả tọa minh tưởng, thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, đến khi hắn mở mắt ra thì trời đã sẩm tối.
Trong khung cảnh tuyết rơi xa xa, có người đi ngang qua nhánh cây bị tuyết đọng trĩu xuống thì thoáng khom lưng, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai bên chạm nhau.
Cố Nhai Mộc mới thoát khỏi mấy ông trưởng lão làm phiền, ấn đường nhíu chặt đầy nóng nảy: “Càng già càng nói nhiều.”
Đỗ Thánh Lan suy nghĩ mấy trưởng lão này cộng tuổi lại nói không chừng mới hơn số tuổi của Cố Nhai Mộc.
“Gần đây mấy vị gia chủ khác đang liên lạc với Thiên Cơ đạo nhân.”
Một câu nói của Cố Nhai Mộc thu hút sự chú ý của Đỗ Thánh Lan: “Chẳng lẽ muốn dựa vào bói toán để tính ra người cướp Hồng Mông…”
Cố Nhai Mộc xua tay: “Nếu cái gì cũng tính được thì còn tu tiên cái khỉ gì nữa? Cách vài năm, các thế lực lớn sẽ tìm Thiên Cơ đạo nhân một lần để hắn tính xem có tai to nạn lớn nào không, thuận tiện làm lễ chúc phúc cho tiểu bối, Thiên Cơ đạo nhân cũng sẽ cho một vài đề nghị.”
“Lúc ta ở Đỗ gia chưa từng nghe nói có chuyện này.”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, Đỗ Thánh Lan đột nhiên nói khe khẽ. Hắn suýt quên mình là một thành viên bị loại bỏ khỏi gia tộc, đương nhiên sẽ không thể tiếp xúc những chuyện này.
Cố Nhai Mộc: “Ta cũng phải đi dự.”
Đỗ Thánh Lan trầm ngầm: “Nếu trưởng tộc của các gia tộc khác đều đi mà Bùi gia không đi thì đúng là hơi bất thường.”
Nếu bây giờ Bùi Cửu Tinh đi sẽ bị cười nhạo, trưởng lão bình thường đều là người tháp tùng, thay mặt gia chủ đến đó sẽ cho người khác cảm giác gần đất xa trời. Cho nên dù có đồng ý hay không, quyền gia chủ Cố Nhai Mộc đều phải lộ diện.
“Đến lúc đó ngươi che giấu hơi thở, đi cùng ta.”
Đỗ Thánh Lan tò mò: “Ta đi làm gì?”
Cố Nhai Mộc nhìn hắn: “Trước kia ngươi chưa từng tham dự.”
“…..” Cho nên đây là bù đắp tuổi thơ à?
Đỗ Thánh Lan bình tĩnh đứng tại chỗ, thật ra là đang đoán dụng ý của đối phương. Có lẽ Cố Nhai Mộc sợ sau này hắn đối mặt với gia tộc sẽ mềm lòng, để hắn nhìn rõ từ trước đến nay gia tộc chưa bao giờ chào đón hắn.
—
Từ thuở xa xưa, Thanh Đài Sơn còn được gọi là Đạo Sơn, trong vạn năm từng có mười mấy người ở đây chứng đạo.
Lần trước mấy đại gia tộc và người Cầm Tông tụ họp ở nơi này chính là vì chuyện lưu ảnh thạch. Cố Nhai Mộc vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý. Hôm nay y không đeo mặt nạ điện chủ Tuyệt Sát Điện, xuất hiện với gương mặt thật của Bùi Mộc Hàn.
Ngoại trừ Đỗ Thanh Quang thì không ai biết Bùi Mộc Hàn, trong nhất thời mỗi người đều có tâm tư riêng. Cố Nhai Mộc dẫn theo không ít người Bùi gia, Đỗ Thánh Lan đã dịch dung cũng ở trong những người đó, không gây sự chú ý.
Ẩn mình trong đám đông, Đỗ Thánh Lan vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Đỗ Bắc Vọng đứng bên phía Đỗ gia. Đỗ Bắc Vọng vội vàng từ học phù trở về nhà, những gia tộc khác cũng đều là thanh niên trẻ tuổi.
“Cửu Tinh đạo hữu có khỏe không…” Bàn Thiên Hạc âm thầm nhìn về phía nhị trưởng lão, chờ đợi đáp án.
Nhị trưởng lão không đề cập đến tình hình gần đây của Bùi Cửu Tinh, chỉ nói: “Gần đây trong tộc hơi loạn, có lẽ cần người có năng lực hơn đứng ra quán xuyến.”
Một câu nói đầy ý tứ.
Vốn tưởng rằng sau chuyện của Bùi Cửu Tinh, Bùi gia sẽ không gượng dậy nổi. Bàn Thiên Hạc không nhìn ra tu vi của Cố Nhai Mộc, ánh mắt khẽ đanh lại.
Bùi gia vậy mà bồi dưỡng một vị cao thủ, Bàn Thiên Hạc đã từng gặp Bùi Mộc Hàn mấy lần, rõ ràng trước kia không lợi hại như vậy, đúng là Bùi gia giấu kỹ thật.
Tâm tư của Bàn Thiên Hạc cũng được che giấu cẩn thận, biết không thể hỏi được tình hình thực tế, chỉ có thể lén lút điều tra. Bàn Thiên Hạc không tiếp tục hỏi nữa, đứng dậy nâng chén rượu cười nói: “Vẫn giống như trước đây, đầu tiên là mời Thiên Cơ đạo nhân, sau đó là tiểu bối luận võ.”
Tình hình hôm nay tương đối hòa thuận, khi một nén nhang cháy hết, Thiên Cơ đạo nhân thong dong tới trễ.
Cái mà con hồ ly này gọi là bế quan, mỗi lần đều là đóng cửa ở một mình. Cách lần gặp trước không bao lâu, Đỗ Thánh Lan lại một lần nữa gặp được Thiên Cơ đạo nhân trước đó không lâu còn bảo phải đi về bế quan.
Khi xuất hiện trước mặt mọi người thì Thiên Cơ đạo nhân không dùng nguyên hình.
Gương mặt như bị sương mù bao phủ, tóc dài rũ xuống bên eo, dáng vẻ như một tên lừa đảo tiên phong đạo cốt. Không giống trước kia, Thiên Cơ đạo nhân ngày hôm nay tiến hành nghi lễ chúc phúc cho tiểu bối, sau đó chắp tay với mọi người: “Năm nay đại lục Cửu Xuyên liên tục xuất hiện chuyện lạ, biến số quá nhiều, bói không ra tình thế.”
Mặc Thương là kiếm tu, không nói vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Gần đây bọn ta không được thuận lợi lắm.”
Thiên Cơ đạo nhân nhắm mắt lại, một tay như cá đang bơi lội, ngón tay thon dài tái nhợt như vẽ cái gì đó trong không trung.
Đỗ Thánh Lan thấy buồn ngủ, mí mắt mệt mỏi sụp xuống, tiếng nước mưa êm tai vang lên bên tai. Hắn ngẩng đầu, phát hiện trong không khí có hơi nước, sương mù màu xanh da trời như ngưng tụ ra ký hiệu nào đó chỉ trong chớp mắt.
Thiên Cơ đạo nhân đứng ở trung tâm, mở mắt ra chậm rãi nói: “Theo quẻ bói hiển thị, chỉ có một cách phá giải: Không đi xa.”
Ánh mắt sắc bén của Mặc Thương nhìn sang, Thiên Cơ đạo nhân thờ ơ nói: “Quẻ bói nói như vậy, không nên ra ngoài.”
Cho dù bế quan vẫn có một số việc được truyền đi khắp nơi, Thiên Cơ đạo nhân cũng nghe thấy. Nó nhìn sang Hà Trường Khách trước:”Ngươi xem, nếu ngày đó lệnh công tử không ra ngoài thì sẽ không bị phế.”
Trên trán Hà Trường Khách, gân xanh giật đùng đùng.
Sau đó Thiên Cơ đạo nhân nhìn một vòng: “Cấm địa U Lan, nếu chư vị không vô góp vui thì sẽ không bị đánh.”
“Không đến vùng biển Vô Tận, sẽ không trắng tay quay về.”
“…..”
Thiên Cơ đạo nhân thở dài: “Thật ra từ lần hành động tập thể lần thứ hai ta đã nhìn ra quy luật, đại khái là: Chí bảo xuất thế, ra ngoài hoạt động, tập thể bị lừa, thất bại trở về.”
“Chuyện quá tam ba bận, bây giờ vẫn chưa hết năm, ta khuyên các vị một câu, nghe thấy tin tức bảo vật xuất hiện thì chớ đi.”
“…..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.