Chương 108: Chúng tiểu nhân, lên
Ant
31/10/2013
_ Ờ, thế chú đi ra đi hay đợi anh đạp ………. Ơ mà ………
Lâm Quân vừa trả lời theo quán tính thì chợt nhận ra có chỗ không đúng . Hắn muốn đạp thầy giáo ra ngoài chứ đâu phải là tên nhóc nói chuyện nãy giờ . Ờ mà khoan, không phải người nói chuyện nãy giờ là thầy giáo đó chứ .
Nghĩ tới đây, Lâm Quân đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn quay đầu lại nhìn . Vừa nhìn thì hắn ước gì nhìn có cái lỗ nào để chui vào .
Chỉ thấy phía sau hắn là đám Đặng Tùng đứng cúi mặt nhìn xuống đất, giống như đang nghiên cứu mấy con kiến chui dưới đất . Trong miệng còn không ngừng lầm rầm “ hoá ra thế …. Hoá ra thế …… “
Đứng bên cạnh là 1 người trung niên mặt đồ đen, đôi mắt sắc lạnh như dao đang nhìn chằm chằm vào hắn . Trên khuôn mặt mở 1 nụ cười rất lạnh lùng .
_ Thế nào ? Trò muốn đạp tôi ra ngoài hả ?
Người trung niên cười nói như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt muốn giết người của hắn đã bán đứng tất cả .
Xui thế không biết .
“ Ực “, Lâm Quân nuốt nước miếng 1 cái, nói không ra lời nào .
_ Nói gì đi chứ, hắc hắc . Có người dũng cảm dám đạp đít tôi ra ngoài cơ đấy .
Thấy Lâm Quân im lặng, người trung niên trêu chọc nói .
_ Ách, em lỡ dại . Xin thầy đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân .
Lâm Quân cúi đầu xin lỗi rối rít . Trong lòng hắn thầm hận bọn Đặng Tùng đứng như trời trồng, không thèm nhắc nhở hắn .
_ Ồ, biết sợ rồi sao ?
Người trung niên cười cười, sau đó hỏi lại :
_ Lúc nãy ai hô đạp đít tôi hùng hồn lắm mà .
_ Ách, là sai lầm . Em chỉ đùa thôi ạ .
Lâm Quân cúi gằm mặt xuống nói . Lúc nãy hắn chỉ trả lời theo quán tính thôi, còn đâu tâm tư đã đặt hết vào gái rồi . Làm sao mà có thể chú ý được gì chứ .
_ Ồ, có vẻ vui đấy nhỉ . Cậu đùa khá thật .
Người trung niên nói rồi vỗ tay “ bôm bốp “, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại càng ngày càng lạnh lùng .
Sau đó hắn quay xuống lớp :
_ Các cậu thấy vui không ?
_ Ách, dạ không, chúng em không thấy vui chút nào ạ .
Mọi người dưới lớp trăm miệng 1 lời, đồng thanh trả lời còn chỉnh tề hơn cả quân đội hô khẩu hiệu .
Tuy rằng màn lúc nãy ai ai cũng đều đã nhìn thấy, nhưng cho bọn hắn 10 lá gan bọn hắn cũng không dám cười . Ai nấy trong lòng đều hiểu rõ vị Phong Chỉnh này đáng sợ ở chỗ nào .
Nhớ năm đó, à không, nhớ tới lúc đầu năm . Từng có 1 vị nhân huynh vì ngu ngốc mà chọc phải vị Phong Chỉnh này .
Lúc đó vị nhân huynh ỷ vào ông già làm quan lớn nên không đặt ai vào mắt . Lên lớp học hắn cũng không chăm chú vào học . Chỉ ngắm gái, thỉnh thoảng còn làm ra 1 vài động tác vô sỉ và dâm tặc .
Vì là lần đầu nên vị Phong Chỉnh cũng chỉ nhắc nhở 1 câu . Ai dè vị nhân huynh đó hếch hếch cái mũi lên trời nói : “ Ta thích, ngươi làm gì được ta ? “ . Lúc đó, Phong Chỉnh nghe thế cũng đều không nói gì, chỉ nở 1 nụ cười âm lãnh .
Ngày hôm sau thì báo đài đưa tin vị nhân huynh cả gan kia đã bị chỉnh cho tàn phế, sém chút nữa phải lên bàn thờ ăn chuối . Còn vị Phong Chỉnh đây thì không tổn hại 1 sợi lông, vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật .
Thậm chí, gia đình vị quan to kia còn phải đến cảm ơn thầy giáo dạy dỗ tốt con họ .
Từ đó về sau . Chúng học sinh đều mặc niệm trong lòng và vị thầy tên Phong này có một hậu trường rất cường đại . Còn biệt danh Chỉnh là vì hắn rất hay thích chỉnh người ta nên đặt thế .
Chúng học sinh nhớ lại chuyện cũ mà không khỏi nở một nụ cười quái dị, trong lòng tên nào tên nấy đều cho rằng Lâm Quân đã xong đời . Bởi vì Phong Chỉnh mỗi khi tức giận thì khuôn mặt hắn đều như thế .
_ Bạn học mới làm trò không vui chút nào nhỉ ?
Phong Chỉnh thấy thế thì tự hỏi 1 tiếng, sau đó lại cười nói :
_ À, xin giới thiệu với các em . Đây là 6 bạn học mới vào lớp ta . Những việc làm lúc nãy chỉ mang lại nụ cười cho chúng ta thôi . Các em cho 1 tràng pháo tay nào .
Học sinh phía dưới nghe thế thì đồng loạt vỗ tay, trong lòng thì đang háo hức xem trò hay . Bởi vì ai cũng biết, màn chỉnh người hay ho nhất lịch sử sẽ bắt đầu .
Lâm Quân đứng bên cạnh thấy Phong Chỉnh đột nhiên không trách cứ nữa thì trong lòng cảm giác khó hiểu . Không lẽ thầy giáo hiền thế này hả ta . Ta không có nhầm chứ .
Phong Chỉnh vung tay một cái, lập tức tiếng vỗ tay phía dưới dừng lại ngay lập tức . Sau đó không hiểu hắn móc từ đâu ra 1 xấp giấy . Bắt đầu nói :
_ Ồ, đây là 6 bạn học mới của chúng ta . Hiển nhiên là các em chưa biết gì về họ . Nhân đây mời các bạn tự giới thiệu để mọi người làm quen đi .
_ À, đầu tiên . Bạn nào tên là Lâm Quân ?
Phong Chỉnh nói xong rồi đưa ánh mắt quan sát . Đây là người mà thầy hiệu trưởng đặc biệt dặn dò hắn phải tận tâm dạy dỗ và chiếu cố .
Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng hắn vẫn phải hỏi thử, nghe thầy hiệu trưởng bảo thì tên này là 1 thiên tài . Mới 16 tuổi nhưng đã là Đại Địa Võ Sĩ .
Lâm Quân nghe mình là người bị gọi đầu tiên thì đỏ mặt bước ra khỏi hàng nói :
_ Ách là em .
_ Ặc, phải cậu không đó ?
Phong Chỉnh ngạc nhiên hỏi, hắn cũng không ngờ được thằng nhóc dám nói đạp hắn này vậy mà là thiên tài trong miệng thầy hiệu trưởng .
Lâm Quân gật đầu .
_ Ặc .
Phong Chỉnh im lặng không nói nên lời . Trong lòng nhất thời không biết phải làm sao .
Thằng nhóc này là người dám láo với hắn, bắt buộc hắn phải chỉnh thằng này 1 trận . Không chết cũng phải tàn phế .
Nhưng mà thầy hiệu trưởng lại bảo hắn tận tâm dạy dỗ thằng nhóc này .
Chỉnh thì thầy hiệu trưởng chắc chắn sẽ phát điên .
Không chỉnh thì uy danh hắn tạo dựng lâu nay làm sao mà còn được .
Phong Chỉnh rơi vào trầm tư . Trong lòng không ngừng đấu tranh tư tưởng . Tựa như bên trái não 1 âm thanh “ Phải chỉnh “ vang lên liên hồi . Còn bên phải lại là âm thanh “ không chỉnh “ . Nhất thời đầu óc hắn rơi vào 1 mảnh hỗn loạn, hai thứ âm thanh khác biệt không ai nhường ai .
Dạy dỗ và chiếu cố . Ồ, chiếu cố, chiếu cố . Hắc hắc hắc . Chiếu cố không phải là có tới 2 nghĩa sao haha .
Chăm sóc cũng gọi là chiếu cố, đánh cho 1 trận cũng gọi là chiếu cố . Hehehe, ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt .
Nghĩ tới đây, đột nhiên nụ cười trên mặt Phong Chỉnh càng ngày càng lạnh lùng . Hắn nhìn Lâm Quân rồi nói :
_ Ồ, thế cậu tự giới thiệu đi .
_ À, vâng .
Lâm Quân tuy cảm giác dường như có gì không đúng nhưng nhất thời cũng không biết là gì, đành tiến lên giới thiệu đại .
_ Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Lâm Quân . Năm nay tôi 16 tuổi, thực lực Đại Địa Võ Sĩ …Rất mong sẽ được các bạn giúp đỡ trong thời gian tới .
Ngắn gọn xúc tích .
Nói xong Lâm Quân lui ra sau 1 bước . Để người khác lên giới thiệu . Nhưng học sinh phía dưới khi nghe Lâm Quân là Đại Địa Võ Sĩ thì ai nấy đều hít 1 hơi khí lạnh . Trong lòng kinh thán không thôi .
16 tuổi, Đại Địa Võ sĩ . Không phải ai cũng làm được .
Lâm Quân vừa bước xuống thì lần lượt 5 người Đặng Tùng còn lại lần lượt tiến lên giới thiệu . Tuy bọn hắn cũng khá mạnh nhưng cũng không có ai kinh hô nữa, dù sao đây cũng là cái lớp của thiên tài .
Chỉ có 1 mình Thiên Vũ là được 1 số bạn gái mê trai tán dương làm thần sắc tên này trở nên cực kỳ đắc ý . Hắn không ngại ngùng gì mà đứng giữa lớp giới thiệu liên tục một tiếng đồng hồ để đáp lại thịnh tình của các bạn nữ . Làm cho dân chúng có chút xấu trai xung quanh trong lòng dâng lên ganh tỵ và đố kỵ rất mãnh liệt .
_ Ừ, xong rồi phải không ?
Phong Chỉnh thấy cái màn giới thiệu chán ngắt cuối cùng cũng xong thì thở dài 1 hơi rồi nói . Hắn cũng có chút choáng váng rồi . Ngồi nghe cái tên nhóc cuối cùng ba hoa chích choè đúng là không thoải mái 1 chút nào .
Dừng một chút, Phong Chỉnh nói tiếp :
_ Ừ, tiết mục giới thiệu đã hoàn tất . Bây giờ chúng ta cùng ra sân trường học nào .
Nói rồi hắn bước ra khỏi lớp . Từ từ đi xuống sân trường .
Học sinh trong lớp thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, sau đó xếp thành hàng ngũ chỉnh tề tiến xuống sân trường . Trên mặt tên nào tên nấy đều tràn đầy khó hiểu . Không phải tiết hôm nay học trên lớp sao .
Nhưng sau khi có một âm thanh vang lên trong óc từng người thì ai nấy chợt hiểu ra . Tất cả mọi người đều nở 1 nụ cười quỷ dị .
Còn bọn Lâm Quân thì đi ở phía sau .
Chẳng mấy chốc mà tất cả học sinh đã ở dưới sân trường . Sân này chính là 1 cái sân dành cho 1 mình lớp A2 nên không có một ai khác .
Cái sân này không chỉ có 1 cái lôi đài ở chính giữa, xung quanh là 1 đám đồ vật như tạ, dây, …. Dùng để tập luyện thể lực . Ngoài ra thì cái gì cũng không có .
Cả lớp quy quy củ củ xếp thành hàng trước mặt Phong Chỉnh, chỉ có bọn Lâm Quân là lẻ loi 1 mình không biết phải đứng ở đâu . Bọn hắn đành đứng đực mặt ra tại chỗ .
Phong Chỉnh thấy mọi sự đã xong, không nói không rằng hét lên một tiếng :
_ Chúng tiểu nhân, lên .
Lâm Quân vừa trả lời theo quán tính thì chợt nhận ra có chỗ không đúng . Hắn muốn đạp thầy giáo ra ngoài chứ đâu phải là tên nhóc nói chuyện nãy giờ . Ờ mà khoan, không phải người nói chuyện nãy giờ là thầy giáo đó chứ .
Nghĩ tới đây, Lâm Quân đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn quay đầu lại nhìn . Vừa nhìn thì hắn ước gì nhìn có cái lỗ nào để chui vào .
Chỉ thấy phía sau hắn là đám Đặng Tùng đứng cúi mặt nhìn xuống đất, giống như đang nghiên cứu mấy con kiến chui dưới đất . Trong miệng còn không ngừng lầm rầm “ hoá ra thế …. Hoá ra thế …… “
Đứng bên cạnh là 1 người trung niên mặt đồ đen, đôi mắt sắc lạnh như dao đang nhìn chằm chằm vào hắn . Trên khuôn mặt mở 1 nụ cười rất lạnh lùng .
_ Thế nào ? Trò muốn đạp tôi ra ngoài hả ?
Người trung niên cười nói như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt muốn giết người của hắn đã bán đứng tất cả .
Xui thế không biết .
“ Ực “, Lâm Quân nuốt nước miếng 1 cái, nói không ra lời nào .
_ Nói gì đi chứ, hắc hắc . Có người dũng cảm dám đạp đít tôi ra ngoài cơ đấy .
Thấy Lâm Quân im lặng, người trung niên trêu chọc nói .
_ Ách, em lỡ dại . Xin thầy đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân .
Lâm Quân cúi đầu xin lỗi rối rít . Trong lòng hắn thầm hận bọn Đặng Tùng đứng như trời trồng, không thèm nhắc nhở hắn .
_ Ồ, biết sợ rồi sao ?
Người trung niên cười cười, sau đó hỏi lại :
_ Lúc nãy ai hô đạp đít tôi hùng hồn lắm mà .
_ Ách, là sai lầm . Em chỉ đùa thôi ạ .
Lâm Quân cúi gằm mặt xuống nói . Lúc nãy hắn chỉ trả lời theo quán tính thôi, còn đâu tâm tư đã đặt hết vào gái rồi . Làm sao mà có thể chú ý được gì chứ .
_ Ồ, có vẻ vui đấy nhỉ . Cậu đùa khá thật .
Người trung niên nói rồi vỗ tay “ bôm bốp “, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại càng ngày càng lạnh lùng .
Sau đó hắn quay xuống lớp :
_ Các cậu thấy vui không ?
_ Ách, dạ không, chúng em không thấy vui chút nào ạ .
Mọi người dưới lớp trăm miệng 1 lời, đồng thanh trả lời còn chỉnh tề hơn cả quân đội hô khẩu hiệu .
Tuy rằng màn lúc nãy ai ai cũng đều đã nhìn thấy, nhưng cho bọn hắn 10 lá gan bọn hắn cũng không dám cười . Ai nấy trong lòng đều hiểu rõ vị Phong Chỉnh này đáng sợ ở chỗ nào .
Nhớ năm đó, à không, nhớ tới lúc đầu năm . Từng có 1 vị nhân huynh vì ngu ngốc mà chọc phải vị Phong Chỉnh này .
Lúc đó vị nhân huynh ỷ vào ông già làm quan lớn nên không đặt ai vào mắt . Lên lớp học hắn cũng không chăm chú vào học . Chỉ ngắm gái, thỉnh thoảng còn làm ra 1 vài động tác vô sỉ và dâm tặc .
Vì là lần đầu nên vị Phong Chỉnh cũng chỉ nhắc nhở 1 câu . Ai dè vị nhân huynh đó hếch hếch cái mũi lên trời nói : “ Ta thích, ngươi làm gì được ta ? “ . Lúc đó, Phong Chỉnh nghe thế cũng đều không nói gì, chỉ nở 1 nụ cười âm lãnh .
Ngày hôm sau thì báo đài đưa tin vị nhân huynh cả gan kia đã bị chỉnh cho tàn phế, sém chút nữa phải lên bàn thờ ăn chuối . Còn vị Phong Chỉnh đây thì không tổn hại 1 sợi lông, vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật .
Thậm chí, gia đình vị quan to kia còn phải đến cảm ơn thầy giáo dạy dỗ tốt con họ .
Từ đó về sau . Chúng học sinh đều mặc niệm trong lòng và vị thầy tên Phong này có một hậu trường rất cường đại . Còn biệt danh Chỉnh là vì hắn rất hay thích chỉnh người ta nên đặt thế .
Chúng học sinh nhớ lại chuyện cũ mà không khỏi nở một nụ cười quái dị, trong lòng tên nào tên nấy đều cho rằng Lâm Quân đã xong đời . Bởi vì Phong Chỉnh mỗi khi tức giận thì khuôn mặt hắn đều như thế .
_ Bạn học mới làm trò không vui chút nào nhỉ ?
Phong Chỉnh thấy thế thì tự hỏi 1 tiếng, sau đó lại cười nói :
_ À, xin giới thiệu với các em . Đây là 6 bạn học mới vào lớp ta . Những việc làm lúc nãy chỉ mang lại nụ cười cho chúng ta thôi . Các em cho 1 tràng pháo tay nào .
Học sinh phía dưới nghe thế thì đồng loạt vỗ tay, trong lòng thì đang háo hức xem trò hay . Bởi vì ai cũng biết, màn chỉnh người hay ho nhất lịch sử sẽ bắt đầu .
Lâm Quân đứng bên cạnh thấy Phong Chỉnh đột nhiên không trách cứ nữa thì trong lòng cảm giác khó hiểu . Không lẽ thầy giáo hiền thế này hả ta . Ta không có nhầm chứ .
Phong Chỉnh vung tay một cái, lập tức tiếng vỗ tay phía dưới dừng lại ngay lập tức . Sau đó không hiểu hắn móc từ đâu ra 1 xấp giấy . Bắt đầu nói :
_ Ồ, đây là 6 bạn học mới của chúng ta . Hiển nhiên là các em chưa biết gì về họ . Nhân đây mời các bạn tự giới thiệu để mọi người làm quen đi .
_ À, đầu tiên . Bạn nào tên là Lâm Quân ?
Phong Chỉnh nói xong rồi đưa ánh mắt quan sát . Đây là người mà thầy hiệu trưởng đặc biệt dặn dò hắn phải tận tâm dạy dỗ và chiếu cố .
Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng hắn vẫn phải hỏi thử, nghe thầy hiệu trưởng bảo thì tên này là 1 thiên tài . Mới 16 tuổi nhưng đã là Đại Địa Võ Sĩ .
Lâm Quân nghe mình là người bị gọi đầu tiên thì đỏ mặt bước ra khỏi hàng nói :
_ Ách là em .
_ Ặc, phải cậu không đó ?
Phong Chỉnh ngạc nhiên hỏi, hắn cũng không ngờ được thằng nhóc dám nói đạp hắn này vậy mà là thiên tài trong miệng thầy hiệu trưởng .
Lâm Quân gật đầu .
_ Ặc .
Phong Chỉnh im lặng không nói nên lời . Trong lòng nhất thời không biết phải làm sao .
Thằng nhóc này là người dám láo với hắn, bắt buộc hắn phải chỉnh thằng này 1 trận . Không chết cũng phải tàn phế .
Nhưng mà thầy hiệu trưởng lại bảo hắn tận tâm dạy dỗ thằng nhóc này .
Chỉnh thì thầy hiệu trưởng chắc chắn sẽ phát điên .
Không chỉnh thì uy danh hắn tạo dựng lâu nay làm sao mà còn được .
Phong Chỉnh rơi vào trầm tư . Trong lòng không ngừng đấu tranh tư tưởng . Tựa như bên trái não 1 âm thanh “ Phải chỉnh “ vang lên liên hồi . Còn bên phải lại là âm thanh “ không chỉnh “ . Nhất thời đầu óc hắn rơi vào 1 mảnh hỗn loạn, hai thứ âm thanh khác biệt không ai nhường ai .
Dạy dỗ và chiếu cố . Ồ, chiếu cố, chiếu cố . Hắc hắc hắc . Chiếu cố không phải là có tới 2 nghĩa sao haha .
Chăm sóc cũng gọi là chiếu cố, đánh cho 1 trận cũng gọi là chiếu cố . Hehehe, ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt .
Nghĩ tới đây, đột nhiên nụ cười trên mặt Phong Chỉnh càng ngày càng lạnh lùng . Hắn nhìn Lâm Quân rồi nói :
_ Ồ, thế cậu tự giới thiệu đi .
_ À, vâng .
Lâm Quân tuy cảm giác dường như có gì không đúng nhưng nhất thời cũng không biết là gì, đành tiến lên giới thiệu đại .
_ Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Lâm Quân . Năm nay tôi 16 tuổi, thực lực Đại Địa Võ Sĩ …Rất mong sẽ được các bạn giúp đỡ trong thời gian tới .
Ngắn gọn xúc tích .
Nói xong Lâm Quân lui ra sau 1 bước . Để người khác lên giới thiệu . Nhưng học sinh phía dưới khi nghe Lâm Quân là Đại Địa Võ Sĩ thì ai nấy đều hít 1 hơi khí lạnh . Trong lòng kinh thán không thôi .
16 tuổi, Đại Địa Võ sĩ . Không phải ai cũng làm được .
Lâm Quân vừa bước xuống thì lần lượt 5 người Đặng Tùng còn lại lần lượt tiến lên giới thiệu . Tuy bọn hắn cũng khá mạnh nhưng cũng không có ai kinh hô nữa, dù sao đây cũng là cái lớp của thiên tài .
Chỉ có 1 mình Thiên Vũ là được 1 số bạn gái mê trai tán dương làm thần sắc tên này trở nên cực kỳ đắc ý . Hắn không ngại ngùng gì mà đứng giữa lớp giới thiệu liên tục một tiếng đồng hồ để đáp lại thịnh tình của các bạn nữ . Làm cho dân chúng có chút xấu trai xung quanh trong lòng dâng lên ganh tỵ và đố kỵ rất mãnh liệt .
_ Ừ, xong rồi phải không ?
Phong Chỉnh thấy cái màn giới thiệu chán ngắt cuối cùng cũng xong thì thở dài 1 hơi rồi nói . Hắn cũng có chút choáng váng rồi . Ngồi nghe cái tên nhóc cuối cùng ba hoa chích choè đúng là không thoải mái 1 chút nào .
Dừng một chút, Phong Chỉnh nói tiếp :
_ Ừ, tiết mục giới thiệu đã hoàn tất . Bây giờ chúng ta cùng ra sân trường học nào .
Nói rồi hắn bước ra khỏi lớp . Từ từ đi xuống sân trường .
Học sinh trong lớp thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, sau đó xếp thành hàng ngũ chỉnh tề tiến xuống sân trường . Trên mặt tên nào tên nấy đều tràn đầy khó hiểu . Không phải tiết hôm nay học trên lớp sao .
Nhưng sau khi có một âm thanh vang lên trong óc từng người thì ai nấy chợt hiểu ra . Tất cả mọi người đều nở 1 nụ cười quỷ dị .
Còn bọn Lâm Quân thì đi ở phía sau .
Chẳng mấy chốc mà tất cả học sinh đã ở dưới sân trường . Sân này chính là 1 cái sân dành cho 1 mình lớp A2 nên không có một ai khác .
Cái sân này không chỉ có 1 cái lôi đài ở chính giữa, xung quanh là 1 đám đồ vật như tạ, dây, …. Dùng để tập luyện thể lực . Ngoài ra thì cái gì cũng không có .
Cả lớp quy quy củ củ xếp thành hàng trước mặt Phong Chỉnh, chỉ có bọn Lâm Quân là lẻ loi 1 mình không biết phải đứng ở đâu . Bọn hắn đành đứng đực mặt ra tại chỗ .
Phong Chỉnh thấy mọi sự đã xong, không nói không rằng hét lên một tiếng :
_ Chúng tiểu nhân, lên .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.